Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 34: Tiểu Nhị đã trở về.

AdaWong126

Từ sau ngày Yết Bảng, Sở Từ cùng Trương Văn Hải liền trở về Bình An trấn. Cùng với lúc đi có chút không giống nhau chính là, Phương Tấn Dương cũng cùng đi theo về.

Mấy ngày này Phương Tấn Dương ở lại Trương gia, cùng Trương Văn Hải cùng nhau học tập, y thế nhưng cảm thấy Trương Văn Hải có rất nhiều phương pháp đều khá tốt, khi học lên tựa hồ cũng dễ dàng hơn một chút so với trước kia.

Trước đây, việc học của y vẫn luôn là vượt qua Trương Văn Hải, nhưng chỉ có ngắn ngủn hơn tháng, Văn Hải thế nhưng cũng đã đuổi kịp y.

Lúc đầu, Trương Văn Hải ngay thẳng nói, nói Sở Từ lợi hại như thế nào, phương pháp dạy học ùn ùn không dứt, trong lòng y còn có chút không cho là đúng, chỉ cảm thấy Văn Hải là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, một Tú tài mười mấy tuổi, lại làm sao so được với mấy chục tuổi đâu?

Nhưng từ lúc nhìn thấy chân nhân, sau khi cùng hắn nói chuyện với nhau một phen, trong lòng y lại không khỏi tin tưởng lời Trương Văn Hải nói, cảm thấy Sở Từ nhất định là có chỗ hơn người.

Nhóm phu tử tuổi lớn kinh nghiệm nhiều, nhưng có chút theo lề thói cũ sẽ không linh hoạt. Sở Từ tuổi nhỏ, kinh nghiệm còn thấp, nhưng luôn có thể sửa cũ thành mới.

Mấy ngày này y vẫn luôn rối rắm, lúc đưa tiễn Trương Văn Hải cùng Sở Từ phải rời khỏi, y quyết đoán nói cũng muốn đi theo.

Y đi Thư Viện xin phép tiên sinh, quyết định ở trước khi Thi Huyện, ở Bình An trấn cùng Trương Văn Hải cùng nhau học tập.

Phương gia không thể giàu có như Trương gia, nhưng ở một cái trấn nhỏ mua một cái phòng ở cũng dư dả. Nhưng mà phòng tốt khó tìm, cho nên, trước khi tìm được một phòng tốt, y còn phải ở lại Trương gia.

Trương Văn Hải vô cùng cao hứng, Sở Từ đối với chuyện này cũng không có dị nghị, dù sao chỉ là nhiều thêm một học sinh mà thôi. Hắn trước kia mang bốn năm chục người còn không sợ, làm sao sẽ sợ mang nhiều thêm một đứa?

Nền tảng Phương Tấn Dương còn tốt hơn Trương Văn Hải, cho nên Sở Từ trực tiếp quẳng đi hai loại Thiếp Kinh Mặc Nghĩa, trực tiếp cho y bắt đầu làm từ Cửu Chương đề.

Không nghĩ tới ngộ tính Phương Tấn Dương ở trên Cửu Chương còn cao hơn Trương Văn Hải con của nhà thương hộ, đề giống như tiểu học thế nhưng không làm khó được y, Sở Từ không thể không làm vài đề toán học sơ trung để y đi chậm rãi cân nhắc.

Trừ cái này ra, mỗi người mỗi ngày đều phải giao một phần Thi Phú cùng Tạp Văn lên. Sở Từ ra đề mục, thường thường đều là tùy ý lật xem mấy quyển sách kia, đề cắt nghĩa cùng đề tách biệt cuồn cuộn không ngừng.

Tỷ như nói, hôm trước hắn đã ra "Tu kỳ thân giả*, thiên hạ tiên hĩ!", những lời này bên trong cắt nghĩa rất nhiều câu, vốn dĩ giảng chính là nói một người trước phải tu dưỡng bản thân mới có thể quản lý tốt toàn bộ gia tộc, bởi vì là người thì đều là có thành kiến, rất ít người thời điểm ở trước mặt một người bản thân rất chán ghét còn có thể nhìn ra ưu điểm của họ.

Lúc Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên đáp đề như thế nào, thậm chí bọn họ suy nghĩ đã lâu, mới nhớ tới này xuất từ 《 Đại Học 》 chương 9.

*Nguyên câu gốc chưa bị cắt nghĩa là: Tề kỳ gia tại, tu kỳ thân giả, thiên hạ tiên hĩ!. Người muốn quản lý gia tộc, thì tu dưỡng bản thân trước, thiên hạ tốt đẹp! Cắt nghĩa đề ra, hai người kia liền không biết phải làm thế nào. Sở dĩ nói muốn quản lý tốt gia đình cùng gia tộc phải tu dưỡng bản thân trước, là bởi vì mọi người đối với người mình yêu thích sẽ có thiên vị; đối với người mình chán ghét sẽ có thiên hận; đối với người mình kính sợ sẽ có thiên hướng; đối với người mình đồng tình người sẽ có bất công; đối với người mình coi khinh sẽ có thành kiến. Bởi vậy, rất ít có người có thể yêu thích người nào đó lại nhìn thấy khuyết điểm người nọ, chán ghét người nào đó lại nhìn thấy ưu điểm người nọ. Cho nên có ngạn ngữ nói: "Mọi người không tự nhìn thấy được khuyết điểm của hài tử họ, mọi người cũng không tự thỏa mãn được với mùa màng tốt đẹp của họ". Đây là đạo lý không tu dưỡng bản thân thì không thể quản lý tốt gia đình cùng gia tộc.

Sở Từ chưa bao giờ ở lúc bọn họ giải đề đưa ra lời nhắc nhở. Điều này sẽ làm cho bọn họ sinh ra tính ỷ lại, do đó không có tâm tư tiến thủ, chỉ muốn dĩ dật đãi lao*, không có suy nghĩ của bản thân mình ở trong đó. Nhưng mà khi phê sửa, hắn lại sẽ từng câu từng chữ đi cân nhắc, làm cho bọn họ hiểu được cũng may chổ đó, không tốt chổ này. Đợi làm cho bọn họ nói thoả thích, lại có thể bổ sung chổ này không đủ, có thể nói, trong khoảng thời gian này bọn họ đã tiến bộ rất nhiều.

*Dĩ dật đãi lao: Lấy sức nhàn chống sức mõi.

Bọn họ vội vàng xoát đề, Sở Từ cũng không có nhàn rỗi. Ngoại trừ ra đề, phê chữa cho cho bọn họ, hắn dốc toàn bộ tinh lực, đều tiêu phí ở trên đề tập.

Sau khi được Tần phu tử chỉ điểm, đề tập của hắn dần dần hoàn thiện, đề Thi Phú cùng đề Tạp Văn cũng có thể sáng tạo, so với trước đó cải thiện hơn một bậc.

Một bút cuối cùng rơi xuống trên giấy, Sở Từ nhẹ nhàng thở ra, không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng là ở trung tuần tháng mười hai viết xong đề tập.

Hắn xoa xoa tay, để nó thả lỏng một chút. Lúc này hai người Trương Phương đang vùi đầu làm bài, thấy Sở Từ đột nhiên đứng dậy, trong lòng bất giác có chút khẩn trương, thậm chí lúc Sở Từ đi đến bên người, Trương Văn Hải không tự giác lấy tay che bài.

Sở Từ bật cười, hắn nhìn hai người Trương Phương nói: "bây giờ ta có chút việc cần đi ra ngoài một chuyến, sau khi các ngươi làm xong đề mục thì đặt lên bàn, sau đó tự mình ôn sách, chờ ta trở lại đặt câu hỏi."

Lúc ngày thường ở chung, Sở Từ bình dị gần gũi, dí dỏm hài hước, nhưng thật tới lúc lên lớp học, uy tín của hắn vẫn rất lớn.

Sau khi bố trí xong bài tập làm văn, Sở Từ liền ôm đề tập đi ra ngoài. Lúc này thời tiết đã lạnh hơn, hai ngày trước rơi xuống một trận tuyết, mặt đất có chút trơn ướt, sơ ý một chút liền có thể trượt chân. Sở Từ đi rất cẩn thận, chỉ sợ sau khi té ngã làm dơ bài viết trong tay, đến lúc đó sẽ phiền toái.

Mới vừa đi đến cửa tiệm sách Hàn Mặc, Lục chưởng quầy thế nhưng đã bước ra đón. Y vừa nhìn thấy Sở Từ, lập tức khóc la bảo Sở Từ nhất định để lại cho y một cái địa chỉ. Trong khoảng thời gian này mất đi tin tức Sở Từ, thật làm y khó chịu a.

Lần trước những thoại bản đó bán rất chạy, cũng kéo theo những chuyện làm ăn khác trong tiệm y. Mỗi ngày tính toán doanh thu, cũng đủ làm Lục chưởng quầy từ trong mộng cười ra tiếng. Nhưng đồ dù có tốt, cũng sẽ tới lúc trạng thái bão hòa.

Y lập tức đi Huyện thành nhập thoại bản mới, nhưng mà sau khi người ta lật xem, phát hiện không có tranh minh họa Thiên Ngoại Lai Khách, người lui tới mua so với trước đây ít hơn rất nhiều. Còn có một ít gia phó ngày ngày ngồi canh, chỉ chờ mua thoại bản có tranh minh hoạ xong trở về báo cáo kết quả công tác.

Các nữ quyển trong Bình An trấn cùng mấy trấn gần đó sớm đã đem những kiểu tóc cùng quần áo vẽ trong thoại bản làm thành xu thế lưu hành, sau khi qua một đoạn thời gian nổi bật, ai có thể tình nguyện giản dị mãi đâu? Mọi người đều chờ tranh minh hoạ mới ra, liền bắt đầu mô phỏng trang điểm theo.

Trong khoảng thời gian Sở Từ rời đi , Kim Ngọc Hiên chưởng quầy cũng đem bộ "Điệp Luyến Hoa" chế ra, có người làm lộ ra bản thảo, đây cũng là xuất từ tay Thiên Ngoại Lai Khách. Cho nên thứ này vừa đẩy ra, nổi bật vô song, nếu tiểu thư nhà nào không mang được trang sức này, nàng quả thực ngay cả cửa cũng không muốn ra.

Lục chưởng quầy nghe được tin tức, trong lòng hối hận không thôi, sao lại không xin cái địa chỉ cụ thể đâu? Vạn nhất sau này hắn không tới nữa, bảo y phải đi đâu tìm người bây giờ?

Hiện giờ Sở Từ tới, y nào có lý buông tha? Sở Từ đành phải đem những nơi bản thân có khả năng đi tới viết cho Lục chưởng quầy, mà không phải vốn dĩ ít ỏi mấy chữ "Trường Khê thôn".

Lục chưởng quầy cảm thấy mỹ mãn mà cất đi địa chỉ, sau đó mới phát hiện đồ Sở Từ cầm trong tay.

"Đây là đề tập lần trước ngươi nói đi? Nhanh như vậy đã ra xong rồi, Sở huynh đệ thật đại tài nha!" Lục chưởng quầy lật vài tờ, trong lòng nổi lên một trận kích động, y năm đó cũng từng tham gia qua Thi Huyện, tuy rằng chưa đậu, nhưng so với người bình thường vẫn hiểu biết nhiều hơn một chút, thứ này nhất định bán rất tốt!

Sau khi xem xong, Lục chưởng quầy không khỏi sinh ra một chút cảm khái cùng buồn bã, nếu năm đó cũng có một quyển đề tập tường tận như vậy, có lẽ y cũng sẽ không dừng bước ở Thi Huyện.

"Lục chưởng quầy quá khen. Hiện giờ còn nhờ chưởng quầy mau chóng đem thứ này đưa đến bên trong hiệu sách, kịp phát hành trước thi huyện, một khi đến trễ, việc làm ăn liền phải giảm sút mạnh."

"Đúng vậy, ta bây giờ liền cho người chuẩn bị xe ngựa đi Huyện thành!" Lục chưởng quầy sấm rền gió cuốn, trực tiếp gọi Hổ Tử đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó lại đem tiền bạc tháng này tổng kết cho Sở Từ, lại đem thoại bản mới cho hắn họa khuôn mẫu, sau đó liền tùy ý Sở Từ tự mình hoạt động.

Sở Từ cũng không có lại làm phiền nhiều, đề tập hoàn thành, hắn cũng có thể thở dài một hơi, đi về nhà nghĩ ngơi mấy ngày.

Nghĩ đến người thân trong nhà, trong lòng hắn vô cùng ấm áp. Không biết đồng ruộng trong nhà  mua thế nào rồi? Hai mắt nương có tốt hơn chút nào hay không? Hắn đã nói qua với huynh tẩu để bọn họ mua nhiều một ít gan cho nương ăn. Còn có bụng tẩu tử, không biết có phải đã lớn hơn một chút hay không? Trong khoảng thời gian này đại ca ở trong nhà làm gì? Tiểu Viễn có nghiêm túc chăm chỉ viết mấy chữ hắn dạy hay không?

Vừa nhớ tới, mới phát hiện trong lòng hắn hiện giờ nhớ rất nhiều a.

Trên người Sở Từ bây giờ còn có bảy tám lượng bạc, hắn chuẩn bị mua vài thứ đi về nhà.

Ở cửa hàng Nam Bắc, Sở Từ mua một ít a giao (cao da lừa) cùng táo đỏ trở về, sắc mặt của nương cùng tẩu tử hắn đều rất tái nhợt, nói vậy có chút thiếu máu, mua trở về để các nàng bồi bổ thân mình.

Cửa hàng còn có thuốc hút mới ra, Sở Từ nắm lên ngửi ngửi một chút, phát hiện thuốc vị nồng đậm, chạm vào khô ráo, hẳn là tốt nhất, cho nên cũng kêu hai bao, chuẩn bị đưa cho thôn trưởng cùng Hoàng đại phu, hai người đều thích như vậy.

Ca hắn thích uống rượu, không có việc gì luôn sai Tiểu Viễn đi đầu thôn mua bình rượu nhỏ, hai văn một bình có thể được bao nhiêu mùi rượu đâu? Sở Từ mua một vò rượu tốt nhất rượu Thiệu Hưng trở về, để y giải cơn ghiền.

Tiểu Viễn là dễ dụ nhất, chỉ cần mua một ít trái cây sấy khô trong tiệm trở về, cũng đủ làm nó vui vẻ.

Sau khi mua xong, nhìn mấy đống đồ trên mặt đất này, Sở Từ mới phát hiện bản thân mình có khả năng là đã có chút nghiện mua sắm. Mỗi lần mua đồ, đều hận không thể tiêu sạch tiền.

Đương nhiên, ổng chủ cửa hàng thấy vậy vui mừng, y cười ha hả mà thu bạc, sau đó sai tiểu nhị đẩy một cái xe cút kít tới cho Sở Từ, đưa ra giao hàng tận nhà.

Khi tới cửa Trương gia, Sở Từ cho tiểu nhị mấy văn tiền phí chạy chân, lại kêu gia đinh Trương gia giúp đỡ dỡ hàng.

"Sở huynh, có phải là trong phủ chúng ta chiêu đãi không chu toàn? Mấy thứ này sao lại để ngươi tự mình đi mua, ngươi chỉ cần nói một tiếng, liền sẽ đưa tới cho ngươi. Hay là sai sử bọn họ không nghe?" Sau khi Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương nghe nói liền lập tức ra cửa, y có chút tức giận, cảm thấy người nhà của mình đón tiếp Sở Từ không chu đáo.

"Văn Hải huynh chớ nên hiểu lầm, tại hạ sắp tới phải về nhà một chuyến, cho nên mua chút đồ để mang về trong nhà."

"A? Ngươi phải đi về?" Trương Văn Hải lại bị tin tức này đả kích rồi.

"Đương nhiên, ta đã hơn nửa tháng không có về nhà, sợ người thân trong nhà mong nhớ, ngày mai dĩ nhiên là phải đi về. Nhưng mà hai người các ngươi yên tâm, trước khi đi ta sẽ ra tốt đề mục nhiều ngày, sau khi trở về phê duyệt."

"Nhưng mà Sở huynh không ở, ta thực không có sức lực học tập a, Tấn Dương ngươi nói có phải hay không?"

Phương Tấn Dương thấy y lôi kéo mình, lập tức thọc thọc Trương Văn Hải, bảo y chú ý vẻ mặt Sở Từ.

Trương Văn Hải vừa thấy, cả người run lên, lại là loại vẻ mặt cười như không cười này!

"Đương nhiên, để không cô phụ kỳ vọng của Sở huynh, hai người bọn ta vẫn sẽ thái độ đoan chính, khắc khổ học tập, nghiêm túc hoàn thành việc học, ở đây đợi Sở huynh trở về!" Y cơ hồ là buột miệng thốt ra, bởi vì nếu lại không nói thì sẽ chậm.

Sở Từ cười, lộ ra vẻ mặt "Trẻ nhỏ dễ dạy".

Sáng sớm hôm sau, sau khi đánh qua Ngũ Cầm Hí, Sở Từ giao cho hai người Trương Phương đang ửng đỏ mặt hai chồng bài thi, sau đó mang theo bữa sáng, vui sướng mà bước lên xe lừa độc quyền của mình, xuất phát đi về nhà.

......

"Tiểu Viễn, nhìn xe lừa! Tiểu thúc ngươi đã trở lại!" Một hài tử tinh mắt kêu la lên, chọc đến những hài tử khác cũng đi kêu theo "Tiểu thúc ngươi đã trở lại!"

Sở Từ xuống xe, mặt mỉm cười mà nhìn Tiểu Viễn như vương nhi trong đám hài tử, chờ nó chạy tới.

Không ngoài dự liệu, Sở Tiểu Viễn quả nhiên chạy tới, ôm chặt đùi Sở Từ bắt đầu khóc: "Oa oa oa...... Tiểu thúc...... Sao đi lâu như vậy...... Ta còn tưởng rằng người không trở lại nữa! Oa oa oa......"

Sở Từ khom lưng bế Sở Tiểu Viễn lên, bất đắc dĩ cười nói: "Ta không phải nói phải đi rất lâu sao?"

"Chưa nói lâu như vậy! Oa oa oa......" Sở Tiểu Viễn thực ủy khuất.

"Được rồi, coi như ta chưa nói rõ. Ngươi xác định muốn một đường khóc về nhà như vậy sao? Bọn họ giống như đều đang cười ngươi."

Mặt nhỏ Sở Tiểu Viễn đỏ lên, lau sạch nước mắt sau đó giãy giụa xuống dưới, "Ta mới không khóc, chính là giận ngươi nói chuyện không rõ ràng gì hết!"

"Được được, là tiểu thúc không đúng. Bao kẹo đậu phộng này cho ngươi bồi tội, không biết ngươi có thể tha thứ cho tiểu thúc hay không?"

Sở Tiểu Viễn không được tự nhiên nhận lấy kẹo, sau đó nói: "Vậy tha thứ người đi."

"Thật ngoan! Mau đi đem kẹo phân cho các bạn nhỏ đi, trong nhà còn có nhiều lắm, đừng keo kiệt." Sở Từ không yên tâm dặn dò một lần, gia hỏa này là không hào phóng như vậy, kẹo đậu phộng có chút lớn, hắn rất sợ Sở Tiểu Viễn từ giữa cắn ra, sau đó mỗi người nửa khối.

Sở Tiểu Viễn hừ một tiếng, đối với tiểu thúc phá của này tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, bọn họ đều là tiểu đệ của nó, nó làm sao sẽ keo kiệt như vậy chứ!

Sở Từ để cho bọn họ tiếp tục chơi, lại lên xe lừa đi về nhà.

Trong viện Sở gia, Sở mẫu đầu đeo trâm bạc, trên người mặc áo bông mới tinh, đang ngồi cùng một đám lão thái thái tán gẫu. Thẩm Tú Nương ngồi ở một bên may xiêm y tiểu hài tử, thỉnh thoảng cùng lão nhân chung quanh nói vài câu. Sở đại ca đang ngồi xổm một bên rửa rau, lão nương với tức phụ y thân thể không dễ chịu, y phải làm thêm nhiều chút mới được.

Nơi xa lờ mờ có tiếng xe vang lên, Sở mẫu đột nhiên kêu lên: "Là tiểu nhị đã trở về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net