Truyen30h.Net

Edit 1 200 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu

Hóa ra bọn họ không phải không có từng hoài nghi qua, chỉ là bởi vì quá mức để ý, cho nên trong lòng đã thay hắn giải thích hợp lý vì sao hắn thay đổi.

Sở Từ có chút khó chịu, hắn biết sửa trị Xuân Thu tiên sinh nhất định sẽ nói gì đó. Chính là lời y nói, lại so với những lời lạnh lùng sắc bén mà mắng hắn một trận còn làm cho hắn khổ sở hơn. Tiên sinh trước nay kiêu ngạo, lại bởi vì hắn phản nghịch mà tự coi nhẹ mình, cho rằng bản thân không có tác dụng.

Đúng vậy, tiên sinh am hiểu nhất chính là trị Kinh Thi, Sở Từ hiện tại sửa lại phương hướng, thật giống như là không tín nhiệm y. Bị chính học sinh của mình phủ nhận phương diện mình am hiểu nhất, nhất định làm y vô cùng khó chịu.

"Tiên sinh, xin ngài không cần nói như vậy, đều là học sinh sai, là ta......"

Sở Từ nghẹn ngào, không biết phải nói gì bây giờ, chẳng lẽ hắn phải nói ta không thay đổi trị Xuân Thu nữa, hay là nói đều là bởi vì hắn xuyên qua đây mới có thể khiến cho đệ tử tiên sinh đắc ý rời đi?

Chính là thời điểm hắn xuyên qua đây, nguyên chủ đã biến mất. Hơn nữa, xuyên qua cũng không phải là ý của hắn, vận mệnh chú định an bài, hắn cũng không có thể ra sức.

Hắn cảm thấy bản thân mình đã đang tận lực đền bù, nhưng mà có những thứ cũng không phải nói đền bù là có thể đền bù.

Thấy Sở Từ như vậy, Tần phu tử lại cười, y nói: "Lời mới vừa rồi ngươi không cần để ở trong lòng, đây chỉ là ta nhất thời cảm khái thôi, nếu ta có thể noi theo cổ nhân, thông hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh thì tốt rồi. Chỉ là con đường học vấn, trắc trở gian nan, người có thể thông hiểu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Kỳ thật ngươi không muốn trị Kinh Thi cũng không ngại, ngươi vĩnh viễn đều là đệ tử của ta. Danh phận thấy trò này của chúng ta một khi định ra, đã không có khả năng giải trừ."

Tần phu tử từ trên bàn cầm lấy một phong thư, đưa cho Sở Từ.

"Phong thư này ngươi cầm, y là một lão bằng hữu của vi sư, lúc trước cũng là trị Xuân Thu, là cùng năm với ta Thi Hương Giải Nguyên Lang, sau đó Thi Hội thứ mười tám, trên Thi Đình trúng tiến sĩ vị trí thứ chín. Hiện tại y nhàn rỗi ở nhà, ở tại hẻm Hứa Gia, cách Huyện Học không tính là quá xa. Mấy ngày này ngươi có rảnh thì đi tới chỗ y gặp đi. Nhưng vi sư không thể bảo đảm y nhất định sẽ dạy ngươi trị Xuân Thu. Hứa huynh tính cách có chút quái dị, ngươi trước nhìn xem chính mình có thể mang đến niềm vui cho y hay không. Nếu y có thể nhìn trúng ngươi, ngươi là có thể được một người thầy."

Nước mắt Sở Từ chảy xuống, hắn tiếp nhận tin, nhẫn nại đến cuối cùng rốt cuộc nhịn không được, quỳ ghé vào trên đùi sư phụ khóc lên. Bàn tay kia hơi mang vết chai mỏng, rắn chắc dày rộng sờ sờ đầu của hắn, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Sở Từ không nghĩ tới, hắn hai đời đều không có được đến tình thương của cha, thế nhưng sẽ ở trên người Tần tiên sinh cảm nhận được. Đợi sau khi hắn phát tiết cảm xúc, Tần phu tử cười nói: "Được rồi, ngươi cũng không cần lại tiếp tục nhi nữ tình trường. Tuy rằng ta không thể lại dạy ngươi trị Kinh Thi, nhưng mà Tứ Thư đề ta còn là sẽ ngày ngày đốc thúc ngươi, còn có Thiếp Thi, mỗi ngày vẫn phải bố trí một bài viết. Mau đi rửa cái mặt một chút, lớn như vậy, cũng không sợ người chê cười. Nam nhi hữu lệ khả bất khinh đạn." (Chỉ cho dù nam nhi có nước mắt, cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.)

Sở Từ ngượng ngùng mà đứng lên, lau khô nước mắt, hắn cũng cảm thấy giống như có chút không nên, nhưng thấy tiên sinh cười hắn, vẫn là nhịn không được phản bác: "Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Tiên sinh đối ta ân trọng như núi, nhưng ta lại phản bội tiên sinh dạy bảo, cho nên trong lòng áy náy khó chịu, lúc này mới cảm mà phát, mong tiên sinh không cần lại giễu cợt ta."

"Miệng lưỡi trơn tru quen thói, ngươi bây giờ da mặt dày như tường thành, còn sẽ sợ bị giễu cợt? Mau trở về đi thôi, chờ ngày mai sau khi hết giờ học, ngươi hãy đi đến chỗ phu tử xin nghỉ, sau đó đi ra ngoài tìm y."

Tần phu tử nghĩ nghĩ, lại cùng Sở Từ nói vài câu một chút tình huống vị bằng hữu này.

Sở Từ nghe xong, gật gật đầu, sau đó cáo từ tiên sinh đi ra ngoài. Ngoại trừ khóe mắt có chút đỏ lên, căn bản nhìn không ra hắn vừa mới thống khoái mà phát tiết ra cảm xúc của mình.

......

Hẻm Hứa Gia ở huyện phía bắc, cách Huyện Học gần nửa canh giờ. Mọi người có một câu tục ngữ nói: Trong hẻm Hứa Gia nhiều người tài, một hẻm ba tiến (sĩ) bốn cử nhân. Vị Hứa tiên sinh này, chính là một trong ba tiến sĩ.

Vị bằng hữu này của Tần tiên sinh tên là Hứa Chinh, từng nhậm Tri Châu phủ Trừ Châu tỉnh Nam Hà, quan ngũ phẩm. Mùa hè năm trước, y đắc tội trưởng quan, bị làm khó dễ khắp nơi, dưới sự tức giận giận dữ từ quan không làm, vừa đợi ở nhà đã đợi hơn một năm. Không thể không nói, bằng hữu của phu tử có tính cách cũng rất giống người.

Nói đến nguyên nhân lần đó hắn từ quan là có chút buồn cười, nguyên nhân là thời điểm trưởng quan tới tuần tra, y luôn là nhìn chằm chằm giày trưởng quan, người thấy vô cùng không được tự nhiên. Sau khi trở về trưởng quan kia liền có chút khó chịu, cho rằng y có ý kiến với mình, cho nên làm khó y khắp nơi, bức cho y chủ động từ quan.

Trên thực tế, Hứa Chinh ngày ấy luôn nhìn chằm chằm vào giày trưởng quan, là bởi vì y đột nhiên phát hiện, hoa văn trên giày trưởng quan thế nhưng không giống nhau.

Người hẻm Hứa Gia đều biết chủ nhân ở tại đại viện này tính tình cổ quái, trên cơ bản không bao giờ ra cửa, giống như cũng chưa từng có người tới nhà bọn họ đi. Nếu không phải y ở chính là viện Hứa tiến sĩ, mọi người đều cho rằng bên trong ẩn giấu kẻ cắp.

Bọn họ không biết, kỳ thật đây chính là Hứa tiến sĩ trong miệng bọn họ ngày ngày nhắc đến. Dù sao hơn hai mươi năm trước, người Hứa gia đều đã dọn đi rồi. Lúc bọn họ vừa tới, có người gặp qua, trong xe ngựa là một cái lão nhân xụ mặt, đối với ai cũng đều là một bộ dáng hung ác.

Hôm nay, những người ở trong hẻm đó nhìn thấy một thư sinh văn nhã tuấn tú tới nhà y đi gõ cửa, đều trộm khuyên hắn nói: "Lão gia tử này, tính cách thực cổ quái, người trẻ tuổi, nếu ngươi không có chuyện gì tốt hơn vẫn là không nên tùy tiện đi quấy rầy y."

"Cảm ơn vị lão tiên sinh, ta chính là tới bái phỏng y, nghe nói vị lão gia tử này văn thải phong lưu, đặc biệt tới thỉnh giáo một chút."

Những người khác đều đồng tình mà nhìn Sở Từ, cảm thấy chuyến này của hắn hẳn là không có hy vọng gì. Dù sao bọn họ chưa từng nhìn thấy lão nhân này tiếp đãi người nào, hơn nữa có đôi khi bên trong sẽ truyền đến tiếng mắng chửi người, mọi người đều cảm giác lão nhân này có chút điên điên cuồng cuồng.

Sở Từ gõ vài cái lên cửa, phát hiện bên trong có tiếng bước chân, nhưng mà không ai trả lời. Hắn không có rời đi, mà là đứng ở ngoài cửa, cứ cách mỗi năm tức (nhịp thở) thời gian gõ một lần "Thịch thịch thịch" ba tiếng lên cửa, như thế lặp lại vài lần.

Bên trong vẫn là không ai trả lời, Sở Từ ngừng lại, sau đó bắt đầu tùy ý đập loạn, "Thịch thịch thịch" mà gõ đến vô cùng không quy luật. Trong cửa đột nhiên truyền đến tiếng mắng: "Ngươi người này làm sao vậy? Không phải mỗi lần gõ ba tiếng năm tức gõ một lần sao? Vì sao bây giờ lại gõ lung tung như vậy!"

"A, hóa ra bên trong có người a!" Sở Từ ra vẻ kinh ngạc, "Tiểu tử cho rằng bên trong không có ai, cho nên gõ lung tung vài cái, vốn đã tính toán từ bỏ, thật là không nghĩ tới lão gia tử ngài ở nhà. Tiểu tử kính ngưỡng lão gia tử đã lâu, không biết lão gia tử có thể mở cửa ra hay không, cho ta đi vào thỉnh giáo một chút học vấn."

"Không có gì để nói, ngươi đi đi! Lão nhân ta cũng không tiếp khách!" Giọng nói bên trong cực kỳ không kiên nhẫn, giống như bất cứ lúc nào cũng đã chuẩn bị tốt sắp tức giận.

Hàng xóm bên cạnh nghe thấy được, đều lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, bọn họ đã nói, chưa từng gặp qua người nào nóng nảy hơn y vậy.

Sở Từ lại không để bụng, tiếp tục cười nói với lão gia tử bên trong: "Học sinh là đệ tử Tần phu tử, nghe nói ngài trị Xuân Thu trị đến vô cùng tốt, cho nên một mình tới đây thỉnh giáo."

"A, tiểu tử nhà ngươi nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo, ai ai cũng biết Tần Tín Nhiên y là năm ấy Kinh Thi khôi, học sinh y không đi trị Thi, ngược lại tới thỉnh giáo ta trị Xuân Thu là sao? Ta khuyên ngươi vẫn là đi sớm một chút đi thôi!" Bên trong phát ra một trận cười to, tựa hồ đắc ý chính mình đã nhìn rõ mọi việc.

"Lão gia tử, ngài cho dù không tin ta, cũng nên tin tưởng tiên sinh nhà ta mới phải. chổ này của ta có một phong thư tự tay Tần tiên sinh viết, ngài xem sẽ biết ta có phải lừa ngài hay không?"

"Ồ?" Bên trong truyền đến giọng nghi ngờ, y nói: "Nếu ngươi khẳng định như thế, thì đưa thư qua kẹt cửa qua đây, đợi sau khi ta xem rồi nói sau!"

Sở Từ bất đắc dĩ cực kỳ, chỉ có thể từ trong lòng ngực móc ra bức thư, sau đó từ khe hở ngạch cửa đưa vào bên trong, mới vừa đưa một cái đầu đi vào, thư đã bị xoát một cái rút ra.

Bên trong truyền đến tiếng mở thư, mơ hồ còn có tiếng lẩm bẩm "Thật là hắn". Một lát sau, cửa mở ra một kẽ hở, lộ ra một khuộn mặt giản dị hàm hậu.

Sở Từ khiếp sợ cực kỳ, chẳng lẽ lão gia tử này là đồng nhan? Lại vừa nhìn thấy mặt, hắn không khỏi cảm thán, không thể trông mặt mà bắt hình dong những lời này là đúng, ai có thể nghĩ một khuôn mặt hàm hậu như vậy lời nói ra lại bất cận nhân tình như vậy chứ?

"Lão gia nhà ta bảo ngài cùng ta đi vào." Người hầu thấy Sở Từ vẻ mặt quái dị, trong lòng còn nghi vấn, nhưng vẫn làm theo lời lão gia nói.

Sở Từ đi theo y đi vào bên trong, chỉ thấy viện này cổ xưa rộng rãi, cảm giác vô cùng giàu có.

"Tiểu tử bái kiến Hứa lão gia tử." Người trước mặt nhìn qua tựa hồ khoảng hơn năm mươi lăm tuổi, nhưng thực tế tuổi của y hẳn là không lớn như vậy, cổ nhân bởi vì rất nhiều vấn đề, thoạt nhìn là muốn già hơn một chút so với người hiện đại.

"Ngươi thế nhưng thật đúng là đệ tử Tần Tín Nhiên, ha ha ha, Tần Tín Nhiên cả đời trị Kinh Thi, thế nhưng có một đệ tử trị Xuân Thu! Ha ha ha, quả thực quá thú vị."

Nghe y nói xong, lại nghe thấy tiếng cười càn rỡ của y, Sở Từ không khỏi hoài nghi, tiên sinh hắn nói lão gia tử này là lão bằng hữu của người, rốt cuộc có bao nhiêu phần có thể tin? Cho dù hắn nhìn như thế nào, lão gia tử này đều không giống lão bằng hữu của người lắm? Ngược lại lại giống đối thủ hơn.

"Tiểu sinh hướng tiên sinh học tập chính là đạo làm người đối nhân xử thế, cùng với học vấn trong Tứ Thư. Tiểu sinh cho rằng, cũng không phải là nhất định phải trị Kinh Thi mới có thể trở thành học sinh của người, không biết lão gia tử vì sao cuồng tiếu không ngừng?"

"Hừ, ngươi biết y trị Kinh Thi trị tốt như thế nào sao? Nếu không phải lần đó Thi Hội... Hừ, nói với ngươi cũng vô dụng. Trong thư kia nói ngươi là sắp tới muốn từ Kinh Thi sửa trị Xuân Thu, ta còn chưa từng có nghe nói qua, có người sẽ ở trước Thi Hương sửa lại bổn kinh, ngươi là bởi vì nguyên do gì a?"

Lão gia tử truy vấn, Sở Từ thấy y cảm thấy hứng thú, cảm thấy hấp dẫn, liền nói: "Tiểu sinh cho rằng người Xuân Thu giỏi đối đáp, ta phát hiện bản thân vẫn là tương đối thích Xuân Thu, cho nên mới sửa trị Xuân Thu. Nghe tiên sinh nói, lão gia tử ngài là năm đó Giải Nguyên Lang, lại vừa là Xuân Thu khôi, không biết tiểu tử có thể hướng ngài thỉnh giáo một chút hay không, mong ngài có thể không tiếc chỉ giáo."

"Ta chưa bao giờ thu đệ tử, ngươi có thể đi trở về."

Lão gia tử kia quá không chú ý, sau khi nghe xong bát quái vô tình mà vẫy vẫy tay, xoay người đi vào bên trong, không để lại cho Sở Từ một chút mặt mũi nào.

"Cũng không phải một hai phải thu đồ đệ nha, tiểu tử chỉ là muốn hướng ngài thỉnh giáo một chút đề Xuân Thu, chúng ta có thể không có danh phận thầy trò." Định ra danh phận quan hệ thì  khác, Sở Từ hiểu được vì sao y băn khoăn.

"A, nhãi ranh vô lễ, nghĩ cũng đẹp lắm. Nếu không có danh phận thầy trò, ta đây vì sao phải đem học vấn cả đời dạy cho ngươi? Mau mau rời đi đi, đừng đứng ở trước của nhà chúng ta, cẩn thận ta không để ý mặt mũi tiên sinh ngươi, sai người đem ngươi đánh ra ngoài."

Người khác lần nữa cự tuyệt, Sở Từ không có cách nào, cũng chỉ có thể hành quân lặng lẽ. Hắn nhìn bóng dáng đối phương khom lưng, sau đó vừa đi vừa tự nhủ nói: "Ai, vốn dĩ cho rằng có thể gặp gỡ một vị tiên sinh có thực học, đáng tiếc a, lại là đồ mua chuộc danh tiếng."

"A, người trẻ tuổi, phép khích tướng đối ta cũng vô dụng." Hứa Chinh quay đầu lại, cười lạnh một tiếng.

"Ôi chao, bị lão gia tử nghe được rồi, quả nhiên không hổ là ——" Sở Từ tạm dừng một chút.

Hứa Chinh lập tức hỏi: "Không hổ là cái gì?"

"Lão gia tử không phải không muốn cùng ta nhiều lời sao? Tiểu tử bây giờ liền đi trở về, để tránh thời gian chậm trễ quá muộn." Sở Từ làm bộ nâng bước phải đi.

"Tiểu tử nhà ngươi, đứng lại cho ta! Cuộc đời lão phu hận nhất người khác nói chuyện chỉ nói nửa câu!" Hứa Chinh sắp phát cuồng.

"A?"

"Ngươi vừa mới nói không hổ là cái gì?"

"Không hổ là Xuân Thu đại gia, giỏi về đối đáp, nói vậy phép khích tướng ngài dùng đến lô hỏa thuần thanh*, lúc này mới có thể vừa nghe liền biết, tiểu sinh bội phục bội phục."

*Lô hỏa thuần thanh: Ý tứ là cho rằng luyện đến lò phát ra ngọn lửa màu xanh thuần liền tính là thành công, so sánh với công phu đạt tới cảnh giới thuần thục hoàn mỹ.

"Vỗ mông ngựa cũng vô dụng!"

"Lại bị lão gia tử nhìn thấu." Sở Từ ngượng ngùng mà cười cười.

"Ngươi đi đi." Hứa Chinh lại xoay người.

Sở Từ nghĩ: Không thể một chuyến tay không a!

Hắn linh cơ vừa động, đột nhiên hỏi: "Trịnh Bá Khắc Đoạn Vu Yên, nên giải thích thế nào?"

"Này rằng, huynh hữu đệ cung, tắc quốc chi xương thịnh dã*." Hứa Chinh không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

*Huynh đệ kính trọng lẫn nhau, quốc gia hưng thịnh vậy.

"Đa tạ Hứa tiên sinh chỉ giáo, tiểu tử cáo từ!" Sở Từ trộm cười hề hề tươi cười đi trở về, đề này xem như phá.

Sau khi Hứa Chinh phản ứng lại, giận tím mặt, kêu gào sau này nếu Sở Từ dám tới, nhất định đánh đuổi đi! Rồi sau đó y lại tự nói: Quả nhiên là nên trị Xuân Thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net