Truyen30h.Net

Edit Dm Vo Han Luu Ta Lam Tai Xe O The Gioi Luan Hoi Huyet Huyet

Edit by : llgonir

Giang Bạch Vũ thậm chí hoài nghi, vô hạn luân hồi có thú vui đặt tên cho cậu: như, lái buôn second-hand vô hạn luân hồi, thiên sư chân mềm, bây giờ còn có nhũ danh là Cẩu Tử....…

Giang Bạch Vũ có chút buồn bực, mềm mại ghé vào sau lưng đại lão, dựa theo dãy số trên mặt nạ tới nhà của bọn họ ở ôn tuyền thôn Vân Tiên.

Số của cậu với đại lão cạnh nhau, cùng Giang Bạch Vũ cũng có vài thôn dân khác.

Cũng là một ngôi nhà bằng đất nhỏ bé, nhà ở bám bụi, dưới mái hiên là mạng nhện,  cửa là cửa gỗ, nhưng mà trông có vẻ đã mục nát, đặc biệt là bản lề¹ của cửa đã bị sâu mọt cắn nát, một ít vụn gỗ nhỏ rơi trên cửa.

Giang Bạch Vũ nhìn cái cửa này, rất hoài nghi vô hạn luân hồi cố ý, đây chẳng khác nào tạo điều kiện để kẻ gian lẻn vào ăn cắp mặt nạ.

Cái cửa này có cũng như không.

Vương Thánh Chi đem Giang Bạch Vũ sau lưng thả xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, theo hướng cửa gỗ đẩy ra, âm thanh kẽo kẹt vang lên, làm người ta có cảm giác ê răng.

Bước vào nhà là phòng khách, trong nhà đầy bùn đất và một số hố nhỏ, nhưng mà dẫm vào vẫn rất rắn chắc, mặt đất hiện ra một loại ảm đạm du quang, khác hẳn với bên ngoài, trong phòng này tuy rằng cũng là bùn đất, nhưng sau khi đặt chân, trên giày cũng không dính bùn.

Trong phòng khách bày một bộ bàn bát tiên² cũ, trên tường treo một bức tranh Hà Thần cao nửa người, vào bước vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy đôi mắt dữ tợn trên bức tranh Hà Thần, miệng lớn đầy răng nanh, cùng với ria mép giống như mặt dây chuyền.

Tóc đỏ rực, nhưng khuôn mặt lại xanh sẫm, mặc dù là ban ngày nhưng khi nhìn thấy bức tranh Hà Thần này, Giang Bạch Vũ cũng cảm thấy có chút nghẹn thở.

Mà phía dưới bức tranh Hà Thần, là một chiếc bàn dài hẹp, giữa bàn bày một bức tượng đất, sau bức tượng là một cái lư hương nhỏ, bên trong cắm một cây hương đang cháy, tia lửa lúc sáng lúc tối.

Vương Thánh Chi cùng Giang Bạch Vũ bước tới, bởi vì do chiều cao của Giang Bạch Vũ , cho dù là kiễng chân lên nhìn, chiều cao đó cũng không bằng bàn dài, Vương Thánh Chi khẽ cười một tiếng, đem cậu ôm ở trong khuỷu tay, Giang Bạch Vũ im lặng không lên tiếng, trong lòng lại phun tào vô hạn luân hồi không đáng tin cậy, cố ý hố cậu, đem chiều cao cậu hạ xuống. Một NPC một người liền đứng trước bàn nhìn bức tượng đất.

Bức tượng đất này rất thô sơ, nhưng từ đôi mắt to dữ tợn, răng nanh đáng sợ, mái tóc đỏ rực và khuôn mặt xanh sẫm được cố tình vẽ bằng sơn dầu, có thể thấy bức tượng đất này chính là Hà Thần.

Thân hình Hà Thần giống như loài nhuyễn thể, cả người trơn bóng, giống như không có xương cốt, thân thể toàn là vảy, phần lưng có vây cá giống như cánh chim, hai tay như móng vuốt hổ, chân trường có màng, ngồi thành vòng trònm

Vương Thánh Chi nhìn thoáng qua, liền phát hiện tượng đất này giống với hà đồng mà hắn gặp ở phó bản trước.

Hắn lúc ấy cũng nhận nhiệm vụ 《 mặt nạ Hà Thần 》 này, nhưng hắn dùng thân phận thôn trưởng ôn tuyền VânTiên hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ thôn dân, mỗi tối, hắn sẽ gõ mõ cầm canh, tới mỗi nhà xem xét, xác định thôn dân ở nhà, bảo đảm lúc nhiệm vụ kết thúc ôn tuyền Vân Tiên còn 100 thôn dân.

Tiếp theo, chính là hoạt động hiến tố mỗi ngày, nhảy đại vũ.

Chẳng qua thời điểm đó thôn dân ôn tuyền Vân Tiên vẫn chưa dán tranh Hà Thần, nhưng thờ Hà Thần thì vẫn có.

Khác biệt với nhiệm vụ trước đó của hắn.

Vương Thánh Chi thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua bên ngoài, ánh nắng tươi đẹp vẫn như cũ, thỉnh thoảng sẽ có thôn dân đi ngang qua, giống nhue khung cảnh nông thôn bình thường, ánh mắt tùy ý nhìn qua, không chú ý quá nhiều.

Tuy nhiên đây chỉ là mặt ngoài.

Hắn bế NPC nhỏ trong lòng đi vào phòng bếp ở phía sau, đây là một cái bếp kiểu cũ có củi đốt mới có thể dùng, trên kệ là nồi sắt lớn, chiếm diện tích rất lớn, trên vách tường đều bị lửa đốt đen, làm cho người khác có cảm giác lộn xộn.

Trong phòng bếp bày biện rất ít đồ vật, chén đũa chỉ có mấy cái, một vài quả bầu để múc nước và một cái lu nước to, đáng chú ý là, có một số loại dao bằng sắt khác nhau được treo trên bức tường phía sau của bếp, những con dao đó đều được mài sắc bén hiện lên một màu sáng bạc, lưỡi dao rộng và dày hơn so với dao thông thường.

Giang Bạch Vũ chỉ biết trong đó có một cái như hình bán nguyệt,  độ cong rõ ràng là dao giết heo, còn chia ra dao róc xương với thịt, còn có dao chạt xương hình chũ nhật, còn mấy cái khác cậu không biết.

Vừa thấy đến này dao giết heo, Giang Bạch Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ mũi đều tràn ngập một mùi máu tươi, theo bản năng nhíu mày, may mắn bây giờ cậu đeo mặt nạ, lúc cậu có biểu tình không thích hợp, cũng sẽ không bị đại lão phát hiện có gì đó không đúng.

Sau khi đang nghĩ tới mùi máu tươi, Giang Bạch Vũ phát hiện mũi đột nhiên nhạy cảm hơn, cậu lại ngửi thấy mùi phân lợn rất khó chịu ...

Đúng rồi, nói mới nhớ, đại lão bên cạnh cậu, bây giờ gọi là Đại Tráng, là đồ tể giết heo của thôn,  trong nhà còn nuôi không ít heo, mỗi ngày đều sẽ giết một con.

Vương Thánh Chi cũng ngửi thấy được mùi phân heo,  hương vị quá kích thích, muốn xem nhẹ cũng không được, nghĩ đến trên đường về nhà, không ngừng có thôn dân hỏi thịt heo, Vương Thánh Chi liền mở của phòng bếp phía sau, sau đó hắn liền nhìn thấy sân sau quả thật có vài cái chuồng heo.

Chuồng heo này được xây bằng đá, bốn góc được đóng bằng cọc gỗ, mỗi góc chuồng heo dựng một cái lán nhỏ. Phần trong cùng của lán nhỏ này được che bằng một số dải tre, các dải tre được che lại được đan bằng cọc sậy tương tự như chiếu,  cuối cùng được phủ bằng nhiều lớp rơm, thành cái lán chỉ che mưa trong chuồng heo.

Trong nhà Đại Tráng có 5 cáu chuồng heo, mỗi con heo trong chuồng đều được nuôi đến béo mập, Giang Bạch Vũ bởi vì dáng người thấp bé, lúc này cậu muốn xem heo còn phải nhón chân, nhưng cho dù có nhón chân, mắt chỉ vừa nhìn thấy lưng heo, cho nên nhìn không rõ lắm.

Vương Thánh Chi tiến lên, còn không hỏi qua liền trực tiếp bế NPC nhỏ trong tay, tầm mắt lập tức nâng lên, có thể nhìn rõ mọi thứ.

Sau đó hắn thu được thông báo cá nhân: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm +2”

Bị người ôm ở trong khuỷu tay, vì thế những con heo trong chuồng Giang Bạch Vũ có thể nhìn rõ ràng , cậu nhìn thấy mỗi con trong chuồng đều rất to béo, hình thể cũng rất đẹp, rất dài còn rất cân xứng, có loại ảo giác thon thả, heo trong chuồng đều là heo trắng to, lông tóc rất sạch sẽ, xem bộ dạng cũng rất trắng.

Mỗi con lợn trắng mũi to đều phát ra tiếng kêu cộc cộc cộc cộc, như thể rất phản cảm với môi trường chăn nuôi hiện tại.

Dưới những chiếc chân lợn trắng trẻo, sạch sẽ này là những lớp phân lợn bốc mùi hôi thối khó chịu.

Cân nặng của mấy con lợn này chắc cũng phải hơn 200 cân.

Nhìn rất béo tốt, rất nhiều thịt, nhiều như thịt heo như vậy có thể ăn được rất lâu.

Giang Bạch Vũ theo bản năng đếm lợn, cậu liền phát hiện nhà Đại Tráng không giàu có, chỉ là một nam nhân có một con, thế mà thực sự nuôi 30 con heo béo mập, Đại Tráng xem như là nhà có tiền.

30 con heo béo này có thể bán được bao nhiêu tiền , bàn tính nhỏ trong lòng Giang Bạch Vũ lạch cạch vang lên.

Từ từ, không phải có tiền hay không, mà là con số 30 này tại sao lại có chút quen thuộc nhỉ?

Giang Bạch Vũ ngưng lại, cẩn thận nhớ lại cảm giác quen thuộc đến từ nơi nào, cậu phát hiện thời điểm tham gia nhiệm vụ có 30 luân hồi giả, lại nhìn xem 30 con heo to béo này, trong lòng liền dâng lên một cổ ớn lạnh.

Từ cuộc trò chuyên của mấy thôn dân nghe được, Đại Tráng mỗi ngày sẽ giết một con heo, mà người dân trong thôn Vân Tiên sẽ mua một ít thịt lợn làm tế phẩm cho Hà Thần .

Thịt heo cùng luân hồi giả có quan hệ sao?

Không, không phải như cậu nghĩ đi.

Giang Bạch Vũ lắc đầu, gạt liên tưởng đáng sợ trong đầu sang một bên, bình tĩnh hỏi người đang bế cậu: “ 30 con heo ở đây không liên quan gì đến những luân hồi giả tham gia nhiệm vụ này, đúng không?.”

Vương Thánh Chi bị hỏi đến nghẹn họng.

Hắn là NPC trong thôn này, nhưng nhiệm vụ của hắn không liên quan gì đến chuyện này, hắn cũng không có tiếp xúc với Đại Tráng giết heo, bởi vậy hắn cũng không biết liệu có mối liên hệ giữa hai người hay không.

Như vậy vấn đề bây giờ, có nên giết heo hay không?

Nếu giết, luân hồi giả sẽ bỏ mạng?

Không, hẳn là sẽ không có quan hệ, nếu có chuyện, vậy nhiệm vụ lần này không gọi là mặt nạ Hà Thần, mà là sửa thành chuyện xưa của người giết heo rồi..

“Giết 1 con trước đi.” Giang Bạch Vũ sau khi bình tĩnh lại, lập tức đưa ra quyết định. Rất nhanh sẽ có thôn dân tới mua thịt heo, hơn nữa đây là do cả thôn yêu cầu, thịt heo là có từ nhà Đại Tráng, vậy thì thị heo nhất thiết phải có.

Lợn cũng phải giết.

Không giết heo, thôn dân sẽ giết 2 cha con 2 người.

Vương Thánh Chi cũng không phải loại người dài dòng, hắn luôn dựa theo cốt truyện nhiệm vụ mà làm, rất ít đối nghịch nhiệm vụ cốt truyện , bởi vậy Giang Bạch Vũ nói một phát, hắn liền nhóm lửa đốt củi, nấu nước, sau đó đem dao mổ heo trên vách tường gỡ xuống, từ lu nước múc một ít nước, bắt đầu ma đao.

Tạch tạch, tiếng dao vang dội.

Giang Bạch Vũ đứng ở một bên nhìn Vương Thánh Chi mài dao, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy con lợn trong chuồn, trong lúc vô ý, Giang Bạch Vũ liền phát hiện một vấn đề, những con lợn này không ngừng gây ồn ào, đột nhiên trở nên yên lặng.

Không phát ra một chút âm thanh, Giang Bạch Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ Vương Thánh Chi đang mài dao, sau đó giơ ngón tay chỉ nhẹ về hướng chuồng lợn, sau đó làm động tác muốn ôm.

Vương Thánh Chi cẩn thận đặt con dao trong tay xuống, tùy ý lau nước trên tay, vươn hai tay, đem NPC nhỏ ôm vào trong khuỷu tay, một người một NPC đồng thời nhìn lên, trên cao nhìn xuống quan sát chuồng heo.

Những con lợn trong chuồng lợn lúc này đang đứng im lặng, không phát ra tiếng kêu, đều hướng về phía Giang Bạch Vũ, giữ nguyên một hướng rất kì lạ, cái tư thế đó, giống như đang nghe trộm, giống như chúng đoán được chuyện sẽ xảy ra.

Sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi đứng dậy, tiếng mài dao ngừng lại, những con lợn này cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bắt đầu có chút xôn xao, chờ phát hiện có người đang xem bọn họ, đám heo này lấy một loại ánh mắt phi thường yên tĩnh nhìn chằm chằm đánh giá bọn họ.

Trong chuồng lợn, tất cả lợn đều im lặng, thân thể như đông cứng, dán chặt mắt gần nửa phút, những con lợn này mới trở lại bình thường, nên hự hự, nên ghét bỏ thì ghét bỏ.

Giang Bạch Vũ đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.

Vương Thánh Chi yên lặng buông cậu xuống, tiếp tục mài dao.

Chẳng mấy chốc, những con dao giết lợn đã được mài sắc,  nước trong nồi cũng sôi.

Vương Thánh Chi nói với NPC nhỏ chỉ cao tới đùi mình: “Tôi sẽ bắt đầu giết lợn. Nếu cậu cảm thấy khó chịu, thì ra ngoài ngay bây giờ. Tôi sẽ gọi cho cậu khi giết xong."

Cảnh tượng này quả thực sẽ gây khó chịu, Giang Bạch Vũ không muốn nhìn thấy cảnh đó, đối với đề nghị  chả Vương Thánh Chi cậu rất vui vẻ chấp nhận.

“Được, tôi ngồi ở phòng khách.”

Giang Bạch Vũ đi vào phòng khách, tìm một cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi, cậu mù mịt chờ đợi, thay vì xem bức tranh Hà Thần, cậu nhìn về phía cửa.

Ngay khi suy nghĩ của Giang Bạch Vũđang trống rỗng, liền nghe thấy một tiếng hét sau đó là tiếng hét từ sau nhà, thanh âm vô cùng thê lương, ngực Giang Bạch Vũ không khỏi thắt lại, không khỏi nắm chặt tay.

Tiếng kêu thảm thiết duy trì gần nửa phút sau đó đột nhiên im bặt, ngay lúc Giang Bạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi kinh hô, thanh âm kia như sức cũng lực kiệt, phẫn nộ thống hận, âm thanh chửi rủa không ngừng vang lên.

Không đợi Giang Bạch Vũ lấy lại tinh thần, thì đã thấy bóng người đang rung rinh trước cửa nhà mình, rất nhiều dân làng đeo mặt nạ vội vàng chạy ra khỏi cửa. Giang Bạch Vũ nghe thôn dân chạy vội kinh hô:
“ Tế phẩm Hà Thần xuất hiện rồi!”

“Thật tốt quá, Hà Thần sẽ phù hộ chúng ta!”

“Chúng ta mau đem tế phẩm dâng cho Hà Thần!”

“ Nhà Đại Tráng giết heo cũng tốt, tôi lát nữa đi mua ít thịt, dâng lên cho Hà Thần.”

“Cẩu Tử mau ra đây! Lễ tế sẽ sớm được tổ chức, sẽ tới không kịp. Ta đưa ngươi đi chiếm một chỗ ngồi tốt, lát nữa xem nhảy đại vũ.” Một thôn dân đeo mặt nạ duỗi tay với Giang Bạch Vũ, dáng vẻ chính là muốn lôi kéo cậu đi ra ngoài.

Giang Bạch Vũ trong lòng trăm lần không muốn, cậu làm sao biết được những người này là dân làng NPC bản địa thôn Vân Tiên, hay là do luân hồi giả biến thành?

Cậu cảm thấy ở lại với đại lão sẽ an toàn hơn.

“Con phải đợi cha, con sẽ đi cùng cha.”

“Chờ cha ngươi bán thịt xong rồi, hiến tế cũng sẽ xong rồi, ngươi sẽ nhìn không thấy tế phẩm.”

“Loại tế phẩm này rất hiếm, không phải ngày nào cũng có. Hôm nay đặc biệt lắm. Sau khi ở thôn chúng ta tổ chức lễ tế thượng phẩm, thịt lợn này chỉ có thể coi là đồ tế lễ cấp thấp, mua thịt heo chỉ cần cung phụng ở nhà, chờ hiến tế xong rồi, chúng ta còn có thể ăn một đống thịt heo, thật đúng là một ngày lành.”

Tôi hoài nghi mấy người là muốn lừa gạt tôi ra cửa!

Tuy rằng cậu không có chứng cứ, nhưng trực giác nói cho cậu, cả hai người này đều có vấn đề, cho rằng cậu sẽ mắc mưu sao?

Giang Bạch Vũ mặt vô biểu tình, vẫn ngồi thẳng trên ghế đẩu nhỏ, cho dù là tò mò thì cậu vẫn có thể kiềm chế sự tò mò của mình.

“Con phải chờ cha con cùng đi.”

Hai thôn dân đứng trước cửa nhà thấy Cẩu Tử cố chấp, cũng không nói thêm nữa, chỉ là lúc rời đi, hô lên với đứa nhỏ ngồi trong nhà: “Chờ cha ngươi bán xong thịt heo, nhất định phải lại đây nhìn xem .”

“Được ạ.”

Tế phẩm vừa xuất hiện, thôn dân tập thể ra ngoài, trước cửa không ngừng có bóng người đong đưa, Giang Bạch Vũ yên lặng nhìn, nhưng lúc này bóng dáng không khỏi ngả về phía sau, may mà ban ngày đám dân làng này vẫn rất hiền lành, có giả nhân giả nghĩa thì cũng không có vào nhà tới bắt cậu đi.

Nếu thôn dân này động thủ vào ban ngày, không chừng hiện tại cậu đã bị cưỡng chế đem đi rồi.

Thôn dân nơi này cũng có không ít do luân hồi giả sắm vai, sau khi vào thôn sẽ chịu một số hạn chế nhất định. Ví dụ ban ngày bạn đeo mặt nạ thì phải thật hiền lành, không được động thủ với dân làng, ngược lại nếu ai đó nhảy ra giết họ thì phó bản sẽ rối tung lên.

Giang Bạch Vũ đợi trong chốc lát, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại liền thấy Vương Thánh Chi đứng ở phía sau kéo áo khoác da của mình xuống.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Tiến vào vô hạn luân hồi, giác quan của luân hồi giả vô cùng nhạy bén, thính lực cùng thị giác, khứu giác, tất cả đều được cải thiện khác nhau, đây có thể coi là sự tiến hóa của từng cơ quan sau khi bước vào phó bản.

Mặc dù bên ngoài rất ầm ĩ, Vương Thánh Chi ở sân sau giết heo, hắn vẫn sẽ lưu vài phần tâm tư trên người NPC nhỏ ở bên ngoài, sau đó Vương Thịnh Chí nghe giọng của NPC nhỏ, nhưng cụ thể nói cái gì hắn nghe không rõ.

Chỉ là vụn vặt nghe được NPC nhỏ kêu hắn là cha, hai chữ này đặc biệt rõ ràng.
( Cha trong tiếng Trung là 'Bàba' nên 2 chữ ó)

Vương Thánh Chi đang giết heo đột nhiên không kịp phòng ngừa cảm nhận cảm giác làm cha, cảm giác này thật sự là quá chua chát.

“……”

Chua đến mức có chút nhũn ra.

Hắn xem như không duyên cớ một đứa con, còn là một NPC, hẳn có phải nên cảm tạ vô hạn luân hồi chiếu cố hắn không?

Giang Bạch Vũ thấy đại lão giết heo xong rồi, liền đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ, đem lời thôn dân mời cậu cùng đi xem tế phẩm Hà Thần nói một phen, đồng thời chỉ ra, sau khi giết heo, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

“Là tiếng kêu của luân hồi giả.” Giang Bạch Vũ rất chắc chắn.

Người dân thôn Vân Tiên đeo mặt nạ quanh năm. Họ đã sống ở đây và từ lâu đã quen với nhịp điệu của cuộc sống ở đây, trái lại luân hồi giả, đây là lần đầu tiên của bọn họ, hơn nữa họ cảm thấy không thoải máu khi đeo mặt nạ , vạch trần thân phận thật bọn họ, vậy chỉ có thể là đồng bạn quen thuộc.

Vương Thánh Chi gật gật đầu, nói với NPC nhỏ đang ngẩng đầu nhìn hắn: “Tiếp theo chúng ta phải cẩn thận, có thể những luân hồi giả đó sẽ có hành động khác.”

Hắn nói xong, vươn hai tay, muốn đem NPC nhỏ ôm ở trong tay.

“Tôi ôm cậu đi.”

Giang Bạch Vũ lúc này từ chối: “Tôi tự mình đi, trước đó chúng ta từ ngoài thôn trở về, bởi vì đi quá nhiều, anh cõng tôi cũng không sao, nhưng hiện tại ở trong thôn, bị anh bế sẽ sẽ làm cho người trong thôn chú ý.”

Con nít ở nơi này, phần lớn đều đi chân trần, chạy còn bay nhanh, nhìn nhỏ gầy, nhưng thân thể rắn chắc, bị ôm ở trong khuỷu tay, đãi ngộ đó chỉ có con nít chưa biết đi, Giang Bạch Vũ không muốn làm cho thôn dân và luân hồi giả chú ý.

“Sẽ không, cho dù là người bình thường trở thành đứa nhỏ, cũng sẽ không vì thể diện này. Chúng ta vi phạm quy tắc, ngược lại làm cho những người này cố kỵ không thể nào xuống tay.” Vương Thánh Chi không quan tâm chuyện này, hắn trực tiếp cúi người, đem NPC nhỏ con ôm ở trong khuỷu tay, một tay ôm lấy, kẹp lại rất chắc.

Điều quan trọng nhất là hiện tại giữa hai người có chênh lệch rất lớn về chiều cao, nếu ở nhà cả ngày thì không sao, nhưng một khi đã ra ngoài thì trước sau gì cũng bước quá lớn, nếu không cẩn thận , họ sẽ bị lạc.

Thôn Vân Tiên xung quanh là mây khói, tầm mắt không rõ ràng, đi lạc thì sẽ không đi lạc, chỉ lo lắng có người cố ý đem người giấu đi, chờ trời tối xuống tay.

Giang Bạch Vũ yên lặng nhìn về phía hắn, lời của đại lão là nói bởi vì cậu là NPC, cho nên không cần mặt mũi sao?

Cậu tức giận!

Vương Thánh Chi cảm giác rõ ràng nhất,hắn lập tức liền thông báo nhắc nhở:“NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -2, -2, -1……”

NPC này đã trở nên nhỏ hơn, hắn vốn tưởng rằng tính tình cũng trở nên mềm mại như sáp, đáng tiếc tính tình này vẫn như cũ thất thường, khó hiểu.

Thật sự làm người hận ngứa răng, cố tình còn không thể đánh, chỉ có thể chiều cậu, đi theo cậu, còn phải lấy lòng cậu.

“Tôi cảm thấy như vậy an toàn, sẽ không bị người khác thừa nước đục thả câu.” Vương Thánh Chi xem hảo cảm không ngừng giảm xuống, kịp thời bù đắp bằng lời nói.

Giang Bạch Vũ miễn cưỡng chấp nhận lời này, nhỏ giọng lên tiếng.

Việc này liền kết thúc, ngay sau đó cậu liền phát hiện bọn họ hẳn là tính ra ngoài.

"Không bán thịt heo sao?”

Vương Thánh Chi rất tùy ý, hắn đi nhanh ra ngoài, nói: “Đi xem hiến tế như thế nào, chờ có người muốn thịt heo, trở về cũng không muộn.”

Hiện giờ, dân làng trong thôn đều đi xem, bọn họ cũng đi theo xem náo nhiệt.

Nói là náo nhiệt, kỳ thật là một trò hề, thậm chí là một thảm kịch đáng sợ.

Sau khi Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi ra ngoài, đều nhìn không thấy bóng người, chỉ có sương mù trắng bao phủ xung quanh, bước đi ở một nơi như vậy thực sự rất đáng sợ. Lúc này trong thôn vắng lặng, dường như có tiếng chuông đồng leng keng từ mọi ngõ ngách, thanh âm mát mẻ nhưng lại rất trống trải, ồn ào, tiếng chuông giống như vang lên bên tai.

Theo tiếng động, sau khi đi được vài phút, Giang Bạch Vũ và Vương Thánh Chi liền nhìn thấy một nhóm người vây quanh bờ sông, họ rất yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía dòng sông, tiếng chuông mát lạnh từ dòng sông truyền đến.

Chờ một người một NPC đến gần, họ nhìn thấy một chòi bằng gỗ được xây dựng bên sông, nó được đặt trên sông, kéo dài đến giữa sông , bốn góc là cây cột gỗ thô, cực kỳ vững chắc.

Mà ở trên bục giữa lòng sông, một cái chậu than đang cháy, một lão nhân cầm chuông đồng đi dọc theo cái chậu than, chân trần, trong miệng ngâm xướng toàn lời chúc phúc tế phẩm nghe không hiểu, hắn vừa đi, một bên nhảy, bàn chân giẫm lên cái chòi bằng gỗ trên nước, phát ra âm thanh nhịp nhàng rất vui tai.

“Đinh ~”

Chuông đồng trong tay ông đung đưa, mỗi khi nhấc chân lên, ông lão đeo mặt nạ đung đưa chiếc chuông đeo trên thắt lưng cũng phát ra âm thanh lạch cạch, chuông đồng cũng chuông trên thắt lưng hợp tấu, bầu không khí hiến tế nháy mắt liền nhuộm đẫm.

Ở cuối bến nước bên sông, một thanh niên bị trói vào cột đá cao, bị dây thừng trói chặt, miệng bị chặn không thể phát ra tiếng, lúc này, mắt người này chẳng những tràn đầy sợ hãi, trong lòng cũng chứa đựng sự tức giận, hắn liếc nhìn dân làng dưới mái đình ven sông, trong mắt ánh lên tia hận ý cùng huyết sắc.

Khuôn mặt của người thanh niên này rất quen thuộc, mặt nạ đã được tháo ra, lộ ra bộ mặt thật, trông đẹp trai tuấn tú, khuôn mặt non nớt tuổi đôi mươi, Giang Bạch Vũ nhìn thấy gương mặt người này, trong lòng đột nhiên liền khó chịu.

Cậu biết người này, hắn là thanh niên đầu tiên nói chuyện với cậu trước khi vào thôn, hắn còn rất vui khi nói rằng mình thấy cậu trên diễn đàn và nói rằng tài xế xe buýt Vong Xuyên chuyên đi bắt quỷ, hắn còn nói, tài xế tiên sinh, phiền cậu nhất định phải đem quỷ bắt lại.

Nhưng bây giờ hắn bị trói ở trên cột đá, bị trở thành tế phẩm cho Hà Thần.

Quỷ còn chưa xuất hiện, hắn đã bị đồng bạn chỉ ra xác nhận, giữa thanh thiên bạch nhật gỡ mặt nạ hắn xuống.

Dân làng xem tế giống như không nhìn thấy, thần hồn xem lão nhân đeo mặt nạ Hà Thần biểu diễn điệu múa cúng tế cứ như bị mê hoặc.

Giang Bạch Vũ lặng lẽ đánh giá thôn dân, phát hiện ra rằng những người dân làng đeo mặt nạ này, dù là NPC của thôn Vân Tiên hay là luân hồi giả này đều không có phản ứng, lực chú ý bọn họ toàn bộ tập trung trên người lão nhân đang nhảy kia.

Mọi người đều biết lão nhân kia ngồi ở cửa thôn dưới cây hòe già, đưa mặt nạ cho mọi người vào thôn, thân hình quá rõ ràng, ăn mặc rất cũ nát, thân hình lom khom, cảm giác như có thể tùy thời ngã xuống, cánh tay lộ ở bên ngoài giống như một chiếc rễ cây già đang run.

Hiện tại hắn cởi giày, đi chân trần nhảy điệu múa cúng tế, rõ ràng là người sắp chết nhưng điệu múa tế phẩm này, hắn nhảy cực kỳ có tiết tấu, bối cảnh mây khói lượn lờ , âm thanh chuông đồng mát lạnh thường thường vang lên, từng trận hợp tấu sữa chua đồng trên tay và chuông trên thắt lưng, tất cả đều cảm thấy âm trầm quỷ dị.

“Phanh!”

Một tiếng nổ vang, cũng không biết lão nhân này vứt thứ gì vào chậu than, làm ngọn lửa trong chậu than nháy mắt to ra, nổ tung, ngọn lửa bay lên vài mét, vô số vụn lửa nhỏ bay ra, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Ở thời khắc cuối cùng, lão nhân chủ trì tế lễ lấy ra chuông đồng to bằng nắm tay của người lớn, lão nhân cầm nó ở trong tay, giơ lên, dùng sức lắc.

“Bây giờ!”

Một tiếng qua đi, tất cả thôn dân xem hiến tế nhất trí quỳ xuống, đôi tay khép lại, trong miệng nhỏ giọng nhắc mãi, không ngừng dập đầu.

Vương Thánh Chi phản ứng nhanh chóng, sau khi thôn dân quỳ xuống, hắn cũng cúi người xuống, một chân quỳ xuống đất, giả vờ như đang quỳ xuống, đồng thời hắn thả Giang Bạch Vũ ra, để cậu cũng ngồi xổm.

Tất cả những người dân trong làng có mặt, dù là thanh niên, người già hay trẻ em đều quỳ xuống, nếu lúc này đứng, thái độ khác thường , rõ ràng chính là một cái bia ngắm.

Giang Bạch Vũ nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Vương Thánh Chi đem cậu buông ra, cậu vô cùng thành thật ngồi xổm, khi nhìn thấy những người dân làng khác quỳ lạy, cậu cũng giả bộ gật đầu vài cái.

Sau đó, cậu nhìn thấy, có vài thôn dân quỳ giống như cậu. Những người này quỳ cũng quỳ, đầu cũng lậy, nhưng cũng chỉ là giả bộ, ngược lại thôn dân nơi này bọn họ dập đầu rất mạnh, mỗi một lần cái trán đều dính đất, vang lên bang bang, đồng thời trong miệng không ngừng cầu nguyện, tốc độ nói nhanh đến mức người ta không nghe được.

Khác biệt rất lớn.

Lần này có lẽ không chỉ có Giang Bạch Vũ phát hiện ra, cậu tin luân hồi giả khác cũng có thể phát hiện ra được.

Giang Bạch Vũ trộm nhìn xem trên cột đá, liền phát hiện kia lão nhân cầm chuông đồng trong tay, bây giờ đang ở cạnh thanh niên bị trói trên cột đá, lão nhân dùng bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, người thanh niên liền rơi vào giữa sông cùng với cột đá.

Sự sợ hãi trong đôi mắt của chàng trai trẻ nhanh chóng bị che phủ bởi màn sương trắng bao phủ dòng sông.

Từng đợt âm ỉ, từng lớp sóng nổi lên trên mặt sông, dồn dập về phía mặt sông một cách nhanh chóng, đại khái vài phút sau, mặt sông khôi phục bình tĩnh.

Giang Bạch Vũ nhìn thủy khi lão nhân đẩy tế phẩm xuống sông có một sợi dây thừng buộc luôn vào một chân cáu chòi, đầu dây còn lại buộc vào cột đá.

Mặt sông trở về bình tĩnh.

Liền thấy lão nhân kia đột nhiên quỳ xuống cung kính với mặt sông, dùng ngữ khí kính sợ hô lên: “Thỉnh Hà Thần hưởng dụng tế phẩm, phù hộ thôn ta mưa thuận gió hòa!”

Tất cả thôn dân lại lần nữa cúi người quỳ xuống,  sau khi một đám đứng lên, liền nghe có người hô “Hà Thần đã nhận tế phẩm!”

“Thật tốt quá, Hà Thần nhất định sẽ phù hộ chúng ta!”

……

Một lời của lão nhân chỉ ra rằng các hoạt động tế lễ ngày nay đã kết thúc.

Sau đó thôn dân đứng lên, không tiếp tục vây xem hiến tế mà đứng dậy trở về, mà ngay lúc này, trong đám người xảy ra náo loạn, có vài người đột nhiên đấu đá lung tung, hoàn toàn không màng an nguy người khác , bọn họ không ngừng ở trong đám người va chạm, thậm chí cố ý xô đẩy.

“Giang Đào cậu ở nơi nào? Tôi bị người dẫm lên rồi, không đứng dậy, mau tới cứu tôi!”

“Vương Tử Hách! Vương Tử Hách!”

“Là tên tiểu tử kia làm, Lý Dũng có phải cậu hay không? Ta đã sớm biết tiểu tử ngươi không vừa mắt ta, chắc chắn là tìm cơ hội này tính kê ta!”

“Không phải tôi a……”

……

Thời điểm xảy ra sự việc này chỉ trong nháy mắt, làm người khác trở tay không kịp, mà thôn dân vây xem hiến tế lại rất nhiều, có người có ý định muốn gây sự, còn có người quạt gió thêm củi, cố ý đè ép đám người, nếu có té ngã thì giẫm lên.

Giang Bạch Vũ thấy phát sinh, trước mắt đều là từng đôi chân hỗn loạn , ngang dọc đan xen, như là một cái lưới lớn, gần như muốn bao phủ cả cậu.

Đối mặt loại tình huống này, Giang Bạch Vũ phản xạ có điều kiện, trước tiên chính là ôm lấy đầu, đem cả người cuộn tròn thành quả cầu, liều mạng hướng vào bên người đại lão.

Mà Vương Thánh Chi nhìn thấy tình huống này, không chút do dự, bế NPC nhỏ đang cuộn tròn, nói một câu: “Cậu đi ra ngoài trước.”

Ngay sau đó, Giang Bạch Vũ thấy mình đang bay.

Đột nhiên, cậu bị đại lão ném ra ngoài, thấy mình sắp rơi xuống sông, đột nhiên, trong đám người vươn ra mấy cái tay, Giang Bạch Vũ liền trơ mắt nhìn cái tay kia hướng tới mình chộp lại, như chụp bóng, cậu lại bị chụp được.

Các người đi quá xa rồi, Giang Bạch Vũ trong lòng thầm mắng, cậu đã thoát khỏi trận doanh, cư nhiên còn bị chụp xuống dưới. Cậu chắc chắn người ra tay là luân hồi giả.

Mà sau đó, lúc Giang Bạch Vũ chật vật từ trong đám người ra bên ngoài , bị vài bàn tay, đồng thời đẩy ra bên ngoài, khác với thủ pháp chụp bóng trước đó, Mấy cái tay này đối với cậu rõ ràng mang vài phần ôn nhu cùng vài phần thương tiếc.

“Ai nha, Cẩu Tử sao lại ở chỗ này, mau đi ra ngoài!”

“Không biết là ai lại nổi điên,  nếu như bị ta bắt được, sẽ đem hắn làm tế phẩm cho Hà Thần!”

“Trời đất, Cẩu Tử sao lại ở chỗ này, nơi này rất nguy hiểm , mau đem Cẩu Tử đi ra đi. Nếu như để ta phát hiện tên tiểu tử nào gây sự, ta nhất định sẽ lột da rút gân hắn!”

“Cẩu Tử mau ra đây, đừng đứng ở chỗ này, mau đi về nhà!”

Giang Bạch Vũ bị một đôi tay to lớn xô đẩy, ép vào đám đông, đầu óc choáng váng, mắt đầy sao vàng, khi đứng vững trên đôi chân mới thấy mình đã ra khỏi giữa đám đông.

Nhìn thấy không ngừng có người bị dẫm đạp, kêu thảm thiết cùng tiếng mắng tức giận không dứt bên tai, Giang Bạch Vũ theo bản năng lùi về sau vài bước, cậu đang đợi đại lão đi ra. Không lâu sau khi Giang Bạch Vũ đi ra, liền có một thôn dân ôm một đứa bé ra, đứa bé kia nhỏ hơn so với Giang Bạch Vũ, gầy như khỉ, sắc mặt xanh mét, khóe miệng tím tái, cái mũi bị chảy máu, bây giờ mềm oặt bị thôn dân ôm vào trong ngực, Giang Bạch Vũ nghe được thôn dân kêu lên thảm thiết: “ Cẩu Đản nhà ta! Mau tỉnh lại , Cẩu Đản ngươi không có việc gì, ngươi đừng dọa cha , ngươi mau mở mắt đi.”

Thôn dân khác nhìn thấy có tiểu hài tử bị dẫm chết, lập tức vây quanh lại đây, đám người dần dần tan đi, hiện tại bờ sông trừ bỏ một cái đứa bé bị dẫm bỏ mạng, còn có mấy cái đứa bé đều xuất hiện vết thương khác nhau, tình huống đều không tốt, hơi thở thoi thóp, đều bị thương rất nhiều, thở còn không được, thôn dân quỳ trên mặt đất gào khóc, trong miệng nhắc mãi Hà Thần mau cứu đứa nhỏ.

Giang Bạch Vũ thấy một màn như vậy, sợ tồn tại của mình kích thích tới bọn họ, vội vàng trốn đi, núp sau cột gỗ.

Vương Thánh Chi cũng không rõ mình bị ai chú ý, hắn tự nhận hắn ngụy trang cũng không tệ lắm, nhưng lúc hắn đem NPC nhỏ quăng ra ngoài, đã bị vài luân hồi giả công kích.

Họ không dùng bất cứ đạo cụ nào, chỉ dùng cùi chỏ đẩy, bóp và cố tình va chạm mạnh, hơn nữa lực không hề nhỏ, lại còn bị người khác đẩy vào tường. Đây là một cú va chạm rất mạnh, cũng may hắn vẫn luôn rèn luyện thân thêt, hắn cũng ra tay tàn nhẫn đối với luân hồi giả chủ động tấn công, nơi nào có bộ phận trọng yếu, hắn sẽ tấn công chỗ đó.

Cổ, thái dương, sau gáy,  cổ, tim, hạ bộ, đều là nơi hắn xuống tay, luân hồi giả đó bị đánh sợ, liên tục lui về phía sau, Vương Thánh Chi lúc này mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Vừa ra tới, Vương Thánh Chi liền phát hiện, lần này còn hỗn loạn hơn so với tưởng tượng , hắn nhìn ra bờ sông, nhưng không thấy NPC nhỏ nhà hắn đâu.

“Đại Tráng! Cẩu Tử nhà ngươi đâu! Mau đi tìm người !”

“Rất nhiều đứa nhỏ đều bị dẫm, ngươi mau nhìn xem có Cẩu Tử nhà ngươi hay không!”

“Trời ạ, Cẩu Đản không biết bị cái tên điên kia giẫm không, Đại Tráng, ngươi đừng đứng đây nữa, mau đi tìm Cẩu Tử nhà ngươi đi .”

Vương Thánh Chi khóe miệng run rẩy: “……”

Cẩu Tử nhà ta, ban đầu hắn không để ý đến tên, nhưng hiện tại muốn hắn hô lên, hắn đột nhiên kêu không ra.

“Đại Tráng! Ngươi bị choáng váng à, Cẩu Tử nhà ngươi không thấy đâu, còn không mau đi tìm người!”

“Cẩu Tử ! Cẩu Tử! Mau ra đây, cha ngươi tìm ngươi!”

Có thôn dân dùng tay vỗ vỗ cánh tay Vương Thánh Chi, ra hiệu hắn gọi người.

“Đại Tráng, vợ của ngươi chạy đi, nhưng ngàn vạn không thể để Cẩu Tử xảy ra chuyện gì.”

Vương Thánh Chi vẻ mặt ủ rũ, trong giọng điệu cũng không có lo lắng nôn nóng, chậm rì rì kêu lên: “…… Cẩu Tử, Cẩu Tử ngươi ở nơi nào……”

“Đại Tráng ngươi chưa ăn cơm à, ngươi kêu to lên, nếu không Cẩu Tử sẽ không nghe thấy.”

Cậu ấy nghe thấy được.

Vương Thánh Chi nói trong lòng, bởi vì hắn nhận được thông báo nhắc nhở: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -5”

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể căng da đầu kêu: “Cẩu Tử! Cẩu Tử! Ngươi ở đâu a, Cẩu Tử, mau tới chỗ cha!”

Thông báo cá nhân nhắc nhở: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -3, -3, -3……”
***
1)

(Này là bản lề cửa nè)

2)

(Đây là bộ bàn bát tiên á, mà trong truyện chắc là đơn giản cũ hơn á)

Chắc trong truyện sẽ đơn giản, cũ kĩ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net