Truyen30h.Net

[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 9: Tiểu Nhị trưởng thành rồi.

AdaWong126

Tần Chiêu là tới đem đồ vật gửi ở sạp hàng cữu cữu y bán.

Trong bao bố có hai con thỏ một con gà rừng, đều còn tươi sống, mới vừa bày ra không bao lâu, đã bị người có tiền mua đi rồi.

Tần Chiêu cầm tiền, khăng khăng lôi kéo Sở Từ nói muốn mời khách. Sở Từ dở khóc dở cười, không biết vì sao sẽ đột nhiên bị mời khách.

Tần Chiêu nói: "Trước đây không phải ngươi dạy ta một biện pháp bắt sống động vật sao? Vật còn sống so với vật chết đáng giá hơi một chút, ta kiếm thêm được ít tiền, không lẽ không nên mời ngươi ăn một chút gì."

Sở Từ bừng tỉnh đại ngộ, lần trước tới trấn trên, hắn cùng Tần Chiêu hàn huyên một đường, khi nói đến biện pháp săn thú, hắn thuận miệng đưa ra một phương pháp đánh bắt bằng cách thắt nút dây, đây là hắn khi đi học từ trong sách học được một cách thắt nút dây, giấu ở bên trong cỏ, động vật nhỏ khi đi qua chân sẽ bị vướng vào không thoát được.

"Cái đó ngươi cũng thật là lợi hại, ta chỉ đề ra một câu, ngươi vậy màcó thể bắt được. Nhưng mà, vì sao ngươi không đào bẫy rập, đào bẫy rập không phải có thể bắt được vật còn sống sao?"

"Đừng nói, người trong thôn không cho đào bẫy rập. Hai năm trước có người lên núi đạp trúng bẫy rập bị ngã trẹo chân, không bò lên kịp suýt chút nữa bị chết đói ở trong, còn may có người đi ngang qua phát hiện nếu không đã gây nên tội lỗi lớn. Dù sao chúng ta dùng cung tiễn cũng có thể đánh được con mồi, liền không cần phí công đào bẫy rập." Tần Chiêu nói, không cần vì một chút đồ làm hại đến tánh mạng người khác.

"Thì ra là thế." Sở Từ hiểu ý gật gật đầu, cổ đại không thể so với hiện đại, hiện đại rất ít người tới lui lên núi, người cổ đại là dựa núi ăn núi, nếu chổ này một cái bẫy chổ kia một cái bẫy, đối với bá tánh bình thường mà nói xác thật rất nguy hiểm.

"Cho nên, ngươi nói ta có nên mời ngươi ăn một bữa hay không, đi đi đi!" Tần Chiêu cười to, sau đó dùng tay vòng một cái, liền ôm cổ Sở Từ buộc phải dẫn hắn đi về phía bên kia.

"Ngươi buông tiểu thúc ta ra!" Sở Tiểu Viễn mặt phình phình, thấy Sở Từ bị y choàng cổ nói không nên lời, lập tức nhảy ra bảo hộ hắn.

"Hắc, ngươi là ai a?" Tần Chiêu rất có hứng thú nhìn Sở Tiểu Viễn. "Ngươi kêu ta buông ra thì buông ra sao, ngươi có bản lĩnh gì a?"

Sở Tiểu Viễn sửng sốt, sau đó từ trong túi vải treo ở trên người móc ra một cái Ná, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi không buông tiểu thúc ta ra ta sẽ dùng Ná bắn ngươi!"

"Ná?" Tần Chiêu có chút tò mò, "Cái này chơi như thế nào?"

Sở Tiểu Viễn nhặt một viên đá, sau đó dùng ná kéo một cái, chuẩn xác bắn ở trên thân cây, phát ra một tiếng "Bang" vang lên. Nó quay đầu lại kiêu ngạo nhìn Tần Chiêu, tỏ vẻ ta cũng rất là lợi hại.

Ánh mắt Tần Chiêu sáng lên, thời gian kế tiếp, y liền không dây dưa với Sở Từ, mà là vòng quanh Sở Tiểu Viễn, bảo nó cho y mượn ná chơi một chút.

Sở Từ bật cười, hắn cũng là vừa rồi mới biết được tiểu ca này cao lớn như vậy thế nhưng chỉ mới mười sáu tuổi, dậy thì cũng tốt quá đi, nhưng mà đầu óc này, đại khái cũng không hơn Sở Tiểu Viễn bao nhiêu.

Sau khi ăn bát hoành thánh nhỏ Tần Chiêu mời khách, thái độ của Sở Tiểu Viễn tốt hơn một chút, bởi vì nó phát hiện bát hoành thánh nhỏ như này nhưng tới năm văn tiền một bát, đủ để mua một thanh kiếm gỗ. Trong lòng Sở Tiểu Viễn  xúc động, sợ thái độ không tốt Tần Chiêu sẽ đòi tiền tiểu thúc nó.

Ba người đi đến cửa thành, Sở Tiểu Viễn thấy có một phụ nhân xách theo mấy giỏ gà con rao hàng, tinh thần tỉnh táo ngay tức khắc.

"Tiểu thúc người xem." Nó lôi kéo quần áo Sở Từ.

"Ngươi muốn mua gà con?"

"Vâng, mua gà con là có thể ở nhà nhặt trứng gà, nói không chừng còn có thể đi bán kiếm tiền a." Sở Tiểu Viễn ảo tưởng có một ngày nó có thể đem tiền bán trứng gà tự mình nuôi giao cho nương nó.

"Được, ta đi mua."

Sở Từ vừa hỏi giá, những con gà con này ba văn tiền một con, liền mua hết một rổ, tổng cộng mười con, thêm tiền rổ hai văn tiền, thanh toán 32 văn.

Sở Tiểu Viễn vui sướng xách theo gà con, nện bước đến lục thân bất nhận*. Sở Từ nhìn đến cười không ngừng.

*Lục thân bất nhận: Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận. Ở đây muốn nói thái độ nghênh ngang không kiêng nể gì.

Tần Chiêu đang cầm Ná của Sở Tiểu Viễn, dọc đường đều đang nhặt viên đá bắn lên cây bên cạnh. Bỗng nhiên, y thấy cách đó không xa trên sườn núi giống như có một con thỏ hoang, vì thế nhặt một viên đá lớn, dùng sức kéo ná ra, chuẩn bị trổ tài kĩ năng.

Một tiếng "Răng rắc" vang lên, Sở Tiểu Viễn quay đầu nhìn lại, Ná nhỏ bản thân yêu thương trân quý đã bị phân năm xẻ bảy, đầu sỏ gây tội cầm Ná của nó có chút xấu hổ mà đứng, tức khắc khóc thành tiếng.

Sở Từ vỗ vỗ Tần Chiêu đang không biết làm sao, sau đó đi đến trước mặt Sở Tiểu Viễn ngồi xổm xuống, "Khóc cái gì, nam tử hán đại trượng phu đổ máu không đổ lệ, về nhà tiểu thúc lại làm cho ngươi một cái."

Sở Tiểu Viễn mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Con mới chơi một ngày, sớm biết như vậy sẽ không cho y mượn."

"Không có việc gì, hào phóng chút, xem ta giáo huấn y." Sở Từ đứng lên, vỗ vỗ Sở Tiểu Viễn còn đang sụt sịt cái mũi, đi đến trước mặt Tần Chiêu.

"Tần tiểu ca, nhà ngươi có cái gì giống như gân bò không? Làm Ná cần dùng cái này, nhà ta không còn đủ rồi."

"Có có có, ta về nhà sẽ đưa tới cho các ngươi. Xin lỗi a, ta cũng không biết sức lực ta lại lớn vậy." Tần Chiêu thực xấu hổ.

"Không có việc gì, tiểu hài tử mà, hiếm khi có được một món đồ chơi, tự nhiên yêu quý chút." Một câu của Sở Từ làm Tần Chiêu càng thêm áy náy, hiếm khi có được một món đồ chơi còn bị y làm hỏng rồi.

Sở Từ nhìn y có chút nản lòng, vì thế "Có ý tốt" đề nghị, "Như vậy đi, ngươi có biết làm kiếm gỗ không? Chính là cái loại kiếm luận võ, ta thấy Tiểu Viễn giống như rất thích."

"Làm được." Tần Chiêu không quá xác định, nhưng đồ dùng săn thú thường ngày đều là tự y làm, một thanh kiếm gỗ nhỏ hẳn là cũng không nói chơi.

"Vậy được, sau hôm nay ngươi về nhà làm cho Tiểu Viễn một thanh kiếm gỗ, sau đó lại mang một đoạn gân bò lại đây."

"Có thể cũng làm cho ta một cái Ná không?"

"...... Được."

Đi đến ngã rẽ, ba người đường ai nấy đi, Sở Từ phát hiện Tần Chiêu đi đường tốc độ nhanh hơn rất nhiều, đảo mắt đã không thấy bóng người.

Đi đến cửa thôn, Sở Từ ngửi được một cổ mùi thuốc từ trong nhà nào đó bay tới, hắn đột nhiên nhớ tới, lần trước nương hắn vì trả tiền thuốc cho hắn, đã đem trang sức của mình đưa cho Hoàng đại phu.

"Tiểu Viễn, ngươi mang theo gà con về nhà trước, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

"Được, tiểu thúc người trở về sớm một chút." Sở Tiểu Viễn xách lên rổ đi về nhà, tiểu hài tử bên cạnh thấy nó cùng Sở Từ tách ra liền đi tới vây quanh, lờ mờ có thể nghe thấy đám hài tử kia dùng ánh mắt cùng ngữ khí hâm mộ hỏi chuyện Sở Tiểu Viễn.

Sở Từ cười cười, sau đó đi về hướng nhà Hoàng đại phu.

Tường vây trong nhà Hoàng đại phu là dùng gạch đắp lên, ở trong thôn xem ra chính là một trong những ngôi nhà tốt nhất. Sở Từ tiến lên gõ cửa, mở cửa chính là tiểu tôn nữ Cẩm Nương của Hoàng đại phu.

"Gia gia, Sở Tú tài tới!" Tiểu cô nương bảy tám tuổi vừa chạy vừa kêu, giống như tới không phải Sở Từ mà là thổ phỉ.

Sau khi Sở Từ vào cửa nói rõ mục đích đến đây, Hoàng đại phu rất thống khoái từ trong phòng lấy đồ ra.

"Cầm đi, đây là năm đó cha ngươi  để lại cho nàng, Sở tiểu nhị, về sau ngươi cần phải hiếu thuận với nương ngươi và bọn họ a." Hoàng đại phu chỉ thu Sở Từ 350 văn tiền thuốc, xem ra tiền xem bệnh chưa thu.

"Ta sẽ, đa tạ Hoàng đại phu." Sở Từ nhận lấy đồ, hành lễ của vãn bối với ông ta. Hắn thề, lần này sau khi lấy về, về sau không bao giờ để nương hắn phải đem đồ vật đẩy đi ra ngoài.

Khi về đến nhà, Sở Tiểu Viễn đã đem gà con thả ra. Gà con vàng nhạt cẩn thận đi theo mấy con gà lớn kêu chíp chíp, tựa hồ là đói bụng. Sở Tiểu Viễn ngồi ở một bên tảng đá đập nát gạo lức, đập nát ra rồi ngâm vào trong nước một chút lại đem cho gà con ăn, bảo đảm đem gà con nuôi đến cứng cáp, nó rất có kinh nghiệm nuôi gà con.

Sở Từ đem đồ hôm nay mua được đi vào phòng bếp, hai cân muối, năm cân bột mì cùng hai thịt. Thẩm Tú Nương ở phòng bếp nhìn nhiều đồ như vậy có chút há hốc mồm, nghe Sở Từ nói một tiếng, mới bắt đầu thu dọn.

"Tẩu tử, hôm nay buổi tối ăn sủi cảo đi?"

"Ừm, được." Thẩm Tú Nương đáp lời, sau đó bắt đầu múc bột mì.

"Tẩu tử làm nhiều chút, cả nhà ta cùng ăn thoải mái một trận." Sở Từ sợ nàng chỉ làm phần ăn hai ba người, đến lúc đó nàng cùng đại ca hai người ăn cơm thừa thì không tốt.

Thẩm Tú Nương có chút ngượng ngùng, nàng vừa rồi xác thật cũng là nghĩ như vậy. Nghe Sở Từ nói như vậy vừa, nàng đành phải lại múc thêm hai muỗng bột mì lớn.

Sở Từ đi ra phòng bếp, nắm cái túi giấu ở sau lưng, hắn đi đến trước cửa phòng nương hắn, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Tiểu nhị a, vào đi, nương ở đây."

Sở mẫu ngồi ở trên giường, nheo mắt sửa sang lại xiêm y, thấy Sở Từ đi tới, nàng buông quần áo vỗ vỗ giường, ý bảo Sở Từ ngồi xuống.

"Nương, hôm nay ta ở trấn trên kiếm được 750 văn. Mua hai cân muối 60 văn, hai cân thịt heo 40 văn, năm cân bột mì 35 văn, còn có mười con gà con cùng một chút tiền ăn sáng, tổng cộng tiêu 174 văn." Sở Từ lại đây báo cho nàng.

"Tiểu nhị a, tiền chính ngươi kiếm được tự mình tích cóp, đừng tiêu phí ở trong nhà nhiều như vậy, ngươi còn phải đọc sách. Trước mắt Tiểu Viễn cũng lớn, đại ca đại tẩu ngươi cũng khó a, bọn họ cung phụng trong nhà ăn uống đã không còn dư, tiền đọc sách còn phải chính ngươi tự tích góp." Sở mẫu nghe hắn một ngày đã sài ra rất nhiều, nhịn không được nói hắn, sợ hắn tuổi còn nhỏ không tiết kiệm được tiền.

"Nương, người yên tâm đi, ta bản lĩnh lớn đâu. Ta không chỉ có muốn đọc sách, muốn trong nhà mỗi ngày đều sống tốt, ta còn muốn để Tiểu Viễn cũng đi theo cùng ta đọc sách. Đến lúc đó nhà chúng ta một hơi có hai người đi ra ngoài làm quan, sau này ngài thành lão phong quân đi ra ngoài cũng có nhiều mặt mũi a!" Những lời Sở Từ nói, thành công chọc cười Sở mẫu.

"Ta đây có thể được thành lão phong quân* sao? Nếu là cha ngươi còn sống, ông ấy khẳng định sẽ cao hứng đến ngủ không yên." Sở mẫu nói, ánh mắt ảm đạm xuống, trên mặt cũng không còn ý cười.

*Phong quân: Con làm quan thì cha được phong quân.

"Nương, ta biến cái ảo thuật cho người xem thế nào? Người nhắm hai mắt đi, ta nói mở người lại mở." Sở Từ vội vàng dời đi sự chú ý của nàng.

"Ngươi đứa nhỏ này sao lại làm đủ trò như vậy?" Tuy là nói như vậy, nhưng Sở mẫu vẫn  thực nghe lời nhắm mắt lại.

Sở Từ móc ra cái túi kia  , đặt ở trước mắt nương hắn, "Có thể mở rồi."

Sở mẫu chậm rãi mở to mắt, một cái túi quen thuộc xuất hiện ở trước mắt nàng. Trong những năm qua, nàng giống như mỗi ngày đều ôm thứ này ngủ. Nhìn nhìn, nước mắt chảy xuống che mờ hai mắt.

"Nương, người làm sao vậy? Này không phải chuyện đáng để vui vẻ sao? Người yên tâm đi, hôm nay ta lấy nó trở về, về sau sẽ không bao giờ đưa ra ngoài nữa. Về sau a, ta còn muốn mua cho người càng nhiều trang sức tốt, để người mười cái ngón tay đều mang lên ——"

Giọng nói Sở Từ đột nhiên im bặt, bởi vì lão thái thái đem hắn kéo vào trong lòng ngực, "Tiểu nhị nhà ta trưởng thành rồi."

Sở Từ sửng sốt, sau đó không tự giác mà cười. Nói thật, tuy rằng nàng là mẹ hắn, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy, lão thái thái cùng bà ngoại hắn rất giống nhau, ngay cả cái ôm cũng giống nhau, luôn ấp áp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net