Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 32: Tiết Tử Diệu

XSong8

  Chính phủ thành lập phòng điều tra đặc biệt thuộc cục cảnh sát , thuộc loại cơ cấu bí mật, người biết cũng không nhiều, bên trong có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, thậm chí cả thầy phong thủy cũng có, năng lực của họ nếu ở bên ngoài có khi còn bị xem là kẻ lừa đảo, dù sao bây giờ là xã hội khoa học , cái gì cũng chú ý tới tính khách quan, những thứ huyền thuật này nọ có rất ít người sẽ tin . Chẳng qua, dù sao đều là những chuyện dân chúng không thể nào tin tưởng, chính phủ tuy rằng thường xuyên khởi xướng khoa học, nhưng bọn họ lại có một ngành phản khoa học.

Lâm Du là đội trưởng của phòng điều tra đặc biệt, trời sinh có một đôi mắt âm dương, nhìn thấu trắng đen của thế gian, hơn nữa hắn là truyền nhân chính thống của phái Mao Sơn, tập pháp thuật chính thống của Mao Sơn, cấp dưới có nhiều người tài ba dị sĩ, chẳng qua những người này thường xuyên bị bí mật phân công đi ra ngoài, xử lý các nơi xuất hiện những chuyện kỳ dị, đừng nhìn xã hội Trung Quốc rất ít xảy ra những chuyện thế này, nhưng tỉ lệ chuyện này lén lút phát sinh là rất cao , cho nên tổng số cấp dưới của Lâm Du là không đủ cho mọi sự kiện. Vì thế người trong phòng đặc biệt luôn chào đón những nhân tài bất cứ lúc nào. Nhưng tình hình chung là, những người có năng lực lại không chịu quy phục chính phủ , một mặt là có rất nhiều hạn chế, nhiều thứ đều không có tự do, mặt khác, những người kỳ ba dị sĩ này tâm cao khí ngạo , cũng không tình nguyện nghe lệnh của người khác. Cho nên hiện nay, cấp dưới của Lâm Du đa số là những người độc thân rảnh rỗi. Mà Địch Hạo đối với Lâm Du mà nói, quả thực chính là nhân tài hiếm có , chẳng qua lúc trước Địch Hạo thấy Thất Thất còn nhỏ, cho nên nhiều lần từ chối lời mời của Lâm Du , sau này Lâm Du quá bận, cũng chưa trở lại mời Địch Hạo lần nữa , nhưng mà chuyện này hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, không nghĩ tới lúc đang cùng nhân viên liên lạc mới nói chuyện phiếm, thế nhưng phát hiện hắn quen biết Địch Hạo, vì thế tâm tư của Lâm Du lại gợi lên. Ai ngờ, mới không quá mấy ngày đã mời được Địch Hạo tới.

Lâm Du lúc mời ba người họ bữa cơm, liền hỏi thăm phương thức liên lạc cùng địa chỉ của Địch Hạo, vội vã đến nhà Địch Hạo, rốt cuộc thành công đem Địch Hạo trở thành cấp dưới, trừ bỏ một loạt những hiệp ước bất bình đẳng mà Lâm Du muốn quên đi, mặt khác mọi thứ đều rất tốt .

" Vậy chuyện này liền giao cho cậu." Lâm Du mở miệng nói.

"Ừm. . . Đúng rồi , sau khi tôi xử lý xong chuyện này, sẽ có tiền thưởng chứ?" Địch Hạo vuốt cằm hỏi.

" . . . Ách, có, sẽ tăng vào tiền lương tháng này của cậu." Lâm Du gật đầu.

"Ừm ừm, cũng không tệ lắm, đồng sự của tôi chính là ba người Khâu Viễn sao?"

" Đúng, liên lạc viên của chúng ta chính là ba người họ, kỳ thật nói là nhân viên liên lạc, nhưng trên thực tế chính là để che dấu sự tồn tại của chúng ta, chúng ta không thể xuất hiện trước truyền thông đại chúng, sự tồn tại của bọn họ chính là để che giấu cho chúng ta, cho nên có chuyện gì cậu không tiện lộ diện thì nói với bọn họ " Lâm Du mở miệng giải thích: "Các cậu cũng đều đã quen biết, nếu hợp tác cũng sẽ tương đối thuận buồm xuôi gió, cho nên nếu sau này có nhiệm vụ tôi sẽ cố gắng để các cậu phối hợp với nhau."

"Ừm, được rồi." Địch Hạo gật đầu, sờ đầu Thất Thất trong ngực: "Chỉ cần cho chúng tôi tiền lương cao là được, chúng tôi có tới tận hai người nha." Nói xong, cầm tay Thất Thất giơ lên trước mặt Lâm Du.

Lâm Du khóc không ra nước mắt: "Không thể mua một tặng một sao?"

Địch Hạo hướng về phía Lâm Du nhếch miệng mỉm cười: "Anh mơ đẹp nhỉ."

Thất thất vươn ra tay nhỏ bé, đến gãi gãi trước mặt Lâm Du: "Chú ơi, đừng quên tiền lương a. Hắc hắc."

" Ách..."

Văn phòng của phòng điều tra đặc biệt nằm ở tầng cao nhất, tách biệt với cảnh cục, độc chiếm một tầng lầu, lầu dưới là phòng đông lạnh thi thể và phòng giải phẫu, tại sao lại sắp xếp như vậy? Nguyên nhân là vì người phụ trách lúc ấy cho rằng phòng đặc biệt có kỳ nhân dị sĩ ở tầng cao nhất có thể trấn áp nơi đặt thi thể, mà người ở dưới phòng thi thể này cũng được bảo đảm an toàn. Mặt khác, bởi vì có phòng giải phẫu và phòng đông lạnh thi thể ở giữa nên thường có rất ít người đi lên, đảm bảo sự bí mật của phòng đặc biệt, đương nhiên, cho dù có người đi lên, cũng sẽ không biết thân phận thật của bọn họ. Hơn nữa những người trong phòng đặc biệt thường có đường đi dành cho nội bộ, người thường càng khó có thể có cơ hội cùng bọn họ tiếp xúc.

Lâm Du mang theo Địch Hạo và Thất Thất đi tới trước cửa văn phòng điều tra, đẩy cửa đi vào, phát hiện ba người Khâu Viễn đã chờ ở đó .

" Địch Hạo, đến rồi a." Khâu Viễn lên tiếng chào hỏi, hướng về phía Thất Thất vẫy tay: "Chào, tiểu bảo bối, có nhớ chú không?"

" Chào chú ạ. Hơi nhớ ạ ." Thất Thất cười tủm tỉm trả lời, Địch Hạo đặt Thất Thất xuống đất, Thất THất liền chạy tới bên cạnh Khâu Viễn vươn ra cánh tay cầu ôm một cái: "Chú ơi ôm ~ "

"Ha ha, thật ngoan." Khâu Viễn cười ha ha ôm lấy Thất Thất, đặt bé ở trên đùi của mình, sau đó chỉ vào tư liệu trên bàn mở miệng nói: "Những tài liệu này là do chúng tôi xử lý các thông tin của ba nữ sinh đã chết, cậu xem thử đi."

Địch Hạo gật đầu, ngồi lên ghế lật tư liệu, sau khi đối sánh mọi tư liệu xong, Địch Hạo ngẩng đầu hỏi: "Những nữ sinh này khi còn sống đều là học sinh đại học Bắc Kinh? Đây không phải là cùng trường với Tần Hiểu sao."

"ĐÚng vậy, là cùng trường Tần Hiểu, nhưng không cùng một ngành . Tôi đã hỏi qua Tần Hiểu, em ấy nói không biết mình cùng trường đại học với ba nữ sinh này , em ấy ở trong trường học cũng không nghe nói đến chuyện này." Khâu Viễn mở miệng đáp: "Có khả năng chuyện này vẫn chưa thu hút sự chú ý của nhà trường, cho nên người biết cũng không nhiều lắm."

" Những nữ sinh này tuy rằng cùng một đại học, chính là. . . ngành học của họ cũng rất phức tạp, rốt cuộc mối liên hệ giữa họ là gì ?" Địch Hạo nhìn vào thông tin trên bàn.

" Theo hai người, họ có quen biết nhau không?" Tiêu Kiền mở miệng hỏi.

Từ Tử Hạo lắc đầu: "Tình huống này cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu họ quen biết nhau , lại không phải cùng một ngành, như vậy chuyện có thể đem ba người họ tụ chung một chỗ chính là. . ."

Mấy người ngẩng đầu nhìn nhau liếc mắt một cái, Địch Hạo mở miệng nói: "Hội học sinh? Hoặc là hoạt động trong cùng câu lạc bộ?"

" Vậy bây giờ chúng ta hỏi lại cha mẹ của họ một lần nữa, ở trường học ba người họ có tham gia hoạt động nào không, hoặc có từng nhậm chức gì." Lâm Du đề nghị.

" Giao cho chúng tôi làm đi. Sau khi hỏi xong, chúng ta tốt nhất cũng phải đi một chuyến đến trường đại học điều tra." Khâu Viễn đáp.

"Được."

Ngày hôm sau, Khâu Viễn đem kết quả điều tra lên máy chiếu: "Đây là người chết đầu tiên, cũng chính là nữ thi mà Tần Hiểu và Viêm Minh đã giải phẫu, tên là Triệu Tinh, là một cán bộ của hội sinh viên, ba người chết còn lại là thành viên của câu lạc bộ cầu lông. Tuy nhiên vẫn chưa thể xác định họ có quen biết nhau hay không, ở giữa còn có mối liên hệ gì, chúng ta phải tới đại học Bắc Kinh điều tra đã"

" Vậy liền đi đi." Địch Hạo gật đầu.

Vì thế Địch Hạo ôm Thất Thất, Khâu Viễn mang theo Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền đi tới đại học Bắc Kinh, Tần Hiểu đang ở cửa trường đợi họ.

"Mọi người tới rồi." Tần Hiểu vẫy tay với bọn họ: "Bên này... Địch đại ca, mọi người muốn đến văn phòng hội học sinh sao?"

" ĐÚng vậy, cậu dẫn đường đi." Địch Hạo gật đầu.

" Được, vừa hay hội trưởng hội sinh viên năm này là đàn em của tôi, cậu ấy chắc chắn sẽ dốc hết sức trợ giúp mọi người ." Tần Hiểu đáp.

"Đàm em của em?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

" Khâu đại ca, là cháu trai nhà họ Tiết —— Tiết Tử Diệu." Tần Hiểu trả lời.

"A, là cậu ta." Khâu Viễn gật gật đầu.

" Sao vậy? Anh cũng quen biết à?" Địch Hạo tò mò mở miệng hỏi.

Khâu Viễn gật đầu: "Tại cuộc gặp mặt năm vừa rồi có gặp qua mấy lần, là công tử của tập đoàn Tiết thị."

Địch Hạo bĩu môi: "Lại là bọn tư bản vạn ác."

Khâu Viễn lắc đầu cười đáp: "Con người của cậu Tiết này rất tốt , cậu nhìn thấy người sẽ biết."

Chờ lúc Địch Hạo nhìn thấy người này, mới biết được cái gì gọi là quân tử như ngọc, như mộc xuân phong (như đứng trong gió xuân ấm áp , Tiết Tử Diệu này hoàn toàn thuyết minh cho phong độ quân tử là gì " Cậu phỏng chừng sinh sai thời đại rồi." Địch Hạo nhịn không được mở miệng nói.

Tiết Tử Diệu cười một chút: "Rất nhiều người đều nói như vậy ... Hôm nay đàn anh nói sẽ đưa một người đến, không ngờ Khâu đại ca cũng tới đây, là có vụ án gì cần em hỗ trợ sao?"

Khâu Viễn gật đầu cười đáp: "Chính là muốn điều tra một chút chuyện, cần ghi chép của hội sinh viên."

" Được, em lập tức đi lấy." Tiết Tử Diệu gật đầu, cũng không hỏi chuyện như thế nào, lập tức liền đem hồ sơ đưa tới: "Đều ở trong này ."

"Ừm, cám ơn." Khâu Viễn nhận hồ sơ, cùng vài người tìm kiếm, đem hồ sơ của Triệu Tinh lấy ra. Khâu Viễn đem hồ sơ của Triệu Tinh đưa cho Tiết Tử Diệu: "Tử Diệu, cậu có quen biết cô gái này không?"

Tiết Tử Diệu nhìn thoáng qua, kinh ngạc mở miệng nói: "Là cô ấy?"

" Cậu thật sự quen biết sao?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Biểu cảm Tiết Tử Diệu có chút xấu hổ: "Dạ, cũng xem là quen biết đi."

" Xảy ra chuyện gì?" Khâu Viễn mở miệng hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"

" Chúng em kỳ thật cũng không tính là có quan hệ gì. . . Chính là. . .Cô ấy có tỏ tình với em vài lần, em liền nhớ cô ấy ." Tiết Tử Diệu có chút ngại ngùng nói: "Mọi người muốn tìm cô ấy sao? Cô ấy đã vài ngày rồi chưa tới hội sinh viên ."

" Cô ấy đã chết." Địch Hạo mở miệng nói.

"Cái gì?" Tiết Tử Diệu kinh ngạc nói: "Sao lại như vậy? . . . Chuyện gì xảy ra? Không phải là nói giỡn chứ."

" Không phải, thi thể của cô ấy là do anh giải phẫu." Tần Hiểu vỗ vỗ bả vai Tiết Tử Diệu.

" Không ngờ thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy... Đáng tiếc ." Tiết Tử Diệu hít một hơi.

Địch Hạo cau mày suy tư trong chốc lát, sau đó lấy ra ảnh chụp lúc còn sống của ba nữ sinh khác đưa cho Tiết Tử Diệu xem: "Ba nữ sinh này cậu quen biết không?"

Tiết Tử Diệu nhìn thoáng qua, kinh ngạc nhìn nhìn Địch Hạo: "Đều biết."

" Cậu đều biết? !" Khâu Viễn đứng thẳng thân thể, cau mày nói .

Nghe Tiết Tử Diệu trả lời, mọi người đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị (vượt ra ngoài suy nghĩ logic), lại giống như bắt được mấu chốt sự tình.

Tiết Tử Diệu gật đầu: "Ba người này đều là thành viên câu lạc bộ cầu lông, tôi cũng tham gia cậu lạc bộ này."

"Cậu trong câu lạc bộ đều biết ba cô ấy sao ? Ừm, hoặc là nói, quan hệ của cậu với ba người họ là gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

" Ách. . . Cả ba người họ. . . Đều từng tỏ tình với em" Tiết Tử Diệu xấu hổ sờ mặt.

Tần Hiểu bội phục giơ ngón cái với Tiết Tử Diệu: "Cậu thật giỏi, ba người họ giành người yêu trước mặt cậu tranh sao?"

Tiết Tử Diệu nhíu mày nghĩ: "Bọn họ dường như không quen nhau, em chưa từng thấy họ ở cùng một chỗ với nhau."

" Thế nhưng lại không quen biết nhau." Địch Hạo nhìn mấy tấm ảnh chụp trong tay.

" Sao vậy? Chẳng lẽ ba người bọn họ cũng xảy ra chuyện gì?" Tiết Tử Diệu cau mày hỏi.

Khâu Viễn mấy người liếc nhau, không hẹn mà cùng im lặng —— xem ra điểm mấu chốt chính là ở Tiết Tử Diệu, chính là nếu cho cậu ta biết, nguyên nhân cái chết của bốn cô gái này có liên quan đến cậu ta, không biết cậu ấy sẽ nghĩ thế nào.

Tiết Tử Diệu nhìn mấy người im lặng không đáp, không biết làm thế nào hít một hơi, vừa muốn nói gì, chợt nghe có tiếng đập cửa.

Tiết Tử Diệu thu hồi lời muốn nói, nhìn mấy người, thấy mấy người không phản đối, vì thế mở miệng nói: "Vào đi."

Cửa mở ra, một nữ sinh đi đến: "Hội trưởng,a nh nên đến bắt đầu cuộc họp ."

" Kỷ Huỳnh, em là phó hội trưởng, trước giúp tôi chủ trì cuộc họp một chút, tôi có chút chuyện." Tiết Tử Diệu mở miệng trả lời, bị Khâu Viễn ngắt lời.

" Không cần, cậu đi đi, chúng tôi cũng không còn gì đặc biệt muốn hỏi, đối với những chuyện cậu muốn hỏi , ai, sau hỏi Tần Hiểu đi."

" Em? ! . . ." Tần Hiểu chỉ vào mình —— Khâu đại ca anh thế nhưng lấy em làm khiên chắn: "A, được rồi"

Trên đường trở về, vẫn là Tần Hiểu dẫn đường cho bọn họ. Không có biện pháp, đại học Bắc Kinh quá lớn, người mới tới khó phân biệt phương hướng.

Cứ đi như thế, Tần Hiểu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net