Truyen30h.Net

[Edit] Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính - Thiên Diễn

Phiên Ngoại 1 - Vương Lân CP (1)

Hoarmieue

Phiên ngoại 1:

Mặc Kỳ Lân vẫn luôn không rõ vì sao sau khi sống lại mình chỉ thừa nhận mỗi Vương Dục Vương. Nhưng đã thừa nhận rồi, cậu nghĩ dù có một ngày Vương Dục Vương kết hôn với người khác thì cậu cũng không thể yêu một ai nữa.

Như chết não.

Nói khó nghe hơn chính là thằng ngu.

Mỗi lần Mặc Kỳ Lân thấy Vương Dục Vương ở bên các loại phụ nữ khác nhau thì lại thầm mắng chửi bản thân thậm tệ. Mắng xong lại cảm thấy kỳ thực chuyện cũng chẳng có gì, dù sao Vương Dục Vương vẫn chưa kết hôn mà?

Chỉ là loại tự mình an ủi này cũng không đưa đến tác dụng thực tế nào cả. Mặc Kỳ Lân đôi khi có ý nghĩ, nếu như Vương Dục Vương còn tiếp tục làm loạn như vậy thì cậu cũng sắp không còn động lực để tiếp tục yêu anh nữa.

Cho đến ngày đó, khi cậu uống say rồi được Vương Dục Vương đưa đến khách sạn, sáng hôm sau khi tỉnh lại thì từ trong miệng người mình thích biết được giữa bọn họ đã xảy ra một số chuyện xấu hổ thẹn thùng, đồng thời mình là công.

Mặc Kỳ Lân cảm giác như mình nhận được ý tốt của đại thần trọng sinh, cũng là lần đầu tiên phát hiện ra kỳ thực thần may mắn vẫn chưa bỏ rơi mình.

Sau rồi Vương Dục Vương gọi điện cho trợ lý đưa đến cho anh hai bộ quần áo, mà bộ quần áo bị cậu nôn hết lên đã đi thẳng đến thùng rác của khách sạn.

Đương nhiên những điều này đối với Mặc Kỳ Lân mà nói thì chẳng có chút quan trọng nào. Trên cả dọc đường được trợ lý của Vương Dục Vương đưa về nhà, trong đầu cậu vẫn chỉ quanh quẩn một câu – mình đè Vương Dục Vương rồi, Vương Dục Vương còn hiền lành đưa cho mình một bộ quần áo…

Emma, quả thực không thể kìm hãm cái sự sung sướng này lại được!

Chỉ là niềm hạnh phúc này chỉ tồn tại cho đến cửa nhà Mặc Kỳ Lân, cậu đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đến khi cậu lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Vương Dục Vương đã được một trợ lý khác đưa về nhà để báo mình về an toàn rồi thì –

Mình không biết số điện thoại của vợ!

Như thế liệu vợ có cho mình là một kẻ vô tình không!

Hỏi – không biết số điện thoại của đối tượng 419 nhưng tôi thực sự muốn tiến triển sâu hơn thì nên làm gì?

Mặc Kỳ Lân nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu ngăn cản chiếc xe vừa đưa cậu về nhà.

Cậu xoa xoa tay, có chút căng thẳng hỏi trợ lý của Vương Dục Vương: “Cho hỏi số điện thoại của Vương Dục Vương là bao nhiêu? Tôi quên hỏi anh ấy.”

Trợ lý mặt không đổi sắc nhưng lại không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Anh nghĩ có vẻ giữa Mặc Kỳ Lân với Vương tổng đã không cẩn thận xảy ra chút việc gì, hiện giờ Vương tổng cũng không muốn liên quan gì đến cậu ta nên mới để mình đưa cậu ta về nhà.

Nhưng người này là Tam thiếu nhà Mặc Kỳ.

Hai bên đều không thể đắc tội, trợ lý lúng túng nhìn Mặc Kỳ Lân.

Mặc Kỳ Lân chớp chớp mắt, đại khái hiểu vẻ mặt này của anh ta là có ý gì. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có giấy bút không?”

Cái này vẫn trong phạm vi cung cấp được.

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, lấy giấy và bút trong cặp ra đưa cho Mặc Kỳ Lân.

Mặc Kỳ Lân viết số điện thoại của mình lên đó, đưa giấy lại và nói: “Đưa cho Vương Dục Vương giùm tôi, cảm ơn anh.”

Cậu nói xong thì quay đầu vào nhà.

Biểu cảm đủ bình tĩnh, đủ cao ngạo, làm cho người ta có cảm giác cậu không phải đang cuống quýt theo đuổi Vương Dục Vương, chỉ là xã giao bình thường thôi.

Mặc Kỳ Lân yên lặng thầm khen ngợi biểu hiện rất hoàn mỹ của mình.

Chẳng qua loại cao ngạo này duy trì được đến khi bước chân qua cửa nhà là tự động tan vỡ. Mặc Kỳ Lân tay vịn cửa, miệng thì toe toét cười như đứa ngốc.

Vương Dục Vương hiện giờ là vợ của cậu rồi, loại chuyện này quả thực dù nằm mơ cũng cười tỉnh được.

Ông quản gia nhà Mặc Kỳ thấy Tam thiếu đi trắng đêm đã về nhà, đang định đến hỏi xem cậu nhà có muốn ăn bữa sáng không thì thấy được vẻ ngu ngốc trước cửa của cậu.

Ông quản gia: “…”

May là ông thân kinh bách chiến (nhiều kinh nghiệm), cho dù là thấy được Tam thiếu rõ ràng có triệu chứng bệnh điên nhưng vẫn mặt không đổi sắc đi đến hỏi: “Tam thiếu cậu nghỉ ngơi trước hay là dùng bữa trước?”

Mặc Kỳ Lân thấy ông quản gia đi tới, giơ tay lên day day khuôn mặt để hòa hoãn cơ miệng vừa cười đến mỏi, treo lên biểu tình cao ngạo trước khi vào nhà và nói: “Dùng bữa trước.”

Lúc này cậu mới nhớ ra, vợ bị cậu ấy ấy một đêm, sau khi thức dậy còn không được chuẩn bị sẵn bữa sáng. Loại đêm đầu không đạt tiêu chuẩn này quả thực đáng vứt đi.

Mắc lỗi trong từng hành động thế này!

Tam thiếu nhà Mặc Kỳ ngồi ở bàn ăn vừa ăn sáng vừa buồn bực nghĩ, mình nên làm gì mới bù được hình tượng nhất định không được tốt trong lòng vợ bây giờ.

Cậu cúi đầu nhìn chỗ không thể miêu tả ở giữa hai chân mình.

Emma, sao nơi này của mình lại lớn vậy chứ, nhất định tối hôm qua Vương Dục Vương đã chịu khổ rồi.

Mặc Kỳ Lân nghĩ lại thì thấy thật xấu hổ.

Nhưng vừa có suy nghĩ đó thì đột nhiên lại thấy có gì không đúng, vì sao sáng sớm hôm nay khi nhìn thoáng qua lại cảm thấy chỗ đó của vợ hình như còn lớn hơn của mình?

Nhất định là ảo giác!

Đinh đinh của công không lớn bằng thụ thì đó là sỉ nhục!

Mặc Kỳ Lân thầm an ủi mình, thấy bữa sáng hôm này đều có ý vị hơn hẳn trước kia.

Cậu ăn chưa được mấy phút thì điện thoại rung lên, Mặc Kỳ Lân nhìn thoáng quá, khóe miệng lại cong lên đầy ngu ngốc, muốn đè xuống cũng không nổi.

Ông quản gia nhà Mặc Kỳ thấy bộ dạng này của thiếu gia nhà mình, nhưng lại mỉm cười vui mừng.

May là thiếu gia đang yêu, bằng không ông thực sẽ nghi ngờ chân tướng việc Tam thiếu cả đêm không về liệu có phải do bị tà ma quỷ ám gì bám vào người không.

Tin nhắn do Vương Dục Vương gửi tới, rất đơn giản, chỉ là số điện thoại của anh mà thôi.

Mặc Kỳ Lân cười ngây ngô rồi nhanh chóng trả lời lại, bảo Vương Dục Vương phải nghỉ ngơi thật tốt, nhớ rửa sạch phía sau và không được ăn đồ cay v.v, nhắn một hồi, đơn giản là đem tất cả những chuyện cậu có thể nhớ được đều gửi hết cho Vương Dục Vương.

Đến cuối cùng, giới hạn số chữ lớn nhất trong một tin nhắn cũng hold không được, lúc gửi đi đã bị tách làm ba tin.

Vương Dục Vương đang ở nhà cầm điện thoại chăm chú đọc mấy tin lải nhải của Mặc Kỳ Lân gửi cho anh, anh nhướn mày, khóe môi cong lên.

Nếu Mặc Kỳ Lân đã biết rõ ràng như vậy, chờ đến lần đầu thực sự của hai người họ, anh sẽ nhớ giúp Tam thiếu làm những việc này.

Mặc Kỳ Lân đang bị người thương nhớ nên đè cậu thế nào thì vẫn ngây thơ cho rằng mình mới là công.

Hơn nữa loại ý tưởng ngây thơ này vẫn duy trì cho đến đêm đầu chân chính của bọn họ.

Bắt đầu từ lần gặp gỡ mơ hồ này, Mặc Kỳ Lân cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang tỏa sáng rực rỡ.

Tâm trạng khi yêu quả thực khác biệt, giống như khi hai cậu bạn thân của cậu cùng nhau đùa giỡn vậy, có thể lúc đầu là một mình Sở Ca kích thích hai người họ, bây giờ thì biến thành cậu và Sở Ca cùng nhau tận lực làm đui mù mắt chó của Hiên Viên Hàn.

Đối với chuyện này, Hiên Viên Hàn vừa mới chia tay không lâu đã tỏ ý, người yêu quả nhiên là sự cản trở tình bạn tốt nhất.

Đương nhiên, về lời kháng nghị của Hiên Viên nhị thiếu thì không ai trong hai cậu bạn tấu hài thực sự để nó trong lòng. Dù sao Nhị thiếu không phải chỉ có một hai năm khổ sở, cậu ta dưới sự ác ý của toàn bộ thế giới này mà vẫn kiên cường sống tốt nhiều năm như vậy, an ủi cậu ta thì chính là bôi nhọ phẩm cách kiên cường này!

Nói tóm lại, Mặc Kỳ Lân đứng giữa câu hỏi tuyển chọn người yêu hay bạn bè thì đã dứt khoát quyết liệt làm một người đàn ông đích thực gặp sắc quên bạn rồi.

Từ lúc cùng Vương Dục Vương yêu đường cho đến nay, hai người vẫn luôn gửi tin nhắn.

Vương Dục Vương bề bộn nhiều việc, mỗi lần Mặc Kỳ Lân gửi cho anh một tin nhắn ngắn thì sẽ rất lâu sau anh mới trả lời lại. Nhưng cũng chỉ cần như vậy, Mặc Kỳ Lân mỗi lần thấy tin nhắn trả lời thì đều cười đến híp cả mắt, một chút khôn khéo thường ngày cũng vứt qua cửa sổ rồi.

Mặc Kỳ Lân nghĩ cậu với Vương Dục Vương đã là người yêu thì cũng không thể gửi tin nhắn mãi như này được.

Rốt cuộc vào một ngày cậu không nhịn được nữa và muốn đi tìm Vương Dục Vương, lại không ngờ vừa khéo có bữa tiệc sinh nhật của một con em hào môn, Vương tổng có trong danh sách mời, nhà Mặc Kỳ cũng vậy.

Mặc Kỳ Lân chạy nhanh đến xin xỏ anh cả cậu hồi lâu, cuối cùng anh cậu cũng đồng ý dẫn cậu đi đến bữa tiệc.

Tiệc giao tiếp trong giới có tiền bất kể là dùng danh nghĩa gì để mở nhưng kỳ thực chính là mọi người tâng bốc lẫn nhau và bàn về vấn đề công việc.

Người cầm quyền nhà Mặc Kỳ là anh cả, cho nên dù là Mặc Kỳ Lân cũng tới thì cũng không có ai đến tìm cậu nói chuyện.

Từ khi cậu bước chân vào trong phòng tiệc thì luôn luôn tìm kiếm thân ảnh của Vương Dục Vương.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã thấy được Vương Dục Vương đang nói chuyện trời đất với một tổng tài khác.

Mặc Kỳ Lân kiên nhẫn chờ đến lúc bên cạnh Vương Dục Vương hoàn toàn không còn ai thì mới bưng một ly nước trái cây chạy đến bên cạnh, vỗ vỗ vai anh và cười nói: “Anh cũng đến à.”

Vương Dục Vương quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Kỳ Lân nhưng trong mắt không có chút thần sắc bất ngờ nào cả, anh chỉ gật đầu rồi hỏi cậu: “Cậu đặc biệt đến tìm tôi?”

Mặc Kỳ Lân gật đầu cười ngây ngô, hào phóng thừa nhận mục đích mình đến nơi này chính là vì người trước mặt.

Vốn đeo một mắt kính to màu đen ngốc ngốc, kết hợp với dáng cười thế này quả thực lại càng thêm ngu xuẩn.

Vương Dục Vương nghĩ thầm như vậy, độ cong ôn hòa trên khóe miệng theo thói quen lại tăng thêm vài phần tự nhiên. Anh nói: “Tới tìm tôi là một chơi lại trò đêm đó lần nữa hả?”

Mặc Kỳ Lân lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Cũng muốn…cái kia thật. Nhưng mà em sẽ chịu trách nhiệm, cho đến giờ em cũng không coi đó là trò chơi.”

Vương Dục Vương khẽ gật đầu, đưa chén rượu trong tay đến gần Mặc Kỳ Lân và khẽ khàng cụng vào ly nước trái cây cậu đang cầm, thu tay lại và uống một hơi cạn sạch.

Mặc Kỳ Lân sửng sốt trong nháy mắt, rồi lập tức ngửa cổ uống cạn ly nước trong tay mình.

Bộ dạng dè dặt lo lắng muốn đến gần nhưng lại sợ mình làm sai điều gì chọc người ta không vui này, quả thực ngu xuẩn muốn chết.

Vương Dục Vương đột nhiên mở miệng nói: “Tam thiếu dự định là chỉ yêu đương mà thôi, hay là có ý định cùng tôi đi cả đời?”

Mặc Kỳ Lân lập tức muốn trả lời là ý định thứ hai nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Vương Dục Vương cắt đứt.

Anh nói: “Trong nhà Tam thiếu còn có hai người anh, nhưng Vương gia thì mấy đời con một đấy.”

Vương Dục Vương nhìn chằm chằm đôi mắt giấu sau kính của Mặc Kỳ Lân, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. Quả nhiên với kiểu ngu si như Tam thiếu, vẫn là bộ dạng đáng thương rưng rưng nước mắt này nhìn đáng yêu hơn.

Mình nhất định bị bệnh rồi.

Từ ngày thông đồng Tam thiếu đến giờ, Vương Dục Vương mỗi ngày đều nhắn tin nói chuyện phiếm cùng cậu ta, nhưng trên thực tế vẫn cách ba năm ngày lại tiến hành một cuộc xem mặt. Tuy nhiên không biết vì sao, những phụ nữ trước đây anh thấy tạm được bây giờ nhìn lại thì luôn thấy có chút phiền.

Những cuộc xem mặt không lần nào không lấy thất bại làm dấu chấm tròn kết thúc.

Trên người họ đều thiếu một loại cảm giác.

Cho đến lần thứ hai gặp được Mặc Kỳ Lân, Vương Dục Vương mới hiểu ra, nếu nói là cảm giác, kỳ thực đó là một khoái cảm khi thấy đối phương là muốn hoàn toàn bộc lộ ra một mặt biến thái của mình, muốn hung ác làm cậu ta khóc.

Mình là tên biến thái, như vậy vị Tam thiếu trêu chọc mình phải có trách nhiệm đi hưởng thụ phần biến thái này.

Dù sao Tam thiếu lại một lần nhắc cậu ta muốn phụ trách, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net