[ĐN Haikyuu] Cô Gái Của Hoàng Hôn
Chương4: Ý chí đến Tokyo
-Tạm biệt Hinata. Đi cẩn thận nhé!-Vâng! Hẹn gặp lại chị. Tạm biệt cậu nhóc sống ở trên đồi, Shunka xoay người bước vào căn hộ hai tầng màu be. Cô rất vui vì đã về nhà kịp giờ ăn tối. Shunka đã quá mệt mỏi sau khi tham gia buổi tập trước đó nên cô không còn nhiều năng lượng để trò chuyện với bà nội và bố mẹ mình. Sau khi ăn tối xong, cô giúp dọn dẹp những bộ bát đĩa bẩn khi mẹ cô lên sân thượng phơi quần áo. -Marina-chan, bố còn một cuộc họp nữa nên bố sẽ về nhà muộn.-Vâng! Bố đi cẩn thận.-Shunka quay lại trả lời khi cô lau khô đĩa. Ông bố bận rộn nhìn con gái lẫn người mẹ lớn tuổi đang ngồi gọt táo ở gần đó với một nụ cười rồi xoay người bước ra ngoài phòng khách. Gian bếp sớm muộn chỉ còn lại hai bà cháu Shunka.-Cháu làm nhanh rồi lại đây ăn táo này.Khi bà nội di chuyển để vứt vỏ táo vào thùng rác, bà nhìn thấy chiếc cặp đang mở của Shunka và tấm áp phích có hình vẽ ngộ nghĩnh xuất hiện trên đó. Bị hấp dẫn bởi hình vẽ ngộ nghĩnh, bà cầm nó lên và kiểm tra:-Hừm? Cái này là cái gì vậy Mari-chan?-Bà của Shunka cười nhẹ trước bức vẽ khi Shunka chăm chú nhìn những gì bà mình đang nhìn.Cô đến bên bà nội. -Đội bóng chuyền của cháu nghe vẻ không đủ kinh phí thuê xe đến Tokyo nên cháu định làm một tờ quảng cáo để kêu gọi sự từ thiện của mọi người. Nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa bà ạ!-Tại sao thế?-Vì cháu nghĩ tương lai không xa thôi sẽ có một người tài giỏi hơn cháu làm nó rồi bà.-Cô nháy mắt trong khi cùng bà ngồi xuống ghế.-Đó là một cô gái đáng yêu.
-Tham gia cùng những người đam mê khi con không muốn cống hiến hết mình là điều thô lỗ nhất mà bất cứ ai cũng có thể làm....-Để bắt đầu, chị nghĩ em cần phải có chút tò mò trước đã....-Em sẽ không đơn độc trong công việc này đâu.
Quyết tâm của Yachi xoáy sâu trong cô khi cô nhìn lại những con người đầy năng động và nhiệt huyết trong phòng thể chất. Cô nghĩ mình đã biết bản thân phải làm gì. Shunka đứng gần đó, một lần nữa nhìn cô nữ sinh, không nhịn được mà nở nhẹ nụ cười. -Có gì vui à Shunka-san?-Suga chớp mắt. -Không có gì.-Cô nhún vai.-Tớ nghĩ là mình sẽ cố gắng đến Tokyo cùng với các cậu một chuyến. -............???!!!-Chuyền 2 năm 3 mở to mắt. Là anh nghe lộn hay cô gái trước mặt anh này thực sự muốn cùng mọi người tới Tokyo?-Vậy nên nếu không phiền, thứ 7 này các cậu dạy kèm tớ học nhé?
<Câu chuyện "Há miệng chờ sung">Trả lời: Ở cái xã hội này chỉ có làm mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đồng bằng, ăn cát, hoặc may mắn thì có sung để ăn thôi. -Tớ nói đúng mà. -Đúng cái đầu cậu!!!-Đội trưởng quạo 1, và đội phó quạo 10:-Nghiêm túc dùm em cái đi chị ơi. Trong bài kiểm tra thật mà viết như này thì người ăn "đồng bằng, ăn cát" ở đây là chị đấy!!......Cuối cùng thời gian cũng trôi đến chiều tối và tất cả đều phải kết thúc buổi học để về nhà. Vậy là kết thúc một ngày mệt mỏi cho cả ba, đặc biệt là hai vị gia sư bất đắc dĩ. -Trời đất, các cậu đúng là một cái phao cứu sinh. Cảm ơn hai cậu đã giúp tớ học tập vào cuối tuần.-Shunka cảm ơn khi họ ra ngoài. -Không có gì đâu. Bọn tớ thực sự muốn cùng cậu đi tới Tokyo..-Suga gãi má đột nhiên hắng giọng và đưa mắt sang bên.-Ý tớ là dù cậu đã tham gia CLB đến nay là năm thứ 2 nhưng những rắc rối luôn ập đến cậu, và cơ hội cậu hoạt động cùng với đội thì chẳng có mấy—!!!Shunka cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy má của cậu bạn dễ thương hơi ửng lên một chút màu hồng khi anh liên tục rời mắt khỏi cô trong giây lát.-Tại sao cậu ấy đột nhiên...!??!-Tớ nghe bảo nhà cậu gần nhà Hinata?-Giọng Sawamura đột ngột cắt ngang khi anh vẫn luôn nhìn về phía quả đồi từ lúc họ bước chân ra ngoài đường và Suga trở lại bình thường nhanh chóng. -Ừ! Nhà em ấy ở trên đồi kia kìa.-Shunka chỉ tay.-Chỉ cần đi bộ khoảng 5 phút là tới. Nhưng đường lên đó gập ghềnh thấy mồ luôn. -Vậy ra sức khoẻ và khả năng bật nhảy đáng kinh ngạc của em ấy là từ đó. Giữa cuộc trò chuyện, mẹ của Shunka đột ngột trở về, trên tay là một làn thức ăn cho bữa tối. Bên cạnh bà còn có một người trông lớn tuổi khác, mà theo Daichi cảm nhận thì rất có thể đó là bà nội của Shunka. -A! Mẹ! Bà đã về.-Cô gái lon ton bước đến, vươn tay xách phụ một túi hoa quả ra khỏi chiếc giỏ đi chợ của mẹ rồi nở một nụ cười tươi với bà mình - người đã rời khỏi nhà từ sáng sớm để tới thăm đứa con mới sinh của con gái mình ở phố bên cạnh.-Bé Ron có ngoan không bà? Chú dì vẫn khoẻ chứ ạ?-Ừ! Họ vẫn khoẻ. Thằng bé dễ thương lắm, bụ bẫm nữa. Bữa nào cháu ghé qua đấy chơi. Lâu rồi cháu không qua chú với dì nhớ cháu lắm đấy. -Vâng! Vậy có gì để ngày mai con sang đó.-Shunka tươi cười rảo bước cùng bà và mẹ tiến gần tới chỗ của Daichi và Suga.-Giới thiệu với hai cậu, đây là bà nội tớ. Mẹ tớ thì các cậu gặp sáng ngày rồi. Còn giới thiệu với bà, đây là Sawamura và Sugawara, họ là những người bạn trong CLB Bóng chuyền cháu đang tham gia. Hôm nay họ tới đây để dạy kèm cháu học. -Chúng cháu chào bà, chào cô ạ!-Chào hai cháu.-Bà cười hiền hậu, và mẹ Shunka đứng bên cũng vui vẻ tiếp lời:-Mấy đứa học xong rồi hửm? Marina có phải là một học trò ngoan không?-Vâng! Cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều...-Suga ríu rít đáp, nhưng riêng câu cuối anh xin giữ lại trong tâm.-...Sau hàng tá lần làm sai. -Con nghĩ mình sẽ có thể vượt qua kỳ thi.Bậc phụ huynh chớp mắt. "Con nghĩ?"-Hay nói đúng hơn, con sẽ không để lòng tốt của Suga và Sawamura bị lãng phí.-Shunka nhanh chóng nói thêm, ánh mắt thể hiện sự nghiêm túc. Cô thậm chí còn giơ tay thề thốt để lặp lại tuyên bố của mình.-Chúng ta sẽ đến Tokyo cùng nhau. Hai cậu con trai chính thức bối rối trước lời nói của cô. Má họ ửng hồng vì câu nói của người bạn hơn tuổi. Trên môi họ nở một nụ cười ấm áp, cảm thấy vô cùng cảm động trước lời nói của cô.Mẹ và bà Shunka nghiêng đầu nhìn biểu cảm của con gái và các chàng trai trước khi họ nở một nụ cười. -Ta hiểu rồi. -Chúc mấy đứa gặp may mắn trong kỳ thi.-Tụi cháu cảm ơn ạ!Sau đó các chàng trai chào tạm biệt và lên đường. Shunka vẫy tay chào tạm biệt khi cô nhìn họ ngày càng đi xa khỏi mình. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong nhiều ngày họ được nhìn và nói chuyện thoải mái với cô.***Bẵng đi một vài ngày, sự xuất hiện của Shunka trong CLB Bóng chuyền thời gian gần đây giảm một cách rõ rệt, thậm chí có những ngày các thành viên trong đội còn chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Không phải vì cô lại dính vào vụ ẩu đả nào đó - chắc chắn không bao giờ phải vì Shunka đã hứa trước toàn đội là sẽ không vi phạm kỉ luật thêm một lần nào nữa rồi. Vậy nên lí do duy nhất khiến cô ấy tự nhiên ít xuất hiện ở CLB là kì kiểm tra. Lần này Shunka thực sự nghiêm túc với nó. Cô đã học rất nhiều, nhiều tới mức giáo viên chủ nhiệm còn tưởng mình đang mơ vì sự chăm chỉ đột xuất của học sinh lưu ban - người mà trước đây có 5 ngày đi học thì cả 5 ngày đều bị giáo viên nhắc nhở vì tội không chú ý. Dù không hay xuất hiện ở CLB nhưng không đồng nghĩa với chuyện Shunka mù tin tức. Xung quanh cô luôn có những "cái loa phường" sẵn sàng giành cả buổi tối để kể cho cô nghe những gì đã xảy ra ở CLB trong những ngày cô không có mặt ở đây. Qua những dòng tin nhắn vội vàng, Hinata bảo Yachi thời gian qua cũng đã giúp cậu và Kageyama rất nhiều trong việc học tập. Cô bạn cũng đã nhờ họ thực hiện một pha chuyền-đập bóng sau giờ học để cô ấy chụp ảnh để làm một tấm áp phích kêu gọi sự từ thiện. Cặp đôi lập dị rất tò mò nên họ đồng ý ngay lập tức, thay đồng phục chính thức của CLB và thực hiện một vài pha ném bóng cao. Yachi đã cẩn thận chụp nhiều bức ảnh để đảm bảo rằng mọi thứ trong khung hình phải thật chuẩn xác. Shunka nghe xong chỉ có thể nở một nụ cười. From Hinata: Chúng ta nhất định sẽ đến được Tokyo. To Hinata: Ừ! Đúng vậy!...Vài ngày sau, kết quả của tấm áp phích có thể được nhìn thấy trên toàn bộ các đường phố trong khu phố của họ. Hinata dừng xe đạp khi phát hiện một trong những tấm áp phích trên khung cửa sổ của một cửa hàng điện tử ở trung tâm thành phố.Với cảm xúc dạt dào, cậu nhìn tấm áp phích với vẻ kinh ngạc. Ở đó, cơ thể Hinata bay trong không trung theo chuyển động mạnh khi Kageyama tung cú ném về phía cậu. Thần thái thái và màu sắc pic ảnh đậm và rực rỡ đến mức làm cậu phải dán mắt vào tấm áp phích trong một khoảng thời gian.-Thật tuyệt vời...-Cậu lẩm bẩm trong hơi thở.Áp phích do Yachi tạo nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong khu phố. Daichi, Sugawara và Asahi nhìn thấy tấm áp phích ở một hiệu sách gần trường; Nishinoya nhìn thấy nó ở trạm xe bus; Shimizu, Ennoshita, Tanaka, Kageyama và những người còn lại nhìn thấy nó ở cửa hàng Sakanoshita khi HLV Ukai tự hào vỗ về tấm áp phích mới dán mà mình nhận được bởi Yachi.Ngoài ra, áp phích của cô gái cũng thu hút sự chú ý của một số người trên khắp Miyagi. Khi Takeda-sensei đăng nó lên mạng, những tấm áp phích của cô đã được nhiều người trong khu vực chia sẻ.Shunka nhìn chằm chằm vào tấm áp phích gần một máy bán hàng tự động trên đường phố. Cô nhớ lại những khoảnh khắc giữa mình với Yachi khi gặp cô gái tóc vàng lần đầu. Cô nữ sinh đã thay đổi đáng kể so với vài tuần trước mà họ tự giới thiệu. Vẻ mặt lo lắng, ánh mắt tò mò, nụ cười rạng rỡ của Yachi và gần đây là sự tự tin của cô ấy khi nói lên ý kiến của mình trong việc giúp đỡ Hinata và Kageyama trong việc học. Shunka không thể không cảm thấy sự tự hào trào dâng trong lồng ngực khi nhìn thấy tấm áp phích. "Cô gái lo lắng không chắc chắn về bản thân mình" đã trở nên quá táo bạo qua tạo hình tấm áp phích kia. Cô nghĩ rằng một bức tranh nói lên hàng nghìn từ vì Shunka đã quá đắm chìm vào tấm áp phích đến nỗi cô không nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào nó trong một khoảng thời gian.Một nụ cười nhỏ chớp nhoáng nở trên môi cô. -Rốt cuộc thì em cũng có thể làm được, Yachi!#################################Ghi chú:[1] Butsudan: Một bàn thờ Phật nhỏ trong các ngôi nhà của người Nhật, nơi gia đình chủ nhà dâng lễ vật để xin sự hướng dẫn và bảo vệ từ các linh hồn của tổ tiên và cũng là nơi để tưởng niệm một người thân trong gia đình đã khuất.
✨✨✨Ủng hộ tui nha✨✨✨
*
* *
-Tham gia cùng những người đam mê khi con không muốn cống hiến hết mình là điều thô lỗ nhất mà bất cứ ai cũng có thể làm....-Để bắt đầu, chị nghĩ em cần phải có chút tò mò trước đã....-Em sẽ không đơn độc trong công việc này đâu.
Quyết tâm của Yachi xoáy sâu trong cô khi cô nhìn lại những con người đầy năng động và nhiệt huyết trong phòng thể chất. Cô nghĩ mình đã biết bản thân phải làm gì. Shunka đứng gần đó, một lần nữa nhìn cô nữ sinh, không nhịn được mà nở nhẹ nụ cười. -Có gì vui à Shunka-san?-Suga chớp mắt. -Không có gì.-Cô nhún vai.-Tớ nghĩ là mình sẽ cố gắng đến Tokyo cùng với các cậu một chuyến. -............???!!!-Chuyền 2 năm 3 mở to mắt. Là anh nghe lộn hay cô gái trước mặt anh này thực sự muốn cùng mọi người tới Tokyo?-Vậy nên nếu không phiền, thứ 7 này các cậu dạy kèm tớ học nhé?
*
* *
<Câu chuyện "Há miệng chờ sung">Trả lời: Ở cái xã hội này chỉ có làm mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đồng bằng, ăn cát, hoặc may mắn thì có sung để ăn thôi. -Tớ nói đúng mà. -Đúng cái đầu cậu!!!-Đội trưởng quạo 1, và đội phó quạo 10:-Nghiêm túc dùm em cái đi chị ơi. Trong bài kiểm tra thật mà viết như này thì người ăn "đồng bằng, ăn cát" ở đây là chị đấy!!......Cuối cùng thời gian cũng trôi đến chiều tối và tất cả đều phải kết thúc buổi học để về nhà. Vậy là kết thúc một ngày mệt mỏi cho cả ba, đặc biệt là hai vị gia sư bất đắc dĩ. -Trời đất, các cậu đúng là một cái phao cứu sinh. Cảm ơn hai cậu đã giúp tớ học tập vào cuối tuần.-Shunka cảm ơn khi họ ra ngoài. -Không có gì đâu. Bọn tớ thực sự muốn cùng cậu đi tới Tokyo..-Suga gãi má đột nhiên hắng giọng và đưa mắt sang bên.-Ý tớ là dù cậu đã tham gia CLB đến nay là năm thứ 2 nhưng những rắc rối luôn ập đến cậu, và cơ hội cậu hoạt động cùng với đội thì chẳng có mấy—!!!Shunka cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy má của cậu bạn dễ thương hơi ửng lên một chút màu hồng khi anh liên tục rời mắt khỏi cô trong giây lát.-Tại sao cậu ấy đột nhiên...!??!-Tớ nghe bảo nhà cậu gần nhà Hinata?-Giọng Sawamura đột ngột cắt ngang khi anh vẫn luôn nhìn về phía quả đồi từ lúc họ bước chân ra ngoài đường và Suga trở lại bình thường nhanh chóng. -Ừ! Nhà em ấy ở trên đồi kia kìa.-Shunka chỉ tay.-Chỉ cần đi bộ khoảng 5 phút là tới. Nhưng đường lên đó gập ghềnh thấy mồ luôn. -Vậy ra sức khoẻ và khả năng bật nhảy đáng kinh ngạc của em ấy là từ đó. Giữa cuộc trò chuyện, mẹ của Shunka đột ngột trở về, trên tay là một làn thức ăn cho bữa tối. Bên cạnh bà còn có một người trông lớn tuổi khác, mà theo Daichi cảm nhận thì rất có thể đó là bà nội của Shunka. -A! Mẹ! Bà đã về.-Cô gái lon ton bước đến, vươn tay xách phụ một túi hoa quả ra khỏi chiếc giỏ đi chợ của mẹ rồi nở một nụ cười tươi với bà mình - người đã rời khỏi nhà từ sáng sớm để tới thăm đứa con mới sinh của con gái mình ở phố bên cạnh.-Bé Ron có ngoan không bà? Chú dì vẫn khoẻ chứ ạ?-Ừ! Họ vẫn khoẻ. Thằng bé dễ thương lắm, bụ bẫm nữa. Bữa nào cháu ghé qua đấy chơi. Lâu rồi cháu không qua chú với dì nhớ cháu lắm đấy. -Vâng! Vậy có gì để ngày mai con sang đó.-Shunka tươi cười rảo bước cùng bà và mẹ tiến gần tới chỗ của Daichi và Suga.-Giới thiệu với hai cậu, đây là bà nội tớ. Mẹ tớ thì các cậu gặp sáng ngày rồi. Còn giới thiệu với bà, đây là Sawamura và Sugawara, họ là những người bạn trong CLB Bóng chuyền cháu đang tham gia. Hôm nay họ tới đây để dạy kèm cháu học. -Chúng cháu chào bà, chào cô ạ!-Chào hai cháu.-Bà cười hiền hậu, và mẹ Shunka đứng bên cũng vui vẻ tiếp lời:-Mấy đứa học xong rồi hửm? Marina có phải là một học trò ngoan không?-Vâng! Cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều...-Suga ríu rít đáp, nhưng riêng câu cuối anh xin giữ lại trong tâm.-...Sau hàng tá lần làm sai. -Con nghĩ mình sẽ có thể vượt qua kỳ thi.Bậc phụ huynh chớp mắt. "Con nghĩ?"-Hay nói đúng hơn, con sẽ không để lòng tốt của Suga và Sawamura bị lãng phí.-Shunka nhanh chóng nói thêm, ánh mắt thể hiện sự nghiêm túc. Cô thậm chí còn giơ tay thề thốt để lặp lại tuyên bố của mình.-Chúng ta sẽ đến Tokyo cùng nhau. Hai cậu con trai chính thức bối rối trước lời nói của cô. Má họ ửng hồng vì câu nói của người bạn hơn tuổi. Trên môi họ nở một nụ cười ấm áp, cảm thấy vô cùng cảm động trước lời nói của cô.Mẹ và bà Shunka nghiêng đầu nhìn biểu cảm của con gái và các chàng trai trước khi họ nở một nụ cười. -Ta hiểu rồi. -Chúc mấy đứa gặp may mắn trong kỳ thi.-Tụi cháu cảm ơn ạ!Sau đó các chàng trai chào tạm biệt và lên đường. Shunka vẫy tay chào tạm biệt khi cô nhìn họ ngày càng đi xa khỏi mình. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong nhiều ngày họ được nhìn và nói chuyện thoải mái với cô.***Bẵng đi một vài ngày, sự xuất hiện của Shunka trong CLB Bóng chuyền thời gian gần đây giảm một cách rõ rệt, thậm chí có những ngày các thành viên trong đội còn chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Không phải vì cô lại dính vào vụ ẩu đả nào đó - chắc chắn không bao giờ phải vì Shunka đã hứa trước toàn đội là sẽ không vi phạm kỉ luật thêm một lần nào nữa rồi. Vậy nên lí do duy nhất khiến cô ấy tự nhiên ít xuất hiện ở CLB là kì kiểm tra. Lần này Shunka thực sự nghiêm túc với nó. Cô đã học rất nhiều, nhiều tới mức giáo viên chủ nhiệm còn tưởng mình đang mơ vì sự chăm chỉ đột xuất của học sinh lưu ban - người mà trước đây có 5 ngày đi học thì cả 5 ngày đều bị giáo viên nhắc nhở vì tội không chú ý. Dù không hay xuất hiện ở CLB nhưng không đồng nghĩa với chuyện Shunka mù tin tức. Xung quanh cô luôn có những "cái loa phường" sẵn sàng giành cả buổi tối để kể cho cô nghe những gì đã xảy ra ở CLB trong những ngày cô không có mặt ở đây. Qua những dòng tin nhắn vội vàng, Hinata bảo Yachi thời gian qua cũng đã giúp cậu và Kageyama rất nhiều trong việc học tập. Cô bạn cũng đã nhờ họ thực hiện một pha chuyền-đập bóng sau giờ học để cô ấy chụp ảnh để làm một tấm áp phích kêu gọi sự từ thiện. Cặp đôi lập dị rất tò mò nên họ đồng ý ngay lập tức, thay đồng phục chính thức của CLB và thực hiện một vài pha ném bóng cao. Yachi đã cẩn thận chụp nhiều bức ảnh để đảm bảo rằng mọi thứ trong khung hình phải thật chuẩn xác. Shunka nghe xong chỉ có thể nở một nụ cười. From Hinata: Chúng ta nhất định sẽ đến được Tokyo. To Hinata: Ừ! Đúng vậy!...Vài ngày sau, kết quả của tấm áp phích có thể được nhìn thấy trên toàn bộ các đường phố trong khu phố của họ. Hinata dừng xe đạp khi phát hiện một trong những tấm áp phích trên khung cửa sổ của một cửa hàng điện tử ở trung tâm thành phố.Với cảm xúc dạt dào, cậu nhìn tấm áp phích với vẻ kinh ngạc. Ở đó, cơ thể Hinata bay trong không trung theo chuyển động mạnh khi Kageyama tung cú ném về phía cậu. Thần thái thái và màu sắc pic ảnh đậm và rực rỡ đến mức làm cậu phải dán mắt vào tấm áp phích trong một khoảng thời gian.-Thật tuyệt vời...-Cậu lẩm bẩm trong hơi thở.Áp phích do Yachi tạo nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong khu phố. Daichi, Sugawara và Asahi nhìn thấy tấm áp phích ở một hiệu sách gần trường; Nishinoya nhìn thấy nó ở trạm xe bus; Shimizu, Ennoshita, Tanaka, Kageyama và những người còn lại nhìn thấy nó ở cửa hàng Sakanoshita khi HLV Ukai tự hào vỗ về tấm áp phích mới dán mà mình nhận được bởi Yachi.Ngoài ra, áp phích của cô gái cũng thu hút sự chú ý của một số người trên khắp Miyagi. Khi Takeda-sensei đăng nó lên mạng, những tấm áp phích của cô đã được nhiều người trong khu vực chia sẻ.Shunka nhìn chằm chằm vào tấm áp phích gần một máy bán hàng tự động trên đường phố. Cô nhớ lại những khoảnh khắc giữa mình với Yachi khi gặp cô gái tóc vàng lần đầu. Cô nữ sinh đã thay đổi đáng kể so với vài tuần trước mà họ tự giới thiệu. Vẻ mặt lo lắng, ánh mắt tò mò, nụ cười rạng rỡ của Yachi và gần đây là sự tự tin của cô ấy khi nói lên ý kiến của mình trong việc giúp đỡ Hinata và Kageyama trong việc học. Shunka không thể không cảm thấy sự tự hào trào dâng trong lồng ngực khi nhìn thấy tấm áp phích. "Cô gái lo lắng không chắc chắn về bản thân mình" đã trở nên quá táo bạo qua tạo hình tấm áp phích kia. Cô nghĩ rằng một bức tranh nói lên hàng nghìn từ vì Shunka đã quá đắm chìm vào tấm áp phích đến nỗi cô không nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào nó trong một khoảng thời gian.Một nụ cười nhỏ chớp nhoáng nở trên môi cô. -Rốt cuộc thì em cũng có thể làm được, Yachi!#################################Ghi chú:[1] Butsudan: Một bàn thờ Phật nhỏ trong các ngôi nhà của người Nhật, nơi gia đình chủ nhà dâng lễ vật để xin sự hướng dẫn và bảo vệ từ các linh hồn của tổ tiên và cũng là nơi để tưởng niệm một người thân trong gia đình đã khuất.
✨✨✨Ủng hộ tui nha✨✨✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net