Truyen30h.Net

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 189 - 190

khuynhvu1892

💟CHƯƠNG 189 : Ác có ác báo💟

Đón nhận ánh mắt hơi kinh ngạc của Tạ Ân Lâu, sắc mặt Khương Tự không hề biến hóa.

Nàng đương nhiên không có khả năng bại lộ ra Nhị Ngưu, chỉ có thể da mặt dày giả bộ hồ đồ.

Chỉ là Tạ Thanh Yểu dễ lừa gạt, mà Tạ Ân Lâu lại không phải người dễ gạt như vậy.

Hắn nhíu mi, ánh mắt vẫn như cũ lưu luyến trên mặt Khương Tự.

Khương Tự rũ mắt, hơi cảm thấy áp lực.

“ Đại ca, huynh hỏi A Tự cái này làm gì? Trong viện của muội đương nhiên không có yêu quái gì rồi.” Tạ Thanh Yểu nói tới đây khó được cong cong khóe miệng, xem như cười, “ Trong viện ai cũng không có cả.”

Trong bóng đêm, con ngươi màu nâu nhạt của Tạ Ân Lâu lưu chuyển quang mang, càng thêm thâm sâu, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của hắn.

Muội muội nói không sai, thế gian này lấy đâu ra yêu quái?

Hắn hỏi Khương Tứ muội như vậy, vốn dĩ cũng không phải muốn hỏi cho ra yêu quái gì. Nếu Khương Tứ muội không muốn thừa nhận, hắn cần gì phải làm khó người đã giúp đỡ huynh muội bọn họ?

Ánh mắt Tạ Ân Lâu hơi hòa hoãn, nhẹ nhàng gật đầu với Khương Tự: “ Đêm nay đa tạ Khương Tứ muội.”

Khương Tự thấy Tạ Ân Lâu không tra cứu thêm nữa, nhoẻn miệng cười: “ Tạ đại ca khách khí, ta không có làm gì cả.”

“Đã khuya rồi, các muội nghỉ ngơi đi, ta đi linh đường.”

Nhìn tái xanh dưới mắt huynh trưởng ngày càng đậm, Tạ Thanh Yểu nhịn không được nói: “ Đại ca, huynh cũng phải bảo trọng thân thể, nếu huynh mệt đến bệnh, một mình muội phải làm sao bây giờ?”

Tạ Ân Lâu mỉm cười với Tạ Thanh Yểu: “ Yên tâm, ta chịu đựng được, sẽ không để cho muội chỉ có một mình đâu.”

Tạ Thanh Yểu nháy mắt ướt khóe mắt.

Nếu không có ca ca, nàng thật sự không có dũng khí chống đỡ tiếp. Mà bây giờ, nhìn thấy bộ mặt thật của những sài lang hổ báo kia, nàng càng không thể lùi bước, để ca ca một mình đối mặt với những kẻ đó.

Tạ Ân Lâu vỗ vỗ bả vai Tạ Thanh Yểu, khẽ gật đầu chào Khương Tự, sau đó xoay người đi ra cửa viện, chờ đi tới cửa dưới chân đột nhiên dừng lại, chuyển mắt liếc qua phương hướng bụi chuối tây.

Khương Tự trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại không khỏi khẩn trương.

Tạ Ân Lâu phát hiện Nhị Ngưu?

Sau bụi chuối tây, đối diện với tuyến phá lệ mẫn cảm, Nhị Ngưu cảnh giác dựng thẳng lỗ tai.

Nhân loại này phát hiện nó? Nếu hắn đi tới, nó nên tranh thủ thời gian chạy đi hay là cắn một ngụm đây?

Nhị Ngưu cân nhắc, nó lại không phải đánh không lại, bỏ trốn mất dạng thật quá mất mặt, vẫn là cắn một ngụm đi.

Có điều, thoạt nhìn quan hệ của nữ chủ nhân với người này không tệ đâu?

Nhị Ngưu nghiêng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên ở cửa viện, hiếm khi hơi chần chờ.

Thôi, vẫn là cắn một ngụm đi, dù nữ chủ nhân tức giận, thì nam chủ nhân hẳn là sẽ cao hứng.

Quyết định chủ ý xong, cún bự thả lỏng hẳn, bình tĩnh chờ cắn người.

Tạ Ân Lâu thu hồi tầm mắt, đẩy cửa mà ra.

Khương Tự lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Mặc kệ Tạ Ân Lâu có phát hiện dị thường hay không, không vạch trần ngay trước mặt là tốt rồi, dù sao nàng da mặt dày, chỉ cần không giáp mặt vạch trần thì cứ cắn chết không thừa nhận.

Tạ Ân Lâu là người hành động mau, không chỉ trong đêm đuổi Bát thúc Bát thẩm ra ngoài, mà còn lập tức viết một lá thư, lệnh cho quản sự cùng một vị tộc thúc trời vừa sáng chờ cửa thành mở liền đến thôn trang Tạ Gia tìm tộc trưởng báo cáo chân tướng trước.

Quản sự cùng tộc thúc trời vừa mới tờ mờ sáng liền đã cưỡi ngựa ra khỏi thành, Bát thẩm Bát thúc nửa đêm bị đuổi ra ngoài ăn ngủ đầu đường, trước nửa đêm trơ mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao ngủ không được, sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi, chờ mở mắt ra thì thái dương đều đã phơi đến mông.

Hai người ngay cả ghèn cũng chưa lau, một thân chật vật ra khỏi thành, muốn nhanh chóng chạy về thôn trang tìm tộc trưởng giả bộ đáng thương trước.

Vào trước là chủ, rất nhiều chuyện nói trước đều sẽ khác với nói sau.

Chờ hai người trở lại thôn trang, nghênh đón ánh mắt khác thường của tộc nhân khác đi về hướng nhà, phía sau có người nhổ ngụm nước miếng: “Phi, thật là mất mặt xấu hổ!”

Bát thẩm ỷ vào cha chồng là tộc trưởng mà ở thôn trang cũng xem như kẻ đắc ý, đâu chịu nổi cơn tức này, nghe vậy lập tức xoay người lại, chống nạnh quát: “Ngươi nói ai hả?”

Phụ nhân bĩu môi: “ Mắng người nào trong lòng người đó tự biết? Hai vợ chồng Ngũ ca ra đi, thi cốt còn chưa lạnh đâu, chưa chi đã có người nhớ thương gia nghiệp to như vậy của người ta, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống!”

Bát thẩm vừa nghe bốn chữ “Thiên lôi đánh xuống”, cả người run lên.

Mụ ta hiện tại không muốn nghe nhất chính là lời này!

“ Cái gì mà thiên lôi đánh xuống chứ? Ối giời, sao ta không biết ngươi chừng nào thì thân cận với Ngũ ca như vậy nhỉ, người đều chết rồi còn vội vàng đi nịnh bợ nữa cơ à? Đáng tiếc, mị nhãn vứt cho người mù xem……” Bàn về chửi đổng, Bát thẩm không thua ai.

Không biết rằng quản sự Vĩnh Xương Bá phủ đã sớm hơn một bước vạch trần việc làm không sạch sẽ của hai người, lại có tộc thúc cùng đến làm chứng, hiện tại toàn bộ tộc nhân đều đã biết chuyện xấu của hai người, xem như chọc nhiều người tức giận.

Có ít người là lon gạo ân, đấu gạo thù, nhưng cũng có ít người lương tâm còn đây.

Phụ nhân vừa rồi nói chuyện chính là từng chịu ơn của Bá phủ, nghe Bát thẩm văng ô ngôn uế ngữ, phun ngay một cục đờm lên trên mặt mụ ta: “ Ta phi, trong miệng ngươi nhai dòi hả? Lúc nam nhân ta mất, năm đứa con mắt thấy sắp phải chết đói, là Ngũ ca ngũ tẩu cho tiền nuôi mạng sống. Ngũ ca thấy lão nhị nhà ta nhanh trí, còn đặc biệt bỏ tiền cung cấp cho nó đi học. Ân tình của Ngũ ca ngũ tẩu chỉ có sói mắt trắng mới không nhớ kỹ thôi, còn ta đây nhớ rất rõ ràng. Đi, tìm tộc trưởng nói rõ lí lẽ đi, nếu hôm nay tộc trưởng không đem hai kẻ lòng dạ hiểm độc các ngươi đuổi đi, ta liền đập đầu chết ở cửa nhà tộc trưởng, cũng coi như trả lại ân tình của Ngũ ca ngũ tẩu!”

Tình cảm của tộc nhân xúc động tụ hợp, xô đẩy Bát thúc Bát thẩm đến nhà tộc trưởng.

Dưới tình cảnh này, cho dù tộc trưởng có muốn tồn tư tâm cũng không có biện pháp, huống chi có thể làm tộc trưởng nhất định phải là người đức cao vọng trọng, người như vậy coi trọng nhất danh dự, vì bình ổn cơn tức của nhiều người liền trực tiếp đuổi Bát thúc Bát thẩm ra khỏi thôn trang.

Người đương thời phá lệ coi trọng tông tộc, trói buộc của tông tộc còn muốn áp đảo trên cả luật pháp, tỷ như trong tộc xử trí người nào đó, quan phủ sẽ không nhúng tay, mà người mất đi tông tộc che chở ắt sẽ thực bi thảm.

Bát thúc Bát thẩm kêu rách yết hầu cũng không thể làm tộc trưởng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, từ đây cho đến một khoãng thời gian về sau mất đi tin tức.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tạ Ân Lâu quỳ gối trong linh đường, mặt vô biểu tình nghe quản sự ghé lỗ tai bẩm báo tình huống, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, nhìn hoa lụa trắng bên trên quan tài nói: Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm đi, nhi tử sẽ chống đỡ Bá phủ chiếu cố tốt muội muội……"

Rất nhanh, đầu thất của vợ chồng Vĩnh Xương Bá trôi qua, Khương Tự thấy tinh thần của Tạ Thanh Yểu dần chuyển biến tốt đẹp, liền nói ra ý muốn hồi phủ.

Tuy rằng trong lòng Tạ Thanh Yểu không nỡ, nhưng cũng biết không có đạo lý lưu người ở lâu.

Lúc này nàng không khỏi liếc nhìn huynh trưởng một cái, thầm nghĩ nếu đại ca có thể cùng A Tự kết làm quyến lữ thì thật tốt, như vậy các nàng có thể ngày ngày ở bên nhau.

Nói cho cùng, vẫn là ca ca không biết cố gắng.

Ai oán trong mắt thiếu nữ làm Tạ Ân Lâu chẳng hiểu ra sao, một hồi liền chịu không nổi, vội nói với Khương Tự: “Khương Tứ muội, ta tiễn muội ra phủ đi.”

Khóe miệng Tạ Thanh Yểu hơi co rút.

Đại ca gấp gáp tiễn người ta đi như vậy, cũng khó trách không làm cho người ta thích.

“Hai phủ cách gần như vậy, không cần phiền toái Tạ đại ca.”

Tạ Ân Lâu kiên trì: “Khương Tứ muội bồi Thanh Yểu lâu như vậy, đưa tiễn là nên.”

Khương Tự không phải người xấu hổ, thấy Tạ Ân Lâu nói như vậy, liền không chối từ nữa.

Thế nhân thích xem náo nhiệt, đặc biệt là náo nhiệt hiếu hỉ thích xem nhất. Vợ chồng Vĩnh Xương Bá mất, mời các tăng nhân, đạo sĩ tới hơn mười người làm đạo tràng, thổi sáo đánh trống mỗi ngày dẫn tới vô số người xem.

Úc Cẩn cũng là một người lòng bền dạ vững tới xem náo nhiệt.

💟CHƯƠNG 190 : Bị Tập Kích💟

Nghi thức phong Vương còn đang trong thời gian chuẩn bị, Yến Vương phủ càng chưa sửa chữa xong, trong mắt Úc Cẩn, những việc này đều là việc vặt không đáng giá nhắc tới, tất nhiên là không quan trọng bằng việc gặp mặt Khương Tự.

Ngày ấy, nước mắt của Khương Tự như cái dùi nhỏ, ở đáy lòng hắn gõ ra một cái hố.

Hắn cực kỳ muốn biết nàng vì cái gì mà thương tâm như vậy, thế nhưng nàng lại ở lì trong Vĩnh Xương Bá phủ không đi!

Nghĩ đến trong phủ Vĩnh Xương Bá còn có một vị thiếu niên tuấn tú mặt mày thanh lãnh, trái tim của Úc Thất hoàng tử liền vô cùng không ổn.

Hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, vị Vĩnh Xương Bá thế tử này là thanh mai trúc mã với A Tự, từ nhỏ đã có tình cảm, hiện tại vừa hiểu chuyện lại còn sớm chiều ở chung, vạn nhất A Tự nhất thời nghĩ quẩn trong lòng làm sao bây giờ?

Không sai, ở trong mắt Úc Cẩn, Khương Tự tâm duyệt trừ hắn ra thì bất luận nam nhân gì cũng đều thuộc về nghĩ quẩn trong lòng!

“Chủ tử, uống nước.” Long Đán đưa qua một cái ấm nước.

Úc Cẩn duỗi tay tiếp nhận, nhấp một ngụm nước, thần sắc đột nhiên cứng lại, tay bắt lấy ấm nước không khỏi tăng lớn lực đạo.

Ngoài cửa Vĩnh Xương Bá phủ, Tạ Ân Lâu dừng lại hướng Khương Tự chắp tay: “Khương Tứ muội, mấy ngày nay làm phiền muội.”

Theo quy củ, trong người có hiếu tang là không thể để người khác tiến vào nhà.

Khương Tự uốn gối đáp lễ: “Tạ đại ca không cần khách khí như thế, ta với Thanh Yểu là bằng hữu tốt nhất.”

Thần sắc hơi lạnh của Tạ Ân Lâu hơi hoãn: “ Thanh Yểu có người bằng hữu như Khương Tứ muội, là may mắn của muội ấy.”

Khương Tự trong lòng hổ thẹn, rũ mắt tránh đi tầm mắt của Tạ Ân Lâu, nhỏ nhẹ nói: “Cũng không có. Tạ đại ca, ta về phủ trước, không chậm trễ huynh bận bịu nữa.”

Ngắn ngủn bảy ngày, Tạ Ân Lâu đã gầy đi một vòng, một bộ đồ trắng để tang đã có chút lỏng lẻo tròng lên trên người, lại có vẻ làm hắn càng thêm thanh tuấn đĩnh bạt.

Cha mẹ đồng thời mất, đối với người chỉ có thể dựa vào chính mình chống đỡ mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng cực khổ, vô luận từ trên tinh thần hay là trên thể lực.

Tạ Ân Lâu bình tĩnh nhìn Khương Tự, muốn cười cười lại không có sức lực, cũng không hợp thời, đành phải mềm giọng: “ Khương Tứ muội đi thong thả.”

Khương Tự hơi gật đầu, vội vàng rời đi.

Tạ Ân Lâu đứng đó một lúc lâu, mới xoay người hồi phủ.

Úc Cẩn tức giận đến bóp bẹp bầu nước, ném bầu nước đi, ngửa đầu rót nước.

Long Đán nhìn ở trong mắt, âm thầm lắc đầu: Nhìn bộ dáng này của chủ tử không giống như uống nước, mà giống uống dấm hơn.

Bọt nước theo khóe miệng Úc Cẩn chảy xuống, chảy hết vào trong cổ, chờ một ấm nước rót hết, hắn ném ấm nước đi, sải bước đi về hướng Đông Bình Bá phủ.

Quả nhiên sợ cái gì tới cái đó, vừa rồi A Tự thế mà lại không dám nhìn tiểu tử Tạ Ân Lâu kia.

“ Chủ tử ——” Long Đán nhấc chân đuổi theo.

Úc Cẩn dừng chân, thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Đán: “ Ta hỏi ngươi, một nữ hài tử ở trước mặt một người nam tử thẹn thùng, này thuyết minh cái gì?”

Long Đán buột miệng thốt ra: “Thuyết minh nàng để ý hắn?”

Mặt Úc Cẩn hoàn toàn đen.

Long Đán chớp chớp mắt.

Hình như đáp đúng mà!

Thấy Úc Cẩn nhấc chân liền đi, Long Đán vội vàng ngăn lại: “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?”

“ Đi tìm nàng hỏi rõ ràng.”

Long Đán vỗ trán: “Chủ tử, nơi này cũng không phải Nam Cương, hiện tại nhiều người xem náo nhiệt như vậy, ngài đuổi tới cổng lớn nhà người ta hỏi cái này hỏi cái kia, chỉ sợ không thích hợp đi?”

Úc Cẩn nhắm mắt lại, lại mở ra, cật lực khắc chế ghen tuông sông cuộn biển gầm trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đúng.”

Ban ngày không thích hợp, vậy thì buổi tối vấn an, dù sao A Tự cũng về nhà rồi.

Cái gì? Ban đêm xông vào hương khuê không phải hành vi của quân tử?

Ha hả, hắn chính là đăng đồ tử có được không, chỉ là chỉ thích chơi lưu manh với mình A Tự mà thôi.

Úc Cẩn là người đã nhận định ai thì sẽ không quay đầu lại, trong lòng hạ quyết tâm, bỏ mặc Long Đán rồi trở về.

Về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức trước.

Bởi vì trận tang sự của Vĩnh Xương Bá phủ, mà toàn bộ đường cái đều rất náo nhiệt, đám người chen vai sát cánh, rất nhanh liền ngăn cách Úc Cẩn với Long Đán.

Long Đán tụt lại đằng sau vội kêu: “ Chủ tử, từ từ đợi tiểu nhân với ——”

Trong đầu Úc Cẩn còn đang chiếu đi chiếu lại cảnh tượng thiếu nữ xấu hổ rũ mắt mới vừa rồi, nơi nào còn để ý thị vệ kêu gọi, dưới chân càng đi càng nhanh.

Một người nam tử đi lướt qua bên cạnh Úc Cẩn.

Nam tử mặt mày cực kỳ bình thường, quần áo cũng tầm thường nốt, để vào trong biển người tựa như một cái bọt nước không đáng chú ý, cho dù vừa mới mặt đối mặt nhau thì quay đầu sẽ không còn nhớ rõ diện mạo của loại người này nữa.

Một người như vậy chen chúc ở trong đám người từ bên người Úc Cẩn đi qua, tự nhiên không gây nên bất luận chú ý gì.

Ngay khi hai người đan xen mà qua, trong ống tay áo nam tử hàn quang chợt lóe, chủy thủ sáng như tuyết đâm về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn tuy rằng thất thần, nhưng nhiều năm qua chém giết trên chiến trường cộng thêm có thiên phú, sớm dưỡng thành một loại trực giác đối với nguy hiểm kinh người, ngay khi người nọ giơ lên chủy thủ , thân thể trước một bước có phản ứng tránh sang một bên, thuận thế giơ tay túm lấy cổ tay người nọ.

Vốn chủy thủ đâm tới ngực cuối cùng khó khăn lắm mới xẹt qua cánh tay hắn.

Chủy thủ cắt đầu như bùn, áo tơ lụa màu xanh lá trúc tức khắc bị cắt đứt, chỗ cánh tay thấm ra huyết châu.

Một luồng cảm giác tê tê dại dại truyền đến.

Sắc mặt Úc Cẩn đột biến.

Trên chủy thủ có độc!

“Chủ tử!” Long Đán cách đám người nhìn thấy màn dị trạng này, rốt cuộc bất chấp những người khác, ra sức đẩy ra người che ở trước mặt vọt lại đây.

Trong chớp mắt đó, Úc Cẩn cùng nam tử cầm chủy thủ trong tay đã giao phong mấy lần, tốc độ cực nhanh thậm chí cũng chưa khiến cho người bên cạnh chú ý.

Thấy Long Đán xông tới, nam tử nhanh chóng quyết định lui về phía sau, lẻn vào đám người cất bước bỏ chạy.

“Đuổi theo!” Úc Cẩn quyết đoán ra lệnh Long Đán.

Ngày thường Long Đán tuy rằng hi hi ha ha, ở trước mặt Úc Cẩn có chút không biết lớn nhỏ, nhưng thời khắc mấu chốt đối với phân phó của chủ tử lại không dám trái nửa lời, lập tức đuổi theo.

Hắn cũng không biết Úc Cẩn giờ phút này đã trúng độc.

Theo Long Đán không ngừng đẩy ra người chặn đường chạy về phía trước, mọi người rốt cuộc phát hiện khác thường, thiên tính thật náo nhiệt thúc đẩy bọn họ theo sau.

Úc Cẩn nhân cơ hội đi tới bên đường, liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay một cái.

Lúc ấy hắn phản ứng rất nhanh, miệng vết thương kỳ thật chỉ có một đường nhợt nhạt, chỉ là lúc này máu chảy ra đã biến thành màu đen nhánh.

Úc Cẩn duỗi tay sờ phía túi tiền treo ở bên hông.

Trong túi có Giải Độc Hoàn hắn có được ở phía nam, có thể giải trăm độc.

Chỉ là khi tay hắn sờ đến túi tiền thủ công hoàn mỹ, lại chợt dừng động tác. Hắn nháy mắt thay đổi chủ ý, bước chân hơi lảo đảo hướng một phương hướng chạy đi.

Nếu như Long Đán còn ở đây, liền có thể phát hiện phương hướng Úc Cẩn đi cũng không phải hẻm nhỏ Tước Tử, mà là phương hướng ngược lại.

Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, Úc Cẩn dựa vào trước cửa một hộ, dùng sức vỗ vỗ cửa.

“Ai?” Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cảnh giác, từ thanh âm có thể nghe ra là một nam tử trẻ tuổi.

“Ta.” Úc Cẩn đơn giản đáp lại một tiếng.

Bên trong cánh cửa một trận trầm mặc.

“Ngươi là ai?” Một lát sau, thanh âm bên trong cánh cửa lại lần nữa vang lên.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng bịch, hình như là tiếng vật nặng đập vào trên cửa.

Người trẻ tuổi bên trong cánh cửa hoảng sợ.

Chẳng lẽ là kẻ thiếu đạo đức nào đó tới phá cửa?

Hắn ghé sát lỗ tai nghe ngóng, lại không nghe được bất luận động tĩnh gì.

Nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi vẫn lặng lẽ đem đại môn kéo ra một khe hở, vừa thấy tình hình bên ngoài không khỏi run lập cập.

Ngoài cửa thế mà lại nằm một người!

Người trẻ tuổi nháy mắt mở cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net