Truyen30h.Net

[HOÀN] Chào Em, Bảo Bối!

Chương 9: Giải nguy

boomtinisohigh

Giải nguy

Editor: Boomtini

Thành thật mà nói, Giang Niên thực sự không nghĩ rằng sẽ có một giáo viên bình dị dễ gần như vậy, càng không nghĩ đến chuyện nói đùa với giáo viên.

Không biết có thể là do cô có vận khí không tốt hay không, nhưng đây hẳn là lần đầu tiên cô gặp được một giáo viên có tác phong cởi mở như thế.

Hơn nữa, ngày hôm qua cô cũng hỏi Khương Thi Lam mới biết được Diêu Tử Kiệt trước đây là chủ nhiệm lớp của Hạ Gia Dương và Lục Trạch, cho nên bọn họ thoạt nhìn có bộ dáng quen biết.

Không thể không nói, có một giáo viên như vậy làm chủ nhiệm lớp, Giang Niên không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Thậm chí, Giang Niên lần đầu tiên cảm thấy giáo viên vật lý cũng không đáng sợ đến như vậy.

Phải biết rằng, đối với một người thực sự không biết vật lý mà nói, cô cảm thấy rằng những giáo viên vật lý cô từng gặp qua đều thật kinh khủng .....

Cho nên mỗi lần đến tiết vật lý cô đều cảm thấy rất lo lắng.

Nhưng ngược lại, Giang Niên biết có rất nhiều nam sinh thích học vật lý.

Nói như thế nào nhỉ .....

Giang Niên vẫn luôn cảm thấy thành tích của mình khá tốt, dù sao từ nhỏ đã luôn dẫn đầu, rất nhiều người sợ toán văn anh, nhưng các môn đấy cô lại rất giỏi.

Vì vậy mỗi khi nghe người lớn nói rằng "Thường thì đồng trang lứa với nhau, con gái không thông minh như con trai, đặc biệt là trong các lĩnh vực thuần logic như lý hóa sinh", Giang Niên đều cảm thấy thực khinh thường nhìn lại.

Cô so với nam sinh đồng trang lứa không bằng ở điểm nào?

Rất nhiều nam sinh học không tốt tiếng anh chút nào, cô chỉ cần giảng qua là hiểu, hơn nữa thành tích lại vô cùng tốt.

Loại cảm giác này đột ngột dừng lại cho đến năm lớp 9 khi cô lần đầu tiếp xúc với vật lý .

Giang Niên đến lúc đó mới nhận ra rằng cô thật sự rất tệ trong môn vật lý.

..... cũng có thể đúng là ở môn này, cô không bằng những nam sinh cùng trang lứa.

Thành thật mà nói, cô không muốn thừa nhận điều đó chút nào.

Từ nhỏ cô đã háo thắng, Giang Niên chính là 'con nhà người ta' trong mắt của cha mẹ bạn bè cùng lứa, bảo cô đột nhiên phải thừa nhận rằng chính mình không thông minh bằng người khác, cô thật sự không thể nào tiếp nhận nổi.

Cho nên đối với vật lý, cô càng nỗ lực hơn so với người khác gấp mười lần, gấp trăm lần.

Đôi khi nghĩ lại, lần đầu tiên có cảm giác thua kém người khác trước kia, hình như mới học lớp một.

Người khác một điểm liền thấu các phép cộng trừ, còn cô bất luận như thế nào cũng học không được.

Cô giáo giao bài tập, những người khác đều hoàn thành nhanh chóng; ngược lại là cô, sốt ruột đến gần khóc nhưng những bài đó như thế nào cô vẫn làm không đúng.

Bạn cùng bàn lại còn cười nhạo—

"Không phải chỉ là phép cộng trừ thôi sao, đơn giản vậy mà nhỉ? Cậu sao lại ngốc như vậy, cái này mà cũng học không được à?"

Sau đó, Giang Niên trở về nhà, cầm sách bài tập làm từng câu một, vừa làm vừa khóc.

-----

Kỳ thi đầu tiên của lớp một, Giang Niên đứng nhất lớp.

Cô thực hiện phép cộng trừ tốt hơn so với bất kỳ ai khác.

Khi trở về nhà, Giang Niên phát hiện ba mẹ đặc biệt vui vẻ.

Cho nên cô nghĩ, nếu bản thân thi tốt thì ba mẹ sẽ vui vẻ, vậy thì cô càng phải nỗ lực hơn nữa không phải sao?

Thực sự không có biện pháp, cô quá để ý ánh nhìn của người khác, huống chi lại còn là ba mẹ?

Bất cứ khi nào nhận được lời khen, nhận được phản hồi tốt, cô đều muốn tiếp tục chăm chỉ, liều mạng mà nỗ lực, cho dù có một chút ép buộc chính mình.

..... Đã quá lâu rồi, sau lại nỗ lực mà thành công, những chuyện này liền bị lãng quên, cô dường như chưa bao giờ là một tuyển thủ tài năng.

Nói cách khác, ít nhất ở những môn khoa học tự nhiên thuần túy, cô căn bản không phải là một tuyển thủ tài năng.

Thực ra mà nói, thành tích vật lý của Giang Niên không quá tệ.

Thậm chí còn tốt hơn nhiều so với nhiều bạn học.

Nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy không cam tâm. Bài thi vật lý cao nhất 110 điểm, cô không ngừng đọc sách, không ngừng làm bài, đặc biệt nỗ lực mà đạt 95 điểm; trong khi đó cô lại phát hiện có một nam sinh đến tiết vật lý đều ngủ, không chút nào cố gắng hết sức liền đạt 108 điểm, thật sự có chút không cam lòng.

Đúng vậy, thứ hạng toàn diện của cô cao hơn nam sinh 108 điểm môn vật lý rất nhiều, nhưng Giang Niên vẫn cảm thấy không thoải mái.

Có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Ngay cả Khương Thi Lam cũng cảm thấy Giang Niên có chút kỳ quái: "Niên Niên, rốt cuộc cậu khó chịu cái gì vậy? Từ trước đến nay cậu vẫn luôn đứng trong top 10 của lớp, không biết bao nhiều người hâm mộ thành tích của cậu đâu".

.....Nghe như vậy, cô có chút làm ra vẻ.

Hơn nữa, vẫn là chính mình biết rõ lần này căn bản là không phải làm ra vẻ.

Nhưng Giang Niên không khỏi trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Mình quá ích kỷ." Giang Niên trong lòng ngẫm lại, nhìn câu sai trong bài kiểm tra, sau đó không khỏi tiếp tục suy nghĩ, "Nhưng nếu mình có đầu óc như cậu ấy, mình nhất định có thể đạt đủ điểm, thứ hạng có thể nâng cao hơn"
.........

Cô cũng cảm thấy khó chịu với chính mình.

"Thầy gọi cậu kìa!" Giang Niên đột nhiên hoàn hồn, Triệu Tâm Di không dấu vết dùng khuỷu tay nhắc nhở, còn không dừng mà hạ giọng gọi cô.

Cô thật không ngờ rằng chính mình thế mà lại phân tâm trong tiết vật lý của thầy chủ nhiệm.

Giang Niên vội vàng đứng lên.

"Bạn học Giang Niên," Diêu Tử Kiệt cau mày, tỏ vẻ không hài lòng, "Ngày đầu tiên đến lớp sao lại phân tâm rồi? Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"

Đúng là Diêu Tử Kiệt là một người tốt tính và dễ gần, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể dung túng cho những học sinh ngây ngốc trong tiết học của mình.

Giang Niên tự biết không còn đường nào chối cãi, liền nhận sai: "Thực xin lỗi thầy, em sai rồi. Về sau nhất định em sẽ nghiêm túc nghe giảng".

Diêu Tử Kiệt dừng một chút, gật đầu: "Được rồi, như vậy đi, em lên đây giải bài tập."

Giang Niên cả kinh.

...... Đây là ngày đầu tiên đến lớp, như thế nào liền phải lên bảng làm bài tập vật lý rồi?

Cô hoảng hốt trong lòng.

Mặc dù hôm qua cô đã xem trước nội dung bài học ở nhà, nhưng giờ đột nhiên bị thầy giáo yêu cầu làm bài, cô vẫn là rất kém môn vật lý, không thể tránh khỏi việc cô không biết làm.

Ngay cả Hạ Gia Dương cũng quay lại, có chút lo lắng nhìn Giang Niên.

Cô cắn chặt môi, đang chuẩn bị bước lên bục giảng, cô chợt nghe thấy một giọng nói lười biếng, vạn phần êm tai.

"Thưa thầy, tình cờ em có một giải pháp đơn giản cho câu hỏi này, muốn làm một chút để mọi người cùng thảo luận."

Giọng điệu thiếu niên nhàn nhạt, nhưng bằng cách nào đó nó gợi cho Giang Niên nhớ đến ánh nắng rực rỡ trên đường đi học sáng nay xuyên qua những tán lá.

Giang Niên ngẩn người, quay đầu lại, theo mọi người nhìn về hướng Lục Trạch.

Lục Trạch vẫn như cũ một tay chống đầu, thái độ thờ ơ, như thể người vừa rồi lên tiếng không phải là cậu.

Sau khi thấy mọi người nhìn mình, Lục Trạch đứng dậy, như cũ nhìn về phía Diêu Tử Kiệt.

Diêu Tử Kiệt sảng khoái: "Được được, em lên làm đi."

Sau đó quay đầu nhìn Giang Niên: "Bạn học Giang Niên, em ngồi xuống đi, lần sau nhớ chú ý nghe giảng cho tốt".

Giang Niên cảm thấy như được đại xá, vội vàng cảm tạ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thật ra, ngay cả khi cô có khả năng làm được câu hỏi này, cô cũng khó có thể trả lời được khi đột nhiên bị thầy giáo gọi tên, hơn nữa lại bị điểm danh vì thất thần trong giờ vật lý, dưới tình huống đó khó trách adrenaline tăng vọt.

(*) adrenaline: hoocmon stress, tức là bản thân càng căng thẳng thì nồng độ adrenaline càng cao

--- Những người cực kì quan tâm đến cái nhìn của người khác về bản thân mình như cô thường có một nhược điểm khác, chính là dễ lo lắng ở nơi công cộng, vì vậy cũng dễ dàng mắc lỗi.

Ngay cả khi lớp học này cũng không tính là một nơi công cộng, nhưng rốt cuộc cũng có nhiều bạn học như vậy, huống hồ đại bộ phận lại cùng cô không quen biết.

Cho nên vào lúc đó, Giang Niên thật sự cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.

Tất cả những gì đã xem hôm qua cũng bị cô quên không còn một mảnh.

..... Cô mím môi, lại lần nữa cảm tại mà nhìn về phía Lục Trạch đang nhàn nhã hước lên bảng.

Từ tận đáy lòng, cô rất biết ơn Lục Trạch đã bất ngờ xuất hiện.

Bất kể mục đích của Lục Trạch là gì, cho dù cậu muốn giúp cô hay cậu thực sự muốn mọi người cùng thảo luận về cách giải cho câu hỏi đó, cô đều rất biết ơn.

Sau khi vất cả ổn định lại cảm xúc, Giang Niên thẳng tắp nhìn chăm chú vào nam sinh đẹp trai đang đứng trên bục giảng.

Lục Trạch tùy ý từ trong hộp phấn lấy ra một viên phấn, sau đó vô thức nhíu mày, dường như cậu không quá thích cảm giác bụi dính ở trên tay.

Nhưng rốt cuộc cậu cũng không nói gì cả, liếc sơ qua câu hỏi, cậu thản nhiên bắt đầu làm bài ---

Thật sự là thản nhiên.

Nếu không phải biết rằng Lục Trạch đang giải bài tập trên bục giảng, Giang Niên sẽ cho rằng cậu đang tiến vào trạng thái chơi game.

Quá bình tĩnh, hoàn toàn không đặt người khác vào trong tầm mắt.

Giang Niên không khỏi có chút hâm mộ.

Quả nhiên, những người như Lục Trạch mới chân chính là trời sinh ưu tú, hoàn toàn quen với ánh nhìn của người khác, trong trường hợp nào cũng nhẹ nhàng duy trì trạng thái vô cùng bình tĩnh, còn là trạng thái tốt nhất.

Chữ viết bằng phấn của Lục Trạch còn khá đẹp.

Hơn nữa, chữ cậu viết trông thực phóng khoáng.

Có vẻ rất khác với tính cách lười biếng hờ hững thường ngày của cậu, nhưng Giang Niên không khỏi cảm thấy, nét chữ này quả thực sẽ giống như Lục Trạch viết ra.

----- Rốt cuộc, cũng chỉ có cậu ấy là thanh cao, phóng khoáng, không giống một học sinh bình thường chút nào.

Các chữ cái thực sự rất bay bổng, ngẫu nhiên nét cuối cùng sẽ dựng thẳng đứng, Lục Trạch luôn kéo ra rất dài.

Cảm giác như muốn bay ra ngoài luôn vậy.

Hơn nữa, Lục Trạch viết rất nhanh, giống như không cần suy nghĩ gì cứ thế mà viết lên.

Mọi người nhìn chằm chằm Lục Trạch một hồi, cậu cũng đã giải quyết xong, liền tùy ý ném viên phấn vào trong hộp.

Ngay chính giữa.

Khóe môi nhếch lên, nam sinh đẹp trai lười biếng cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diêu Tử Kiệt: "Thưa thầy, em làm xong rồi."

Diêu Tử Kiệt chậm rãi gật đầu, dường như rất vừa lòng: "Chà, phương pháp này rất hay, hơn nữa đáp án đã đúng rồi, các bước thực hiện lại rất đơn giản. Mọi người cảm thấy thế nào? Còn cách nào khác không?"

Trong phòng học im phăng phắc.

Giang Niên thậm chí có thể nghe thấy tiếng Thi Vũ ở phía sau thảo luận về phương pháp này với Đoạn Kế Hâm.

"Ôi mẹ ơi, làm thế nào mà Lục Trạch có thể nghĩ ra cái phương pháp hết xảy con bà bảy này vậy? Này cũng quá ..... quá đỉnh cao đi!"

"Đúng vậy, lúc cậu ấy mới bắt đầu viết bước đầu tiên, mình còn cảm thấy cậu ấy làm như vậy chắc chắn không được đâu, kết quả cậu ấy lại làm được sau vài lần múa phấn. U là trời, mình vẫn luôn cảm thấy vật lý của mình khá tốt, hiện tại liền trực tiếp cảm thấy mình cùng học thần rốt cuộc chênh lệch một khoảng lớn như thế nào."

.....

Giang Niên không biết tại sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút tự hào.

Trong tưởng tượng của cô, người tiêu sái nhất, thoát tục nhất, không giống với người khác nhất, nhất định là .....

Lục Trạch.

————————

Boomtini: không biết mọi người cảm thấy Giang Niên như thế nào, có không thích cái kiểu "quá để ý đến cái nhìn của người khác" của cô ấy không, nhưng mình cảm thấy, Giang Niên như chính bản thân mình vậy, mình nghĩ là cũng sẽ giống nhiều người, ham hư vinh, nhưng mà là nỗ lực để giành lấy hư vinh.

Hi vọng mọi người thích cô ấy!

Tuy nói rằng Giang Niên như chính bản thân mình, nhưng mà Lục Trạch của mình ở đâu thì đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net