Truyen30h.Net

Đoản Văn SE + HE

Anh Hối Hận Nhưng đã Muộn Rồi

annhien567


Hôm nay em đã lên xe hoa theo chồng, em chính thức buông bỏ đoạn tình cảm ấy? Anh tự hỏi bản thân đến lần thứ N thì vẫn luôn là câu trả lời ấy - em thật sự rời xa anh mãi mãi.

Lần đầu tiên gặp em là năm anh 18 tuổi, em 16 tuổi , trong quán karaoke nhỉ. Em đi với gia đình, anh đi với bạn, chỉ là vô tình đụng nhau trong hành lang của quán hát thế nào mà hai hôm sau liền thấy em gọi anh giữa sân trường:

" Tên kia, anh tên gì đấy? Làm quen nhé.? "

Ừ thì quen, không những quen bình thường mà là quen thân tới 10 năm sau.

Năm em 16 tuổi, em tỏ tình:
" anh có thích em không?"

Anh nói:

"Nhóc con bé tí tẹo biết thích nhau là gì không? Mau về nhà ăn cho chóng lớn đi"

Em không nói gì, chỉ lẳng lặng đi sau lưng anh làm bạn những lúc anh cần. Và 2 ngày sau anh có bạn gái. Anh có nói cho em nghe.

Năm em 17 tuổi, anh học xa nhà, lúc về thăm bố mẹ, em chỉ vào mặt anh:

"Em sắp đủ tuổi trưởng thành rồi. 1 năm nữa em sẽ tỏ tình với anh. Cấm anh yêu thêm ai nữa đó".

Anh vừa mới chia tay người yêu đầu. Anh không có tâm trạng nghe em nói, phớt lờ em đi. Em luôn gọi điện, nhắn tin với anh mỗi ngày tuy chả mấy khi anh trả lời hay nghe máy.

Năm em 18 tuổi, em cố gắng học vì muốn được cùng trường với anh. Anh bắt đầu cảm thấy em thật phiền phức. Ngày em lên Hà Nội, không thông báo đã chạy thẳng đến phòng trọ của anh. Anh đang ôm người yêu thứ 2 của mình. Em bình thản nhìn rồi quay ra đóng cửa. 1 giờ sau em quay lại hỏi:

" 2 người đã xong chưa, em đói rồi. Em trọ gần chỗ anh. Ngày ngày tới nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp... Mọi thứ em đều làm hết."

Năm em 19 tuổi, anh học năm 3.

Em hỏi anh: "Anh thích chị ấy nhiều lắm à?"".

"Ừ. Cô ấy rất xinh đẹp, rất tốt bụng. Anh thích cô ấy"

"Vẫn chưa yêu là được".

Anh không hiểu, em chỉ cười rồi lại đi nấu cơm cho anh.

Năm em 20 tuổi, em hỏi: "anh có yêu chị ấy không?"

"Cô ấy rất tốt với anh. Anh thích cô ấy"

"Mới thích thôi mà...".

Em cười cười quay mặt đi chỗ khác.

Năm em 21 tuổi, anh tốt nghiệp đại học, cuộc sống bộn bề. Anh không đủ kiên nhẫn cho tình yêu của mình dành cho cô ấy. 2 đứa anh chia tay. Cô ấy tìm em khóc lóc kể lể. Em an ủi, bên cạnh, động viên cô ấy. Anh không muốn làm gì hết, chỉ có thuốc lá, rượu chè cho vơi đi nỗi cô đơn. Em bầu bạn bên cạnh anh.

Năm em 22 tuổi, em giúp anh vực dậy từ vũng bùn lầy. em tỏ tình lần nữa với anh

"Anh có chút chút xíu tình cảm nào với em không? Một chút xíu thôi cũng được".

Anh nói: "Anh mãi mãi chỉ xem em như người em gái nhỏ của anh thôi".

Em không tỏ ra buồn bã. Em nói em cũng đoán được đáp án rồi. Em vẫn ở lại bên anh, làm bạn với anh.

Năm em 23 tuổi, em đi làm. Em xinh xắn đáng yêu nên rất nhiều người theo đuổi. Thế mà em không động lòng, vẫn như thế cô đơn bên cạnh anh. Ừ. Anh lại có người yêu mới. Em chỉ hỏi:
"Anh có yêu chị ấy không?".

Anh trả lời: "Chỉ mới thích thôi".

Rồi em 26 tuổi, anh lại yêu, lại chia tay thêm 2,3 mối tình nữa. Em vẫn vậy luôn ở bên anh, chăm sóc anh, em hiểu anh đến từng chân tơ kẽ tóc, anh mặc nhiên xem em như vật sở hữu của mình không bao giờ lo mất. Đến một hôm, em gọi điện hỏi anh:

"Anh có từng rung động trước em không?".

- "Lại nói gì thế, đã nói xem em như em gái anh rồi mà".

Em cúp máy. Em cắt đứt mọi liên lạc với anh, anh bắt đầu thấy trống trải, anh nhớ em, nhớ bộ dáng lúc em làm cơm, lúc em chăm anh ốm, lúc em ngồi giặt quần áo giúp anh, anh nhớ em đến không thở nổi. Lúc này anh mới biết em đã đi vào cuộc sống của anh lúc nào không hay? Anh phát hiện ra rằng anh cũng yêu em rồi thì phải. Anh cười, nghĩ rằng chắc em giận vài ngày rồi liền quay về thôi nên cho chuyện đó sang một bên mà quay cuồng với công việc.

Em đi 3 tháng, ngày nào anh cũng ngồi nghĩ tới em, chờ em quay trở về. Anh rồi cũng biết chờ đợi 1 người là như thế nào. 3 tháng sau em quay lại. Nhưng em gặp anh là để đưa thiệp mời đám cưới. Chuyện gì đang xảy ra đây. Anh không tin. Anh vẫn đang chờ em về để đồng ý với em mà. Em chỉ nhoẻn miệng cười:

"Em mệt rồi anh ạ. Anh ấy cho em cảm giác bình yên, cảm giác an toàn được dựa dẫm. Mệt mỏi quá rồi đã đến lúc buông tay thôi".

Anh chợt nhận ra rằng anh đã để mất em, anh đã để vụt mất thứ quan trọng nhất trong đời này. Anh thấy nghèn nghẹn mỗi khi nghĩ em bên người con trai khác, anh không muốn điều đó xảy ra. Em chỉ có thể ở bên anh. Nhưng đâu là gì cơ chứ. Anh quyết định tỏ tình em nhưng em lại từ chối.

10 năm. 10 năm chỉ cần anh quay đầu lại liền thấy em luôn ở phía sau anh. Nhưng giờ muộn rồi.

Bé con, giờ anh hối hận rồi. Anh không thể chịu được mỗi khi nghĩ em là của người khác chứ không phải anh. Anh phải làm gì đây...".

__________________________________

"Khi còn trẻ, ta tìm được tình yêu đích thực nhưng lại không biết nắm bắt. Đến lúc trưởng thành, ta biết cách giữ nhưng mãi không tìm được tình yêu đích thực nữa đây"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net