Truyen30h.Net

Doc Hau Trung Sinh Nang The Hung Han Cua Lanh Vuong Phuc Hac


Hạ Lan Thiên Ý nghe không giải thích được, tò mò hỏi, "Tỷ, người có nam nhân?"

"Cút!" Hạ Lan Tuyết đẩy hắn ra, buồn bực đi về phía Tuyết Uyển.

Hạ Lan Thiên Ý mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng hơn nửa năm này đến đi theo nhị thúc Hạ Lan thanh trà trộn thanh lâu các loại địa phương hạ lưu, cũng coi như biết qua những chuyện này, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc muốn giết người này của tỷ tỷ, cũng biết tỷ tỷ đã xảy ra chuyện.

Hắn vội vã đuổi theo, hỏi, "Tỷ, ai là người bắt nạt tỷ, để đệ trừng phạt hắn giúp tỷ nhé"

"Ngươi?" Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn nhìn từ trên xuống dưới cái đệ đệ này cao cũng chỉ bằng nàng, tức giận bật cười, "Ngươi còn chưa đủ một đầu ngón tay của người ta đánh đâu."

Hạ Lan Thiên Ý đầu đầy hắc tuyến, "Tỷ, sao người lại khinh thường người khác thế? Hiện tại mỗi ngày ta đều thật chăm chỉ luyện công đấy, chỉ là hình dáng bên ngoài vẫn vậy nhưng công phu cũng tiến bộ đấy "

"Phải không?" Vừa nghe lời này, Hạ Lan Tuyết vui vẻ, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên tung chưởng tập kích hướng đầu vai đệ đệ.

Hạ Lan Thiên Ý cả kinh, vội đưa tay ra ngăn cản, nhưng mà, Hạ Lan Tuyết lại trở tay một trảo, bắt lấy cổ tay của hắn, dưới chân nhất đá, dễ dàng liền đem đệ đệ quăng xuống đất rồi.

Mông Hạ Lan Thiên Ý đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội la "Đây không tính, vừa rồi đệ không để ý."

"Ôi." Hạ Lan Tuyết buồn cười, phủi tay, nói, "Tiểu tử, ngươi cho rằng lúc kẻ địch tấn công ngươi, lại nói trước với ngươi rồi còn chờ ngươi chuẩn bị xong sao?".

"Tỷ, đệ không có ý đó, mới vừa rồi là đệ sơ sẩy." Hạ Lan Thiên Ý rất không cam lòng, tỷ tỷ một kẻ nữ lưu, hơn nữa trong ngày thường đối tập võ đặc biệt là không chuyên tâm, hắn còn tưởng rằng chăm chỉ luyện tập, sẽ đem tỷ tỷ đánh bại đâu, kết quả vẫn là như vậy, rộn lòng.

"Ngươi ấy, về sau còn phải cố gắng nhiều." Hạ Lan Tuyết lời nói thấm thía vỗ vỗ vai của hắn, đi vòng qua người hắn.

"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý nhìn nàng lảo đảo, không yên tâm lại chạy tới đỡ lấy nàng.

Hạ Lan Tuyết sợ run, "Ngươi đỡ ta làm chi?"

"Ta sợ tỷ ngã xuống." Hạ Lan Thiên Ý thành thật nói.

Hạ Lan Tuyết giật mình, hất tay hắn ra, "Ta không phải ông lão bảy tám mươi tuổi đi không vững mà cần ngươi đỡ ta?"

"Nhưng vừa rồi rõ ràng tỷ đi đường không vững giống như muốn ngã xuống vậy." Hạ Lan Thiên Ý nói.

Hạ Lan Tuyết có chút xấu hổ, cười nói, "Vừa rồi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại tốt lắm. Đúng rồi, ngươi là cố ý đón ta ?"

"Ừm, tỷ, ta là có chuyện muốn nói với người." Hạ Lan Thiên Ý gặp nàng khí sắc tốt hơn nhiều, con mắt lại khôi phục thường ngày như vậy sáng trong có thần, thế mới thoải mái nói, "Hôm qua, ta tìm cha đòi khóa trường mệnh nhưng cha không đưa cho."

"Vậy sao." Cũng làm lễ vật đưa người rồi, tự nhiên là đưa không được nữa.

"Tỷ." Nhớ tới thái độ của Hạ Lan Phong, Hạ Lan Thiên Ý vành mắt liền hồng rồi, "Cha hắn như thế nào có thể như vậy? Lúc trước ta là vì phải cứu Trầm di nương cùng Chi Nhi tỷ tỷ, mới nghĩ tới cầm khóa trường mệnh đi đổi ít bạc. Nhưng là về sau, tỷ tỷ có bạc rồi, không cần đến khóa trường mệnh kia nữa, cha nói muốn dùng một đoạn thời gian, ta liền nghe theo, nhưng đã lâu như vậy, ta thấy hắn giống như quên mất việc này, hôm qua phải đi đòi, hắn đầu tiên là mọi cách từ chối, về sau lại nói tìm không được, sau đó, lại đưa cho ta cái đồ vớ vẩn lừa gạt ta."

Vừa nói hắn vừa móc từ trong ngực ra một cái khóa trường mệnh bằng ngọc, bên trên còn có vết xước nhìn là biết đã có người dùng qua.

"Cha nói, đây cũng là đồ tốt, cũng được lấy ở Thiên Lộc Tự , so với cái nương để cho ta còn tốt hơn, nên bảo ta mang cái này."

"Ngươi nghe hắn nói bậy, cái này nếu là tốt, chính hắn đã giữ lại, đã lấy khóa trường mệnh nương để lại cho ngươi ra rồi " Hạ Lan Tuyết hừ nói.

Hạ Lan Thiên Ý vẻ mặt đau khổ, kỳ thật, hắn cũng có thể phân rõ thật xấu, cái này ngọc, căn bản không phải khối ngọc tốt, giống như gã sai vặt của hắn nói, cái này bên ngoài chỉ đáng giá hai lượng bạc.

Hắn chính là không nghĩ tới, cha sẽ đem đồ rẻ mạt như vậy đi lừa gạt hắn.

Hắn thương tâm.

"Tỷ, cái này ta cũng không cần." Nhưng tuổi nhỏ thường hành động theo cảm tính, càng nhìn càng không thể chịu được cái khóa trường mệnh bằng ngọc đểu này, Hạ Lan Thiên Ý vung tay ném đi.

Hạ Lan Tuyết nói, "Vậy ngươi đi theo tỷ tỷ đưa cho ngươi đồ tốt."

"Là cái gì?"

"Ngươi nhìn liền biết."

Hạ Lan Tuyết mang theo đệ đệ cùng nhau trở lại Tuyết Uyển, đem khóa trường mệnh dưới đáy hòm lấy ra.

"Tỷ, sao cái này lại ở chỗ của tỷ thế?" Hạ Lan Thiên Ý sợ ngây người.

"Đây, cất kỹ đi, sau này cũng không thể dễ dàng đưa cho người khác được." Hạ Lan Tuyết đem khóa trường mệnh, tự tay đeo lên trên cổ đệ đệ, sau đó, nhét vào trong cổ áo, một mặt dặn dò, "Đây là đồ mà nương chế riêng cho ngươi lúc ngươi còn chưa ra đời, ta cũng không có. Thường ngày, tất cả mọi người nói, nương thiên vị, để mặc đứa con trai là đệ chỉ yêu thương một nữ nhi như ta. Hiện tại, ngươi phải biết trong lòng nương luôn quan tâm đến ngươi, yêu thương ngươi."

"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý con mắt lại hồng rồi, nếu như nói trước kia hắn không tin, nhưng chuyện mấy ngày nay phát sinh, càng làm cho hắn hiểu rõ cách đối xử của mọi người như thế nào.

Tổ mẫu bọn họ, ngoài mặt đối với hắn cũng không tệ, lúc nào cũng tỏ ra yêu thương hắn, nhưng hắn không thích kiểu yêu thương đó vì kiểu yêu thương đó giống như bên trong còn có tính kế hắn nữa.

Trước kia, vì tỷ tỷ thân sinh không quan tâm đến hắn, nên bọn họ đối xử với hắn một ít thiện ý hắn liền bất chấp mà đối với bọn họ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, làm cho lòng hắn thấy không thoải mái .

Tựa như, nhị thúc dẫn hắn đi Túy tiên lầu, nói là bồi dưỡng khí khái nam nhi cho hắn, nhưng sau một thời gian làm cho hắn rất chán ghét nữ nhân, ngay cả tỷ tỷ hắn cũng không muốn gần gũi.

Nhưng cho dù tỷ tỷ đánh hắn, mắng hắn, tùy ý quát tháo hắn, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy uất ức cùng thoải mái, giống như việc giúp hắn lấy lại khóa trường mệnh này cũng làm cho hắn cảm thấy ấm áp như được sưởi dưới ánh mặt trời vậy.

"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý đột nhiên nhào vào lòng tỷ tỷ nghẹn ngào.

"Khóc cái gì? Không phải là lấy đồ về cho ngươi rồi sao?" Hạ Lan Tuyết không hiểu hỏi.

Hạ Lan Thiên Ý hít mũi một cái, khổ sở nói, "Tỷ, đây là người trộm của cha sao ? Người vì ta làm chuyện như vậy, ta..."

"Nói bậy, tỷ là loại người như vậy sao?" Hạ Lan Tuyết trắng mắt liếc hắn một cái, giải thích, "Cha cầm khóa trường mệnh, cũng không mang đi đổi bạc mà đưa cho cấp trên của hắn để thăng quan tiến chức." . "A?" Hạ Lan Thiên Ý giật mình không thôi, cầm đồ của hắn đưa cho người khác?


Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "Vật này là mệnh căn của ngươi, cũng là nương để lại cho ngươi, ta tự nhiên không thể tiện nghi người khác, cho nên, mới mang về đây. Này không gọi trộm, gọi vật quy nguyên chủ."

"Ừm, đúng, vật quy nguyên chủ." Hạ Lan Thiên Ý nín khóc mỉm cười.

"Được rồi, không có việc gì thì ở lại, tý nữa ta bảo Bích Văn nấu thêm vài món ngon" Hạ Lan Tuyết cười nói.

Hạ Lan Thiên Ý lắc đầu, "Tỷ, Trầm di nương bên kia đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đang chờ người đấy."

"A? Nàng muốn mời khách?" Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ không thôi, nói lần trước sau đó, Trầm thị mẹ con xem như mai danh ẩn tích, không chịu lộ diện , hôm nay lại vung bạc mời khách? Chuyện lạ à.

Hạ Lan Thiên Ý kích động nói, "Tỷ, người còn không biết sao? Chi Nhi tỷ tỷ được công chúa điện hạ chọn làm bạn đọc."

"Thư đồng?" Hạ Lan Tuyết nhẹ xuy, "Nàng công chúa kia thật không có nhãn lực?"

Hạ Lan Thiên Ý sững sờ, "Tỷ, người không vui sao?"

"Ta cao hứng cái gì? Cùng ta có quan hệ?" Hạ Lan Tuyết buồn cười nói, "Đúng rồi, công chúa kia là ai?"

"Là đương kim hoàng thượng hoàng hậu sủng ái nhất thất công chúa đâu." Hạ Lan Thiên Ý kiêu ngạo nói, hắn thực vì Hạ Lan Chi lên làm công chúa thư đồng mà tự hào.


Lại nói, rất nhiều con dòng cháu giống đều mong chờ có cơ hội như vậy thân cận hoàng thất, mà thư đồng lại là đường tắt, chẳng những có thể rút ngắn khoảng cách đến gần hoàng thất, thậm chí mỗi ngày tiếp xúc thân mật, nói không chừng sẽ cùng hoàng thất có thể có tình nghĩa tốt không chỉ bản thân mà cả gia tộc cũng sẽ có cái tốt .

Chỉ là, vạn không nghĩ tới, thứ xuất Hạ Lan Chi lại bị thất công chúa bổ nhiệm rồi.

Mặc dù không phải tỷ tỷ ruột của mình đạt được, điều này làm cho Hạ Lan Thiên Ý có chút tiếc nuối, nhưng Hạ Lan Chi cũng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, đối với hắn mà nói, không quan hệ đích thứ, là người nhà này hắn đều thấy vui vẻ.

"Nam Cung Nguyệt?" Hạ Lan Tuyết đột nhiên có chút dở khóc dở cười, "Này thật đúng là, điêu ngoa nữ gặp gỡ dối trá nữ, tương lai nhất định nhìn thật là náo nhiệt."

"Cái gì?" Hạ Lan Thiên Ý không hiểu.

Hạ Lan Tuyết nhún nhún vai, "Rồi, hỷ sự lớn như vậy, ta nhất định phải đi chúc mừng mới được, sợ là mẹ con các nàng chờ đã sốt ruột rồi?"

Chắc đang muốn nhanh chóng khoe khoang với nàng.

"Ừm, vậy chúng ta đi luôn bay giờ thôi." Hạ Lan Thiên Ý vội vàng đi ở đằng trước.

Hạ Lan Tuyết thoáng sửa tóc tai, liền bộ dáng đương gia chủ tử đi ở phía sau.

Lúc đó, trong Tây viện, Hạ Lan Chi trông mong ngóng chờ ở cửa viện, chưa từng có tinh thần muốn gặp Hạ Lan Tuyết như hôm nay vậy.

Nàng muốn nhìn thần sắc Hạ Lan Tuyết sau khi nghe được tin một thứ nữ như nàng ta trở thành thư đồng của công chúa sẽ như thế nào, hừ, nên ghen tị muốn nổi điên đi?

Từ khi nàng ta vừa ra đời, liền thủy chung bị Hạ Lan Tuyết đè ép một đầu, còn tưởng rằng do thân phận thứ xuất, đời này nàng ta cũng không có cơ hội được nổi danh, không thể tưởng được, lão Thiên mở mắt, lại làm cho thất công chúa chọn nàng ta làm bạn học.

Thật tốt quá, có thể được công chúa che chở, tương lai, nàng còn sợ một cô nhóc như Hạ Lan Tuyết sao?

Thật xa , nhìn thấy tỷ đệ Hạ Lan Tuyết, Hạ Lan Chi đáy mắt xẹt qua thoáng cái khinh miệt cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua thái dương vén tóc mai gọn gàng, nàng ta lúc này mới thong thả ung dung nghênh đón.

"Đại tỷ tỷ, Thiên Ý sao giờ hai người mới đến. Hôm nay, nương tự mình xuống bếp, nấu rất nhiều món ăn ngon đấy."

"Nương?" Hạ Lan Tuyết ngưng mi, trách mắng, "Mẫu thân đã đi hơn nửa năm, ban ngày ban mặt, ngươi nói cái chuyện ma quỷ gì thế?"

Thần sắc Hạ Lan Chi cứng đờ, Phượng Khinh La khi còn sống, nàng ta không dám gọi Trầm thị là nương , nhưng mà, sau khi nàng qua đời, nàng ta thử gọi mấy lần, Hạ Lan Tuyết cũng không có phản ứng gì lớn cả.

Còn nữa, nàng ta cũng muốn nhắc nhở mọi người Phượng Khinh La mất rồi, cũng nên để mẹ mình lên làm phu nhân thôi.

Chỉ cần Trầm thị trở thành phu nhân, nàng liền danh chính ngôn thuận thành đích nữ cái nhà này rồi.

Nhưng mà, lại không nghĩ tới hôm nay Hạ Lan Tuyết có phản ứng lớn như vậy, trong lòng Hạ Lan Chi oán hận không thôi, nhưng, hôm nay ngày nàng ta có chuyện vui, nàng ta nghĩ cũng không muốn gây chuyện không đâu, nên qua một lúc nàng ta vội vàng nhận sai.

"Đại tỷ tỷ, là Chi Nhi sơ sót, di nương nàng chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, chúng ta mau đi đi, để nguội ăn không ngon."

Hạ Lan Tuyết lành lạnh nhìn nàng một cái, lúc này mới mang theo đệ đệ đi vào.

Thấy Hạ Lan Chi bị quát mắng, trong lòng khó hiểu, điều này làm cho Hạ Lan Thiên Ý rất băn khoăn, "Tỷ, sao người lại hung dữ với Chi Nhi tỷ tỷ vậy ?"

"Ta hung sao?" Hạ Lan Tuyết nhướn mày hỏi.

Hạ Lan Thiên Ý gật đầu, "đúng."

"Hung là được rồi." Hạ Lan Tuyết hừ nhẹ, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm nàng ta, "Mẫu thân ngươi qua đời chưa được một năm, đã có người âm mưu chiếm vị trí của mẫu thân ngươi, ngươi không nên hung sao?"

"..." Hạ Lan Thiên Ý cả kinh.

Chuyện phức tạp giống như tỷ tỷ nói sao? Nhưng chỉ là cái xưng hô mà thôi.

Nhưng ngẫm lại, đích thứ có khác, Hạ Lan Chi bất kể có phải là do Trầm thị sinh hay không nhưng ở cái nhà này đều phải gọi Phượng Khinh La một tiếng mẫu thân.

Hiện nay, nàng ta gọi Trầm thị nương, vậy đúng là vị trí của Phượng Khinh La vô hình bị thay thế

Nghĩ đến điều này, Hạ Lan Thiên Ý trong lòng cũng có chút vướng mắc.

Nhưng, hắn cũng chẳng qua là cảm thấy, tất nhiên là Hạ Lan Chi nhất thời sơ sót, cũng không phải là cố ý.

Hai tỷ đệ vào phòng, Trầm thị đang bày bát đũa, nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức mặt mày hớn hở, "Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia, các người đã tới? Mau ngồi xuống, ta mới nấu mấy món hai người thích ăn đấy, lát nữa nếm thử xem có vừa miệng hay không."

Trầm thị tướng mạo ôn nhu điềm tĩnh, nói chuyện ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn một bộ mẹ hiền, Hạ Lan Thiên Ý lập tức bị mềm hoá rồi, lúc này cười nói, "Di nương làm thức ăn khẳng định là ngon, Thiên Ý thích thức ăn di nương nấu."

"Tốt lắm, lát nữa người cần phải ăn nhiều một chút." Trầm thị cười nhường chỗ ngồi, lại hỏi, "Muốn uống chút rượu không?"

Hạ Lan Thiên Ý liền nhìn tỷ tỷ.

Hạ Lan Tuyết lắc đầu, "Thiên Ý tuổi còn nhỏ, không thể uống rượu."

"Cũng không nhỏ." Trầm thị cười nói, "Cha ngươi năm đó, nhỏ hơn hắn bây giờ, đã biết uống rượu rồi. Lại nói hôm nay là chuyện vui của Chi Nhi muội muội các ngươi uống vài chén cũng tốt ."

"Chuyện vui?" Hạ Lan Tuyết giễu cợt, "Chính là làm thư đồng cho thất công chúa? Cái này cũng được tính là hỉ sự sao."

Hạ Lan Chi đi đến, nghe vậy, giương môi cười, " Việc này, cũng rất kì quái , chuyện làm thư đồng của công chúa điện hạ, theo lý thuyết phải là đại nhân vật như tỷ tỷ mới xứng đáng, không hiểu làm sao lại rơi xuống đầu ta. Mới đầu, ta và di nương không dám tin, lần nữa phái người đi nghe xong, đều nói là ta, không có sai. Lúc này mới tin."


Chương 94: Đề điểm


Nghe thấy ý tứ trong lời nói của Hạ Lan Chi, Hạ Lan Tuyết khẽ mở to mắt, vẻ mặt như gặp quỷ, "Nhị muội muội, đây là ngươi đang khoe khoang với ta sao?"

Hạ Lan Chi sững sờ, hé miệng cười nói, "Muội muội không dám? Lại nói, người như tỷ tỷ sao lại để ý đến chuyện này chứ ."

Hạ Lan Tuyết cong môi cười, chỉ cái ghế bên cạnh nói, "Ngươi ngồi xuống, hơn nữa thử nói xem, người như ta nên quan tâm loại chuyện nào"

"Cái này sao, tỷ tỷ trong lòng rõ ràng nhất mà." Hạ Lan Chi quả nhiên thoải mái ngồi, còn ý tứ sâu xa nói một câu nói.

Hạ Lan Tuyết khẽ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.

Hạ Lan Chi cảm thấy vui sướng, nhẹ nhàng cười nói , "Vận khí của tỷ tỷ thật tốt, ngay từ nhỏ đã là đích nữ của Hạ Lan gia, bây giờ còn là gia chủ quản lý toàn bộ gia nghiệp nữa, ngay cả dược của hoàng thượng cũng do một tay tỷ làm ra . Có phần vinh quang này thì tỷ sao có thể đi để ý chuyện khác nữa chứ?"

"Chi Nhi, sao ngươi nói nhiều như vậy." Thấy nữ nhi có chút đắc ý vênh váo, Trầm thị vừa nháy mắt với Hạ Lan Chi, hôm nay mời Hạ Lan Tuyết ăn cơm là còn có mục đích khác, không nên nói nhiều như vậy, không lại hỏng cả việc .

"Ha ha, di nương nói phải." Hạ Lan Chi lập tức câm miệng, chỉ là, một tiếng di nương kia làm cho trang dung đang đoan chính của Trầm thị tý nữa thì vỡ vụn, nàng gấp rút cầm lấy bầu rượu, rót ba ly rượu, cũng cười nói, "Rượu này đã hâm nóng, không sợ lạnh, uống một hai chén không việc gì."

"Uống, như thế, ta liền dùng ly rượu này, chúc mừng Nhị muội muội rồi." Hạ Lan Tuyết bưng ly rượu lên, hướng về Hạ Lan Chi cười nói.

"Đa tạ đại tỷ tỷ nhiều." Hạ Lan Chi sung sướng uống rượu, một ly rượu xuống bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng hồng, rất là đáng yêu.

Hạ Lan Tuyết nhìn, liền có vài phần u oán rồi, tại sao nàng uống lại không có loại hiệu quả làm cho người ta trừu mến này chứ?

"Đại tỷ tỷ, muội muội còn có một chuyện muốn nhờ." Hạ Lan Chi hôm nay thật sự là bị vui sướng làm váng đầu, mới uống một ly rượu, liền không thể chờ đợi được phải nói mục đích, chọc một bên Trầm thị cau mày lại, sẵng giọng, "Đại tỷ tỷ ngươi vừa mới đến, chưa ăn được tý gì đâu, chưa gì ngươi đã hỏi chuyện nhờ vả rồi?"

Trầm thị vừa ân cần gắp thức ăn cho tỷ đệ Hạ Lan Tuyết vừa nói, "Tuyết nhi, ngươi trước dùng bữa."

"Đừng. Di nương hãy để cho Nhị muội muội nói chuyện cần nói ra đi đã? Nếu không, ta sợ ăn không trôi." Hạ Lan Tuyết giống như cười mà như không.

"Đại tỷ tỷ, ta muốn..." Hạ Lan Chi đối tâm tình của nàng không chút phật lòng, nàng ta nghĩ nàng ta trở thành thư đồng của công chúa thì ngay lập tức sẽ trở thành bạn tốt nhất của thất công chúa, không việc gì phải sợ Hạ Lan Tuyết nữa, nói không chừng tương lai còn phải đến nhờ vả nàng ta nữa ấy chứ.

Chỉ là, lời nàng ta vừa nói ra, Trầm thị gấp rút cắt ngang, ngượng ngùng cười nói, "Tuyết nhi, lẽ ra, quý phủ hiện ở cái dạng này, Chi Nhi không nên đề những thứ này. Chỉ là, sáng mai người trong nội cung sẽ tới đón, ta nghĩ , dù gì nàng cũng muốn chuẩn bị chu đáo một chút, dù sao nàng cũng đại diện cho Hạ Lan gia, nếu quá bủn xỉn, chỉ sợ bị người ta khinh thường."

"À." Hạ Lan Tuyết vân vê ly rượu, vừa nhấp một ngụm nhỏ.

Hạ Lan Chi nhìn nàng không có tỏ thái độ, vội vàng đón lấy lời, hưng phấn nói tiếp, "Di nương nói đúng lắm, Đại tỷ tỷ, hiện tại ta là đại biểu của Hạ Lan gian, nếu như ta tốt rồi không chừng tương lai quý phủ cũng được thơm lây. Nếu ta không được, quý phủ cũng sẽ không còn mặt mũi . Ta muốn một bộ trang sức mới với hai bộ quần áo mới, cái này cũng không là nhiều đi?"

Phốc - -

Hạ Lan Tuyết nghe vậy, nhịn không được, rượu vừa vào cổ phun ra ngoài, vừa vặn phun lên khuôn mặt đang dương dương đắc ý tươi cười của Hạ Lan Chi.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lan Chi lập tức đông cứng, mây đen kéo đến.

"Ai u. Xin lỗi." Hạ Lan Tuyết vội vàng vươn tay, muốn giúp nàng lau, nhưng cảm giác dùng tay không ổn, nên kéo tay áo của Hạ Lan Chi lên lau mặt nàng ta.

Hạ Lan Chi cả người tim đập mạnh và loạn nhịp , có chút sững sờ nhìn Hạ Lan Tuyết.

Bên cạnh, Trầm thị phản ứng nhanh chóng, vội vàng móc khăn tay ra lau mặt cho nữ nhi, cười khan nói, "Bảo ngươi lúc ăn cơm đừng nhiều lời như vậy, ngươi cứ không nghe."

"Nhị muội muội, thực xin lỗi vô cùng, nhìn xem, đã làm cho trang điểm trên mặt ngươi đều bị trôi rồi. Để di nương dẫn ngươi đi rửa mặt rồi trang điểm lại đi." Hạ Lan Tuyết xấu hổ, nàng vừa rồi thực không phải cố ý, thật sự là nghe lời nàng ta nói, cảm thấy buồn cười mới nhịn không được .

Hạ Lan Chi khóe miệng co quắp hai cái, cố nén phẫn uất, lạnh lùng nói, "Đại tỷ tỷ, ngươi là cố ý à? Ngươi không nghĩ cho ta thêm đồ thì cứ nói thẳng đi, tại sao phải như vậy nhục nhã người?"

"Chi Nhi tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ làm sao sẽ cố ý nhục nhã ngươi đâu? Nàng nhất định không phải cố ý." Hạ Lan Thiên Ý giúp đỡ tỷ tỷ nói chuyện.

Hạ Lan Chi con mắt đỏ hồng, "Thực không phải cố ý? Đại tỷ tỷ chẳng lẽ không phải ghen tị..."

"Chi Nhi." Tay Trầm thị cố gắng nắm chặt tay của Hạ Lan Chi, "Một chút chuyện nhỏ như vậy? Chẳng lẽ ngươi là giấy , chạm vào liền thủng? Đại tiểu thư đã nói không phải cố ý, ngươi còn muốn như thế nào?"

"Ta?" Hạ Lan Chi cảm thấy ủy khuất, "Không phải một bộ đồ trang sức, hai bộ quần áo mới sao."

"Đừng, ngày đại hỉ cũng không thể khóc lên." Hạ Lan Tuyết vội vàng hướng về nàng khoát tay nói, "Một bộ đồ trang sức hai bộ quần áo mới sẽ đặt mua cho ngươi."

"Thật sự?" Hạ Lan Chi ánh mắt sáng lên, còn mang theo vài phần đắc ý, nàng cũng biết, có công chúa giúp đỡ, Hạ Lan Tuyết đối với nàng cũng thay đổi cách nhìn đi.

"Tự nhiên là thật , Hạ Lan phủ ta tuy nghèo, một chút đồ này vẫn đặt mua được . Chỉ là..." Hạ Lan Tuyết giọng nói đột nhiên ngừng lại, có chút nghiền ngẫm cười khẽ, lại nói, "Nếu ngươi ở cùng công chúa mà tốt , là vận mệnh của ngươi, Hạ Lan phủ sẽ không tính đi nhờ vả ngươi cái gì, dù sao cũng là hầu hạ người, cũng không dễ dàng, trong phủ chúng ta sẽ không tạo áp lực cho ngươi, càng sẽ không liên lụy ngươi ."

Hạ Lan Chi nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, cố cười nói, "Có thể hầu hạ công chúa điện hạ, kia cũng là của ta tạo hóa. Bao nhiêu người nghĩ hầu hạ còn không đến lượt đâu."

"Đúng vậy, cho nên ta nói đây cũng có thể coi là hỷ sự ." Hạ Lan Tuyết, lơ đễnh, nói tiếp, "Lại có, nếu ngươi không được tốt, nhà chúng ta đúng là cũng sẽ bị xấu hổ. Cho nên, Chi Nhi muội muội, ngươi cần phải cố gắng lên, Hạ Lan phủ chúng ta không cần ngươi phải tỏa sáng rực rỡ nhưng ngươi cũng đừng làm cho người trong phủ thấy hổ thẹn nhé".

"..." Mặt Hạ Lan Chi đỏ tới tận mang tai, đang muốn phản bác, Trầm thị ở trên vai nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, cười phụ họa Hạ Lan Tuyết, "Đại tiểu thư dạy dỗ phải, Chi Nhi, ngươi nên nghe lời Đại tỷ tỷ ngươi, tiến cung về sau, tốt nhất nên học bài cùng công chúa, chớ nên lười biếng, lại càng không được phép làm ra chuyện xấu hổ cho Hạ Lan gia?"

Hạ Lan Chi cắn răng, một bộ không cam lòng.

Hạ Lan Tuyết lại hé miệng cười, "Di nương, ngươi thật lợi hại. Ngươi vừa nói, nàng cũng không dám cãi lại nữa. Được rồi, về sau chuyện quản giáo Chi Nhi muội muội giao cho ngươi là được."

Trầm thị thần sắc ngượng ngùng, vội hỏi, "Đại tiểu thư đừng trách móc, là nô tỳ bao đồng."

"Đừng. Di nương lời này liền khách khí rồi, ta vừa rồi đây chính là thực tâm thực ý lời nói đâu." Hạ Lan Tuyết khẽ thở dài, "Kỳ thật, ta lại hâm mộ Chi Nhi muội muội, có người như ngươi ở bên lúc nào cũng đề điểm , không giống ta cùng Thiên Ý, không có người đau không có người thương ."

"Đáng thương ." Trầm thị nghe vậy, lúc này rơi lệ, "Phu nhân đi sớm, làm khổ tỷ đệ hai người rồi, cũng may, lão gia còn khỏe mạnh, còn có lão phu nhân theo bên cạnh trông nom . Lại có, nếu đại tiểu thư không chê, về sau tiểu thư và Thiên Ý thiếu gia nếu có chuyện gì không vui thì đến đây , di nương sẽ khuyên nhủ. Liền tính di nương ăn nói vụng về, nhưng nấu ăn cũng không tệ. Di nương nấu vài món ngon cho hai người, đảm bảo hai người sẽ vui hơn."

"Nghe như này, di nương này còn gọi ăn nói vụng về? Vậy ta cùng thiên ý tiểu tử ngốc này, đều vô pháp lăn lộn." Hạ Lan Tuyết cũng cười theo.

Trầm thị cũng sung sướng nở nụ cười, một mặt ân cần gắp thức ăn cho Hạ Lan Tuyết, "Đến, ăn cá."

"Di nương cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Hạ Lan Tuyết khách khí nói.

"Nô tỳ một bên hầu hạ đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, là tốt rồi." Trầm thị thuận theo đứng ở một bên.

Hạ Lan Chi nhìn ở trong mắt, hận ở trong lòng, nương thân của chính mình, lại ở bên cạnh Hạ Lan Tuyết một bộ hầu hạ đê tiện, thật đáng giận.

Hạ Lan Tuyết không nói gì nữa, phối hợp chọn lấy xương cá, sau đó, đem thịt cá bỏ vào trong chén đệ đệ, "Ăn đi, ăn nhiều cá sẽ thông minh hơn."

"Ừm." Tỷ tỷ tự tay lọc xương cá, Hạ Lan Thiên Ý ăn phá lệ ngon.

Nhìn xem đệ đệ ăn ngon lành, Hạ Lan Tuyết hiểu ý nở nụ cười, nhưng, chính nàng lại không động đũa, mà là giương mắt hướng về Hạ Lan Chi xem xét.

Hạ Lan Chi đang dùng ánh mắt căm giận nhìn nàng, bất chợt bị nàng nhìn chằm chằm, chưa kịp thu hồi ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.

"Đại, Đại tỷ tỷ."

"Ngươi cũng dùng bữa đi." Hạ Lan Tuyết vờ như không nhìn thấy gì, chỉ chân thành nói, "Vừa là tỷ tỷ lại vừa là gia chủ của cái nhà này, Chi Nhi muội muội ta có lời muốn nói với ngươi."

"Nói cái gì?" Hạ Lan Chi mày liễu dựng lên, nàng ta tựa như một con gà tùy thời lúc nào cũng sẽ bị vặt lông nên dù cho Hạ Lan Tuyết có nói cái gì nàng ta cũng hết sức phòng bị.

"Chớ khẩn trương." Hạ Lan Tuyết cười trấn an nàng ta, chậm rãi nói, "Thứ nhất, vẫn là lời vừa rồi ta nói, nếu ngươi tốt đấy là phúc phận của ngươi, nhưng nếu ngươi không tốt thì Hạ Lan phủ phải gánh lấy, cho nên, ngươi chính mình làm việc phải thận trọng. Nhất là, Hạ Lan gia thể diện, cũng không phải là một bộ đồ trang sức hai bộ quần áo mới có thể chống đỡ lên, ngươi được Trầm di nương nói như vậy, dụng tâm làm việc, chớ nên lười biếng, càng không thể đầu cơ trục lợi, làm xuống..."

"Ta biết rồi." Hạ Lan Chi có chút không kiên nhẫn ngắt lời nàng.

Trầm thị nghiêm khắc liếc nàng một cái, trong lòng thực sự vì nữ nhi toát mồ hôi, tính tình hồ đồ như thế, đến công chúa trước mặt, đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu? Hiện nay thật đúng là nói không chừng.

"Thứ hai." Hạ Lan Tuyết rất có kiên nhẫn, lại đề điểm nói, "Thất công chúa Nam Cung Nguyệt, nàng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, tính tình này sao, khó tránh khỏi điêu ngoa nuông chiều một chút, Chi Nhi muội muội, ngươi có thể phải khắp nơi cẩn thận nha. Nếu không, hơi không cẩn thận, đắc tội thất công chúa điện hạ, sợ cũng không ai cứu được ngươi ."

Hạ Lan Chi cảm thấy trầm xuống, nàng ngược lại không nghĩ tới những thứ này, không khỏi nhìn về phía Trầm thị.

Trầm thị cũng lộ ra lo lắng thần sắc, "Đại tiểu thư, ngươi thường ra vào trong nội cung, có hiểu rõ về thất công chúa này không?"

"A, đánh qua mấy lần quan hệ." Hạ Lan Tuyết than nhẹ một tiếng, nói thật, "Cho nên, ta mới đề điểm Chi Nhi muội muội mọi sự cẩn thận. Thất công chúa này tính tình không được tốt."

"Như thế nào không tốt?" Hạ Lan Chi hỏi, trong lòng lại đang lẩm bẩm, có phải hay không đại tiểu thư ghen tị nàng, nên bịa những chuyện này ra dọa nàng sợ đâu?

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "A, cũng không có gì, nhưng không có việc gì liền thích đánh người mắng chửi người, ngẫu nhiên biến thái, lại thích đoạt tròng mắt người, cắt đầu lưỡi người . Ôi, các ngươi cũng phải biết, những thứ này sao, những người phú quý không coi những người tầm thường như chúng ta là người , như vậy đùa bỡn . Người ta là công chúa, thì không sao rồi. Trước mặt các nàng sinh mệnh giống như cỏ rác thôi"

Trong nháy mắt Hạ Lan Chi mặt trắng bạch, nói không ra lời.

Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, vội vàng an ủi, "Nhưng ngươi cũng đừng sợ, Chi Nhi muội muội bộ dạng xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích, nói không chừng công chúa sẽ đối với ngươi khác thì sao."

Hạ Lan Chi tâm thoáng yên lại, nàng tự cho là mình có thể dụ dỗ được công chúa, vả lại, còn chưa có đi làm, như thế nào có thể bị Hạ Lan Tuyết nói ba xạo hù sợ đâu?

"Tạ tỷ tỷ chỉ điểm nhiều, Chi Nhi nhất định sẽ làm tốt."

"Vậy ta an tâm." Hạ Lan Tuyết nhìn đệ đệ vẫn còn vùi đầu vào ăn, than nhẹ, "Thiên Ý, đây là bao nhiêu ngày rồi ngươi chưa ăn cơm sao?"

"Tỷ, ăn ngon lắm." Hạ Lan Thiên Ý ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.

Trong đáy mắt Hạ Lan Tuyết đột nhiên có chút thương cảm, Trầm thị nấu ăn ngon nhưng so với Phượng Khinh La còn kém xa.

Trước kia, nàng cùng đệ đệ đều thích ăn nương thân làm thức ăn .

Nhưng hôm nay, nương thân không có ở đây, đệ đệ cũng hiếm khi có người chú ý đến.

"Thiên Ý đột nhiên ta nhớ đến có chuyện quan trọng cần làm, ngươi muốn ăn ở đây ăn đi, lát nữa bảo Trầm di nương đưa ngươi về." Hạ Lan Tuyết đột nhiên đứng lên nói.

Trầm thị vội hỏi, "Chuyện trọng yếu gì? Ngay cả một miếng đại tiểu thư cũng chưa ăn đâu."

"Thiên Ý ăn cũng giống như vậy, các ngươi hầu hạ hắn ăn đi, ta đi trước." Hạ Lan Tuyết cất bước ra ngoài.

Trầm thị vội vàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Hạ Lan Chi ngưng mi, xem kỹ nhìn Hạ Lan Thiên Ý, đột nhiên hỏi, "Thiên Ý, Nhị tỷ tỷ hỏi ngươi, Đại tỷ tỷ có phải hay không thích ta làm bạn đọc của thất công chúa?"

Hạ Lan Thiên Ý sững sờ, lắc đầu, "Không có đâu, Đại tỷ tỷ biết được việc này, thật cao hứng ."

Cao hứng? Hạ Lan Chi mới không tin, nhưng thật vất vả mới có cơ hội ra mặt, nàng định muốn hảo hảo giữ chặt, tương lai nhất định muốn hãnh diện, đem Hạ Lan Tuyết triệt để giẫm dưới chân mới tốt.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net