Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 47: Khoa cử thật quá khó khăn.

AdaWong126

Xe ngựa vòng qua vòng lại, lúc về đến nhà đã là buổi chiều.

Đi đường mấy canh giờ, may mắn trong xe Từ quản gia có chuẩn bị điểm tâm cùng nước uống, bằng không hôm nay một đường trở về, rất khó có thể mua được thứ gì.

Bởi vì quốc tang, nên các quầy hàng ven đường đều đã đóng cửa. Lúc này mọi người tình nguyện kiếm ít chút tiền, cũng tốt hơn đợi lát nữa bị người nắm được nhược điểm, bắt nhốt vào trong nhà lao.

Lúc đi ngang qua đầu thôn, Sở Tiểu Viễn nghe thấy các bạn nhỏ kêu gọi lập tức liền ngồi không được. Nó chờ mong mà nhìn Sở Từ, Sở Từ cũng không làm nó thất vọng, trực tiếp ôm nó xuống xe, cho nó đi tìm các bạn nhỏ chơi.

Trong nhà chỉ có Thẩm Tú Nương cùng Sở mẫu ở nhà, Sở đại ca ăn qua cơm trưa đã lại đi xuống ruộng. Năm nay trong nhà thêm hai mẫu ruộng nước cùng một mẫu ruộng cạn, mùa xuân tháng ba chính là thời điểm xới đất cày ruộng, Sở đại ca sao có thể ngồi không đâu?

Sở mẫu thấy Sở Từ trở về, lập tức xuống bếp dùng bột nếp gói mấy cái bánh trôi cho hắn ăn, bên trong thả đường, ăn lên ngọt ngọt mềm mềm.

Kỳ thật Sở mẫu là muốn nấu trứng gà, mấy ngày trước con dâu nhà mẹ đẻ dẫn theo mấy người thân thích tới thăm nàng, mỗi người đều mang theo chút trứng gà. Nhưng nàng cũng nghe nói, trong lúc quốc tang là không thể ăn thức ăn mặn, các nàng bình dân áo vải còn đỡ, tránh ở trong nhà ăn một chút cũng không sợ khắp nơi ồn ào, vậy ai cũng không thể làm gì các nàng.

Nhưng người đọc sách thì khác, bọn họ cho dù làm chút chuyện gì cũng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, nhỡ đâu, Sở Từ trong lúc quốc tang ăn trứng gà bị người biết được, như vậy nhẹ thì ăn trượng hình, nặng thì vứt bỏ công danh.

Vì tiền đồ mấy đứa con trai, một khắc khi Sở mẫu cùng Thẩm Tú Nương nhìn thấy Sở Từ, liền đã hạ quyết tâm, lúc hai người bọn họ ở trong nhà, trên bàn cho dù như thế nào cũng không thể xuất hiện một chút thức ăn mặn.

"Nãi nãi, nương! Ta đã trở về!"

Sở Từ còn chưa có ăn xong một chén bánh trôi, bên ngoài đã truyền đến tiếng Sở Tiểu Viễn.

"Sao đã trở lại rồi? Có phải đã cãi nhau với bọn Tiểu Hổ rồi không?" Thẩm Tú Nương hơn nửa tháng không được gặp con trai, trong lòng nhớ vô cùng, nghe Sở Từ nói Sở Tiểu Viễn đi chơi, còn có chút tiếc nuối, lúc này thấy nó đã trở lại, lại lo lắng nó cùng các đồng bọn chơi chung không vui, thật là "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ".

"Không phải." Sở Tiểu Viễn dựa vào trong lòng Thẩm Tú Nương, cẩn thận mà tránh đi bụng to nàng nhô cao lên. "Là ta đột nhiên nhớ tới, tiên sinh dạy chúng ta làm người con phải 'xuất tất cáo, phản tất diện'*, không thể để cha mẹ người thân lo lắng tung tích."

*Xuất tất cáo, phản tất diện: Hài tử thời điểm ra ngoài, ít nhất phải báo cho cha mẹ một tiếng, cùng cha mẹ chào hỏi một câu. Thời điểm trở về, cũng phải gặp mặt bẩm cho cha mẹ là ta đã trở về, để cho cha mẹ biết.

"Tiểu thúc mỗi lần ra ngoài đều phải nói với nãi nãi, mỗi lần về nhà cũng không dừng lại ở nơi khác. Ta so với tiểu thúc, quá không hiểu chuyện." Sở Tiểu Viễn cúi đầu bộ dáng có chút hổ thẹn.

Một hài tử tuổi mụ mới tám tuổi đứng ở trước mặt mọi người nói chính mình không hiểu chuyện, trái tim của mỗi người ở đây đều tan chảy.

Thẩm Tú Nương vô cùng xúc động nước mắt doanh tròng, con trai nàng chỉ đọc sách mười mấy ngày liền đã hiểu được những đạo lý này, người làm mẹ như nàng đây còn có gì không thỏa mãn?

Nàng cảm kích mà nhìn về phía Sở Từ đang vùi đầu tận lực ăn, nếu không phải nhờ tiểu thúc, con trai nàng cũng không có cơ hội đi Huyện Học đọc sách.

Sở Từ không có nhìn đến, Sở mẫu lại thấy, nàng vỗ vỗ tay Thẩm Tú Nương, sau đó nói: "Chúng ta là người một nhà, ngàn vạn không cần câu nệ như người ngoài mới đúng."

"Vâng." Thẩm Tú Nương ngưng nước mắt, mỉm cười gật gật đầu.

Sở Tiểu Viễn cũng bưng bánh trôi lên, nhưng nó lại không ăn, ngược lại ngó trái ngó phải giống như đang tìm cái gì.

"Cha đâu? Cha không có ăn?"

Sở mẫu cùng Thẩm Tú Nương lại vô cùng an ủi, hài tử hiếu thuận như thế, thân là trưởng bối sao có thể nào không vui? Trừ cái này ra, Thẩm Tú Nương còn có chút mất mát, hài tử ở nơi nàng không nhìn thấy trưởng thành, cái loại cảm xúc này vừa kiêu ngạo lại vừa hỗn loạn mất mát làm trong lòng nàng vừa thỏa mãn vừa đau xót.

"Đi, phòng bếp còn có, chúng ta gói một ít mang qua, đưa đến trên ruộng cho cha ngươi cùng nhau ăn." Sở Từ ăn xong, dùng nước súc miệng, sau đó dùng khăn vải lau khô.

Sở Từ mang theo một cái ấm sành, Sở Tiểu Viễn cầm hai cái chén cùng hai đôi đũa đi đến trên đồng ruộng.

Lúc này hai bên đồng ruộng nông dân bận rộn vẫn còn rất nhiều, bọn họ nhìn thấy thúc cháu Sở gia, đều lớn tiếng chào hỏi, có vài nông phụ còn đìa dỡn với Sở Tiểu Viễn, nói nó về sau tất sẽ có tiền đồ lớn, làm nó xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng.

Ruộng nước Sở gia ở bên chân núi, lúc bọn Sở Từ đến, Sở đại ca đang nắm cái cuốc dùng sức đào xới đất từng chút từng chút. Ruộng này đã xới hơn phân nửa, mỗi đường đều rất sâu, có thể thấy được Sở đại ca chăm sóc đồng ruộng vô cùng cẩn thận.

Nhưng Sở Từ lại cảm thấy trong lòng thực toan, trong nhà bây giờ kỳ thật còn dư một ít tiền, nhưng đại ca hắn thế nhưng ngay cả một con trâu cũng không bỏ ra mua được, tự mình cầm cái cuốc đem hai mẫu ruộng nước này xới sâu một lần.

"Ca!"

"Cha!"

Hai người đồng thời lên tiếng kêu to, Sở Quảng đang vùi đầu làm việc trong giây lát nghe thấy còn có chút không thể tin được. Y dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy tiểu nhị cùng con trai đứng ở bên cạnh bờ ruộng.

"Các ngươi sao lúc này đã trở lại? Ồ, đúng rồi, là nghỉ quốc tang phải không?" Sở Quảng nói từ ngoài ruộng đi lên, y muốn ôm Sở Tiểu Viễn một chút, nhưng mà thấy nó ăn mặc không giống trước đây, một thân áo đồng tử sạch sẽ so với y áo nâu quần ngắn dính đầy bùn vô cùng đối lập, trong lòng bất giác tự biết xấu hổ, vươn tay ra lại không tự giác mà rụt trở về.

Tiểu hài tử có lẽ không nhìn ra, Sở Từ lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cũng chính là bắt đầu từ giờ phút này, hắn càng thêm kiên định quyết tâm tiến lên. Một mình sống tốt lại có ích lợi gì đâu? Không thể hồi báo người nhà, sách này cũng coi như là uổng phí.

Sở Tiểu Viễn không hề kiêng dè, thấy cha nó không ôm nó, nó liền tự mình nhảy lên trên người Sở Quảng, hét lớn: "Cha, ta nhớ cha muốn chết! Ta còn mang bánh trôi từ nhà lại đây cho cha, ngọt ngào ăn rất ngon!"

Tươi cười trên mặt Sở Quảng cũng ngăn không được, y đem Sở Tiểu Viễn bế lên thảy thảy, sau đó đặt ở trên mặt đất, đi đến mương bên cạnh rửa sạch sẽ bùn trên tay trên người.

"Đại ca, lần này Thi Huyện, hai người hảo bằng hữu kia của ta đều thi đậu tú tài. Người nhà của y cảm nhớ ta dốc lòng dạy dỗ, liền tặng nhà chúng ta một ít đồ."

"Lại là thức ăn đi? Đáng tiếc bây giờ đang là quốc tang, phải đợi hơn mười ngày sau mới có thể ăn. Không nói gạt ngươi, gần đây nương cho tẩu tử ngươi bồi bổ thân mình, có đôi khi nàng ăn không vô, tất cả đều cho ta, ngược lại nuôi ta thêm cường tráng hơn chút." Sở Quảng hì hì cười cúi đầu nuốt một mồm to bánh trôi, kỳ thật y không quá thích ăn loại đồ ăn ngọt ngọt béo béo này, cũng không có nhai trước.

"Không phải thức ăn, là một tòa nhà có hai hậu viện trong huyện cùng mười mấy mẫu ruộng nước gần Trường Khê thôn." Sở Từ ném xuống một cái bom nổ xuống nước, làm Sở Quảng bị nổ đến nửa ngày nói không ra lời.

"Sao, sao có thể nhiều như vậy? Tiểu nhị, ngươi nới thật cho ca biết, ngươi có phải gạt ta hay không? Ông trời a, ta khẳng định là đang nằm mơ! Kỳ thật tiểu nhị cùng Tiểu Viễn căn bản là không có trở về." Sở Quảng lẩm bẩm lầm bầm mà nói, còn buông chén xuống ôm đầu mình một chút.

"Ca!" Sở Từ bật cười, "Huynh không có nằm mộng, khế đất cùng khế nhà đều đặt ở trên người ta đây, không tin huynh nhìn xem."

Sở Quảng cũng đã nhận được mấy chữ, y nhìn khế nhà trước, sau đó lại cầm khế đất cẩn thận nhìn kỹ, phía trên viết mười ba mẫu đất liền kề nhau ở cuối phía đông Trường Khê thôn.

Mảnh đất rộng đó chính là mảnh đất phì nhiêu nhất, chung quanh địa thế bằng phẳng, cách đó không xa còn có một con sông, căn bản không lo vấn đề mùa hè làm sao tưới nước. Những người nông dân như bọn họ ngày thường không có việc gì đều đi khắp hai đầu bờ ruộng nhìn xem, ảo tưởng nếu là của nhà mình thì nên trồng trọt như thế nào. Trăm triệu không nghĩ tới, ảo tưởng này có một ngày đã trở thành sự thật.

Sở Từ nhìn Sở Quảng cầm khế đất cười đến nở hoa, trong lòng không khỏi cảm khái, xem ra nhà ở Huyện thành còn không bằng đất ở nông thôn càng hấp dẫn người hơn a.

Sau khi cười xong, Sở Quảng nói: "Ta nhớ rõ đây là của nhà Hoàng địa chủ đi? Hai năm trước ta còn đi nhà y làm công mấy ngày, sao bây giờ đã thành của nhà ta? Sau khi chúng ta trồng trọt, sẽ không có người tới gây chuyện đi?"

"Ca, huynh yên tâm đi. Phương gia nếu có thể đưa khế đất cho ta, chứng tỏ việc này bọn họ đã làm thỏa đáng, huynh cứ yên tâm trồng đi, tuyệt đối sẽ không có người tới gây sự. Trên khế đất này chính là tên ta, lát nữa sẽ đi tới chỗ thôn trưởng ghi chép một chút, cũng coi như hợp lí."

"Được, bây giờ ta liền thu dọn một chút, chúng ta lập tức đi." Sở Quảng không để bụng là tên ai, chỉ cần tiểu nhị cho y trồng lương thực, y liền vui vẻ.

......

Thôn trưởng nhìn mười mấy mẫu khế đất này, trong lòng rất là kinh ngạc, xem ra lần này Sở gia thật sự đã giàu to rồi! Hơn nữa trước đó nhà họ mua ba mẫu đất, lúc này đã có mười sáu mẫu đất! Phải biết rằng nhà họ trước đó bán đất, cũng chí có sáu bảy mẫu.

Trước đó khi Sở tú tài bị nâng trở về, lúc đó người trong thôn đều nói Sở gia xong rồi, phung phí tiêu nhiều tiền như vậy cung ứng cho một vị Tú tài, phút cuối cùng còn lâm vào cảnh táng gia bại sản, xem ra đọc sách thật không phải việc con cháu nhà nông nên làm, còn không bằng thành thành thật thật mà làm ruộng.

Bây giờ nếu có người muốn nói, thôn trưởng liền phải phun vào mặt y, nhà ai trồng trọt có thể nửa năm trồng ra mười mấy mẫu đất? Lão bà nhà y trước đó còn oán trách y đem mấy đứa nhỏ trong nhà đều đưa đi Tư Thục, trong nhà không ai làm việc, bây giờ y thật muốn cho nàng nhìn xem, đọc sách rốt cuộc có tốt hay không!

......

Ngày thứ hai sau hôm về nhà, Sở Từ ngủ một giấc đến tận hừng đông. Loại cảm giác tự nhiên tỉnh dậy này thật là tốt quá, buổi sáng thức dậy Sở Từ đều cười mỉm mỉm.

Quy củ ở học xá Khoa Cử Ban không khắc nghiệt bằng Mông Đồng Quán bên kia, nhưng học sinh bình thường chăm chỉ "Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê", giống như ai dậy sớm hơn liền sẽ càng có hy vọng trúng cử.

Giống như Sở Từ kiên trì ngủ đến tận khi chân trời sáng rõ mới dậy, rất nhiều lần nhận được rất nhiều ánh mắt hận rèn sắt không thành thép, thậm chí có người ở trước mặt hắn nói một trận chi, hồ, giả, dã*, đại ý chính là nói hắn không thể ỷ vào bản thân thành tích tốt liền mặc kệ bản thân tiếp tục sa đọa.

*Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện "chi hồ giả dã" tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.

Sở Từ tỏ vẻ thực vô ngữ, sức chịu đựng của những người này giống như quốc bảo, căn bản là không hiểu cái gì gọi là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Về sau chờ khi Từ ca từ trường thi phấn chấn oai hùng mà đi ra, các ngươi liền phải hối hận đi thôi.

Sau khi ăn qua cơm sáng, Sở Từ nhốt mình trong phòng, chuẩn bị bắt đầu dụng công (nỗ lực học tập). Trước khi dụng công, đương nhiên phải biết bản thân mình muốn nỗ lực theo phương hướng nào.

Từ xưa đến nay đã có cách nói "Kim cử nhân, ngân tiến sĩ" (Vàng cử nhân, Bạc tiến sĩ), điều này chứng tỏ hàm lượng vàng trong cử nhân nhiều hơn so với tiến sĩ. Thi Hương có thể nói là cửa ải khó nhất trong sự nghiệp thi cử.

Nó không thể so với Thi Huyện, Thiếp Kinh Mặc Nghĩa Cửu Chương linh tinh đề hình là sẽ không lại ra, trên cơ bản đều là lấy Tiểu Luận Văn cùng thi Thiếp Thi là chủ.

Thi Hương cũng không giống ba lần thi Huyện Phủ Viện, Mông Thái Tổ khai ân, giảm bớt lễ nghi phiền phức, cố gắng đạt tới ngắn gọn. Nó tuân theo chế độ khoa cử từ xưa đến nay, chia làm ba trận, mỗi trận thi ba ngày.

Tưởng tượng đến ba ngày ăn uống ngủ tiêu tiểu đều phải ở trong một cái hào phòng nho nhỏ, Sở Từ liền mặt mày xanh xao, gần như buồn nôn.

Xem ra mấy gian hào phòng phỏng chế hậu viện Trương gia vẫn là rất có tác dụng, thật sự không thể không nhốt bản thân bên trong thích ứng trước một chút rồi tính sau.

Đương nhiên, hoàn cảnh kỳ thật không phải thứ khó chịu đựng nhất, làm người khổ sở nhất chính là đề mục ra hiếm lạ cổ quái không nói, còn phải đi nghiền ngẫm yêu thích của quan chủ khảo.

Nếu y thích văn phong thanh lệ, như vậy lời nói của ngươi quá giản dị là không được. Nếu y là người đề cao thực dụng, ngươi quá mức nói bốc nói phét, cho dù văn chương viết xinh đẹp như hoa, cũng là vô dụng.

Có vài người sẽ vì chuyện này tức giận bất bình, cho rằng bọn họ là người "Dĩ văn mị thượng*"(Dùng văn mê hoặc người ở trên cao). Nhưng loại hành vi này là mỗi người phỉ nhổ mỗi người dùng, chỉ cần ngươi còn muốn xuất đầu, lại không phải cái loại có thanh danh bên ngoài, thì vẫn là thành thành thật thật mà nghiền ngẫm một chút đi.

Muốn Thi Huyện chỉ cần xem mấy quyển sách kia, đề mục dù có lệch cỡ nào, thì cũng không thoát ly được sách vở. Cho nên người chăm chỉ đọc sách, đậu Tú tài cũng không ở số ít.

Cử nhân thì lại không như vậy. Ngoại trừ Tứ Thư Ngũ Kinh, còn phải đọc một lượt sách sử cùng tác phẩm của các nhà nổi danh, không chỉ phải xem Tần văn Hán phú, Đường thơ Tống từ cũng không thể xem nhẹ, có thể nói là đọc nhiều sách vở. Nếu không đọc nhiều sách, nhỡ đâu ngươi viết ra quan điểm nào đó giống với đại nho nổi danh, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Đương nhiên, chỉ đọc sách, cũng là vô dụng. Bởi vì trận đầu thi Tứ Thư Ngũ Kinh, trận thứ hai thi chính là Công Văn Phán Từ.

Trúng cử là vì làm quan, như vậy làm quan là phải viết công văn thượng tấu đúng không? Không thể không biết phán án đi? Nói không chừng còn phải giúp Hoàng Đế nghĩ thánh chỉ, những điều này là bổn phận của quan viên nha! Lúc này, nếu như ngươi không có một kho kiến thức phong phú cùng với tư duy logic cường đại, như vậy cũng là không có cơ hội.

Trận thi thứ ba kiểm tra Thi Vấn Đáp cùng Thi Phú, Thi Vấn Đáp đề bao quát cũng chiếm rất nhiều, đơn giản khái quát xuống , đại khái tương đương với văn tổng hợp đi. Từ kinh tế thống trị đến định quốc an bang, từ chống thiên tai cứu viện đến dân giàu nước mạnh, đề mục thủ đoạn bịp bợm đầy dẫy, nếu ngươi không cho ra được câu trả lời làm người vừa ý, vậy thì xin lỗi, xin hãy đến sớm trong lần tiếp theo đi.

Trách không được khi Phạm Tiến* biết trúng cử muốn cao hứng đến điên rồi a! Trách không được sau khi nguyên chủ thi rớt uất ức khó có thể tiêu tan! Trải qua nhiều khổ nạn như vậy kết quả lại không như ý muốn, vậy ai chịu nổi a?

*Phạm Tiến: Xuất phát từ tiểu thuyết cổ điển châm chọc của Ngô Kính Tử, kể về chuyện Phạm Tiến tham gia thi Hương nhiều lần không đậu, từ năm 20 tuổi mãi đến năm 50 tuổi mới trúng Cử nhân, vui sướng cực độ mà hóa điên.

Sở Từ nặng nề gõ đầu ở trên bàn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật hèn mọn. Khoa cử, quá khó khăn a!

Trước đó khi không thèm nghĩ cảm thấy còn không sao, nghĩ càng nhiều trong lòng càng sợ hãi. Nhỡ đâu lần này mở ân khoa không đậu làm sao bây giờ? Nhỡ đâu lần sau cũng không đậu làm sao bây giờ? Nhỡ đâu bản thân mình đời này chỉ là một Tú tài, lại phải làm sao bây giờ? Một đám Tú tài tóc bạc trắng xếp hàng xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn rất sợ chính mình cũng biến thành như vậy.

"Tiểu thúc, người đang làm gì a?" Sở Tiểu Viễn nghe thấy bên trong "thùng" một tiếng vang lên, lập tức đẩy cửa tiến vào xem.

Một tiếng này đã kéo lại Sở Từ đang đắm chìm trong cảm xúc sắp hỏng mất, hắn bỗng nhiên phát hiện tâm thái bản thân mình giống như có chút vấn đề.

Từ ngày hôm qua biết chỉ còn hơn năm tháng, hắn liền lâm vào một loại nôn nóng không rõ. Loại cảm xúc này giấu thật sự sâu, thế cho nên dễ dàng không bị phát giác.

May mắn a, nhanh như vậy đã phát hiện ra, nếu như tiếp tục cứ để nó ẩn nấp, rồi sau đó một khi bộc phát liền xong đời.

Sở Từ cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nhìn Sở Tiểu Viễn cười cười, sau đó nói: "Tiểu thúc không có việc gì, ta muốn đến sau núi xem cây trúc, ngươi muốn cùng đi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net