Truyen30h.Net

[Edit][401 - Hoàn] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.

Chương 428: Giấy xin nghỉ phép.

AdaWong126

Lâm Phủ Đồng vốn muốn cướp bóc giết người, nhưng khi dao nhỏ đặt trên cổ y, y mới hiểu được bản thân đã trúng kế. Lúc đó, người y phái đi xuống đã bị đám người từ sau núi kia lao ra bắt giữ.

"Lâm đại nhân, lão phu chờ ngươi thật khổ a." Mục Viễn Tu đứng ở trước mặt Lâm Phủ Đồng, vừa lòng mà nhìn y bởi vì khiếp sợ quá độ mà trừng lớn hai mắt.

"Ngươi vẫn luôn phái người đi theo ta?" Lâm Phủ Đồng bình tĩnh trở lại, rốt cuộc kết cục xấu nhất đã xảy ra, lúc này có khẩn trương cũng không làm nên chuyện gì.

Mục Viễn Tu lắc đầu: "Nói là phái người đi theo ngươi, không bằng nói hành động của ngươi, đều đã nằm trong sự khống chế của chúng ta."

"Ngươi là nói?!" Khiếp sợ ban đầu qua đi, Lâm Phủ Đồng lập tức hiểu được, "Đây đều là bẫy rập các ngươi thiết kế? Các ngươi cố ý để ta nghe được chuyện có thêm một cuốn sổ sách, sau đó dẫn ta lại đây?"

"Không sai. Chúng ta đều biết, cuốn sổ sách này đối với Lâm đại nhân ngươi mà nói, vô cùng quan trọng." Đánh rắn đương nhiên phải đánh bảy tấc. (tim rắn)

Lâm Phủ Đồng thở dài: "Quan tâm tất loạn a. Bất quá cũng không quan trọng, Triệu quản gia kia tỉnh, cho dù không có sổ sách, ông ta cũng có thể tố giác bản quan."

Lúc này, y cũng không cảm thấy bản thân mình thua ở chỗ này. Y cảm thấy, bắt đầu từ khi Triệu quản gia ở xe ngựa rơi vuống vách núi thế nhưng vẫn tránh được một kiếp, y cũng đã thua. Y không phải thua ở mưu kế, mà là bại bởi ý trời.

Mục Viễn Tu nở nụ cười: "Ta còn tưởng rằng Lâm đại nhân thông minh như thế , hóa ra cũng chỉ có như thế. Ngươi thật sự tin tưởng, có người rơi xuống từ nơi cao như vậy, còn có thể được chữa khỏi?" Vừa nói, hắn còn vừa chỉ chỉ vách núi cao cao kia.

Lâm Phủ Đồng lại mở to hai mắt nhìn: "Ngươi là nói? Không đúng! Bản quan đã tận mắt nhìn thấy họ Triệu kia, ông ta tuy hôn mê, nhưng đại phu kia nói, ông ta thực mau liền sẽ tỉnh lại." Bằng không, y cũng không cần gấp gáp như thế, thế cho nên lộ chân tướng.

"Triệu quản gia, đêm ngày hôm qua cũng đã chết." Sở Từ bật mí cho y, "Ngày đó khi ông ta được tìm thấy, hơi thở cũng đã yếu ớt, chỉ có thở ra. Nếu như đại nhân trầm ổn chút, chúng ta thật đúng là không có biện pháp bắt ngài. Còn người ngài nhìn thấy kia, cũng không phải là Triệu quản gia, ngày đó nếu như ngài đến gần nhìn kỹ chút, khẳng định có thể nhận ra được."

Lâm Phủ Đồng không ngừng thay đổi sắc mặt, từ bình thản chuyển thành dữ tợn cuối cùng suy sụp mà thở dài: "Ý trời trêu người a! Lão phu tính toán kỹ lưỡng, lại không bằng Sở đại nhân ngươi có thể thấy rõ lòng người, thế nhưng có thể nhìn thấu rõ ràng tâm tư của ta. Kế này, cũng là ngươi đưa ra đi?"

Sở Từ cười cười không lên tiếng, Mục Viễn Tu ngược lại thay hắn thừa nhận: "Không sai, chính là hắn ra chủ ý. Bao gồm sổ sách này, ngươi mới vừa rồi nhìn lên, có phải phát hiện dáng vẻ cùng cái kia của ngươi giống nhau như đúc hay không, cho nên mới vội vã động thủ? Ngươi nhìn xem, đây chính là cuốn kia của ngươi?"

Mục Viễn Tu mở ra sổ sách, Lâm Phủ Đồng chỉ nhìn vài lần, liền phát hiện chữ viết trên sổ sách này tuy giống với quyển sổ sách kia của y, nhưng mà nội dung lại là khác nhau như trời với đất.

Y cười khổ: "Sổ sách này, có phải trước giờ đều không có cuốn thứ hai hay không?"

"Lâm đại nhân, ngươi sai ở chỗ nhìn lòng người nhìn đến quá phức tạp. Triệu quản gia không có giữ lại, nếu như ngươi tin y, đưa y đi thật xa, cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này." Sở Từ thở dài.

Lâm Phủ Đồng lộ ra nụ cười càng thêm chua xót, đúng vậy, nếu như không diệt khẩu, người sẽ không bị tìm được, người tìm không thấy, y cũng không cần bởi vì lo lắng dẫn tới mất thăng bằng, sau đó là sai càng thêm sai, giết chết Tề Lỗ Trực, lại mang theo người tới vây giết khâm sai. Nhưng mà, dưới tình huống ngay lúc đó, ngoại trừ diệt khẩu, y không có lựa chọn nào khác.

Làm quan nhiều năm như vậy, điều y lĩnh ngộ sâu sắc nhất chỉ có câu nói kia: Người chết, mới sẽ không tiết lộ bí mật. Người sống chắc chắn chuyện xấu, lần này, y không phải thua bởi cái người nửa chết nửa sống hay sao?

Lâm Phủ Đồng bị mang theo trở về, không khỏi đêm dài lắm mộng, bọn họ suốt đêm khai đường thẩm vấn. Đối mặt bằng chứng như núi, Lâm Phủ Đồng chỉ có thể cúi đầu nhận tội, đối với mưu đồ bí mật giết hại người một nhà Triệu quản gia cùng Tề Lỗ Trực y cũng thú nhận rõ ràng.

Sau khi ký tên ấn dấu tay, án tử oanh động Nam Mân tỉnh rốt cuộc hạ màn, trở thành đề tài câu chuyện trong lúc các bá tánh trà dư tửu hậu.

Nhưng này không đại biểu là Mục Viễn Tu đã hoàn thành nhiệm vụ. Hắn còn nhớ rõ, bản thân bị phái tới Nam Mân chính là để điều tra án Lâm Phủ Đồng nhận hối lộ. Còn những vụ án khác, đều là từ nó sinh ra.

Mà án nhận hối lộ này, cũng không đơn giản chỉ là cùng gian tế có liên quan. Trong đó, con số nhận hối lộ có thể so với án thương muối mười mấy năm trước. Lúc ấy thiên tử nổi giận, hàng trăm hàng ngàn người đã chịu liên lụy, kênh đào từ Nam Giang phủ thông tới Kinh Thành nhiễm đỏ phải ba bốn ngày mới dần dần trong trở lại. Lần này, chỉ sợ lại không biết phải chết bao nhiêu người.

Nghĩ đến đây, Mục Viễn Tu lắc lắc đầu, công văn hắn đã gửi đi ra ngoài, chỉ chờ Thánh Thượng quyết định. Ở trước khi thánh chỉ đến, hắn chỉ có thể tận lực hỏi nhiều ra vài thứ.

Bởi vì án này dính líu cực rộng, không có chỗ cho người ngoài nói, cho nên Sở Từ ở sau khi Lâm Phủ Đồng nhận tội, liền tự giác không hề hỏi thăm, ngược lại đi Đề Học Tư, cùng Đỗ Ngọc thương nghị chuyện "Toàn phủ thí nghiệm" lúc trước ở Chương Châu phủ định ra. Bởi vì gần đây hắn luôn bận việc cùng Mục Viễn Tu hối hả ngược xuôi, cho nên chuyện ra cuốn chậm chạp không có chuẩn bị tốt. Lúc này đã là tháng ba trung tuần, bài thi lại không ra, chỉ sợ đến lúc đó không thể kịp thời khắc bản. Mỗi khi đến lúc này, Sở Từ liền đặc biệt hoài niệm máy in trong văn phòng hắn—— bị học sinh hắn thân thiết mà xưng là "Nguyên nhân tội ác" kia.

Đỗ Ngọc yên lặng nhìn Sở Từ, cho đến khi nhìn cho hắn ngượng ngùng, mới mở miệng: "Ngươi a ngươi, không phải bản thân bận rộn việc riêng vô cùng vui vẻ, nên lại đẩy cho lão phu tới làm, chức đề học quan này của ngươi, làm thật có chút không đủ tiêu chuẩn a."

Sở Từ cười cười hai tiếng: "Này không phải người quen giúp đỡ sao? Mục đại nhân đường xa mà đến, không hiểu biết tình huống trong đó, hạ quan dĩ nhiên phải đảm đương nhiều chút."

"Ngươi đảm đương, nhưng đem nước Nam Mân tỉnh đều quấy đục, hiện giờ người nào người nấy đều cảm thấy bất an, chỉ sợ không biết khi nào khâm sai đại nhân tới cửa." Đỗ Ngọc trêu ghẹo nói, mấy ngày này cũng nghe thấy chút lời đồn đãi, trong đó chính là nói, tuần phủ Lâm đại nhân bị bắt, chuyện Tề đại nhân bị ám sát, đều có bút tích Sở Từ ở trong đó.

"Từ xưa đến nay, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Thanh khuấy cũng không đục, đục, tẩy rửa cũng không sạch sẽ. Huống chi, có lẽ sau khi đổi nước, Nam Mân tỉnh lị có thể trở nên thay đổi tốt hơn trước đây thì sao?" Sở Từ nói có chút ý vị thâm trường.

Sau khi Đỗ Ngọc nghe xong, tự mình lẩm bẩm: "Đúng rồi, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Những thứ vẩn đục quá nhiều, sạch sẽ sẽ trở thành loại tội lỗi."

Y nhớ lại bản thân khi  trẻ khí phách hăng hái, hứng thú bừng bừng muốn biến Nam Mân tỉnh này thành vùng đất thiên đường, lại hồi tưởng mười năm này, mỗi bước đi gian nan, hậm hực thất bại khó ngủ không yên, không thể không thừa nhận, đối với kết cục những người này, y cũng thích nghe ngóng.

"Được rồi, không nói đến bọn họ nữa. Ngươi xem bài thi này, có thể hay không?" Đỗ Ngọc từ trên án thư lấy ra trang bài thi, đưa cho Sở Từ.

Sau khi Sở Từ tiếp nhận, phát hiện bài thi này lại là thang điểm một trăm. Trong đó ngữ văn cùng đạo đức mỗi bên chiếm 40 điểm, Cửu Chương chiếm 20 điểm. Đề mục là dựa theo giáo tài ra, nội dung cũng là một phần có thể học được trong tháng này, có thể thấy được người ra đề mục là dụng tâm nghiên cứu qua.

Sở Từ vô cùng kinh hỉ: "Đỗ đại nhân, bài thi này là ai ra? Hạ quan muốn cùng người đó tâm sự."

Đỗ Ngọc giả vờ bộ dáng không cao hứng nhìn Sở Từ: "Sao vậy? Sở đại nhân là không tin bản quan sẽ tự mình ra bài thi sao? Tuy rằng trong đó có một phần là dựa vào bài thi trước đây Sở đại nhân ra, nhưng bố trí đề mục này, tất cả đều là lão phu tự thân làm việc a!"

Sở Từ vội vàng thỉnh tội: "Đỗ đại nhân ngài hiểu lầm, ngài có thể tự mình vì Học tử Chương Châu Phủ ra bài thi, là chuyện không thể tốt hơn, hạ quan không nghĩ tới thế nhưng có được vinh hạnh này, cho nên mới hiểu sai ý. Bài thi này ra thực tốt, chẳng qua, hạ quan có một nghi vấn, vì sao điểm đức dục này thế so với Cửu Chương còn cao hơn một chút vậy?"

Đỗ đại nhân cũng rất kỳ quái: "Giáo dục đạo đức vốn là rất quan trọng a, trước làm người, sau học tập, nếu một người ngay cả đức hạnh cơ bản cũng không có, y làm sao có thể làm tốt học vấn chứ?"

Sở Từ sững sờ, sau đó thầm nói bản thân ngu, hắn là dựa theo tiêu chuẩn hiện tại tới xem ba môn này, ở trong lòng hắn, ngữ văn, toán học mới là chủ khoa, mà đức dục hẳn là môn phụ. Lại không nghĩ rằng, đây là cổ đại đạo đức tiêu chuẩn cực cao, năng lực ước thúc vô cùng mạnh mẻ, chỉ sợ ở trong lòng rất nhiều người, quyển sách đức dục này mới là cuốn quan trọng nhất của hài đồng vỡ lòng.

"Là hạ quan hồ đồ. Đa tạ Đỗ đại nhân ra đề, đợi khi khắc bản bài thi, hạ quan nhất định cho thợ thủ công khắc tên người ra đề mục lên, để mọi người nhìn thấy được ngài đối với Học tử Phủ ta coi trọng." Nghĩ đến, những nhóm lão phu tử phản đối đó, hẳn là cũng sẽ thử buông bỏ thành kiến đi?

Đỗ Ngọc không nghĩ tới còn có thể như vậy, chuyện ra đề mục y chưa từng mượn tay người khác, dĩ nhiên sẽ không phản đối hắn mượn thanh danh của mình đi thuyết phục người khác, dù sao chuyện này đối chính bản thân y cũng có chỗ lợi.

Nhưng mà, y đột nhiên duỗi tay đem bài thi trong tay Sở Từ đoạt trở về.

"Đỗ đại nhân, này......" Sở Từ ngơ ngác mà nhìn nhìn hai tay, miệng khẽ nhếch, không biết nên phản ứng như thế nào.

Đỗ Ngọc cũng giật mình phát giác hành vi của mình có chút không ổn, y xấu hổ mà cười hai tiếng, sau đó nói: "Nếu muốn ký tên, lão phu phải nhìn kỹ lại bài thi này, nhỡ đâu vô tình có sai đề hoặc sai chữ, chẳng phải khiến lão phu làm trò cười cho thiên hạ? Như vậy đi, ngày mai ngươi lại tới chỗ này của lão phu lấy bài thi về đi, thế nào?"

Sở Từ bị hành động đáng yêu của lão nhân làm tới rồi, tức khắc cười đến hai mắt cong cong, thiếu chút nữa chọc giận Đỗ Ngọc , chuẩn bị đem bài thi chụp trên mặt hắn.

Sau khi cười xong, Sở Từ đột nhiên lại nhớ tới sự kiện: "Đỗ đại nhân, hạ quan muốn hướng ngài xin mấy ngày nghỉ trở về nhà một chuyến."

"Làm sao vậy? Sở đại nhân bắt đầu suy xét chung thân đại sự?" Đỗ Ngọc mới vừa bị hắn chê cười, lập tức liền bắt đầu trả đũa.

Sở Từ bật cười, lắc đầu nói: "Cũng không phải, hạ quan đã có người ái mộ." Trong đầu hắn hiện ra bóng dáng dịu dàng, người nọ hiện tại có lẽ còn ở trên chiến trường đi, đáng tiếc Nam Bắc cách xa nhau thật sự xa xôi, hắn muốn nghe ngóng cũng không có thể ra sức, chỉ có thể trông cậy vào người thương đội Từ quản gia mau chóng tới bên kia.

"Thực sự có? Lão phu còn muốn vì ngươi làm mai nữa." Đỗ Ngọc thất vọng không thôi, rể hiền như thế, rốt cuộc là nhà ai được lợi?

"Vậy ngươi xin nghỉ nguyên nhân ra sao a?"

"Huynh tẩu ta có hỉ sinh được long phượng song thai, chuyện này đối với Sở gia ta, chính là đại sự thêm nhân khẩu. Với lại, từ khi tới Nam Mân tỉnh, ta còn chưa có trở về nhà, ta trước đó đã nhận nuôi Tĩnh Xu, còn muốn nhân cơ hội này đem tên nàng nhập vào gia phả." Sở Từ nỗ lực thuyết phục Đỗ Ngọc đồng ý, lý do của hắn đầy đủ như vậy, không đạo lý không chuẩn đi?

Nhắc tới Lư Tĩnh Xu, Đỗ Ngọc trầm mặc một lát, hiển nhiên là nhớ tới vị lão bằng hữu chết thảm kia.

"Vậy được rồi, Sở đại nhân từ khi nhậm chức tới nay, ngay thẳng cẩn trọng, vì Nam Mân tỉnh cống hiến rõ như ban ngày, vậy nên trở về nhà một chuyến. Như vậy đi, bản quan chuẩn ngươi nghỉ phép nửa tháng thăm người thân, thế nào?"

Sở Từ trong lòng vui mừng, hắn vốn tính toán xin khoảng mười ngày, không nghĩ tới Đỗ đại nhân chuẩn chính là mười lăm ngày. Nếu hắn ngày đêm lên đường, qua lại nhiều nhất sáu ngày, như vậy, hắn là có thể ở nhà tám chín ngày!

"Đa tạ đại nhân!" Sau khi có được giấy phê chuẩn Sở Từ vô cùng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ thiếu cho Đỗ Ngọc cái ôm nhiệt tình.

Đỗ Ngọc lắc đầu, cũng nở nụ cười theo. Cũng chính là lúc này, y mới cảm thấy vị Sở đại nhân này quả thật là một người thanh niên trẻ tuối mới hơn hai mươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net