Truyen30h.Net

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 146+147 #

bilundethuong

Chương 146: Đồng ý

Đối với đa số người mà nói đính hôn chính là khúc nhạc dạo đầu của kết hôn, nhà Horae lại càng là như thế, nhìn chung gia tộc Horae đã nhiều năm lịch sử như vậy, có kết hôn sau đó ly hôn, nhưng tuyệt đối không có tình huống đính hôn sau đó xảy ra hối hận.

Đối với người khác mà nói việc này có thể coi là bảo đảm, nhưng đối với Lạc Vân Thanh mà nói lại hoàn toàn ngược lại. Vốn không quan tâm khi nào tổ chức lễ đính hôn, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được việc này trong lòng liền sinh ra một chút phiền muộn, lập tức quyết định chậm lại thời gian đính hôn.

Hai đời làm người, tuổi đời thực sự trong lòng Lạc Vân Thanh lớn hơn Leonard nhiều, tự nhận lớn tuổi cậu có thể xác định bản thân thích Leonard và sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng biết đính hôn có ý nghĩa là sự hứa hẹn và trách nhiệm!

Nhưng Leonard thì sao?

Hắn hiện tại vừa mới thành niên không bao lâu, hắn có thể  xác định bản thân về sau muốn cái gì sao? Có thể bảo đảm nhất định sẽ không hối hận sao?

Lạc Vân Thanh không nắm chắc, dù sao thiếu niên hay thay đổi nhất, cho nên ở bên lớn tuổi hơn cậu cảm thấy mình có cái trách nhiệm và nghĩa vụ đem cho hắn càng nhiều không gian lựa chọn.

Nhưng......

"Cậu không thích tôi sao?" Không biết lòng người tốt, Leonard gục đầu hạ giọng, cả người tản ra một loại hơi thở vô cùng đáng thương.

Con trai lần này muốn ra đại chiêu?

Vợ chồng Horae liếc nhau ăn ý ôm nhau rời đi, nhường lại không gian cho hai người trẻ tuổi.

Là trưởng bối bọn họ có thể quan tâm tình cảm của tiểu bối, nhưng trăm triệu không thể nhúng tay vào, dù sao tình yêu không giống những thứ khác, đây là việc giữa đương sự với nhau, can thiệp nhiều không nhất định là tốt.

Hai người nắm tay rời khỏi nhà, cảm nhận được không khí tươi mát lạnh lẽo của núi đồi, nhìn đám mây cao cao trên bầu trời, cối xay gió chậm rãi quay quay ở đằng xa, trước mặt là một cánh đồng ruộng rau củ xanh tốt, thậm chí còn có lá cây lay nhẹ theo làn gió bên kia, Alice và Warren không nhịn được nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thân thể lập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Warren, chờ về sau chúng ta già rồi, khi lui về chúng ta cũng mua một tòa núi đi! Em muốn trồng đủ loại kiểu dáng hoa và rau củ, như vậy vào mùa xuân chúng ta có thể nằm trên ghế bập bênh nhìn trăm hoa đua nở, mùa hè có thể nằm hóng mát dưới tàng cây, mùa thu có thể thu hoạch trái cây, mùa đông có thể ngắm tuyết.....ở các mùa khác nhau hai người chúng ta có thể chậm rãi ngắm nhìn cảnh sắc khác nhau trong sơn trang."

Alice miêu tả một bức tranh sinh hoạt tốt đẹp khi về già cho Warren, loại sinh hoạt nhẹ nhàng thoải mái này chỉ dùng từ ngữ để miêu tả thôi cũng đã khiến lòng người nảy sinh hướng tới. Warren cũng từ trong lời nói của Alice mới lần đầu tiên biết được thì ra Alice cũng hướng tới cuộc sống điền viên như vậy! Nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ không hiểu, nhưng ở chỗ này hai ngày, qua hai ngày sống cuộc sống sáng thấy mặt trời mọc xuống ruộng làm việc, hắn phát hiện cuộc sống điền viên cũng không xấu, thậm chí bản thân cũng rất là thích.

Nhưng Alice thích hoa, mua sơn trang có vẻ không thích hợp cho nên vẫn là mua lâu đài cổ có cả trang viên đi, như vậy mới có thể gieo trồng hoa cỏ trên diện tích lớn.

"Thật muốn Leonard mau lớn nhanh lên, chờ nó lớn lên tiếp nhận sản nghiệp của nhà Horae, chúng ta liền có thể trải qua cuộc sống thư thái." Nghĩ tới tuổi của Leonard, Alice thở dài một hơi, cảm giác cuộc sống tiêu sái xa không với tới.

"Aiz, ông xã anh nói tại sao chúng ta không sớm sinh con nhỉ? Hiện tại con trai còn nhỏ như vậy, chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể chính thức rút lui về sau." Nói tới đây, Alice lại lần nữa cảm thán.

Leonard ở trong lòng Alice thực sự còn quá nhỏ, còn chưa cả tốt nghiệp đâu, chờ tới khi hắn bắt đầu tiếp nhận nhà Horae ít nhất cũng phải bốn năm năm nữa, có thể hoàn toàn tiếp nhận laij càng không biết còn phải đợi bao lâu.

"Alice, anh biết em là một người mẹ tốt, nhưng em cũng không nên cưng chiều Leonard, nó hiện tại đã thành niên, không nhỏ." Cũng đã tới lúc phải gánh vác trọng trách của gia tộc Horae.

Ngẫm lại bản thân cũng là vừa mới tốt nghiệp cao đẳng học viện không bao lâu đã bị cưỡng ép kế thừa tập đoàn Phi Mã, Warren muốn đào hố con trai của mình.

Chỉ có khi Leonard tiếp nhận tập đoàn hắn mới có thể tiêu dao sái lãng, đương nhiên hắn cũng không phải là đào hố con trai, mà là nhìn trúng hắn, bồi dưỡng hắn, cũng tin tưởng hắn, cho nên mới muốn sớm một chút đem trọng trách gia nghiệp phó thác cho hắn.

Warren càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là một người cha tốt hiếm thấy, đặc biệt là so với những hào môn khác, càng cảm thấy bản thân chí thú cao xa, yêu thương gia đình.

Phải biết là người thừa kế của những gia tộc hào môn khác muốn cầm quyền cũng khó, có mấy ai là được nhẹ nhàng cầm quyền? Đại đa số bọn họ là ẩn núp dưới cánh chim của trưởng bối, chờ thế hệ trước gần như sắp qua đời mới có thể chân chính cầm quyền, không phải nói có bao nhiêu nghẹn khuất, cho nên đối với gia tộc Horae, đến tuổi này có thể nhẹ nhàng trở thành gia chủ (là gia chủ chân chính chứ không phải loại gia chủ con rối nhìn bề ngoài thì ngon lành thực chất bên trong không có mấy thực quyền), những người thừa kế khác cứ gọi là hâm mộ ghen tị hận.

Hạ quyết tâm muốn đào hố con trai, Warren yên lặng cầu nguyện trong lòng con trai của mình có thể đáng tin một lần dụ dỗ được Vân Thanh, như vậy hai người giúp đỡ lẫn nhau phấn đấu trong cuộc sống, hắn cũng có thể bớt chút cảm giác tội ác khi ném nồi.

Không biết bản thân đang bị âm thầm tính kế, sau khi cha mẹ rời đi, Leonard cùng Lạc Vân Thanh tiến hành một hồi giao lưu chiều sâu, mục đích giao lưu chính là xúc tiến tiến trình đính hôn.

Vốn dĩ hắn rất chắc chắn hắn và Lạc Vân Thanh hai người là yêu thích lẫn nhau, thậm chí cảm thấy Vân Thanh còn yêu mình hơn cả mình nghĩ, nếu không vì sao cậu lại có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi mình lừa cậu ấy chứ?

Nhưng hiện tại hắn rơi vào thật sâu hoài nghi! Thậm chí không khỏi để tâm vào chuyện vụn vặt. Một hồi nghĩ Vân Thanh yêu mình, nhưng một hồi lại cảm thấy hình như không yêu hắn, nếu không vì sao không chịu đính hôn sớm một chút? Chẳng lẽ đây chỉ là thích chứ không phải là yêu?

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?'' Nghe xong Leonard phân tích nội tâm, Lạc Vân Thanh vừa cảm động lại vừa dở khóc dở cười.

Thứ lỗi bản thân vì sợ hắn chưa xác định rõ được tình cảm cho nên nhịn đau để cho hắn đường lui bị đương sự coi thành mình không xác định rõ tình cảm?

''Chẳng lẽ không phải sao?'' Leonard cố ý thở dài thật mạnh nói, ánh mắt ảm đạm, trong giọng nói mang theo cô đơn khiến người nghe nhói cả tim.

Nhưng cố tình lại người muốn cho kẻ muốn nhận!

Ví dụ như  Lạc Vân Thanh, biết là hắn giả bộ, nhưng tim cậu vẫn như cũ bị chọc trúng. 

"Cậu thật sự muốn đính hôn sớm như vậy sao? Xác định bản thân không hối hận?"

"Ừ." Leonard gật gật đầu, vẫn như cũ bảo trì dáng vẻ đáng thương vô cùng, giống như con chó lớn ủy khuất.

Không thể không nói phương pháp này Leonard dùng đúng rồi, người vẫn luôn mạnh mẽ đột nhiên ủy khuất thực dễ dàng khiến người nhịn không được mềm lòng, trong lòng càng là hận không thể đem mọi thứ hắn muốn cho hắn.

Vì thế bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, Lạc Vân Thanh choáng váng đồng ý rồi.

Từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản như vậy, Leonard thấy cậu đồng ý sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười ngây ngô, sau đó liền bật cười ha ha.

''Vậy chúng ta đã nói mau chóng đính hôn, Vân Thanh cậu không thể chơi xấu.''

Chơi xấu? Rốt cuộc là ai chơi xấu chứ! Lạc Vân Thanh không nhịn được trợn trắng mắt, nhưng người có giá trị sắc đẹp cao thì làm cái gì cũng đẹp, rõ ràng chỉ là trợn trắng mắt nhưng cố tình ngay cả trợn trắng mắt cũng có thể đẹp như thế, giống như câu dẫn người vậy, Leonard không tự chủ được sáp tới hôn lên.

Hôn xong một hồi, Lạc Vân Thanh dựa vào người Leonard, ánh mắt mông lung, môi hồng như máu, dáng vẻ thở dốc kia càng là đẹp giống như yêu tinh, Leonard nhìn đến mức ánh mắt như tối sầm, trong lòng hít sâu rất nhiều lần sau đó mới khiến cái đầu đầy màu sắc tư duy kéo về chính sự.

"......"

"Chúng ta qua một tháng liền tổ chức lễ đính hôn?"

"Được."

''Cậu thích tổ chức ở khách sạn hay là tổ chức ở lâu đài cổ? Nếu thích lâu đài cổ chúng ta có thể mua một lâu đài cổ?'' Leonard ôm lấy Lạc Vân Thanh, thân thể hơi hơi thở dốc, giọng nói khàn khàn hỏi.

Lạc Vân Thanh cau mày suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn khách sạn.

Cậu không chút nghi ngờ nếu mình nói lâu đài cổ Leonard thật sự sẽ mua một tòa lâu đài cổ làm nơi tổ chức lễ đính hôn.

Kỳ thực đừng nói Leonard, chính là cậu cũng được, lấy tài lực của cậu, nếu Leonard thích lâu đài cổ, cậu đều có thể mua đưa cho hắn, nhưng nếu muốn đính hôn, dù sao theo tình huống hiện thực bọn họ chỉ có thời gian một tháng, nếu mua lâu đài cổ còn phải tu sửa, xây dựng, cho nên khách sạn ngược lại là lựa chọn thuận tiện nhất.

"Cậu không thích lâu đài cổ sao?"

"Cũng thích.'' Ngẫm lại trước kia xem những hôn lễ thế kỷ của những minh tinh,  Lạc Vân Thanh cũng không thể che giấu lương tâm nói mình không thích.

"Vậy lâu đài cổ." Leonard quyết định.

Lạc Vân Thanh: "......" Cho nên nếu cậu đã có quyết định rồi vậy còn tới hỏi tôi làm gì? Đùa tôi vui lắm sao?

Lạc Vân Thanh suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy phiền phức, lại thử nói: "Hẳn là sẽ có chút phiền toái đi?"

Leonard: "Sẽ không."

Lạc Vân Thanh: [người da đen mặt dấu chấm hỏi! ] cho nên đây là quyết tâm muốn lâu đài cổ?

"Cậu cảm thấy mua một cái lâu đài cổ, tiếp theo làm xong tất cả những công việc chuẩn bị cho tốt, sau đó lễ đính hôn của chúng ta còn kịp?"

Leonard ánh mắt lập loè một hồi, lúc sau mím môi, nghiêm túc nghĩ nghĩ, thời gian một tháng......hình như đúng là có chút vội vã, tuy tiền đập đúng chỗ nhất định sẽ kịp nhưng có lẽ sẽ không hoàn mỹ như vậy.

"Tôi muốn đem nơi chúng ta đính hôn và kết hôn trở thành lễ vật tặng cho cậu." Leo-đại cẩu tử-nard ủy khuất ôm lấy Lạc Vân Thanh rầu rĩ không vui nói.

Điều này khiến Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Leonard lại có khuynh hướng lựa chọn địa điểm tư nhân như này, lý do này quả thực khiến người dở khóc dở cười: ''Tôi muốn lâu đài cổ làm gì chứ? Tôi có nhiều căn hộ như vậy cũng không thiếu chút này của cậu, cậu lại không phải không biết tôi có một cái danh hiệu [tinh tế phòng ca] chứ?''.

Có nhà liền có đảm bảo, khi nói những lời này Lạc Vân Thanh có thể nói là tự tin mười phần, chỉ kém nói mỗi câu - cái gì cũng không cần tôi nuôi cậu.

"Nhưng mà cái này không giống."

''Không có gì là không giống''

''Chính là không giống''

''Vậy cậu nói xem có cái gì không giống''

Lạc Vân Thanh khoanh tay, đau đầu hỏi.

Leonard: "Mua lâu đài cổ chính là của chúng ta, về sau chúng ta có thể mỗi năm đi ở vài ngày.''

Lạc Vân Thanh: "....."

Không có nhân tính! Mua một cái lâu đài cổ chỉ là để mỗi năm có thể ở mấy ngày? Nghe ra ý tứ trong lời nói của Leonard, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân không thể hiểu tư duy của kẻ có tiền!

Chi phí tu sửa, cải tạo, an ninh của lâu đài cổ gộp lại là một con số thiên văn, có tiền này còn không bằng mua một miếng đất mô phỏng lại tự xây lên cho xong, như vậy vừa rẻ vừa lợi ích thực tế mà lại được theo sở thích, đồ đạc bên trong vẫn là khoa học kỹ thuật mới nhất, dùng cũng dễ dàng, phải biết là lâu đài cổ sở dĩ gọi là lâu đài cổ chính là vì kiến trúc bảo toàn đến nay đã có một thời gian lịch sử rất là dài.

Nghe Lạc Vân Thanh nói như vậy, Leonard đáng xấu hổ động tâm, bản thân động tay tham dự thiết kế tu sửa chắc chắn so với mua càng có tâm ý và ngụ ý hơn, nhưng như vậy chỉ có thể chờ  tới khi bọn họ kết hôn mới được, đính hôn thì chắc chắn không kịp rồi, trừ khi hắn chấp nhận dời thời gian đính hôn lại một thời gian.

Nhưng thật vất vả mới thuyết phục được Lạc Vân Thanh sớm một chút đính hôn, Leonard sao có thể chấp nhận dời lại thời gian đính hôn về sau chứ?

Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn.

Tới khi Warren và Alice trở về, biết Leonard đã thuyết phục được Lạc Vân Thanh đồng ý đính hôn thì sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, ngay cả Warren luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Leonard cũng nhịn không được giơ một ngón tay cái với con trai mình.

"Các con muốn tổ chức lễ đính hôn ở đâu? Có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?" Thu phục xong Lạc Vân Thanh, Alice lập tức bắt đầu tiến vào trạng thái.

Chương 147: Khoe khoang - một mũi tên trúng hai con chim

Bí: Từ giờ đổi xưng hô cho hai anh cho nó ngọt nó ngào!

Gia tộc Horae từ xưa tới nay đều rất tôn trọng suy nghĩ cá nhân, đính hôn kết hôn đều là việc của tiểu bối, cho nên chỉ cần trong nguyên tắc, anh muốn tổ chức ở nơi nào cũng được. 

Mà cái nguyên tắc này cũng đơn giản, chỉ cần địa điểm đủ lớn, cũng đủ chứa đựng đông đảo thân thích bạn bè, bạn bè làm ăn, độ phô trương lớn, có thể khiến người ta rõ ràng cảm nhận được sự quyền thế của gia tộc Horae là được.

Nói tới đây có lẽ sẽ có người nói đính hôn và kết hôn đều là việc cá nhân, muốn khoe khoang hay khiêm tốn đều được nhỉ?

Nhưng kỳ thực không phải, ở  gia tộc Horae lễ đính hôn và kết hôn thì không thể khiêm tốn được, dù sao đối với bọn họ mà nói đây không phải việc của hai người, đây là việc của hai gia tộc, thậm chí là việc trọng đại của xã hội thượng lưu.

Thử hỏi anh đã thấy qua vị hoàng tử công chúa nào khi kết hôn lại im ắng lĩnh giấy đăng ký kết hôn sau đó gọi mấy người bạn tới ăn một bữa cơm xoàng là coi như xong chuyện chưa? Chưa thấy đúng không? Mọi người đều biết tất cả hoàng tử công chúa khi kết hôn đều là chiêu cáo thiên hạ sau đó tổ chức hôn lễ hoành tráng.

Mà gia tộc Horae tuy không có cái gọi là huyết thống vương thất, nhưng lấy quyền thế ở Liên bang mà nói, địa vị của người thừa kế cũng tương tự như hoàng tử công chúa.

Lễ đính hôn long trọng thứ nhất có thể thể hiện sự quyền thế của gia tộc Horae, yên lặng nói cho mọi người anh có nghĩ cái gì đi nữa, cũng đừng nghĩ tới thượng vị, soán vị, gặp được gia tộc Horae nên cúi đầu thì liền cúi đầu, thứ hai là nói cho mọi người chúng ta rất vừa lòng với bạn lữ mà đứa nhỏ này chọn, là nhà của chúng ta thừa nhận, không phải loại người ngoài có thể tùy ý trêu chọc được, nhìn thấy người thì tỏ ra tôn trọng một chút cho ta.

Đương nhiên tổ chức yến hội long trọng còn có một mục đích, đó là lần đầu tiên chính thức giới thiệu trong vòng xã giao với mọi người về người thừa kế và bạn lữ người thừa kế của gia tộc Horae.

Mọi người đều biết người thừa kế gia tộc Horae trước khi có bạn lữ đều rất kín đáo, trưởng bối Horae cho rằng bọn họ vẫn là trẻ con cho nên cần được bảo vệ, cho nên không phải người trong giới căn bản không biết người thừa kế Horae là lai, mà khi bọn họ đính hôn hoặc là kết hôn, trưởng bối Horae lại cho rằng người thừa kế bọn họ đã trưởng thành không còn là trẻ con nữa, nếu không phải là trẻ con vậy nên gánh vách trách nhiệm của mình đi.

............

"Các con muốn tổ chức ở khách sạn?"

Nghe thấy tin tức này Alice có chút kinh ngạc hỏi Leonard nói: "Không phải con từ nhỏ liền nói muốn giống như ba con tổ chức hôn lễ của mình ở lâu đài cổ sao? Hiện tại lại thích khách sạn?"

Câu hỏi của Alice khiến Lạc Vân Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Leonard, cậu chỉ cảm thấy Leonard thực thích lâu đài cổ, nhưng trăm triệu không nghĩ tới bên trong cư nhiên còn có nguyên do như vậy.

Bị bóc gốc gác Leonard đỏ mặt, vịt chết không sợ nước sôi không thừa nhận: "Con mới không có."

"À à, nhìn xem Leonard nhà chúng ta cư nhiên còn không thừa nhận nha? Con là muốn mẹ đem video lấy ra cho mọi người nhìn xem?" Bà mẹ vô lương Alice thật sự còn có video lúc nhỏ của Leonard, hơn nữa hứng thú bừng bừng tính toán lấy ra chia sẻ với con dâu.

Leonard: !! Video? Video gì thế? Lúc trước không phải nói đã xóa hết rồi sao? Bây giờ vẫn còn? Mẹ đây là lừa dối trẻ con!

"Mẹ, mẹ, không phải mẹ...."

Nhìn hai mẹ con bọn họ đấu võ mồm, Warren phong độ nhẹ nhàng, khóe miệng mỉm cười một bên ngồi uống trà, chờ hai mẹ con tranh cãi tương đối mới ý cười đầy mặt mở miệng cho ý kiến: "Mua một cái lâu đài cổ mới đúng là không còn kịp, nhưng không phải nhà chúng ta còn có sẵn lâu đài cổ sao? Trang viên Hoa Hồng thế nào?"

 Trang viên Hoa Hồng?

Nghe đến đó Leonard đột nhiên quay đầu lại quái dị nhìn về phía ba mình hoài nghi hắn bị ai đoạt xá, mà Lạc Vân Thanh lại khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, có loại bất đắc dĩ không hiểu tình hình, mà không biết làm sao toàn bộ đầu óc của Leonard đều bị trang viên Hoa Hồng lấp đầy, cuối cùng vẫn là Alice thấy cậu không hiểu liền giải thích nghi hoặc cho cậu.

"Trang viên Hoa Hồng là nơi mẹ và Warren kết hôn, Warren vẫn luôn rất quý trọng nó, điển lễ kết hôn qua đi ngoại trừ người nhà và bạn bè thực sự thân cận ra, Warren không dễ dàng cho người ngoài tiến vào."

"Không phải ba nói về sau để con tự mình tìm nơi tổ chức lễ đính hôn và kết hôn sao?" Leonard bỗng nhiên mở miệng.

Warren nhướng mày, nhìn đứa con bằng ánh mắt nhìn kẻ ngâu si, đúng lý hợp tình nói: "Lừa con thôi!"

Leonard: "......" Lại thêm một người lừa dối trẻ con nữa!

"Không phải là con thật sự tin đấy chứ?" Hai vợ chồng thấy Leonard không nói lời nào nhịn không được ngây cả người, bất đắc dĩ trong lòng mắng một câu thằng ngốc.

Ngay cả việc lừa dối trẻ con này hắn cũng tưởng là thật?

Phải biết là Leonard chính là con trai bọn họ, là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho nên dùng địa điểm bọn họ kết hôn để tổ chức lễ đính hôn hoặc hôn lễ là việc quá sức bình thường! Đây cũng là một loại kéo dài tình yêu và sinh mệnh không phải sao? Yêu nhau mà kết hợp hai người sao có thể phản đối.

Leonard: "....." Chẳng lẽ con không nên tin sao? Là ai lời thề son sắt vẻ mặt nghiêm túc nói với mình khi đó còn là một đứa nhỏ như vậy?

"Đứa con ngốc của mẹ ơi!" Alice nhịn không được cười ha ha, ôm chầm lấy Leonard, dùng sức xoa xoa cái đầu của hắn, sau đó véo véo mặt hắn, đem mặt hắn véo ra hai má đỏ hồng.

"Sao con có thể đáng yêu như vậy chứ? Mẹ thật sự quá yêu con."

"Ha ha ha ha, con cư nhiên lại tin lời ba con, yên tâm ba con là gạt con thôi, con đương nhiên có thể dùng trang viên Hoa Hồng, không chỉ con có thể dùng, về sau con của các con cũng có thể dùng."

"Thật tốt, mẹ và ba con tổ chức hôn lễ ở trang viên Hoa Hồng, về sau các con tổ chức lễ đính hôn và kết hôn cũng ở nơi đó, giống như là kéo dài tình yêu, mẹ và ba con cao hứng còn không kịp đâu....đúng rồi các con hẳn là không quen biết những người làm về mặt này, đến lúc đó mẹ tìm cho các con một đoàn đội tổ chức kế hoạch chuyên nghiệp tốt nhất toàn Liên bang, chắc chắn sẽ khiến người khác hâm mộ."

Nói xong Alice dường như nhớ tới điều gì, mở ra máy liên lạc trên thiết bị đầu cuối không ngừng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cái tên muốn tìm rốt cục vừa lòng gật gật đầu, nói với bọn họ: "Mẹ đi ra ngoài một chút."

"Không phải có thư ký và trợ lý sao? Mẹ hiện tại tự mình tìm người?" Đối với điều này Leonard vô cùng buồn bực, từ khi nào việc như này cũng phải để mẹ mình tự ra trận? 

Liếc con trai mình một cái, Warren vững như núi Thái Sơn nói: "Không phải."

"Vậy...."

"Mẹ con vội vàng đi gọi điện khoe khoang!"

Leonard & Lạc Vân Thanh: "......" Khoe khoang? Gọi điện?

Đối với tất cả những việc của Alice, Warren đều rõ như lòng bàn tay cười cười nói: "Nửa năm trước, trong lễ kết hôn của con trai, phu nhân Puling đã nói với mẹ con nếu con muốn tổ chức lễ đính hôn thì nói cho bà ấy có thể giới thiệu người tốt nhất cho mẹ con, hiện tại con muốn tổ chức lễ đính hôn, mẹ con không phải là đi tìm bà ấy sao."

Phu nhân Puling? Cho dù không biết vòng quan hệ xã hội của mẹ mình, Leonard cũng biết mẹ mình cùng vị phu nhân này rất không hợp nhau.

Mà loại ganh đua này chính là thể hiện điều đó! Thường thấy nhất chính là so chồng và con, ngoài ra thì là sự nghiệp!

Dựa theo lẽ thường mà nói, hai người các cô không nên như thế mới đúng, dù sao hai người đều được gọi là nữ cường nhân hiếm thấy (tuy phu nhân Puling thích chuyện bát quái, bạn bè chốn khuê phòng đông đảo, nhưng đúng là có sự nghiệp riêng của mình), loại này vốn dĩ chính là quan hệ hợp tác hoặc là có thể trở thành bạn bè của nhau, nhưng cố tình hai người lại nhìn nhau không hợp mắt.

Nói tới đây rất nhiều người sẽ cảm thấy quan hệ của hai người chắc chắn không tốt, nhưng hiện thực lại rất kỳ ba, nếu nói Alice có người bạn nào, phu nhân Puling tuyệt đối là một trong số đó.

Dù sao chính là tình bạn khiến người không sờ được manh mối.

............

"Catharine cô lúc trước không phải nói muốn giới thiệu Andray cho tôi làm quen sao?"

Andray? Nhìn Alice tràn đầy đắc ý, Catharine kinh ngạc không thôi.

Thông minh như Catharine không cần hỏi cũng biết Alice tìm một nhà tổ chức thiết kế tiệc cưới đứng đầu làm gì, cho nên....

Tuy biết rõ Alice đang đào hố chờ mình nhảy xuống, Catharine muốn xác nhận sự thật vẫn là  không nhịn được như cô mong muốn hỏi một câu: "Leonard nhà cô muốn đính hôn sao?"

Thấy Catharine nhảy hố, Alice làm bộ làm tịch che miệng cười nói: "Còn không phải sao, lúc trước vẫn luôn nói với các cô Leonard nhà chúng tôi có hôn ước mà, đến tuổi này rồi còn không phải nên tổ chức lễ đính hôn sao."

Catharine: "......"

Ai biết cô là nói thật hay giả, đã bao nhiêu năm rồi vẫn luôn không thấy người được gọi là người có hôn ước kia, thật nhiều người đều cho rằng đây chỉ là một cái cớ, chuyên lấy đến để làm cớ qua loa lấy lệ với người khác, nào biết cư nhiên là sự thật?

"Khi nào thì bọn chúng đính hôn?" Nghĩ tới tâm tư của cháu gái, Catharine thầm thất vọng một trận trong lòng, nhưng Alice còn ở đó, chỉ có thể khắc chế bản thân không biểu hiện ra ngoài. Tuy nhà coo và Alice 'không ưa nhau', nhưng trong lòng cũng không phải không có tâm tư, dù sao gia tộc Horae đúng là rất tốt, Leonard còn là thiên chi kiêu tử, người có tâm tư muốn liên hôn với nhà Horae cũng không phải ít, ngay cả Catharine cũng có mấy đứa cháu trai cháu gái muốn gả vào nhà Horae.

"Sắp rồi, chưa tới một tháng, nhưng là vào ngày nào còn phải tính đã, đến lúc đó tính xong sẽ thông báo với mọi người." Nói tới vấn đề này Alice cười thấy răng không thấy mắt, trình độ vừa lòng với bạn lữ của con trai mình khiến người nhìn chói hết cả mặt.

"Sao lại gấp như vậy?" Catharine cả kinh nói.

"Không gấp không gấp, tôi còn đang sợ lâu đây này, phải biết là tôi đã chờ lễ đính hôn của bọn chúng hơn 20 năm rồi." Alice liên tục xua tay, rất có ý tứ hận không thể lập tức tổ chức lễ đính hôn ngay hôm nay.

"Một tháng cô không sợ không kịp sao?''

"Kịp! Có tiền có thể sai sử cả ma quỷ, không ai chống lại tiền được đâu!"

Catharine: "......" Lúc trước là ai nói tôi nói tới tiền là tục tằng? Hiện tại lại là ai há miệng ngậm miệng nói tới tiền với tôi?

Là phu nhân nhà hào môn Catharine cho dù cạn lời với sự khoe khoang của Alice như thế nào đi nữa, cũng vẫn kiên cường cười tiếp tục diễn, cuối cùng chẳng những đem phương thức liên hệ của Andray cho cô, còn hòa ái thân thiện biểu đạt chúc phúc với lễ đính hôn của Leonard, thuận tiện mở cái đề tài để Alice tha hồ mà khoe khoang.

Đối với điều này, Alice rất là vừa lòng, trong lòng lại lần nữa khẳng định bản thân không tìm lầm người!

Cô ngại đem việc tổ chức lễ đính hôn còn chưa xác định được ngày truyền ra ngoài, cho nên muốn thông qua Catharine đem tin tức này truyền ra trong đám phu nhân trong giới hào môn rộng lớn, bởi vậy Catharine mở ra đề tài này có thể nói là anh có tâm tôi có ý, vì thế hai người hiếm khi đạt thành quan hệ hữu hảo, ngầm nói tới những chuyện khoe khoang lẫn nhau không ít.

Cuối cùng hai người cảm thấy mỹ mãn kết thúc trò chuyện, có được tin tức mình muốn, Catharine lập tức đăng lên vòng bạn bè trong giới của mình.

Vốn đang làm đẹp, đang tán gẫu với con cái, đám phu nhân bị tin tức này của Catharine làm cho ngây ngốc, không chút ưu nhã xoa xoa hai mắt mình, nhìn mấy lần vẫn thấy không nhìn lầm, bắt đầu điên cuồng @ Catharine.

"Leonard Horae chắc chắn muốn đính hôn? Catharine cô xác định không nghe lầm chứ? @ Catharine"

"Trời ơi, lúc trước Alice nói Leonard có một vị hôn phu đính ước từ nhỏ tôi còn tưởng đây là nhà Horae lấy cớ, không ngờ cư nhiên là sự thật? Đều thời đại nào rồi mà còn đính ước từ nhỏ chứ!"

"Cái người được gọi là đệ nhất mỹ nữ của nhà họ Lý kia lúc trước còn nói thích Leonard, chồng tôi còn lo lắng cậu ta có thể không chống đỡ nổi bị sắc đẹp dụ hoặc, thật sự bị con bé kia bắt lấy, hiện tại nhà họ Lý sắp trở thành trò cười đến nơi rồi."

"Khoan đã, người có hôn ước kia của Leonard là ai? Chẳng lẽ đúng là một đứa nhỏ nhà bình dân? @ Catharine"

"Xuất thân của đứa nhỏ đối với nhà Horae mà nói không quan trọng, nhà Horae chính là đệ nhất hào môn của Liên bang, dựa theo cái cách nói này thì là nhà ai cũng là trèo cao."

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng nếu gia thế quá kém có thể xứng đôi với Leonard sao?"

"......"

Trong nhóm phu nhân, đa số người nghe được tin tức đính hôn của Leonard trong lòng đều chua sót vô cùng.

Leonard Horae nha! Người thừa kế gia tộc Horae, nghĩ tới người thừa kế của gia tộc Horae là cái dạng gì nhìn nhìn lại người thừa kế của các tập đoàn khác là cái dạng gì, có ai không muốn kết thân cùng nhà Horae chứ!

Người thừa kế của gia tộc khác khi cầm quyền toàn "con dâu đã trở thành bà", nhưng nhà Horae  thì khác, phần lớn đều là tuổi còn trẻ đã bắt đầu cầm quyền.

Nghĩ tới đây các vị phu nhân càng thêm tâm nguyện khó yên, nhưng các bà còn biết chức trách của bản thân, hít sâu một hơi khôi phục tâm tình, sau đó truyền tin cho chồng, người nhà, bạn bè của mình tin tức này, vì thế chưa tới một tiếng đồng hồ, người trong giới thượng lưu cơ hồ đều đã biết Leonard muốn tổ chức lễ đính hôn.

............

Tin tức Leonard đính hôn xem như là ném một quả ngư lôi vào mặt hồ yên ả của giới thượng lưu Liên bang.

Tuy mọi người biết Leonard là người có hôn ước, nhưng dù sao cũng chưa có ai thấy qua người có hôn ước kia, cho nên gia đình có con độ tuổi vừa tầm đều nghĩ tới khả năng kết thân với gia tộc Horae, nhưng hiện tại hi vọng tan biến, cùng ngày không biết bao nhiêu người khóc ướt hết cả khăn tay.

Nhưng mặc kệ là Warren, Alice hay là Leonard và Lạc Vân Thanh, bọn họ hiện tại không có thời gian chú ý tới việc nhỏ đó, sau khi xác định thời gian đính hôn bọn họ cơ hội bận rộn thành chó.

Suy xét rất nhiều phương diện, cũng tìm người chọn ngày, thời gian đính hôn định vào ngày 14 tháng 2, đây là ngày lễ tình nhân ở thế kỷ 21, cũng là mùng 6 nông lịch, nhà Leonard có ăn Tết, cho nên ngoại trừ việc vội vã chuẩn bị lễ đính hôn ra còn phải vội vàng chuẩn bị ăn Tết. Nhưng cũng may bọn họ có rất nhiều danh sách trợ lý, nhưng cho dù có đông đảo trợ lý hỗ trợ cũng cảm thấy mệt.

Tuy nói bản thân có rất nhiều thứ không cần làm, nhưng những thứ cơ bản nhất như sân bãi, hoạt động, thư mời, lễ phục gì đó chắc chắn là phải nhìn qua thậm chí cho ý kiến.

Đặc biệt là Lạc Vân Thanh và Leonard, vì là lễ đính hôn của hai người nên việc phải làm càng nhiều, cơ hồ tất cả mọi thứ đều phải nhìn qua, lớn thì thương nghị tiệc cưới với đoàn đội tổ chức tiệc cưới về kế hoạch hoạt động, nhỏ thì tự tay viết thiệp mời, phát bưu kiện thông báo khách khứa các loại.

Bận rộn siêu cấp khiến Lạc Vân Thanh sâu sắc cảm thấy được chỗ tốt của việc có tiền, có tiền thì cái gì cũng có được cái tốt nhất, hơn nữa tốt nhất này lại vừa nhanh vừa tốt.

Vì thế mới qua 2 ngày mà thôi, Lạc Vân Thanh đã bắt được quy trình lễ đính hôn của bọn họ, công tác sắp xếp hoạt động và thiệp mời thiết kế tinh mỹ.

Nhìn thiệp mời tinh mỹ trong mắt Lạc Vân Thanh xuất hiện một tia kinh diễm, vốn còn cảm thấy mấy ngày ngắn ngủi rất khó ra tinh phẩm, nhưng nào biết chính là có nhân vật yêu nghiệt như vậy, tác phẩm mấy ngày là có cư nhiên so với người ta lặp đi lặp lại sửa chữa nhiều tháng còn đẹp hơn, vì thế lập tức đập tay thông qua, không cần sửa gì nữa.

"Vân Thanh, em muốn mời bạn học không?" Nhìn thiệp mời Leonard bỗng nhiên nhớ tới vấn đề này. 

"Muốn chứ" Lạc Vân Thanh đương nhiên gật đầu.

Lễ đính hôn là việc của hai người, tuy ba Lạc và mẹ Lạc đã không còn nữa nhưng bên nhà họ Lạc hẳn là phải có người tới chứ nhỉ? Nếu không ở lễ đính hôn tất cả đều là khách của nhà Horae mời mà bên Lạc Vân Thanh không có lấy một vị khách thì kỳ cục.

Còn cái loại suy nghĩ lo lắng khách mình mời thân phận thấp kém hơn so với khách nhà Horae mời do đó khiến cho bản thân bị khách nhân khinh thường? Ha ha, không tồn tại!

Không nói bản thân Lạc Vân Thanh cũng không để ý tới mấy thứ này, mà nói một cách đơn giản, những người cậu muốn mời hơn nữa có thể mời tới đây cũng không hề kém.

Những người này có lẽ không có tiền bằng khách của nhà Horae, nhưng bọn họ ở bên trong ngành nghề lĩnh vực của mình thì cứ gọi là tồn tại trâu bò, có vài người lợi hại tới mức ngay cả những vị khách hào môn cũng muốn nịnh bợ họ.

"Chẳng lẽ anh không mời bạn học và giáo sư sao?" Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi lại.

Leonard: "......"

Đối với điều này Leonard tỏ vẻ tâm rất mệt, thậm chí có điểm muốn nhắc nhở người yêu của mình, không phải ai cũng giống như cậu đều có quan hệ tốt với tất cả mọi người!

Ví dụ như hắn, một cái học kỳ từ khi khai giảng cũng có quen biết bạn học và các vị giáo sư, nhưng muốn nói tới mức thân thiết để có thể mời bọn họ tới tham dự lễ đính hôn thì thật đúng là không có.

Vì thế Leonard sờ sờ mũi nói: "Anh và người bên khoa em tương đối quen thuộc."

Lạc Vân Thanh: "......"!! Đừng có nói đùa như thật vậy chứ!

"Em cũng biết ngay từ đầu anh theo đuổi em liền vẫn luôn ở khoa của em lòng vòng, ngay cả tham gia hoạt động cũng vậy."

"Được rồi." Lạc Vân Thanh không thể tiếp tục trò chuyện được nữa, vì thế cứng rắn chặt đứt đề tài. 

Hai người âm thầm đem danh sách khách mời của mình điền vào, danh sách này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bên Leonard còn phải suy xét nhiều, nhưng Lạc Vân Thanh thì không cần suy xét như vậy, chỉ cần cậu muốn là có thể mời.

Vì thế khi Leonard còn đang suy nghĩ vất vả thì Lạc Vân Thanh đã thống kê xong danh sách khách mời của mình sau đó tự mình đưa cho một nhà Bulma, Bạch Tượng, Ân Kỳ, Vương Tú Nông mấy vị trưởng bối quan hệ tốt một bức thiệp mời điện tử đầy thâm ý, tiện đà lại cùng mấy người bạn nói tới việc này, cuối cùng trực tiếp phát thiệp mời điện tử lên nhóm .

Mọi người đang trêu trêu đùa đùa trong nhóm lập tức xù lông, phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy cái thiệp mời này không phải là chúc phúc mà là kêu rên, đội trưởng thân ái nhà bọn họ sắp bị tha đi mất rồi!

"Hu hu hu~ đội trưởng cậu thật sự sẽ đính hôn với phó đội trưởng sao? Từ bỏ đi, cậu hiện tại còn nhỏ như vậy đã quyết định như vậy thật không tốt đâu, bên ngoài còn có một mảnh rừng rậm đang chờ cậu mà."

"Đậu xanh, quả nhiên bị tôi đoán đúng, Leonard này ngay từ đầu đã không có ý tốt! Tay chân thật mau lẹ, mới một học kỳ liền muốn câu mất Vân Thanh của chúng ta đi? A a a a, sao lại có thể như vậy, Vân Thanh là ánh sáng của khoa thực vật học chúng ta mà."

"Đúng là một bông hoa nhài cắm bãi cớt trâu, aiz....dáng vẻ nghiêm túc lạnh như băng kia của Leonard có gì tốt chứ, sao cố tình cậu lại thích thế? Cậu ta đều có thể tìm được bạn trai mà tôi lại không thể, quả nhiên là hệ thống phân phòng của học viện nhầm tôi với cậu ta rồi!"

".....''

Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười nhìn các bạn học nhắn lại, còn phải bớt thời gian trấn an Leonard đang bị kích thích không nhỏ khi nhìn thấy những dòng tin nhắn này.

Cuối cùng thấy mọi người càng ngày càng có xu thế 'cùng chung kẻ địch' lên án công khai 'người ngoài' Leonard, Lạc Vân Thanh chỉ có thể tiến lên giải thích một câu, nhưng đáng tiếc chính là cậu giải thích cũng không có ai tin ╮( ̄▽ ̄\ ")╭

"Ai u, này đội trưởng cậu cũng đừng lừa tôi, nơi nào có người không quen định ra hôn ước từ nhỏ chứ! Phải biết là hai người các cậu ngay từ đầu biểu hiện ra bên ngoài cho chúng tôi thấy chính là bạn cùng phòng bình thường nha! Aiz, này còn chưa tổ chức lễ đính hôn cư nhiên đã che chở cho hắn! Nhìn dáng vẻ này của cậu chắc chắn là bị Leonard ăn gắt gao rồi."

"Khà khà, chúc mừng đội trưởng cùng phó đội trưởng kết thành vợ chồng, đừng nóng giận cậu nói cái gì chúng tôi cũng tin hết, vừa rồi mọi người là nói đùa với các cậu thôi, các cậu đính hôn còn nhớ tới chúng tôi thật là quá cảm động, tuyệt đối sẽ đi chống đỡ cho các cậu! Chỉ là chúng tôi nhiều người như vậy cùng đi có thể quấy rầy hay không?''

"Đúng vậy, người khoa chúng ta không ít, hơn nữa Leonard bên kia hẳn là sẽ càng nhiều đi? Nếu không tiện thì nói với chúng tôi, chúng tôi có thể cử người đại diện đi, đến lúc đó khi quay lại trường học có thể hẹn nhau đi ăn uống một bữa chúc mừng là được rồi.''

"Đúng đúng đúng, nếu không tiện nhất định phải nói với chúng tôi, chúng mình là bạn học, có thể đồng cam cộng khổ, tôi chỉ sợ chúng tôi không hiểu chuyện đi gây ra phiền toái cho các cậu, cử đại diện đi kỳ thực cũng không tồi."

"......"

Người dân bình thường kết hôn chính là kết hôn, bọn họ sẽ không tổ chức lễ đính hôn, trước khi kết hôn còn phải tổ chức lễ đính hôn gì đó tất cả đều là quý tộc hào môn, mà bọn họ tuy nói là sinh viên học viện Liên bang đệ nhất, tương lai là không thể hạn lượng, nhưng bọn họ cũng biết ở trong mắt những người đó bọn họ hiện tại chỉ là một sinh viên mà thôi.

Tuy bọn họ biết bản thân Lạc Vân Thanh ưu tú, nhưng không thể tránh khỏi có những kẻ mắt chó nhìn người thấp, bọn họ sợ thân thích bên kia nhà Leonard sẽ khinh thường đội trưởng nhà mình, dù sao mọi người đều biết cha mẹ Lạc Vân Thanh đều qua đời hết, thân thích cũng chưa thấy qua, người quen thuộc nhất bên người tới tới lui lui cũng chính là đám bạn học và thầy cô giáo bọn họ.

Dựa theo góc độ đạo lý đối nhân xử thế mà nói, kết thân cùng hào môn không chỉ không có trưởng bối có trọng lượng tham dự lễ đính hôn, hơn nữa tất cả đều là bạn học, như vậy thân thích bên nhà trai khinh thường cậu có phải là bình thường hay không?

Nghĩ tới khả năng xuất hiện loại tình huống này, rất nhiều người yêu thích vị đội trưởng Lạc Vân Thanh này vô cùng lo lắng sốt ruột.

Nhưng sau đó, sự thực chứng minh bọn họ nghĩ nhiều rồi! Căn bản là không có ai dám coi khinh cậu!

Ngược lại khi nhìn thấy một nhân vật chính khác trong lễ đính hôn chính là Lạc Vân Thanh, rất nhiều khách khứa tại hiện trường đều nhịn không được kinh hãi cùng hâm mộ, đây chính là người trẻ tuổi nhất đạt giải Đế thưởng nha!

Không nói gì nhiều, chỉ mỗi cái chất lỏng sinh mệnh thực vật mà cậu phát minh ra kia nếu chịu giao ra cho nhà Horae thao tác một phen, thì tài phú của nhà Horae đều có thể hướng lên trên vài bậc! Càng đừng nói tới hiện tại Lạc Vân Thanh còn trẻ, hiện tại cậu đã có thể đạt được thành tựu như vậy, vậy chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra tuyệt đối tương lại có hi vọng! 

Cho nên kết thân với Lạc Vân Thanh nhà Horae không hề thiệt, thậm chí bởi vì Lạc Vân Thanh có quan hệ tốt với mấy lão đại giới nghiên cứu khoa học, có vài người còn cảm thán một nhà Horae thật biết tính toán, cưới Lạc Vân Thanh này, phần thiếu sót duy nhất là giới học thuật của gia tộc Horae xem như có thể bù đắp được rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net