Truyen30h.Net

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 100 Không ai nợ ai / Vì sao thích ta

AnhThuVi

Editor: Trứng Muối

"Tách ra đi, đối với mọi người đều tốt."

Phù Bích nói xong liền rời đi, nàng một mình đào rượu ủ trong nhà cũ lên, ôm về phòng.

Đặt bình rượu lên bàn một cái, Phù Bích liền vẫy tay với Tống Minh Hi, nói: "Không phải ngươi muốn tự do? Hôm nay bồi ta uống xong, liền thả ngươi đi."

Tống Minh Hi buông cuốn sách trong tay ra, nhíu nhíu mày, "Sao ta có thể tin một con ma men có thể cởi xích cho ta."

"Tin hay không thì tùy."

Phù Bích vừa mở nút bình rượu một cái, mùi rượu liền tỏa ra hết toàn bộ phòng.

Trên ngườiTống Minh Hi vẫn là một kiện áo ngoài lỏng lẻo, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi đối diện nàng.

Phù Bích rót đầy hai bát lớn, đưa một ly cho Tống Minh Hi, đồng tác nàng hào sảng, đổ ra trên bàn không ít: "Trước uống ba chén, rượu quá ba tuần mới dễ nói chuyện."

Phù Bích nói xong tự mình uống ba chén, Tống Minh Hi tinh tế uống lên một nửa, liền không uống tiếp, Phù Bích không nhìn hắn, cũng không thúc giục hắn uống.

"Này một chén, là kính quá khứ của chúng ta, ngoai trừ ân cứu mạng A Bích suốt đời khó quên năm đó, còn liền xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai."

Tống Minh Hi nhìn nàng uống xong, chén mình lại không có động, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Phù Bích: "Ai nói xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai? Ta không đáp ứng."

Phù Bích tửu lượng chỉ bình thường thôi, huống chi rượu ngon thật sự say lòng người, uống xong chén thứ nhất nàng cũng không có dừng lại, nhưng đã có chút choáng váng, uống hết ba bốn chén, men say hoàn toàn toát lên, gương mặt đỏ bừng, cười nói: "Vậy ngươi còn muốn thế nào? Đối với những chuyện ngươi đã làm cho ta, ta đều đã trả cho ngươi, huống hồ, tất cả nhưng chuyện ngươi gặp phải hiện tại, ta cũng đều bởi vì ngươi mà gặp qua, chúng ta huề nhau, còn, còn có gì không được."

Tống Minh Hi mặt vô biểu tình: "Nguyên lai là ngươi nghĩ như thế."

"Bằng không thì sao?" Phù Bích: "Ta có chỗ nào để ngươi thua thiệt sao? Chức tước của ngươi, gia tộc của ngươi không phải bởi vì ta mà mất đi, mà xuống dốc, là ngươi bởi vì ngươi chọn sai người, thê tử của ngươi cũng không phải bởi vì ta mà rời khỏi ngươi, nàng bởi vì..."

"Đừng nói nữa, ngươi say rồi." Tống Minh Hi nghe không nổi nàng say rượu mê sảng: "Điện hạ không cảm thấy mình nói càng nhiều, càng như là đang che giấu cùng phủi sạch quan hệ sao?"

"Che giấu cái gì?"

"Che giấu trong lòng ngươi có ta."

"A, chê cười."

Phù Bích lại uống một chén, uống đến gấp gáp, có chút rượu theo khóe miệng chảy xuống.

Tống Minh Hi duỗi tay muốn lau cho nàng, lại bị Phù Bích tránh đi, hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, chỉ yên lặng thu tay lại.

Phù Bích buông chén, đế sứ chạm lên mặt bàn phát ra một tiếng "Phanh" trầm vang, nàng choáng váng ngồi nhìn Tống Minh Hi, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn, ngã lên vai Tống Minh Hi.

"Điện hạ, ngươi say." Tống Minh Hi cúi đầu, ánh mắt ôn nhu, nói: "Ta đỡ ngươi đi ngủ."

Phù Bích hừ nhẹ nói: "Ta không có say, đừng động ta."

Tống Minh Hi bất đắc dĩ: "Sao lại giống như tiểu hài tử như vậy, ngươi năm nay bao lớn rồi?"

Phù Bích nói: "Ta năm tuổi."

Tống Minh Hi bật cười, "Thật sự năm tuổi sao? Ba tuổi rưỡi còn nhiều."

"Uy, Tống Minh Hi." Trán Phù Bích dựa vào vai hắn, nhìn chằm chằm đám mây thêu trên áo Tống Minh Hi xuất thần, mượn rượu lớn gan hỏi ra câu chính mình vẫn luôn tò mò, lại không dám hỏi: "Kỳ thật, ta cảm thấy, ngươi giống như có chút thích ta... Vì cái gì?"

Tống Minh Hi nhướng mày, tay hắn vuốt lưng Phù Bích, cho nàng nhuận khí: "Điện hạ kinh ngạc? Ngươi không thích ta thích ngươi sao?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Vậy là đã xong 100 chương a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net