Truyen30h.Net

[Edit] Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính - Thiên Diễn

Chương 36

Hoarmieue

Chương 36: Hồi hai

Trên bờ cát trải dài theo đường biển ngoại ô thành phố D, có ba thiếu niên tầm tuổi học sinh trung học đang ngồi trong dưới bóng râm của một chiếc ô cỡ đại chắn đi ánh nắng chói chang của mặt trời.

Nam sinh hoạt bát với màu da lúa mạch khỏe khoắn và nam sinh đeo kính gọng đen, đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn người ngồi đối diện.

Đây là Mặc Kỳ Lân và Hiên Viên Hàn bị Hiên Viên Ngạo Thiên bắt hiện hình vào ngày du ngoạn thứ hai. Còn có bạn nhỏ Sở Ca ngu ngốc vừa bán thân cách đây không lâu.

Mặc Kỳ Lân khoanh tay trước ngực, mím môi nhìn chằm chằm Sở Ca, bộ dạng thương kẻ bất hạnh giận người không tranh, lắc đầu thở dài nói: “Cho nên, cậu cứ thế mà bán mình đi vậy hả?”

Sở Ca giật giật khóe miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ thực cũng không phải bán, yêu đương thôi mà, cũng có phải lên giường đâu.”

Mặc Kỳ Lân: “Ha ha.”

Hiên Viên Hàn hất gương mặt đầy kiêu ngạo nói với Mặc Kỳ Lân: “Cậu thua.”

Mặc Kỳ Lân liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lại kéo đường nhìn đặt lại trên người Sở Ca, thở dài lần hai.

Sở Ca chớp chớp mắt mấy cái hỏi: “Cậu sao thế?”

Mặc Kỳ Lân nói: “Thằng ngốc này, cậu không thể đấu tranh một chút được hả? Tôi đây tin tưởng cậu như vậy, thế mà cậu lại thất bại nhanh đến vậy.”

Sở Ca hoàn toàn không thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì.

Hiên Viên Hàn tốt bụng giải thích: “Chúng tôi cá cược trước khi đến đây, tôi bảo cậu có thể cầm cự được trong vòng hai ngày là bị anh tôi bắt, Kỳ Lân bảo chí ít ba ngày. Kết quả không ngờ là cậu trong một ngày một đêm đã thất bại, ha ha ha.”

Sở Ca: “…” Lấy chuyện tình cảm của bạn bè ra để đánh đố nhau còn cười đến vui vẻ như vậy, chúng ta thực sự có thể tiếp tục chơi với nhau được nữa à?

Mặc Kỳ Lân tiếp tục bi thống lắc đầu, cậu nói: “Sở Ca cậu thật không biết đấu tranh gì cả, lúc này nên xoay người một giây hóa thành tuyết liên trên băng sơn, anh ta có đốt lò sưởi đến mức nào thì cũng không ấm áp lên được mới phải chứ.”

Sở Ca mặt không cảm xúc nhìn cậu ta: “Sau đó để cho cậu cá cược thắng đúng không?”

Mặc Kỳ Lân cười gượng: “Ha ha, không cần để ý đến những tiểu tiết này đâu.”

Hiên Viên Hàn nói: “Kỳ Lân, cậu thực sự không định để tôi làm trợ công cho cậu à? Cậu xem anh tôi thì thấy đó, tôi đúng là thần hỗ trợ luôn.”

Cậu ta vừa nói câu này thì Sở Ca liền tức đến mức không làm ăn được gì, nguyên bản cậu còn khó hiểu vì sao điểm kỹ năng của Hiên Viên Ngạo Thiên đã tăng vùn vụt như thế, kết quả nói chuyện với hai tên hãm hại bạn bè này mới phát hiện, hóa ra là do bên cạnh mình có nội gián.

Cậu tức giận nhìn Hiên Viên Hàn nói: “Đồng đội lợn cậu đừng nói nữa.”

Mặc Kỳ Lân cũng gật đầu: “Vốn là tôi còn đang cảm thấy con đường phía trước rất mù mịt, cậu mà còn định làm trở thủ cho thôi thì hoàn toàn tiền đồ vô lượng luôn rồi.”

Đồng đội lợn Hiên Viên Hàn: “…”

Cậu một chút cũng không muốn để ý đến hai tên bạn thân đáng ghét này nữa.

Sở Ca liếc nhìn về phía cửa hàng tạp hóa bên sát bãi cát, thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đi mua nước trái cây cho bọn họ mãi mà chưa đi về liền nằm chặt thời gian hỏi Hiên Viên Hàn: “Anh cậu có phải vẫn tiềm tàng bệnh tinh thần không?”

Hiên Viên Hàn bồn chồn: “Anh tôi làm sao?”

Sở Ca vẻ mặt đau lòng nói: “Từ lúc tôi nhận lời hẹn hò với anh cậu trở đi, anh cậu liền tiến vào trạng thái tâm thần rồi. Hiện tại tôi ở trong lòng anh ấy mỏng manh như giấy vậy, như kiểu chạm một cái là nát ấy. Hơn nữa đến giờ tôi mới phát hiện ra, đường về đại não của tôi và anh ấy hoàn toàn khác biệt nhau!”

Hiên Viên Hàn: “…” Cậu nghĩ thật ra đường về đại não của hai người đều khác biệt với người bình thường khác, suy nghĩ có thể cách xa vạn dặm quả thật cũng không dễ dàng gì.

Mặc Kỳ Lân sờ sờ cằm, bộ dạng như người từng trải nói: “Coi cậu làm từ giấy là chứng minh anh ta rất quý trọng cậu, còn về phương hướng tư duy, cố tìm điểm chung, gác lại những bất đồng đi.”

Sở Ca: “…” Một chút ăn ý cũng không có thì rốt cuộc muốn yêu đương kiểu gì đây.

Hiên Viên Ngạo Thiên bắt đầu từ đêm qua, hình như là nghĩ đã xác định quan hệ tình lữ rồi thì có thể nói hết những lời trong lòng cho cậu biết, kết quả hai người hàn huyên một lúc, Sở Ca mới nhận ra hóa ra trước khi đến đây đường về não bộ của họ hoàn toàn chưa từng trùng hợp lần nào!

Quá ngược tâm.

Khi ba người đang nói chuyện thì Hiên Viên Ngạo Thiên đã bưng bốn cốc nước trái cây đi tới.

Anh trước tiên đưa cho Sở Ca một cốc, tự mình cầm một cốc, hai cốc còn lại thì trực tiếp để lại khay rồi cùng đặt trước mặt hai bóng đèn chói lọi. Tổng tài đại nhân rất mất hứng, bây giờ mình đang trải qua tuần trăng mật ngắn hạn, hai bóng đèn này sao mà đi đến đâu cũng không bỏ rơi được vậy!

Đáng ghét hơn nữa là sau ngày mưa đầu tiên thì hai ngày sau khí trời đều rất đẹp, mọi người cùng nhau ra biển là thân thể trắng nõn của Sở Ca đều bị hai tên bóng đèn này nhìn thấy hết rồi.

Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi bên cạnh Sở Ca, như muốn tuyên bố chủ quyền nên duỗi tay mon men đáp xuống thắt lưng của Sở Ca, không ngờ rằng đầu ngón tay vừa chạm đến da thì đã bị móng vuốt không chút lưu tình của Sở Ca phủi sạch.

Hiên Viên Ngạo Thiên vẻ mặt phẫn uất nhìn Sở Ca. Tối qua không phải đã chắc chắn có thể nói chuyện yêu đường rồi à! Vì sao ôm có một chút thôi cũng bị đuổi thế!

Sở Ca có chút xấu hổ, cậu thật ra chỉ là hành động theo thói quen thôi. Lúc này Hiên Viên Ngạo Thiên anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì hả! Chẳng lẽ không phải anh nên mặt dày mày dạn duỗi tay ôm tiếp rồi tôi sẽ không từ chối nữa, như vậy có thể thành công thoát được lúng túng còn gì! Anh nhìn vậy là muốn tôi chủ động nói cho anh ôm hả? Nằm mơ đi.

Sở Ca lại một lần nữa đau lòng về độ ăn ý quá thấp. Bất quá làm một người đàn ông chuẩn men thì tuyệt đối sẽ không nói mấy câu như ‘Anh mau đặt tay lên đi’! Ngẫm lại rất có cảm xúc như kiểu nhân viên phục vụ đặc biệt của loại doanh nghiệp trứ danh đầy đặc sắc nào đó ở cổ đại!

Không thể mất tự nhiên hơn được.

Vì vậy Sở Ca quay đầu quyết định không nhìn mặt Hiên Viên Ngạo Thiên nữa.

Mặc Kỳ Lân kéo kéo Hiên Viên Hàn nhỏ giọng hỏi: “Với chỉ số IQ bằng này của anh cậu rốt cuộc làm thế nào để bắt được Sở Xuẩn vậy?”

Hiên Viên Hàn nói: “Quý ở trợ thủ đấy. Cậu thực sự không suy tính đến tôi một chút hả?”

Mặc Kỳ Lân cúi đầu uống nước trái cây không để ý đến cậu ta nữa.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn hai người bọn họ, “Nhiệt độ nước biển mát mẻ lắm, các em không định đi bơi một lúc à?”

Mặc Kỳ Lân và Hiên Viên Hàn liếc nhau, cuối cùng thống nhất đứng dậy đi đến cạnh bờ biển.

Hiên Viên Hàn nhìn đám người đông như bánh chẻo ở bờ biển mà yên lặng thở dài.

Thấy sắc quên em, anh trai quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất.

Đám bóng đèn cuối cùng cũng đi hết, Hiên Viên Ngạo Thiên có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Sở Ca. Tổng tài đại nhân ngây thơ có chút xấu hổ.

Nếu như lúc này hôn Sở Ca thì em ấy có từ chối mình không? Thế nhưng vạn nhất bị từ chối thì nên làm thể nào để có thể tiếp tục ăn đậu hũ? Tổng tài đại nhân cảm giác mình quá thực sắp điên rồi. Lúc trước chưa xác định quan hệ thì có thể lặng lẽ sờ sờ chạm chạm, xác định quan hệ rồi ngược lại làm gì cũng đều thấy không có ý tốt thế này thì chết à!

Sở Ca vừa uống nước trái cây vừa liếc mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên. Phát hiện Hiên Viên Ngạo Thiên lại tiến vào trạng thái ảo tưởng thì trong chớp mắt ý nghĩ muốn mắng chửi người ta thậm tệ cũng đều xuất hiện rồi.

Bóng đèn đều đuổi đi rồi anh cho tôi xem anh ngồi ảo tưởng hả!?

Giống như ngồi download truyện về bảy người đàn ông và một người phụ nữ, down đến mấy chục tiếng đồng hồ, khi kích động mở ra thì phát hiện là file hỏng. Quả thực không thể nhẫn nhịn được đâu.

Sở Ca vì thế mà tức giận, vươn tay về phía mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.

Hiên Viên Ngạo Thiên vốn có suy nghĩ tức phụ nhi xấu hổ không cho ăn đậu hũ, vậy bản thân tự huyễn tưởng đến hình ảnh sỗ sàng một chút thì ngũ chỉ sơn của Sở Ca đã xuất hiện trước mặt. Chờ lúc phản ứng kịp thì trên mặt đã bị chắn ngang bởi một bàn tay trắng nõn.

Tổng tài đại nhân xuyên qua khe các ngón tay nhìn Sở Ca.

Sở Ca mặt không cảm xúc nhìn anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên chớp mắt mấy cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên lòng bàn tay đặt trên môi anh. Là cảm xúc mềm mịn như trong tưởng tượng, còn có chút vị mặn của biển.

Sở Ca giật nẩy mình, nhanh chóng thu bàn tay lại. Má nó, hóa ra tổng tài ngây thơ còn biết đùa giỡn người khác.

Cậu nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đang cười đắc ý, đột nhiên cảm thấy kỳ thực tổng tài như vậy cũng rất đáng yêu. Cậu nói: “Sau này anh suy nghĩ gì thì có thể nói ra được không? Nếu không thì tư duy chúng ta không có cách nào tiến lại với nhau được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Những thứ ảo tưởng trong phần lớn thời gian đều không thể tùy tiện nói ra được thì phải làm sao bây giờ.

Sở Ca thấy Hiên Viên Ngạo Thiên không nói lời nào, cũng không có cách từ khuôn mặt tê liệt theo thói quen kia nhìn ra Hiên Viên Ngạo Thiên đang có tâm trạng gì, nên cậu cho là tổng tài đại nhân không muốn bộc lộ nội tâm nên khó chịu với lời đề nghị của cậu.

Sở Ca bĩu môi: “Không muốn nói thì thôi, sao phải tức giận chứ.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh cũng nhận ra vào thời điểm hai bọn họ cùng suy nghĩ điều gì đó thì nói cho đối phương biết một tiếng thực sự là điều cần thiết.

“Anh không tức giận.” Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nói vừa đặt tay lên eo Sở Ca, lần này Sở Ca cũng không gạt tay anh ra nữa. Anh hài lòng nói tiếp: “Nếu như em muốn nghe thì lúc nào anh cũng có thể nói cho em nghe.”

“Nói nghe xem anh vừa ảo tưởng cái gì.”

Hiên Viên Ngạo Thiên không trả lời, anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Ca, cúi đầu muốn chạm đến đôi môi hơi hé mở kia.

Sở Ca nhìn ra hành động của Hiên Viên Ngạo Thiên, muốn đẩy anh ra nhưng trái tim lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một chút suy nghĩ phản cảm cũng không có.

Môi chạm môi, sau đó cũng chưa có bước tiếp theo.

Hiên Viên Ngạo Thiên quả thực kích động đến điên rồi. Sở Ca dĩ nhiên lại tiếp nhận nụ hôn của anh! Thế nhưng bước tiếp theo có phải là đưa đầu lưỡi vào? Vừa ăn cơm trưa xong lại quên không nhai kẹo cao su thì liệu trong miệng có thể có chút vị lạ không? Lần đầu tiên hôn môi rất quan trọng! Không thể có sai sót được!

Sở Ca chờ Hiên Viên Ngạo Thiên hành động, kết quả phát hiện hàng này lại ngẩn người. Trong nháy mắt bạn nhỏ ngốc nhếch nào đó tức đến nghẹn máu ở ngực, ông anh ngay cả hôn thôi cũng phải tự hỏi lâu như vậy, anh định làm mình làm mẩy đến bao giờ!

Sở Ca vươn tay giữ chặt đầu Hiên Viên Ngạo Thiên, vươn đầu lưỡi liếm viền môi của anh định đi vào, còn chưa bắt đầu hành động công thành đoạt đất thì đã bị Hiên Viên Ngạo Thiên đổi bị động sang chủ động cuốn lấy đầu lưỡi rồi.

Hiên Viên Ngạo Thiên vừa dùng răng khẽ nhấn nhá đầu lưỡi chủ động xông vào miệng mình, vừa dùng lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, giống như muốn thưởng thức một cách trọn vẹn mỹ vị đưa đến tận miệng này. Lúc Sở Ca rút đầu lưỡi về trong miệng mình thì vội vàng theo sát phía sau và thám hiểm mọi ngóc ngách bên trong đôi môi ấy.

Sở Ca vừa uống nước trái cây xong, trong miệng còn thoang thoảng hương chanh. Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ hương vị này giống như thuốc phiện làm con người ta phải mê muội vậy.

Nói cho cùng, Sở Ca vẫn chỉ là một trạch nam xem nhiều AV thôi, kinh nghiệm thực chiến căn bản không có, lại còn kém cỏi nữa chứ. Hiên Viên Ngạo Thiên tuy cũng là nụ hôn đầu tiên nhưng khó chống lại kỹ năng ảo tưởng level max của người ta, chỉ là một mục hôn môi thôi cũng không biết đã huyễn tưởng trong não bao nhiêu lần rồi. Thậm chí ngay cả vấn đề to lớn dùng mũi hô hấp khi hôn đều có thể vô sự tự thông.

Cho nên sau khi nụ hôn này kết thúc, Sở Ca đã yếu ớt nhào vào lòng Hiên Viên Ngạo Thiên. Còn Tổng tài đại nhân thì vẫn tiêu sái như trước.

Hiên Viên Ngạo Thiên cúi đầu bên tai Sở Ca nhỏ giọng nói: “Thích không?”

Sở Ca thở hổn hển từng hơi mạnh, chờ cảm giác thiếu không khí qua đi rồi mới rời khỏi lòng Hiên Viên Ngạo Thiên, cậu vươn tay nâng cằm Hiên Viên Ngạo Thiên và cười cợt đầy lưu manh: “Thiếu gia đây cảm thấy cũng không tệ lắm, quyết định sau này có thể cùng anh tiến hành hoạt động này dài hạn.”

Sở Ca nói đầy khí phách, nhưng khuôn mặt đỏ hồng nóng rực và nhịp tim vẫn đập loạn cào cào như trước đều chứng minh tâm tình vô cùng xấu hổ của cậu.

Hiên Viên Ngạo Thiên cúi đầu hôn bàn tay của Sở Ca.

Yêu đương quả nhiên là chuyện khiến cả thân và tâm đều sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net