Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 51: Chu Diệu

XSong8

Không đợi Tần Chí nghĩ ra biện pháp hiệu quả để tiếp cận Địch Hạo, liền nhận được tin tức ——cha mẹ hắn từ nước ngoài đã trở lại, Tần Chí phải mang theo Tần Hiểu đi sân bay đón người.

Sân bay thủ đô rất lớn, mỗi ngày tới tới lui lui không biết bao nhiêu người, lúc này, một đứa trẻ khoảng 5 6 tuổi xuất hiện trong đám người, mang giày da thủ công, trên người là bộ tây trang màu đen, bên trong là sơ mi trắng, cổ phía trước còn đeo một cái nơ, xách theo một va li nhỏ của trẻ em, va li đã cao gần nửa người của đứa trẻ, hơn nữa đứa nhỏ này còn có một khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, cả người toát ra bộ dáng của một tiểu đại thần. Đứa nhỏ không nhanh không chậm mà ở trong đám người đi tới, hấp dẫn ánh mắt của biết bao người, đứa nhỏ giống như không nhìn thấy ánh mắt của người khác mà vẫn nhìn thẳng, nghiêm trang đi về phía trước, những người muốn trêu chọc véo cái má bụ bẫm của cậu nhóc đều cười với cậu bé một cái.

Nhưng người cẩn thận đều có thể phát hiện, ở phía sau đứa nhỏ năm sáu bước, luôn có một đôi nam nữ đi theo, nhìn khoảng ba mươi tuổi, bảo dưỡng không tồi, nam thanh nữ tú, thật sự là một cặp xứng đôi, người phụ nữ thân thiết ôm cánh tay người đàn ông, cùng người đàn ông nhìn đứa bé trai phía trước, thỉnh thoảng còn khe khẽ nói nhỏ, nhìn dáng vẻ có thể thấy tình cảm rất tốt, nhưng mà ánh mắt hai người vẫn luôn dán chặt lên người đứa trẻ.

Đôi nam nữ này tuy rằng nhìn còn trẻ, chỉ mới đầu ba mươi, nhưng trên thực tế bọn họ đã là cha mẹ của hai đứa con, hai người họ chính là cha mẹ của Tần Chí và Tần Hiểu —— Tần Nghiêu Thiểm và Chu Uyển, mà đứa trẻ phía trước, là cháu của anh trai Chu Uyển, Chu Tu Đức lớn hơn Chu Uyển 10 tuổi, tình cảm anh em họ rất tốt, con trai của Chu Tu Đức là Chu Kiều, cũng chính là anh họ của Tần Chí, lớn hơn Tần Chí 10 tuổi, hơn nữa đã sớm kết hôn có con, mà đứa nhỏ nghiêm trang đi phía trước chính là con của Chu Kiều, Chu Diệu, nhà họ Chu khi Trung Quốc xây dựng đất nước liền dọn đi nước ngoài, vẫn luôn định cư đến bây giờ, tuy rằng nhà họ Chu chưa từng quên gốc, nhưng sản nghiệp của Chu gia có căn cơ ở nước ngoài, cũng không thể chuyển về trong nước, cho nên Chu Diệu từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, số lần trở về Trung Quốc có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên, cha mẹ Chu Diệu vẫn dạy cho bé rất nhiều văn hóa Trung Hoa, nhưng tiếp xúc vẫn là không sâu, lần này sinh nhật ông cụ Tần gia, Tần Nghiêu Thiểm và Chu Uyển trở về trước, đã lâu không ở chung với con trai, hai vợ chồng liền quyết định ở lại Trung Quốc nhiều hơn, cũng để phụng dưỡng cha mình. Chu Tu Đức bởi vì tiếp quản sản nghiệp Chu gia, thật sự rất bận, chỉ có thể vào ngày mừng thọ lão gia Tần gia bay về chúc thọ, hơn nữa vợ của Chu Tu Đức cũng rất bận, con trai và con dâu phải đi công tác, vì thế vấn đề liền tới rồi, Chu Diệu không có người chăm sóc, bởi vì ngày thường đều là Tần Nghiêu Thiểm và Chu Uyển giúp đỡ chăm sóc Chu Diệu, hiện tại bọn họ đi rồi, Chu Diệu cũng không có ai làm bạn, hai vợ chồng Chu Kiều không phải là người vì công tác mà xem nhẹ việc chăm sóc con cái, chủ yếu là tính cách Chu Diệu cũng không biết giống ai, ngày thường đều khôn cười nói, nếu lại không ai chơi với cậu bé, vậy không phải sẽ trở thành tự kỷ sao, cho nên bọn họ thương lượng một chút, cuối cùng Chu Tu Đức quyết Định, để vợ chồng Tần Nghiêu Thiểm mang theo Chu Diệu về nước, thuận tiện cũng tiếp thu một chút giáo dục trong nước, trở thành người Trung Quốc, cơ sở giáo dục trẻ nhỏ vẫn là ở trong nước khá tốt, vì thế Chu Diệu cứ như vậy bị mang về nước.

Chu Uyển cười nhìn thân ảnh nhỏ phía trước: "Ai, khi nào Tiểu Chí có thể sinh cho em một đứa nhỏ đáng yêu giống Diệu Diệu thì tốt rồi."

Tần Nghiêu Thiểm cười cười," Nhưng tính hướng của Tiểu Chí..."

"Có sao chứ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, Tiểu Chí đi thụ tinh một chút liền sinh được" Chu Uyển bất mãn nhìn Tần Nghiêu Thiểm nói.

"Ai, em nhìn em xem, anh còn có thể nói gì." Tần Nghiêu Thiểm nhìn Chu Uyển trừng mắt nhìn ông, nhanh chóng trấn an: "Quan trọng là Tần Chí đã lớn tuổi như vậy, hẳn cũng nên tìm cho mình một tri âm."

"Cũng đúng, đều tại Hiểu Hiểu, lớn như vậy còn không giúp anh trai nó, làm cho Tiểu Chí cũng không có thời gian yêu đương." Chu Uyển bất mãn nói con trai út của mình.

"Hắt xì!" Tần Hiểu xoa xoa cái mũi: "Anh, chắc chắn là ba mẹ đang nhắc tới em."

Tần Chí nhìn cửa ra sân bay: "Chắc chắn không phải lời hay gì."

Tần Hiểu bĩu môi, Sao ba mẹ còn chưa ra."

"Hửm?" Tần Chí nhìn phía trước nhướng mày: "Chu Diệu sao cũng ở đây"

"A? Ở nơi nào? Cháu trai nhỏ của chúng ta ở nơi nào?" Tần Hiểu duỗi cổ nhìn qua, liền thấy rõ một thân ảnh nhỏ ở cửa ra sân bay nhìn quanh, đi theo phía sau là ba mẹ của họ. Ba mẹ đã nhìn thấy hai người, vì thế Tần Hiểu liền thấy mẹ Chu chỉ cho Chu Diệu chỗ của bọn họ, Chu Diệu xoay đầu thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn rất rụt rè cười cười, đi tới chỗ họ, chẳng qua bước chân rất nhanh, Tần Hiểu cảm thán một câu, đứa nhỏ này thật là từ nhỏ đã giống anh trai cậu, anh trai cậu khi còn nhỏ cũng mặt than như vậy.

Quả nhiên, Tần Hiểu liền nhìn Chu Diệu đi đến bên người anh trai cậu, cất tiếng chào hỏi, liền chạy đến bên người Tần Chí ngửa đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn kêu một tiếng," Chú." Trong mắt tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ.

Tần Chí nhìn cháu trai hắn đang ngẩng cổ nhìn mình, nghĩ một chút, xoa đầu Chu Diệu: "Ba và ông nội cháu vẫn khỏe chứ." Cũng chính là anh họ và cậu của Tần Chí.

Chu Diệu gật đầu: "Bọn họ đều rất khỏe, phải chờ tới sinh thần của ông cố mới có thể đến."

"Ừ." Tần Chí nghĩ một chút, thật đúng là không biết tiếp tục nói cái gì. Cũng may Tần Nghiêu Thiểm và Chu Uyển lúc này đã đi tới.

Tần Hiểu lập tức qua đi làm nũng: "Ba mẹ, hai người cuối cùng đã trở lại, con trai nhớ hai người muốn chết."

Mẹ Chu cười tủm tỉm nhéo mặt Tần Hiểu, vừa lôi kéo: "Vẫn là con ngoan nhất."

"Ai da, mẹ, mẹ nhẹ tay thôi..." Tần Hiểu xoa xoa mặt: "Sao Tiểu Diệu Diệu lại theo hai người trở về? Anh và chị dâu có thể cho nó đi theo hai người sao?"

"Ba mẹ cháu kêu cháu theo bà và ông về nước đi học mẫu giáo." Chu Diệu đứng ở bên cạnh Tần Chí nghiêm trang mà trả lời.

"Hử?" Tần Chí nhìn nhìn Chu Diệu: "Cháu muốn đi học ở nhà trẻ trong nước?"

"Vâng." Chu Diệu gật đầu, khẳng định nói.

Tần Chí nhìn về phía cha mẹ hắn: "Anh họ muốn phát triển sản nghiệp Chu gia ở trong nước sao?"

Mẹ Chu lắc đầu: "Trước mắt còn chưa quyết định, chỉ đơn thuần muốn để Diệu Diệu tiếp xúc với văn hóa trong nước, nhưng mà lấy tính tình yêu con như mạng của anh họ và chị dâu con, chắc chắn sẽ nghĩ cách về Trung Quốc công tác, việc phát triển sản nghiệp của Chu gia trong nước cũng là sớm muộn"

"Được rồi, đi về trước lại nói." Tần Nghiêu Thiểm lên tiếng, vì thế Tần Chí lái xe chở mấy người trở về biệt thự.

"Tiểu Chí à, con biết nhà trẻ nào tốt không? Nhanh liên hệ cho Diệu Diệu, bằng không để thua quá nhiều lớp thì không ổn." Mẹ Chu ở trên xe vẫn là nhịn không được hỏi.

Tần Chí bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nhà trẻ có thể học tri thức gì chứ, nói trắng ra là, nhà trẻ chính là nơi giữ trẻ, có thể học tập tiếp xúc cũng chỉ là một chút thường thức, những thứ đó Diệu Diệu hẳn là sớm biết. Mẹ không cần quá sốt ruột."

Chu Diệu nghe đến đó, ưỡn ngực lên rất vui vẻ.

Mẹ Chu không đồng tình nói Tần Chí: "Sao có thể nói như vậy, cho dù không học được gì thì sao, nhà trẻ nhiều bạn nhỏ như vậy, sớm một chút cũng có thể giao du với nhiều bạn tốt, Diệu Diệu cũng có thể chơi đùa với các bạn đồng trang lứa, như vậy tính cách mới có thể hướng ngoại, bằng không cứ như vậy sớm hay muộn cũng giống như con lúc nhỏ, ba gậy cũng không thể phóng một cái rắm." (nguyên văn thực sự là vậy ._. có thể hiểu là nhàm chán, lạnh lùng, ít nói)

"Phốc......" Tần Hiểu che miệng cười trộm, bị cha Tần đạp một cái, thấy cha Tần chỉ chỉ kính chiếu hậu, Tần Hiểu nhìn qua, liền thấy anh trai đang xuyên qua kính chiếu hậu âm u nhìn cậu, lập tức liền cười không nổi, ngồi nghiêm chỉnh.

Tần Chí bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Mẹ anh minh, mẹ quyết định thế nào đều được."

"Ừm, như vậy mới ngoan, trở về thu xếp những nhà trẻ tốt nhất ở thủ đô cho mẹ." Mẹ Chu vỗ vai Tần Chí, vừa lòng nói.

Hiệu suất làm việc của Tần Chí luôn cao, chẳng qua tài liệu bày trước mặt mẹ Chu chỉ có một.

"Nhà trẻ Thần Tinh?" Mẹ Chu kỳ quái nhìn Tần Chí, cầm tài liệu hỏi: "Sao chỉ có một cái?"

"Một cái là đủ rồi, mẹ, đây là nhà trẻ tốt nhất thủ đô, để Chu Diệu đi nhà trẻ này tuyệt đối không thành vấn đề, con có thể hỗ trợ liên hệ." Tần Chí mở miệng nói.

Mẹ Chu còn không hiểu đứa con trai này sao, vừa thấy Tần Chí làm như vậy, thì chắc chắn có vấn đề, vì thế mẹ Chu buông tài liệu trong tay, cười như không cười nhìn Tần Chí: "Nói thật với mẹ, Tiểu Chí, con sao lại một hai đòi đến nhà trẻ này, còn tự chủ động nói muốn hỗ trợ liên hệ?"

"Khụ khụ... Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là con có một người bạn có con đi học ở nhà trẻ này, để Diệu Diệu học ở đây có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Ồ..." Mẹ Chu gật đầu, cũng không hỏi lại: "Vậy nhà trẻ này đi, con liên hệ đi."

"Vâng." Tần Chí gật đầu, cầm tài liệu liền chạy lên lầu.

Tần Nghiêu Thiểm ngồi ở sô pha đối diện trông Chu Diệu nhìn bóng dáng của con trai mình: "Thằng nhóc này chắc chắn có âm mưu."

Mẹ Chu gật đầu: "Ừm, nhưng mà con trai ngoài lạnh trong nóng, không tiện mở miệng hỏi rõ ràng a." Vừa nói vừa lắc đầu thở dài, bộ dáng rất là đáng tiếc.

Tần Nghiêu Thiểm cười cười: "Một ngày nào đó sẽ biết."

Hôm nay phòng đặc biệt lại nghênh đón người mới, thuộc đội của Địch Hạo bọn họ, người mới này mọi người đều biết, chính là pháp y thực tập ở cục cảnh sát Viêm Minh, nhờ một câu nói của Tần Hiểu, Địch Hạo kêu Khâu Viễn bằng bất cứ thủ đoan gì đều phải điều Viêm Minh lại đây, vì thế Khâu Viễn vừa nói Viêm Minh có mắt Âm Dương có thể sử dụng, cục trưởng liền vung tay lên phái Viêm Minh đến phòng đặc biệt, thuận tiện từ thực tập sinh phê chuẩn thành nhân viên tại chức.

Viêm Minh xoa ấn đường —— hắn hiện tại không chỉ xử lý những thi thể của những vụ án bình thường, còn phải xử lý thi thể cho phòng đặc biệt, không còn thời gian nhàn hạ, nhưng mà, nhìn tiền lương khá cao, hắn nhịn.

Gần như không có thời gian rảnh rỗi, mới vừa xử lý xong vụ án ở công ty Tần Chí chưa lâu, Khâu Viễn lại nhận được nhiệm vụ —— tra tìm hung thủ bệnh viện Đệ Ngũ.

Chuyện này đã sớm đã xảy ra, Khâu Viễn nhìn thời gian lần đầu tiên xảy ra vụ án, phát hiện là lúc bọn họ đang xử lý chuyện ở công ty Tần Chí, lúc ấy một thai phụ chết trong bệnh viện Đệ Ngũ, đứa bé trong bụng bị người ta lấy ra, chẳng biết đi đâu, thai phụ ở là phòng đơn, lúc ấy người nhà không ai ở bên, kết quả ngày hôm sau tới, người đã không còn, còn một người hai mệnh, đứa trẻ không thấy đâu, vốn dĩ án mạng này, không phải tổ trọng án của Khâu Viễn tiếp nhận, nhưng sau đó lại tiếp tục xảy ra án mạng, hơn nữa phòng của thai phụ ở không còn là phòng đơn, buổi tối hôm đó bên người thai phụ còn một người phụ nữ mang thai nữa, kỳ quái chính là, người phụ nữ mang thai kia tối đó không cảm nhận được bất cứ thứ gì, thẳng đến sáng hôm sau mới thấy thi thể, lúc ấy liền sợ tới mức sinh non, sau khi sinh con còn không dám ở lại bệnh viện. Bởi vì chuyện lần này khá nghiêm trọng, cho nên cục cảnh sát lập tức giao vụ án cho nhân viên tổ trọng án, hi vọng có thể mau chóng tìm được hung thủ.

Viêm Minh ở một bên nhìn báo cáo vụ án, thuận tiện nói một câu: "Hai thai phụ bị mổ bụng còn ở phòng đông lạnh không, tôi còn chưa xem, anh muốn cùng tôi qua đó xem sao không?"

Khâu Viễn cau mày: "Án mạng lớn như vậy sao lúc đó cậu không kiểm tra thi thể?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net