Truyen30h.Net

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 90 Hồi mộng trước đây

AnhThuVi

Editor: Trứng Muối

Chân trời chuyển từ màu vàng dần dần trở nên tối, núi xa biến thành bóng đen, Phù Bích cũng trở về phòng.

Nàng nhìn nến đỏ chưa tắt xuất thần, Từ Tri Yến vẫn luôn như vậy khiến người khác thương tiếc, nhưng mà ở trong lòng Phù Bích, so với lang quân, lại càng giống ca ca nàng, bọn họ cùng nhau lớn lên, nàng đương nhiên nhận hết sự che chở và bao dung của hắn, nhưng mà nàng đã làm gì cho Từ Tri Yến?

Trừ bỏ cho gia tộc hắn ngày càng phồn thịnh, Phù Bích cái gì cũng không làm được cho hắn, nàng mang u buồn trong lòng dần dần chìm vào một giấc mộng.

Trong mộng trở lại thật lâu khi nàng còn nhỏ.

Đó là yến hội sinh nhật 6 tuổi của nàng, mẫu thân nàng vẫn còn trên đời.

Khi còn nhỏ Phù Bích tác oai tác quái, người khác đều dựa vào nàng, thêm việc nàng lớn lên đẹp, quý nữ trong kinh cũng nguyện ý cùng nàng chơi.

Tiểu cô nương nhà Vương ngự sử nói hậu viện nhà Phù Bích rất đẹp, một hai phải đi nơi đó bắt con bướm.

Phù Bích không để ý tới nàng, nàng liền tiếp tục đi chơi, qua hồi lâu không thấy nàng trở về.

Chờ đên khi Phù Bích đi hậu viện tìm, mới phát hiện tiểu nha đầu này đứng ở một loạt ghế dài đặt ở hành lang, rơi vào trong lu nước to, người trong phủ người đều tại tiền viện bận rộn, chung quanh thế nhưng lại không có hạ nhân trông coi.

Tiểu Phù Bích đứng trên ghế ở lu nước cạnh đó, giữ chặt tay tiểu nha đầu kia, một bên kêu người lớn lại đây.

Không nghĩ tới người lớn không đến, chính Phù Bích lại bị nàng kéo xuống.

Một khắc nước tiến vào khoang miệng tràn xuống yết hầu kia, cảm giác hít thở không thông làm nàng khó chịu hận không thể lập tức chết đi.

Nàng vốn dĩ có thể động thân thể, bò lên vách tường cạnh lu nước rồi trồi lên mặt nước, nhưng mà tiểu nha đầu bên cạnh vùng vẫy ôm chặt lấy nàng, chặt tới mức tay chân Phù Bích đều không thể động đậy.

Bên tai nàng ngoại trừ âm thanh bọt nước, còn có loáng thoáng tiếng người.

Nhưng mà đợi một hồi lâu, nàng cũng không chờ được người tới kéo nàng lên.

Nữ hai tử bên cạnh đã không còn vùng vẫy, lúc nàng cho rằng chính mình sẽ pahir chết, "Phanh" một tiếng, âm thanh kịch liệt vang lên trên đỉnh đầu.

Nước trong lu từ miệng bị phá vỡ ào ào chảy ra, Phù Bích được cứu ra, trong mắt nàng đều là nước, mở mắt ra chỉ có thể thấy mắt ánh mặt trời chói chang, rồi sau đó liền mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, ngực bị ấn vài cái, Phù Bích đem nước phun ra, thấy tiểu Từ Tri Yến ở bên cạnh nàng, quan tâm nói: "Quận chúa, ngài tỉnh."

Thân thể Phù Bích thân thể thực nặng nề, đầu nàng cũng choáng váng, ngửi được một cổ mùi máu tươi, dạ dày cuộn lên một trận, thấy trán Từ Tri Yến đầy mồ hôi, cũng tựa như bóng dáng hư ảo, qua một hồi lâu, nàng mới nói: "Từ gia ca ca, là ngươi cứu ta sao?"

Từ Tri Yến mím môi, "Quận chúa, chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến, quận chúa không có việc gì, ta liền cáo từ trước."

Hắn đi rồi, hạ nhân trong phủ đều vội vàng chiếu cố Phù Bích, trong lòng cũng lo sợ bất an, thế nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Đức dung công chúa không ở trước mặt Phù Bích trách phạt cái gì, âm thầm trút giận, đem mấy cái nô tỳ không hộ chủ kia bán đi, sau nữa, sau nữa nhà các nàng cùng Từ gia càng thân thiết, sau lại còn kết thân.

Ký ức trước đây đều tựa như bị nước cuốn trôi đi, có lẽ là đoạn ký ức này quá mức khắc sâu, Phù Bích tổng cũng không nhớ lại những chuyện khác.

Nàng này một giắc mộng thực sâu, thực sâu, thân thể không chịu khống chế, theo tiểu A Bích trong mộng cùng nhau khóc cùng nhau cười, đều cảm nhận được sự hít thở không thông, cùng với cảm giác thả long khi được cứu.

Nhưng mà bỗng nhiên, nàng lại nghĩ tới vết sẹo trên tay Từ Tri Yến, nàng vẫn luôn cho rằng đó là khi hắn cứu nàng để lại, nhưng mà ngự y nói, vết sẹo kia quá thẳng, không giống như là bị mảnh sứ vỡ cắt qua, mà giống bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net