Truyen30h.Net

[Edit][ĐM-Vô Hạn Lưu] Ta làm tài xế ở thế giới luân hồi - Huyết Huyết

30. Quỷ đâu?

llgonir

Edit by : llgonir

Vô hạn luân hồi cho thông tin rất có hạn, chỉ có tên nhiệm vụ: mặt nạ Hà Thần.

Nhìn cái tên liền biết, nhiệm vụ lần này liên quan đến Hà Thần, hiến tế cổ xưa và hà đồng ăn thịt người, nhưng cụ thể trông như thế nào thì chờ vào phó bản nhiệm vụ sẽ biết.

Bây giờ việc Giang Bạch Vũ cần làm trước khi vào phó bản là mua sắm một ít đạo cụ và vũ khí, một đạo cụ có thể thuận lợi bắt quỷ, mặt khác chính là tự bảo vệ mình.

Đương nhiên Giang Bạch Vũ cảm thấy cái sau càng quan trọng, nếu mạng nhỏ cũng không có thì đừng nói đến chuyện khác.

Bây giờ cửa hàng bán rất nhiều loại đạo cụ và vũ khí cho cậu nhưng giá cả lại cao ngất ngưởng, Giang Bạch Vũ nhìn nửa ngày, cũng không biết mua cái gì.

“Tôi nhận một nhiệm vụ tên là mặt nạ Hà Thần, tôi muốn biết quỷ ở nơi đó là quỷ hồn hay là quái vật?”

Giang Bạch Vũ hỏi nam nhân bên cạnh, cậu cảm thấy mục tiêu của nhiệm vụ lần này có thể khác với lần trước, một cái là người biến mất , một cái là mặt nạ Hà Thần , lần trước là người,  lần này là liên quan đến thần tiên yêu quái, phải đổi đạo cụ và vũ khí cần thiết.

Cậu còn nhớ lời nam nhân trung niên trên xe kia nói, trong nhiệm vụ đó hắn sắm vai hà đồng, vảy rất cứng rắn, ngay cả đại lão cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể đem nhốt lại.

Vương Thánh Chi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể cho cậu đáp án chính xác, tuy rằng tôi tham dự phó bản đó, nhưng thời điểm đó tôi chỉ sắm vai NPC dân làng, ngoại trừ hà đồng, quỷ là gì, tôi cũng không rõ lắm.”

Đại lão cũng không biết?

Xem ra vô hạn luân hồi một chút đều không để cậu tìm lỗ hổng a, cho dù có đại lão hỗ trợ nhưng không tiết lộ được một chút nào

Giang Bạch Vũ đem ánh mắt nhìn những đạo cụ và vũ khí đó, sau khi nghĩ một lúc, cậu mua hai cái mặt nạ. Cái mặt nạ này không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ có thể ngụy trang, làm cho người đeo có thể ngụy trang thành bất kì ai, bao gồm cả quỷ, NPC, tiền đề là không thể bị người khác phát hiện sơ hở, nếu không mặt nạ sẽ mất đi hiệu lực.

Sau đó lại mua một đạo cụ phòng hộ giống như áo choàng, đạo cụ này cũng là cấp B, có thể chống lại một số tấn công vật lý, đặc biệt là tấn công của quỷ.

Sau khi mua hết đạo cụ, Giang Bạch Vũ nhìn thoáng qua tài khoản, cậu còn thừa gần 5000 điểm tín dụng , vậy là đủ rồi.

“Đi thôi, chúng ta đi làm nhiệm vụ.”

Giang Bạch Vũ đi ở phía trước, Vương Thánh Chi theo sát, NPC ở sảnh chờ dùng một loại mỉm cười khuôn mẫu nhìn bọn họ rời đi.

Xe buýt khởi động, dựa theo lộ tuyến chỉ định, xe buýt Vong Xuyên tiến vào một mảnh bạch quang, trong không gian như một mảnh hỗn loạn, sau khi lái xe gần mười phút, Giang Bạch Vũ nhìn thấy một trạm xe buýt công cộng.

Đây là một sân ga cũ nát, nói là sân ga nhưng thực ra chỉ là trạm dừng tạm thời, ở gần cửa thôn. Hai bên đường tại trạm dừng chân tạm thời là những cánh đồng hoa màu, mùa màng bội thu, con đường lầy lội, ổ gà ổ vịt, lòng đường không rộng, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.

Sau khi xe buýt dừng, không thể không đi bộ vào.

Chỗ này có một bảng chỉ dẫn trên tấm ván gỗ viết ôn tuyền thôn Vân Tiên ,  trên mặt tấm gỗ còn vẽ một cái mũi tên đỏ hướng bên trái.

Đây chính là điểm đến nhiệm vụ lần này.

Giang Bạch Vũ cũng nhận được thông báo từ vô hạn luân hồi:

“ Ôn tuyền thôn Vân Tiên lưu truyền một truyền thuyết, tương truyền những năm đầu, hạn hán khiến mùa màng thất bát, thôn dân chịu đủ đói khát cực khổ. Trong thôn có một cậu bé Tiểu Đinh, cậu bé muốn cứu dân làng thoát khỏi bể khổ, nên mang mặt nạ, ngụy trang thành Hà Thần có thể hô mưa gọi gió, bằng cách dâng tế phẩm và nhảy múa cầu nguyện trời xanh. Sau khi có Hà Thần, ôn tuyền Vân Tiên mưa thuận gió hoà, không bao giờ lo lắng vấn đề mùa màng, người trong thôn ngày càng tốt hơn.”

“Nhưng có một ngày, bạn của Tiểu Đinh tháo mặt nạ xuống, phát hiện bộ sự thật của cậu, ở trước mặt thôn dân vạch trần bộ mặt thật của Tiểu Đinh, thôn dân cảm thấy mình bị lừa, đem Tiểu Đinh ném vào sông. Từ sau khi Tiểu Đinh chết, trong thôn lại lần nữa khô hạn, không mùa màng, đúng lúc này, người bạn lúc trước chỉ ra Tiểu Đinh giả làm Hà Thần, tìm thấy một cái mặt nạ bên bờ sông giống như đúc mặt nạ mà năm đó Tiểu Đinh đeo.”

“Người bạn đó đem mặt nạ đeo lên mặt, ôn tuyền Vân Tiên không phải chịu hạn hán khổ cực. Nhưng kể từ đó, liên tục xảy ra việc lạ, mọi người trong thôn đều phải đeo mặt nạ để sống, nếu không sẽ bị quỷ dưới sông kéo đi gặm cắn đến chết.”

“Phó bản nhiệm vụ lần này, tên là: mặt nạ Hà Thần.”

“Tham gia có 100 NPC, 30 luân hồi giả,  cẩn thận bắt giữ. Trong lúc làm nhiệm vụ, không thể bắt giữ NPC, không thể bắt giữ luân hồi giả, không thể can thiệp nhiệm vụ, không thể tấn công luân hồi giả, tránh kích phát nhiệm vụ khác.”

“Phó bản nhiệm vụ lần này là 30 ngày, bên ngoài trôi qua 25 phút, yêu cầu tài xế xe buýt Vong Xuyên cùng luân hồi giả Vương Thánh Chi hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ trước khi nhiệm vụ kết thúc,  số lượng quỷ≥5.”

“Nhắc nhở: Bất cứ ai vào ôn tuyền Vân Tiên đều phải đeo mặt nạ, nơi này mỗi ngày tế bái Hà Thần, mỗi người đều có cơ hội trở thành thôn dân, chỉ cần tới bờ sông cầu nguyện, nhảy một khúc mưa Hà Thần thích, Hà Thần sẽ nghe được cầu nguyện, thỏa mãn tâm nguyện ngươi.”

“Nhắc nhở: mỗi khi màn đêm buông xuống ở ven sông ôn tuyền Vân Tiên, , sẽ có mặt nạ rơi xuống.”

“Nhắc nhở: tế phẩm Hà Thần.”

Thông báo này là của Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi, bởi vậy một NPC một người đều nghe được, chẳng qua nghe xong trong lòng đều có chung một câu hỏi, đó là quỷ trong phó bản này đâu?

Trong phó bản trước, nhiệm vụ nhắc phạm vi người có thể là quỷ, nhưng thông báo lần này cũng không nói, chẳng khác nào nói khả năng phó bản này khắp nơi đều có quỷ, còn có một khả năng chính là quỷ vẫn chưa xuất hiện.

Giang Bạch Vũ mê man, cậu nhìn về đại lão, mất hồn hỏi: “Hà đồng là chuyện như thế nào? Hà đồng không phải là quỷ?”

Kỳ thật, Vương Thánh Chi cũng rất kinh ngạc.

Hà đồng đúng thật là quỷ , nhìn bộ dạng không giống người một chút nào, trong phó bản, đối với việc phân loại quỷ rất trực tiếp, xấu là biểu hiện rõ nhất, tiếp theo chính là bề ngoài không giống người chút nào.

Những thứ này gọi là quỷ.

Vương Thánh Chi rất khẳng định, lúc ấy hắn nhặt được đồ vật kia, xác thật là quỷ, nhưng vô hạn luân hồi không có nhắc nhở gì, hiện tại hắn hoài nghi, nhiệm vụ đổi mới, khả năng không giống như phó bản trước hắn trải qua.

“Hà đồng là quỷ .”

Vương Thánh Chi khẳng định nói.

“Chúng ta vào thôn xem xét tình hình trước, xem có hà đồng hay không, nếu có, chúng ta liền bắt lại. Nếu không có, thì triệu hoán nó bằng đạo cụ của cậu."

Đề nghị này cũng hợp ý Giang Bạch Vũ , cậu cũng định làm thế, nếu có thể tìm được hà đồng thì quá tốt, nếu không có vậy sẽ rất phiền toái.

Trong phó bản không phát hiện ra quỷ, rất có thể chính là tư duy cố định, cho rằng không có quỷ , rất có thể mọi người xung quanh đều là quỷ hóa thành.

Điều này giống như chọc vào hang ổ quỷ.

Một người một NPC xuống xe buýt, dọc theo bảng chỉ dẫn, đi vào một cái đường nhỏ. Đường quê này cũng là đường đất, rộng chỉ ba mươi bốn mươi phân, giống một cái bờ ruộng , chỉ có thể để một người đi qua, hai người đi cạnh nhau là chuyện hoàn toàn không thể.Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất , hít sâu một hơi, còn có thể ngửi được mùi cỏ xanh, nhìn ven đường hoa màu cây quả chồng chất, còn có mênh mông bờ cỏ xanh lục bất tận, tâm tình rất không tồi.

Nhưng tiền đề, nơi này không phải là phó bản kinh dị.

Giang Bạch Vũ nghĩ đến hoa màu nơi đây, lớn từ hạt thóc ngoài ruộng, nhỏ đến rau dưa trái cây trồng trên đất đều là dựa vào cầu nguyện mà có, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.

Cầu nguyện với Hà Thần không có sai, muốn mưa thuận gió hoà cũng không có sai, nhưng hiện tại là toàn bộ thôn dân đều mang mặt nạ giống Hà Thần, tế bái Hà Thần yêu cầu tế phẩm, tế phẩm là cái gì, khẳng định không phải heo dê bò bình thường, ngay cả khi có, cũng không có nhiều như vậy.

Vô hạn luân hồi nhắc nhở, thôn dân mỗi ngày đều sẽ tế bái Hà Thần, ngày nào cũng cần tế phẩm, họ lấy từ nơi nào?

Chẳng lẽ dựa vào mỗi lần luân hồi giả tới làm nhiệm vụ ,lấp vào đó?

Giang Bạch Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng cảm thấy khủng bố, cậu còn chưa vào thôn, đã muốn rút lui. Lại vừa thấy mình đi ở phía trước, Giang Bạch Vũ muốn tát mình mấy cái.

Ở trong phó bản, việc xung phong đi đầu phải giao cho đại lão,  còn cậu thuần túy chính là tìm đường chết.

Nhưng cố tình, mỗi lần cậu đều có thói quen đi ở phía trước.

Chờ Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi đi vào cửa thôn liền phát hiện, có không ít luân hồi giả ở cửa thôn nán lại chờ xem, nhìn thấy Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi đầu tiên là đề phòng, ngay sau đó thần sắc thả lỏng, có luân hồi giả đã nhận ra Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi.

“Là tài xế xe buýt Vong Xuyên tới bắt quỷ trong phó bản, tôi lúc trước xem trên diễn đàn,không nghĩ tới thật sự gặp được.” Có một luân hồi giả vui sướng lại hưng phấn nói.

“Vậy, nhiệm vụ lần này của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Nếu nói nhiệm vụ dễ dàng, chúng ta căn bản không cần lo về quỷ ,  NPC bắt quỷ cũng đã tới, tôi hoài nghi nhiệm vụ lần này sẽ rất khó.” Cũng có luân hồi giả nhíu mày, không có bất luận tâm lý may mắn gì.

“Tiểu Giang vào thôn đã nửa ngày, tại sao còn chưa cùng chúng ta hội hợp?” Có luân hồi giả đứng ở cửa thôn lo lắng dậm chân đi tới đi lui.

“Vào thôn nhất định phải đeo cùng mặt nạ giống nhau, đối với chúng ta mà nói rất bất lợi, các người cũng thấy được, cả thôn người người đều đeo mặt nạ giống nhau, thôn này quá tà môn, trước khi chưa có xác nhận, chúng ta không cần đi vào.”

“Chúng ta không thể luôn ở bên ngoài chờ , nếu trời tối phải làm sao?”

Trời tối, khó khăn không kém bay lên một cấp, rất nhiều quỷ trở nên cường đại, luân hồi giả họ nếu tiếp tục ở bên ngoài cửa thôn, chẳng những bị vô hạn luân hồi nhận định trốn tránh nhiệm vụ, tiến độ chậm, vô bị vô hạn luân hồi trừng phạt, còn sẽ bị quỷ tấn công.

Cho nên, bọn họ phải nhanh chóng hành động.

Nhưng mấu chốt là, một số người trong số họ đã đồng ý trước, sau khi vào thôn, đồng ý chia sẻ thông tin tìm được, tránh cho luân hồi giả lại đi sai nhiệm vụ, cũng có thể giảm bớt thời gian tiêu hao nhiệm vụ, miễn trừ một ít thương vong không cần thiết, vấn đề bây giờ là sau khi bọn họ tiến vào, liền không liên lạc được.

Đây là lí do vì sao luân hồi giả lo lắng đi tới đi lui.

Vì thế, thời điểm bọn họ ngàn lần chờ, không chờ được đến khi gặp lain luân hồi giả kia, lại chờ tới Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi, ở trong mắt luân hồi giả, một NPC một người này, chính là người hỏi đường , để bọn hắn dò đường tới.

Đáng tiếc, nhóm luân hồi giả nhất định phải thất vọng rồi, Giang Bạch Vũ hiện tại đối cái thế giới này cũng là 3 cái chấm hỏi không biết.

“Tài xế tiên sinh, ngài nhất định phải đem quỷ bắt lại.”

Luân hồi giả đó tràn đầy chờ mong nhìn Giang Bạch Vũ, về phần bản thân Giang Bạch Vũ,  cậu rất buồn phiền, cậu cũng không biết quỷ ở nơi nào, cũng không biết thế giới này có nhiều hay ít quỷ, bởi vậy đối mặt ánh mắt tín nhiệm kia của nhóm luân hồi giả, cậu chỉ có thể yên lặng gật gật đầu.

“Ta sẽ làm hết khả năng.”

Luân hồi giả đó dường như thấy được hy vọng, nói lời cảm tạ với Giang Bạch Vũ, sau khi nói lời cảm tạ, liền đem ánh mắt dời đi nhìn về phía cửa thôn.

Nhệm vụ lần này tên là ôn tuyền Vân Tiên, tên nghe cũng rất thơ mộng, một khi đề cập đến phó bản, về điểm thơ mộng liền không con.

Ôn tuyền Vân Tiên nằm dưới chân núi, thôn dân không nhiều lắm, vẫn luôn duy trì trăm người, những ngôi nhà ở thôn rất cũ xưa, dùng cách rất truyền thống bằng gạch dùng đất xây thành, từ bên ngoài nhìn vào, toàn bộ thôn xóm đều những ngôi nhà trệt.

Trước mặt bọn Giang Bạch Vũ khoảng trăm mét là một ngôi nhà bằng đất thấp bằng gạch,trước cửa có một cây hòe, giống như một chiếc ô khổng lồ, cành lá tươi tốt, cành cây rảu rác rộng lớn, chẳng những đem chẳ thôn bao phủ, thậm chí cửa đình viện, con đường đều bị che lấp.

Dưới gốc cây to lớn có một lão nhân đang ngồi, đeo mặt nạ, cả người lom khom, tóc bạc phơ, hai bàn tay lộ ra khô héo như rễ cây cổ thụ, ông lão ngồi trên mặt đất, trước mặt là một cái bàn thấp bé, khi Giang Bạch Vũ vào cửa thôn, liền nhìn thấy lão nhân này cầm một cái cọ vẽ vẽ, thân hình già nua phủ ở trên bàn, vẫn luôn bôi bôi vẽ vẽ.

Cây hòe che mưa che gió cho ông ta lâu lâu rơi xuống một chiếc lá cây, lão nhân này nhặt lên, liền bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ, chờ ông ta họa xong, hình ảnh màu sắc nổi bật, những cái mặt nạ Hà Thần ra đời.

Người từ ngoài muốn vào trong thôn, nhất định phải đi qua dưới góc cây hòe này, cầm lấy một cái mặt nạ, đeo lên mặt như những người vào thôn.

Bên ngoài ôn tuyền Vân Tiên là ánh nắng tươi sáng, tầm nhìn rộng lớn, nhưng bên trong thôn, mây khói lượn lờ tựa như bức màn che ở chốn thần tiên khiến người ta mê mẩn.

Nhưng mà, Giang Bạch Vũ đứng ở cửa thôn lại nhìn thấy, thỉnh thoảng có người đi lại ở cửa trên mặt đều mang theo một loại rất nồng hậu, khoa trương, trong lòng liền có chút hoảng.

Đây là tiên cảnh cái gì, rõ ràng là ban ngày ban mặt cả thôn đều quay phim kinh dị a.

Nhìn ý tứ luân hồi giả xung quanh, đây là để cậu cùng đại lão vào trước bắt quỷ, đúng không?

Giang Bạch Vũ yên lặng hít một hơi, nhìn thoáng qua đại lão, nói rất dứt khoát: “Chúng ta đi vào.”

Dù sao vẫn phải vào, hơn nữa nhiệm vụ của cậu không liên quan đến nhóm luân hồi giả, thời gian càng dài không chừng bên trong cốt truyện cũng sẽ có biến hóa, còn không bằng vào sớm trước tra xét một chút.

Vương Thánh Chi gật gật đầu.

“Cẩn thận.”

Giang Bạch Vũ nhỏ giọng đáp: “Được.”

Sau đó, cậu lại bước đi trước, chờ ý thức được tình cảnh, Giang Bạch Vũ nhịn không được hoài nghi, rốt cuộc là do cậu cố chấp, hay là do đại lão quá cẩn thận, mỗi lần đều đều đi sau cậu hai bước……

Giang Bạch Vũ trong lòng nói thầm, nhưng thời điểm nên cẩn thận vẫn rất cẩn thận, vẫn luôn chú ý xung quanh, vững vàng nện bước, một đường qua cây hòe lớn vào thôn, sau đó cậu ngồi xổm xuống tại chỗ lão nhân đang vẽ mặt nạ.

Vương Thánh Chi nhìn chằm chằm xung quanh mình, trong thôn bị bao phủ bởi màn sương trắng, nhìn không rõ lắm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai người đeo mặt nạ đi qua, cách đó không xa là một đoàn luân hồi giả đang chờ đợi, trên đỉnh đầu hắn là cây hòe lớn che cả bầu trời,  lá cây rất hòe giống từng chiếc lông tơ, phân bố thành từng mảng nhỏ, giống như một quải pháo treo.

Lá cây hòe rất nhỏ, từng chiếc nhỏ cỡ bụng ngón tay, nếu muốn vẽ tranh trên đó rất khó khăn. Nhưng những chiếc lá phủ trên bàn nhỏ thấp bé, lão nhân dùng một loại chất lỏng đặc thù màu đen , xoa đều và dính chúng lại với nhau, lại cầm lấy bút lông, chấm trên chất lỏng kia, một loạt sắc thái , ngũ quan mặt nạ ra đời.

Thời khắc mặt nạ ra đời, Vương Thánh Chi nhìn thấy một khuôn mặt người vụt qua dưới tán lá cây hòe, khuôn mặt người đó vặn vẹo đau đớn và giãy giụa tuyệt vọng, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt người đó đã biến mất, thay vào đó là mặt nạ.

Vương Thánh Chi trong lòng cả kinh, theo bản năng nhìn trên đỉnh đầu, vừa thấy, hắn chỉ cảm thấy lá cây trên đỉnh đầu hầu như trên mặt mỗi chiếc lá đều là từng khuôn mặt thống khổ , nhưng chờ hắn ngưng thần nhìn kỹ, lại chỉ nhìn thấy lá cây xanh tươi.

Chắc chắn không phải hắn hoa mắt, ở trong phó bản nhiệm vụ, cái gì hoa mắt cũng là mang tâm lí may mắn.

Vương Thánh Chi dùng một chút súc lực, điều chỉnh cơ bắp toàn thân, tùy thời nghênh đón tình huống bất ngờ.

Lúc này, Giang Bạch Vũ đang ngồi xổm xuống, cầm lấy hai chiếc mặt nạ mà ông lão đưa cho, những chiếc mặt nạ này trông giống nhau, trên tay đều nhẹ, không có trọng lượng.

“Lão nhân gia, ta muốn hỏi một chút người một chút, nếu ta muốn vào thôn, nhất định phải đeo cái mặt nạ này sao?”

Lão nhân đeo mặt nạ lúc này dường như mới chỉ có thể tự do, hai tay rũ xuống, như không còn chút sức lực.

“Đúng vậy, nhất thiết phải đeo lên, không mang mặt nạ, bị người quen nhận ra, sẽ bị người trong thôn ném vào trong sông, làm tế phẩm cho Hà Thần đương, đáng thương đáng thương a.”

“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mặt nạ không được để quá 12 giờ, tới buổi tối phải gỡ xuống , bằng không mặt nạ sẽ mọc trên mặt ngươi, không lấy xuống được.”

“Cái mặt nạ ta cho ngươi chỉ có thể dùng một ngày, vượt quá thời gian không có hiệu quả. Mỗi ngày sau nửa đêm ngươi phải đến tìm ta, dùng lá cây hòe tới đổi.”

Giang Bạch Vũ nghiêm túc nhìn lão nhân trước mặt, cậu biết lời đối phương nói, đều do cốt truyện yêu cầu, hẳn là mỗi một luân hồi giả tiến vào ôn tuyền Vân Tiên đều sẽ nhận được tin tức.

Nhưng cậu còn muốn hỏi cái khác.

“Mặt nạ nhặt bên sông có đeo được không?”

Lão nhân liên tục xua tay, cực lực khuyên can, trong thanh âm lộ ra sợ hãi: “Không được không được, không thể đeo, đeo sẽ không lấy xuống được.”

“Mặt nạ ở bờ sông có tác dụng gì?”

Lão nhân không nói.

Giang Bạch Vũ hiểu rõ, cậu đây là hỏi cái không nên hỏi, NPC này không thể đem vật mấu chốt nói cho hắn.

“Cảm ơn.” Giang Bạch Vũ đứng dậy nói lời cảm ơn, bảo Vương Thánh Chi vào thôn.

Cậu đem mặt nạ trong tay lấy ra,  đưa một cái cho Vương Thánh Chi,  sau đó hỏi: “Anh đeo cái mặt nạ này, hay là cái tôi mua?”

Vương Thánh Chi nhìn thoáng qua những luân hồi giả đứng cách đó không xa vẫn đang quan sát, hắn lắc đầu với Giang Bạch Vũ.

“Chúng ta đi vào trước rồi đeo, nếu có vấn đề, lại đổi.” Những luân hồi giả này biết rõ tình cảnh và diện mạo bọn họ, xem như người quen, nếu ở cửa thôn đeo vào, khẳng định bọn họ có thể từ quần áo, dáng người, nhận ra bọn họ , một khi vào trong thôn, việc liên quan đến lợi ích, những luân hồi giả này sẽ là người đầu tiên chỉ ra họ.

Giang Bạch Vũ cũng nghĩ tới, cũng không vội đeo mặt nạ, đi nhanh vào trong thôn, chờ vào thôn, phát hiện bốn phía không có người, chỉ có sương trắng lượn lờ , cậu liền cầm mặt nạ trong tay đeo lên mặt. Ngay khi đeo mặt nạ, lúc đầu rất lạnh và thoải mái, nhưng sau đó Giang Bạch Vũ phát hiện tầm nhìn của mình ngày càng thấp hơn, Vương Thánh Chi trước mặt trở nên vô cùng cao lớn, cậu nhìn thấy nhà ở cây cối, đều cao và dài hơn thậm chí bầu trời cũng rộng lớn rất nhiều.

Sao lại thế này?

Biến hóa đột ngột làm Giang Bạch Vũ có chút trở tay không kịp, cậu hoang mang rối loạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi ánh mắt đi đến, hoàn toàn biến hóa khác với ban đầu, thế giới trong mắt cậu lập tức trở nên cao lớn .

Sau khi nhận ra có gì đó không ổn, Giang Bạch Vũ nhịn không được sờ sờ mặt nạ trên mặt muốn tháo xuống, nhưng nghĩ đến lời NPC kia nói, cậu liền nhịn xuống. Ngay sau đó cậu thấy được tay mình, bàn tay này quá nhỏ, đặc biệt là các ngón tay, thậm chí còn nhỏ hơn đầu đũa, trông chẳng giống lòng bàn tay của người lớn chút nào.

Tay thu nhỏ, vậy chân thì sao?

Lại nhìn đến chân cũng rút nhỏ đi vài vòng, Giang Bạch Vũ theo bản năng nhìn về Vương Thánh Chi, đối phương vẫn cao lớn như cũ , hiện tại chiều cao chỉ chạm đến đùi đối phương, chân tay ngắn đến đáng thương.

Đeo mặt nạ, sự thay đổi trước sau chỉ là chuyện nhất thời, lúc Giang Bạch Vũ đem mặt nạ đeo lên mặt, mặt nạ kia liền đem ngũ quan Giang Bạch Vũ bao trùm kín mít, chẳng những không nhìn được mặt cậu, ngay cả kiểu tóc, chiều cao, quần áo , còn có giày, đều thay đổi đáng kể.

Lúc này Giang Bạch Vũ không thể nào nhìn ra đặc điểm thuộc về NPC, thoạt nhìn như một đứa trẻ ở  nông thôn, nhỏ gầy, ăn mặc cũ kĩ, quần áo dơ bẩn,  làn da ngăm đen, thậm chí móng tay còn có không ít bùn đất.

Trước khi Vương Thánh Chi đeo mặt nạ, hắn chính mắt thấy cảnh tượng phát sinh khi Giang Bạch Vũ đeo mặt nạ, hắn cũng không đoán được, cái mặt nạ này sẽ có tác dụng lớn như vậy, vậy mà có thể đem một người, hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác, từ khí chất, dung mạo, hình dáng đều biến đổi rất nhiều.

Đừng nói là người ngoài, ngay cả người quen đều nhận không ra.

Biến hóa thật sự là quá lớn.

Cậu bé trước mặt có mái tóc khô vàng, thoạt nhìn suy dinh dưỡng, rất lùn, nhìn rất nhỏ, cao chỉ ngang đùi. Cả người nhỏ gầy, trên chân là giày vải, hai chân đều lộ ra ngón chân cái,  có vẻ cậu ta rất mờ mịt, sau khi nhận ra có chuyện không ổn, liền lặng lẽ thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặt nạ làm bằng lá cây hòe này có thể điều khiển kích thước tùy theo khuôn mặt người, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ trước mặt có chỉ bằng lòng bàn tay, mặt nạ được buộc rất chặt, ngay cả từ bên cạnh cũng không thể nhìn thấy diện mạo thật của cậu.

Còn rất thú vị.

Nghĩ đến cậu bé trước mặt là NPC ít nói ít cười, khô khan biến thành, Vương Thánh Chi có chút buồn cười, mặt nạ này vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt, tuy rằng chỉ lộ ra một chút, Vương Thánh Chi còn nhìn ra NPC lúc này khá buồn bực.

Vương Thánh Chi nhịn cười, đem mặt nạ trong tay đeo lên mặt chờ thân thể biến hóa, hắn không thay đổi quá lớn giống như Giang Bạch Vũ, chỉ lùn thêm 10 cm, khung xương mở rộng, thân hình trở nên rộng lớn rắn chắc, tóc trở nên thô ráp, tóc ngắn nhỏ lỏm chỏn không đồng đều, vừa thấy chính là tự dùng kéo cắt, thủ pháp thô ráp. Tiếp theo là quần áo, kiểu dáng rất lạc hậu, áo ngắn kiểu cũ bằng vải dệt bị tẩy trắng, làn da ngăm đen thô ráp, cơ bắp chân tay rất rõ ràng, đồng thời làn da ngoài còn hiện rõ gân xanh.

Đôi giày trên chân là cùng một kiểu dáng với cậu bé, đều là giày vải thô.

Sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi đeo mặt nạ , bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh máy móc quen thuộc mang theo một cổ hàn ý: “Đeo mặt nạ, bạn chính là thôn dân ôn tuyền Vân Tiên, dựa theo dãy số trên mật nạ, tìm ngôi nhà của bạn.”

“Mặt nạ làm từ lá hòe, chỉ có hiệu quả một ngày, yêu cầu tất cả người tham gia nhiệm vụ đeo mặt nạ.Mặt nạ là tất cả sự hỗ trợ, cũng là chìa khóa nhiệm vụ, hãy mang chúng cẩn thận .”

“Có ba cách để lấy mặt nạ:
1. là lấy mặt nạ từ ông lão làm mặt nạ ở cửa thôn, thời gian nhận mặt nạn là đêm khuya lúc 12 giờ, mặt nạ làm từ lá cây hòe, có tác dụng thời gian hạn định là một ngày, phải nhận mỗi ngày.”

“2. Nhặt từ bờ sông, thời gian nhặt là 12 giờ khuya đến 6 giờ sáng.”

“3. Trộm từ trong nhà thôn dân.”

“Xin nhắc lại, hai phương pháp sau, mặt nạ là vĩnh viễn.”

“Nhắc nhở: Ban ngày không thể gỡ mặt nạ, không thể bị nhận ra. NPC, luân hồi giả không có mặt nạ đều sẽ bị chỉ ra và xác nhận là tế phẩm bị dìm xuống sông, trở thành tế phẩm Hà Thần.”

Một người một NPC liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ nghiêm trọng mắt hai bên nhìn ra sự tàn khốc của nhiệm vụ này.

Mặc dù rất không thích đeo mặt nạ, nhưng vào thôn này nhất định phải đeo mặt nạ, không có mặt nạ thì chết chắc. Cho nên mặt nạ chính là vật cần thiết, có thể bảo vệ cái mạng này. Vấn đề bây giờ mặt nạ là một vật phẩm tiêu hao, mà nhiệm vụ lần này là 30 ngày, mặt nạ chỉ có hiệu quả 1 ngày, mỗi ngày phải đổi mới được. Muốn mặt nạ phải đi nhận ở cửa thôn, nửa đêm đến cửa thôn, khẳng định nguy hiểm rất lớn, không thể mạo hiểm, chỉ còn hai phương pháp.

Biện pháp thứ hai, nhặt bên bờ sông, cái này nguy hiểm lớn hơn nữa. Nhiệm vụ lần này liên quan đến Hà Thần, Hà Thần này hiển nhiên không phải là Hà Thần mà thôn dân cầu nguyện trong truyền thuyết , cậu bé trong cốt truyện bị thôn dân ném vào sông, bị Hà Thần gặm cắn biến thành quái vật. Muốn đi bờ sông nhặt mặt nạ, nhất định phải có bản lĩnh chống lại quái vật.

Biện pháp thứ ba là trộm của thôn dân, thôn dân, thôn dân là ai, những người đeo mặt nạ chính là thôn dân. Thôn dân ôn tuyền Vân Tiên ban đầu là thôn dân NPC, mà bọn họ luân hồi giả, còn có Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi tới bắt quỷ, cũng coi là thôn dân. Điều này cũng có nghĩa là mặt nạ của mọi người có thể được sử dụng với nhau và chúng cũng có thể bị cướp. Đây là cách trực tiếp nhất cũng là một trong những cách thuận tiện nhất để lấy được.

Nhưng một khi mặt nạ của những thôn dân khác bị lấy đi, đồng nghĩa với rủi ro và cái chết.

Họ phải đề phòng tất cả mọi người, không chỉ quỷ, NPC mà còn cả những luân hồi giả.Trong thế giới đáng sợ này, tất cả các người tham gia nhiệm vụ đều là kẻ thù.

“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi.” Vương Thánh Chi nói, Giang Bạch Vũ nặng nề gật đầu.

Hèn chi những luân hồi giả vào làng không rời khỏi thôn nữa. Không phải họ không muốn ra, mà là một khi họ ra, họ có khả năng bị bạn đồng hành nhận ra, sẽ trở thành vật hy sinh, ai cũng không muốn gánh vác cái nguy hiểm này.

Giang Bạch Vũ thấy mình sau khi càng ngày càng thấp bé, lần này cho dù đang đi phía trước cũng nhanh chóng bị người bên cạnh vượt qua, không phải cậu đi không nhanh, mà là chân cậu quá ngắn, chân của đại lão quá dài.

Vì thế, Giang Bạch Vũ lon ton chạy tới, nam nhân bên cạnh nhếch mép cười. Dưới lớp mặt nạ, lông mày của nam nhân cong cong, khóe miệng nhếch lên, hứng thú nhìn NPC chân ngắn vẫy hai cánh tay nhỏ chậm chạp chạy theo.

Nghẹn cười vài giây, Vương Thánh Chi không có ý định bắt nạt NPC nhỏ bé chân ngắn này, nên chọn cách ngồi xổm xuống hỏi ý kiến ​​của NPC bé nhỏ: “Cậu muốn tôi bế hay cõng cậu?”

Lần trước ăn mệt,  khiêng NPC như bao tải chạy như điên, không được lợi gì mà còn bị trừ vô số điểm hảo cảm, lúc này Vương Thánh Chi liền hỏi trước, cho nhiều lựa chọn, tóm lại sẽ không lại trừ hảo cảm hắn.

Chỉ có NPC nhỏ bé đến chân, nghĩ cũng không muốn, nói: “Tôi muốn cõng.”

Giọng nói của đứa trẻ vẫn còn rất non nớt, lanh lảnh, có chút gì đó của một đứa trê, khi Giang Bạch Vũ nói, cậu rất khó chịu và cảm thấy mình đã hoàn toàn thay đổi.

“Vậy thì lên, tôi cõng cậu đi.” Vương Thánh Chi ra hiệu cho Giang Bạch Ngư đi về sau lưng hắn, Giang Bạch Vũ ngựa quen đường cũ tay ghé trên vai đại lão, hai chân trực tiếp treo ở trên eo, đem chính mình an bài xong.

Ôn tuyền Vân Tiên được bao quanh bởi sương trắng, trời vẫn mịt mù, đôi khi sương trắng chỉ dày bằng đầu ngón tay, có đôi khi lại giống một đoạn lụa trắng, quấn quanh nhau vượt qua ở ngoài không có sự phân biệt giữa người và động vật.

Mỗi chiếc mặt nạ đều có một dãy số, Vương Thánh Chi đề nghị bọn họ đều ở một chỗ, chiếu cố lẫn nhau, thậm chí nếu gặp phải thôn dân đến ăn trộm mặt nạ vào ban đêm, họ có thể kịp thời đối phó.

Giang Bạch Vũ đối với đề nghị này rất tán đồng.

Thế giới lần này đáng sợ và nguy hiểm hơn nhiều so với lần trước, nếu có đại lão ở bên, Giang Bạch Vũ cảm thấy an tâm không ít.

Trên đường, Giang Bạch Vũ cũng gặp mặt thôn dân khác, những người dân làng này đeo mặt nạ trên mặt, bọn họ có làm việc và nghỉ ngơi, lao động, có thôn dân trong nhà, khói bếp lượn lờ, có thôn dân giặt quần áo nấu cơm, có cầm cái cuốc đi ruộng làm việc, có xua đuổi trâu ,cầm nông cụ, có người làm thợ mộc, dệt vải, một số đang phơi cá muối và thịt xông khói trong sân nhà của mình, tiểu hài tử vui cười hồn nhiên, thoạt nhìn rất sinh động, một bộ sinh hoạt nông thôn rất đẹp.

Nếu không phải mỗi người đeo mặt nạ, mọi thứ sẽ trông bình thường.

“Đại Tráng đã về rồi, hôm nay khi nào mổ heo , lát nữa ta sẽ đến nhà ngươi mua một ít thịt.”

“Ta cũng muốn 2-3 cân, đưa Hà Thần đưa một ít tế phẩm, phù hộ nam nhân nhà ta thân cường thể tráng.”

“Tức phụ Đại Tráng cũng thật là, sao cô ấy lại bỏ trốn, xem Đại Tráng chúng ta có nhiều tiền đồ a, mỗi năm nuôi heo đều béo tốt, này đã thèm chết bao nhiêu người, nếu tức phụ Đại Tráng còn ở đây, mỗi ngày đều có thịt ăn.”

“Mỗi ngày đi tìm, cũng tìm không thấy, có ý nghĩa gì đâu, còn không bằng trồng một ít hoa màu, bán lấy tiền.”

……

Quay trở lại dọc đường, theo lời bàn tán của thôn dân, Vương Thánh Chi biết, hắn có một cái tên rất giản dị là Đại Tráng, có nghề phụ là giết heo.

Xem ra, nhà mình còn nuôi heo.

Và NPC nhỏ trên lưng là con trai của hắn, gọi là Cẩu Tử, vợ hắn đã bỏ trốn, lần này hắn từ bên ngoài quay lại tìm vợ nhưng không thấy, quay trở lại với con trai của mình.

Từ câu chuyện rôm rả, hắn được biết Đại Tráng có thói quen đi ra làng tìm vợ, bất quá mỗi ngày đều sẽ trở về, thôn dân cũng tập mãi thành thói quen.

Vương Thánh Chi nhanh chóng hòa nhập vào vai đồ tể Đại Tráng này, tươi cười chào hỏi dân làng, bảo họ về nghỉ ngơi một lát, hai tiếng nữa trong nhà mới có thịt heo.

Nếu thịt heo cũng là một trong những vật tế lễ, vậy gần như là điều cần thiết, hắn phải chuẩn bị thịt lợn này, nếu không dân làng sẽ kéo đến cửa, sẽ có chuyện xảy ra với hắn.

Từ những cuộc trò chuyện này,Vương Thánh Chi lọc thông tin hữu ích, danh tính của hắn là loại có thể đi ra làng mỗi ngày, sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Đây là một yếu tố rất quan trọng.

Thứ hai, nhà hắn có lợn tức là không phải lo về vấn đề lễ vật, muốn cúng Hà Thần thì cúng không có thời gian cụ thể.

Trong đầu Vương Thánh Chi dần dần có ý nghĩ rõ ràng.

Mà Giang Bạch Vũ ghé  trên lưng hắn có chút không vui, trở thành con trai của đại lão thì cũng không sao, nhưng sao có thể bị gọi một cái tên như Cẩu Tử chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net