Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 48: Nghĩ muốn trọc đầu.

AdaWong126

Sở Tú tài đây là làm sao vậy?

Gần đây đề tài các thôn dân nói chuyện phiếm đều là liên quan tới hắn, điều đó có nghĩa đặc biệt khó hiểu. Nhưng mà này thật sự không thể trách những người khác đàm tiếu, muốn trách thì trách hành vi của Sở Tú tài quá làm người khó hiểu.

Hắn đã ở sau núi nhìn cây trúc vài ngày rồi! Mỗi ngày trời vừa sáng đã đi, buổi trưa ăn cơm mới trở về, sau đó lại đi qua, cho đến khi ăn cơm chiều mới kết thúc công việc.

Hắn còn mang theo một cái đệm hương bồ hơi lớn, đem đệm hương bồ đặt ở trong rừng trúc, sau đó ngồi xếp bằng, đôi mắt thẳng thừng mà nhìn chằm chằm những cây trúc đó mãi không ngừng.

Các thôn dân trông thấy buồn cười, mấy ngày nay đã thay phiên đến trên núi vây xem hắn. Có người tràn đầy lòng hiếu kỳ, còn bồi hắn ngồi hơn một canh giờ, kết quả chưa nhìn ra được bất kỳ thứ gì, ngược lại bị những búp măng đầu xuân mới vừa nhú lên giữa núi hấp dẫn tầm mắt, về nhà cầm cái cuốc, đào một sọt lớn trở về, trước khi đi còn ném hai búp đưa cho Sở Từ.

Sở Từ im lặng không lên tiếng mà đem măng lay đến bên người, chuẩn bị chốc lát nữa mang về ăn.

Mấy ngày nay hắn noi theo tâm học giả Vương Dương Minh nghiên cứu cây trúc, tuy rằng không có tự nghĩ ra ra một môn học thuyết, nhưng thu hoạch thì cũng có.

Lúc trước Vương Dương Minh bởi vì Chu Tử (Chu Hi) lý học tôn sùng những lời này "Cách Vật Trí Tri"*, chính là bảy ngày bảy đêm ở sau hậu viện nhà mình nhìn cây trúc, hòng muốn hiểu được đạo lý ẩn chứa sâu trong cây trúc, sau đó rốt cuộc ngã bệnh. Sau khi khỏi bệnh y đã ngộ ra một đạo lý, đó chính là thế gian đồ vật quá nhiều, nếu muốn truy tìm đạo lý từng thứ, vậy cả đời cũng làm không xong. Cùng với tìm kiếm sự vật từ bên ngoài, còn không bằng xuất phát từ trong nội tâm bản thân mình, lắng nghe thanh âm của nội tâm, sau đó dựa theo ý tưởng của nó đi làm.

*Cách Vật Trí Tri: Tìm tòi nghiên cứu nguyên lý của sự vật để hiểu được đến cùng.

Lúc đầu, Sở Từ ngồi ở trong rừng trúc, nội tâm vẫn luôn nôn nóng bất an. Hắn nghĩ, cách Thi Hương chỉ còn năm tháng, ta vì sao phải lãng phí thời gian quý giá ngồi ở chỗ này chứ? Hắn vài lần muốn đứng dậy trở về đọc sách, sau đó đều ép buộc bản thân tiếp tục ngồi ở chỗ này, bởi vì hiện tại trở về mà nói, không chỉ không xem được sách, ngược lại sẽ làm chính mình trở nên càng thêm lo âu.

Dần dần, hắn bắt đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cây trúc, nhìn mỗi một thân cây trúc, nhìn mỗi một mảnh lá trúc, nhìn những búp măng mới vừa nhú lên giữa núi, nhìn lá vàng héo rụng chồng chất ở trong rừng. Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo một cổ không khí tươi mát độc nhất giữa núi rừng mới có, cổ khí này giống như có thể gột rửa thể xác và tinh thần con người, làm biến mất hoàn toàn những cảm xúc trong lòng hắn, sau đó chỉ còn lại một loại duy nhất "Tĩnh".

Hắn bắt đầu cẩn thận hồi tưởng cuộc sống của bản thân kiếp trước, nhịp sống nhanh độc ở hiện đại cùng tràn ngập phồn hoa ồn ào náo động sớm đã làm mọi người mất đi năng lực hưởng thụ cuộc sống. Sau khi đi về cổ đại, kỳ thật trong lòng hắn có một phần nào đó vẫn còn thuộc về hiện đại, ở trên phương diện đọc sách, chuyện hắn làm không được chính là chuyên tâm, luôn muốn suy nghĩ làm cách nào mới có thể lợi dụng tối đa hết thảy tài nguyên bên người.

Có lẽ, đã đến lúc hắn nên chậm lại, học cách đọc sách không có mục đích riêng, học cách thật sự lĩnh ngộ được đạo lý từ trong sách, mà không phải dốc sức dựa dẫm những thứ khác.

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Từ xuống núi, trong lòng hắn thực vừa lòng với sự yên tĩnh mà hắn cảm nhận được trong mấy ngày nay, thậm chí có một loại cảm giác chính mình sắp "Mọc cánh thành tiên".

Ách, nếu có thể bỏ qua cái đệm hương bồ trên tay hắn cùng tay phải xách theo hai búp măng thì mới tính.

Hóa ra Sở tú tài là muốn ăn măng a!

Thấy các thôn dân nói như thế, đều nở ra nụ cười thân thiện. Mấy ngày sau đó, liền thường xuyên có người đi qua cho hắn măng.

Nghĩ đến rừng trúc u tĩnh trước kia lúc này đã bị đào bới hoang tàng, Sở Từ chột dạ cực kỳ. Ngày xưa Vương Dương Minh nhìn cây trúc làm hại chính mình sinh bệnh, hắn thì hay rồi, nhìn cây trúc một hồi hại cả rừng trúc, thật sự là "Tội lỗi" a.

Nếu như thôn dân biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định cao giọng cười to: Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng buông tha quà thiên nhiên ban tặng sao? Đặc biệt là măng non tươi mới a.

......

Lúc Thi Hương, làm đề mục không cần toàn diện giống như trước đây. Giống như đến cao trung phân khoa văn lý vậy, khi Thi Hương, cũng là từ trong Ngũ Kinh chọn một môn làm bổn kinh (văn gốc bản thân trị), sau đó hạ khổ công phu nghiên cứu kĩ lưỡng bổn kinh.

Năm cái tên đứng đầu trong Thi Hương gọi là Ngũ Kinh khôi, tương ứng với bọn họ là những người xuất sắc nhất trong trị Ngũ Kinh. Sau đó lại căn cứ vào mấy người bọn họ làm Tứ Thư đề chọn ra Giải Nguyên.

Ngũ Kinh gồm năm quyển sách là Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch và Kinh Xuân Thu. Nhưng mà người trị Xuân Thu văn tự quá mức giản lược, cho nên hiện tại bọn họ đọc, trên cơ bản là sự kết hợp giữa ba cuốn sách Tả Thị, Công Dương cùng Cốc Lương.

Nguyên chủ trị bổn kinh là Kinh Thi, Khổng Tử đã từng nói qua "Kỳ vi nhân dã, ôn nhu đôn hậu, thi giáo dã".* Đại ý là nói, đi tới một quốc gia, thông qua phong tục cũng biết được quốc gia này giáo hóa như thế nào. Nếu là ôn nhu hoà thuận, làm người trung hậu, như vậy nhất định chính là 《 Kinh Thi 》 dạy ra kết quả. Cuối cùng Khổng Tử khi đánh giá nó dùng ba chữ "Tư Vô Tà", nói tóm lại chính là tam quan chính trực, không có tà niệm.

*Kỳ vi nhân dã, ôn nhu đôn hậu, thi giáo dã: Nếu làm người mà ôn nhu đôn hậu, thì đó là do Thi dạy vậy.

Nguyên chủ làm người xác thật cùng Sở gia một mạch tương thừa, đều vô cùng thiện lương trung hậu, cho nên hắn chọn Kinh Thi là thật sự vừa lúc thích hợp.

Sở Từ tuy rằng cảm thấy bản thân tam quan thực chính trực, nhưng không thể không nói, hắn với thiện lương trung hậu xác thật vẫn còn có một khoảng cách nhất định.

Như vậy, hắn trị Kinh Thi sẽ có chút không quá thích hợp. Tam quan khác nhau, lúc đọc sách sẽ càng ngày càng không thông thuận, đến lúc đó "Họa hổ không thành ngược lại thành chó", là không duyên cớ làm người chê cười chính mình.

----

>>Editor ghi chú cho một số bạn nếu muốn nghiên cứu 5 quyển kinh, và hiểu thêm vì sao Sở Từ sẽ chọn bổn kinh trị sau này: Khổng Tử nói: Đi vào một quốc gia liền phải nhìn phong tục quốc gia này, như vậy có thể biết quốc gia này giáo hóa như thế nào. Nơi đó mọi người nếu là ôn nhu hòa thuận, giản dị trung hậu, đó chính là 《 Kinh Thi 》 dạy ra kết quả; Nếu biết được viễn cổ sự tình, đó chính là 《 Kinh Thư 》 dạy ra kết quả; Nếu là lòng dạ rộng lớn bằng phẳng, đó chính là 《 Kinh Nhạc dạy ra kết quả; Nếu là thanh khiết trầm tĩnh, cảm thụ tinh tế, đó chính là 《 Kinh Dịch 》 dạy ra kết quả; Nếu là đoan trang cung kính, đó chính là 《 Kinh Lễ 》 dạy ra kết quả; Nếu là giỏi về đối đáp cùng tường thuật tỉ mỉ, đó chính là 《 Xuân Thu 》 dạy ra kết quả.

《 Kinh Thi 》 chi thất, ngu. Học giả nếu học《 Kinh Thi 》 quá mức, liền sẽ ngu xuẩn, người mãi làm thơ, trở thành một con mọt sách đến hủ lậu cả người, liền rất đáng ghét.

《Kinh Thư 》 chi thất, vu. Nếu học 《 Kinh Thư 》 quá mức, liền sẽ, cuồng vọng, không thật. Bởi vì lịch sử thường đôi khi sẽ bất đồng quan điểm, thường có chỉnh sửa vu cáo.

《 Kinh Nhạc 》 chi thất, xa. Nếu học 《 Kinh Nhạc 》 quá mức, liền sẽ xa xỉ, sẽ dễ dàng làm cho phong tục lề thói của xã hội biến thành quá xa xỉ, phung phí.

《Kinh Dịch 》 chi thất, tặc. Nếu học 《 Kinh Dịch 》 quá mức, liền sẽ mê tín, bời vì nghiên cứu bát quái quá nhiều, biết trước quá nhiều chuyện người khác không biết.

《 Kinh Lễ 》 chi thất, phiền. Nếu học Kinh Lễ 》 quá mức, liền sẽ phiền, rắc rối lôi thôi vì quá nhiều lễ nghĩa.

《 Xuân Thu 》 chi thất, loạn. Nếu học 《 Xuân Thu 》 qúa mức, liền sẽ phạm thượng tác loạn. Hiểu Xuân Thu thì tốt, nhưng hiểu quá nhiều thành ra gây loạn. Tương tự người không biết võ thuật, đến cuối cùng có thể chết già trên giường; người biết võ thuật, ngược lại chẳng có cái chết tốt đẹp, là cùng một đạo lý như vậy.

Dân của một nước, nếu ôn hòa nhu thuận, giản dị trung hậu mà không ngu xuẩn, đó chính là chân chính đem Kinh Thi 》 học giỏi; Nếu thông hiểu viễn cổ việc mà không cuồng vọng, đó chính là chân chính đem 《 Kinh Thư 》 học giỏi; Nếu lòng dạ rộng lớn bằng phẳng mà không quá phận, đó chính là chân chính đem 《 Kinh Nhạc 》 học giỏi; Nếu thanh khiết trầm tĩnh, tỉ mỉ mà không mê tín, đó chính là chân chính đem 《 Kinh Dịch 》 học giỏi; Nếu đoan trang cung kính mà không làm phiền, đó chính là chân chính đem 《 Kinh Lễ 》 học giỏi; Nếu giỏi về đối đáp cùng tường thuật tỉ mỉ mà không phạm thượng tác loạn, đó chính là chân chính đem 《 Xuân Thu 》 học giỏi."

Kinh Nhạc do Khổng Tử hiệu đính nhưng về sau bị Tần Thủy Hoàng đốt mất, chỉ còn lại một ít làm thành một thiên trong Kinh Lễ gọi là Nhạc ký. Như vậy Lục kinh chỉ còn có Ngũ kinh.

----

Nhưng mà, Tần phu tử tiên sinh của hắn chính là chuyên trị Kinh Thi. Còn từng là đứng đầu trong một lần Thi Hương, có thể nói là thanh danh bên ngoài làm nhiều người hâm mộ ghen ghét. Y ở Huyện Học chỉ thu Sở Từ là đệ tử duy nhất, lúc ấy làm rất nhiều học sinh chí ở Kinh Thi đều vô cùng tiếc nuối.

Nếu như Sở Từ đột nhiên nói không trị Kinh Thi, muốn sửa học cái khác, chỉ sợ là phải bị phu tử đánh chết.

Hơn nữa, cho dù phu tử đồng ý, như vậy hắn còn phải chọn một loại khác làm bổn kinh.

Người ôn nhu đôn hậu học Thi, người thông hiểu cổ kim học Thư, người cảm thụ tinh tế học Dịch, người đoan trang cung kính học Lễ, người giỏi về đối đáp học Xuân Thu.

Dựa theo gia tộc truyền thừa của hắn ở hiện đại mà nói, hắn học Thượng Thư (Kinh Thư) là lựa chọn không tồi, dù sao trong nhà tài liệu lịch sử nhiều như vậy, hắn lúc nhàn rỗi không có việc gì cũng sẽ đi lật xem, trong lúc không để ý cũng xem được rất nhiều.

Nhưng trong lòng hắn muốn, kỳ thật là Xuân Thu. Ngày xưa Khổng Tử tu Xuân Thu, lấy ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, làm loạn thần tặc tử sợ hãi. Hắn cũng thực thích loại dũng cảm không sợ này, tinh thần cương trực vô tư.

Võ nhân đọc Xuân Thu, bên trong có đại nghĩa; văn nhân đọc Xuân Thu, bên trong có mưu trí; kiêu hùng xem Xuân Thu, bên trong có quyền mưu.

Có thể nói, thời kỳ Xuân Thu đã đặt ra nền tảng cho văn hóa sau này, giống như tác giả của《 Luận Ngữ 》 cùng 《 Đạo Đức Kinh 》 đều sinh ra cùng thời với Xuân Thu. Khi đó văn hóa lộng lẫy nhất, thời đại của các trào lưu tư tưởng tranh đua từ đây về sau lại không còn xuất hiện nữa.

Thượng Thư có đường tắt, Xuân Thu là chân ái. Sở Từ muốn khóc, Sở Từ nghĩ muốn trọc đầu(ngốc), rốt cuộc nên chọn môn nào làm bổn kinh của bản thân đâu?

Trong phòng, Sở Từ đang vò đầu bức tóc chính mình, ngoài viện, lại tới vài người.

Lúc Chung Ly Ngọc từ trên xe ngựa được ôm xuống dưới, tò mò mà nhìn viện trước mắt. Rào tre làm hàng rào có mà như không có, liếc mắt một cái liền có thể thấy được mọi thứ trong viện.

"Tiểu Viễn ca ca!" Đột nhiên, ánh mắt Chung Ly Ngọc sáng lên, nó nhận ra một bóng dáng đang đào bớt cái gì trong đống cỏ, đó là Tiểu Viễn ca ca của nó.

Sở Tiểu Viễn nghe thấy tiếng kêu, hồ nghi quay đầu lại, sao có cảm giác giống như nghe thấy được tiếng 'dính nhân tinh' đang kêu mình? Chính là chổ của nó nhìn không thấy bên ngoài, cho nên sau khi quay lại một chút, lại quay đầu tiếp tục sự nghiệp đào trứng của mình.

Không thể không nói, cảm tình nó đối với đám gà trong nhà rất sâu đậm. Những con gà này đều là nó nuôi từ gà con lông xù xù, hiện tại đã đến lớn như vậy, đã bắt đầu đẻ trứng.

"Tiểu Viễn ca ca! Ngươi đang làm gì vậy a?" Cửa viện không đóng, Từ quản gia vừa lơ đãng đã để cho Chung Ly Ngọc tránh thoát khỏi tay, chạy vào trong viện.

Nó ngồi xổm bên người Sở Tiểu Viễn tò mò hỏi, không hề phát hiện Sở Tiểu Viễn đang cứng đờ thân thể cùng với lỗ tai ở bên ngoài ổ gà đang đỏ bừng.

"Sao ngươi lại tới đây!" Sở Tiểu Viễn nổi giận đùng đùng hỏi, thế nhưng không mời tự đến, quan trọng nhất chính là, còn thấy bộ dáng nó đang dẩu mông lay ổ gà!

"Cữu cữu ta đưa tin lại đây, bên trong còn có cho Sở thúc thúc, ta để cho Từ gia gia đưa chúng ta lại đây a." Chung Ly Ngọc vui vẻ nói, đôi mắt cong cong, trong miệng lộ ra hai cái răng trắng sứ nhỏ.

Lúc này, Sở mẫu cũng từ phòng bếp bước ra, nàng hỏi: "Tiểu Viễn, tiểu oa nhi trắng nõn này là ai vậy a? Ta nhớ rõ trong thôn không có oa oa nào xinh đẹp như vậy."

"Sở nãi nãi khỏe, ta tên Chung Ly Ngọc, là đồng môn của Tiểu Viễn ca ca." Chung Ly Ngọc chắp hai tay mủm mĩm làm một cái lễ đồng tử, bộ dáng ngây thơ chất phác làm trong lòng Sở mẫu lập tức yêu thích.

"Ai da, hiểu chuyện như vậy a! Ăn cơm sáng chưa? Nãi nãi chiên bánh tráng nhỏ, có muốn ăn một chút hay không?" Phương thức biểu đạt niềmyêu thích của lão nhân đối với hài tử chính là cho đồ ăn.

"Lão phu nhân khỏe, chúng ta không mời tự đến, thất lễ." Từ quản gia ở cửa nói, y là một đại nhân cũng không thể giống như hài tử không mời tự vào.

"Ngươi là gia gia hài tử này đi? Có khách đến cửa, hoan nghênh còn không kịp, mau tiến vào mời ngồi, ta đi kêu con ta ra chiêu đãi." Sở mẫu là nữ tử, đối với tiểu hài tử thì không sao cả, nhưng đối với một người lạ tuổi tác gần ngang nhau, vẫn phải nên kiêng dè một chút, ở xa nói một câu thì không sao, lại gần sẽ không tốt.

Sở Quảng mới được mười mấy mẫu đồng ruộng, mấy ngày nay đều ở trong lao động mà vui sướng rong chơi, đặc biệt là thôn trưởng làm chủ đem trâu trong thôn cho y mượn dùng, càng làm y như cá gặp nước, trời chưa sáng đã đi.

Trong nhà lúc này chỉ có Sở Từ.

Sở Từ ra cửa nhìn, liền thấy Từ quản gia đứng ở trong viện, Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc đã bị mang đi vào ăn gì đó.

"Không biết khách quý tới cửa, không có từ xa tiếp đón, mong rằng Từ quản gia thông cảm cho."

"Không dám nhận không dám nhận, ta chỉ là gia phó Khấu phủ, sao có thể xưng được với khách quý đâu? Nhưng thật ra chúng ta không mời tự đến, làm ác khách, còn mong Sở Tú tài ngươi không lấy làm phiền lòng mới được." Từ quản gia cười nói.

Sở Từ biết Từ quản gia đã sớm cởi nô tịch, nếu không phải y đã từng vì thân phận nô tịch không thể tham gia khoa cử, chỉ sợ y lúc này cũng là một Tú tài. Hiện giờ sản nghiệp trong tay y rất nhiều, kỳ thật hoàn toàn có thể không cần gửi thân với Khấu phủ, nhưng y lại vẫn lấy gia phó tự xưng, thật là một người trung thành. Điều này cũng phản ánh nhân phẩm Khấu lão gia.

Hai người ở trong viện ngồi xuống, nói nói mấy câu, Từ quản gia liền giải thích ý đồ đến, một là Chung Ly Ngọc nhớ tiểu đồng bọn, một cái khác đó là Khấu Tĩnh gửi thư tín tới, còn có một ít đặc sản An Thành y sưu tập.

Bọn họ thư tín lui tới xem như tương đối thường xuyên, ngắn ngủn hơn tháng đã viết hai lần. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì bọn họ không phải thông qua trạm dịch, mà là thông qua thương đội của Từ quản gia thu gửi.

Sở Từ đối với chuyện kết giao bằng hữu qua thư từ vẫn còn rất hiếm lạ. Hắn sinh năm 90 đã sớm có tàu lửa, rồi lớn hơn một chút, đã có điện thoại, cho nên không có thể lĩnh hội qua cảm giác gửi thư thu tin.

Khi hắn còn nhỏ ở nhà lục loạn, vô tình từ một cái rương gỗ phát hiện một xấp tin, ké tên đều là ba ba hắn, nội dung còn lại là mịt mờ mà lại nóng bỏng bày tỏ tình yêu. Hắn cũng là từ lần đó mới phát hiện, cha mẹ suốt ngày nghiên cứu học thuật hải dương, cũng đã từng là thiếu niên đa tình đầy lãng mạng.

Hiện tại hắn thông qua cùng Khấu Tĩnh lui tới, cũng có thể ở cái thời đại tin tức bế tắc này hiểu biết thêm một chút những thứ ở bên ngoài.

Chờ lúc Từ quản gia bồi Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc đi ra ngoài chơi, Sở Từ trở lại phòng, mở ra lá thư kia.

"Từ đệ thân khải, mong ngươi mạnh khỏe lúc đọc thư này. Ngày gần đây đau đớn vì quốc tang, như thiên đạo đổ sập, chờ đợi nội tâm thấp thỏm lo âu, cố tình hồi âm muộn một chút, mong đệ thứ lỗi. Ngô mới nghe nói đệ chí ở khoa cử, Tứ Thư Ngũ Kinh đã thành thạo trong lòng, vi huynh rất an ủi...... Chỉ là hiện giờ thời gian sắp tới, không biết đệ có dỡ xuống tục vụ, chuyên tâm vào trong việc học...... Mong đệ có thể thẳng lấy Quế Bảng, Kinh Báo liên đăng Hoàng Giáp. Đến lúc đó huynh tất tự thân đến chúc mừng. Mong chờ hồi âm, huynh Tĩnh kính thượng."

Khấu Tĩnh một phen lời nói, trước ám chỉ Sở Từ năm nay ân khoa nhất định sẽ mở, bảo hắn sớm chuẩn bị. Lại đối việc học của hắn tỏ vẻ quan tâm, bảo hắn hỏi vấn đề đang suy nghĩ, dù sao Khấu Tĩnh cũng từng là một cử nhân. Rồi sau đó sao, tựa hồ là muốn nói cho Sở Từ, y có khả năng sẽ điều nhiệm về Cam Châu phủ, bằng không lại nói gì tự thân đến đâu?

Sở Từ suy nghĩ một hồi, trải giấy mài mực, bắt đầu hồi âm.

"Mặc Chi huynh thân khải, thấy tự như gặp......"

Hắn đem mâu thuẩn của bản thân nói cho Khấu Tĩnh, chuyện bổn kinh là đại sự, hắn lại không hảo dò hỏi phu tử, chỉ có thể hỏi Khấu Tĩnh một chút. Không biết Khấu Tĩnh lúc trước trị chính là kinh gì? Nhìn tính cách của y, ước chừng khả năng cao là trị Thi hoặc Lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net