[ĐN Harry Potter]Kiếp này sẽ hạnh phúc!?
Nicolas Flamel
_________________________________________
Sảnh đường - nơi các học sinh đang tụ tập ăn sáng, tại dãy bàn nhà Gryffindor, cặp sinh đôi Weasley đang rôn rả thảo luận về trò chơi khăm sắp tới. Bỗng cánh cửa đại sảnh mở ra, lực tập trung của cặp song sinh cũng dồn về phía nó. Một thiếu nữ xuất hiện, tiến đến dãy bàn nhà Slytherin. Fred từ dãy bàn mình ló đầu ra ý như chặn lại, biểu cảm ngạc nhiên cùng lời nói trêu chọc:
-Chà! Hiếm thấy đấy Miranda. Hôm nay không xem được dáng vẻ hối hả của bồ khiến mình hơi không quen.
Geogre bên cạnh cũng phụ họa theo anh trai
-Mình tò mò không biết điều gì lại có thể khiến con quỷ lười như bồ rời giường đúng giờ đấy.
Miranda khoanh tay hậm hực nhìn cặp sinh đôi mà thầm "hừ" một tiếng
-Các bồ hãy thấy may mắn vì hôm nay tâm trạng của mình vui nên không thèm so đo
-Là gì vậy
Lại là Geogre tò mò hỏi. Câu vừa dứt thì cánh cửa lần nữa lại mở ra. Lần này là hình ảnh thiếu nữ với mái tóc ánh kim trong đồng phục của Slytherin đang ôm chồng sách tiến vào. Dù khuôn mặt bị sách làm che mất nhưng nhìn hình ảnh quen thuộc này cũng nhận ra đấy là ai. Miranda nhanh chân bước đến bên cạnh vị thiếu nữ ấy, cặp song sinh cũng phản ứng lại mà chạy theo sau
-Carina, để mình cầm sách giúp bồ
Sách từ tay cô được truyền dần sang cho Miranda. Cô không nói gì chỉ gật đầu rồi "ừm" nhẹ một tiếng. Cặp song sinh biểu cảm kinh ngạc cùng bất ngờ hỏi
-Bồ quay lại trường rồi sao.
-Nghe nói bồ sốt cao lắm. Đã khỏi hẳn rồi chứ
Nhìn cặp song sinh, Carina nhếch nhẹ môi nói
-Sao nào, nhớ mình chứ.
-Đó là tất nhiên rồi.
Cặp song sinh nhào đến ôm cô. Động tĩnh náo nhiệt nơi tụi cô đứng đã khiến cho cả sảnh đường đang rộn ràng ăn sáng bỗng yên tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Bắt gắp ánh mắt của Harry đang nhìn mình khiến những kí ức đêm đó ùa về. Cô không dám nhìn nữa, cố kìm nén cảm xúc bên trong,vỗ nhẹ lưng của hai người bạn thân
-Được rồi, tiết học sắp bắt đầu rồi. Hai bồ định không định để cho người bệnh ăn sáng sao
Nghe được câu này, Fred và Geogre lập tức buông cô ra . Cả bọn cùng bước đi tiến về phía dãy bàn của nhà mình. Cô không biết rằng hành động của mình đã khiến cho Harry bồn chồn. Cậu bé nghĩ rằng người chị họ của mình vẫn còn rất giận sau đêm đó. Cậu cũng hối hận vì đã không nghe lời cô để rồi những hình ảnh trong chiếc gương ấy đã đi vào giấc mơ mà hành hạ cậu. Cậu cứ mơ đi mơ lại hình ảnh ba má cậu tan biến trong một ánh chớp xanh chói lòa, cùng lúc một giọng cười hiểm độc trỗi lên the thé.
____________________________________________________
Kì thi cuối năm sắp đến, Carina hầu như cắm cộc tại thư viện. Nhờ sự giúp đỡ của những người bạn thân và vị học bá Cedric mà cô đã hoàn thành bài thi rất tốt. Nói thì nói vậy nhưng ở một góc cạnh khác thì chính cô mới là người giúp cho cặp song sinh đang mất gốc kia ôn bài. Cô tự hỏi "Rốt cuộc họ đã làm gì trong các tiết học để giờ lại mang quả đầu rỗng đến tìm cô?".
Kì thi qua đi cũng là lúc học sinh được thư giản. Hôm nay là ngày cuối cùng mượn sách ở thư viện vì vậy Carina tranh thủ đọc nốt những quyển sách mình chưa đọc . Khi đọc đến sách lịch sử, Carina bỗng nhớ đến câu hỏi của Hermione. Cái tên Nicolas Flamel thật sự là rất quen. Lật từng trang sách lịch sử để tìm nhưng vẫn không thấy thứ mình muốn. Ngẫm nghĩ thật lâu cô cũng nhớ ra Nicolas Flamel là ai. Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch, tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy. Cô vui mừng vì cuối cùng mình cũng đã có câu trả lời. Cô muốn nhanh chóng đi tìm Hermione để nói cho cô bé biết. Vì vậy, mặc kệ những người bạn thân đang thích thú thảo luận về những trò chơi khăm bên cạnh, cô rảo bước rời đi.
Carina cùng chồng sách sải bước nhanh trên hành lang. Thời tiết vẫn thật lạnh. Từng nhịp cô thở ra ngoài tạo thành những làn khói trắng. Chợt bên má cô cảm nhận được hơi ấm. Dừng lại bước chân, cô quay đầu.
-Để anh giúp em mang đống sách này và cầm lấy cái này. Anh nghĩ em đang cần nó
Cedric vừa nói vừa nhanh tay giành lấy sách trên tay cô rồi lại dùi vào tay cô một bình nước ấm. Không để cô kịp phản ứng lại. Nhìn bình nước trên tay, cô tò mò hỏi
-Đây là.....?
-Là nước chanh gừng, má anh thường làm cho anh uống khi anh bệnh. Em nhanh uống đi, trời lạnh em cẩn thận giữ ấm cơ thể. Mặt em đỏ hết lên rồi
Anh vừa nói vừa quan sát cô. Cô bất giác đưa tay lên mặt
- Em sẽ chú ý
-Em muốn mang những quyển sách này đi đâu
-Thư viện, em đã mượn chúng cho kì thi
-Vậy đi thôi
Dứt lời, anh cất bước đi trước. Cô cũng nhanh chân đi bên cạnh anh. Mở nắp bình nước, cô uống một hớp rồi thầm nhận định đây đúng là thứ cô cần lúc này. Cảm nhận làn nước ngọt thanh, ấm áp cùng mùi hăng nhẹ của gừng chạy vào trong khoang miệng rồi lại từ từ chảy xuống thanh quản và các bộ phận khác khiến cô như được sống lại. Nhiệt độ cơ thể cũng từ đó mà tăng lên, cô không còn cảm nhận được cái lạnh xung quanh nữa.
- À mà anh có nhìn thấy Hermione đang ở đâu không. Em đang tìm cô bé
Cedric suy nghĩ một lúc rồi lại cất tiếng nói
-Lúc nãy anh nhìn thấy Hermione cùng 2 cậu bạn cùng nhà đến lều của bác Hagrid nhưng sau đó lại rời đi
Bỗng nhớ gì đó, anh tiếp tục lên tiếng
-Lúc nãy anh thấy cô McGonagall đang tìm em đấy
Cô nhìn anh rồi gật đầu như đã hiểu
-Em biết rồi, lát em sẽ đến văn phòng tìm cô ấy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi đến ngã rẽ thì tách ra. Cedric giúp cô mang sách đến thư viện trả còn cô thì đến văn phòng của cô McGonagal
__________________
20:39
1/5/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net