Truyen30h.Net

[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 400: Vạch trần thân phận.

AdaWong126

"Ha ha ha ha!" Phạm Cử vỗ cái bàn, cười đến chảy nước mắt, "Ngươi là không được nhìn thấy a, mặt Lâm phủ kia bạo đến gân xanh nổi lên, y trước đó một mực chắc chắn họ Triệu kia không thành vấn đề, lúc này bị chúng ta vừa vặn bắt lấy!"

Chúc nguyên soái cũng cười: "Lão thất phu kia trước đó còn lấy lương thảo uy hiếp chúng ta, lúc này xem y còn mặt mũi nào lại nói việc này, nếu như không vui, bổn soái liền sẽ đem chuyện y có mắt không tròng lần này thọc đi lên, xem bên trên làm sao trị y."

Thần sắc Phạm đại nhân đột nhiên chần chờ: "Họ Lâm này, hình như là...... Phe hữu."

"Hừ!" Ánh mắt Chúc nguyên soái nghiêm lại, "Cái gì phe Tả phe Hữu, những kẻ này đều là những kẻ lòng lang dạ sói, giang sơn Đại Ngụy ta chính là bị bọn họ bại hoại, bằng không, kẻ hèn Oa Quốc tiểu quốc nhỏ nhoi như vậy, sao dám xâm phạm ranh giới Đại Ngụy ta?"

"Lời tuy như thế, nhưng hôm nay bên trên không yên ổn, chúng ta vẫn không nên nổi lên tranh chấp với bọn họ mới phải. Bọn họ là cận thần thiên tử, người ta nói một câu, so được với chúng ta nói một trăm câu." Phạm đại nhân tự giễu mà cười.

Chúc nguyên soái đầu tiên là thở dài, sau đó oán hận nói: "Không thọc lên thì thôi, nhưng lương thảo này bổn soái quyết định sẽ không đưa cho gian thương kia, cứ đặt ở quân doanh, cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt một hai tháng!"

Nghĩ đến dưới đáy khoang thuyền mấy con thuyền lớn kia đều là lương thực mới được thu hoạch mùa thu năm trước, Chúc nguyên soái liền tức giận đến hoảng, bọn họ ăn trước nay vẫn là lương cũ đó! Đám gian thương vô lương tâm này, thế nhưng tình nguyện thông đồng với ngoại quốc, cũng không muốn cho thủy sư, y không xứng làm người Đại Ngụy!

"Có lẽ, y thật sự không phải người Đại Ngụy đâu?" Sở Từ vừa rồi chỉ lẳng lặng mà nghe hai người nói chuyện, lúc này hắn đột nhiên mở miệng, Chúc nguyên soái cùng Phạm Cử lập tức liền nhìn lại đây.

Đã trải qua chuyện này, Chúc Uy đối với Sở Từ cũng có một chút hảo cảm, hắn ôn hòa mà nói: "Sở đề học,  lời này của người là có ý tứ gì? Lai lịch Triệu Khoan kia không phải đã điều tra rồi sao? Y sao lại không phải người Đại Ngụy?"

Sở Từ nói: "Hai ngày này, ta lật một chút hải chí (tài liệu ghi chép trên biển) Nam Mân, phát hiện phàm là trên biển có sự cố phát sinh tai nạn nghiêm trọng, đều sẽ được ghi chép trong danh sách. Ghi chép này bao gồm vài hạng, tỷ như nói ngày tháng phát sinh sự cố, nguyên nhân phát sinh sự cố, số người sống cùng số người chết vân vân."

"Không sai, hải chí này cùng huyện chí không khác nhau lắm, chẳng qua là chuyên môn ghi chép sự tình phát sinh trên biển. Lúc bản quan tới cũng từng lật xem qua mấy quyển, phát hiện mùa hè mỗi năm, cơ hồ đều có nguyên nhân bão táp mà chìm thuyền." Phạm Cử nói, lúc ấy khi Sở Từ hỏi hắn mượn, hắn còn không biết đối phương muốn làm gì, hiện tại xem ra, hẳn là vị Sở đề học này phát hiện ra manh mối gì.

"Đại nhân còn nhớ rõ Triệu Khoan năm nay bao nhiêu tuổi sao?" Sở Từ đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan nhau.

"A?" Phạm Cử đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nhớ lại một chút, "Giống như năm nay 54 đi?"

"Không sai, nói cách khác, khoảng cách từ khi y từ trên biển trôi lại đây thời gian đã qua 44 năm." Sở Từ nói, "Năm nay là Thiên Hòa năm 5, như vậy sự cố phát sinh năm ấy, có lẽ là Gia Hữu năm 3 đúng không?"

"Không sai, chính là chuyện này cùng y có phải Oa nhân hay không lại có quan hệ gì?" Chúc nguyên soái vẻ mặt ngây ra.

"Ngài xem trên hải chí này viết, Gia Hữu năm 3 tổng cộng đã xảy ra năm lần tai nạn trên biển. Trong đó tử thương nhiều nhất, là lần tháng tám đó, cũng chính là lần Triệu Khoan từ trên biển trôi tới đây. Theo tin tức các binh lính tìm hiểu được, là nói có thôn dân ở trên một tấm gỗ phát hiện tiểu hài tử này, sau đó cứu y vào thôn. Y nói mình tên là Triệu Khoan, phụ thân tên Triệu Thuận."

Chúc nguyên soái tiếp nhận hải chí Sở Từ đưa tới, tìm được sự cố hắn nói này, ở trên danh sách người gặp nạn, thực mau tìm được Triệu Thuận.

"Không sai nha, lời y nói chỗ nào có vấn đề sao?" Chúc nguyên soái vẫn là không quá rõ ràng.

Sở Từ cười lắc đầu: "Thân phận người này xác thật không có vấn đề, lúc y chết 35 tuổi, cũng là một cô nhi. Sau khi Triệu Khoan được cứu vài ngày, di thể bọn họ mới được vớt lên, lúc ấy những người khác trên thuyền đều được bạn bè thân thích nhận đi rồi, chỉ có bọn họ không nơi nương tựa. Sau khi Triệu Thuận hạ táng, Triệu Khoan được mọi người trong thôn tốt bụng nuôi nấng lớn lên, lúc sau có qua có lại, làm rất nhiều chuyện tốt trợ giúp cho người trong thôn."

Sở Từ đem những chuyện hai ngày này hắn nghe được từ trong miệng binh lính hỏi tới đưa ra tổng kết.

"Chậc, nghe ngươi nói như vậy, này ngược lại giống như là một người có tình nghĩa a." Chúc nguyên soái nói, Phạm Cử cũng cùng phụ họa.

"Nếu ta nói, y không phải còn trai Triệu Thuận thì sao?" Sở Từ hơi mỉm cười, thả ra tin tức trọng yếu.

"Vậy y là con trai của ai? Chẳng lẽ cha cũng sẽ nhận sai?" Hai người nhất thời hứng thú, trong đầu lung tung bổ sung chút chuyện phong lưu hồng hạnh xuất tường linh tinh.

Sở Từ bật cười: "Không phải, Triệu Thuận này căn bản là không có khả năng có còn trai —— y là một hoạn quan."

"Cái gì?!"

Hai người kinh ngạc mà kêu ra tiếng, "Ngươi làm sao biết được?"

"Thời điểm ta xem hải chí nhìn thấy chuyện này, liền cẩn thận xem xét lúc ấy người phụ trách vớt chính là người nào, muốn tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ thân phận Triệu Khoan. Sau khi tìm được người, ta liền đi bái phỏng một chút, ai ngờ ta vừa hỏi, người nọ thế nhưng cũng còn nhớ. Bọn họ vớt thi thể nhiều năm, có thể nhớ kỹ nhất định là việc không tầm thường, rồi sau đó bọn họ nói, quả nhiên không giống bình thường."

Công việc của những người vớt tử thi này quá mức đen đủi, hơn nữa thời gian lâu, thi thể sưng phù sẽ bày biện ra như người khổng lồ, thật sự làm người ghê tởm đến cực điểm. Cho nên quan phủ vì trấn an lòng người, ở khi vớt thi thể cho phép bọn họ làm một chút "Động tác nhỏ". Cái "Động tác nhỏ" này chính là thưởng đồ mắc trên quần áo, nếu trên người người chết có đồ vật đáng giá, thì bọn họ có thể sở hữu toàn bộ. Nếu thân nhân  hỏi tới, thì chỉ nói chìm vào đáy biển.

Bởi vì có thêm khoản xa xỉ này thu vào, cho nên bọn họ mới có thể tiếp tục làm công việc này. Mà sở dĩ bọn họ nhớ rõ sự tình năm Gia Hữu thứ ba, là bởi vì khi bọn họ tìm tiền trên một thi thể mới vớt được, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện đối phương là một hoạn quan phía dưới tàn khuyết không được đầy đủ, phát hiện này lập tức làm cho bọn họ nhíu mày không thôi.

"Vậy, bọn họ làm sao có thể xác định, hoạn quan này chính là Triệu Thuận chứ?" Chúc nguyên soái hỏi, không nghĩ tới trên một quyển hải chí nho nhỏ, thế nhưng sẽ có phát sinh chuyện hiếm lạ cổ quái như vậy.

Phạm Cử cũng vẻ mặt hoảng hốt mà nhìn Sở Từ, đây là người nào a? Cùng hắn xem một cuốn hải chí sao?

"Triều đình có cái lệ thường, nhưng phàm là hoạn quan được trở về nguyên quán, quan phủ cần phải đăng ký trong danh sách, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Lúc ấy sau khi ta nghe nói có hoạn quan, liền tâm sinh hoài nghi, vì thế giả danh nghĩa Phạm đại nhân, đi phủ nha lấy quyển sách trong năm Gia Hữu, sau đó liền ở bên trên phát hiện tên Triệu Thuận, lúc y ở trong cung tên gọi là Tiểu Thuận Tử, là lúc tiên đế đăng cơ đại xá hậu cung, y mới có thể xuất cung."

"Thì ra là thế! Nói như vậy, chính là có người cố ý giả thân phận Triệu Thuận ngụy trang thành bá tánh Đại Ngụy, sau đó có thể thành công lẻn vào trong cảnh nội Đại Ngụy lấy tình báo đúng không?" Chúc nguyên soái bừng tỉnh đại ngộ, "Triệu Khoan này, chính là gian tế bọn họ lựa chọn! Bởi vì người bình thường chỉ nghĩ đề phòng người lớn, ai lại sẽ đề phòng tiểu hài tử chứ?"

Phạm Cử cũng nói: "Tâm kế Oa nhân thế nhưng thâm sâu như thế, ngủ đông mấy chục năm mới bại lộ bản tính, có thể thấy được bọn chúng từ rất lâu về trước cũng đã có lang tử dã tâm." (Sói mới sinh ra đã có sẵn thú tính)

Vể mặt Chúc nguyên soái ngưng trọng: "Việc này, ta nhất định phải báo lên cho bệ hạ biết mới được. Chỉ có bệ hạ coi trọng, những viện quân đó mới có thể mau chóng đuổi tới nơi này."

"Đại nhân, bên trong tấu chương ......" Sở Từ nói một nửa, đã bị Chúc Uy cắt ngang.

"Sở đề học, ngươi yên tâm, bên trong tấu chương này lão phu nhất định sẽ không giấu giếm công lao của ngươi, nghe nói án gian tế trước kia cũng có bút tích ngươi ở trong đó, lần này lão phu sẽ cùng ghi lên." Chúc Uy đứng dậy dùng bàn tay vỗ vỗ bả vai Sở Từ, sau đó sải bước đi ra ngoài, không chút nào cho Sở Từ cơ hội giải thích.

Sở Từ khóc không ra nước mắt, hắn là muốn nói có thể đừng nhắc đến hắn hay không a!  

Phạm Cử hiểu ý của hắn, nhưng cũng không ủng hộ: "Sở đề học, ngươi là người có đại tài, làm một đề học quan, thật sự là mai một ngươi. Lúc trước ngươi từ kinh thành ra đây, chẳng lẽ không muốn quay về sớm một chút sao?"

Nói xong, cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn đi rồi.

—— chẳng lẽ không nghĩ quay về sớm một chút sao?

Sở Từ ngơ ngác đứng ở trong phòng, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời này của Phạm đại nhân.

Hắn không muốn sao?

Muốn nha!

Người yêu cùng bằng hữu của hắn phần lớn ở nơi đó, Tấn Dương cùng Văn Hải cũng lên kinh đi thi, tuy rằng năm nay Thi Hội chậm trễ, nhưng bọn họ đại khái cũng đều sẽ ở kinh thành đọc sách đi?

Còn có Khấu Tĩnh Tĩnh.

Y vẫn luôn đang đợi hắn, một năm, hai năm, cho tới bây giờ đã là năm thứ ba. Lòng y sẽ luôn tiếp tục kiên định sao? Nói thật, bắt đầu từ tháng mười hai năm trước, Sở Từ đã không còn nhận được thư của Khấu Tĩnh gửi tới.

Sở Từ thật ra có gửi mấy phong đi qua, nhưng mà sau khi thư tín đưa đến người trạm dịch, liền giống như trâu đá xuống biển, không biết tung tích.

Lúc đầu hắn an ủi mình, Khấu Tĩnh nhất định là có chuyện quan trọng trì hoãn, bởi vì Từ quản gia cùng Tiểu Ngọc Nhi, cũng giống như vậy không có nhận được tin. Y dù thế nào, cũng không thể bỏ rơi cháu trai của mình, đây là người thân duy nhất của y a.

Sau đó hắn rốt cuộc đã nhận được tin tức, hóa ra Khấu Tĩnh chủ động xin ra trận đi chi viện biên cảnh Tây Nam!

Thời khắc biết được tin tức kia, Sở Từ có chút hoảng loạn, sau khi bình tĩnh trở lại mới suy nghĩ, hắn hiểu được suy nghĩ của Khấu Tĩnh. Y là muốn nhanh chóng tích góp công tích, để thăng quan, chờ sau khi đã có quyền lên tiếng, lại nghĩ cách đưa mình trở về.

Mấy năm nay tuy không ở cùng nhau, nhưng bọn họ thư từ qua lại vô cùng thường xuyên. Sở Từ cũng phát hiện Khấu Tĩnh vốn dĩ không màng danh lợi, cùng đời vô tranh đã trở nên "Tham công". Mà hết thảy những điều này, chính là bởi vì hắn bị "Sung quân" đến nơi đây. Sở Từ hiểu tính tình của y, y một lòng truy đuổi công danh như vậy, nhất định không vui vẻ. Nhưng vì mình, y vẫn đi làm.

Nếu hắn có thể trở về sớm một chút mà nói, Khấu Tĩnh có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút đi? Cũng không cần vì hắn lá mặt lá trái, làm những chuyện bản thân không thích.

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Từ liền quyết định sau này không bao giờ giấu tài, hắn muốn nhanh chóng có được thành tích, một lần nữa trở lại trong tầm mắt bên trên, sau đó triệu hồi kinh thành đi!

"Nguyên soái đại nhân, từ từ!" Sở Từ chạy chậm đuổi theo Chúc nguyên soái, Phạm Cử trong lòng âm thầm thay hắn sốt ruột, chẳng lẽ Sở Từ còn hy vọng có thể giúp hắn che giấu thân phận sao?

"Sở đề học, chuyện gì?"

"Ta cảm thấy bây giờ chúng ta có thể suy xét chuyện tiến công du đảo Guam cùng với những hải đảo khác."

"Ngươi là nói?" Hai mắt Chúc nguyên soái trừng đến lớn hết mức.

"Hiện tại gian tế lớn nhất đã bắt giữ, cho dù còn có cá lọt lưới, cũng không có năng lực mạnh như y, tạm thời có lẽ sẽ không gây ra được sóng gió gì. Hơn nữa, Triệu Khoan nóng lòng vận chuyển lương thực đi qua, nhất định là bởi vì những tên đó Oa nhân đã sắp đạn tận lương tuyệt. Lúc này đánh úp tới, nhất định có thể đánh thắng bất ngờ, đánh đám Oa nhân kia trở tay không kịp!"

Sở Từ đĩnh đạc mà nói, ở trong mắt hai người Chúc Phạm, cả người hắn đều chói lọi ánh sáng trí tuệ.

--------------

Mọi người vào nhà ta tìm đọc 401 tới 528 nha! Wattpad chỉ được phép đăng 200 chương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net