Truyen30h.Net

[Edit - Hoàn] Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Cẩm Chanh.

Chương 80

HaPhongJuly

Edit: Minh
Beta: Chin ✿
_________________

Diệp Nha đã từng bỏ nhà đi nhiều lần, rất có kinh nghiệm trong việc sắp xếp hành lí, hoàn toàn không cần người lớn nói có thể mang cái gì, không thể mang cái gì. Nhưng do tay quá nhỏ, cánh tay lại ngắn nên tốc độ sắp xếp chậm đi rất nhiều.

Cô nhẹ nhàng gấp quần áo gọn gàng đặt vào trong vali nhỏ hồng phấn, đặt đồ vệ sinh cá nhân ở chỗ khác, còn  mang theo vài đôi tất đáng yêu với khăn tay nhỏ, còn mang theo cả vật dụng hàng ngày như ấm nước.

Sau khi sắp hết đồ vào, kiểm tra mọi thứ lại lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì  nữa mới cảm thấy mỹ mãn mà kéo khóa vali.

Cuối cùng, lấy vòng tay chống lạc của trẻ em đeo lên cổ tay, đầu còn lại đưa cho Diệp Lâm Xuyên, nhắc nhở sâu sắc, "Chúng ta sẽ đến một nơi xa lạ, em trai không được bỏ rơi ta." Lời cô nói ra phá lệ nặng nề.

Diệp Lâm Xuyên yên lặng cầm sợi dây không nói gì.

Thứ này hình như là đồ fan tặng Diệp Nha lúc cô bị thủy đậu, lúc đó cảm thấy thứ này vô dụng nên vứt sang một bên, không ngờ bây giờ lại có ích.

Anh quay phim choáng váng trước loại thao tác này.

Chương trình《 Xin hãy lắng nghe tiếng nói của con》đã quay bốn năm mùa rồi , kiểu trẻ con nào cũng gặp rồi, có đứa ngoan ngoãn nghe lời, cũng có đứa bướng bỉnh thích gây sự, nhưng mà chưa gặp đứa trẻ nào giống Diệp Nha, ngay ngắn tự chuẩn bị cho mình, còn chủ động mang vòng tay chống lạc .

Đạo diễn nhịn không được cảm thán: "Đứa nhỏ nhà ngài thật xuất sắc."

Diệp Lâm Xuyên ừ, nói: "Cô bé rất có ý thức tự lập."

Khí nhân quy khí nhân ( kiểu chọc người khác tức giận thì tức giận), nhưng mà phần lớn thời gian khiến người khá bớt lo.

Khoảng bảy giờ, bọn họ sẽ xuất phát lên sân bay.

Đối với việc sắp chia xa, các anh đều lộ vẻ mặt không nỡ, Diệp Nha bước tới hôn mỗi người một cái, cẩn thận đi vào trong xe bảo mẫu.

Bốn người phía sau còn chưa rời đi,bốn bóng dáng hai cao hai thấp đứng gần nhau thành nhất phái(???), cùng nhìn Diệp Nha trong chiếc xe đang đi xa.

Hai tay cô dán lên kính xe, ánh mắt luôn dừng lại trên bóng dáng các anh, cho đến khi bọn họ biến thành một điểm nhỏ mới thở dài ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Chúng ta không thể mang các anh đi theo sao?" Diệp Nha nói, "Chú đạo diễn trả tiền lương theo đầu người hay sao?"

Cô cúi đầu, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hơn nữa các anh nhà mình, dù sao cũng có thể kiếm thêm mấy trăm tệ.

Diệp Lâm Xuyên nhìn về phía camera trước mặt, quả nhiên quay phim lại cười.

"Ngươi đừng nói chuyện ."

"Vì sao?"

"Ta không muốn nghe gặp ngươi nói chuyện."

"Vì sao ngươi không muốn nghe ta nói chuyện?" Diệp Nha dịch lại gần ông, "Là do giọng ta không hay sao?"

Diệp Lâm Xuyên tùy ý lướt xem tin tức trên điện thoại, nói: "Hay, nhưng mà ngươi nói quá nhiều."

Diệp Nha trầm mặc một lúc lâu, thành khẩn nói với sườn mặt anh tuấn của Diệp Lâm Xuyên: "
Giọng  của em trai cũng rất hay ~"

Nói xong dựa vào lưng ghế dựa mở ipad ra.

Xương tay Diệp Lâm Xuyên hơi co lại, chầm chậm nhìn qua, ánh mắt lộ ra một chút quỷ dị.

Sao ông thấy cô bé này hơi kỳ quái nỉ?

Phốc ――

Tổ đạo diễn phía trước lại cười.

Diệp Lâm Xuyên không khống chế được mà hít sâu, điểm mắc cười của nhũng người này thấp thế nào chứ.

Xe đi thẳng một đường, sau vài giờ đồng hồ, tổ đạo diễn đúng giờ đến sân bay, lên chuyến bay đến thành phố C tổ tiếc mục chuẩn bị.

Đây là lần đầu Diệp Nha đi máy bay, mí mắt đang buồn ngủ nâng lên ngay khi máy bay cất cánh, đôi mắt giống như bị có dính  lại, qua cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, biểu tình mới mẻ, kinh ngạc.

Cô không có khái niệm gì về máy bay, trong mắt cô đây là một đại gia hỏa, trăm triệu khoang  nghĩ đến đại gia hỏa này có thể bay lên trời giống mẹ cô.

Cô ngồi xổm  trên ghế, xuyên qua cửa sổ trong suốt nhìn ra bên ngoài.

Khắp nơi đều là mây mù, giống như tiên cảnh.

"Ngồi xuống."

Bên tai truyền đến âm thanh cảnh cáo lạnh lùng trong trẻo của Diệp Lâm Xuyên, Diệp Nha không tình nguyện ngồi xuống, tròng mắt tò mò đánh giá chung quanh.

Diệp Lâm Xuyên liếc cô, xác định cô bé sẽ không ầm ĩ nữa, đeo bịt mắt lên bắt đầu ngủ.

Thời gian trôi qua, sau khi sự mới mẻ biến mất còn lại cũng chỉ là sự nhàm chán. Diệp Nha lắc lư bàn chân, thường thường trộm liếc Diệp Lâm Xuyên một cái, cuối cùng tốc độ càng  lúc  càng nhanh.

Nếu là trước kia Diệp Lâm Xuyên đã sớm tỉnh dậy, chỉ là hôm nay vừa mới sáng sớm đã bận rộn, lại mệt như vậy, không có tinh lực để ý ánh mắt nho nhỏ này nữa.

Sau khi xác định Diệp Lâm Xuyên sẽ không để ý mình, Diệp Nha ủy ủy khuất khuất  cúi đầu nghịch móng tay.

Không gian tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.

Diệp Lâm Xuyên ngủ vô cùng thoải mái, ông tháo bịt mắt duỗi eo, sau đó xem xét tình huống bạn nhỏ bên cạnh.

"Uống nước không?"

Diệp Nha không nói lời nào.

"Đói bụng không?"

Diệp Nha không nói lời nào.

"Muốn đi WC không?"

Hỏi xong câu này, bả vai cô bé run run, chậm chậm nâng mắt nhìn lại.

Khóe miệng cô xị xuống như muốn rơi xuống đất, đôi mắt to chứa đầy nước mắt.

Trong lòng Diệp Lâm Xuyên lộp bộp một cái, không tự giác nhìn xung quanh, cả cabin này đều là nhân viên của tổ tiết mục, không có ai bắt nạt cô, hơn nữa còn có người đi theo nữa, sẽ không có tình huống không  mong muốn xảy ra.

Diệp Lâm Xuyên giữ chặt cô, "Ngươi trước đừng khóc, không thoải mái ở đâu?" Nói xong nghiêm túc đứng dậy.

Diệp Nha tuổi còn nhỏ, khi đi máy bay có thể hơi khó chịu, cũng phải trách ông sơ ý, không chuẩn bị trước việc này sẽ xảy ra.

Diệp Nha chậm rãi gật gật đầu, nước mắt liền nghẹn ở hốc mắt không trào  ra.

"Vậy ngươi nói, ngươi không thoải mái chỗ nào?"

Vẻ mặt khẩn trương của Diệp Lâm Xuyên hấp dẫn sự chú ý của tổ tiết mục, trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều dừng  lại chỗ này, không ngoại lệ đều rất lo lắng. Dù sao trẻ con còn quá nhỏ, phương diện sức khỏe là chuyện quan trọng không thể không lo lắng.

Ngay lúc mọi người nín thở ngưng thần nghe Diệp Nha nói chuyện, nghe thấy giọng nói lí nhí của cô: "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn đi vệ sinh."

Mắc vệ sinh đến mức muốn khóc.

Theo những lời này, hiện trường nhất thời yên tĩnh, mấy đôi  mắt đều đặt trên cổ tay của hai người.

Cho nên cô bé sợ đánh thức baba, mới nhịn không đi WC? ?

Thật hiểu chuyện, thật sự rất hiểu chuyển.

Đây là tình cha con cảm thiên động địa như thế nào chứ!

Diệp Lâm Xuyên hầu kết lăn lộn, trong lòng dâng lên cảm giác mình rất có lỗi.

Rõ ràng là ông mang theo trẻ con ra ngoài, lại không có trách nhiệm mà đi ngủ, thật sự không có một chút trách nhiệm của một người cha.

Ông thở dài, mở dây an toàn ra, ánh mắt ôn nhu rất nhiều: "Được rồi, bây giờ ngươi có thể đi, Về sau  muốn làm cái gì, nhớ gọi ta dậy, không cần lo lắng làm phiền đến ta."

Diệp Nha cau mày, vẻ mặt ngươi lại tự mình đa tình.

Cô hít hít cái mũi đỏ rực, cố chấp quay đầu: "Ta không đi, ta phải hạ cánh rồi mới đi WC."

Đây không phải đang nháo sao?

Thành phố C còn hơn một tiếng nữa mới đến, một đứa bé như cô sao có thể nhịn lâu như thế được, cũng không thể nhịn đến hư luôn.

"Nghe lời, nhanh đi, ta và ngươi đi."

"Ta không đi!" Diệp Nha vẫn không nhúc nhích, chính là không chịu đứng dậy.

Diệp Lâm Xuyên sắp bị cô bức điên rồi, "Vậy sao ngươi không chịu đi?"

Diệp Nha quyệt miệng, một lúc lâu sau từ từ mở miệng: "Thối thối. . . . . . Sẽ rơi trúng người ở phía dưới." Cô lo lắng nói, "Không sạch sẽ."

?

? ?

? ? ? ?

Tât cả mọi người trên cabin choáng váng.

Vài giây sau, một tràng cười lớn nổ ra.

Diệp Nha mờ mịt nhìn mấy người lớn đang cười loạn, không hiểu bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì. Bây giờ cô đang bay trên trời, đi vệ sinh thì thối thối cũng sẽ bay trên trời, đến lúc đó rơi xuống trúng ai, thì phải là đồ trời cao ném xuống, yêu quái nhỏ sẽ bị bắt.

Không được không được.

Diệp Lâm Xuyên nhịn cười, thở sâu điều chỉnh lại giọng điệu : "Yên tâm đi, thối thối sẽ không rơi trúng người khác."

Ông phổ cập khoa học đơn giản cho Diệp Nha một chút về nguyên lí và cấu tạo của máy bay, nhưng mà nhìn mặt cô có vẻ không hiểu gì hết, không hiểu thì không hiểu đi, vẫn không thể để một đứa trẻ như cô phải nhịn nữa.

"Nào, đi vệ sinh thôi."

Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha đi WC.

Diệp Nha tự suy ngẫm một hồi đã hơi hiểu hiểu, đỏ mặt ghé lên vai của Diệp Lâm Xuyên, thấy quay phim vẫn đang quay ở đằng sau, xấu hổ chôn mặt trên vai Diệp Lâm Xuyên.

"Có phải mấy chú đó lại cười ta khờ?"

"Không đâu." Diệp Lâm Xuyên sờ sờ tóc cô, "Hầu như mọi người đều từng nghĩ mấy chuyện giống ngươi."

"Thật sao?" Diệp Nha không tin.

"Thật." Diệp Lâm Xuyên cho cô một ánh mắt chắc chắn, "Khi còn nhỏ, ta còn nghĩ rằng dưa hấu mọc trên cây, hoa hướng dương ban ngày hướng về phía mặt trời, rồi đến tối sẽ quay đầu một phát lại từ tây sang đông, còn lo lắng đầu của hoa hướng dương sẽ rớt xuống."

Nghĩ đến những suy nghĩ ngu ngốc với những việc kì lạ mình làm khi còn bé, Diệp Lâm Xuyên hơi hiểu ra.(kiểm thượng lộ xuất ta hứa hồi vị lai.)( nguyên văn )

Diệp Nha lại được an ủi.

Ít nhất cô biết dưa hấu mọc dưới đất và đầu của hoa hướng dương sẽ không bị rớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net