Truyen30h.Net

[Edit][ĐM-Vô Hạn Lưu] Ta làm tài xế ở thế giới luân hồi - Huyết Huyết

28. Lộ đường mới

llgonir

Edit by : llgonir

Thời điểm ông chủ tạp hóa nói lời này , còn đặc biệt cẩn thận, thanh âm cũng rất nhỏ, sợ luân hồi giả cách vách nghe được.

Giang Bạch Vũ trong lòng xúc động, gật đầu, nghiêm túc nghe: “Cháu đã biết, cháu sẽ cẩn thận.”

“Vậy là tốt rồi a. Tiểu Bạch, xe cậu mới đổi à?” Ông chủ tạp hóa nhìn xe, lúc trước xe buýt của Giang Bạch Vũ đã bị hỏng như vậy, sắp đổ nát rồi. Sơn bên ngoài xe bị bong tróc nghiêm trọng, chỗ nào cũng rỉ sét, bên trong xe thì bẩn, bốc mùi lạ, sàn xe lúc nào cũng có mấy chất lỏng lạ..

Tuy rằng người trong thôn đều biết, ba mẹ của Giang Bạch Vũ tốn rất nhiều sức mới đoạt được chiếc xe này, nghe nói có người muốn cướp xe cũng đã chết không ít người, người chết bên trong có người xứ khác cũng có người như bọn họ. Người ta đồn rằng chiếc xe này rất tuyệt vời, sức mạnh khủng khiếp, đi được nhiều nơi, có thể đi bất kể con đường nào, nhưng khi thực sự lấy được chiếc xe này, dân làng thôn Vong Xuyên thấy chiếc xe này thực sự rất hỏng và mục nát. Lúc đó họ cũng tốt bụng giúp đỡ lấy nước lau sạch bụi bẩn trên xe, nhưng hôm vẫn trở về nguyên dạng cũ, xe lúc nào cũng tả tơi và đầy chất lỏng lạ.

Lâu dần, mọi người cũng không quá coi trọng, không cọ rửa, không quản nó có sạch hay không.

Dù sao chính là một chiếc xe, miễn sao chở khách là được..

Tuy nhiên, điều khiến thôn dân Vong Xuyên cảm thấy kỳ lạ là mặc dù chiếc xe đã rách nát, trông như có thể đổ nát bất cứ lúc nào, nhưng sau bao nhiêu năm, vẫn chưa thấy chiếc xe tan thành nhiều mảnh, hơn nữa vẫn có thể tiếp tục lái xe được.

Bây giờ, khi nhìn thấy chiếc xe buýt đậu trong sân của Giang Bạch Vũ, trông như mới tinh, bên trong và bên ngoài chiếc xe này đều mới, khiến ông chủ tạp hóa phải ghen tị.

Thôn dân nghèo nhất của thôn Vong Xuyên cuối cùng đã mua được một bộ đồ tử tế, thật đáng mừng.

Giang Bạch Vũ đang bận rộn phân loại và sắp xếp những món ăn vặt mà cậu mua hôm nay, để những luân hồi giả ngày mai lên xe buýt có thể dễ dàng mua, giá tương ứng đặt trên các kệ này, vậy thì đại lão chỉ có trách nhiệm thu tiền.

“Không đổi xe. Chiếc xe này là do công ty nâng cấp và cải tạo. Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ. Công ty đã thưởng cho cháu.” Đối với cái xe hiện tại , Giang Bạch Vũ vẫn rất vừa lòng.

Sạch sẽ từ trong ra ngoài không nói, trong xe cũng không có mùi lạ, còn cho cậu kệ để đồ.

Ông chủ tạp hóa cười ha hả gật đầu: “Vậy phúc lợi công ty cậu thật sự không tồi, khó trách ba mẹ cậu nhét cậu vào cái công ty này. Hồi đó, ba mẹ cậu nói chỉ có cậu trong công ty, không ai có thể bắt nạt cậu, chúng ta còn không tin, chúng ta lúc ấy còn lo lắng cậu bị công ty áp bức, bây xem ra điều đó không phải thật, công ty ít người chỗ tốt đều cho cậu, nhanh như vậy liền đem xe tân trang lại.”

Giang Bạch Vũ đang đếm số lượng đồ ăn nhẹ trên kệ hơi cứng người.

Cậu cảm thấy trái tim mình như có một bàn tay vô hình nào đó siết chặt, đến khó thở.

Cậu là người duy nhất trong công ty……

Đúng như cái cậu đang nghĩ sao?

Cậu biết đại thúc đại thẩm trong thôn, từ những lần trò chuyện, họ cảm thấy họ là con người, không phải là một dãy dữ liệu, cũng giống như những luân hồi giả, họ đều là con người.

Luân hồi giả thuộc về người xứ khác, mà bọn họ là người địa phương.

Bây giờ bọn họ nói công ty cậu chỉ có một người là cậu, vậy mỗi ngày cậu đến trạm cuối, ở nhà ga nhìn thấy nhân viên phục vụ, có người bán vé, kiểm phiếu viên, người đổ xăng, người nấu cơm, còn có nhân viên thu ngân trong cửa hàng nhỏ sân ga, những NPC đó, chẳng lẽ không phải cùng một loại người với dân làng trong thôn bọn họ?

Nghĩ đến nụ cười cứng ngắc của những người đó, lúc nào cũng duy trì nụ cười như một, mắt đen dã, Giang Bạch Vũ cảm thấy miệng có chút khô khốc.

Vậy NPC trong nhà ga là cái gì?

Bất quá khi nghe ông chủ tạp hóa nhỏ nói, Giang Bạch Vũ cũng nghĩ ra một chuyện, đó là xe buýt của cậu, ngoại trừ luân hồi giả, hồng danh luân hồi giả, người nhập cư trái phép có thể đi xe, còn có một loại người có thể ngồi, đó chính là thôn dân thôn Vong Xuyên.

Bọn họ chẳng những có thể thấy xe buýt, còn có thể giống luân hồi giả đó, xoát điểm tín dụng , trả tiền xe, nói cách khác, bọn họ là có thể ở vô hạn luân hồi tiến hành giao dịch, kiếm tiền giống như cậu, làm nhiệm vụ kiếm điểm tín dụng .

Xe buýt Vong Xuyên có thể đi đến phó bản nhiệm vụ, nhưng sau khi dừng ở trạm xe buýt của thế giới đó, trong phó bản, ngoài những luân hồi giả, quỷ, có thể nhìn thấy xe, những người khác trong phó bản nhiệm vụ, bao gồm cả NPC. Không thể nhìn thấy xe buýt của cậu.

Thôn dân Vong Xuyên tách biệt khỏi phó bản và có khả năng hành động độc lập, họ cũng bị hạn chế bởi vô hạn luân hồi , nhưng sự trói buộc giữa họ chắc chắn ít hơn so với những luân hồi giả, cũng như NPC và quỷ trong phó bản nhiệm vụ.

Đột nhiên có loại ảo giác thôn mình đều là cao sĩ ẩn danh.

“……”

Hoặc là, có thể những người trong làng giống như cậu, có ký ức riêng và buộc phải đóng vai NPC?

Nhưng điều đó không đúng. Tất cả những người dân trong thôn đều không thể là diễn viên được. Biểu cảm và hành động của họ rất bình thường, ngược lại là cậu, rất nhiều thời điểm biểu tình rất cứng đờ, chết lặng, Giang Bạch Vũ không cảm thấy ngay cả một tiểu hài tử trong thôn cũng là diễn viên, nếu nói vậy, cũng không khỏi đáng sợ.

Trên mặt nở một nụ cười nhạt, Giang Bạch Vũ cũng tán đồng: “Đúng vậy, phúc lợi công ty không tệ, bằng không mỗi ngày chở nhiều nhiều người xứ khác như vậy đi ra ngoài, nguy hiểm quá lớn, cháu cũng làm không nổi.”

Ông chủ tạp hóa vỗ vỗ bả vai Giang Bạch Vũ: “Cứ chăm chỉ đi, cố gắng đi, sẽ càng ngày càng tốt. Được rồi, Tiểu Bạch, tôi về đây.”

Giang Bạch Vũ tiễn hắn ra sân: “Thúc, đi thong thả a.”

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu đã nhận được sự quan tâm từ hai NPC cùng thôn, Giang Bạch Vũ cũng cảm nhận được sự quan tâm đó. Đồng thời, cậu cũng có được những thông tin hữu ích từ lời kể của dân làng, quan trọng nhất là xe buýt của cậu không thể bị người khác cướp mất, đặc biệt là những luân hồi giả.

Thứ hai, cậu có vẻ thường xuyên bị bệnh, đầu óc có chút vấn đề, ở vô hạn luân hồi giới ba mẹ vì chữa bệnh cho cậu, nên táng gia bại sản.

Thứ ba, ba mẹ cậu rất yêu thương cậu, giờ lên thành phố lớn làm ăn vất vả.

Những thông tin này rất hữu ích, đặc biệt là vì cậu hiện đang ở trong thế giới luân hồi . Nhiều nguồn thông tin của cậu phụ thuộc vào thế giới bên ngoài. Cậu phải kết hợp từng chút một. Nếu muốn sống tốt hơn ở đây, cậu phải sắm vai tốt nhân vật hiện tại.

Có lẽ, càng biết nhiều, cậu càng hiểu cuộc đời mình.

Sau khi tiễn ông chủ tạp hóa,  Giang Bạch Vũ kiểm tra xe, kiểm tra xong liền trở về phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của cậu rất trống trải, ngoài một chiếc giường, bây giờ còn có một cái tủ quần áo nhỏ, có chăn ga gối đệm sạch sẽ, sau khi nằm xuống, có thể thích ý ngủ một giấc ngon lành.

Đối với những điều này, Giang Bạch Vũ rất thỏa mãn.

Nằm nằm, Giang Bạch Vũ liền nghĩ tới Vương Thánh Chi ở cách vách, cũng không biết vị đại lão này hiện tại ở nhà Lý thẩm, có cảm thấy khó chịu không.

Về phần bản thân Vương Thánh Chi, hắn được Lý thẩm dẫn về nhà, Vương Thánh Chi nhận thấy gia đình này còn thờ ơ hơn nhiều so với tài xế xe buýt Vong Xuyên, gần như khi hắn bước vào sân của NPC, sáu thành viên trong gia đình đều nở nụ cười trên môi. Đối với hắn chẳng những đề phòng mà còn có sự ghê tởm không che giấu.

Lúc nói chuyện với Giang Bạch Vũ, Lý thẩm- người có nụ cười hòa ái, đã hoàn toàn thay đổi tính cách, không những không cười, thậm chí còn không muốn lãng phí bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt, đối xử với Vương Thánh Chi giống như đối xử với một đồ vật...

Cô đi phía trước, mặc kệ Vương Thánh Chi có đi theo hay không, khi đưa Vương Thánh Chi đến một gian nhà sau, cô chỉ vào bên trong nói với Vương Thánh Chi :“Buổi tối ngươi ở nơi này.”

Vương Thánh Chi không quá coi trọng điều đó. NPC trong thế giới luân hồi có rất nhiều tính cách, hắn đều lĩnh giáo qua, có NPC cảm xúc chuyển hóa còn nhanh hơn trở mặt.

“Cảm ơn Lý thẩm.”

Lý thẩm không hề cảm kích, mặt vô biểu tình, dùng một loại ngữ khí tràn ngập cảnh cáo Vương Thánh Chi, nói: “Làng chúng tôi khoing được phép có người ngoài vào. Vì cậu được Tiểu Bạch mang đến, chúng tôi mới miễn cưỡng nhận cậu vào một đêm. Còn có cậu phải nhớ kỹ buổi tối không cần chạy đi đâu, buổi tối chỗ chúng tôi rất nguy hiểm, trời tối không được ra cửa, nếu cậu xảy ra chuyện, chúng ta không chịu trách nhiệm.”

Vương Thánh Chi không phải người không biết tốt xấu, hắn trải qua rất nhiều thế giới, mỗi lần NPC nói chuyện, hắn đều cẩn thận nghe, chính là lo lắng sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng nào đó..

Trải qua nhiều phó bản, Vương Thánh Chi liền phát hiện, lời NPC nói, đều hữu dụng, đây là bọn họ nói tin tức cho luân hồi giả, truyền lại cách sinh tồn trong phó bản nhiệm vụ.

Tuy rằng tính cách NPC rất lạnh lùng, đôi khi tỏ ra cực kỳ ngang tàng, miễn là họ làm theo những gì mà những NPC này nói, thì nhìn chung họ có thể sống sót trong phó bản kinh dị.

“Được, tôi đã nhớ kỹ, cảm ơn Lý thẩm nhắc nhở, tôi sẽ không chạy lung tung……”

Lý thẩm hừ lạnh nói: “Ta là lo lắng Tiểu Bạch bị cậu liên lụy.”

Nói xong, Lý thẩm liền rời đi, Vương Thánh Chi lại đánh giá phòng ngủ mà Lý thẩm đã chuẩn bị cho hắn, có lẽ căn phòng này mới được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn đầu giường và một ngọn đèn, trong phòng ngủ cũng không có gì.

Bất quá, chăn đệm gì đó, đều rất sạch sẽ, cũng rất gọn gàng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có hai chai nước đóng chai chưa mở và một chiếc đèn pin.

Tuy rằng ngoài miệng khoing uyển chuyển, nhưng người Lý thẩm này là người ân cần hiếu khách, cô làm mọi việc phải làm, cũng không bỏ bê hắn, Vương Thánh Chi phát hiện ra người dân trong thôn này đối với tài xế Vong Xuyên rất thiên vị, sợ người ngoài là hắn khi dễ cậu ta……

Đối với hắn là bộ mặt hung ác như đề phòng cướp.

“……”

Vương Thánh Chi lâm vào trầm tư……

Hắn là khách du lịch, tới du lịch, coi như vô hạn luân hồi mở cửa sau cho hắn, có NPC được hoan nghênh nhất làm hướng dẫn viên, có vẻ vẫn sẽ chịu thành kiến.

Hắn hoài nghi mình bị vô hạn luân hồi hố, cái gọi là đạo cụ hiếm này chắc cũng có luân hồi giả nào muốn, luân hồi giả sẽ không nghĩ muốn du lịch vô hạn luân hồi giới một ngày gì đó, đại bộ phận luân hồi giả làm xong nhiệm vụ, liền vội vàng về tới hiện thực.

Còn có một loại khả năng chính là, vô hạn luân hồi biết hắn  xoát hảo cảm NPC, cố ý cho hắn đạo cụ vô dụng như vậy, còn nói là đạo cụ hiếm……

Ngay khi ý tưởng này sinh ra, Vương Thánh Chi liền không ngủ được.

Buổi tối ở thế giới luân hồi còn đen hơn so với hiện thực, không có ánh trăng, khi màn đêm buông xuống, toàn bộ thôn Vong Xuyên chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng lại có những ánh sáng lác đác. Bởi vì màn đêm quá yên tĩnh , ngọn đèn dầu linh tinh liền có vẻ phá lệ âm trầm khủng bố.

Sau khi màn đêm buông xuống, Vương Thánh Chi liền phát hiện, toàn bộ việc làm và nghỉ ngơi liền đình chỉ, không có tiếng nói chuyện, tiểu hài tử vui cười ầm ĩ, lão nhân lải nhải, âm lượng đều giảm nhỏ, thậm không có, mọi thứ đều im lăng.

Vương Thánh Chi thậm chí có loại cảm giác, toàn bộ trong thôn, ngoại trừ hắn thì không có một người sống, ngay khi cảm giác này xuất hiện, toàn thân dựng cả tóc gáy, hoàn toàn không ngủ được.

Hắn tự nhận là mình tới vô hạn luân hồi du lịch, nhưng trong mắt NPC, hắn chính là người từ ngoài đến, hiện tại không chừng toàn bộ NPC trong đều biết hắn là người từ ngoài đến vào thôn này, liệu những NPC bài ngoại sẽ đối với hắn như thế nào?

Lý thẩm nói, trời tối không cần ra cửa, buổi tối rất nguy hiểm, có nghĩa là NPC trong thôn sẽ tấn công hắn, hoặc là sẽ có quỷ xuất hiện trong?

Vương Thánh Chi nhớ kỹ  lời Lý thẩm nói, không có ra cửa, thành thật nằm trong phòng, cứ như vậy nằm trên giường.

Đêm nay, Vương Thánh Chi gần như không ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi, liền híp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, cứ như vậy trời đã sáng.

Ngay khi hắn rời giường và dọn giường, Lý thẩm đã đến gõ cửa phòng hắn.

“Đồng chí Tiểu Vương dậy chưa? Tiểu Bạch đã đến rồi, cậu ấy kêu cậu cùng nhau về nhà ăn bữa sáng, mau dậy đi.” Lý thẩm ở bên ngoài hô.

Vương Thánh Chi đem cửa mở ra, quả nhiên nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch mà hắn quen thuộc đến đón hắn. Sự thật đã chứng minh rằng mặc dù thẻ cho chuyến tham quan luân hồi vô hạn một ngày là rất vô dụng, nhưng đạo cụ phế này vẫn có chút hữu ích, không, có thẻ này, hắn mới có thể mời NPC trước mặt, có NPC này làm hướng dẫn du lịch, thôn dân đối với hắn khách khí rất nhiều.

Trước mặt hướng dẫn viên du lịch, kêu hắn là Tiểu Vương đồng chí, còn mang ngữ khí hòa ái.

NPC cũng thích lật mặt……

Lý thẩm tươi cười đầy mặt, hòa khí hỏi: “Tiểu Vương tối hôm qua ngủ có ngon không, ai, ở đây là nông thôn,  điều kiện không được tốt,hy vọng Tiểu Vương đừng để ý a.”

Vương Thánh Chi: “Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi ngủ khá ngon.”

Lý thẩm thấy Vương Thánh Chi nói như vậy, cũng không nói gì nữa, mà lôi kéo Giang Bạch Vũ, muốn Giang Bạch Vũ ăn sáng ở nhà cô.

“Không được, cháu bên này có cơm công ty phát, đủ ăn. Cháu trong chốc lát còn phải lái xe, trước không hàn huyên được.” Nói xong, Giang Bạch Vũ liền cảm ơn Lý thẩm , phất tay tạm biệt.

Cách vách cũng chỉ cách một khoảng, Giang Bạch Vũ mang theo Vương Thánh Chi về nhà, liền đem cơm lấy ra, bữa sáng là một ly sữa bò, một cái bánh mì, được làm bằng tay, rất thớm,còn có một quả trứng gà luộc, khẩu phần của một người, hai người ăn khẳng định là không đủ.

Cho nên, Giang Bạch Vũ liền lấy một túi bánh mì và một chai nước trên xe của mình đưa cho Vương Thánh Chi.

Vương Thánh Chi: “……”

Hắn yên lặng tiếp nhận túi bánh mì, còn có chai nước, hắn hiện tại muốn thu hồi ý nghĩ về NPC này, hắn thề, NPC vô hạn luân hồi đều giống nhau, đều đặc biệt vô tình lạnh lùng.

Hắn đã kiểm tra mức hảo cảm của NPC này đối với mình,rõ ràng có 80 điểm hảo cảm,  thái độ này hoàn toàn nhìn không nhìn ra yêu thích nào cả……

Nếu đây là NPC trong game, mức độ hảo cảm đạt đến 80, không nói đến yêu thích đối với hắn, ít nhất sẽ đối xử với hắn như người bạn tốt, nên chia sẻ những gì họ ăn và những gì tốt, nhưng bây giờ rõ ràng không phải như vậy, Vương Thánh Chi hoài nghi hảo cảm là giả.

Giang Bạch Vũ uống sữa bò, không có cảm giác chột dạ đang ăn mảnh, bữa sáng là khẩu phần 1 người, cho dù muốn chia đều cũng không được.

Vô hạn luân hồi chỉ để cậu làm hướng dẫn du lịch, cũng không có nhấn mạnh cậu phải chuẩn bị 3 bữa cho người ta, cậu hiện tại cho đối phương một ít đồ ăn, Giang Bạch Vũ cảm thấy mình đã làm đủ tốt.

Hơn nữa, cậu chỉ là một NPC, nhất cử nhất động NPC đều là lập trình, không có cảm xúc gì , cậu cảm thấy làm NPC khá tốt, không cần lo lắng quá nhiều.

Nhìn thấy Vương Thánh Chi cầm bánh mì cùng chai nước phát ngốc, Giang Bạch Vũ lại hỏi: “Anh làm sao vậy? Không đói bụng sao?”

Vương Thánh Chi nghĩ thầm muốn thăm dò một chút, NPC này rốt cuộc có sự đồng cảm con người, hay là lập trình cố định, vì thế hắn lắc đầu, nói: “Tôi không đói bụng.”

Giang Bạch Vũ vừa ăn trứng luộc vừa nói nhỏ,a, Vương Thánh Chi liền nhìn NPC này, nhìn xem NPC này có khuyên hắn hay không, hoặc là nói cả đêm không có ăn cơm, khẳng định sẽ đói gì đó, anh có thể ăn gì đó……

Kết quả, Vương Thánh Chi liền nhìn thấy NPC đem sữa bò, trứng gà, bánh mì đều ăn xong rồi, ssu khi ăn xong, còn thu thập tốt bộ đồ ăn, để vào túi giữ nhiệt, mà không hỏi hắn một câu.

Vương Thánh Chi: “……”

Quả nhiên NPC không có cảm xúc của con người.

Giang Bạch Vũ thấy Vương Thánh Chi còn ngồi ở chỗ kia, cũng không có để ý tới, đơn giản thu dọn nhà cửa, kiểm tra lại thời gian, phát hiện đã sắp đến giờ xuất phát nên định ra ngoài.

“Tôi đi cửa thôn đón khách, anh đi theo tôi đi.” Giang Bạch Vũ vừa nói, một bên thần sắc cực kỳ tự nhiên cầm lấy bánh mì với nước trong tay đại lão, Vương Thánh Chi có chút nghi hoặc, không biết NPC đang làm gì.

Chờ Vương Thánh Chi nhìn thấy đối phương lên xe, đem bánh mì nước định ăn đặt ở trên kệ, xem ra cậu dự định tiếp tục bán cho luân hồi giả. Vẻ mặt của Vương Thánh Chi thay đổi trong giây lát.

Người bình thường không thể làm điều này được.

Tại sao NPC này tự nhiên nước chảy mây trôi như vậy, không hề có động tác nhỏ nào.

Cố tình lúc này, cậu còn không nói gì, trường hợp này khiến cho Vương Thánh Chi có chút hoài nghi nhân sinh.

Giang Bạch Vũ không biết lúc này đại lão đang nghĩ gì, chỉ biết khái niệm thời gian của luân hồi giả khác với khái niệm về thời gian của vô hạn luân hồi , đã bảy ngày trôi qua. Mà trong phó bản, dòng chảy thời gian khác với vô hạn luân hồi, vì vậy những luân hồi giả này thường nhận nhiệm vụ và đi vào phó bản nhiệm vụ tương ứng, ngay cả khi ở lại mười ngày rưỡi, hoặc vài tháng, vài năm. Trong vô hạn luân hồi, chỉ là chuyện trong mấy chục phút.

Mỗi khi tiến vào vô hạn luân hồi, bước vào phó bản nhiệm vụ, đi xe buýt Vong Xuyên, thời gian ngắn nhất là hai giờ, dựa theo dòng chảy thời gian , bên ngoài đã qua 14 tiếng đồng hồ, đói thì sẽ đói, nhưng không đến mức làm người chịu không nổi.

Mà đại lão, vì đã ở trong vô hạn luân hồi lâu như vậy, nên có chút biện pháp giải quyết chế độ ăn uống của chính mình, Giang Bạch Vũ vẫn còn nhớ bữa sáng trước đó của mình đã được đưa cho bên kia coi như là phần thưởng của đại lão, nếu đói, anh ta chắc chắn sẽ ăn nó.

Bởi vậy, khi đối phương nói rằng mình không đói, Giang Bạch Vũ không có chút nghi ngờ nào.

Nếu không đói bụng, bữa sáng liền dư lại, cậu còn có thể tiếp tục bán, cho nên, Giang Bạch Vũ rất tự nhiên cầm lấy, đặt chúng nó trên kệ.

Sau khi Giang Bạch Vũ cất bánh và nước, cậu mở cổng sân của mình, sau khi những người dân làng đợi xe vào sân, họ nhìn quanh chiếc xe buýt mới tinh, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ cùng khen ngợi.

“Tôi ngày hôm qua nghe Lý lão bản nói, Tiểu Bạch xe tân trang, giống như một chiếc mới. Tôi đợi sáng sớm hôm nay chờ, không ngờ là sự thật.”

“Chiếc xe mới này trông rất thoải mái, Tiểu Bạch thật không sai, làm việc rất tốt, công ty khẳng định rất coi trọng cậu.”

“Chiếc xe đã được tân trang lại, không biết giá vé có tăng lên không.”

……

Các thôn dân vừa nói vừa cười, đi xe buýt nhiều hơn so với trước, trước khi xe bắt đầu đi có mười người cùng lên xe. Khi quẹt thẻ, thấy giá vé không hề tăng, bên trong xe sạch sẽ, thoải mái như bên ngoài, ghế dưới mông đều là đệm êm, tựa lưng cũng êm ái, trong xe không có có mùi khó chịu, sau khi ngửi xong còn hài lòng hơn.

“Tiểu Bạch cậu phải chăm chỉ và cố gắng, tranh thủ đổi xe lớn hơn, về sau chúng ta cũng thơm lây, có thể đi thành phố lớn.”

Giang Bạch Vũ liên tục nói được, chờ mọi người đều ngồi xong, bảo đại lão ngồi ở ghế phụ, liền khởi động xe đến cửa thôn, trong chốc lát bạch quang xuất hiện mấy luân hồi giả.

Vương Thánh Chi vẫn là lần đầu tiên lấy lấy góc nhìn NPC xem cảnh tượng luân hồi giả đi vào, hắn luôn cho rằng bọn họ tới nơi này, liền đột nhiên tiến vào một không gian như vậy, từ một mảnh hư vô chui ra.

Không biết từ đâu xuất hiện đạo bach quang, chói mắt sáng ngời, rõ ràng đang nói cho người xung quanh biết ở đây không bình thường.

Nhưng hắn nhìn NPC trong xe làm ngơ trước cảnh này, không có chút ngạc nhiên, cũng không quá kinh ngạc vì luân hồi giả đột nhiên xuất hiện.

Chẳng lẽ NPC nơi này đều nhìn không thấy?

Mắt nhìn thẳng-Giang Bạch Vũ: “……”

Ai nói không nhìn thấy, cậu chỉ giả bộ không nhìn thấy thôi, hơn nữa mỗi ngày thấy một màn như vậy cũng không có gì kinh ngạc.

Ngược lại là những luân hồi giả từ bạch quang lại đặc biệt phấn khích, khi nhìn thấy lối vào của thế giới luân hồi , thực sự dừng một chiếc xe buýt mới.

Xe buýt Vong Xuyên là phương tiện di chuyển của những luân hồi giả đi vào nhiều phó bản nhiệm vụ khác nhau từ vô hạn luân hồi . Nó đã có từ rất lâu. Những luân hồi giả có diễn đàn và mạng xã hội riêng. Đưa thông tin bao gồm nhiều thông tin về nluân hồi giả, một số NPC trong phó bản nhiệm vụ, vai trò của các đạo cụ, vũ khí khác nhau.

Tất nhiên, điều mà luân hồi giả muốn làm nhất là có thể tìm thấy thông tin về hướng đi của các nhiệm vụ trong phó bản, và một số biện pháp phòng ngừa trong diễn đàn. Thật không may, tất cả thông tin liên quan đến thế giới luân hồi đều biến mất,cho dù nó được viết, giao tiếp hoặc mô tả bằng lời nói,có liên quan tới phó bản đều bị xóa.

Nếu có người lại vi phạm, ở trong phó bản nhiệm vụ, sẽ gặp trừng phạt.

Đến tận đây,  diễn đàn đó, công chúng chỉ có thể biết về một số thứ trong phó bản , chứ không có cái nào liên quan đến việc thông quan.

Hiện tại trên diễn đàn, gần đây bắt đầu chú ý đến một đối tượng, đó là tài xế xe buýt Vong Xuyên, chủ đề quan tâm đầu tiên là liên quan đến người nhập cư trái phép.

Ngày đó có người tình cờ gặp phải sơ hở trong vô hạn luân hồi, đã thành công đưa người thường lên xe tiến vào phó bản mà không có bất cứ kiểm soát và chướng ngại vật nào.

Người thường liền trở thành luân hồi giả.

Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, trong thế giới thực, rất nhiều người bình thường mong muốn trở thành luân hồi giả đã phấn khích đến mức không thể ngủ được. Ở thế giới thực, người bình thường muốn trở thành luân hồi giả, không phải chỉ muốn đi vào là vào được, những người được chọn làm luân hồi giả đều là những người có tư chất tâm lý rất tốt, hơn nữa còn có kinh nghiệm liên quan đến lĩnh vực, có chỗ hơn người.

Theo luân hồi giả càng ngày càng nhiều, người thường chậm rãi cũng biết có một đám người đặc thù như vậy, bọn họ phát hiện, chênh lệch của bọn họ với luân hồi giả ngày càng lớn.

Tiền tài, địa vị, còn có sức khỏe, tuổi thọ.

Luân hồi giả và người thường cũng giống như người đến từ hai thế giới, nhưng trên thực tế, luân hồi giả chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong đám đông, tuy nhiên tỷ lệ này lại khiến nhiều người bình thường khao khát và ghen tị, chính mình mơ ước được trở thành một luân hồi giả.

Có thể một đêm phất nhanh, có thể công thành danh toại, có thể có được thân thể cường tráng, có thể sống đến hơn một trăm tuổi,  tóc đen nhánh như cũ, giọng nói sang sảng, bước đi nhanh nhẹn, khuôn mặt phảng phất vĩnh viễn đều sẽ không già đi.

Phát hiện có thể đem người thường nhập cư trái phép thành công, không ít người thường liền tìm mọi cách tìm quan hệ, tìm kiếm luân hồi giả đáng tin cậy, bọn họ muốn lấy phương thức nhập cư trái phép tiến vào trong phó bản kinh dị.

Thẳng cho đến khi bước vào thế giới luân hồi bị tài xế xe buýt đòi tiền hối lộ, tài xế xe buýt mới trở nên nổi tiếng trên diễn đàn luân hồi.

Họ chưa bao giờ thấy một NPC tham tiền như vậy!

Hơn nữa NPC này thật quá đáng, họ đã hối lộ để đưa người thường vào nhưng những người bình thường bị treo bên ngoài xe. Những người bình thường này làm sao chịu được xóc nảy, bởi vậy không ít người muốn lấy phương thức nhập cư trái phép tiến vào thế giới luân hồi, ở trên đường bỏ mạng.

Những luân hồi giả này cùng những người bình thường muốn nhân cơ hội mắng chết tài xế xe buýt, quá hố, làm sao có NPC hố như vậy?

Vốn tưởng rằng NPC này cũng chỉ như vậy thôi, nhưng không nghĩ tới đằng sau còn có nhiều hố, bởi vì có luân hồi giả sẽ gây bất lợi với NPC, vô hạn luân hồi  liền tuyên bố nhiệm vụ cho luân hồi giả trên xe, nhiệm vụ này dành cho tất cả hành khách.

Một chuyến xe này, chưa kể hàng trăm hành khách, còn có hàng chục người, nhưng phần thưởng cho nhiệm vụ chỉ có 200 điểm tín dụng, vậy mà chia như vậy...

Nhóm luân hồi giả chưa từng gặp bao giờ, làm xong nhiệm vụ cũng chỉ được vài điểm tín nhiệm, có người còn đáng thương hơn chỉ có thể được 1 điểm tín dụng, còn nói đây là phần thưởng nhiệm vụ.

“……”

Lúc này, tài xế xe buýt của Vong Xuyên đã trở nên nổi tiếng trên diễn đàn của luân hồi giả, mọi người bắt đầu chú ý đến NPC vẫn lái xe cho họ.

Rồi sau đó, một tuần, nội dung liên quan về NPC này lại xuất hiện trên diễn đàn, nói rằng NPC này không chỉ thưởng ít mà còn thực sự bán đồ ăn, nước uống trên xe, ngang nhiên cướp việc của NPC khác trong thế giới, luân hồi giả đã nói về điều này một đoạn thời gian.

Lại qua một tuần sau, lại có luân hồi giả nói, anh ta nhìn thấy NPC keo kiệt này đi đến phó bản để bắt quỷ, nói rằng NPC này rất mạnh mẽ, khi hắn xuất hiện, những con quỷ trong phó bản đều hướng về phía hắn ta như điên loạn, NPC này bắt quỷ có rất nhiều yêu cầu, yêu cầu bắt sống!

Quả thực khủng bố như vậy.

Quỷ giống như BOSS trong mọi phó bản nhiệm vụ , nhưng NPC này thực sự bắt sống, rất nhiều trong số chúng bị bắt cùng một lúc, điều này khiến nhiều luân hồi giả thầm sợ hãi. Phải chăng có những NPC cấp cao ẩn trong thế giới luân hồi?

Cũng giống như các nhà sư quét dọn ở Thiếu Lâm Tự?

Nhưng cũng có luân hồi giả nói, NPC này kỳ thật rất nát, có một lần bị một hồng danh luân hồi giả uy hiếp, thế nhưng lấy ra là một chủy thủ cấp thấp, năng lực không tốt, nếu nói hắn rất lợi hại, vậy thì sẽ không có đại lão cấp cao hộ tống.

Đến nỗi ở trong phó bản nhiệm vụ, luân hồi giả trật hướng, dẫn tới nhiệm vụ thăng cấp, việc này không có luân hồi giả phá vỡ tin nóng, rốt cuộc đây cũng không phải điều vinh quang.

Vương Thánh Chi, cũng bị luân hồi giả đào ra, tên của hắn vừa xuất hiện ở diễn đàn luân hồi giả , liền nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ. Chiến tích người này hoàn mỹ như truyền thuyết, mà những người để lại lời nhắn cũng là một chuyển sinh cao cấp, anh ta cũng là một nhân vật cấp boss trong diễn đàn luân hồi giả, những nhân vật này có kinh nghiệm làm nhiệm vụ với Vương Thánh Chi.

Chỉ là đào đào, nhóm luân hồi giả phát hiện, đại lão trong truyền thuyết , cư nhiên nổi danh từ lâu, hơn nữa còn nghe được từ cha mẹ của nhiều luân hồi giả, rất nhiều luân hồi giả báo tin tức, chỉ cảm thấy hoang mang cùng khiếp sợ.

Vương Thánh Chi……

Mà những luân hồi giả này nhìn thấy Vương Thánh Chi bản thân đều nhớ rất rõ, người đàn ông to lớn sắp đạt đến cấp độ này rõ ràng còn rất trẻ, dung mạo vẫn duy trì ở tuổi hai mươi, không chỉ là dung mạo, mà còn là thân thể, tướng mạo, ánh mắt, và tinh thần, không thể nhìn thấy dấu hiệu của sự lão hóa.

Nhóm luân hồi giả đối với đại lão tràn ngập kính sợ, càng nhiều vẫn là sợ hãi.

Có luân hồi giả suy đoán đại lão sống rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm cũng không biết, còn có một loại suy đoán, Vương Thánh Chi ba chữ này, khả năng không phải đơn thuần chỉ một người, có lẽ là một danh hiệu, chờ đến thời gian nhất định, sẽ đổi một người khác tên là Vương Thánh Chi thay thế.

Có thể rất đơn giản để một người biến mất trong không khí mỏng manh, nhưng một người rất nổi tiếng, danh tiếng cực cao, xung quanh có rất nhiều người thân quen, tất cả đều là cấp boss, không thể sẽ không ai phát hiện ra nếu một người như vậy biến mất.

Cố tình những đại lão cũng có ký ức nhưng đã không còn trẻ, bọn họ cũng già rồi……

Mà Vương Thánh Chi, lại còn rất trẻ.

Trong một thời gian, trong diễn đàn luân hồi, Vương Thánh Chi rất bí mật, không biết vì lý do gì mà nó trở thành từ cấm .

Vì vậy, đối tượng thảo luận của những luân hồi giả quay trở lại với người lái xe buýt Vong Xuyên, có người phát hiện xe buýt Vong Xuyên đổi mới, đều phi thường kích động, bọn họ ngồi xe buýt rách nát rất nhiều năm, cũng thành thói quen, đột nhiên đổi mới, liền cảm thấy vô hạn luân hồi giới sẽ có động cơ.

Bởi vậy, chặt chẽ chú ý NPC xe buýt này.

Hiện tại, không ít luân hồi giả không còn dám coi thường người tài xế nữa, bọn họ cảm thấy tài xế NPC có thể thân kiêm nhiều chức, còn chạy đến trong phó bản nhiệm vụ bắt quỷ, bên người còn có một đại lão khủng bố hộ tống, NPC này rõ ràng là đứa con riêng của thế giới luân hồi.

Trong tương lai, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau trong phó bản nhiệm vụ , cho nên khi luân hồi giả nhìn lại Giang Bạch Vũ, trong mắt ẩn chứa một tia cao thâm khó đoán.

Những NPC xuất hiện thường xuyên chắc chắn có liên quan đến cốt truyện nhiệm vụ, họ vẫn có vai trò rất lớn, nhưng tạm thời họ chưa phát hiện ra thôi.

Do đó, NPC xe buýt có khả năng tồn tại cùng cấp với một người quét dọn.( không phải quét dọn vệ sinh đâu:=|)

Giang Bạch Vũ liền phát hiện, hôm nay cậu đem xe buýt ngừng ở cửa thôn, luân hồi giả lên xe xoát điểm tín dụng , đã không còn tự cao tự đại, đi đường mang phong khí thế, hiếm thấy xuất hiện một tia kiêng kị, còn có vài phần tôn kính, liền phảng phất giống như bọn họ nghênh đón lãnh đạo……

Sao lại thế này?

Cậu thậm chí còn thấy rằng khi những luân hồi giả này nhìn thấy cậu, một số người dường như tò mò về cậu, một số thì ngưỡng mộ , một số thì kính trọng, cậu thậm chí còn nhìn thấy một luân hồi giả sợ hãi ……

Cậu làm cái gì sao?

Giang Bạch Vũ không nghĩ ra, thôn dân trong xe Vong Xuyên phát hiện người xứ khác ngày xưa kiêu ngạo, hôm nay đột nhiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, cũng không hiểu ra sao.

Người xứ khác trở nên thành thật như vậy?

Xe dừng ở trạm xuất phát 5 phút, 5 phút sau, xe khởi động.

Giang Bạch Vũ lái xe một cách nghiêm túc mà không có bất kỳ sự phân tâm nào. Sau khi xe chạy khoảng 7 - 8 phút,  đến sân ga đầu tiên, trên sân ga có vài  luân hồi giả, đồng thời đứng sau luân hồi giả còn có mấy người nhập cư trái phép.

Thấy một màn như vậy , Vương Thánh Chi từ ghế phụ đi ra, đứng ở cửa xe.

Tuy nhiên, cảnh tượng như mong đợi đã không xảy ra, một luân hồi giả bước tới trước, vừa bước vào cửa xe , anh ta nói: “Tôi mang theo 6 người nhập cư trái phép , tôi trước đem hối lộ chuyển cho anh, sau đó trả tiền xe.”

Quá trình thanh toán đã được thông báo trên diễn đàn luân hồi. Mọi người đều biết cái giá phải trả của việc lẻn vào phó bản nhiệm vụ và chở lậu người nhập cư trái phép.

Hối lộ 300 điểm tín dụng  mỗi người, mặc dù thanh toán hối lộ, mỗi người nhập cư trái phép người còn phải trả tiền xe, thậm chí nếu tiền xe chỉ cần một điểm tín dụng thì tiền vẫn phải trả.

Ai bảo người phụ trách thu tiền lại là một đại lão đây.

Ngồi ở phòng điều khiển, Giang Bạch Vũ thấy một màn như vậy , đều có chút hoài nghi nhân sinh, hiện tại luân hồi giả đều biết điều như vậy? Kỳ thật Giang Bạch Vũ vẫn là có điểm muốn mang người nhập cư trái phép đi, cậu liền có thể tìm cơ hội bán đồ ăn nước uống trên xe.

Mấu chốt là,  luân hồi giả đó thành thật quá.

Luân hồi giả kia đem 1800 điểm tín dụng  chuyển cho Giang Bạch Vũ, không có lời dư thừa vô nghĩa, làm cho 6 người thường kia bò đến trên nóc xe, đem bọn họ trói chặt.

Những luân hồi giả còn lại lặng lẽ xoát điểm tín dụng, lên xe tìm chỗ ngồi, nếu không đủ chỗ ngồi, những luân hồi giả này bám vào tay vịn, hoặc là vòng treo.

Không có luân hồi giả nói chuyện……

Năm phút sau, xe lại lần nữa khởi động, lần này bởi vì có người nhập cư trái phép , xe buýt Vong Xuyên liều mạng lắc lú, trong xe luân hồi giả trả tiền xe không có gì là không khoẻ, ngoại trừ người nhập cư trái phép cảm thấy rung chuyển ở ngoài.

Nhìn từ xa, giờ phút này xe buýt Vong Xuyên giống như là một động vật lớn, dùng sức nhúc nhích người , ý đồ ném rớt người treo ở trên nó như bọ chét, trong quá trình lắc lắc có thể ném bớt một hay hai người nhập cư trái phép, thân hình nó rõ ràng nhẹ nhàng rất nhiều, chờ ném rớt số lượng nhất định, nó liền bình tĩnh, ung dung di chuyển.

Chờ tới sân ga thứ hai, lúc này đây, Giang Bạch Vũ lại nhìn thấy trên sân ga có không ít người nhập cư trái phép , chờ một bộ phận luân hồi giả xuống xe cùng thôn thôn dân cũng đều xuống xe, trong xe lập tức trống không ít.

Trên sân ga này, có luân hồi giả, có người nhập cư trái phép , có hồng danh luân hồi giả.

Cùng người trước đó như nhau, luân hồi giả mang người nhập cư trái phép khách tiến vào trước tiên là tới chuyển khoản, ngay sau đó đem người nhập cư trái phép khách an bài treo bên ngoài xe, không có bởi vì trong xe nội trống, để người nhập cư trái phép tiến vào.

Nhóm luân hồi giả an tĩnh như gà, hồng danh luân hồi giả cuối cùng lên xe, sau khi tiến vào thanh toán tiền xe liền gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thánh Chi.

“Tôi tiến vào chính là nghiệm chứng, không nghĩ tới thật đúng là anh, Vương Thánh Chi.” Một nam tử trung niên hồng danh luân hồi giả, ánh mắt sắc bén, cơ thể hắn rất cường tráng, cơ bắp rắn chắc, dáng người bảo trì rất tốt, đi đường mạnh mẽ, eo thẳng tắp, hoàn toàn không giống như một trung niên dầu mỡ.

“Đã nhiều năm như vậy anh cư nhiên không già đi, còn trẻ như vậy. ”

Vương Thánh Chi nhíu mày, hắn đối với nam nhân trung niên trước mặt không có một chút ấn tượng, ngược lại người này nhìn thấy hắn, liền như thấy được người quen, hơn nữa ánh mắt bén nhọn , ngữ khí khinh miệt, như muốn lột da rút gân hắn, làm hắn cảm thấy không vui.

Vương Thánh Chi lạnh lùng hỏi “Anh là ai?”

Lời này phảng phất như chạm vào nỗi đau nam tử trung niên, khuôn kiên nghị nháy mắt vặn vẹo, lại nhìn Vương Thánh Chi đó nghiến răng nghiến lợi, hắn hung tợn quát: “Anh cư nhiên không nhớ rõ tôi? Chính là bởi vì anh, phá hư manh mối nhiệm vụ, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn bị bắt vào phó bản khác nhận trừng phạt, trong lúc trừng phạt còn bởi vì giết người, biến thành hồng danh, anh cư nhiên không nhớ rõ tôi?”

Vương Thánh Chi lạnh nhạt nói “Không quen biết.”
***
Chương này chưa kĩ lắm, t sẽ sửa lại sau:<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net