Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 155: Người qua đường đều biết.

AdaWong126

Sở Từ đi vào nhà ăn, hôm nay trời nóng, hắn dặn nhà ăn làm nhiều thêm một món rau trộn cùng nấu một phần chè đậu xanh, cho nên hôm nay thức ăn nhìn qua thực không tồi.

Đại nương lấy đồ ăn bất công như trước, đem tất cả những thứ tốt nhất đều múc cho Sở Từ, Sở Từ nhìn nàng cười cười, sau đó bưng chén tìm một vị trí ngồi xuống.

Đang lúc ăn cơm, bên cạnh đột nhiên tới mấy học sinh. Bọn họ bưng chén ngồi ở gần Sở Từ. Bởi vì vị trí Sở Từ dựa vô trong, bọn họ cũng không có chú ý tới, ăn một lát, liền bắt đầu trò chuyện.

"Ai, các ngươi nghe nói chưa? Gần đây Chúc Phong cùng mấy người kia giống như không còn chơi với nhau."

"Ta cũng nghe nói, giống như mấy người kia gây ra mâu thuẫn gì đó, sau đó cô lập Chúc Phong."

Sở Từ gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, cô lập? Xa lánh?

"Bọn họ không phải mỗi ngày đều ôm thành đoàn cùng nhau quấy rối sao? Sao đột nhiên đã gây mâu thuẫn?"

"Ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói a, là Chúc Phong muốn lo học, mấy người khác không cho, lúc này mới mâu thuẫn."

"Tên đó mà lo học? Ngươi nói giỡn sao!" Có một học sinh kêu lên, y vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bộ dáng bọn họ dùng gậy gộc bắt những con sâu khắp nơi dọa người, bởi vì con sâu kia cuối cùng rơi vào cổ y , hiện tại nhớ tới cả người còn tê dại.

"Là sự thật, y thật sự lo học. Ngay hôm trước, hai người Chu Minh Việt kia cùng Ngô Quang, cầm một bao hạt dưa đi khắp Quốc Tử Giám cắn, vỏ hạt dưa ném đầy ra đất. Nghe nói người trừ điểm ngăn bọn họ lại nói nếu lại phun thì sẽ trừ điểm, bọn họ còn chẳng hề để ý mà nói, trừ thì trừ thôi. Sau đó Chúc Phong đột nhiên chạy tới, lạnh lùng sắc bén mà  phê bình bọn họ một trận, còn ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên toàn bộ vỏ hạt dưa."

Nhặt vỏ hạt dưa? Sở Từ quên luôn cả nhai thịt trong miệng, vậy cũng quá liều mạng đi?

"Đúng đúng đúng, ngày hôm qua cũng như vậy. Tên Khương Hiển kia ngăn ở giữa đường, gặp người thì muốn đánh. Mỗi lần khi y lôi kéo cổ áo người khác kéo lại đây, Chúc Phong đều sẽ tiến lên khuyên can, hai người còn cãi nhau nữa!"

"Ai da, các ngươi vừa nói như vậy, ta sao cảm thấy lạnh như vậy chứ? Y rốt cuộc là làm sao vậy? Sao bỗng dưng lại trở nên như vậy chứ?" Học sinh vẫn luôn nghe bọn hắn giảng trên người run run nổi da gà.

Sở Từ đưa một miếng đồ ăn vào trong miệng, thần bí cười cười. Tuy rằng hắn hiện tại còn không thể xác định được bọn họ đang làm cái trò gì, nhưng mà trong lòng hắn đã có manh mối. Hắn luôn cảm thấy, mấy người này không thể nhanh như vậy đã tan vỡ. Trong đó tất nhiên là có trá. Hắn chỉ cần chờ bọn họ đâm đầu vào trong tay hắn.

......

"Thế nào? Đã tích được tổng cộng bao nhiêu điểm ?" Mọi người vây quanh ở bên cạnh Triệu Thanh xem.

"Tổng cộng được thêm 113 điểm!" Sau khi Triệu Thanh tính xong một khoản cuối cùng, sau đó cao hứng nói.

"113 điểm! Ha ha, lần này ổn!" Chúc Phong kêu to.

Mấy ngày nay hắn đi lại trong toàn bộ Quốc Tử Giám, ra vẻ đáng thương khắp nơi, không phải vì thêm chút điểm này sao? Trời xanh không phụ người có lòng, hắn cuối cùng đã tích đủ điểm rồi.

"Chúng ta có lẽ là không cần lại diễn đi?" Ngô Quang vẻ mặt đau khổ nói, y không giống như Chu Minh Việt cái gì cũng có thể ăn, mấy ngày nay không ngừng cắn hạt dưa, cắn đến cả miệng y nổi đầy vết bỏng rộp, ăn một miếng cơm cũng đau.

"Không cần, đã nhiều điểm như vậy, ta cũng không tin, còn có người có thể vượt qua ta." Chúc Phong khoe khoang nói.

"Cũng phải, mấy anh em chính là phí nhiều sức lực. Đã lâu không chơi đá cầu, chúng ta đi chơi một hồi đi?"

"Đi, ta đi gọi người. Chúng ta chơi thoải mái một trận đi."

......

Ngày 22 tháng 5, sau khi tiếng chuông vang lên, mọi người lại tự giác đi tới địa điểm tập hợp họp sáng. Sáng sớm hôm nay, bảng trừ điểm đã được dán ở cửa học xá.

Ba người Chu Minh Việt, Ngô Quang cùng Khương Hiển lại lấy tư thế siêu việt làm người khó có thể vượt qua đứng ba vị trí đầu từ dưới đếm lên, vốn dĩ một trăm điểm, lần này cơ hồ chỉ còn số lẻ treo ở bên trên, thật là thật đáng mừng a.

"Chào mọi người, lần này là lần thứ ba chúng ta cử hành họp sáng. Hiện tại, trước cho mời Phùng Mạch vì mọi người đọc một bài văn y viết." Phùng Mạch lần này so với lần trước lớn mật hơn một chút, y cầm lấy bản thảo của mình lên đài, sau đó thanh âm to lớn vang dội đọc lên.

Sau khi chờ y đọc xong, Sở Từ lại dẫn đầu vỗ tay, mà chủ nhiệm lớp ban bọn họ Vương trợ giáo cũng là vẻ mặt kiêu ngạo mà vỗ tay, bản thảo này là hắn hỗ trợ sửa chữa.

"Tốt, vừa rồi Phùng Mạch muốn nói cho chúng ta đạo lý phải quý trọng thời gian, ta đây sẽ không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp tiến vào bước tiếp theo đi. Mời ba vị học sinh xếp hạng cuối cùng bước lên trên đài."

Ba người Chu Minh Việt, Ngô Quang cùng Khương Hiển không quá tình nguyện bước lên đứng ở trước đài.

"Ba vị học sinh này nhiều lần làm trái quy củ Quốc Tử Giám, dẫn tới điểm bị trừ đến chỉ còn lại có 10-20 điểm, theo lệ là có xử phạt. Lần này xử phạt, chính là cho các ngươi quét tước chín gian giáo xá ngoại viện ba ngày, mỗi ngày sau khi tan học một canh giờ, ta đều sẽ tự mình kiểm tra, các ngươi có dị nghị gì không?"

"Không có......" Ba người nói, bọn họ còn có thể có dị nghị gì?

"Không có thì tốt, đi xuống đi. Kế tiếp, là muốn thưởng ba học sinh có số điểm đứng đầu lần này."

Chúc Phong đứng ở phía dưới, tim cũng đã nhấc tới cổ họng.

"Đứng thứ ba, Hoa Quốc An được 122 điểm. Đứng thứ hai, Giang Thịnh được 128 điếm. Đứng đầu là ——" Sở Từ nhìn chung quanh một chút, sau đó nói, "Phùng Mạch, được 136 điểm."

Đầu óc Chúc Phong ong một cái, cái gì cũng không nghe thấy. Chỉ trơ mắt mà nhìn bọn họ lên đài lĩnh khen thưởng. Lưu Động Hồng Kỳ tươi đẹp kia, tựa hồ cũng đang cười nhạo y tự mình đa tình.

Mấy người khác sau khi nghe xong, lập tức quay đầu đi nhìn Chúc Phong. Nhìn thấy bộ dáng chịu đả kích mạnh của y, Chu Minh Việt lúc ấy đã muốn chất vấn Sở Từ.

Khương Hiển lôi kéo cánh tay y, nói: "Chờ họp sáng kết thúc."

Bọn họ kiên nhẫn chờ, thật vất vả Sở Từ tuyên bố tan họp, khi người trong sân đã rời đi gần hết, bọn họ lập tức tiến lên bao vây chung quanh Sở Từ.

"Làm gì? Các ngươi có chuyện gì sao?" Sở Từ nghi hoặc khó hiểu hỏi.

"Sở Tư nghiệp, vì sao Lưu Động Hồng Kỳ không có phân cho Chúc Phong?"

"Đúng rồi, quy tắc có được Lưu Động Hồng Kỳ này còn không phải là điểm sao? Vì sao Chúc Phong điểm cao như vậy, ngươi lại không cho y lá cờ chứ?"

Đối mặt bọn họ lòng đầy căm phẫn hỏi chuyện, Sở Từ không có trả lời, mà là nhìn về phía Chúc Phong vẫn cứ đứng ở dưới đài, quanh thân bao phủ một cổ cảm xúc tối tăm hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

"......" Chúc Phong không nói gì.

"A, các ngươi muốn biết vì sao, thì tới Tư Nghiệp Thính." Sở Từ chậm rì rì đi ra vòng quanh, đi tới Tư Nghiệp Thính.

Mấy người khác vừa thấy, đi đến bên người Chúc Phong nói: "Đi, chúng ta đi Tư Nghiệp Thính, hỏi hắn một chút là vì sao!"

Bọn họ còn tưởng rằng Sở Tư nghiệp này không giống những người khác, khi những người đó thấy bọn họ, trên mặt kinh sợ, kỳ thật trong lòng lại là khinh thường bọn họ. Không nghĩ tới a......

Cố Tư nghiệp từ sau lần trước bị Sở Từ làm tức giận ngất xỉu, trả phép trở về cũng không còn ở trong Tư Nghiệp Thính, mà tìm một chỗ khác làm việc. Trong Tư Nghiệp Thính to như vậy, chỉ có một mình Sở Từ ở lại.

"Các ngươi ngồi xuống." Sở Từ thấy bọn họ cùng nhau đứng ở trước bàn mình, liền bảo bọn họ ngồi xuống. Nhưng những người này lại cố chấp đứng ở chỗ này, không chịu đi ngồi.

"Ta không thích người khác đứng cao hơn ta nói chuyện. Nếu không ngồi xuống thì đi ra ngoài."

Mấy người kia chịu đựng tức giận ngồi xuống, Sở Từ cười, nói: "Lúc này mới đúng. Chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói. Điểm của Chúc Phong xác thật rất cao, hơn nữa tuần này một trăm điểm, y tổng cộng được 213 điểm. Bình quân cộng lại, y đại khái mỗi ngày đều được hơn 28 điểm."

Sở Từ nhìn nhìn phản ứng bọn họ, tiếp tục nói: "Ta nhìn người phía dưới đưa đồ lên, bên trên viết, bốn ngày này, Chúc Phong ngươi tổng cộng nhặt 30 lần rác, khuyên Khương Hiển 45 lần, giúp người lấy đồ 38 lần. Mục đích rõ ràng như vậy, quả thực là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết. Các ngươi còn có cái gì để nói?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net