Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 19: Chúc thọ.

AdaWong126

Trời chưa sáng thím trong thôn đã tới. Nhà chồng nàng họ Trần, cho nên mọi người đều gọi nàng là Trần thẩm.

Sở Quảng nghe thấy tiếng gọi, đi ra mở cửa. Thẩm Tú Nương cũng cầm quần áo tròng lên, đi ra cửa phòng. Tuy rằng đồ ăn là giao cho người khác làm, nhưng mà bọn họ là chủ nhà, cũng nên ở bên cạnh giúp đỡ một chút, không đến mức để cho người khác không biết làm sao xuống tay.

Sở mẫu là người dễ tỉnh, nghe thấy tiếng động cũng rời giường hỗ trợ, bị Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương ấn trở về, nào có đạo lý người được chúc thọ lại tự mình ra tay?

Bên này đang khuyên, bên kia Sở Từ cũng ngồi dậy. Hắn nói: "Nương, ngài cứ đi vào nghỉ ngơi đi, tẩu tử cũng đi vào, chổ này có ta với đại ca là được."

Người một nhà nhường nhịn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là hai người Sở Từ cùng Sở Quảng thắng, có thể lưu lại hỗ trợ.

"Sở tú tài, ngươi sao lại cũng tới phòng bếp? Chổ này dơ bẩn, người đọc sách các ngươi không phải để ý nói cái gì quân tử xa nhà bếp sao?"

Trong nhà Trần thẩm cũng có người đọc sách, chính là trượng phu của nàng. Đó là một lão đồng sinh, không có hy vọng vào trường học, nhưng mỗi ngày đều cầm quyển sách ở nhà niệm cái gì "Tử nói", bảo y làm chút chuyện thì luôn nói cái gì "Quân tử xa nhà bếp", hù người trong nhà sửng sốt.

Đối với người đọc sách như vậy, Sở Từ là khinh thường. Khi còn nhỏ cha mẹ nuôi, trung niên thê tử nuôi, già rồi con cháu nuôi, cả đời cũng chưa làm được mấy chuyện có ý nghĩa.

Ngược lại, đối với nữ tử kiên cường như Trần thẩm vậy, hắn còn có thiện cảm hơn chút.

"Trần thẩm, ngài nói sai rồi. Ý của câu nói kia không phải nói thân là quân tử thì không thể đến phòng bếp. Ý của nó là, thánh nhân sở dĩ không vào phòng bếp, vì chính là lòng trắc ẩn, không nỡ nhìn thẳng những động vật bị giết chết thôi."

Trần thẩm cùng Sở Quảng đều một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, Trần thẩm nói: "Ta đã nói sao, thánh nhân sao có thể không nói đạo lý như thế, hóa ra là bởi vì thiện tâm. May mắn hôm nay ngươi nói cho ta, lão bất tử nhà ta mỗi ngày đều dùng lời này cản ta, nói ta làm nhục văn nhã, ta phi."

Sở Từ nghe xong lời này, trong lòng bật cười, xem ra Trần thẩm ngoại trừ tay chân lanh lẹ, tính cách cũng thực là cởi mở.

Nói tiếp nữa không khỏi dẫn đến gia đình người khác mâu thuẫn, vì thế Sở Từ chuyển đề tài, nói về nguyên liệu cần làm mì trường thọ cho buổi sáng nay.

"Sở Tú tài, ta thấy nhà các ngươi chuẩn bị rất đầy đủ, buổi sáng cứ dùng gà xé nấu mì đi, lại thêm vào trong mỗi bát cái trứng gà, ngụ ý cũng tốt." Quả nhiên, vừa nói đến chuyện chính, Trần thẩm liền quên mất đề tài vừa rồi.

"Được, thím, lại đem thịt heo thái mỏng, xếp một chút ở bên trên thế nào?"

"......"

Người khách đầu tiên đến là tiểu cô cô Sở Từ.

Nguyên chủ đối với tiểu cô cô ấn tượng không phải rất sâu, bởi vì khi hắn một hai tuổi, nàng đã gả đi ra ngoài. Nữ nhân gả ra ngoài không được thường xuyên về nhà mẹ đẻ, nguyên chủ lại chuyên tâm đọc sách, cũng chỉ có mỗi năm chúc tết mới gặp mặt một lần.

Lần trước nguyên chủ xảy ra chuyện, tiểu cô cô hắn cũng từ nhà chồng lại đây, còn đào hai lượng bạc ra cho nguyên chủ chữa bệnh, an ủi Sở mẫu một phen lại đi trở về, nghe nói nàng cùng người nhà chồng ở chung không tốt lắm.

"Cô cô, dượng, tiểu chất có lễ." Sở Từ trước làm cái lễ, cùng bọn họ chào hỏi.

"A Từ, thân thể đã tốt lên chưa? Sao không ở trong phòng đọc sách, trời lạnh lại đứng ở bên ngoài?" Sở cô cô nhìn qua là một nữ nhân thực ôn hòa.

Sở Từ có đôi khi cảm thán Sở gia Gen khá tốt, trong nhà từ trên xuống dưới, đều là người tính cách có chút ôn nhu hoà thuận, cũng không có một người nào tính cách quái gở cổ quái, ngay cả tiểu cô cô cũng giống như vậy.

Không đợi Sở Từ cảm khái xong, một giọng nam bên cạnh vang lên.

"Ừm, lần này cuối cùng cũng tiến bộ chút. Ngày xưa chỉ trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài, nhìn thấy thân thích trưởng bối cũng không biết chào hỏi thêm vài câu. Phải biết là chúng ta như vậy, quen biết rộng rãi, quen biết đều là những người có thân phận, nói không chừng lúc nào đó cũng có thể giới thiệu cho ngươi một vài người đâu."

Sở Từ ha hả cười, trong lòng đem người này dán lên nhãn "làm màu". Người có thân phận trong miệng y, chẳng qua là giống người gác cổng ở nha môn trấn trên thôi.

Y thường xuyên tự xưng là người trấn trên, khinh thường thân thích cùng hương lân là chuyện thực bình thường. Mấy năm trước nguyên chủ thi đậu tú tài, người này mới hơi hơi buông chút cái giá, nhưng lại trở nên thích lấy thân phận trưởng bối dạy nguyên chủ đạo đối nhân xử thế, làm nguyên chủ buồn rầu không thôi.

"Tướng công, ngươi đừng nói như vậy ——"

"Phụ đạo nhân gia chớ có lắm miệng." Sở dượng liếc mắt đảo qua một cái, Sở cô cô liền không nói nữa. Nàng thở dài, tiến vào phòng bếp đi giúp đỡ.

"Chúng ta lại nói tiếp, lần trước ngươi trải qua chuyện đó, chắc hẳn là đã không còn hy vọng nghiên cứu học vấn, nếu không ta ở trấn trên giúp ngươi mưu chuyện này? Đi làm phòng thu chi, tốt xấu một năm có thể đổi mấy lượng bạc chi phí sinh hoạt......"

Sở Từ ngồi ở một bên vào tai này ra tai kia, loại người này không cần cùng y lãng phí miệng lưỡi, bởi vì chỉ cần ngươi hơi có khởi sắc, y liền sẽ lập tức chuyển biến thái độ. Loại người này, bản lĩnh mạnh nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, lõi đời thì lõi đời một chút, nhưng cũng may y cũng không có gì ý xấu là được. Lần trước hai lượng bạc kia, không có y cho phép, tiểu cô cô hắn cũng lấy ra không được.

Một lát sau, cha mẹ Thẩm Tú Nương cũng tới. Thấy là Sở Từ tiếp đãi, bọn họ hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, tuy rằng hai nhà là quan hệ thông gia, nhưng đối với Sở tú tài bọn họ cũng không quá quen thuộc.

Sở Từ cũng không nói nhiều, mời bọn họ vào nhà ăn, tẩu tử hắn sẽ tự ra tiếp đón.

Sở Từ mời ba người dùng trà cùng điểm tâm, chỉ chờ Trần thẩm nấu mì gà xong, liền có thể tiếp đón bọn họ ăn trước.

Sở mẫu cuối cùng kiềm chế không được, mang theo Sở Tiểu Viễn từ trong phòng bước ra. Hôm nay nàng thay đổi một thân y phục mới, sống lưng cũng hơi thẳng hơn một chút, nhìn qua so với trước đây còn muốn trẻ hơn.

Sở dượng gọi một tiếng tẩu tử liền không nói chuyện nữa, chỉ bưng chén trà cố làm ra vẻ, một bộ dáng cao nhân nhất đẳng. Sở mẫu cũng biết tính y, cũng không so đo với, chỉ cùng Thẩm phụ Thẩm mẫu nói chuyện.

"Mì gà đã sẵn sàng!" Trần thẩm thét to một tiếng, Sở Quảng đã dùng khay bưng một bát lại đây.

Trên khay là một bát mì sợi trắng mỏng, phía trên điểm chút hành thái, ở giữa thịt gà xé sợi vàng nhạt, bên trong nằm hai cái trứng gà, mì sợi này là cho Sở mẫu. Mì trường thọ là như thế này, từ đầu tới cuối cũng chính là một sợi.

"Nương, ăn mì trường thọ này, nguyện người sống lâu trăm tuổi, bốn mùa an khang." Sở Quảng buông bát mì sợi, nói lời cát tường.

"Tốt tốt tốt!" Sở mẫu liên tục nói tốt, nàng cầm bát mì, dùng tay kia đầy vết chai cầm lên đôi đũa, run rẩy kẹp lên mì sợi, đưa vào trong miệng.

Mìtrường thọ này là một sợi thật dài, người ăn đều hút nguyên một sợi vào trong miệng mới có thể nhai, nếu trong quá trình đó bị đứt sẽ không may mắn, cho nên nhìn qua một chén lớn, kỳ thật không phải rất nhiều.

Sở mẫu thật cẩn thận mà đem mì sợi hút vào trong miệng, đợi toàn bộ một sợi ăn vào, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, mì của những người khác cũng dọn ra một tô lớn, bọn họ cũng không để ý, muốn ăn bao nhiêu, tự mình cầm chén đi gắp là được, không có người sẽ nói cái gì.

Bên cạnh còn đặt một đĩa trứng luộc, một đĩa thịt heo cùng một đĩa rau ngâm, lấy mấy thứ này tới trộn trên mì, hương vị thực không tồi.

Sở Từ không giống những người khác đứng ở bên cạnh bàn ăn. Hắn vớt lên một chén mì, lại gắp chút đồ ăn bỏ vào trong chén, rồi sau đó ngồi ngay ngắn ở một bên, thong thả ung dung mà ăn.

Một chén mì xuống bụng, Sở Từ trong lòng cảm khái, tay nghề Trần thẩm thật tốt, về sau nhà hắn có hỉ sự gì muốn làm, vẫn là đến tìm Trần thẩm tới làm đầu bếp mới được.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu đến tiểu viện, bao trùm xung quanh một tầng ánh vàng. Mọi người sôi nổi dọn ghế ngồi ra bên ngoài phơi nắng, ấm áp dễ chịu thật tốt, không có âm u lạnh lẽo giống bên trong.

Ngoài tiểu viện có vài người vào, Sở Từ nhìn, hóa ra là hai cữu cữu hắn cùng mợ, trong tay bọn họ còn dắt theo hai ba hài tử, nói vậy hẳn là đời cháu.

Hắn vội vàng tiến lên chào đón, hô một tiếng cậu mợ. Mấy tiểu hài tử dưới sự ra hiệu của người lớn cúi xuống, hô một tiếng tiểu thúc thúc.

"Cậu mợ đường xa đến đây, mau tiến vào dùng cơm đi, nương ta lúc này hẳn là ở nhà ăn chờ các ngươi."

Mấy người đi theo Sở Từ vào bên trong, nhìn thấy Sở mẫu hiển nhiên hàn huyên một hồi, lúc nói đến tình còn không khỏi lau nước mắt. Sở Từ đi đến phòng bếp, nhờ Trần thẩm lại làm một nồi mì sợi, mì sợi nóng hầm hập đem ra ngoài, tự nhiên ngưng lại đề tài mọi người đang nói. 

Sau đó cũng không còn có người tới, Sở Từ rất kỳ quái, không phải còn có một dì sao? Nhưng thấy mọi người đều không đề cập tới, hắn cũng không thể đi hỏi, chỉ chờ buổi tối khách khứa tan đi, đi hỏi nương hắn nguyên do trong này.

Đến giữa giờ ngọ, trong viện Sở gia bày hai cái bàn, bên trên đặt sáu món nguội, đặt biệt là hạt dưa, đậu phộng, khoai lang đỏ khô, thịt đầu heo, dấm quấy cải trắng cùng trứng vịt Bắc Thảo quấy đậu hủ, ngụ ý lục lục đại thuận.

(Lục lục đại thuận: Quân nghĩa, Thần hành, Phụ từ, Tử hiếu, Huynh ái, Đệ cung.)

Mấy tiểu hài tử vây quanh ở bên cạnh bàn nhìn thèm, nhưng không có người đưa tay đi lấy, bởi vì Sở Từ cho Sở Tiểu Viễn một bao đường mạch nha, bảo nó phân cho mấy đệ muội ăn. Trong miệng bọn nó còn bao đường, tự nhiên sẽ không ăn vụng.

"Mau tiến vào, mừng thọ." Mọi người tới gọi, bọn nhỏ liền như một tổ ong vọt đi vào. Nhà ăn không lớn lúc này đã chen đầy, Sở mẫu ngồi ở phía trên, chờ bọn họ mừng thọ.

Trước hết dĩ nhiên là Sở Quảng cùng Tú Nương, bọn họ mỗi người cầm một bộ quần áo, một người cầm một đôi giày vớ, tiến lên quỳ xuống, trong miệng nói: "Từ mẫu tại thượng, con trai Sở Quảng, con dâu Sở Thẩm Tú Nương mừng thọ ngài, nguyện ngài sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang." Nói xong, lạy một lạy, dập đầu một cái.

Sở mẫu liên tục trầm trồ khen ngợi, bảo cho bọn họ mau đứng lên, nàng tiếp nhận thọ lễ, lại cho hai người phong tiền mừng. Hai người Sở đại ca lui ra, liền đến phiên Sở Từ.

Sở Từ vén vạt áo, chậm rãi quỳ xuống, trên tay cầm hộp trang sức mua hôm qua, trong miệng nói: "Từ mẫu tại thượng, con trai Sở Từ mừng thọ ngài, nguyện ngài mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay, phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng."

"Tốt tốt tốt, mau đứng lên đi." Hai mắt Sở mẫu đều cười đến híp mắt, nàng tiếp nhận hộp trong tay Sở Từ, cũng cho hắn phong tiền. Đợi khi nàng thấy rõ hộp đồ, lại nhịn không được ô một tiếng.

Những người khác tò mò, Sở mẫu liền đem hộp đưa cho mọi người xem. Bên trong nằm một cây cây trâm bạc lắc lắc, thoạt nhìn vừa quý giá lại vừa trang trọng.

"Nương, tâm ý của tiểu thúc, ngài bây giờ hãy cắm lên đi." Thẩm Tú Nương nói, hôm qua Sở Từ đã báo trước cho hai người nàng, bọn họ cũng không sợ người khác nói lễ mỏng, người một nhà đua đòi cái gì đâu? Ngay cả bản thân bọn họ, sau này cũng phải dựa vào Sở Từ.

"Này......" Sở mẫu khó xử, thứ này nàng thật có thể mang ở trên đầu? Đồ quý trọng như vậy chỉ sợ là muốn giảm thọ. Túi nhỏ trân quý kia của nàng, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhẫn bạc, đời này nàng chưa từng có khi nào có được đồ vật xinh đẹp như vậy!

"Tẩu tử ngài hãy mang lên đi, Quảng Nhi cùng Từ Nhi của chúng ta đều hiếu thuận, sau này ngài còn có vô số phúc phải hưởng đâu!" Sở cô cô khuyên nhủ.

Những người khác cũng khuyên theo, Sở mẫu ỡm ờ, liền đưa Thẩm Tú Nương cắm ở trên đầu cho nàng. Thứ này quả nhiên thích hợp với lão nhân gia, mọi người đều cảm thấy, sau khi Sở mẫu  cắm lên cây trâm này, sống lưng cũng càng thẳng hơn.

Sau đó là Sở Tiểu Viễn mừng thọ, nó tặng cho Sở mẫu, là một trăm chữ thọ tự tay mình viết. Chữ tuy không nên thành tựu, nhưng hiếu tâm đáng khen, Sở mẫu có vẻ đặc biệt cao hứng, ôm nó hôn hai cái, luôn miệng kêu tiểu tâm can.

Sau khi bái thọ xong, mọi người liền đi ra ngoài vô cùng náo nhiệt ăn cơm. Sở Từ còn từ trong thôn mua một ít rượu tới, rót cho mọi người uống khi còn nóng. Rượu gạo tuy không được xếp hàng đầu, nhưng uống vào khó tránh khỏi có hơi say.

Lúc ăn món ăn nguội gần hết, món nóng cũng được dọn lên. Món nóng tổng cộng mười món, mỗi bàn nửa con gà kho, một con cá, nửa bên chân giò lợn, một nồi canh vịt, thịt viên tứ hỉ một chén, thịt heo cải trắng một mâm, còn có bốn món thức ăn chay không cần đề.

Khi tiệc rượu kết thúc, Trần thẩm lại đưa lên cho mỗi bàn một mâm đào mừng thọ, điểm tâm nho nhỏ xảo xảo hình quả đào, trên đầu còn điểm một mạt hồng. Bên trong là nhân đậu đỏ, được nghiền thành từng miếng, ăn lên thơm ngọt ngon miệng, dư vị lâu dài.

Hương rượu quyện với mùi thịt thoang thoảng, người ngửi được đều hít sâu một hơi, lưu lại hương vị ở trong bụng. Có vài tiểu hài tử tò mò ghé vào cửa viện nhìn vào bên trong, Sở gia cũng không đuổi, ngược lại đem đào mừng thọ ra cho mỗi đứa cầm một cái, dỗ đám tiểu hài tử cười tươi như nở hoa.

Không thể không nói, bàn tiệc này của Sở gia là rất thịnh soạn, ngay cả Sở dượng xưa nay thích bắt bẻ cũng khen không dứt miệng.

Một ngày vô cùng náo nhiệt qua đi, Thẩm Tú Nương tiến đến cho Trần thẩm giúp việc bếp núc 60 văn tiền, lại đem đồ ăn dư ra mỗi loại phân một ít cho nàng.

Trần thẩm mừng đến mặt mày hớn hở, nhìn Thẩm Tú Nương nói: "Sở gia, nhà ngươi sau này nếu lại có hỉ sự, nhớ rõ phải gọi Trần thẩm ta a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net