Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 25: Tới kiếm chuyện.

AdaWong126

Hà Tiến, tự Thủ Chi, là bạn học cùng trường với nguyên chủ lúc ở Huyện Học.

Sở Từ vừa nhìn thấy y, lập tức đã dò ra thông tin người này. Tuy rằng người này rõ ràng là tới kiếm chuyện, nhưng Sở Từ vẫn rất lễ phép mà đáp lại nói: "Làm phiền Hà huynh mong nhớ, sức khỏe tại hạ đã rất tốt, cũng không có chỗ nào khó chịu, đa tạ."

Lúc hắn nói chuyện, trên mặt còn treo tươi cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, làm Hà Tiến cùng mấy học sinh phía sau đều hai mặt nhìn nhau.

Lời nói Hà Tiến mang chút châm chọc, cho dù là ai nghe xong đều sẽ không vui. Ngày xưa Sở Từ nghe xong, chỉ biết lạnh mặt không nói một lời mà tránh ra, lúc này thế nhưng có thể mỉm cười đối đáp, xem ra sau khi trải qua chuyện lần đó, hắn đã trở nên càng thêm lợi hại.

"Ai quan tâm sức khỏe của ngươi?" Hà Tiến khịt mũi coi thường, "Ta là nói, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi trở về? Viên Sơn Huyện Học chúng ta có một kẻ làm ra chuyện rối loạn kỉ cương như ngươi, thật là sư môn bất hạnh. Nếu ta là ngươi, đã sớm trốn đến núi sâu rừng già, ngày ngày lấy tay áo che mặt mới đúng."

Sở Từ tìm tòi một chút ký ức nguyên chủ, phát hiện hắn giống như cũng không từng đắc tội với người này. Nhưng Hà Tiến này giống như trúng tà, kiên quyết cắn nguyên chủ không buông, đây là đạo lý gì?

Nếu như không phản bác, ngược lại sẽ có vẻ là nguyên chủ chột dạ, nếu như gánh trên lưng tội danh gian lận này, về sau có thể không tẩy sạch được.

Vì thế Sở Từ nghiêm mặt nói: "Hà huynh, ta kính ngươi cùng ta là bạn học cùng trường, cho nên nhiều lần thoái nhượng, không muốn so đo với ngươi, ngươi lại hùng hổ doạ người, hiện giờ lại lấy chuyện làm rối kỉ cương oan uổng tại hạ! Không biết ta có chổ nào mạo phạm các hạ, làm các hạ thật lâu không thể tiêu tan?"

Hà Tiến nói: "Chuyện ngươi làm rối kỉ cương toàn bộ Cam Châu phủ đều biết, thế nhưng còn nói là ta oan uổng ngươi? Người âm hiểm tiểu nhân giống như ngươi vậy, xuất hiện ở trước mắt ta đã là tội lỗi rồi!"

"Làm rối loạn kỉ cương là đại án, từ xưa đến nay thí sinh bị cuốn vào trong án làm rối loạn kỉ cương có mấy người có thể toàn thân rút lui? Nếu ta xác thật làm rối kỉ cương, vậy vì sao Tri phủ đại nhân lại thả ta ra? Ngụ ý của ngươi, chính là đang nói Tri phủ đại nhân vì tình riêng mà phán đoán sai lầm, đem kẻ có tội như ta thả về quê nhà?" Sở Từ lạnh giọng quát, bước về phía trước  một bước.

Hà Tiến không tự giác mà bị khí thế Sở Từ áp bức, sau khi lui một bước. Chờ đến khi y phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên.

"Ngươi ——"

"Nếu Tri phủ đại nhân đã thả ta ra, đã nói rõ là ta là vô tội. Hà huynh cùng ta đều là học sinh Viên Sơn Huyện Học, vốn nên là cùng nhau trông coi, cùng nhau tiến thối, cùng nhau giữ gìn thanh danh Viên Sơn Huyện Học mới phải! Ngươi luôn mồm bôi nhọ ta là người làm rối kỉ cương, chẳng lẽ không phải là liên lụy đến thanh danh Viên Sơn Huyện Học sao? Ngươi bảo học sinh Huyện Học về sau làm sao đi ra ngoài gặp người khác?"

Sở Từ lại đi về phía trước một bước, hắn nhìn thấy những thư sinh vốn dĩ đi sau lưng Hà Tiến đều lộ ra thần sắc không tán đồng, chuẩn bị thừa thắng xông lên.

"Ngươi ——"

"Tuân Tử có nói: 'Lưu hoàn chỉ vu âu du, lưu ngôn chỉ vu tri giả.*' Tại hạ vốn dĩ cho rằng, nhân tài như Hà huynh sẽ không cùng những kẻ phàm phu tục tử đó chấp nhặt, ai ngờ các hạ hóa ra cũng giống như những hạng người không có kiến thức, cứ coi như là ta đã nhìn lầm người đi!"

*Lưu hoàn chỉ vu âu du, lưu ngôn chỉ vu tri giả: Muốn nói viên tròn lăn tới đất trũng thì dừng, lời đồn đãi vớ vẫn truyền tới tai người có tri thức thì đình chỉ. Chỉ người thông minh tuyệt đối không dễ tin tưởng cùng truyền bá những lời đồn đãi.

Sắc mặt Hà Tiến tái nhợt, môi run lên hai cái, lại không nói nên lời bất kỳ lời gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ.

"Sở huynh, Hà huynh y cũng là nhất thời nói sai, mong ngươi sẽ không so đo với y nhiều quá." Bạn bè Hà Tiến dù sao cũng không đành lòng nhìn y bị lời nói của Sở Từ áp bức, vì thế căng da đầu giải thích giúp ý.

"Không có việc gì, ta là người trước sau khoan hồng độ lượng, chỉ cần Hà huynh có thể bảo đảm về sau sẽ không nói năng lỗ mãng, vô cớ bôi nhọ tại hạ, tại hạ tự nhiên cũng sẽ không  chấp nhặt với y."

Người chung quanh mở to hai mắt nhìn, ngươi còn nói khoan hồng độ lượng? Không thấy Hà Tiến đã bị bức thành bộ dạng gì rồi, nếu như lòng dạ ngươi lại hẹp hòi chút, y còn có đường sống sao? Không chừng y còn bị buộc đến hộc máu bỏ mình.

Hà Tiến lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, y đã không ra lời nào để phản bác lại Sở Từ, lại không muốn xin lỗi Sở Từ. Những người bên cạnh Hà Tiến đều đang nhỏ giọng khuyên bảo, bảo y chịu thua Sở Từ một chút. Ngay trong lúc Hà Tiến muốn căng da đầu xin lỗi, một giọng nói phía sau đột nhiên truyền đến.

"Quân tử có lòng bao dung độ lượng, nếu trong lòng Hà huynh đã tỉnh ngộ, Sở huynh cần gì phải hùng hổ doạ người, một hai phải từ trong miệng y nghe được một câu xin lỗi đâu?"

Một thư sinh từ đại môn Huyện Học đi ra ngoài, quả nhiên là ôn hòa tuấn tú, ngọc thụ lâm phong. Trên mặt y treo mỉm cười như gió xuân ấm áp, đợi sau khi chuyển tới trên người Sở Từ, lại hơi hơi nhăn mày lại, tựa hồ thực không tán đồng với cách làm của Sở Từ.

Tề Húc, tự Đạt Viễn, cùng hai người bọn họ cũng là đồng môn. Người này phong độ nhẹ nhàng, khiêm tốn, luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với trên dưới trong Huyện Học , người nào người nấy đều khen y không dứt miệng.

Ấn tượng của nguyên chủ đối với y cũng rất không tồi, cho rằng y là một người chính nhân quân tử. Nhưng là một người lăn lộn nhiều trong xã hội, Sở Từ lại liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong bụng người này toàn dối trá, chẳng qua là khoác lên người một cái túi da hiền lành trà xanh mà thôi.

Sở Từ đã sớm nhìn thấy góc áo y xuất hiện ở phía sau cửa. Vốn dĩ còn tưởng rằng là thư sinh nào không muốn cuốn vào bên trong chuyện thị phi này, hóa ra là người này ra mặt giúp đỡ.

Nhìn y nói vài câu kia, lập tức liền biến Sở Từ quang minh lẫm liệt thành một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, ngược lại giống như là hắn khi dễ Hà Tiến.

Hà Tiến vốn dĩ muốn xin lỗi, nghe thấy có người giúp y chống lưng, lúc này mặt không cảm xúc mà đứng ở chổ đó, lộ ra một cổ khí thế chết không xin lỗi.

"Lời này của Tề huynh sai rồi, làm rối kỉ cương là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu Hà huynh không trả lại sự trong sạch cho Sở mỗ, Sở mỗ còn có mặt mũi gì tiếp tục ở Huyện Học? Ngụ ý của ngươi, có phải là tán đồng với lời nói vừa rồi của Hà huynh hay không?"

Tề Húc so với Hà Tiến thông minh hơn, tự nhiên sẽ không ngã vào bẫy rập lời nói của Sở Từ, vì thế y nhàn nhạt mà nói: "Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc không có nguyên nhân. Sở huynh hẳn là trước nên xem lại mình như thế nào, mới có thể chặn được miệng thiên hạ. Nếu Hà huynh đã biết trách oan, Sở huynh nên noi theo tiên hiền lấy ơn báo oán mới phải, hà tất cố chấp như vậy đâu?"

Sở Từ bị chọc giận bật cười, y đang nói cái gì vậy.

"Ha ha, ý tứ của Tề huynh ta hiểu được, là nói ta thân bất chính, mới có thể làm cho mọi người chửi bới phải không?"

"Tại hạ cũng không ý này, còn thỉnh Sở huynh không cần xuyên tạc ý tốt của tại hạ." Trên mặt Tề Húc mang theo một tia ủy khuất, tựa hồ không rõ mình có ý tốt nhưng người khác chính là không tiếp thu.

Lúc này, người chung quanh cũng dần dần nhiều lên, có lẽ là có người nghe thấy tiếng cãi nhau, liền kêu gọi mọi người đuổi ra xem náo nhiệt.

"Là ta xuyên tạc hay là ngươi cố ý tạm thời không đề cập tới. Lại nói về lời nói vừa rồi của Tề huynh, ta đã biết Tề huynh đối với lời nói của thánh nhân không có để ở trong lòng. Ngươi vừa rồi khuyên ta lấy ơn báo oán, phải biết lời của thánh nhân trong 《 Luận Ngữ Hiến Vấn 》, dùng cái gì trả ơn? Dùng chính trực báo oán, lấy đức trả ơn! Từ đây có thể thấy được, Khổng thánh nhân của chúng ta cũng là con người. Thử hỏi khi người khác luôn mãi bắt nạt ngươi, ngươi vẫn luôn thoái nhượng nhưng như vậy có hợp tâm tính nam nhi? Nếu ta nói với người khác, kỳ kiểm tra mỗi tháng Tề huynh ngươi đều bị nghi ngờ làm rối kỉ cương, Tề huynh còn sẽ đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ta?"

Tề Húc im lặng, muốn mở miệng lại không biết phải nói từ đâu. Sở Từ chưa cho y thời gian phản ứng, còn nói thêm:

"Thân bất chính, dựa vào cái gì làm chính nhân? Nếu bản thân Tề huynh cũng làm không được, cần gì phải một mặt khuyên người khác rộng lượng đâu? Tại hạ đã từng nghe qua một câu như thế này, khi ngươi không hiểu rõ chân tướng sự tình, trước không nên bình luận xằng bậy. Còn xin Tề huynh về sau nói chuyện cẩn thận, chớ có lại nghe lời nói từ một phía!"

Lời chỉ trích vạch trần như vậy, làm mọi người ở đây hít vào một hơi khí lạnh, xem ra Sở tú tài là muốn cho Tề Đạt Viễn gánh trên lưng cái danh nghe lời nói từ một phía a!

Tề Húc quả nhiên không phải người bình thường, sau khi nghe thấy Sở Từ nói như vậy, lập tức chắp tay làm lễ, vẻ mặt hổ thẹn: "Là tại hạ hiểu lầm Sở huynh, ngày sau ta tất sẽ theo lời khuyên nhủ của Sở huynh hành sự."

Người chung quanh thấy y xin lỗi, lại đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Sở Từ.

Sở Từ cũng ôn hòa nói: "Tề huynh có thể biết sai mà sửa, lòng ta rất an ủi." Hắn lại quay đầu nhìn về phía Hà Tiến nói: "Hà huynh, ngươi xem Tề huynh cũng đã xin lỗi, ngươi có phải cũng nên vì lời nói trước đó của mình mà xin lỗi ta hay không?"

Trên mặt Tề Húc lộ ra vẻ tươi cười, tay hợp lại ở trong tay áo lại đã véo ra vài cái dấu tay. Y thấy Hà Tiến muốn xin lỗi, liền mịt mờ mà nhìn về phía một học sinh trong đám người đưa mắt ra hiệu.

Học sinh kia lơ đãng gật gật đầu, trước khi Hà Tiến mở miệng, đi đến trước mặt Sở Từ, đập một cái vào mấy quyển sách Sở Từ ôm trong ngực làm rớt trên mặt đất.

"Đồ tiểu nhân nhà ngươi, mồm miệng thật là lanh lợi, còn muốn bức Hà huynh xin lỗi ngươi, kiếp sau đi!"

Người chung quanh trợn tròn mắt, đây là diễn biến gì vậy.

Sở Từ nhìn sách bị rớt sạch trên mặt đất,  một cổ tức giận trong lòng dâng lên. Trên mặt đất hôm nay có người vẩy nước quét nhà, hiện giờ còn chưa làm khô, trên mấy quyển sách đều dính bùn ướt nhẹp, nhìn qua vô cùng dơ bẩn, tâm huyết của hắn a......

"Ta khuyên ngươi nhanh chóng cút khỏi đây, bằng không chớ có trách chúng ta không màng là bạn cùng trường ——"

"Bốp!"

Chợt nghe một tiếng trầm vang, chặn lại giọng nói người nọ, má trái tức khắc nóng rát đau lên.

Sở Từ xoa xoa nắm tay, trong lòng cuối cùng cũng thống khoái một chút, những người này nhiều lần mở miệng khiêu khích, lúc này còn dám ra tay! Nếu không điểm cho ngươi chút màu sắc, có phải khinh thường hai lượng cơ bắp trên người ca hay không?

Sở Từ ngày thường luôn một mực văn nhã, nhưng đến lúc không thể nhịn được nữa, bản tính đàn ông phương Bắc vẫn không đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net