Truyen30h.Net

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 187 - 188

khuynhvu1892

💝CHƯƠNG 187: Có Yêu Quái 💝

Chẩm Hà Cư đèn đuốc sáng trưng, đứng một đám người đen nghịt.

Chương gia cữu cữu mặt trầm như nước, giận dữ mắng Bát thúc Bát thẩm: “ Các ngươi nửa đêm trà trộn vào viện của cháu gái ta, đến tột cùng có ý đồ gì?”

Dù Bát thúc Bát thẩm là lưỡi xán hoa sen, lúc này cũng ngượng ngùng nói không ra lời, hai người mặt già đỏ bừng, đổ mồ hôi đầm đìa.

Mợ hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, Bát lão gia, Bát thái thái với Ân Lâu, Thanh Yểu của chúng ta thật đúng là người một nhà, đêm hôm khuya khoắt mặc thành như vầy rồi chạy vào trong viện của Thanh Yểu, người một nhà như vậy ta thật đúng là có thêm kiến thức.”

Bát thẩm vắt hết óc biện giải: “ Ta, ta chính là gặp ác mộng, mơ thấy Thanh Yểu gặp phiền toái khóc lóc thảm thiết…… Cữu thái thái ngươi không biết chứ, giấc mộng này giống như thật vậy, ta tỉnh lại nghĩ tới nghĩ lui không yên tâm, lúc này mới cùng lão đầu cùng nhau lại đây. Lão đầu, ông nói có phải có chuyện như vậy không?”

Bát thúc liên tục gật đầu: “Không sai ——”

Tạ Thanh Yểu cười lạnh đánh gãy lời hai người, nhấc tay giơ lên mặt nạ giấy trắng chế thành trong tay: “Bát thúc Bát thẩm không yên tâm ta, Bát thẩm liền mang cái này lại đây xem ta? Là chê ta mệnh cứng, dọa không chết sao?”

Bát thúc hoàn toàn ngậm miệng, liên tục lau mồ hôi.

Bát thẩm hấp hối giãy giụa: “Thanh Yểu ngươi không biết thôi, ban đêm thím trúng gió, trên mặt liền nổi bệnh sởi……”

Tạ Thanh Yểu trực tiếp ném mặt nạ lên trên mặt Bát thẩm, mặt đẹp tức giận đến đỏ bừng: “Ta thấy là muốn dọa ta đến đổ bệnh nguy hiểm tính mạng, Bát thẩm có thể công khai tu hú chiếm tổ đi?”

Bát thẩm há miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt như hàn băng của thiếu nữ đột nhiên giật nảy mình.

Đến lúc này mụ ta mới phát hiện, nha đầu trước mắt cũng không như mẫu thân của nàng ta, tính tình hiền như cục bột.

Song cái này cũng là hạt cát không thể xóa đi trong mắt.

“Thanh Yểu à, ngươi nghe Bát thẩm giải thích ——”

“ Đủ rồi!” Hai chữ đơn giản vang lên, mỗi một chữ đều giống như hạt châu băng, vỗ đến làm người sợ hãi.

Tạ Ân Lâu mặt vô biểu tình nhìn Bát thúc Bát thẩm, khóe miệng hơi hơi giương lên: “Đưa bọn họ ra phủ!”

Hạ nhân trong Bá phủ đã sớm không ưa việc làm của Bát thúc Bát thẩm, vừa nghe Tạ Ân Lâu phát lời lập tức khống chế hai người rồi đẩy ra bên ngoài.

Bát thẩm kêu trời khóc đất: “Ân Lâu à, chúng ta chính là thúc thím của ngươi, dù thế nào đi nữa cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi cũng không thể đuổi chúng ta đi như vậy a!”

Tạ Ân Lâu nhìn cũng không thèm nhìn phụ nhân khóc lóc ầm ỹ lấy một cái, hỏi một đám trưởng bối sắc mặt xấu hổ cùng tộc: “ Các vị thúc bá thím, hai người này nửa đêm xâm nhập chỗ ở của muội muội ta, ý muốn giả quỷ hại người, ta mời bọn họ rời phủ không tính là bất kính với trưởng bối chứ?”

Người bị hỏi liên tục thở dài, trong đó một vị tuổi lớn nhất giẫm chân nói: “ Làm loạn đến nông nỗi này. Lão Bát, hai vợ chồng các ngươi thật là hồ đồ mà.”

Hai vợ chồng này ỷ vào cha là tộc trưởng mà thường ở thôn trang đắc ý đã quen, đã sớm có người nhìn không vừa mắt, giờ phút này thấy hành vi của bọn họ càng cảm thấy khinh thường. Có một số khác ngày thường hay lấy lòng hai người, nhưng hiện giờ với tình hình trước mắt cũng không nói nên lời gì.

Mắt thấy hai vợ chồng Bát thẩm làm ầm ĩ vô dụng, bị tôi tớ trong phủ đẩy ra bên ngoài, Tạ Ân Lâu đột nhiên giương giọng: “ Từ từ!”

Bát thúc cùng Bát thẩm lập tức xoay đầu, trong mắt mang theo một tia hi vọng.

Tạ Ân Lâu nhìn ánh mắt hai người tựa như nhìn hai con chó nhà có tang, mang theo khinh thường cùng chán ghét: “ Xảy ra loại chuyện thế này, tình cảm giữa Bá phủ với đồng tộc các ngươi coi như chặt đứt, về sau nhị vị đừng đến đại môn Bá phủ nữa!”

Bát thúc trăm triệu không nghĩ tới Tạ Ân Lâu sẽ nói ra lời tuyệt tình thế này, đen mặt nói: “ Ân Lâu, đại gia gia ngươi chính là tộc trưởng!”

Tạ Ân Lâu cười lạnh lẽo: “ Ông hiểu lầm rồi, ta cũng chưa nói chặt đứt tình cảm cùng tộc với đại gia gia. Việc làm hôm nay của các ngươi, chờ sau khi đưa tang cha mẹ ta xong ta sẽ tự mình nói rõ với đại gia gia, xin đại gia gia thay hai huynh muội ta chủ trì công đạo!”

“Ngươi ——” Bát thúc lập tức đầu choáng mắt hoa.

Lần này , hai vợ chồng bọn họ tới hiệp trợ Bá phủ lo việc tang ma tuy rằng chứa một ít tư tâm, nhưng cũng không muốn thọc đến chỗ của phụ thân đâu.

Cha lão ta thân là tộc trưởng, cho dù trong lòng có muốn nghiêng về bọn họ, thì trước mặt nhiều tộc nhân như vậy cũng không thể làm gì.

Bát thúc càng nghĩ càng kinh hãi, mắt thoáng nhìn bà thím già mặt như cha mẹ chết bên người, giơ tay chính là một bạt tai: “ Đều là đồ đàn bà ác độc ngươi làm chuyện tốt, còn liên lụy cả ta!”

Cái mụ già này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Bát thẩm cũng không phải là kẻ ăn chay, bò lên chính là quất trở về một cái tát, đã tới giờ phút này rồi cũng không cần thiết giữ mặt mũi nữa, bất chấp tất cả nói:” Cái gì kêu ta liên lụy ông? Không phải ông khuyến khích ta sao? Hiện tại sự tình bại lộ ngược lại oán một mình ta? Ông cái lão già không lương tâm này……”

Tộc nhân ở đây liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy mặt già đều ném hết, vị tuổi lớn nhất nọ đen mặt nói: “Thế tử, nhanh sai người đưa hai vợ chồng bọn họ ra ngoài đi thôi.”

Quá mất mặt rồi!

“Ta không đi, ta không đi! Dựa vào cái gì đuổi ta đi?” Bát thẩm khóc trời đập đất, không cam lòng quay đầu nhìn lại.

Trong sân thoáng như ban ngày, thiếu nữ xinh xắn động lòng người một thân áo tang trắng đứng đó, ánh mắt vọng lại đây như hàn băng đầm sâu.

Bát thẩm đánh cái giật mình, chỉ vào Tạ Thanh Yểu kêu: “Nha đầu thúi này đã sớm tính kế chúng ta, là ngươi cố ý xem chúng ta xui xẻo!”

“ Người này điên rồi đi, lúc này mà còn nói năng lung tung?” Trong viện, mọi người khinh thường nói.

“Ta không nói năng lung tung, nếu không phải cố ý tính kế chúng ta, tại sao trong viện một tiểu thư khuê các lại nuôi yêu quái?”

Nằm ở bụi chuối tây dưới chân tường , Nhị Ngưu bất mãn lắc lắc cái đuôi.

Người này có biết nói chuyện không thế? Nó rõ ràng là một con cún bự uy phong lẫm lẫm, thế nào lại là yêu quái?

Bát thúc vừa nghe Bát thẩm nói như vậy, lập tức nghĩ tới, dậm chân nói: “ Không sai, trong viện này có yêu quái, chính là yêu quái đó tính kế chúng ta, chúng ta mới ——”

“Mới bại lộ?” Tạ Ân Lâu nói tiếp, mắt lộ ra hàn quang, “ Nếu đúng như vậy, ta đây ngược lại phải cảm kích ' yêu quái'  trong miệng các ngươi.”

Nhị Ngưu gác mõm lên trên móng trước, nheo lại hai mắt.

Ừm, người này đúng là rất tinh mắt, tuy nhiên so với chủ nhân của nó vẫn kém hơn một chút.

“Chẩm Hà Cư xác thật có yêu quái, còn không chỉ một con, mà là hai con!” Tạ Thanh Yểu phỉ nhổ, duỗi tay chỉ hướng vợ chồng Bát thẩm, “ Với chất nữ mất đi song thân mà còn làm ra chuyện bỉ ổi như thế, các ngươi mới là yêu quái, bằng không ta thật sự nghĩ không ra tâm can một người sao có thể đen như vậy!”

Thiếu nữ nói xong nước mắt rơi như mưa, lẻ loi đứng ở trong viện giống như nụ hoa nhu nhược bị mưa gió diễn tấu, khiến người ta không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.

Tạ Ân Lâu tiến lên, ôm lấy bờ vai muội muội.

“ Mau để bọn họ đi đi!” Chương gia cữu cữu quát.

Cho đến khi bị đẩy ra ngoài, vẫn còn truyền đến tiếng hét không cam lòng của Bát thúc : “Thật sự có yêu quái tập kích ta, các ngươi không thấy trên mông ta còn chảy máu sao?”

Mọi người: “……” Cái kẻ điên này, trên mông hắn lại không nở hoa, ai rảnh rỗi mà nhìn chằm chằm mông hắn mần chi?

Nhị Ngưu nhàn nhã lắc lắc đuôi lông xù xù.

Đã nói rồi mà, một con cún bự uy phong lẫm lẫm như nó sao có thể là yêu quái được, xem ra đại bộ phận nhân loại vẫn khá là hiểu lý lẽ.

Ánh mắt Khương Tự khẽ xê dịch, dừng lại trên một bụi chuối tây lá xanh biếc như tẩy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Nhị Ngưu giữ nhà hộ viện chính là một tay hảo thủ đó! Nhị Ngưu nhà nàng sao có thể là yêu quái được? Thế nhân chỉ biết ăn nói lung tung .

💝CHƯƠNG 188 : Khương Tứ muội không phải là người như thế !💝

Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, mợ khinh thường đảo qua đám người Tạ gia, ôm lấy Tạ Thanh Yểu trấn an nói: “ Thanh Yểu, có cữu cữu, có mợ ở đây, bị ủy khuất thì cứ nói với chúng ta, không cần khách khí với những kẻ không có lòng tốt đó.”

Tạ Thanh Yểu tránh thoát tay mợ, nhàn nhạt nói: “ Biết rồi.”

Mợ không khỏi ngượng ngùng.

Trong lòng không ít người càng âm thầm khinh thường: Cũng không biết, ban ngày là ai ở linh đường phát điên nói nhiều lời không biết ngượng như vậy, hiện tại lại giả bộ hiền lương.

Dưới ánh mắt sáng quắc của đám người, mợ ngược lại bình tĩnh lại.

Làm người liền sợ có so sánh, vốn dĩ bà ta với Bát thái thái cùng nhau mất mặt, là không tiện mở miệng, nhưng ai bảo hai vợ chồng Bát thái thái giả quỷ hại người làm chi, lúc này bà ta thân là người nhà mẹ đẻ của Vĩnh Xương Bá phu nhân, hẳn nên ra mặt nói chuyện.

Người của Tạ gia tộc đối mặt với sự châm chọc của mợ xác thật không phản bác được, chỉ cảm thấy rất khó coi, trong lòng lại càng thêm giận vợ chồng Bát thẩm.

Lúc này, Tạ Ân Lâu chắp tay với mọi người: “ Các vị thúc bá thím, ta với muội muội không phải người bất kính trưởng bối, càng không phải không đoái hoài đến tình cảm đồng tộc, hôm nay thật sự bị buộc bất đắc dĩ mới như thế. Về sau tất cả chi tiêu của từ đường trong tộc, cùng tộc học, tiên phụ, tiên mẫu khi còn sống làm như thế nào thì vẫn tiếp tục làm như thế, còn xin các vị trưởng bối trở lại trong thôn trang thay huynh muội chúng ta giải thích vài câu.”

Tạ Thanh Yểu kinh ngạc nhìn huynh trưởng.

Bình thường huynh trưởng lạnh băng kiệm lời, hiếm khi nói ra nhiều lời như vậy.

Đáy mắt Tạ Ân Lâu cất giấu lãnh ý.

Thế nhân trọng hiếu đạo, nặng đồng tộc, cho dù Vĩnh Xương Bá phủ cùng những tộc nhân này cách đến mấy phòng, nhưng nói ra ngoài thì bọn họ vẫn là người một nhà. Phòng đệ nào có bản lĩnh thì phòng đệ đó liền phải làm nhiều cống hiến cho gia tộc, đây là đạo lý thế nhân công nhận, là thiên kinh địa nghĩa. Nếu như hắn ngừng cung phụng cho từ đường trong tộc, cùng những tộc học kia, cũng không phải đơn giản như kiểu đuổi đi như Bát thúc Bát thẩm là xong, mà sẽ rơi xuống thanh danh không tốt.

Cho dù hắn không tiếc danh dự, thì cũng phải suy nghĩ cho muội muội, tương lai muội muội cũng phải gả cho người ta.

Quả nhiên, người Tạ gia tộc nhân vừa nghe nói hết thảy vẫn theo như lệ cũ, tức khắc yên lòng, rối rít nói: “Thế tử cứ yên tâm đi, hai vợ chồng Lão Bát xác thật thật quá đáng, việc này không phải lỗi của các ngươi, quay đầu nếu có người nói lung tung, các thúc bá sẽ làm chủ cho ngươi!”

“ Vậy ta cùng muội muội xin đa tạ các vị trưởng bối.” Tạ Ân Lâu lần nữa chắp tay, “ Đêm đã khuya, các vị trưởng bối sớm trở về nghỉ ngơi đi, Ân Lâu sau đó còn phải đi túc trực bên linh cữu cha mẹ.”

Thiếu niên mười bảy tuổi mặc một bộ đồ trắng để tang, như một gốc cây bạch dương đĩnh bạt đứng ở trong bóng đêm, cứng cỏi, đáng tin cậy.

Người của Tạ gia tộc âm thầm gật đầu: Có đứa nhỏ này ở đây, xem ra Bá phủ chưa chắc sẽ không gượng dậy được, về sau vẫn là nên khách khí với đứa nhỏ này chút, đây chính là tương lai của Bá gia đó.

Chậc chậc, Bá gia trẻ tuổi như vậy, khó trách hai vợ chồng Lão Bát động tâm tư xấu, muốn đem chất nữ nhà mẹ đẻ của bà vợ Lão Bát gả qua đây.

Khuyên xong người của Tạ gia tộc rời đi, Tạ Ân Lâu chắp tay với Chương gia cữu cữu: “ Cữu cữu cũng trở về nghỉ ngơi đi, trời khuya lắm rồi.”

Chương gia cữu cữu nghĩ đến màn biểu hiện vào ban ngày của mợ, thật sự không còn mặt mũi nào bày ra dáng vẻ cữu cữu, ngượng ngùng nói: “Vậy cữu cữu liền đi về trước, ngươi túc trực bên linh cữu cũng đừng có cố quá, chú ý thân thể.”

Tạ Ân Lâu rũ mắt cảm ơn.

Cho đến khi đi ra cửa viện, mợ vẫn còn thấp giọng oán trách: “ Thanh Yểu đang ủy khuất, là cơ hội rất tốt để chữa trị quan hệ đó, sao chưa gì đã đi rồi?”

Chương gia cữu cữu cười lạnh: “ Nếu như không có một hồi ăn nói bậy bạ ban ngày của ngươi, đây xác thật là cơ hội rất tốt, hiện tại vẫn là thôi đi. Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, hai đứa nhỏ kia cũng không dễ nắn bóp như vậy à.”

Nói tới đây, ánh mắt Chương gia cữu cữu tối tăm: “Ngươi thật sự cho rằng ban ngày đột nhiên phát điên ở linh đường chỉ là trùng hợp? Theo ta thấy, ở trong đó không thể thiếu bút tích của huynh muội bọn nó.”

Mợ giật mình: “Ngươi là nói ta phát điên là huynh muội bọn họ dùng thủ đoạn?”

Chương gia cữu cữu không hé răng, hiển nhiên là cam chịu.

Sắc mặt mợ khó coi hẳn, lẩm bẩm nói: “ Không thể nào? Bọn họ vẫn là đứa trẻ kia mà, sao có thể có bản lĩnh như vậy?”

Chương gia cữu cữu quay đầu lại liếc nhìn sân viện vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, thở dài nói: “ Trẻ con với trẻ con chính là không giống nhau, trong sử sách còn có đứa trẻ mười hai tuổi làm tướng kìa.”

“Người như vậy không phải số lượng cực ít sao.” Mợ nói thầm một tiếng.

Chương gia cữu cữu quay đầu, liếc mợ một cái: “ Ngươi liền khẳng định bọn nó không phải là hai đứa trong số rất ít đó? Còn nữa, ta dù sao cũng là cữu cữu của bọn chúng, vẫn trông mong tiền đồ của bọn chúng. Hai nhà chúng ta có thể thân càng thêm thân đương nhiên càng tốt, nếu như không thể, cũng không thể kết thù, thế thì làm sao không làm thất vọng muội muội ta?”

Khi vừa nghe được tin dữ muội muội, muội phu cùng ngày bỏ mình, gả nữ nhi của ông ta tới đây tuy rằng có tư tâm ở bên trong,  nhưng xác thật là suy nghĩ cho huynh muội bọn nó, như vậy dù sao cũng mạnh hơn để cho hai huynh muội bị tộc nhân ăn tươi nuốt sống. Hiện tại xem ra, lại là ông ta làm điều thừa.

“Được rồi, những chủ ý đó về sau đừng nhắc lại nữa, thuận theo tự nhiên đi.” Chương gia cữu cữu nhắc nhở nói.

Mợ bĩu môi không hé răng, trong lòng nghẹn ứ không thôi: Đây thật đúng là cá không bắt được, còn vô duyên vô cớ chọc một thân tanh.

Trong Chẩm Hà Cư, huynh muội Tạ gia cùng Khương Tự vẫn như cũ đứng ở trong đình viện.

“ Các ngươi cũng đều đi xuống đi.” Tạ Ân Lâu nói với chúng bà tử nha hoàn.

Đợi nha hoàn bà tử rối rít lui ra, hắn hướng ánh mắt về phía hai người, trước hỏi: “Bị sợ hãi sao?”

Khương Tự mơ hồ cảm thấy tầm mắt đối phương đem nàng bao phủ trong đó, dường như có chút khác biệt với dĩ vãng, yên lặng lắc đầu.

Tạ Thanh Yểu giương môi: “ Không có, nhưng thật ra được nhìn một màn trò hay, làm muội xả ra ngụm ác khí trong lòng.”

Tạ Ân Lâu nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự có chút khó hiểu.

Tạ đại ca nhất định phải nghe được nàng mở miệng nói?

“Ta cũng vô sự.”

Tạ Ân Lâu nhìn Khương Tự,  trầm mặc, ánh mắt thâm thúy.

Lúc này ngay cả Tạ Thanh Yểu cũng nhận ra không thích hợp, theo bản năng đứng lên phía trước một bước, chắn ở giữa hai người.

Một bên là huynh trưởng nàng, một bên là bạn tốt của nàng, nàng tuy ngóng trông hai người có thể trở thành một đôi, nhưng nếu biểu tình của A Tự với ca ca không thích hợp, thì ít nhất trước khi A Tự thay đổi tâm ý nàng không thể làm bà mai lung tung.

Dù đơn thuần như Tạ Thanh Yểu cũng biết, thế đạo này đối với nữ hài tử hà khắc hơn xa so với nam tử nhiều, bạn tốt cùng huynh trưởng đi gần nhau nếu như cuối cùng không thể kết làm thân thuộc, có hại vẫn là bạn tốt.

“Đại ca, làm sao vậy ạ?”

Tạ Ân Lâu nhìn sâu vào Khương Tự, rốt cuộc mở miệng hỏi: “ Khương Tứ muội, viện này có yêu quái sao?”

Khương Tự đối mặt với Tạ Ân Lâu, đuôi lông mày khẽ nâng, toát ra vài phần ngoài ý muốn.

Thì ra Tạ Ân Lâu là hoài nghi cái này.

Nàng giương môi, vẻ mặt vô tội: “ Không có nha.”

Sau bụi chuối tây chỉ có Nhị Ngưu nhà nàng, đương nhiên không có yêu quái.

Tạ Ân Lâu cứng lại.

Hắn đương nhiên không tin Bát thúc Bát thẩm xuất sư chưa thành chỉ là do vận khí không tốt, người khác không lưu ý, nhưng hắn đã sớm nhìn ra trên mặt đất rơi vãi máu tươi còn có cái lỗ trên mông Bát thúc.

Tình huống của bản thân muội muội như thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, mà nay liên tục xuất hiện sự việc kỳ lạ, mỗi một lần đều có lợi với huynh muội bọn họ, hắn mà còn không nghĩ ra là ai tác động ở trong đó thì chính là đồ ngốc.

Chỉ là Khương Tứ muội cư nhiên nói dối hắn, còn không hề chớp mắt.

Khương Tứ muội trước kia không phải là người như vậy mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net