Truyen30h.Net

Edit 1 200 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu

Tháng sáu trời mỗi ngày biến đổi, mỗi ngày mỗi nóng hơn. Trong không khí cũng tràn ngập hơi nóng, cho dù ngươi chỉ đứng yên ở chỗ đó không làm bất kỳ điều gì, cũng có thể nóng đến đổ một thân mồ hôi.

Đám người Sở Từ bị vây ở trong xe nhỏ hẹp, mỗi người đều giống như củ cải trắng, héo rũ không ra hình. Chu phu tử là người luôn thích đặt ra câu hỏi, cũng hành quân lặng lẽ, không nói chuyện nữa.

"Dừng!" Đại ca hộ vệ thương đội ra lệnh một tiếng, những người phía sau đều ngừng lại. Thương đội này nhân số không nhiều lắm, tổng cộng 5-60 người, trong đó hộ vệ đã có hơn hai mươi người.

Chưởng quầy cửa hàng Khấu phủ chiếm một phần, còn có một người trong đó là ông chủ những cửa hàng quy mô tương đối nhỏ, tự mình không tập hợp được thành thương đội, cho nên đi theo đội ngũ Khấu gia cùng nhau xuất phát.

Nói chung, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến, khẳng định là có thể kiếm được tiền. Nhưng nếu như tự mình ra cửa, trên đường nguy hiểm quá nhiều, nói không chừng một chút không cẩn thận, đó là chết bỏ mạng nơi đất khách. Bọn họ tình nguyện giao một ít tiền cho thương đội lớn, dựa vào trong đó, cho dù tiền kiếm ít đi một chút cũng không sao.

"Sở tú tài, vừa rồi hai vị huynh đệ ta đi săn mấy con thỏ trở về, ngươi cũng gọi những người đi cùng ngươi lại, xuống cùng nhau ăn chút đi."

"Đa tạ Tống đại ca, chúng ta cũng không khách khí nữa." Sở Từ ánh mắt sáng lên, lập tức vứt bỏ bánh nướng lớn cứng ngắc trong tay, gọi những người khác trên xe xuống.

Tống Dương vốn dĩ e ngại mệnh lệnh Khấu Tĩnh mới mang đám người Sở Từ lên đường, theo kinh nghiệm của gã trước nay ở chung với thư sinh mà nói, những hủ nho này đều là những kẻ sống chết giữ sĩ diện, mời bọn họ ăn cái gì cũng đều ra sức khước từ, rõ ràng đã chảy nước miếng giàn giụa, còn muốn làm bộ không sao cả, không mời ba bốn lần đều không xuống.

Sau khi gã từng có một lần kinh nghiệm, những lần sau này tái ngộ, đều chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ăn thì thôi. Cho nên lần này lúc gã dò hỏi Sở Từ, nghe hắn một lời đồng ý, còn hỏi lại một lần.

Sau lại biết được là thời tiết quá nóng, thức ăn bọn họ mang theo hầu như đều bị hỏng, chỉ có mấy cái bánh nướng cứng ngắc là may mắn còn sót lại.

"Oa, các vị đại ca tay nghề thật tốt, thịt thỏ này nướng ra màu sắc vàng óng bóng bẩy, ngửi lên quả thực quá thơm."

Sở Từ xuống xe ở giữa non xanh nước biếc đi lại một hồi, làm tan đi buồn bực u ám trong ngực. Lúc này ngửi được mùi thơm thịt thỏ, không khỏi tán thưởng ra tiếng.

"Ha ha, Sở Tú tài, nếu các ngươi một năm có non nửa năm đều ăn mấy thứ này, chỉ sợ cũng sẽ không nói như vậy."

"Đúng vậy, ta hiện tại chỉ muốn ăn cháo nương ta nấu, thưa thớt không mấy hạt gạo, nhưng ăn cùng với dưa muối đưa vào trong miệng ăn một miếng, thoải mái nói không nên lời."

Nghe y nói như vậy, bụng đói Sở Từ lại kêu lên một tiếng, cũng nhớ lại món dưa muối trong Huyện Học, mấy ngày không ăn thật là có chút thèm.

Bọn họ chia một con thỏ cùng hai cái bánh nướng lớn cho mấy người Sở Từ, với sức ăn của bọn họ, có thể ăn hết chổ này đã không tồi.

Sau khi ăn xong, một đám người tiếp tục lên đường.

......

"Ầm ầm ầm!"

Không trung vang lên một trận tiếng sấm, bỗng nhiên lại quát lên gió to, nhất định là sắp hạ một cơn mưa dông. May mắn có một người hộ vệ nhớ tới phía trước quẹo vào sau cách đó không xa có một gian miếu đổ, hẳn là có thể tạm tránh mưa gió.

"Rào rào rào......" Một chuỗi trân châu trắng bạc từ trên trời giáng xuống, treo ở trên mái hiên, phía dưới vũng nước, bọt nước không ngừng nhảy lên, liều mạng muốn bắn tung tóe lên trên.

Đoàn người bọn họ cuối cùng cũng đuổi được đến ngôi miếu đổ trước khi trời mưa, cho dù là người hay là hàng hóa, cũng chưa bị mưa xối một chút nào.

"Mưa mùa hè thường là tới mau mà đi cũng mau, có lẽ là không lâu sau, chúng ta hẳn là là có thể rời đi." Có người nói như vậy.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, trận mưa này thế nhưng vẫn rơi không ngừng đến khi chạng vạng còn chưa ngừng lại. Tống Dương sắc mặt nghiêm túc, xem ra đêm nay bọn họ phải ở trong miếu đổ nát nghỉ tạm rồi.

Nơi này đúng là ranh giới giữa Viên Sơn huyện cùng Cam Châu phủ, trước không có thôn sau không có tiệm, núi rừng lùm cỏ rất nhiều. Bọn chúng tuy không gây nên được chuyện gì, nhưng nếu như muốn làm ra chút nhiễu loạn, cũng khó lòng phòng bị.

Gã trước mang theo mấy vị huynh đệ, kiểm tra ở chung quanh miếu đổ, lục soát những nơi có khả năng giấu người một lần, cuối cùng phát hiện không có bất kỳ điều gì, trong lòng mới hơi an định lại.

Trong miếu đã đang nấu cơm, mấy cái nồi đồng nhỏ đang ùng ục ùng ục bốc hơi nóng lên, bọn họ đem thịt thỏ bắt lúc trưa cắt thành miếng nhỏ, để vào trong nồi nấu canh, phân cho mỗi người một chén nhỏ, ăn cùng với bánh nướng to.

Có lẽ là ăn ngủ ngoài trời rừng núi hoang vắng làm trong lòng mọi người có chút bất an, cho dù bóng đêm thâm trầm, mọi người cũng không có buồn ngủ một chút nào.

"Ôi, cảnh tượng như thế này, làm cho ta nhớ tới một câu chuyện xưa." Có người nói như vậy, những người còn lại ăn ý ngồi vây quanh ở bên nhau, chuẩn bị nghe gã kể chuyện xưa.

Bốn người Sở Từ cũng đi qua ngồi một chút, nếu ngủ không được, nghe chút chuyện xưa cũng rất thú vị.

"Chuyện kể ngày xưa có một thư sinh, trên đường đi thi chợt gặp mưa to tầm tã, trong lúc đánh bậy đánh bạ, y thế nhưng đi tới một chỗ thôn trang, ngoài cửa trang treo hai cái đèn lồng trắng trông rất bi thảm, làm lòng người phát lạnh......"

Sở Từ vốn tưởng rằng mở đầu như vậy, phía dưới nhất định là một chuyện xưa ma quỷ. Ai biết người này kể một hồi, thế nhưng biến thành truyện người lớn thư sinh gặp nạn đến ban đêm sẽ biến thành quả phụ trẻ xinh đẹp, vừa không ly kỳ, cũng không hương diễm. Nhìn trên mặt những người khác có cái loại cố gắng không cười, trong lòng hắn có cảm giác một vạn con thần thú chạy qua.

Sở Từ đang muốn nhỏ giọng mắng chửi, lúc quay đầu thế nhưng thấy hai người Giang Trần cũng một bộ hứng thú bừng bừng lắng nghe. Được rồi đi, là hắn trải qua sóng gió quá nhiều, mức độ chuyện xưa như vậy thật sự không làm dậy nổi hứng thú của hắn.

Kể chuyện xưa chính là một đại thúc trung niên, y thích kể chuyện xưa cho mọi người nghe, cũng thích thấy vẻ mặt mọi người như si như say. Lúc này y thấy vẻ mặt Sở Từ đần độn vô vị, trong lòng lập tức không cao hứng, trong lòng nói những người khác đều nghe mê mẩn, ngươi vì sao lại trưng ra một bộ vẻ mặt câu chuyện này thực không thú vị?

"Vị tú tài này, ngươi không thích nghe chuyện xưa sao?"

"Thích a." Sở Từ không hiểu ra sao mà trả lời, không rõ người này vì sao phải hỏi riêng hắn.

"Hay là ta kể không hay?"

"Vị đại ca này, ngươi kể thực hay."

"Vậy ngươi sao lại một bộ vẻ mặt thất thần như vậy?"

"Ai, thần thái cùng câu chuyện của đại ca đều vô cùng đúng chỗ, nhưng ta lại cảm thấy, câu chuyện này có chút khuôn sáo cũ, không xứng để đại ca ngươi giảng giải."

"Khuôn sáo cũ?" Câu chuyện này chính là một trong những câu chuyện được hoan nghênh nhất!

Thấy những người khác đều trừng mắt nhìn mình, tựa hồ muốn nói ngươi yêu cầu cũng quá cao chút, Sở Từ phát giác, mình không lộ một tay là không được.

"Như vậy đi, tiểu sinh có một câu chuyện xưa, cũng là ngẫu nhiên từ chổ người khác nghe được. Sau khi nghe xong, mọi người lại đánh giá một chút, câu chuyện xưa nào hay hơn một chút."

Mọi người vừa nghe, lại có một câu chuyện xưa để nghe, nghe nói cái loại này là không theo cách cũ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Sở Từ nhìn mọi người cười cười, nói: "Câu chuyện này có chút làm cho người ta sợ hãi, nếu sợ, đợi lát nữa nhớ rõ dựa gần một chút."

Những người khác cười vang ra tiếng, thư sinh này chuyện xưa còn chưa có giảng, ngược lại chê cười trước một chút, bọn họ một đám đại lão gia, dựa vào nhau còn ra thể thống gì?

"Chỗ ta cũng là một cái chuyện xưa thư sinh đi thi, nói trong năm Tân Dậu, Hồ huyện có một thư sinh tên là Hứa Vượng Tài. Mùa đông năm nay, sắp tới lúc y lên kinh đi thi, trước khi đi đã từ biệt mẫu thân. Mẫu thân luôn mãi dặn dò, nước mắt chảy ròng ròng, muốn y trên đường cẩn thận. Hứa Vượng Tài sau khi đáp ứng, liền xách lên túi đồ chính thức lên đường."

Một đoạn ngắn nói xong, mọi người có chút thất vọng, câu chuyện này có gì dễ nghe?

Sở Từ hơi hơi mỉm cười, tiếp tục giảng: "Hứa Vượng Tài đi một đường, đi đến chạng vạng, cũng chưa nhìn thấy một gian khách xá. Nhìn thấy trời sắp tối đen, trong rừng cỏ cây dày đặc, sợ có sài lang quấy phá, Hứa Vượng Tài đã nhanh hơn bước chân, cuối cùng gặp một gian miếu đổ. Ngôi miếu đổ này sớm đã không có người canh, cửa miếu đổ nát, tượng Phật ngã trên mặt đất, hai cái chuông đồng mắt to nhìn thẳng ngoài cửa, lộ ra một cổ cảm giác âm trầm."

"Thư sinh này thắp lên ngọn nến đặt trước đài, lúc ngồi xuống mới phát hiện bản thân đã rất đói, nhớ tới lúc ban ngày thân mẫu đã đặt hai cái bánh nướng lớn vào, cho nên mở ra túi đồ, ý muốn lấy bánh ra ăn. Mới vừa cởi bỏ túi đồ, y đã sợ tới mức mặt không còn chút máu. Hóa ra trong bọc ngoài trừ bánh ra, rõ ràng đặt thêm một kiện áo liệm trắng bệch, phía dưới còn lót mấy tiền giấy!"

Chuyện xưa đến chổ này, vẻ mặt mọi người trở nên chuyên chú. Đêm khuya, áo liệm, miếu đổ mấy cái từ này đặt ở bên nhau, thật sự làm người miên man bất định.

"Y cuống quít đem mấy cái áo liệm tiền âm phủ này ném đi, trong miệng không ngừng niệm a di đà phật. Lúc này, trong miếu đột nhiên gió lạnh từng trận, ngọn nến đặt ở trước đài chợt tắt, cửa lớn vốn dĩ được che lại cũng bị gió thổi đến vang lên bang bang! Trong chớp nhoáng, một cái bóng người đen nhánh xuất hiện ở ngoài cửa, hai tay cứng còng chộp về phía thư sinh kia ——"

"Bang!"

Mọi người run lên, la hét sợ hãi dựa vào cùng nhau, hóa ra Sở Từ vừa dứt lời, cửa lớn trước miếu bọn họ cũng đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh thổi tiến vào, một cái bóng người cứng còng xuất hiện ở ngoài cửa, cảnh tượng cùng với vừa rồi Sở Từ miêu tả giống nhau như đúc.

"Các ngươi đây là làm sao vậy?"

Tống Dương vặn quần áo chưa khô trên người, nhìn mọi người rúc ở bên nhau, ngẩng đầu kỳ quái hỏi.

"Ôi mẹ ơi!"

Mọi người vỗ vỗ ngực, Tống lão đại này, tí thì hù chết bọn họ.

"Ô ô ô......"

Lúc mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra, một tiếng thật nhỏ truyền đến, tựa hồ là đang khóc.

Vẻ mặt mọi người trở nên kinh hoàng, bởi vì tiếng khóc này rõ ràng là của tiểu hài tử, mà bọn họ ở đây đều là đại lão gia, vậy hài tử ở đâu ra?

Mặt Sở Từ cũng cứng lại, linh như vậy sao? Hắn vừa mới rõ ràng nghe thấy Tống Dương nói, những nơi có thể giấu người trước sau miếu đổ đều đã lục soát qua, vậy tiếng hài đồng khóc này lại là từ đâu tới?

May mắn ở đây còn có người không có nghe chuyện xưa. Tống Dương nhíu mày, cẩn thận thăm dò một phen, cuối cùng phát hiện, thanh âm này hẳn là từ phía sau Phật tòa truyền đến.

Bên trên Phật tòa được phủ một tấm vải bố, Tống Dương vén vải bố ra nhìn, phía dưới thế nhưng che giấu một nam hài. Bộ dáng ước chừng mười tuổi, khóc đến thở hổn hển.

Đem người xách ra ngoài hỏi, không phí bao nhiêu miệng lưỡi, đứa nhỏ đã khai rõ ràng.

Hóa ra nó là tình báo viên sơn tặc phụ cận gần đó nuôi dưỡng. Ngày thường nhiệm vụ chính là trốn ở ngôi miếu đổ này, quan sát khách thương lui tới, nếu nhìn thấy ít người lại thoạt nhìn có tiền, sẽ nhanh chóng treo một mảnh vải đỏ ở trên cành cây, những người đó sẽ âm thầm đi qua mai phục.

Không ngờ hôm nay đột nhiên trời mưa, trong miếu ùa vào một đám người lớn, đứa nhỏ này hoảng không chọn được đường, liền trốn vào dưới Phật tòa, không rên một tiếng.

Lúc đầu nó vẫn luôn đang nghe Sở Từ giảng chuyện xưa, vốn là đã sợ tới mức không xong, đợi đến khi cửa vang lên một tiếng, rốt cuộc khắc chế không được chính mình, lúc này mới khóc lên.

Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Nếu nó là do sơn tặc nuôi, như vậy nhất định là biết tình huống sơn tặc.

Đứa nhỏ này nói, tổng cộng có năm kẻ sơn tặc, bọn họ ngày thường ở trong thôn, chỉ khi nào thấy trên cây có treo vải đỏ, mới che mặt xông ra gây án.

Trách không được diệt phỉ trước nay đều không dọn sạch sẽ được, lúc bọn họ bận rộn thì làm thôn dân, lúc rảnh rỗi thì làm sơn tặc, chỉ xuống tay đối với một vài người liên kết làm buôn bán, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được tiểu hài tử này, ai có thể biết thân phận thật sự của bọn họ đâu?

Đoàn người Tống Dương nhìn nhau một chút, trong lòng có chủ ý. Bắt được sơn tặc trên tay phạm vào mạng người, quan phủ là có thưởng bạc, huynh đệ bọn họ làm thuê cho Khấu gia, tuy rằng lương tháng không ít, nhưng ai lại sẽ sợ nhiều tiền đâu?

Bọn họ xách theo đứa nhỏ này ra cửa, cho đến khi trời sáng, liền mang theo một chuỗi bánh chưng lại đây. Năm kẻ sơn tặc bị trói gô, trong miệng cũng bị nhét đồ. Bọn họ thể trạng cường tráng, nếu như là đội ngũ tầm thường hai ba người, thật đúng là đánh không lại bọn họ.

Lúc năm người này bị bắt, đang ở trên nhà gỗ trên núi bài bạc. Bị Tống Dương dẫn người vọt vào, bắt vừa vặn.

Khi lại lần nữa khởi hành lên đường, bọn họ đánh xe đuổi càng nhanh, đều mong sớm một chút trở lại Viên Sơn huyện.

Một đường ra roi thúc ngựa, mọi người rốt cuộc lúc giờ Tuất tới cửa thành. Hai bên nhân mã đường ai nấy đi, từ biệt ở đây.

Bốn người mới vừa đến cửa Huyện Học, đã có hai bóng người vọt ra, một trái một phải ôm lấy đùi Sở Từ, "Tiểu thúc tiểu thúc" kêu không ngừng.

Sở Từ cũng cao hứng sờ sờ đứa này, sờ sờ đứa kia. Hài tử chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy, ngày thường ở cùng nhau chọc người giận, một khắc không thấy lại làm người nhịn không được nhớ mong.

Ban đêm, Sở Từ cùng mọi người ngồi ở cùng nhau giảng chuyện phát sinh mấy ngày này, hoàn toàn không thể tưởng được, sau nửa tháng, trong huyện ngoài huyện đều lưu truyền một câu chuyện xưa.

《 Sở Tú tài một lời kinh khóc tiểu sơn tặc, Tống hộ vệ không nói hai lời lập công lớn 》

Mà điều làm người nhắc đến nhiều nhất, vẫn là Sở Từ ngày đó còn chưa có giảng xong kết cục chuyện xưa rốt cuộc là ra sao? Mẫu thân lúc đưa tiễn chính là cố ý làm như vậy? Thư sinh Vượng Tài rốt cuộc có bị giết hại hay không? Áo liệm tiền âm phủ rốt cuộc có tác dụng gì?

Có người bởi vì tim gan cồn cào, thậm chí tự mình ra tay bịa ra bổ sung trọn vẹn chuyện xưa. Y càng viết càng nghiện, bất tri bất giác, thế nhưng viết ra một quyển 《 Chí Quái Thú Đàm 》 lưu lại hậu nhân bình giám.

Ai cũng không biết, y viết văn chương ước nguyện ban đầu chỉ là vì bổ sung trọn vẹn cái chuyện xưa chỉ mới giảng đến một nữa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net