Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 131: Giáo dục không phân giống nòi.

AdaWong126

Kết thúc một ngày công tác, Sở Từ trở về chỗ ở.

Quốc Tử Giám bên kia đã sắp xếp cho hắn một cái viện, cho nên phòng ở Văn Hưng Phường này vài ngày nữa liền có thể trả lại.

Trương Hổ đi đến phòng bếp đem đồ ăn trên đường mua về làm nóng một chút, sau đó hai người liền ăn màn thầu.

Sau khi cơm nước xong, Sở Từ muốn tìm một quyển sách tiêu khiển một chút, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy.

"Đại Hổ, ngươi có thấy lão gia ——" Cửa phòng Trương Hổ khép hờ, Sở Từ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào, rồi sau đó đột nhiên nghẹn ngào.

Trương Hổ có chút lo lắng bất an, y đang ngồi ở trên ghế đối diện ngọn đèn dầu, trong tay còn cầm một cây kim đang khâu thứ gì.

"Đây là trái cầu lần trước sao?" Sở Từ đi qua nhìn nhìn.

"Vâng." Trương Hổ lên tiếng, y đá hỏng quả cầu của người ta, nhưng không được giúp bọn hắn sửa lại sao?

Trách không được, Sở Từ nhớ tới ngày đó trên người Trương Hổ vẫn luôn căng phồng, nói vậy y đã đổ đi cám ở bên trong, nhặt lại tấm da.

"Tấm da này cứng như vậy, kim có thể đâm vào sao?" Sở Từ ánh mắt tò mò.

"Có thể, lão gia ngài xem, có cái này là được." Trương Hổ giơ tay lên, trên ngón tay y mang một thứ giống như chiếc nhẫn, chỉ cần dùng thứ này đâm vào đỉnh kim là được. Sau khi y buông tay, còn thực hành cho Sở Từ nhìn một chút, tay có chút thô to nhưng may vá thành thạo lại rất nhanh nhẹn.

"Khâu xong rồi, lão gia. Ngày mai ngài có thể giúp ta đem nó trả cho bọn họ không?" Trương Hổ cắn đứt chỉ gai, sau đó đem trái cầu này đưa cho Sở Từ.

Sở Từ cầm lên tay một cái, lập tức cảm thấy có chỗ không đúng. Bên trong trái cầu chính là bỏ cám vào, không nên nhẹ như vậy chứ? Hắn cầm ở trên tay thảy thảy, nhướng mày hỏi: "Đại Hổ, ngươi cho gì vào bên trong vậy?"

"Sợi bông. Trong nhà không có cám, chung quanh nhà hàng xóm cũng không có, nếu muốn đi mua, còn phải tốn vài văn tiền nữa, vừa lúc có một giường chăn bị ta làm hỏng, ta liền móc sợi bông bên trong một ít ra." Trương Hổ bởi vì tiết kiệm mấy văn tiền mà cao hứng, Sở Từ lại có chút dở khóc dở cười.

"Được, ngày mai lão gia giúp ngươi trả lại." Hắn cũng không muốn đả kích lòng hăng hái của Trương Hổ, người ta là một nam nhân lớn đầu lén lút thêu thùa may vá, đã thực không dễ dàng.

"Đa tạ lão gia!" Trong lòng Trương Hổ thoải mái hơn một chút. Ngày đó y đến hỏi, thứ nho nhỏ này một cái đã tốn hơn hai ba lượng bạc, sắp bằng nữa tháng tiền thuê nhà của bọn họ, không sửa lại cho người ta, trong lòng y cứ luôn băn khoăn.

Sở Từ tung cầu về phòng, đã sớm quên mới vừa rồi mình đi tìm thứ gì.

Cầu này quá nhẹ, đá là không có cách nào đá, căn bản là không có lực để nắm chắc. Dùng tay thảy lên, giống như so với bóng đá ở hiện đại còn muốn nhẹ hơn chút, có chút giống như là bóng chuyền.

Nghĩ đến đây, hai tay Sở Từ chắp lại nắm lấy, khuỷu tay giao nhau, thảy lên quả cầu.

Nói đến cái môn bóng chuyền này, vận động cũng có thể rèn luyện cơ thể rất tốt, ngày xưa đội dũng sĩ nữ lấy được thành thích tốt làm người trong nước nói chuyện say sưa rất nhiều, cũng mang theo một cổ phong cách bóng chuyền. Thứ này không cần kịch liệt va chạm giống như bóng đá cùng bóng rổ, còn rất thích hợp để bọn học sinh chơi.

......

Ngày thứ hai, Sở Từ đi đến Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám tuy rằng là một thanh thủy nha môn, nhưng có một chỗ so với những nha môn khác tốt hơn một chút, đó chính là không cần điểm mão, chỉ cần đi theo quy luật bọn học sinh làm việc và nghỉ ngơi là được rồi. Hơn nữa nơi này còn cung cấp ký túc xá cùng ba bữa cơm, là một công việc tốt bao ăn bao ở.

"Cố Tư nghiệp sớm a." Sở Từ hướng Cố Tư nghiệp ngồi ở bên trong chào hỏi, được đến một cái gật đầu. Hắn thấy Cố Tư nghiệp tựa hồ có việc đang gấp, cũng không quấy rầy nhiều, trực tiếp kẹp danh sách đi ra ngoài.

Ngoại viện giờ phút này hẳn là đang đi học, khóa buổi sáng bình thường là do Học lục hoặc Học chính giám sát bọn họ đọc sách, sau đó lại từng người ngâm nga. Dù sao kế hoạch một ngày đều nằm ở buổi sáng, cổ nhân cũng cho rằng, đọc sách lúc sáng sớm khả năng ghi nhớ là tốt nhất.

Thời điểm buổi chiều, là căn cứ theo tiến độ học sinh tới dạy. Nếu còn chưa học thuộc lòng, buổi chiều liền chép sách. Chép cho đến khi nhớ rõ thuộc làu, Tiến sĩ mới có thể tới giảng giải. Trợ giáo là phụ trách phê duyệt bài tập của bọn họ, cùng với lúc Tiến sĩ có việc ra ngoài thì tạm thay chương trình học.

Sở Từ tuần tra mấy gian giáo xá, phát hiện các học sinh tuy rằng có không quá chuyên tâm, nhưng trên cơ bản đều vẫn là đang đọc sách, cho nên không có đi vào quấy rầy, mà là đứng ở ngoài cửa sổ, quan sát một chút nhân số, thấy người đến đông đủ, thì ở trên danh sách vẽ một vòng tròn.

Đi qua mấy cái viện đầu, tình huống cơ bản đều giống nhau, chờ đến khi Sở Từ đi vào viện Nhâm ban, tình huống lại có biến hóa.

Mấy học sinh ở bên ngoài lôi kéo xé đánh, trên mặt tràn đầy hưng phấn, sau khi nhìn thấy bóng dáng Sở Từ, liền kêu lên quái dị vọt vào giáo xá.

Sở Từ trầm mặt đi vào, phát hiện các học sinh ngồi ngã trái ngã phải, đang làm gì cũng đều có. Nhưng mà chỗ ngồi lại không có trống, nói vậy hôm nay người đều đến đông đủ.

Nhưng mà, trên bục giảng, Học lục ban bọn họ lại không ở.

"Hiện tại bắt đầu điểm danh, điểm đến tên người nào thì lớn tiếng đáp lại......"

Chờ sau khi điểm danh xong, Sở Từ gấp lại danh sách, hỏi: "Lúc này chính là thời gian đọc sách, vì sao trong viện các ngươi, không nghe thấy một chút âm thanh đọc sách?"

Phía dưới học sinh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó  đều uể oải ỉu xìu mà từ túi phía dưới lấy ra sách, có lấy 《 Đại Học 》, có lấy 《 Trung Dung 》, đủ loại sách đều lấy ra.

Trước đó Sở Từ tìm hiểu một chút đại khái trình độ mỗi ban. Học sinh ba cái ban Giáp Ất Bính, tuổi trung bình lớn hơn một chút, bọn họ đã đọc xong Tứ Thư Ngũ Kinh, đang đọc các loại Tử tập. Học sinh ba cái ban Đinh Mậu Kỷ, đúng là mười tám mười chín tuổi, còn cần phải cảm thụ giải đọc Tứ Thư Ngũ Kinh. Mà hai cái ban Canh Tân, Tứ Thư đã giảng được hai quyển.

Duy có Nhâm ban tiến độ chậm nhất, đã nhập học hai ba tháng, mới đọc được 《 Trung Dung 》.

"Lấy Trung Dung ra, những cuốn sách khác thả lại trong túi."

Bọn học sinh lại cà rề cà rà một trận, sau đó mới trước mặt mỗi người đều đặt một cuốn sách giống nhau.

"Trung Dung học được đến chương thứ mấy?" Trung Dung tổng cộng 33 chương, đã qua hai ba tháng, ít nhất cũng phải học đến trung hậu kỳ đi.

Phía dưới học sinh lặng im không nói, Sở Từ liền điểm danh: "Cố Hủ, ngươi tới nói một câu, Trung Dung học được tới chương mấy?"

"Ngày hôm qua vừa mới đọc chương 4." Cố Hủ đứng lên trả lời.

"Được, ngươi ngồi xuống." Sở Từ bảo y ngồi xuống, sau đó nói: "Ngày hôm qua nếu đã đọc, hôm nay nhất định là sẽ ngâm được đi? Ta tùy tiện chọn một người lên ngâm nga."

Phía dưới các học sinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó rầm rầm mà lật sách.

"Trương Bân, ngươi tới."

Học sinh Trương Bân kia bị điểm đến tên vẻ mặt đau khổ, sau khi y kép sách lại, bắt đầu nỗ lực nhớ lại: "Tử nói: Đạo chi bất hành dã ngã, tri chi hĩ; tri giả quá chi ngu giả, bất cập dã. . . . . . Bất cập dã. . . . . ."

"Ngươi ngồi xuống trước. Phương Mặc, ngươi tới."

Học sinh gọi là Phương Mặc kia đứng lên, ngâm: "Tử nói: Đạo chi bất hành, dã ngã tri chi hĩ tri giả, quá chi ngu giả bất cập dã, đạo chi, bất minh dã ngã tri ——"*

"Dừng lại." Sở Từ nghe đến nổi giận đùng đùng, đây là cái phương thức ngắt câu gì, ngắt câu tùm lum tùm la, nếu cứ như vậy đọc, sau này muốn chỉnh ngay ngắn cũng chỉnh không xong!

*Câu đúng: Tử nói: "Đạo chi bất hành dã, ngã tri chi hĩ, tri giả quá chi, ngu giả bất cập dã. Đạo chi bất minh dã, ngã tri chi hĩ, hiền giả quá chi, bất tiêu giả bất cập dã. Nhân mạc bất ẩm thực dã, tiên năng tri vị dã."

Nghĩa là: Khổng Tử nói: Đạo lý Trung Dung không thực hành được, ta biết nguyên nhân. Đây là người thông minh thì làm thái quá, mà người ngu xuẩn lại làm theo không kịp. Đạo lý Trung Dung không thể thịnh hành được, ta biết nguyên nhân, đây là người hiền năng thì làm được quá phận, còn người tầm thường thì lại không đạt không kịp yêu cầu. Giống như người không có ai mà không ăn không uống, nhưng có thể chân chính hiểu rõ tư vị trong đó thì lại rất ít vậy.

Phương Mặc đang gật gù đắc ý ngâm hăng say, Sở Từ bỗng nhiên cắt ngang y, làm y vô cùng khó hiểu.

"Hôm qua Học lục chính là dạy các ngươi như vậy sao?"

"Hôm qua Phạm Học lục cũng không có tới."

"Vậy vì sao không thông báo đến chỗ giám thừa?" Sở Từ hỏi, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua thời điểm tập hội, rõ ràng tất cả người ở ngoại viện đều tới đủ.

"Ngày hôm qua y tới sau đó không có tới giáo xá sao? Đó là ai ở lớp học?"

"Không ai lại đây."

Trong lòng Sở Từ lại dâng lên một cổ tức giận, hắn biết cái ban này là cái ban kém cỏi nhất ngoại viện, nhưng những tiên sinh này cũng quá kỳ cục!

"Mở sách ra lật đến chương 4, đọc theo ta. Tử nói: Đạo chi bất hành dã, ngã tri chi hĩ. Đọc!" Sở Từ há mồm liền đọc, hoàn toàn không cần nhìn một chút sách vở.

Bọn học sinh mở sách ra nhìn thoáng qua, phát hiện một chữ cũng không thiếu, đều có chút kinh ngạc.

"Đọc!" Sở Từ cau mày.

"Tử nói: Đạo chi bất hành dã, ngã tri chi hĩ.

"Tri giả quá chi, ngu giả bất cập dã. Đọc!"

"Tri giả quá......"

Sở Từ ở Nhâm ban dạy một buổi sáng, sau khi dạy cho bọn họ ít ỏi vài câu, lại cho bọn họ ngâm nga.

Lúc ngâm nga, Sở Từ còn ở một bên giảng giải ý tứ, mà không phải chỉ để cho bọn họ tự đọc thầm, học thuộc lòng, sau đọc thầm, lại bắt đầu giảng giải. Hắn trước giờ vẫn luôn cho rằng, tư duy năng lực có liên quan với ký ức. Những văn chương này tương đối phức tạp khó đọc, hoàn toàn khác với 《 Tam Bách Thiên 》 trước kia bọn họ đọc, nếu tiên sinh không giải thích thêm, chỉ để cho bọn họ học bằng cách nhớ, như vậy hiệu quả nhất định là không tốt.

Lúc sắp tan học, Sở Từ nói: "Việc học hôm nay là, trở về đem những gì hôm nay đã học sao chép một lần, sau đó viết ra ý nghĩa ta giảng giải ở phía sau."

"Tư nghiệp, chỉ chép một lần là đủ rồi?" Có một học sinh thực kinh ngạc.

"Trước đây các ngươi chép bao nhiêu lần?"

"Tối đa là một lần bố trí 50 bài. Ít nhất cũng muốn chép hai mươi bài."

Sở Từ lại lần nữa áp xuống cơn tức giận của mình, nói: "Cứ theo lời ta nói đi làm đi."

Sau đó, liền kẹp danh sách rời đi.

Sau lưng vang lên một mảnh tiếng hoan hô, ngày hôm qua mọi người còn cảm thấy Tư nghiệp này đánh rắm thật nhiều, tám phần là người khó chơi, không nghĩ tới hôm nay đã đại phát từ bi, buông tha bọn họ.

Sau khi Sở Từ đi vào Tư Nghiệp Thính, phân phó gã sai vặt tiến lên đây châm trà: "Đi, gọi Tiền giam thừa cùng Phạm học lục tìm tới, nói ta có việc tìm bọn họ!"

"Vâng."

Chỉ chốc lát sau, Tiền giam thừa hôm qua kia cùng một lão nhân tóc trắng xóa liền tới đây.

Sở Từ chỉ cúi đầu xử lý công vụ, không có tiếp đón hai người. Hai người này hai mặt nhìn nhau, sau đó đều có chút đứng ngồi không yên.

"Không biết đại nhân tìm chúng ta có chuyện gì?" Tiền giam thừa có chút chột dạ hỏi.

"Tìm các ngươi là vì chuyện gì, các ngươi không tự mình biết sao?" Sở Từ buông bút lông, hỏi ngược lại.

"Còn mong đại nhân chỉ rõ." Phạm Học lục nói.

Sở Từ nhìn lão nhân này còn rất có ngạo khí, liền cười lạnh một tiếng: "Phạm Học lục, ngươi thân là phu tử Nhâm ban, vì sao liên tục hai ngày không đi dạy học?"

"Lão phu ngày gần đây thân thể không khoẻ, đã xin nghỉ với Tiền giam thừa, việc này ngươi nên hỏi y mới phải." Ông ta nói chuyện trung khí mười phần, nhưng một chút cũng nghe không thấy có gì không khoẻ.

Tiền giam thừa lúc đầu có chút chột dạ, đợi sau khi hiểu rõ là chuyện gì, lập tức tinh thần lên.

"Phạm Học lục xác thật đã cùng ta xin nghĩ."

"Vậy ngươi vì sao không có sắp xếp phu tử khác tạm thay dạy học?"

"Này, người khác đều có việc trong người, hạ quan nhất thời cũng không thể nghĩ ra người nào thích hợp, cho nên......"

"Cho nên để cho ban bọn chúng hai ngày không có chương trình học? Chương phu tử Nhâm ban đâu? Trình trợ giáo đâu? Người đều đi đâu? Vì sao không báo lên trên?"

"Này, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, còn mong Tư nghiệp chớ có tức giận. Nhưng mà học sinh Nhâm ban này trước nay ngu dốt đần độn không chịu nổi, bọn họ phần lớn đều là con nhà võ tướng, trên việc học căn bản là không cần phí nhiều tâm tư, chỉ sợ lãng phí ngài hao tâm tổn trí."

Tiền giam thừa làm bộ dáng có ý tốt khuyên bảo, kỳ thật trong lòng có chút khinh bỉ, cho rằng Sở Từ cùng những quan viên mới nhậm chức đó giống nhau, chỉ muốn mượn cơ hội trừng trị Nhâm ban, tới dương cao uy phong bản thân.

"Lời này của Tiền giam thừa nói ra thật buồn cười. Ngươi đã vào Quốc Tử Giám, trở thành một thành viên bên trong, có lẽ là đã từng nghe nói qua một câu của Khổng thánh nhân, gọi là giáo dục không phân giống nòi! Thân là một người phu tử, ngầm phân chia học sinh ra thành ba bảy loại, ôm tâm tư khinh bỉ, chính là việc một vị sư giả nên làm?"

Tiền giam thừa cúi đầu, vẻ mặt hơi tối tăm, y còn chưa bao giờ từng bị người mắng đến máu chó phun đầy đầu như vậy.

Sở Từ còn muốn nói gì nữa, đột nhiên bên ngoài có người tới báo: "Cố Tư nghiệp, Sở Tư nghiệp, Uông Tế tửu cho mời các ngươi nhanh chóng đi qua, trong cung tới tuyên chỉ!"

Sở Từ nhìn người nọ, lại nhìn bọn hắn, lưu lại một câu: "Tiền giam thừa, nếu Phạm Học lục xin nghỉ, ngươi lại tìm không thấy người thay thế, như vậy buổi chiều ngươi hãy tự mình đi Nhâm ban dạy học đi!"

Nói xong, Sở Từ  đi theo phía sau Cố Tư nghiệp cùng đi chính đường tiếp chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net