Truyen30h.Net

Edit 1 200 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu

Cuối giờ Tuất, Chung Ly Ngọc ngồi ở trong thính đường buồn ngủ đến đầu gật gà gật gù, Từ quản gia thấy đau lòng, liền nói: "Tiểu thiếu gia, Từ gia gia cho người mang ngươi đi ngủ, một mình Từ gia gia ở chỗ này chờ cữu cữu."

Chung Ly Ngọc xoa xoa đôi mắt, cố gắng vực dậy tinh thần.

"Từ gia gia, ta không buồn ngủ......"

"Được, vậy Từ gia gia ôm ngươi, nếu mệt, thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, được không?"

Chung Ly Ngọc gật gật đầu, hai mắt mở ra rồi lại lập tức khép lại, lại cố gắng khôi phục tinh thần mở ra, rồi lại tựa như mí mắt dính keo khép lại.

Đây là biệt viện Từ quản gia bố trí ở ngoài Huyện thành. Bởi vì thiếu gia luôn thường buổi tối muộn mới về đến nhà, chạng vạng cửa thành đóng sớm, cũng không thể lại để thiếu gia giống như lần trước đứng ở ngoài thành chờ một đêm.

"Thịch thịch thịch", bên ngoài truyền đến hỗn độn tiếng vó ngựa đạp như âm thanh động đất, nghe có vẻ còn không ít người.

"Mau mau, mở cửa viện ra, hẳn là thiếu gia đã trở lại!" Từ quản gia kinh hỉ kêu lên.

Bọn người hầu luống cuống tay chân mà lấy thanh gậy gỗ chen cửa gỡ xuống, sau đó đem đại môn từ hai bên kéo ra, quả nhiên thấy mấy chục người dắt ngựa đứng ở nơi đó. Bọn họ người nào người nấy dáng người đĩnh bạt, mang theo một cổ sát khí, ánh mắt sắc bén lướt qua, ngay tức khắc dọa hai tiểu ca mở cửa sợ tới mức hai đùi run rẩy.

"Từ gia gia, ta muốn xuống dưới." Chung Ly Ngọc cũng tỉnh, nó giãy giụa xuống đất, tránh để cho cữu cữu nhìn thấy bộ dáng nó bị ôm ở trên tay.

Từ quản gia vội vàng buông nó xuống, sau đó dắt tay nó tới cửa đón chào.

"Cữu cữu!"

"Thiếu gia, ngươi là đã trở lại, một đường mệt nhọc, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút, ta sớm đã sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, ngươi cùng vài vị tráng sĩ mau vào ăn một chút gì đi." Từ quản gia nhìn thấy Khấu Tĩnh so với lần trước trở về lại gầy ốm đi một chút, nhịn không được lệ nóng doanh tròng, thiếu gia nhà y, rõ ràng hẳn là phải giống như lão gia nhà y, làm người đọc sách thanh quý mới đúng!

Bọn người hầu muốn tới dẫn ngựa, bị đám người Khấu Tĩnh cự tuyệt, ngựa từ trên chiến trường xuống, tính tình hung dữ hơn một chút so với ngựa kéo xe chở hàng hóa, nếu không phải người thân cận, chỉ sợ sơ sẩy một chút e rằng liền sẽ bị ăn đá.

Dẫn ngựa đưa đến chuồng ngựa hậu viện, Khấu Tĩnh mang theo đoàn người đi vào bên trong. Những hán tử đó trên mặt tươi cười, sôi nổi hướng Từ quản gia vấn an.

Còn có người ngồi xổm xuống, dí sát vào Chung Ly Ngọc, nói: "Tiểu thiếu gia, chào ngươi nha." Trên mặt y cũng mang theo một cái sẹo, ban ngày thoạt nhìn đều có vài phần dữ tợn, buổi tối ở dưới ánh nến chiếu xuống, càng thêm vài phần khủng bố.

"Đậu Bính, ngươi nhưng đừng dọa tiểu thiếu gia Bách hộ sợ nha, còn không đứng dậy." Hồ Tuấn trách mắng.

"Các vị thúc thúc khỏe, tiểu chất không sợ hãi, cữu cữu ta cũng có một cái sẹo như vậy, nhìn ngược lại thân thiết đâu. Huống chi, Sở thúc thúc từng nói qua, vết sẹo là huân chương vĩnh viễn không bao giờ phai mờ của anh hùng. Các vị thúc thúc cùng cữu cữu ta cùng nhau bảo vệ quốc gia, mọi người vất vả."

Một lời nói ngây thơ của hài đồng, tức khắc làm những hán tử mới từ trong chiến trường đi ra hốc mắt nóng lên, tuy rằng nói tham gia quân ngũ không phải vì ai khác, nhưng mà hết thảy những trả giá có thể được người nhìn thấy ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, bọn họ cũng là rất vui sướng.

"Hay cho câu vết sẹo là huân chương vĩnh viễn không bao giờ phai mờ của anh hùng! Lão tử thì thấy những tiểu bạch kiểm kia không vừa mắt, cố tình các cô nương kia không biết thưởng thức!" Chung Báo nhịn không được oán giận một câu.

Những người khác đều cười rộ lên, còn không phải là lần trước lúc y nghỉ tắm gội về nhà, nương tử y nói y vài câu lôi thôi, y liền canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.

"Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi." Khấu Tĩnh tiếp đón một tiếng, lần này bọn họ trở về còn mang theo nhiệm vụ, vì tiết kiệm thời gian trên đường, bọn họ hành trang đơn giản, ăn đều là bánh bao khô cứng.

Từ quản gia biết có khoảng mười mấy người lại đây, phân phó dưới bếp chuẩn bị đồ ăn cho hơn hai mươi người, nghĩ lại thế nào cũng đủ ăn đi? Kết quả những người này sau khi ăn uống thả cửa một trận, thế nhưng nói, buổi tối ăn tám chín phần no cũng được rồi, đợi ngày mai lại ăn nhiều một chút.

Từ quản gia nhịn không được trước mắt biến thành màu đen, nghĩ ngày mai phải điều thêm hai đầu bếp từ trong phủ tới mới được, bằng không hai vị đầu bếp béo ở biệt viện, phỏng chừng muốn biến thành đầu bếp gầy đi.

Thật vất vả dàn xếp xong cho các khách nhân, Từ quản gia đi tới ngoài cửa Khấu Tĩnh, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước, liền hỏi nói: "Thiếu gia, lão nô chuẩn bị y phục mới cho ngài, bây giờ đưa vào được không?"

Bên trong lên tiếng, Từ quản gia đẩy cửa vào, thấy Khấu Tĩnh đã ngồi ở trên giường. Hắn ăn mặc trung quần, trên thân để trần, đang cầm cái bình sứ nhỏ bôi trên người.

Nhìn từng đường vết sẹo trên người hắn, Từ quản gia lại nổi lên một trận khó chịu. "Thiếu gia, lão nô tới bôi cho người đi?"

Khấu Tĩnh nhíu mày, "Từ thúc, ta không phải đã nói rồi sao? Ở trước mặt ta không cần lấy nô tự xưng, hiện tại ta ngoại trừ Ngọc Nhi, cũng chỉ có một mình người là người thân."

"Được, về sau sẽ không vậy nữa. Chỉ là ngươi lớn lên càng ngày càng giống lão gia, ta già cả mắt mờ, luôn nhịn không được đem các ngươi trở thành một người, cho nên mới buột miệng thốt ra." Từ quản gia giúp hắn bôi vết sẹo trên lưng, trong lòng cảm hoài không thôi.

Nhắc tới phụ thân, Khấu Tĩnh cũng trầm mặc. Thật lâu sau, hắn nói: "Nếu như phụ thân còn sống, nhìn thấy ta như thế này, chỉ sợ sẽ thực thất vọng đi." Phụ thân hắn đỗ tiến sĩ, khẳng định là hy vọng hắn cũng có thể trở thành một người học thức uyên bác đi?

Từ quản gia sửng sốt một hồi, sau đó cười nói: "Thiếu gia, ngươi lo lắng nhiều. Lúc ấy sau khi lão gia biết ngươi đi tòng quân, không chỉ có không có thất vọng, ngược lại còn thật cao hứng. Ông ấy nói nam tử hán đại trượng phu ở trên đời, nên noi theo thời cổ Quan Quân Hầu bảo vệ quốc gia, phong lang cư tư* mới đúng, nhi tử ta có chí khí này, người làm cha như ta rất an ủi. Lão gia kỳ thật là thực rộng rãi, lúc ấy ngươi bị cắt mặt, ông ấy thực lo lắng ngươi sẽ không gượng dậy nổi, sau đó ngươi một lần nữa tỉnh lại, ông ấy mới yên lòng."

*Phong lang cư tư: Giải thích Tây Hán Phiêu Kị tướng quân - Quan Quân Hầu - Hoắc Khứ Bệnh sau khi đánh bại hung nô, lập đàn làm lễ tế thiên ở Lang Cư Tư Sơn, tế cáo thiên địa, tưởng niệm các chiến sĩ bỏ mình vì nước, khao thưởng anh hùng lập công, còn lập bia đá lưu lại tưởng niệm. Sau lấy "Phong Lang Cư Tư" chỉ thành lập công tích hiển hách.

Khấu Tĩnh nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của từ phụ, nhịn không được có chút ảm đạm, hắn ngay cả lần cuối cùng nhìn thấy phụ thân cũng không thể nhìn thấy.

Vì để không cho Từ quản gia cũng thương tâm theo, Khấu Tĩnh nói sang chuyện khác: "Ngọc Nhi đã ngủ rồi?"

"Ngủ rồi, sau khi nhìn thấy ngươi, liền không chống đỡ nổi nữa. Lúc vừa mới đặt ở trên giường, nhắm mắt lại trong miệng còn gọi Tiểu Viễn ca ca đâu." Từ quản gia nói tới Chung Ly Ngọc, nhịn không được nở nụ cười.

"Nó cùng chất nhi Từ đệ cảm tình rất tốt, ít nhiều có Từ đệ cùng Tiểu Viễn, Ngọc Nhi mới có thể yên tâm lại ở Huyện Học đọc sách." Hắn nhưng còn nhớ rõ tiếng khóc tê tâm liệt phế lúc trước khi nói bảo nó nhập học kia.

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia từ nhỏ đi theo tiểu thư ở hậu trạch sinh hoạt, bên người ngay cả một bằng hữu xấp xỉ tuổi chơi cùng cũng đều không có, cho đến khi gặp được Tiểu Viễn, mới tính là có bằng hữu."

"Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng nếu biết được, nhất định là sẽ cảm thấy an ủi. Ngày mai ta đưa Tiểu Viễn đi Huyện Học, thuận tiện lại cùng Từ đệ nói lời cảm tạ."

......

Buổi sáng Sở Từ thức dậy, đi theo đám người Trương Văn Hải đánh một đoạn Ngũ Cầm Hí. Hắn là vô cùng bất đắc dĩ, cảm thấy dứt khoát đem bí quyết múa ở quảng trường vũ đều dạy hết cho bọn họ. Như vậy mỗi ngày dậy sớm, tụ tập rèn luyện, cùng lão đầu nhi ở công viên có cái gì khác nhau? Đúng rồi, ngươi thật đúng là đừng nói, sau khi đội ngũ của bọn họ lớn mạnh, thực sự có mấy vị giáo viên mỗi ngày cũng đi theo cùng nhau đánh!

Lúc trở lại phòng, Sở Tiểu Viễn đã rời giường, thu thập chính mình thỏa đáng.

Sau khi hai thúc cháu rửa mặt, liền đi theo đám người đi đến nhà ăn. Buổi sáng hôm nay là cháo cùng với dưa muối, dưa muối này là một đại nương trong đó muối, nhai lên thanh giòn ngon miệng, còn có một chút cay gãi đúng chỗ ngứa, Sở Từ ăn khen không dứt miệng.

Trái ngược với Sở Từ, chính là Sở Tiểu Viễn thất thần, nó chỉ ăn hai miếng, liền nhìn ra bên ngoài một chút, hy vọng có thể thấy tiểu đồng bọn của mình.

"Ai." Sở Từ nặng nề thở dài, hấp dẫn lực chú ý Sở Tiểu Viễn, sau đó nói: "Ngươi không phải luôn nói Ngọc Nhi là kẻ dính người, yếu ớt sao? Sao mới một ngày không gặp y, lại nhớ nhung như thế a?"

"Ta mới...... Không có đâu!" Sở Tiểu Viễn mạnh miệng phản bác.

"Đúng không? Vậy càng tốt, cữu cữu Ngọc Nhi đã trở lại, nói không chừng sau này sẽ đi theo ở cùng cữu cữu y, ngươi lại có thể tự do trở lại, cao hứng không?" Sở Từ cười đến xán lạn.

Sở Tiểu Viễn bẹp miệng nhìn Sở Từ thật lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe, "Phòng chúng ta không phải còn có một chiếc giường sao? Để cho cữu cữu Ngọc Nhi cũng tiến vào ở. Sau này mùa đông lạnh, ta cùng Ngọc Nhi cùng nhau ngủ, tiểu thúc ngươi liền cùng cữu cữu y cùng nhau ngủ, cũng không cần lạnh đến mức phải lại đây cùng chúng ta chen chúc, được chưa?"

[.......Tiểu Viễn hay lắm, mai mốt lãnh hai đầu lì xì luôn.]

Nhìn hai mắt Sở Tiểu Viễn sáng lấp lánh, những người khác nhịn không được cười ha hả, hiếm khi thấy Sở huynh ăn mệt một lần, trong lòng thế nhưng có chút khoái ý là sao vậy?

Sở Từ trừng mắt nhìn Sở Tiểu Viễn liếc một cái, "Tiểu hài tử lời nói nhiều như vậy, mau ăn, ăn xong đưa ngươi đi Mông Đồng Quán."

Sở Tiểu Viễn hừ một tiếng, những người lớn này chỉ biết dùng loại thủ đoạn này uy hiếp người khác! Về sau nó có hài tử, cũng không cho bọn chúng nói chuyện!

Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn từ từ hướng tới Mông Đồng Quán, từ xa, liền nghe thấy một tiếng thanh thúy "Tiểu Viễn ca ca", ánh mắt Sở Tiểu Viễn sáng lên, sau đó làm bộ không thèm để ý mà lên tiếng, trong miệng còn nói một tiếng ngu xuẩn, kêu lớn tiếng như vậy.

Sở Từ khinh thường nhìn nó, trong lòng mắng một câu thật giỏi đóng kịch.

Hắn nhìn về phía phát ra tiếng, từ xa chỉ thấy một thân ảnh đĩnh bạt như xa lạ lại như có chút quen thuộc, tuy hắn chỉ gặp qua y một lần, nhưng lại ký ức khắc sâu.

Người nọ cũng nhìn lại đây, hướng tới Sở Từ gợi lên khóe miệng. Ánh mắt y ôn nhu, lộ ra một nụ cười nhẹ, gọi một tiếng "Từ đệ".

Sở Từ không thể nói là cảm giác gì, nghĩ là giọng nói của y quá mức ôn nhu lưu luyến, hắn lại có một loại ảo giác gương mặt nóng lên.

"Khấu huynh, huynh đã về rồi."

Khấu Tĩnh khẽ nhíu mày: "Từ đệ vì sao khách khí như vậy, còn gọi ta Khấu huynh?"

"Mặc Chi huynh chớ trách, ta chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, lần sau lại sẽ không." Sở Từ nói, cổ nhân đối với bằng hữu thư từ lui tới, xem đến cũng là vô cùng thân mật, cái gì "Hải thiên tại vọng, bất tẫn y y"*, hoặc là "Chỉ đoản tâm trường, thậm vi chí niệm**", đều là lời bày tỏ tương tư giữa bạn bè với nhau.

*Hải thiên tại vọng, bất tẫn y y: Đại thể ý tứ là nói viết thư cho người không ở bên cạnh, tỏ vẻ thực tưởng niệm, cho dù ở chân trời góc biển, cũng sẽ tưởng niệm ngươi.

**Chỉ đoản tâm trường, thâm vi chí niệm: Giấy ngắn nhưng lời lẽ tâm tình thì nhiều, nhung nhớ khắc sâu.

Khấu Tĩnh lúc này mới gật đầu, sau đó nhìn về phía Sở Tiểu Viễn: "Lần đầu gặp hiền chất, ta cũng không có đồ gì tốt cho, nghe Ngọc Nhi nói Tiểu Viễn võ nghệ cao cường, nghĩa bạc vân thiên, món đồ chơi nhỏ này, để lại cho ngươi thưởng thức đi."

Sở Tiểu Viễn ấp úng mà hô một tiếng "Khấu thúc thúc", sau đó nhịn không được nhìn chằm chằm "Món đồ chơi nhỏ" trên tay Khấu Tĩnh không bỏ. Đó là một chủy thủ lớn bằng bàn tay, trên vỏ nạm mấy viên đá quý, thủ công vô cùng tinh tế.

Sở Từ thấy, vội nói: "Thứ này vô cùng quý trọng, Tiểu Viễn chỉ là một tiểu hài tử, chỉ sợ làm hỏng. Lại nói, nó xuống tay không biết nặng nhẹ, cầm thanh chủy thủ này chỉ sợ làm bị thương đồng môn, vẫn là cảm tạ một mảnh tâm ý của Khấu huynh."

Khấu Tĩnh cười cười, kéo tay Sở Từ qua, đem chủy thủ đặt ở trên tay hắn. "Từ đệ, ngươi mở ra nhìn xem là biết."

Sở Từ rút vỏ ra, bên trong xác thực có một thanh chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng mà nhìn kỹ lại, chủy thủ này hai đầu dày nặng, trên đầu cũng bằng phẳng, vẫn chưa mài bén, càng không thể đả thương người, thật sự chỉ là một món đồ chơi cho tiểu hài tử, chỉ là tương đối quý trọng mà thôi.

"Nếu như vậy, ta đây liền thay tiểu chất cảm tạ Mặc Chi huynh." Sở Từ cười nói cảm tạ, đem chủy thủ đưa cho Sở Tiểu Viễn.

Sở Tiểu Viễn cao hứng tiếp nhận, nhìn Khấu Tĩnh nói một tiếng: "Cảm ơn Khấu thúc."

"Không cần cảm tạ, thúc thúc còn chưa có tạ ngươi đâu. Ta nghe y nói, ngươi ở học đường chiếu cố ý đủ chỗ, đa tạ."

Ba người bọn họ nói chuyện, Chung Ly Ngọc có chút chờ không kịp, nó kéo tay Sở Tiểu Viễn qua, nói: "Cữu cữu, Sở thúc thúc, chúng ta sắp bị muộn, bị tiên sinh bắt được, sẽ bị đánh lòng bàn tay."

Hai tiểu hài tử lôi kéo tay chạy đến Mông Đồng Quán, Khấu Tĩnh cùng Sở Từ cũng hướng tới Thi Hương ban bên kia đi qua.

"Mặc Chi huynh, lần này ngươi trở về, là vì chuyện gì? Ta nhớ rõ lần trước ngươi ở trong thư nói, nếu ta trúng cử sẽ tự mình trở về chúc mừng. Trước mắt lại sớm hơn mấy tháng, có phải là có biến cố gì đi?"

"Cũng không phải vậy. Từ sau khi tân đế đăng cơ, các nơi trạm gác thay quân, nguyên soái chúng ta bị điều đến Tây Giang tỉnh biên phòng trú doanh, làm thân binh của nguyên soái, chúng ta liền cũng theo lại đây." Khấu Tĩnh không có thái độ nào muốn giữ lại làm cho trong lòng Sở Từ thật cao hứng, tuy rằng những chuyện này cũng không xem là quân cơ gì.

"Lần này ta quay về Viên Sơn huyện, là tiếp nhận nhiệm vụ, muốn chiêu mộ binh lính về doanh trại."

"Trưng binh?" Trong đầu Sở Từ lập tức hiện ra hình ảnh "Mộ đầu Thạch Hào thôn, hữu lại dạ tróc nhân"*, từ xưa đến nay, binh dịch tuyệt đối là hình thức lao dịch các bá tánh sợ hãi nhất.

*Mộ đầu thạch hào thôn, hữu lại dạ tróc nhân: Chiều tối chạy vào Thôn Thạch Hào, có viên quan lại bắt người ban đêm. Xuất từ bài thơ "Thạch Hào Lại " của Đỗ Phủ.

"Không phải giống như ngươi nghĩ. Lần này tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, có cả những cựu lão binh trên 55 tuổi. Triều đình cho vinh dự tiền bạc cho bọn họ quay về quê cũ, bởi vì binh lính không đủ, cho nên cần từ dân gian tiếp viện, nhưng hoàn toàn là tự nguyện, mỗi lần chiêu một tên lính, liền được kết hai lượng bạc, để cho bọn họ an ủi cha mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net