Truyen30h.Net

[Hoàn - H] Gặp được em

Chương 23. Giằng co

PN10003

"Rõ ràng vậy sao?" Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn bóng của mình trên mặt đất, lẩm bẩm như tự nói.

Diệp Trăn giữ chặt cánh tay Thẩm Vân Hề, chờ cô dừng lại, mới buông tay hỏi, "Ai bắt nạt cậu?"

"Chuyện này không nói rõ ràng được, cậu không cần tìm hiểu đâu." Thẩm Vân Hề không muốn nhiều lời, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Trăn há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng của cô lại từ bỏ.

Trên đường Diệp Trăn năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được vẫn hỏi một câu, "Là nam hay nữ thì cũng có thể nói chứ?"

Thẩm Vân Hề chậm rãi bước lên bậc thang, "Nữ."

Trở lại phòng học, Thẩm Vân Hề bắt đầu thu dọn sách vở.

Trong lớp học không có một bóng người, Diệp Trăn ngồi ở chỗ mình, thấy động tác của Thẩm Vân Hề, kinh ngạc hỏi, "Cậu phải về à?"

Tay Thẩm Vân Hề vẫn không ngừng lại, ừ một tiếng.

"Không dự tiệc tất niên nữa sao?"

"Không."

"Vậy để tôi đưa cậu......" Tiếng chuông điện thoạt đột nhiên vang lên đánh gãy Diệp Trăn, Thẩm Vân Hề cự tuyệt, Diệp Trăn lại bảo cô chờ một lát, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra nghe.

"Cậu chờ tôi năm phút là được, tôi đi đưa đồ cho bạn học, lập tức sẽ quay lại." Vẻ mặt Diệp Trăn nghiêm túc nói, "Rất nhanh thôi, một mình cậu tự về sẽ không an toàn, tôi thật sự không yên tâm."

"Cậu đang có việc, không cần phiền toái như vậy. Tôi biết Tae Kwon Do, cậu có thể yên tâm."

Diệp Trăn thấy không thuyết phục được cô, bỏ lại một câu 'Tôi sẽ lập tức quay lại' liền vội vàng rời đi.

Thẩm Vân Hề không để ý, lấy khẩu trang cùng găng tay, đeo cặp lên rồi rời đi.

Diệp Trăn sau khi tạm biệt với bạn học liền một đường chạy như bay về khu phòng học, một bước đi bốn bậc thang lên tới hàng lang tầng 3, khi nhìn thấy cuối phòng học không còn ánh đèn, Diệp Trăn thở hổn hển, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, tốc độ bước đi cũng chậm lại.

Phía trước có một phòng học bật đèn, trên lý trí dù biết đó là lớp khác, nhưng trong lòng Diệp Trăn vẫn còn ôm chút ảo tưởng.

Có lẽ, Thẩm Vân Hề đang nói chuyện với bạn học ở đó thì sao?

Đi tới cửa sau của phòng học, bên trong truyền tới vài tiếng cười, Diệp Trăn nhìn xung quanh một vòng, mấy nữ sinh hoặc là quay lưng hoặc là nghiêng người về phía cậu ta, nhưng cậu ta vẫn biết, Thẩm Vân Hề không có ở đó.

Diệp Trăn rời đi, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.

Quay trở lại, Diệp Trăn cẩn thận nhìn chằm chằm người ở bên trong.

Đi từng bước xuống lầu, giẫm xuống bậc thang cuối cùng, có một người đi về phía cậu ta.

Lửa giận trong lòng nháy mắt bùng cháy, Diệp Trăn cố nén lại, làm như không thấy đi nhanh qua người kia.

Thành Ngự gọi cậu ta lại, "Có thấy Thẩm Vân Hề không?"

Diệp Trăn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh này của Thành Ngự liền cảm thấy bực bội, nhịn không được trào phúng, "Bây giờ mới nghĩ tới tìm cậu ấy, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?" Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Khi cô bị bắt nạt thì Thành Ngự đang ở nơi nào? Qua lâu như vậy rồi mới không nhanh không chậm hỏi, cũng không biết đặt cô ở vị trí nào.

Thành Ngự liếc nhìn về khu phòng học một cái, bước lên ngăn Diệp Trăn lại, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, "Nói rõ ràng."

Diệp Trăn cố ý chọc tức Thành Ngự, "Cậu không biết bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt sao? Khiến cậu ấy chậm trễ việc học tập thì thôi, còn làm cậu ấy chọc phải phiền toái, cậu muốn hại Thẩm Vân Hề như vậy?"

Nói chuyện không đầu không đuôi, Thành Ngự vốn đã không vui, nghe được lời này thì càng thêm bực bội.

Cậu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Trăn, "Nối ba sào gậy lại cũng không chạm đến, còn tự cho là đúng dạy dỗ tôi? Trong mắt tôi, cậu còn chưa có tư cách trở thành tình địch, chuyện của tôi và Thẩm Vân Hề không đến lượt cậu khoa tay múa chân."

Thành Ngự một lời trúng đích, nháy mắt khiến Diệp Trăn chịu đả kích lớn.

Thành Ngự nói xong cũng không để ý tới phản ứng của cậu ta, xoay người đi về phía cổng trường.

Cho dù xảy ra chuyện gì, trước tiên gặp được Thẩm Vân Hề mới là quan trọng.

Lúc này Thẩm Vân Hề đang đứng trước cửa nhà, do dự một lát mới mở cửa, phát hiện phòng khách là một mảnh đen nhánh, mới nhớ ra dì và chú đã đi du lịch, còn chưa xác định ngày về.

Cô lập tức thả lỏng, còn may.

Nếu đêm nay để dì nhìn thấy vệt đỏ trên mặt cô nhất định sẽ rất lo lắng, cũng sẽ hỏi rõ ngọn nguồn.

Thẩm Vân Hề chậm rãi lên lầu vào phòng mỉnh, nhìn vệt đỏ trên mặt trong gương, nghĩ thầm có lẽ một hai ngày chắc là sẽ biến mất.

Cô lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, dòng nước ào ào che đi tiếng chuông điện thoại trên giường.

Thành Ngự vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Vân Hề, nhưng không thấy cô nghe máy, cũng may đã tới gần nhà, thấy được ánh đèn trên lầu, trong lòng an tâm hơn không ít.

Sau khi vào nhà, cậu đi lên cầu thang, từng bước đi qua từng bậc, trong chớp mắt liền lên tới tầng hai.

"Cốc cốc cốc." Bên trong không có động tĩnh, Thành Ngự liền vặn tay nắm cửa đi vào, đôi mắt vừa lúc nhìn thấy Thẩm Vân Hề vừa ra khỏi phòng tắm.

Vài giây im lặng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vân Hề có hai vệt đỏ vô cùng rõ ràng, Thành Ngự bước tới trước mặt cô, nâng mặt Thẩm Vân Hề lên, âm lãnh hỏi, "Ai làm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net