Truyen30h.Net

[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 371: Bù đắp nhau.

AdaWong126

"Tòa sư nói quá lời, chỉ là lễ không thể bỏ, thứ cho học sinh không thể nghe lệnh, vẫn nên xưng ngài một câu tòa sư."

Trương Tùng Niên khách khí, Sở Từ cũng không thể thuận thế leo lên khách khí theo. Lúc này có chút kiên trì mới là cách làm chính xác. Quả nhiên, Sở Từ vừa nói như vậy, Trương Tùng Niên tuy rằng dùng ngữ khí bất đắc dĩ mà chỉ vào hắn thở dài, nhưng ý cười trên mặt lại không phải giả.

Thấy Trương Tùng Niên tâm tình tốt, những người khác trong thư phòng cũng sôi nổi nói chuyện. Trong lời nói đều là hâm mộ Sở Từ có thể có tòa sư tốt như vậy, ngữ khí hơi chua phối hợp với vẻ mặt cung kính của bọn họ, kẻ này so với kẻ kia đều có vẻ chân thành hơn.

"Vị này chính là Trạng Nguyên Lang ân khoa năm ấy sao? Trăm triệu không nghĩ tới vị môn sinh thiên tử này thế nhưng cùng Trương huynh ngươi có quan hệ, Tam Nguyên Cập Đệ chính là bắt đầu từ ngươi. Hiện giờ hai người các ngươi cùng chỗ cùng phòng, vì triều đình lựa chọn lương tài, thật đúng là một kiện phong nhã a."

Đề học Đào Húc Song Hồ tỉnh thấy một màn trước mắt này, không khỏi nổi lên ý trêu ghẹo, y cùng Trương Tùng Niên chính là đồng niên, ngày xưa khi ở kinh thành giao tình không cạn, cho nên y khi đối mặt Trương Tùng Niên, cũng không cậu nệ giống những người bình thường khác.

Trương Tùng Niên cười cười: "Lúc này xác thật là vừa khéo, có thể thấy được hữu duyên hà xử bất tương phùng? Được rồi, nếu người đã tới đủ, chúng ta  trở lại chuyện chính. Thi Hương lần này là trận đầu Thi Hương sau ân khoa Thiên Hòa nguyên niên, Thánh Thượng đặc biệt coi trọng, đặc biệt cho phép danh sách đậu năm nay so với năm rồi nhiều hơn một ít. Cho nên năm nay khi các vị phán cuốn, cần phải thủ hạ lưu tình một chút a."

Các địa nhân khác cũng cười rộ lên, chỉ có Sở Từ là năm nay gia nhập, không biết nguyên do, nhưng hắn cũng cùng mỉm cười theo, không làm bản thân trở thành một người không hài hòa.

Thiên Hòa Đế sở dĩ coi trọng trận này, chủ yếu là bởi vì, học sinh ở năm mở ân khoa ấy là dưới sự trị vì của phụ hoàng y lấy được thành tựu, mà trận này, lại kiểm tra năng lực trị quốc của y, y dĩ nhiên là coi trọng hơn một chút.

Trương Tùng Niên lại nói: "Lần này Thi Hương, phụ trách tuần tra trường thi chính là Hà đại nhân tri châu bản địa, nếu các vị ở trên trường thi phát hiện chỗ nào không thỏa đáng, trực tiếp nói cho y là được. Những chuyện khác, dựa theo quy cũ trước đây, trước ba ngày thi mới có thể công bố danh sách chủ khảo, hy vọng khi các vị ra ngoài cẩn thận một chút, không thể để người chú ý và bị lộ ra ngoài, đến lúc đó bên trên giáng tội, bản quan tuyệt đối sẽ nghiêm tra đến cùng."

Y vừa nói, vừa dùng cặp mắt nghiêm ngặt quét qua từng người ở đây, mọi người đột nhiên thấy một cổ áp lực vô hình vờn quanh thân, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi vài phần.

Sau khi mọi người bảo đảm nhất định tuân thủ quy củ, Trương Tùng Niên nở nụ cười, nói: "Chư vị cũng đừng quá khẩn trương, chỉ cần không ồn ào ra chuyện, bản quan hết thảy đều dễ nói. Kỳ thật bản quan cũng có thể hiểu được nổi khó xử của các vị, nhà ai lại không có hai ba bạn bè thân thích chứ? Bản quan vẫn là câu nói kia, đừng để người phát hiện ra mình đã để lộ ra ngoài."

Những lời này cũng giống như câu nói trên, nhưng nghe ở trong lỗ tai mọi người thì lại không giống nhau. Trương đại nhân này rõ ràng là nói cho mọi người, nếu gặp phải bạn bè thân thích không thể từ chối, vậy nói cũng nói đi, chỉ là ngàn vạn không được ồn ào, nếu không y cũng chỉ có thể việc công xử theo phép công.

Ở đây đều là nhân tinh, ai không rõ chuyện này chứ? Cho nên cũng mỉm cười không nói, tất cả mọi người đều không nói gì. Sở Từ thân là mao đầu tiểu tử duy nhất trong đám người này, dĩ nhiên sẽ bị mọi người chú ý.

Có người muốn nhìn một chút, Sở đại nhân mới vào nhà tranh có thể bởi vì chuyện này làm ầm ĩ lên hay không, dù sao những tiểu tử lỗ mãn mới vào quan trường này, trong mắt đều không chấp nhận được một hạt cát.

Làm họ thất vọng chính là, Sở Từ ở trong những người này vững như lão cẩu, trên mặt một chút do dự cũng không, khi người khác nhìn qua còn vô tội mà nhìn trở về.

Kỳ thật Sở Từ biết bọn họ có ý gì, đơn giản chính là muốn nhìn tên tiểu tử lỗ mãn hắn giận dỗi cái xã hội hiện thực hắc ám này, cho bọn họ thêm chút thú vị trà dư tửu hậu thôi.

Nhưng đầu tiên, vị quan chủ khảo là tòa sư cuả Sở Từ, đệ tử dỗi sư phụ là đại nghịch bất đạo, tuy rằng Trương Tùng Niên chỉ là chấm đậu hắn, nhưng trên quan trường, nếu không có một bước này thì trăm triệu không thể, y  tương đương với một người dẫn đường, dẫn Sở Từ bước lên con đường làm quan. Về tình về lý, Sở Từ đều nên kính y.

Sở Từ từng nghe nói có quan chủ khảo lo lắng thí sinh tuổi nhỏ không vào được triều đình mà cố ý cho y thi rớt, thí sinh thi rớt không chỉ không thể oán trách, còn phải cầm theo lễ vật tới cửa nói lời cảm tạ, có thể thấy được một từ tôn sư trọng đạo, không phải chỉ là không duyên cớ mà nói suông.

Hơn nữa, bản thân Sở Từ cũng từng hưởng thụ đặc quyền giai cấp đãi ngộ như vậy, lúc trước khi hắn Thi Hương, Hứa Chinh tiên sinh hắn, cũng từng âm thầm vì hắn hỏi thăm quan chủ khảo, bảo hắn gãi đúng chỗ ngứa. Khi đó hắn nói cho hảo bằng hữu, hảo bằng hữu lại nói cho thân hữu của mình, một truyền mười, mười truyền trăm, kỳ thật cũng không tính là bí mật gì. Chỉ cần không phải người cô đơn, người không có một người bằng hữu nào, trên cơ bản đều có thể biết trước được quan chủ khảo là ai. Kết quả không ảnh hưởng toàn cục, cần gì phải rối rắm mấy thứ này chứ?

Hơn nữa, người thật sự có tài hoa, căn bản không cần vì đón ý lấy lòng sở thích của quan chủ khảo mà ép dạ cầu toàn. Tựa như Sở Từ năm đó, cho dù tới cuối cùng Trương Tùng Niên vẫn không thích cận cổ văn phong, nhưng có hai lần tiến cử, năm người cùng đảm bảo, quan chủ khảo cho dù không thích, cũng phải bóp mũi chấm đậu, bằng không nhiều người tức giận khó bình, quan đồ cũng dừng bước tại đây.

Đương nhiên, nếu Trương đại nhân trắng trợn táo bạo nói cho bọn họ đánh dấu người thân, phá hỏng tính công bằng của kỳ thì, như vậy cho dù Sở Từ phải mạo hiểm mất mũ quan, cũng muốn đem việc này thông báo thiên hạ.

Loại thủ pháp đánh dấu này là trước kia Sở Từ lật xem một cuốn sách nọ nhìn thấy, phương pháp này so với thủ đoạn bí mật mang theo tài liệu, thi dùm, đổi cuốn làm rối loạn kỉ cương mà nói, nguy hiểm càng thêm nhỏ. Thí sinh chỉ cần ở trong cuốn lưu lại câu nói đã thương lượng trước, thì đều có thể chấm đậu. Người sử dụng phương pháp này số lượng vốn ít, sợ bị nhìn ra sơ hở. Ai ngờ tham quan kia cần sốt ruột, thế nhưng một hơi đồng ý với mấy chục người, đến cuối cùng bởi vì những lời này lộ ra dấu vết, rơi vào kết cục sau thu hỏi trảm, gia quyến lưu đày.

Trương Tùng Niên thấy mọi người đều hiểu được ý của hắn, liền tiếp tục nói: "Dựa theo lệ thường, mùng năm mở tiệc, mùng sáu vào trường thi niêm phong cửa, đến lúc đó quan nội mành cùng quan ngoại mành không thể âm thầm liên lạc, giao lưu với nhau, nếu thật sự có việc, chỉ có thể thông qua người trong truyền đạt, không thể tự chủ trương. Nếu tùy ý làm bậy, một khi xét xử, sẽ bắt vào nhà giam, sau kỳ thi thẩm tra xử lí, chư vị đã hiểu rõ?"

Cửa niêm phong này chính là dưới phó chủ khảo, Sở Từ trong năm người không có trong phạm vi phong bế, dĩ nhiên không cần lên tiếng. Các giám thị quan cùng giám khảo các tỉnh điều động tới cùng cung kính trả lời, sau khi Trương Tùng Niên nghe xong, vừa lòng gật gật đầu.

"Còn nữa, sau khi thi xong một ngày, lúc chư vị trở lại dịch quán, không được dự tiệc uống rượu, đương nhiên, tự đi uống rượu cũng không thể. Nếu muốn ra cửa, cần phải được bản quan cho phép, nếu tùy tiện ra ngoài, sau kỳ thi tất sẽ truy cứu trách nhiệm, các ngươi đã hiểu rõ?" Những lời này, là Trương Tùng Niên nói với nhóm phó chủ khảo, bởi vì những người khác ở trước kỳ thi kết thúc đều phải ở lại trường thi, chỉ có năm người bọn họ có thể ra ngoài.

Đám người Sở Từ chắp tay xưng vâng, chỉ cần không phải đầu óc có lỗ, bình thường cũng sẽ không lấy con đường làm quan của mình tới thử độ nhẫn nại của quan chủ khảo.

Lúc sau, Trương Tùng Niên lại công đạo rất nhiều quy củ, cho dù đa phần mọi người trong đó đều có kinh nghiệm làm giám khảo, nhưng mọi người vẫn không dám hàm hồ, dựng lỗ tai nghe được nghiêm túc. Sở Từ thì khác, hắn một bên nghe còn một bên móc ra bút than ở trên sổ nhỏ ghi chép lại chuẩn bị trở về ôn tập, để tránh bởi vì không quen thuộc phạm vào kiêng kị.

Lúc Trương Tùng Niên ở kinh thành nghe qua hắn ở Quốc Tử Giám định ra quy củ, lúc này biết hắn đang ghi chép lại. Mà các đại nhân khác cho dù có nghi hoặc cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đưa mắt ngó qua một chút.

Buổi họp này kéo dài đến buổi chiều mới kết thúc, Trương đại nhân nói sẽ có người đưa đồ ăn lên, để cho từng người bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi trước, đợi đến buổi tối lại vì mọi người đón gió tẩy trần.

Sau khi cùng Trương Tùng Niên cáo từ, mọi người lục tục rời khỏi thư phòng, Sở Từ thấy trên mặt Trương Tùng Niên hơi mệt mỏi, cho nên cũng không có tiến lên quấy rầy, đi theo mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

"Chào Sở đại nhân." Sở Từ đang đi tới, đột nhiên có một vị quan viên tiến lên cùng hắn chào hỏi.

Sở Từ sửng sốt, sau đó cũng chắp tay nói: "Xin chào, dám hỏi vị đại nhân này xưng hô thế nào?"

Quan viên kia thoạt nhìn đại khái 25-26, mặt mày trong sáng, văn nhã tuấn tú, cười rộ lên làm người sinh hảo cảm: "Tại hạ là đề học Từ Dật Châu Định An phủ Nam Hà tỉnh, lần này Thi Hương may mắn được chọn làm đồng giám khảo, may mắn gặp được Sở đại nhân, không tiến lên đây chào hỏi một chút, cảm thấy có chút không tốt."

Sở Từ có chút xấu hổ, nghe ý trong lời nói của y, hình như là biết hắn? Nhưng cho dù hắn nghĩ đến nát óc, cũng nghĩ không ra mình ở nơi nào gặp qua vị Từ đại nhân này, chỉ có thể đáp lại hai tiếng "Hạnh ngộ" để tỏ vẻ lễ phép.

Từ Dật Châu tựa hồ là nhìn ra hắn xấu hổ, liền chủ động đưa ra đáp án: "Sở đại nhân hẳn là không quen biết ta, chỉ là ta sớm đã biết ngươi, chẳng qua đều là từ trên thư từ. Ta nguyên quán Nam Mân tỉnh Chương Châu phủ, tri phủ nha môn Từ Văn Thư, đó là cha ta. Nguyên nhân bởi vì ta cũng nhậm chức đề học, cho nên y viết rất nhiều thư cho ta giới thiệu ngươi, còn bảo ta noi theo một chút."

Sở Từ nghe y nói như vậy, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Từ Văn Thư, hắn nhớ rõ lão nhân này rất thích xem báo, bởi vì tri phủ nha môn ở không xa Đề Học Tư, khi y không có việc gì luôn là vào bên trong ngồi cọ xem báo chí, có đôi khi còn muốn bọn họ đem những thứ sàng lọc xuống cũng cho y xem. Hóa ra là muốn "Thâu sư" a. (Học trộm công phu bản lĩnh người khác.)

Nhìn ánh mắt Sở Từ trêu ghẹo, Từ Dật Châu có chút quẫn bách, vội vàng giải thích: "Gia phụ cũng không phải là cố ý tiết lộ, là ta hỏi người mới nói cho ta, ta cũng không có cố ý làm theo, còn mong Sở đại nhân không cần đa tâm."

Sở Từ lắc đầu: "Không, ta không có đa tâm, càng sẽ không đa tâm. Con đường học vấn vốn nên là cùng chi sĩ bù đắp nhau mới có thể cùng nhau tiến bộ, phương pháp quản lý học tập cũng như thế?. Có châu phủ phong cách học tập tốt đẹp, các bá tánh vui vẻ học tập hướng về phía trước, tất nhiên có nguyên do, mà có một số Phủ học phong lười nhác, nhất định cũng có nguyên nhân. Nếu chúng ta có thể lấy thừa bù thiếu, chung quy sẽ có một ngày, có thể làm bá tánh trên dưới toàn phủ trở nên sẵn sàng học hỏi chăm chỉ học tập hơn."

Từ Dật Châu có chút kích động: "Vậy có phải là, Sở đại nhân ngươi đồng ý ta noi theo Chương Châu phủ các ngươi hay không? Chúng ta cũng có thể ở  trong học đường tổ chức Giáo Dục Báo? Chúng ta cũng có thể tổ chức cho các học sinh tiến hành biện luận so tài?"

Ngay cả biện luận so tài cũng biết? Sở Từ nhướng mày, xem ra lão nhân kia đối với con trai thật đúng là tận tâm tận lực a. "Đương nhiên, nếu Từ đại nhân ngươi cảm thấy tốt, đều học đi là được. Sở Từ đầu tiên là quan viên Đại Ngụy, tiếp theo mới là đề học Chương Châu phủ, nếu phương pháp có thể vì Đại Ngụy bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài, vậy mới là may mắn của Sở Từ."

Lời nói hiên ngang lẫm liệt làm Từ Dật Châu cùng bọn quan viên khác giả vờ xem náo nhiệt đều lâm vào trầm tư. Đại công vô tư như thế, cũng không sợ sau khi người khác học xong vượt qua hắn, vị Sở đại nhân này mới chân chính là người có phong phạm học giả. Ở trên người hắn chỉ có thể thấy trí tuệ cùng bao dung, có thể nào không làm mọi người cảm động đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net