Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 135: Bắt tặc lấy tang.

AdaWong126

Kể từ khi Sở Từ biết Tiền giam thừa có khả năng có liên quan tới tiền Ấn Tử, thì vẫn luôn trầm tư không có tâm trạng làm việc. Hắn luôn cảm thấy trong chuyện này, còn có gì đó hắn không biết.

Trước khi Sở Từ nhậm chức, đã từng tìm hiểu một chút phúc lợi đãi ngộ nhân sự Quốc Tử Giám. Giống như Uông Tế tửu, y là quan viên tòng tứ phẩm, lương tháng là 105 lượng bạc, mà Tư nghiệp, là chính lục phẩm, mỗi tháng sáu mươi lượng bạc. Giống như Tiền giam thừa, chính là quan viên chính thất phẩm, Tiến sĩ trợ giáo giống nhau, mỗi tháng 45 lượng bạc.

So sánh với giá cả nơi kinh thành mà nói, tiền lương này không tính là quá cao, nhưng so với bình dân bá tánh mà nói, đã là rất cao.

Tuy rằng không đi được những chỗ đắt đỏ, nhưng mà chỉ dùng chi tiêu cuộc sống mỗi tháng, vẫn là dư dả. Nhưng mà, tiền dùng để cho vay nặng lãi, thì có chút thiếu đi?

"Hà Bình, tiến vào một chút." Sở Từ gõ gõ cái bàn, kêu Hà Bình ngoài cửa tiến vào.

"Ngươi đi đến chỗ Vương điển bộ, đem lý lịch của mọi người ngoại viện đều lấy lại đây cho ta nhìn xem." Sở Từ viết một tờ giấy cho gã, bên trên còn đóng dấu ấn.

"Đại nhân, không cần cái này, Vương điển bộ biết tiểu nhân, ông ta sẽ để ta đi lấy, sẽ không có không cho." Hà Bình cười nói.

"Này không phải quy củ sao? Lần trước khi ta sai người đi lãnh bạc đèn sách, Vương điển bộ còn nói muốn thấy giấy mới có thể phát tiền mà, lý lịch này là chuyện quan trọng mấu chốt, sao có thể không cần giấy?" Sở Từ tò mò hỏi.

"Nào có việc này?" Hà Bình kêu lên, "Ngài tám phần là bị y dọa rồi đi, ngài là chính lục phẩm Tư nghiệp, y là từ bát phẩm điển bộ, ở giữa cách nhau bốn cấp đó, nào dám nói như vậy? Nhất định là y khinh ngài lần đầu nhậm chức, không quá hiểu biết duyên cớ trong đó." Hà Bình ỷ vào chính mình cùng Sở Từ ăn một bữa cơm, liền xem bản thân là tâm phúc của Sở Từ, nghe vậy liền vì Sở Từ bênh vực kẻ yếu.

Sắc mặt Sở Từ xác thật có chút không tốt, hắn xác thật bị người lừa gạt, nhưng mà ngược lại không phải là điển bộ này! Mà là một kẻ khác.

"Ngươi đi đem lý lịch điều lại đây đi."

"Vâng."

Hà Bình vừa đi ra khỏi cửa, Sở Từ liền nhịn không được đấm xuống bàn một cái. Đây là do hắn bị quán tính tư duy quấy phá, ở hiện đại đi đến chỗ tài vụ báo trướng hoặc là làm gì, đều cần có hiệu trưởng ký tên đóng dấu. Nhưng hắn xem nhẹ đây là cổ đại, cổ đại là quan lớn hơn một bậc sẽ áp người chết!

Nếu hai người thuộc hệ thống bất đồng, còn có khả năng đắn đo một chút, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ chính là cấp trên cấp dưới, lại làm sao sẽ bắt lục phẩm Tư nghiệp cúi đầu trước bát phẩm điển bộ chứ? Cho dù là Hộ Bộ có quyền lực nhất, dám dùng sắc mặt với những người khác, cũng trăm triệu không dám cho cấp trên của mình xem sắc mặt mình.

Lúc ấy Tiền giam thừa tạm thay chức Tư nghiệp, giám thị toàn bộ sự vụ ngoại viện, Vương điển bộ kia lại sao dám giữ lại bạc đèn sách không phát chứ?

Có thể thấy được hắn vừa tới đã mắc mưu!

Sở Từ lắc lắc đầu, xem ra vẫn là khuyết thiếu kinh nghiệm, cũng trách hắn quá mức tự tin, căn bản không nghĩ tới sẽ bị người phía dưới lừa gạt.

Sở Từ tưởng tượng đến lúc trước còn ngây ngốc viết đơn ra ngoài cho Tiền giam thừa kia, liền tức giận muốn đấm đầu chó của tên kia. Nhưng mà, nếu y có thể lãnh được tiền, vì sao ba tháng kia không phát tiền xuống? Y biết rõ việc này không có khả năng giấu diếm được đi, sớm muộn gì cũng phải phát a!

Lại liên tưởng tới chuyện vừa thấy kia, trong lòng Sở Từ có suy đoán. Đương nhiên, đây vẫn còn phải đợi sau khi xem qua lý lịch, mới có thể đưa ra phán đoán.

Chỉ chốc lát sau, Hà Bình đã ôm một chồng lớn lý lịch lại đây. Sở Từ bảo y nghỉ một chút, sau đó mở ra từng quyển nhìn nhìn.

Hắn phát hiện Tiền giam thừa giống như hắn, cũng là con nhà nông, xuất thân  đồng tiến sĩ năm thứ 38 Gia Hữu. Trước đây y nhậm chức điển bộ Quốc Tử Giám, sau đó không đến hai năm thăng học lục, lại ba năm đã thăng giám thừa, có thể thấy được tốc độ bò lên này vẫn rất nhanh.

Thời gian 5 năm vượt qua ba cấp, từ học lục nhảy tới giám thừa, ở giữa còn cách tiến sĩ cùng trợ giáo. Nếu phía sau không có người giúp đỡ, đó là người này thủ đoạn bất phàm.

Sở Từ lật một tờ phía sau, phát hiện viết ở trên thê thất người này chính là họ Quan, cha vợ y từng nhậm thất phẩm tri huyện ở kinh thành, nhưng mà hai năm trước đã về nhà vinh dưỡng.

Ở trên quan trường từng có một câu như thế này, gọi là: Tam sinh bất hạnh, tri huyện phụ quách; tam sinh làm ác, phụ quách tỉnh thành; tội ác chồng chất, phụ quách kinh thành. Nói chính là nhóm tri huyện nhậm chức phủ thành, tỉnh thành cùng kinh thành, tuy có danh tiếng quan phụ mẫu, lại không có quyền quan phụ mẫu, nhất cử nhất động đều chịu người khác ước chế, có thể nói là rất khổ sở.

Như vậy xem ra, nhà y tựa hồ cũng không phải có nhà cao cửa rộng gì.

Cứ như vậy, Sở Từ cơ hồ có thể phán đoán ra tiền Ấn Tử của Tiền giam thừa là từ nơi nào phát ra.

Nhưng mà để không làm đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), Sở Từ quyết định trước không la lên. Tục ngữ nói, bắt tặc lấy tang, bắt gian trên giường. Tuy rằng hắn có thể chứng thực Tiền giam thừa xác thật giữ tiền không phát, nhưng y cũng có thể giảo biện nói bởi vì không có trưởng quan cho nên không dám tự ý chuyên quyền.

Hơn nữa nhạc phụ y tuy rằng là kẹp chặt cái đuôi làm quan, nhưng mà nhân mạch lại không thể khinh thường. Vạn nhất để lộ tiếng gió, làm y lau sạch chứng cứ, như vậy kết quả là sẽ chỉ làm ra một cái danh vu hãm.

Sở Từ bĩnh tĩnh tâm tình xuống, bắt đầu lật xem lý lịch những người khác, hơn nữa còn vừa xem vừa dùng bút giấy ghi nhớ một ít tin tức quan trọng.

......

Sau khi Tiền giam thừa xử lý tốt người kia, thối mặt trở về trong viện giám thừa. Người ngồi cùng y ở một chỗ trong viện thấy sắc mặt y không tốt, liền hỏi: "Tiền huynh là gặp phải chuyện gì? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"

"Đa tạ Ngô huynh quan tâm, ta không có việc gì, chỉ là có chút nóng thôi."

"Đúng vậy, hiện giờ đã là tháng 5, ngày mai đã qua Đoan Ngọ, thời gian tới có lẽ mỗi ngày mỗi nóng hơn." Ngô giam thừa kia cảm khái một câu, sau đó lại tựa như lơ đãng mà lộ ra một câu, "Vừa rồi ta nghe người ta nói, viện giám thừa các ngươi đem lý lịch mọi người ngoại viện đều chuyển qua, cũng không biết là muốn làm gì?"

"Ai biết được?" Tiền giam thừa thuận miệng đáp, nếu chỉ điều mỗi y đi, vậy y sẽ khẩn trương một chút.

"Ta nói a, Sở tư nghiệp này của các ngươi có chút quá nghiêm túc, ta nghe nói hắn giống như cái gì cũng đều phải thò một tay vào."

"Ha, người trẻ tuổi đều như vậy, có nhiệt tình là chuyện tốt a." Tiền giam thừa cùng Ngô giam thừa liếc nhau, lộ ra một chút mỉm cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Những quan viên khác của Quốc Tử Giám cũng đang thảo luận chuyện này, không biết Tư nghiệp mới tới này nghĩ ra chuyện xấu gì. Nhưng mà người ta là quan lớn, lại có Hoàng Thượng ban cho Kim Thước, đám người bọn họ lấy cái gì so với người ta? Dù sao thứ lý lịch này là công khai, muốn xem thì cầm đi xem thôi.

Lúc chạng vạng tan tầm, Sở Từ ôm một đống sách đi đến chỗ cổng núi, liền thấy Trương Hổ đã chờ ở nơi đó. Trương Hổ chạy tới đón đồ trên tay Sở Từ, nói: "Lão gia, ta đã ngừng xe ngựa ở phía dưới."

"Hôm nay là chính ngươi đánh xe?"

Trương Hổ hưng phấn gật gật đầu, xe ngựa này là Quốc Tử Giám phân bổ, để Sở Từ dùng trong lúc nhậm chức thay vì đi bộ. Trước đây đều là mời người hỗ trợ đánh xe, một ngày qua lại mấy lần, tốn mấy chục văn đó! Y rảnh rỗi không có việc gì, mấy ngày nay bản thân ở nhà học cách đánh ngựa, phát hiện ngựa này thực nghe lời, thật nhiều chỗ nó tự mình đều có thể đi. Nghĩ lại giúp lão gia tiết kiệm không ít tiền, ngực Trương Hổ cũng ngưỡng càng cao.

"Thật không tệ, Đại Hổ, về sau lão gia đã có thể nhờ vào ngươi giúp ta đánh xe." Sở Từ cười khích lệ y hai câu.

"Yên tâm đi, lão gia!" Trương Hổ cảm thấy chính mình lại trở nên hữu dụng hơn.

Xe ngựa bị buộc ở ven đường, đứng ở cổng núi đi xuống là có thể thấy, đây cũng là nguyên nhân Trương Hổ dám đi lên đón người. Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống cổng núi, đi qua hơn hai trăm bậc thang, xuống tới trên đường lớn.

"Đại Hổ a, lão gia hỏi ngươi một chút, ngươi ở kinh thành xoay vài tháng, nhưng đã nhớ kỹ địa hình kinh thành chưa?"

"Nhớ kỹ, ngoại trừ trong hoàng cung không đi qua được, chỗ nào ta cũng đều đã đi qua. Lão gia ngài muốn đi đâu, nói là được."

"Vậy ngươi cũng biết, nơi này có cái chỗ nào gọi là Xuân Phường gì không?"

"Cái gì Xuân Phường...... Ngọc Xuân Phường sao? Gần chỗ này liền một cái Ngọc Xuân Phường, cách Văn Hưng Phường chúng ta ở đại khái khoảng ba con khố, bánh nướng ở đó ăn ngon nhất a!"

Nói đến chuyện ăn, Trương Hổ liền hăng hái lên.

Sở Từ bật cười: "Vậy hôm nay chúng ta đi Ngọc Xuân Phường đi, thuận tiện nếm thử bánh nướng ăn đặc biệt ngon ngươi nói."

"Đi thôi, gia mời ngồi ổn!" Trương Hổ vừa học được tiểu nhị bản địa kêu to vừa vội vàng lên xe ngựa, chọc Sở Từ đang ngồi trên xe bật cười.

Con ngựa lộc cộc chạy lên, không bao lâu, đã đi tới Ngọc Xuân Phường, Trương Hổ nói: "Lão gia ngài ngồi ở đây, ta đi mua bánh nướng."

"Đừng, vẫn là ta đi thôi, ngươi ở đây nhìn xe ngựa, nhưng đừng để đồ của lão gia bị người ta cướp mất."

Sở Từ vốn là nói giỡn, lại thấy Trương Hổ lập tức xuống xe ngựa, cảnh giác nhìn người lui tới trên đường. Bất cứ ai tới gần xe ngựa, đều sẽ bị y dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú.

Sở Từ đi đến gần Ngọc Xuân Phường, quả nhiên nghe thấy bên cạnh một ngõ nhỏ truyền đến một mùi hương thơm nức mũi. Sở Từ theo mùi hương đi qua, chỉ thấy một cái tiệm không lớn lắm, bày một cái lò bánh nướng, có một lão hán đang làm bánh nướng ở bên cạnh cái lò cực nóng.

"Ông lão, bánh nướng này của ngài thật thơm."

"Ha ha, cảm ơn vị đại nhân này khích lệ, tiểu lão nhân ở đây bán bánh nướng hai mươi mấy năm, người nào ngửi thấy cũng đều nói thơm." Lão hán này hiển nhiên là một người hay nói.

Sở Từ trong lòng vui vẻ, ở chỗ này lâu như vậy, khẳng định thực hiểu rõ tình huống. Hắn lập tức liền tỏ vẻ muốn mua mười cái bánh nướng.

"Được rồi, chỉ là ngài khả năng phải chờ một lát, bánh nướng này của chúng ta a, phải vừa lấy ra khỏi lò ăn mới ngon!"

"Không ngại, ta cảm thấy cùng ngài nói chuyện phiếm rất thú vị, nếu tiện nói, không bằng ngài cùng ta nói nói chút chuyện thú vị ở Ngọc Xuân Phường này đi?"

"Được a." Ông lão sống nhiều tuổi như vậy, tự nhiên là biết rất nhiều, lập tức liền chọn vài chuyện thú vị nói cùng hắn.

"Ha ha, quả nhiên kiến thức rộng rãi, không biết ngài nhưng có quen một người trẻ tuổi tên là Ngưu Nhị, gã là bằng hữu của ta, nghe nói là ở chỗ này."

Nhắc tới Ngưu Nhị, vẻ mặt lão nhân trở nên lạnh lùng, y đánh giá Sở Từ một chút, thấy hắn mặt mày sáng sủa, không giống người có ý xấu, liền nói: "Vị đại nhân này, ta thấy ngài không giống như là người sẽ cùng Ngưu Nhị giao thiệp."

"Ồ? Ông lão, trong đó nhưng có ẩn tình gì sao? Ta mới đến, gã lấy lòng ta, ta tự nhiên xem gã như tri kỷ mà đối đãi. Ta còn cho y mượn hơn hai mươi lượng bạc mà!" Sở Từ có chút sốt ruột.

"Vậy ngài sợ là không đòi lại được a, tiểu tử Ngưu Nhị này thích đánh bạc, sớm đã mượn hết hàng xóm cùng phường chúng ta. Năm trước tháng 3 mượn tiền, đến bây giờ cũng còn chưa có trả đâu!"

"A? Quả thực như thế?" Sở Từ đại kinh thất sắc, "Ta mới tới kinh thành, trên người chỉ còn lại có mấy lượng bạc, nghe nói Ngưu Nhị ở bên này, cho nên ta lại đây tìm gã, nhưng bảo ta làm sao cho phải a!"

Lão hán bán bánh nướng thấy Sở Từ sắp muốn khóc, trong lòng rất không đành lòng, liền nói: "Nhà gã ở phía trước một chút, nếu ngươi ở nhà gã tìm không ra gã, thì đi đến sòng bạc Quảng Tiến tìm một chút đi!" Lão hán đem mười cái bánh nướng gói ở mấy cái túi giấy, nhìn theo Sở Từ đi vào bên trong, rồi sau đó lại chán nản đi ra.

"Không tìm thấy đi?"

"Vâng." Sở Từ thoạt nhìn cảm xúc rất suy sút, sau khi hắn nói lời cảm tạ với lão hán liền đi rồi.

Lão hán thở dài, lắc lắc đầu tiếp tục làm bánh nướng. Không đến thời gian nửa ngày, mọi người ở Ngọc Xuân Phường này đều đã biết Ngưu Nhị lại mới làm chuyện ác, nghe nói gã lừa một người xứ khác hai mươi lượng bạc không trả đâu!

Đi ra đầu hẻm, Sở Từ cong lên khóe miệng, hắn đem toàn bộ bánh nướng đều đưa cho Trương Hổ, sau đó nói với y: "Đại Hổ, đi đến sòng bạc Quảng Tiến."

"Lão gia, ngài không phải nói sòng bạc không phải chỗ tốt để đi sao?"

"Lão gia muốn đi tìm người, ngươi đánh xe mau chút, đám người đi rồi thì không ổn."

Trương Hổ còn muốn hỏi lại, lại bị vẻ mặt nghiêm túc kia của Sở Từ dọa rồi. Y gãi gãi đầu, sau đó vội vàng đánh xe ngựa đi đến sòng bạc Quảng Tiến ở tại Xuân Hưng Phường.

Sở Từ ở trên đường đem nho phục đổi thành thường phục, chờ đến khi tới cửa sòng bạc, hắn phe phẩy cây quạt xuống xe ngựa, bên hông căng phồng một túi tiền lớn, tựa giống như một công tử ca có tiền không rành thế sự.

Ngay lập tức có thật nhiều người theo dõi hắn, nghĩ từ trên người hắn moi ra chút bạc.

Ngưu Nhị cũng là một người trong số đó, hôm nay gã đi nơi đó kiếm chút bạc trở về chi tiêu, ai ngờ mới vừa đi lên đẩy mấy ván Bài Cửu, đã thua sạch.

"Huynh đài, chỗ này chơi vui không?" Ngưu Nhị cũng không ngạc nhiên khi Sở Từ sẽ cùng gã nói chuyện, dù sao trong những người ở đây, chỉ có gã ăn mặc ra hình ra dạng con người nhất.

"Chơi vui a, công tử là lần đầu tiên tới đây sao? Ta mang ngươi đi vào chơi trước hai ván đi, nếu chơi không vui, ngươi lại đi."

Sở Từ gật gật đầu, vẻ mặt tò mò.

Xốc lên cửa mành tiến vào sòng bạc, bên trong có chút oi bức, còn kèm theo các loại mùi mồ hôi cùng mùi chân thối, không qua bao lâu đã huân Sở Từ đến sắc mặt tái nhợt.

Cảnh giác trong lòng Ngưu Nhị tức khắc không còn sót lại chút gì, nhìn dạng kiều quý này, nhưng còn không phải là những công tử ca đó sao?

"Đi đi đi, trong này a, chính là xúc xắc đơn giản nhất, ta mang ngươi đi chơi mấy ván."

Bọn họ đi vào bên chiếu bạc, trên bàn viết ba cái chữ to, phân biệt là đại, tiểu, báo tử.

"Công tử, ngươi muốn đặt cái nào thì đem bạc đặt lên là được." Ngưu Nhị cùng người nhà cái nọ nháy mắt ra hiệu, ý bảo Sở Từ là mới tới, để hắn thắng trước mấy ván lại nói.

"Ồ, nhìn qua nhưng thật ra không khó." Lúc Sở Từ từ trong túi lấy ra một thỏi nguyên bảo năm lượng, không cẩn thận làm lộ ra một góc tờ ngân phiếu giá trị lớn bên trong, hai người kia đúng lúc liếc mắt một cái, từng người lập tức áp xuống chút kích động trong lòng.

Sở Từ giơ nguyên bảo do dự, sau đó lẩm bẩm: "Liền đặt cái này đi." Nói, liền đem nguyên bảo đặt ở trên báo tử.

Ngưu Nhị cùng nhà cái mắt choáng váng, những người khác cũng cười rộ lên, quả nhiên là kẻ chưa hiểu việc đời, nào có vừa tới đã đặt con báo? Bọn họ đem bạc vụn đều đặt ở trên đại hoặc tiểu, chờ chia tiền của hắn.

Ngưu Nhị lại cho người nọ ánh mắt, lặng lẽ chỉ chỉ túi tiền của hắn, tên nhà cái trong lòng chắc chắn, cầm chung lắc lên.

Sau khi y lắc hồi lâu, rốt cuộc buông đầu chung ra. Sở Từ chú ý tới, trên trán y đều rịn mồ hôi.

"Mua xong bỏ tay, mở! 666, con báo, chúc mừng vị công tử này, lớn nhỏ thông ăn!" Một ván này, không chỉ nhà cái bồi hắn năm lượng, những nhà khác cũng đều thuộc về hắn.

Sở Từ vẻ mặt kinh hỉ cười: "Đơn giản như vậy sao?"

"Đúng vậy, ngài vận khí thật tốt, con báo này rất khó ra, ngài một lần đặc cược liền có thể trúng, thật là quá trùng hợp." Ngưu Nhị vuốt mông ngựa.

Sở Từ từ trong đống tiền nhặt lên một đồng bạc ném cho Ngưu Nhị, sau đó lại đem năm lượng bạc kia đặt ở trên con báo.

"Ha, ta cũng không tin! Còn có thể nhiều lần đều ra con báo?" Có một đại hán vừa mới thua tiền, không phục mà kêu lên. Những người khác cũng sôi nổi đặt cược, trên bàn ngay lập tức lại chất đầy bạc tiền đồng.

Nhà cái lắc lên, lần này so với lần trước còn lâu hơn. Y đem đầu chung đặt lên bàn, kêu lên: "Mua xong thả tay! Mở! Ba điểm tam, con báo, chúc mừng vị công tử này, lại là lớn nhỏ thông ăn!"

Chỉ hai ván, Sở Từ dùng năm lượng bạc đã đổi lấy ba bốn mươi lượng. Đánh bạc này, quả nhiên có thể làm người nghiện a. Nếu thật là tiểu công tử mới ra đời, thấy kiếm tiền đơn giản như vậy, lại bị người bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, khó tránh khỏi muốn tới thêm vài lần.

Nhưng mà Sở Từ thong thả đem toàn bộ tiền trên bàn đều cất vào một cái túi tiền mới, còn một bên nói: "Này cũng quá đơn giản, không thú vị. Đa tạ ngươi dẫn ta tới xem cho biết, lại cho ngươi một tiền đi." Nói xong, hắn liền đi rồi.

Ngưu Nhị mắt choáng váng, nhìn thấy ánh mắt nhà cái đều sắp phun ra lửa, Ngưu Nhị vội vàng cáo tội, ra hiệu gã sẽ thu phục người này, sau đó lập tức đuổi theo.

"Công tử, ngươi sao lại không chơi nữa, bên trong còn có rất nhiều trò chơi vui khác." Ngưu Nhị kéo lấy tay áo Sở Từ, vội vàng khuyên nhủ.

"Toàn là ta thắng tiền, có cái gì vui, bên trong người nghèo rất nhiều, thắng nhiều tiền của bọn họ rất ngại."

Ngưu Nhị dùng ánh mắt ngốc tử nhìn "Ngốc bạch ngọt" bước lên xe ngựa, đi tới ngõ nhỏ phía trước.

"Mẹ!" Ngưu Nhị phun nước bọt, không biết điều như vậy, cũng đừng trách gã !

......

Sở Từ bảo Trương Hổ đánh xe ngựa đi tới nơi hẻo lánh chạy một hồi, quả nhiên bị chặn đường. Ba tráng hán cao lớn vạm vỡ đi theo phía sau Ngưu Nhị, bốn người đều che mặt, một người trong tay còn cầm một cây gậy gỗ to.

"Thức thời thì đem bạc trên người đều giao ra đây, nếu không, đừng trách các gia gia không khách khí!"

"Các ngươi là người phương nào? Nơi này chính là dưới chân thiên tử, các ngươi dám trước mặt mọi người cướp đường?" Sở Từ kinh hoảng thất thố, lớn tiếng quát đến.

"Ha ha, gặp chúng ta chính là ngươi xui xẻo! Đừng nhiều lời vô nghĩa, lưu bạc lại, các gia gia còn có thể lưu cho ngươi một mạng. Bằng không, sẽ gập gãy chân ngươi!" Ngưu Nhị cảm thấy hôm nay hẳn là có thể trút bực một chút.

"Đại Hổ, khi ta kêu một hai ba ngươi liền lên, đừng lưu tình, biết không?" Sở Từ hiểu quá rõ sức chiến đấu của Trương Hổ, một mình y đánh năm sáu người hẳn là không thành vấn đề.

"Vâng!" Trương Hổ gật đầu thật mạnh, nhìn những người trước mắt này muốn giựt tiền, y liền nhớ tới trước kia khi ở trên bến tàu, những người đó kết phường khi dễ bộ dáng của y, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận. Cho nên sau khi Sở Từ ra lệnh một tiếng, y liền hùng hổ nhảy xuống xe, xông thẳng tới bọn họ......

Sau một lát, ba bốn người nằm la liệt trên mặt đất, trong miệng luôn kêu "Ai da". Sở Từ đi qua, giật xuống khăn vải trên mặt người cầm đầu, như cười như không nói: "Hiện tại, nên là ta đánh gãy chân của ngươi đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net