Truyen30h.Net

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 143 - 144

khuynhvu1892

Editor: Khuynh Vũ

☆☆ CHƯƠNG 143 : NGƯỜI THẮNG ☆☆

Hiền Phi nghe mà sững sờ.

Bà còn đang bực mình đây, mừng từ đâu ra? Phan Hải sẽ không phải nói mát mỉa mai bà đấy chứ?

Mặc dù cảm thấy Phan Hải sẽ không làm cái chuyện không vui vẻ gì như thế, nhưng Hiền Phi vẫn giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói: “ Phan công công, không biết việc mừng của bản cung từ đâu mà đến?”

Phan Hải mới bị Cảnh Minh Đế làm cho choáng váng xong, lúc này tự nhiên cũng muốn để cho người khác nếm thử loại tư vị này, lập tức cười thở dài nói: “ Hiền Phi nương nương còn không biết đi, vừa rồi hoàng thượng hạ chỉ, phong Thất điện hạ làm Yến Vương ——”

Còn chưa có nói xong, Hiền Phi liền kinh hô ra tiếng: “ Phan công công chẳng lẽ lấy bản cung làm trò cười?”

“ Ai dô, Hiền Phi nương nương, cho nô tài một trăm lá gan cũng không dám lấy ngài làm trò cười nha, huống chi tội danh giả truyền thánh chỉ nô tài càng đảm đương không nổi.”

“ Hoàng Thượng quả thật phong Thất hoàng tử làm Yến Vương?”

“Thiên chân vạn xác.”

Hiền phi lui lại một bước, đưa tay nâng trán.

Có hơi choáng váng, để bà bình tĩnh lại cái.

“ Hiền Phi nương nương, nô tài phải đi truyền chỉ đây.”

Thấy Phan Hải muốn đi, Hiền Phi không thể chờ lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: “ Phan công công chờ một lát!”

“ Hiền Phi nương nương còn có phân phó?”

Hiền Phi lập tức nhét cái nhẫn vàng cho Phan Hải, thấp giọng nói: “ Không biết trong ngự thư phòng xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng tại sao lại phong Thất hoàng tử làm Yến Vương?”

Phan Hải thuận thế để nhẫn vàng vào trong túi áo ngầm trong ống tay áo, cười nói: “ Hiền Phi nương nương chớ có khó xử nô tài, nô tài chỉ có thể báo cho ngài một hỉ sự, về phần trong ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, cũng không phải nô tài có thể tùy tiện nói.”

Phan Hải là tâm phúc trước mặt Cảnh Minh Đế, mồm rất kín, Hiền Phi chỉ có thể trông mong nhìn Phan Hải đi xa, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào.

Nhận được loại tin tức này, bà tự nhiên không cần thiết chạy tới ngự thư phòng nữa.

Bất kể nói thế nào lão Thất đều là con trai của bà, có thể phong vương đối với mẫu phi bà mà nói là một sự kiện vinh quang.

Hiền Phi sở dĩ không thích Úc Cẩn, một phần là vì chưa từng chung đụng nên không có tình cảm, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là Úc Cẩn vừa ra đời thì Cảnh Minh Đế liền sinh bệnh nặng, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng chán ghét đứa con trai này, liên lụy bà cũng thành trò cười trong miệng người khác.

Những phi Tần kia thường vụng trộm nói nhất chính là, Hiền Phi có hai đứa con trai lại như thế nào? Nuôi ra một đứa con trai lại phương khắc Hoàng Thượng, còn không bằng không có thì hơn.

Bây giờ thì tốt rồi, đứa con trai phương khắc Hoàng Thượng cũng đã được Hoàng Thượng phong vương, mà những Tần phi không con kia chỉ có thể ôm mặt khóc lóc với ánh trăng mà thôi.

Có điều, Hoàng Thượng đến cùng nghĩ như thế nào? Lão Thất rõ ràng chọc họa, tại sao lại phong vương cho hắn nhỉ ?

Hiền Phi một bên đi trở về một bên suy nghĩ, dưới chân trượt một cái suýt nữa ngã sấp mặt, lúc này mới không dám suy nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian trở về tẩm cung.

Đạo ý chỉ này của Cảnh Minh Đế vừa ra, toàn bộ hậu cung đều nổ tung.

“ Hoàng Thượng thế mà phong Thất hoàng tử là vương, đến cùng là chuyện gì xảy ra nha?

“ Không rõ nữa. Chỉ biết là Ninh phi đi ngự thư phòng một chuyến, sau đó Hoàng Thượng liền hạ chỉ phong Thất hoàng tử là vương.”

“ Hít—— Không nghĩ tới Ninh phi lại là người lấy ơn báo oán.”

“ Lấy ơn báo oán? Ta thà rằng tin tưởng Thất hoàng tử là Ninh phi sinh ra hơn.”

Trong lúc nhất thời trong cung lời đồn bay đầy trời, càng nói càng thái quá, Ninh phi tức giận đến suýt nữa thổ huyết.

Không bao lâu có nội thị mang theo rất nhiều lăng la châu báu tới, nói là Hoàng Thượng ban thưởng lễ vật.

Nội thị chân trước vừa đi, sau lưng Ninh phi liền dẫm nát bét những lễ vật kia, nhưng lại không dám đi tìm Cảnh Minh Đế tính sổ.

Hoàng Thượng làm việc quá khó lường, vạn nhất bà đi lại làm ra chỗ tốt gì cho cái đứa con hoang kia, vậy bà liền khó sống rồi.

Một vài phi Tần vốn định đi tìm Cảnh Minh Đế cáo trạng liền cũng không có động tĩnh nữa.

Tình huống quá phức tạp, vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến là bảo đảm nhất.

Trong Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế dựa vào thành ghế, nhàn nhã lật xem thoại bản.

Haz, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.

Trong Tông Nhân phủ, mấy vị hoàng tử bị giam với nhau trong một phòng trống, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

“ Lão Thất, ngươi bây giờ tỉnh rượu rồi chứ?”  Ngũ hoàng tử hung dữ trừng Úc Cẩn, vẻ mặt hung ác.

Úc Cẩn cười nói: “ Ngũ ca hiểu lầm, ta không có say.”

Ngũ hoàng tử lập tức bắt lấy nhược điểm của Úc Cẩn, cười to nói: “ Ở trước mặt phụ hoàng ngươi nói uống nhiều quá, bây giờ lại nói không có say. Lão Thất, ngươi đây là khi quân!”

Úc Cẩn nhướng mày, so với Ngũ hoàng tử nóng nảy lại càng có vẻ lạnh nhạt thong dong: “ Uống hai bình rượu lớn chẳng lẽ không nhiều? Ta nói là uống nhiều quá, cũng không nói là uống say.”

“ Ngươi ——” Ngũ hoàng tử tức chết đi được, vung lên nắm đấm nhào lên.

Mấy vị hoàng tử vội vàng ngăn Ngũ hoàng tử lại.

“ Ngũ đệ, chúng ta đều bị giam tới nơi này, nếu ngươi còn đánh một trận nữa, cũng không phải là ba ngày là có thể đi ra đâu.”

Phòng trống của Tông Nhân phủ có thể làm cho những hoàng thân quốc thích nghe tiếng mà sợ mất mật, nếu không phải phụ hoàng chỉ thị sau ba ngày sẽ được thả ra, thì lúc này bọn hắn hẳn nên khóc lóc rồi.

“ Đúng đấy, Ngũ ca, ngươi vẫn nên yên tĩnh chút đi.”  Bát hoàng tử khuyên Ngũ hoàng tử xong, liếc qua Úc Cẩn, cười lạnh nói, “ So đo với loại người này, không sợ bôi nhọ thân phận!”

“ Ách, ta ngược lại không biết ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì.” Úc Cẩn thản nhiên nói.

Cùng hắn đấu võ mồm ư? Vô luận là động thủ hay là động khẩu, nếu hắn mà thua thì sẽ không gọi Úc Cẩn!

Bát hoàng tử cười ha ha: “ Ngũ ca, ngươi phát hiện không, có một vài người ấy à chính là không có tự hiểu lấy mình, già đầu rồi vẫn chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, nói ra cũng không sợ chê khó coi?”

Ngũ hoàng tử cười ha ha một tiếng: “ Nếu hắn mà biết khó coi thì sẽ không chạy đến Tề Vương Phủ mất mặt xấu hổ.”

“ Ách, ta hiểu được.” Úc Cẩn lộ ra nét mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Đám người không khỏi nhìn qua.

Úc Cẩn khẽ dựa vào trên vách tường băng lãnh, cười tủm tỉm nói: “ Nói nửa ngày hóa ra các ngươi đắc ý chính là thân phận Vương gia. Chỉ là ta thật không rõ, cái loại thân phận chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết sống đến mười sáu tuổi là đã có thể lăn lộn này, đến tột cùng có cái gì đáng để đắc ý?”

Đám người bị hỏi đến cứng lại.

Bọn hắn có nghe nói lão Thất rất có uy vọng ở trong quân phía Nam, nhưng cái này thì thế nào?

Bọn hắn là hoàng tử, nếu như không có dã tâm, làm một Vương gia đã đủ để tiêu dao cả đời, nếu như có dã tâm, phấn đấu cũng là vị trí kia, ai sẽ đi lãnh binh đánh trận?

Ở trong quân đội dù có uy vọng cũng không bằng có địa vị ở trong lòng phụ hoàng.

Nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào, thì nói thật, thuận lý thành chương phong vương xác thực không có gì để mà đắc ý cả.

Bát hoàng tử đương nhiên chưa từ bỏ ý định để cho Úc Cẩn chiếm hết thượng phong, cười lạnh nói: “ Dù sao cũng mạnh hơn kẻ chẳng phải là cái gì như ngươi, ngươi ngay cả tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ chết còn không có đâu.”

“Lão Bát ——” Lục hoàng tử kêu một tiếng.

Cho dù có muốn chèn ép lão Thất, cũng không thể kéo luôn cả bọn hắn vào chứ? Cái gì gọi là tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ chết? Thật quá khó nghe.

Bát hoàng tử tự biết lỡ mồm, vội vàng cười cười với Lục hoàng tử.

Úc Cẩn rũ mắt, lười lại nhìn những người này.

Hắn muốn, tự sẽ đi lấy!

“ Làm sao, không còn gì để nói?” Bát hoàng tử gặp Úc Cẩn không nói, đắc ý hỏi.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người nối đuôi nhau mà vào, một chủ sự đi ở trước nhất, sau khi hành lễ với các hoàng tử xong liền đi đến trước mặt Úc Cẩn: “Thất điện hạ, xin ngài đứng dậy, những người này muốn đo người may áo cho ngài.”

Úc Cẩn im hơi lặng tiếng đứng lên, những người khác đều không hiểu ra sao.

“ Đo người may áo làm cái gì?” Ngũ hoàng tử nhịn không được hỏi.

Chủ sự vội nói: “ Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh chúng thần chuẩn bị nghi thức sắc phong Thất điện hạ.”

☆☆ CHƯƠNG 144 : LO LẮNG☆☆

Mãi đến khi những người đó rời đi, các hoàng tử vẫn còn trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.

Hôm nay bọn hắn trúng tà rồi phải không?

Ở dưới đủ loại ánh mắt của các huynh đệ, Úc Cẩn mặt không biểu tình uống một hớp trà.

Đánh một trận còn có loại chỗ tốt này sao?

Dự định ban đầu của hắn chủ yếu là vì giải hận cho A Tự, mà gặp phụ hoàng chỉ là thuận tiện mà thôi.

Đương nhiên, gặp được phụ hoàng vốn cũng nằm trong dự liệu của hắn, có thể nói ở trong thời điểm một vị hoàng tử bị người ta quên lãng như hắn, đây coi như là tìm đường sống trong chỗ chết.

Có điều phong vương là điều mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới.

Trong lòng Úc Cẩn xoay chuyển những ý niệm này, trên mặt lại không lộ nửa điểm thanh sắc, thoạt nhìn đúng là như đã tính trước.

Các hoàng tử nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt lập tức thay đổi.

Chẳng lẽ lão Thất đã sớm biết sẽ được phong vương? Đây hết thảy vốn đã ở trong dự liệu của hắn?

Hít —— Lão Thất tâm cơ đủ sâu nha!

Trong đó khó xử nhất chính là Bát hoàng tử.

Hắn ta vừa rồi còn đang chế nhạo Úc Cẩn là kẻ chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, không có tư cách tụ cùng một chỗ với bọn hắn, bây giờ người ta liền được phong vương, cái mặt này đều đánh đến sưng lên.

Tâm tính còn hỏng bết hơn cả Bát hoàng tử chính là Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử trong cơn trầm mặc còn đang hoài nghi nhân sinh.

Hắn bị đánh, bị lão Thất đánh bể đầu, sau đó hai người trừng phạt như nhau không nói, phụ hoàng còn cho lão Thất phong vương!

Hắn là nhặt được à? Vẫn là nói nhiều năm như vậy nuôi dưỡng ở ngoài cung không phải lão Thất mà là hắn?

“ Ta không tin, ta không tin!” Trầm mặc qua đi, Ngũ hoàng tử triệt để bộc phát, nhảy dựng lên liền muốn xông ra ngoài.

Bát hoàng tử ôm chặt lấy Ngũ hoàng tử: “ Ngũ ca, ngươi đi đâu vậy?”

“ Ta muốn đi tìm phụ hoàng phân xử !”

Lục hoàng tử bên cạnh khóe miệng giật một cái: “ Ngũ ca, ngươi khoan hãy đi, ta mới vừa từ trong miệng tên chủ sự kia nghe được, chính là Ninh phi nương nương đi Ngự thư phòng một chuyến, mới truyền ra ý chỉ phong Vương cho lão Thất.”

Ngũ hoàng tử ngẩn người, bờ môi run rẩy: “ Ta, ta đi tìm mẫu phi phân xử!”

Đại hoàng tử đi tới vỗ vỗ bả vai Ngũ hoàng tử: “ Ngũ đệ, bình tĩnh một chút đi, giữa huynh đệ ầm ỹ quá cứng không tốt.”

Ngũ hoàng tử nghe xong suýt nữa tức đến nổ tung, bả vai khẽ động vùng thoát khỏi tay Đại hoàng tử, cả giận nói: “ Là ta muốn chơi cứng sao? Ta rõ ràng vẫn rất tỉnh táo!”

Tuyệt không tỉnh táo lấy bình rượu nện hắn là ai a?

Úc Cẩn đặt chén trà xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn cũng rất tỉnh táo mà, nhất là lúc lấy bình rượu nện người, lực đạo cùng góc độ được khống chế rất chuẩn xác.

Tiếc nuối duy nhất là không thể trở về nhà, cũng không biết A Tự có đi tìm hắn hay không......

Trong căn nhà trước cửa có một gốc táo xiêu vẹo cổ ở hẻm Tước Tử, Khương Tự không hiểu sao mí mắt giật giật, giật làm trong lòng nàng bất an.

“ Nhị Ngưu, chủ tử ngươi đi đâu?” Khi có khi không sờ đầu Nhị Ngưu, Khương Tự thở dài.

Nhị Ngưu nằm ở bên người Khương Tự nghe vậy lập tức đứng lên, run rẩy bộ lông bóng loáng không dính nước, xe nhẹ đường quen ngậm lấy váy Khương Tự liền muốn đi ra ngoài.

Khương Tự vội vàng níu lại váy, bất đắc dĩ cười nói: “ Nhị Ngưu à, ngươi cứ ngậm váy ta thế này, ta cũng không có tiền làm quần áo mới đâu.”

Nhị Ngưu nghe xong nhả mồm ra, lắc lắc cái đuôi chạy vào trong sương phòng, không bao lâu ngậm túi tiền nhỏ đi ra để vào trong tay Khương Tự.

Khương Tự dở khóc dở cười: “ Mau cất lại đi.”

Đây là túi tiền lôi từ chỗ nào ra đây, dây buộc túi đều mốc meo hết cả, không biết đã bị đè dưới đáy hòm bao lâu rồi.

Nhị Ngưu thấy Khương Tự không nhận, nghiêng đầu lộ ra ánh mắt khó hiểu.

Khương Tự chỉ chỉ túi tiền, lại chỉ chỉ sương phòng.

Nhị Ngưu quay đầu chạy hướng sương phòng, dùng cả miệng và móng vuốt đóng kỹ cửa lại, rồi lại chạy về đón lấy cái túi trong tay Khương Tự, nhét vào trong tay A Man.

“ Cho ta?”  A Man vẻ mặt kinh hỉ.

“ Gâu gâu.” Nhị Ngưu thúc giục kêu hai tiếng.

Nó từng thấy, mỗi lần đem túi tiền cho nữ chủ nhân, nữ chủ nhân đều sẽ cho người này.

A Man nhìn về phía Khương Tự.

“ Trả lại cho Nhị Ngưu.”

Úc Thất không ở đây, nàng đến một chuyến liền cầm túi tiền nhỏ đi, thế sẽ thành loại người gì.

A Man không tình nguyện đưa cho Nhị Ngưu: “ Này, cô nương không cho nhận.”

“ Gâu!” Nhị Ngưu nhe răng, lộ ra vẻ mặt hung dữ.

A Man chớp chớp mắt.

Con đại cún này thế mà còn biết uy hiếp người!

Lão Vương giữ cửa rốt cục nhịn không được lên tiếng: “ Cô nương vẫn là nhận đi, Nhị Ngưu tính tình lớn, nó cho ngài đồ vật mà ngài không nhận, nó thể nào cũng phải cắn xé thứ đó đến rách nát mới thôi.”

Khương Tự đành phải ra hiệu A Man tạm thời nhận lấy, nói với người giữ cửa: “ Đã như vậy ta trước hết nhận lấy, khi nào sẽ trả lại cho Dư công tử sau.”

Nhị Ngưu thấy A Man cất túi tiền đi, cao hứng đảo quanh nàng.

“ Nhị Ngưu, ta phải đi rồi.” Khương Tự vỗ vỗ Nhị Ngưu, chuẩn bị rời đi.

Tới đây vốn chính là nhất thời nóng não, nàng cũng không có khả năng ngồi chờ mãi được, dù sao đã tới qua xem như đã tuân thủ hứa hẹn.

Nhị Ngưu vọt tới, ngăn ở trước mặt Khương Tự.

“ Nhị Ngưu, không nên hồ nháo!”

Nhị Ngưu nghiêng đầu đánh giá Khương Tự, thấy gương mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống tỏ ý quyết phải đi, khẽ lật ngửa người, chổng vó lên trời bắt đầu lăn lộn.

Khương Tự: “ ...... ” Nhị Ngưu đây là đang chơi xấu? Quả nhiên gần son thì đỏ mà gần mực thì đen.

“ Phì.” A Man nhịn không được cười khanh khách, cười đến nước mắt đều chảy ra, “ Cô nương, nếu không thì ngài chờ thêm một lát đi. Ha ha ha, tiểu tỳ chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy ——”

Nói đến đây, A Man thu lại ý cười, hạ giọng nói: “ Cô nương, tiểu tỳ nghe nói qua hồ ly tinh, thỏ ngọc tinh, Nhị Ngưu sẽ không phải là một con chó tinh chứ!”

“ Gâu!” Nhị Ngưu bất mãn kêu một tiếng.

Nó nghe hiểu được không tốt sao, nó mới không phải chó tinh!

“ Đừng nói những điều không có này, nên đi rồi.” Khương Tự âm thầm nhắc nhở chính mình không thể mềm lòng.

Nhị Ngưu còn sẽ chọc cười còn sẽ làm nũng, nàng nếu mà mềm lòng thì sẽ không đi được nữa.

Lúc này cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, Long Đán trắng mặt xông tới: “ Không xong rồi!”

Bước chân Khương Tự dừng lại, tâm đột nhiên chìm xuống: “ Làm sao vậy?”

Nàng đã nói rất không thích hợp rồi mà.

Hôm nay là sinh nhật Úc Thất, với da mặt dày của hắn, tất nhiên phải nghĩ rằng nàng sẽ tới, cho dù có việc đi ra ngoài cũng sẽ không chậm chạp mãi không về.

Long Đán nghe Khương Tự hỏi như vậy, ngược lại không biết nói thế nào: “Chủ tử ——”

Lời này nên nói thế nào đây? Chủ tử ở trước mặt Khương cô nương vẫn luôn giấu diếm thân phận, cũng không thể nói cho nàng chủ tử bởi vì đánh nhau với các vương gia mà bị cấm vệ trong cung mang đi đi?

“ Đến tột cùng thế nào?” Khương Tự thấy biểu hiện này của Long Đán, càng cảm thấy tình huống không ổn.

Long Đán thở dài một hơi: “ Chủ tử bởi vì xảy ra tranh chấp với người ta, bị bắt tới đại lao rồi!”

Hắn cũng không có nói láo, chủ tử gây ra họa lớn như thế, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng đó.

“ Bắt tới đại lao?” Lông mày Khương Tự nhíu thật sâu, cẩn thận hồi tưởng đến chuyện của kiếp trước.

Lúc đó cũng chưa bao giờ nghe nói Úc Thất từng vào đại lao mà.

Phải rồi, nàng nhớ lại, kiếp trước sau khi Úc Thất tham gia hôn lễ của nàng cùng Quý Sùng Dịch không lâu thì liền đi đến phía Nam, chưa từng ở lại kinh thành lâu như vậy.

Chẳng lẽ nói bởi vì nàng thay đổi một số việc, cho nên Úc Thất vướng phải một hồi tai ương lao ngục?

Khương Tự chạm đến vội vàng  trong mắt Long Đán, trong lòng hơi động.

Không đúng, Úc Thất là thân phận gì Long Đán quá là rõ ràng, nếu như chỉ là xảy ra tranh chấp với người ta bị bắt vào đại lao căn bản không cần hoảng loạn như thế.

Nghĩ như vậy, tâm tình Khương Tự thoáng trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net