Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 44: Kết giao một người bằng hữu qua thư thì đã sao!

AdaWong126

"Dương huyện lệnh, đám học sinh bên ngoài đang la hét ầm ĩ là vì chuyện gì? Ta nghe giống như đang nói cái gì bất công, là chuyện như thế nào?"

Quan chủ khảo mang theo những vị quan giám thị khác tới, việc này liên quan đến danh dự bọn họ, dĩ nhiên là muốn hỏi cho rõ ràng.

"Các vị đại nhân, là như thế này. Thí sinh Phương Tấn Dương Viên Sơn huyện Thi Phủ đứng vị trí đầu, những người khác cảm thấy có chút nghi ngờ." Sư gia đứng ra đáp lời.

Vài vị giám khảo nhẹ nhàng thở ra, văn chương Phương Tấn Dương này bọn họ đều đã xem qua, thứ tự cũng là bọn họ cùng nhau quyết định, dĩ nhiên là không có vấn đề gì.

"Vậy hãy đem bài thi của y dán ra bên ngoài là được, cũng làm những người đó nhìn xem, y xứng đáng vị trí đứng đầu hay không." Quan chủ khảo một lời ổn định.

"Đúng vậy."

Thi Phủ vẫn luôn đem ba bài thi đứng đầu thông báo thiên hạ, chẳng qua hiện giờ còn chưa có sao chép xong bảy phần, cho nên Viên Sơn huyện cũng chưa công bố được. Bây giờ nếu quan chủ khảo đã lên tiếng, bọn họ cứ trước đem Viên Sơn huyện dán ra ngoài.

......

"Các vị học sinh trước an tĩnh lại, nơi này chính là trọng địa huyện nha, chỗ mệnh quan triều đình làm việc, là nơi để cho các ngươi tùy ý ầm ĩ hay sao?" Vẫn là công văn đại nhân bước ra dán bài thi.

"Đại nhân, cũng không phải là ta muốn gào thét nha, thật sự là trong lòng buồn bực không thể giải tỏa. Thi Huyện Thi Phủ vốn vì cầu tài, hiện giờ lại có một người ở đây thành tích hai lần thi cử  hoàn toàn khác nhau, bọn ta quả thực ngu độn, còn xin đại nhân thay ta giải thích nghi hoặc." Một học sinh tiến lên chắp tay nói.

"Ta lập tức giải thích nghi hoặc cho các ngươi, trên tay ta chính là ba bài thi đứng đầu Thi Phủ lần này, hiện giờ cùng nhau dán ra ngoài cho các ngươi nhìn một chút, xem xong rồi tiếp tục nói."

Công văn đại nhân đem bài thi dán ở trên tường, đại gia lập tức đi qua vây xem. Thiếp Kinh Mặc Nghĩa cùng ba đề Cửu Chương đều hoàn toàn đúng, vế đối Luật Thi ngũ ngôn tinh tế, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng. Tạp Văn đề càng là tựa châu tựa ngọc, lời nói thực tế, làm người vỗ án tán dương.

Nếu như vậy còn lấy không được vị trí đứng đầu bảng, vậy những người khác lại có tư cách gì trở thành đứng đầu bảng chứ?

Người ồn ào không lên tiếng, nhưng mà, học sinh vừa nói chuyện kia lại càng không phục.

"Phương Tấn Dương này lần trước thi đứng cuối cùng, chỉ là miễn cưỡng chấm đậu. Lần này lại có thể viết ra văn chương tốt như vậy, chẳng lẽ là trong vòng vài ngày đã thông suốt? Hay là có nguyên nhân gì khác? Đương nhiên, nếu y có thể biết trước được đề thi ngược lại có thể giải thích thông suốt."

Lời vừa nói ra, công văn liền biết đại sự không tốt, người này không biết tồn tâm tư gì, vừa rồi chỉ nói không công bằng, hiện tại nhìn văn chương lại liên lụy tới chuyện làm rối kỉ cương bên kia, đây là muốn quấy đục nước a!

Huyện lệnh đại nhân rốt cuộc ngồi không yên, vội vàng mang theo người từ bên trong bước ra. Hai mắt ông ta mang theo uy nghi đảo qua, những người này lập tức an tĩnh trở lại.

"Nghe nói có người nghi ngờ Thi Phủ có người làm ra chuyện làm rối kỉ cương, bản quan thật sự là ngồi không yên, cho nên ra đây nhìn một cái. Người các ngươi hoài nghi ngoại trừ Viên Sơn huyện Phương Tấn Dương, nhưng còn có những người khác? Nếu như có lời muốn nói, thì bây giờ hãy nói ra hết đi, cũng để cho bản quan biết được."

Những người trên bảng thứ tự di động đều không tính là quá lớn, trong đó bỏ thêm một ít người huyện khác . Thứ tự của ai cũng không có biến động lớn không bằng Phương Tấn Dương.

Thấy không có người nói chuyện, Huyện lệnh nói: "Đem bài Thi Huyện mang ra dán lên."

Thực mau, liền có người đem giấy đỏ bài thi đã được phong ấn cầm lại đây, sau đó ở trước mặt mọi người tìm ra bài thi Phương Tấn Dương từ bên trong.

Dán lên, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì văn chương của Phương Tấn Dương lần đó  cũng viết rất tốt, đáng lý ra không nên xếp hạng vị trí cuối cùng mới đúng. Có người cẩn thận chỉ ra, Phương Tấn Dương sót một đề chưa sao chép.

Lần này có thể cho bọn hắn tìm được lý do. Có đề chưa chép, đây rõ ràng chính là miệt thị trường thi, vì sao người như vậy cũng có thể chấm đậu?

Huyện lệnh lạnh lùng cười, hỏi: "Vĩnh An trấn Phương Tấn Dương có ở dưới không?."

"Học sinh ở." Phương Tấn Dương từ trong đám người thản nhiên đi ra, cung kính hành lễ với Huyện lệnh, "Học sinh chính là Vĩnh An trấn Phương Tấn Dương."

Huyện lệnh gật gật đầu, người này thật ra trấn tĩnh, đối mặt với mọi người nghi ngờ thế nhưng có thể thờ ơ.

"Ngươi giải thích cho mọi người một chút, ngươi vì sao không có làm đề Cửu Chương kia."

"Vâng, học sinh hổ thẹn, ta từ nhỏ thân thể ốm yếu, mỗi năm lúc này đều sẽ vì thời tiết biến hóa mà cảm mạo. Ngày ấy Thi Huyện, học sinh kỳ thật đã phát sốt, bởi vì sốt cao dâng lên, dẫn tới váng đầu hoa mắt, cho nên sót một đề, thật không phải cố ý mà làm chi, càng không dám miệt thị trường thi, mong các vị thứ lỗi."

"Thân thể không khoẻ vẫn có thể cố gắng thi xong, không tồi." Huyện lệnh khen ngợi một câu, "Y cũng không phải là miệt thị trường thi, mà là sức lực không đủ. Ta chủ trương lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, đối mặt với thí sinh nỗ lực như vậy lại có thể nào không võng khai nhất diện* đâu? Huống chi, văn chương của y xác thật viết tốt hơn rất nhiều người."

*Võng khai nhất diện: Lưới mở một mặt, đối xử khoan hồng.

"Nhưng mà, nếu về sau có học sinh không biết làm bài rồi sau đó nói dối thân thể không khoẻ, có phải đều có thể võng khai nhất diện hay không? Làm như vậy, chẳng phải là quá xử trí theo cảm tính?"

Sở Từ đã nhìn ra, này chỉ sợ là cái đòn bẩy, hơn nữa mục đích của y hẳn không phải đơn thuần như vậy.

"Ngươi là người phương nào?" Huyện lệnh nhìn về phía thư sinh nãy giờ vẫn luôn hùng hổ doạ người, ở trong đám thư sinh mơ hồ chiếm vị trí dẫn đầu.

"Học sinh Thanh Hà trấn Triệu Triệu Minh." Khi Triệu Triệu Minh giới thiệu bản thân giọng nói phá lệ to lớn vang dội, phỏng chừng đứng ở đầu hẻm cũng có thể nghe thấy được tên của y.

Nếu như việc này thật bị y làm thành công, như vậy về sau người khác nhắc tới Triệu Triệu Minh, phỏng chừng chính là không sợ cường quyền, người dũng cảm vạch trần hắc ám.

Dân chúng đối với loại chuyện này luôn truyền tương đối mau chút, trong lòng bọn họ cũng rất là thích loại người có gan phản kháng này.

Nhưng mà, lúc này Triệu Triệu Minh đang chuẩn bị dẫm lên thanh danh của Huyện lệnh cùng Phương Tấn Dương bò lên trên, điểm này thứ cho Sở Từ không thể gật bừa.

Huyện lệnh đang muốn làm khó dễ, Sở Từ đứng dậy: "Bẩm lão phụ mẫu, học sinh cũng có lời muốn nói."

"Ngươi lại là ai, muốn nói cái gì?" Huyện lệnh đại nhân ánh mắt không tốt, một Triệu Triệu Minh đã làm ông ta đau đầu, bây giờ lại ra thêm một kẻ, rốt cuộc là muốn làm gì?

"Học sinh Trường Khê thôn Sở Từ, bái kiến lão phụ mẫu."

Sở Từ? Chỉ cần là người đọc sách Viên Sơn huyện thì ít có ai không biết Sở Từ, nghe nói hắn năm trước cũng bị lâm vào án oan làm rối kỉ cương, đối với người làm rối kỉ cương hắn hẳn là vô cùng tức giận mới đúng. Các học sinh ở đây nghĩ như vậy.

Vẻ mặt Huyện lệnh đại nhân hòa hoãn trở lại, đối với Sở Từ tác giả Từ Hải Đề Tập ông ta có ấn tượng rất sâu, nghe thư biện nhắc tới, hắn hẳn là người rất thức thời mới đúng.

"Không cần đa lễ, ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng là được."

"Các vị huynh đài, việc này, kỳ thật ta cảm thấy xác thực có chút bất công."

Vẻ mặt Dương huyện lệnh lập tức trở nên vô cùng khó coi, Triệu Triệu Minh lại có chút khinh thường, bây giờ nói có tác dụng gì, đại gia nhớ kỹ vẫn là y.

"Nhưng mà không phải bất công đối với các vị, mà là bất công với Phương Tấn Dương mới đúng."

Sở Từ nhìn nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc, tiếp tục nói: "Các vị đều là người đã từng qua Thi Huyện, hẳn là biết quy tắc Thi Huyện lấy sĩ mới phải. Thiếp Kinh Mặc Nghĩa là bổn phận người đọc sách, đề này cũng không cho phép có nửa điểm sai lầm, một khi sai sót, phía sau không cần lại xem, trực tiếp không lấy."

"Cửu Chương đề là từ khi Thái Tổ đăng cơ về sau. Trước đây, người đọc sách chỉ học văn chương, không biết Cửu Chương, cho nên Thái Tổ cho phép ba người lấy hai, nói cách khác, ba đề Cửu Chương đề chỉ cần đúng hai đề là có thể trúng tuyển. Có phải thế không?"

"Lại xem văn chương vị Phương huynh này, cho dù là Thi Phú hay là Tạp Văn đều hơn người một bậc, hai đề Cửu Chương cũng hoàn toàn đáp đúng, vốn không nên đứng cuối cùng, nhưng lão phụ mẫu lại đã đặt y ở cuối cùng. Các vị có từng nghĩ qua đây là vì sao?"

Mọi người lâm vào trầm tư, chỉ có Huyện lệnh đại nhân ẩn ẩn mỉm cười, hiển nhiên là biết hắn đại khái muốn nói chút cái gì.

"Xếp hạng của y phía trên những người này, so với y mà nói không phải không đủ khả năng, nhưng mà các ngươi làm bài nghiêm túc khắc khổ, lão phụ mẫu nhân từ, không đành lòng đem các ngươi đặt ở dưới, cho nên đem Phương Tấn Dương xếp đứng cuối. Mà đối với Phương Tấn Dương mà nói, y từ thơ tới văn chương đều thực không tồi, nhưng chung quy có chút tiếc nuối, đặt ở vị trí cuối cùng cũng là có ý cảnh cáo, để y ghi nhớ lần sau không được sơ sẩy. Lão phụ mẫu yêu tài luyến tiếc nhân tài, các phương diện đều là suy nghĩ cho các ngươi, hiện tại các ngươi còn muốn tụ tập gào thét, quấy nhiễu đại nhân làm việc, ta cho rằng, đây cũng là bất công đối với tấm lòng nhân ái của đại nhân!"

Miệng Triệu Triệu Minh ngập ngừng giơ lên hạ xuống hai lần, lại phát hiện không biết nên công kích chổ nào, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.

Những người khác hô to: "Lão phụ mẫu nhân nghĩa, là chúng ta ngu muội, mong lão phụ mẫu tha thứ."

"Đâu ra tha thứ, chúng ta vốn chính là người một nhà. Hàm răng còn sẽ đụng tới môi, có gì mà ngươi ta đâu? Hôm nay chúng ta cũng chỉ là nói chuyện thôi, chuyện khác ta một mực không biết."

Huyện lệnh cao giọng cười to, những người khác cũng cười, không khí vỗn dĩ giương cung bạt kiếm lập tức trở nên hoà thuận vui vẻ.

Sắc mặt Triệu Triệu Minh u ám, y hung hăng trừng mắt liếc Sở Từ một cái, sau đó rời đi. Hôm nay việc không thành, y lại đắc tội Huyện lệnh, may mắn y đã qua Thi Huyện, Thi Phủ, nếu không sẽ không xong.

Sở Từ cùng hai người Trương Phương cũng theo đám người tan đi, Phương Tấn Dương vẻ mặt cảm kích, Trương Văn Hải lại là vẻ mặt thống khoái.

"Sở huynh, ta vừa rồi còn tưởng rằng ngươi muốn giúp người kia nói chuyện, làm ta sợ muốn chết. Ngươi là không thấy được a, lúc ngươi nói chuyện làm mặt Triệu Triệu Minh đều đen như dính mực, cười chết ta."

"Đúng vậy, ít nhiều Sở huynh bênh vực lẽ phải, bằng không ta hôm nay sợ là hết đường chối cãi." Phương Tấn Dương cười khổ, chờ Thi Viện xong rồi, y muốn đi tìm gian chùa miếu thanh tu một đoạn thời gian, xua đi đen đủi.

"Đúng rồi, còn chưa có chúc mừng Phương huynh ngươi trở thành Tú Tài, nếu Thi Viện cũng lấy đệ nhất, vậy là tiểu Nhị Nguyên." Sở Từ chắp tay nói.

Thi Phủ đứng đầu Thi Viện tất lấy, Phương Tấn Dương cho dù không đi thi Thi Viện, cũng đã là tiêu chuẩn tú tài. Y bây giờ cũng coi như là khổ tận cam lai.

"Đúng vậy, Tấn Dương ngươi tốt rồi, ta ngày mai còn phải lại thi một trận nữa mới có thể biết được đâu." Trương Văn Hải nói.

"Ngày mai là lần đơn giản nhất, ngươi Thi Phủ lấy 32, Thi Viện hẳn là cũng có thể qua." Sở Từ vỗ vỗ bờ vai của y, chỉ cần y không tìm đường chết, Tú tài là không nói chơi.

Trở lại Thư Viện, đúng lúc Mông Đồng Quán sắp tan học. Sở Từ chuẩn bị đến ngoài cửa chờ, vừa vặn ở cửa gặp được Từ quản gia tới tặng đồ.

Người bình thường là không được tiến vào trong Mông Đồng Quán, Từ quản gia cho dù muốn dùng chút thủ đoạn cũng không được. Hơn nữa y cũng không quá dám vào đi, sợ tiểu thiếu gia khóc nháo, bản thân mềm lòng sẽ mang người về.

"Sở Tú tài, ngươi tới vừa lúc a. Mấy thứ này là cho các ngươi, một thứ ba phần giống nhau, đợi lát nữa ngươi nhớ rõ cầm đi cùng nhau."

Trên mặt đất có hai cái bao lớn, xếp tràn đầy, vừa nhìn có vẻ rất nặng.

"Từ quản gia hà tất khách khí như thế, ngươi chỉ cần chuẩn bị cho Chung Ly tiểu hữu là được."

"Sở Tú tài nói đùa, lần này làm phiền ngươi chăm sóc tiểu thiếu gia nhà ta, vốn chính là tiểu lão nhân mặt dày cưỡng cầu. Lần trước thư sinh kia oán giận, ta cũng chưa kịp xử lý, ngược lại làm ngươi tiêu pha. Chút tâm ý này lại có đáng gì đâu?" Từ quản gia nói.

"Không có việc gì, đừng nói trước đây Khấu huynh giúp ta, cho dù hắn chưa từng giúp ta, nhìn Chung Ly tiểu hữu cùng chất nhi ta là đồng môn, cũng nên cùng nhau trông coi mới phải."

"Ôi chao, nhắc tới thiếu gia nhà ta. Sở tú tài, trước đó ta gửi tin cho thiếu gia, đem việc này nói ra, thiếu gia nhà ta vô cùng tức giận, nói ta làm việc này không ổn thỏa. Hắn đặc biệt lại viết một phong thơ, tự mình cáo tội với ngươi." Từ quản gia cười tủm tỉm từ trong lòng ngực lại móc ra một phong thơ.

Sở Từ:...... Viết nghiện rồi sao?

"Thiếu gia nhà ta còn nói, lần trước đưa tin cho ngươi chưa được đáp lại, lường trước là do quá mức mạo muội làm ngươi không vui, nếu Sở tú tài thuận tiện, có thể cũng viết cho thiếu gia ta một phong thơ hay không?"

Từ quản gia vì cầu tin cúi đầu khom lưng, Sở Từ cũng không đành lòng làm y khó xử, huống chi thái độ làm người của vị Khấu huynh kia hắn cũng rất tán thưởng, nếu như thế, kết giao bằng hữu qua thư thì đã sao?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net