Truyen30h.Net

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 92

Mua1301

Liễu Bạc Hoài vừa nhận được điện thoại lập tức chạy đến. Hắn ôm Lê Khinh Chu vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Lê Khinh Chu ôm bụng, nằm ở ghế sau rên hừ hừ. Âm thanh yếu ớt, không lớn nhưng lại khiến Liễu Bạc Hoài gấp gáp rối loạn.

Cũng may, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán xong, nói: "Không có vấn đề gì lớn. Do ăn quá nhiều dẫn đến rối loạn tiêu hoá. Truyền nước là được."

"Điền thông tin vào đây."

Liễu Bạc Hoài điền thông tin xong, ôm Lê Khinh Chu đi vào phòng bệnh một người.

Truyền nước sẽ mất khá lâu, mà bây giờ cũng đã nửa đêm. Đoán chừng truyền xong cũng gần rạng sáng, nên là đêm nay có thể không về được rồi.

Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu đặt lên giường bệnh. Sau đó cởi áo khoác ngoài ra cho cậu rồi đắp chăn lại. Hắn sờ lên trán thấy ướt đẫm mồ hôi, liền ra ngoài tìm khăn mặt khô ráo lau cho cậu.

[Hừ... đau quá, khó chịu quá!]

Bé tí hon trong bong bóng cũng nằm co quắp trên nệm, đôi mắt nhắm chặt. Hai tay ôm lấy bụng, hai chân cũng co lên, giống như muốn co người lại thành quả bóng.

Lê Khinh Chu nhắm mắt, lúc Liễu Bạc Hoài lau mồ hôi cho cậu thì mới hơi mở mắt. Đau đớn khiến ý thức mơ hồ của cậu hơi tỉnh lại.

Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu nghiêng qua một bên, lau đi mồ hôi thấm ướt trên lưng cậu.

[Ôm em một cái!]

Bé tí hon trong bong bóng ôm bụng lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên nệm.

Liễu Bạc Hoài ném khăn qua một bên, ôm cậu.

Lê Khinh Chu lập tức rúc vào trong ngực hắn.

Lát sau, y tá đẩy xe nhỏ vào muốn truyền nước. Vừa bước vào, cô hơi ngẩn người vì nhìn thấy cảnh tượng một người ngồi trên mép giường ôm lấy một người khác. Nhưng ngay lập tức bình ổn lại, đẩy xe đến cạnh giường bệnh, nhỏ giọng nói: "Phải truyền nước cho bệnh nhân rồi."

Liễu Bạc Hoài vỗ nhẹ trên lưng Lê Khinh Chu, hơi buông tay.

Sau khi ống tiêm màu xanh nhạt cắm vào mạch máu, y tá yên lặng đi ra ngoài, giúp họ đóng cửa lại.

Đợi sau khi cô quay lại, những y tá đang trực ca đêm khác cũng vội vàng chạy tới. Vẻ mặt tò mò, mồm năm miệng mười hỏi.

"Chị Lưu, có phải hai người kia rất đẹp trai không? Lúc bọn họ đi vào em không dời mắt nổi luôn. Đẹp trai quá chừng!"

"Người bị ôm vào khi nãy có phải chân không tốt không... Không đi lại được?"

"Chắc chắn là vậy. Nếu không sao một người đàn ông lại để một người đàn ông khác ôm. Tôi thấy chân cậu ấy không có lực, hẳn là tàn tật."

"Ôi.. tiếc thật."

Hai người y tá trẻ tuổi không nhịn được lộ vẻ mặt thông cảm.

Các cô vây quanh ở bàn trực, nói chuyện rất nhỏ. Nếu không đến gần thì căn bản không thể nghe được các cô đang nói chuyện gì.

Trời đã khuya, mọi người cũng đã ngủ. Dù trong bệnh viện vẫn có người đi qua đi lại nhưng vẫn rất im ắng.

Chị Lưu, người vào cắm kim truyền nước cho Lê Khinh Chu khi nãy suỵt một tiếng, để các cô không ồn ào nữa: "Mọi người làm việc đi."

"Người ta thế nào thì kệ người ta đi. Đừng tám nhảm nữa, làm việc đi."

Lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng bệnh.

Chị Lưu là y tá trưởng, đã làm việc ở bệnh viện này hơn 10 năm, có chút uy nghiêm. Nghe cô nói vậy, những người còn lại cũng không bàn tán nữa, cầm đồ của mình rời đi.

Chị Lưu ngồi xem ghi chép bệnh án của những bệnh nhân khác, hơi thất thần suy nghĩ. Hai người khi nãy chắc là người yêu.

Hai người đàn ông yêu nhau, cô làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy chuyện gì mà chưa từng thấy. Việc này cũng không lạ gì.

Nhưng khiến cô ngạc nhiên là thân phận của hai người này. Con trai của chị Lưu thích người máy, trước đó vẫn luôn chăm chú theo dõi thi đấu người máy trí tuệ nhân tạo gì đó.

Trận chung kết quốc tế cuối cùng là Hoa Quốc thắng, quán quân hình như là người đang truyền nước kia.

Tiếc là cậu ấy vẫn luôn vùi đầu vào trong ngực người kia, chị Lưu không nhìn thấy rõ dáng vẻ của cậu ấy, cũng không dám nhìn nhiều.

Trong phòng bệnh một người.

Lê Khinh Chu nằm trong lòng Liễu Bạc Hoài, nửa ngủ nửa tỉnh vì đau. Lúc đầu, bụng đau như muốn chết đi sống lại, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.

Giờ cậu muốn ngủ một chút, phục hồi tinh thần.

Mà một tay Liễu Bạc Hoài đặt lên vị trí dạ dày xoa nhẹ. Lòng bàn tay ấm áp, khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều.

Hơn hai tiếng sau, Liễu Bạc Hoài ấn chuông gọi y tá vào rút kim. Đợi sau khi y tá làm xong ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu điều chỉnh lại một chút, để cậu nằm thoải mái hơn. Sau đó kéo chăn lên đắp lại cho cậu.

Bây giờ bụng Lê Khinh Chu không đau nữa. Lúc truyền nước giữa chừng cậu có đến nhà vệ sinh một lần.

Trong lúc đợi truyền nước, Liễu Bạc Hoài có ra ngoài gọi điện thoại cho Lê Hạm Ngữ, nói rõ tình huống của Lê Khinh Chu cho cô. Sau đó dặn dò cô và Lê Húc Sanh đi ngủ sớm, không cần lo lắng, Lê Khinh Chu không có vấn đề gì lớn.

Có Liễu Tam gia bên cạnh anh trai, Lê Hạm Ngữ cũng yên tâm. Sau khi cúp điện thoại liền dỗ em trai đi ngủ.

"Ngày mai em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi." Liễu Bạc Hoài nhỏ giọng nói.

"Vâng." Lê Khinh Chu gật đầu.

"Không ngủ sao?" Liễu Bạc Hoài nói.

Hắn thấy Lê Khinh Chu mở to mắt, tinh thần dần tốt lên, trên mặt cũng không có vẻ gì là buồn ngủ cả.

"Không buồn ngủ. A Hoài, anh nhanh ngủ đi..."

Lê Khinh Chu vừa nói vừa nhích người, muốn chừa chỗ rộng hơn cho Liễu Bạc Hoài nằm thoải mái. Liễu Bạc Hoài cũng không nằm xuống theo ý cậu, ngược lại hắn ngăn cậu lại rồi ngồi thẳng dậy.

"Buổi tối em đã ăn gì?"

Lê Khinh Chu đảo mắt, nói: "Không ăn gì hết á. Chỉ là... cơm tối bình thường thôi à."

"Khi nãy bác sĩ cũng có hỏi rồi mà. Em ăn hơi nhiều nên rối loạn tiêu hoá thôi."

Lúc bác sĩ hỏi, cậu chỉ trả lời mập mờ cho qua.

Dù sao cũng khó nói mà. Có thể do mấy món ăn vặt không sạch sẽ kia nên cậu mới bị tiêu chảy. Nhưng xui xẻo là cậu lại bị đau bụng. Em trai em gái thì lại không sao cả.

[... Ôi, may mà cơ thể hai đứa em của tui khoẻ mạnh! Tuy tui không khoẻ bằng hai đứa em nhưng tui cũng không có yếu nhớt đâu!]

Bé tí hon trong bong bóng phồng má, siết chặt nắm tay.

Liễu Bạc Hoài mắt thấy, tai nghe đúng nghĩa đen.

Hắn hỏi: "Thật là không ăn gì hết?"

"Thật mà."

[Chỉ cần tui không nói, việc này sẽ xem như chưa từng xảy ra!]

Liễu Bạc Hoài nắm tay Lê Khinh Chu, ngón cái chậm rãi ma sát mu bàn tay cậu, nói: "Lúc em đang truyền nước, tôi có gọi điện thoại cho Hạm Ngữ..."

Hắn giương mắt nhìn Lê Khinh Chu, đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Lê Khinh Chu nghe vậy, trong lòng hơi hồi hộp. Bé tí hon trong bong bóng há hốc miệng, mắt trợn to lùi về sau nấy bước, sau đó ngã ngồi xuống vách bong bóng.

Quả nhiên!

Liễu Bạc Hoài tiếp tục nói: "Em ấy nói với tôi tối nay các em đã ăn gì, em mua món gì về."

"Khinh Chu, nói dối thì không phải là bé ngoan đâu."

Lúc nói câu cuối, hắn ghé sát bên tai Lê Khinh Chu. Giọng nói trầm thấp gần như không thể nghe được.

Lê Khinh Chu cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt ngón tay Liễu Bạc Hoài, lý do đầy đủ nói: "Những món ăn vặt kia đều là cơm tối bình thường, chỉ là có chút đa dạng mà thôi."

"Em không nhớ rõ em đã ăn món gì, cho nên mới không nói... Không phải cố ý giấu anh đâu A Hoài."

Cậu khẽ lắc lắc tay Liễu Bạc Hoài, giọng nói có chút nũng nịu.

[Đồ ăn vặt ngon như vậy, chỉ là tui hông có kinh nghiệm nên ăn hơi nhiều. Lần sau chắc chắn rút kinh nghiệm!]

Bé tí hon trong bong bóng hơi chột dạ chọt ngón tay. Cẩn thận lén lút liếc nhìn sắc mặt Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài: "Đồ ăn vặt không sạch sẽ, không có lần sau. Không cho phép em ăn nữa."

Lê Khinh Chu giãy dụa: "Nhưng..cũng không phải tất cả đồ ăn vặt đều không sạch sẽ..."

Liễu Bạc Hoài đè góc chăn lại cho cậu, thoáng chốc quấn chặt người vào trong. Bàn tay dưới chăn vẫn nắm chặt lấy nhau không buông.

Liễu Bạc Hoài nói: "Dạ dày em không tốt, nên ít ăn đồ cay nóng dầu mỡ, hoặc là đồ ăn thức uống quá lạnh."

Những món ăn vặt kia đều bao hàm tất cả những thứ này.

"Sau này không cho phép em ăn nữa." Liễu Bạc Hoài lặp lại lần nữa.

Lê Khinh Chu mím môi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, em không ăn nữa."

[Cứ đồng ý với A Hoài trước thôi! Sau này tui sẽ chú ý không ăn nhiều với ăn tuỳ tiện như vậy nữa... Chắc chắn sẽ không bị đau bụng nữa. Tốt nhất là không để A Hoài biết, không ăn trước mặt anh ấy!]

Bé tí hon trong bong bóng đảo mắt, dáng vẻ xảo quyệt.

Liễu Bạc Hoài: "..."

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lê Khinh Chu đã ra đòn phủ đầu. Cậu ngáp một cái, còn xoa xoa mắt, lẩm bẩm nói: "A Hoài, em buồn ngủ... Chúng ta đi ngủ đi nhé?"

Quả thật cậu cũng có chút buồn ngủ, lại thêm trước đó đau dạ dày đến nửa đêm, sắc mặt tái nhợt không dễ nhìn.

Liễu Bạc Hoài dừng một chút, không cằn nhằn cậu nữa. Hắn nằm xuống điều chỉnh cơ thể một chút, ôm Lê Khinh Chu vào trong lòng để cậu đi ngủ.

Thôi bỏ đi! Lần sau lại dạy bảo cậu sau. Không cần vội vã.

...

Hôm sau xuất viện, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu về biệt thự.

Lúc này Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh vẫn chưa đi học, còn đang ăn sáng. Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài mỗi người múc một bát cháo nóng ngồi xuống cùng ăn với hai đứa nhóc.

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh thấy anh trai không sao nên ăn sáng xong liền đi học.

Liễu Bạc Hoài ở lại chăm sóc cậu.

Lê Khinh Chu cảm thấy mình khoẻ rồi, nhưng được nghỉ ở nhà một ngày thì cậu cũng vui lắm.

Chẳng qua chẳng được bao lâu, Phương Tây Ngạn đã gọi điện thoại đến. Nói phòng làm việc của Quý Phong đột nhiên liên hệ bọn họ, bảo rằng Quý Phong có thể quay quảng cáo.

Mọi việc là thế này.

Người đại diện của Quý Phong cũng xem như có nhân mạch và quan hệ. Anh ta tìm được người có quen biết với đạo diễn Lý nhờ nói giúp, cuối cùng đạo diễn Lý cũng đồng ý cho Quý Phong nghỉ mấy ngày, vội trở về quay quảng cáo.

Việc này vốn cũng không sao. Nhưng vấn đề là, trước đó Lê thị xác nhận Quý Phong không có thời gian quay quảng cáo nên đã đăng tin tức tìm người mẫu quay quảng cáo này rồi.

Trước mắt có khá nhiều người muốn nhận quảng cáo này. Trong đó cũng bao gồm những nghệ sĩ cùng địa vị với Quý Phong trong giới giải trí.

Thế nên xuất hiện sự cạnh tranh.

Dù sao thì trước khi phòng làm việc của Quý Phong liên hệ bọn họ, Lê thị đã tiếp xúc ít nhiều với vài nghệ sĩ khác rồi.

Phương Tây Ngạn nói qua điện thoại: "Những nghệ sĩ khác thì không sao, so ra vẫn kém hơn địa vị của Quý Phong trong giới giải trí một chút. Nhưng còn một nghệ sĩ khác muốn nhận quảng cáo này, là Chu Yết."

Vị này cũng là ảnh đế, đạt không ít giải thưởng. Thêm cả vẻ ngoài, chiều cao đều tương tự Quý Phong, không thể bắt bẻ.

"Chu Yết?"

Lê Khinh Chu nói: "Tôi nhớ anh ta là nghệ sĩ dưới trướng giải trí Thịnh Khải đúng không?"

Công ty giải trí Thịnh Khải thuộc về tập đoàn Liễu thị, hiện tại đang do Liễu Hạ Huy điều hành.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, TV đã chỉnh nhỏ âm lượng. Liễu Bạc Hoài ngồi sau lưng ôm Lê Khinh Chu trong lòng, nghe vậy hơi nhướng mày.

Phương Tây Ngạn: "Đúng vậy. Giải trí Thịnh Khải muốn hợp tác với chúng ta..."

Thật ra nếu xét toàn diện, thì Quý Phong có ưu thế lớn hơn một chút. Anh ta trẻ tuổi hơn Chu Yết, hơn nữa hiện tại anh ta đang quay phim của đạo diễn Lý. Chất lượng chắc chắn được đảm bảo.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là có thể cầm thêm vài giải thưởng nữa.

Đến lúc đó, giá trị của Quý Phong chắc chắn sẽ tăng lên.

So sánh ra, Chu Yết cũng là ảnh đế nhưng gần đây thành tích của anh ta cũng chỉ ở mức trung bình, không có đột phá.

Chu Yết xem trọng quảng cáo của Lê thị chắc hẳn cũng muốn nhờ vào việc này tăng nhiệt độ cùng độ nhận diện quốc dân.

Quyết sách của công ty vẫn hướng về Quý Phong.

Nhưng Lê thị có hợp tác tập đoàn Liễu thị, hai vị tổng giám đốc lại có quan hệ rất tốt. Đối mặt với ý mời hợp tác của giải trí Thịnh Khải, công ty cũng không tiện từ chối.

Đồng thời, Phương Tây Ngạn cũng nói với Lê Khinh Chu rằng Liễu Hạ Huy và phòng làm việc của Quý Phong lần lượt đặt lịch hẹn, muốn gặp mặt Lê Khinh Chu bàn bạc.

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Lần sau sẽ lén ăn, không cho A Hoài biết!

Hoài Hoài: ... Bé cưng không ngoan! Phải bị đánh mông!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net