Truyen30h.Net

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 87 Xương cá

AnhThuVi

Editor:  Trứng Muối

Tới thời gian dùng bữa tối, hạ nhân chia thức ăn.

Phù Bích trong miệng còn lưu lại vị bánh hoa quế, bản tính nàng kén ăn, trước kia là do hoàn cảnh, không thể không chịu khổ, một khi được sống trong nhung lụa, bệnh cũ liền tái phát.

Từ Tri Yến hỏi nàng: "Điện hạ thích món nào?"

Phù Bích quét một vòng: "Đều không khác mấy, không có gì đặc biệt."

Đồ ăn trên bàn là ấn theo quy củ trong cung làm, không phải do bọn họ chọn, nàng không có thích món nào, nếu là nói thẳng ra, sợ sẽ làm hạ nhân chia thức ăn lo sợ.

Từ Tri Yến cười nói: "Ta thấy ngươi là do vị bánh hoa quế trong miệng còn chưa tan hết, chỉ thích ăn nhẹ, không thích ăn cơm."

Phù Bích nhướn hai hàng lông mày: "Làm sao phò mã biết?"

"Ngươi từ nhỏ đã như thế, ta làm sao quên được?" Từ Tri Yến giơ tay sờ sờ đầu Phù Bích.

Phù Bích nhấm nháp một chút dư vị trong miệng, nói: "Ngọt là ngọt, nhưng mà ăn nhiều mấy ngụm miệng có chút khó chịu, vẫn là kẹo hồ lô trước kia ngươi đưa tới cho ta vẫn phù hợp khẩu vị hơn."

Tay Từ Tri Yến để giữa không trung cứng lại, ngượng ngùng thu hồi, "Chuyện đẫ qua lâu như vậy, ngươi còn nhớ rõ?"

Hạ nhân sắp xếp xong đồ ăn, Phù Bích gắp khối đậu hủ đặt vào miệng, hàm hồ nói: "Đương nhiên, lúc còn nhỏ ta là bướng bỉnh nhất, việc a huynh không cho, ta liền càng thích, càng muốn, hắn không cho ta chạm vào đồ ăn vặt ngoài đường, ta càng trốn khỏi tai mắt hắn mà ăn."

Từ Tri Yến nghe xong, khôi phục như trước, nghĩ tới lúc còn bé, luôn khiến người ta phá lệ nhẹ nhàng: "Ngươi nha ngươi."

Hắn rót rượu cho Phù Bích và mình: "Điện hạ, hiện giờ còn muốn kẹo hồ lô kia?"

Phù Bích nói: "Không muốn, sau đó đi ra bên ngoài mua rất nhiều lần, đều không phải hương vị lúc còn nhỏ, lại nói kẹo hồ lô ngươi đưa vì sao cùng người khác bán không giống nhau? Làm hại ta rốt cuộc ăn không được, lại nhớ nhung vô cùng, nhưng mà thấy kẹo hồ lô người khác làm, ta lại không có ý muốn ăn."

Từ Tri Yến bất đắc dĩ nói: "Là đầu bếp kia cáo lão hồi hương, ta cũng không có biện pháp."

Phù Bích thở dài.

Từ Tri Yến nói: "Điện hạ nếu thích đồ ngọt, ta liền xây thêm phòng bếp nhỏ phục vụ chút điểm tâm điện hạ thích ăn, như thế được không?"

Phù Bích lại ăn ngụm cá, nói: "Phò mã có lòng, nhưng mà quy củ không cho, dù vài loại điểm tâm cũng có thể bị mật thám hạ độc."

Từ Tri Yến nói: "Không sao, ta thay điện hạ thử độc."

Phù Bích hướng hắn cười xán lạn, nụ cười kia chưa chạm đáy mắt, không biết làm sao, nàng biết chính mình hẳn là cảm động, thậm chí nên rơi lệ, nhưng mà lúc này nàng lại không có cái loại cảm giác này, ngược lại trong lòng giống như có khối đá đè ép, nặng đến thở không nổi, làm nàng thực khó chịu.

Phù Bích nói: "Phò mã, làm sao lại không ăn? Ngươi vẫn chưa có động đũa đâu."

Từ Tri Yến lúc này mới động đũa, "Điện hạ tú sắc khả xan*, thần xem điện hạ là có thể no rồi."

Phù Bích nhướng mày: "Nha? Vậy sau này nói phòng bếp chỉ làm phần đồ ăn cho một người, đỡ được không ít việc đi."

Từ Tri Yến cười bỡn cợt, bỗng nhiên sắc mặt Phù Bích đỏ lên, mày nhíu chặt, bị hóc xương cá, thập phần khó chịu.

"Cá lát làm sao lại có xương?" Từ Tri Yến hỏi, uy nghiêm khi hắn làm Đại Lý Tự Khanh phá án vào giờ phút này biểu lộ không sót một chút.

Thị nữ chia thức ăn quỳ xuống: "Cầu, cầu phò mã gia khai ân, nô tỳ chỉ phụ trách kiểm tra đồ ăn trên mâm chủ tử ba lần, một lòng kiểm tra, nhưng ánh sáng không tốt, nô tỳ lại có bệnh về mắt, thấy không rõ miếng cá có xương"

Phù Bích lại khụ hai tiếng, Từ Tri Yến một bên vỗ lưng cho nàng, một bên cả giận nói: "Đầu bếp nấu đồ ăn là ai?"

Hỏi tới hỏi lui, việc nhà bếp này thế nhưng cũng có thể xả đến trên người Tống Minh Hi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

*Tú sắc khả xan: xinh đẹp(phụ nữ) hoặc tươi đẹp (phong cảnh).Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.

_______

Editor: Tui lại sắp thi ròi các cô ơi. Tranh thủ trước khi có đề cương ôn thi, up được chương nào hay chương đó nè. Bùn cụa tuiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net