Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 52: Mổ bụng

XSong8

Viêm Minh nhún vai: "Tôi cũng muốn khám nghiệm hai xác chết kia, nhưng trước đó còn mấy thi thể vẫn chưa khám nghiệm xong, dù sao vẫn phải có thứ tự trước sau."

Khâu Viễn gật đầu: "Vậy cậu với tôi qua đó nhìn xem."

Viêm Minh gật đầu, theo Khâu Viễn tới phòng lưu giữ thi thể, đi lên một lầu là tới. Viêm Minh đi ở phía trước Khâu Viễn, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Khâu Viễn: "Anh xác định muốn cùng tôi đi khám nghiệm tử thi sao? Vậy phải chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Khâu Viễn nhướng mày: "Tôi cũng từng thấy rất nhiều xác chết."

Viêm Minh nở nụ cười khó hiểu: "Hai thi thể kia nhìn thoáng qua một chút, hừm... Có chút cảm giác quỷ dị."

"Quỷ dị?..." Khâu Viễn nghi hoặc hỏi.

"Chính anh tự mình xem là biết." Khi nói chuyện đã tới trước cửa phòng đông lạnh, Viêm Minh đẩy cửa đi vào.

Phòng đông lạnh vì bảo tồn thi thể không bị phân hủy, nhiệt độ trong phòng luôn rất thấp, Khâu Viễn tuy rằng ở cục cảnh sát nhậm chức đã lâu, nhưng kỳ thật tới phòng đông lạnh vẫn là lần đầu tiên, mới phát hiện thì ra phòng đông lạnh rất lớn, ba mặt vách tường đều là từng hàng chứa thi thể, ở giữa là hai giường để giải phẫu, giữa hai giường là một cái bàn, phía trên đặt các loại công cụ, gần cửa có một sô pha, gần sô pha là một cái kệ sách, bên trong có rất nhiều tài liệu, còn lại thì không có gì, bên trong phòng khá trống trải.

Viêm Minh đi đến bên trái kệ đông lạnh, nhìn nhãn dán trên đó, rốt cuộc đứng lại trước một cái kệ, vẫy tay với Khâu Viễn: "Hai thi thể ở đây này."

Khâu Viễn đi qua, Viêm Minh vừa lúc kéo ngăn tủ chứa thi thể, thi thể bên trong cũng không phải trực tiếp đặt vào, bên ngoài thi thể có khoác một túi màu đen, Khâu Viễn nhìn Viêm Minh kéo khóa túi, bên trong lộ ra một gương mặt nữ trẻ tuổi.

"Hả?" Khâu Viễn nhướng mày, nhìn thoáng qua Viêm Minh.

"Anh cũng phát hiện đi?" Viêm Minh chỉ thi thể bên trong: "Khuôn mặt thi thể rất an bình, ở trên mặt cô ấy căn bản không có cảm giác đau đớn khi bị mổ bụng... Anh nhìn thi thể kia." Viêm Minh vừa nói, vừa kéo một ngăn tủ khác, kéo khóa túi ra.

"Thi thể này cũng như vậy." Khâu Viễn kinh ngạc nhìn thi thể bên trong kệ đông lạnh, cũng là khuôn mặt an bình, hai cái thi thể song song nằm ở bên trong kệ đông lạnh, Khâu Viễn vuốt cằm: "Cả hai người đều giống như không có cảm giác đau đớn, thống khổ. Kỳ quái a..."

"Răng rắc"

Viêm Minh và Khâu Viễn đang suy nghĩ vấn đề, đột nhiên nghe được âm thanh như vậy vang lên giữa phòng đông lạnh im lặng, trống trải, hai người đều không hẹn mà cùng hoảng sợ, sau đó nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.

Địch Hạo đẩy cửa ra tiến vào: "Ý? Anh Khâu, anh cũng ở chỗ này à."

Anh Khâu... Khâu Viễn giật khóe miệng," Cậu tới đây làm gì?"

"À, tôi tìm Viêm Minh có chút việc."

"Chuyện gì?" Viêm Minh đóng hai ngăn đông lạnh lại, sau đó hỏi.

"Tôi có chuyện cần hỏi cậu chút, cậu ở đây tiếp nhận thi thể, có thai phụ hay không? Hơn nữa là thai phụ một người hai mệnh?"

Khâu Viễn và Viêm Minh kỳ quái nhìn thoáng qua, đều không hẹn mà cùng đặt ánh mắt ở hai ngăn đông lạnh vừa rồi.

Khâu Viễn mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi Bành Vũ gọi điện cho tôi nói cậu ấy có một người bạn, vợ đã sinh ở bệnh viện, đứa trẻ tuy rằng thuận lợi sinh ra, nhưng là cô ấy bị dọa đến tinh thần có chút hoảng hốt, Bành Vũ nói lúc cậu ấy đi thăm hai người họ, phát hiện đứa bé kia có chút không thích hợp, tràng hạt có phản ứng, trên người đứa trẻ dường như có âm khí. Theo bạn của Bành Vũ nói, vợ cậu ấy lúc sắp sinh ở cùng một thai phụ khác, ngày hôm sau không biết ai dùng phương thức tàn nhẫn lấy đứa bé ra đưa đi rồi, tôi cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, liền nghĩ đến hỏi Viêm Minh một chút, gần đây có thi thể nào như vậy không"

Viêm Minh gật đầu, chỉ chỉ hai ngăn đông lạnh vừa đóng: "Ở bên trong, tổng cộng có hai thi thể."

Địch Hạo kinh ngạc nhìn hai người: "Nói như vậy, vừa rồi hai người đang xem hai thi thể đó"

Khâu Viễn gật đầu: "Không sai, bởi vì thủ pháp giết người tàn nhẫn, cho nên lần này vụ án giao cho tổ trọng án chúng tôi, vốn đang nghĩ là vụ án bình thường, nghe cậu nói như vậy, vụ án này chỉ sợ phải giao lại cho phòng đặc biệt rồi. Cậu cùng tôi lên trên xem tài liệu đi."

Địch Hạo gật đầu.

Viêm Minh mở miệng nói: "Vậy hai người đi lên đi, dù sao tôi cũng xem qua tài liệu, tôi ở đây giải phẫu hai thi thể kia một chút, nhìn xem có thể phát hiện manh mối nào không."

Hai người gật đầu, liền rời đi.

Biệt thự nhà họ Tần, sau khi Tần Chí đón cha mẹ, lo liệu một chút chuyện rồi liền đi làm, Tần tiểu đệ bởi vì không có tiết học, cũng bị Tần Chí lôi kéo đến công ty.

Chu Uyển ngồi ở trên sô pha, ôm Chu Diệu mở miệng hỏi: "Diệu Diệu à, chú của cháu đã tìm cho cháu một nhà trẻ rất tốt, chúng ta ngày mai liền đi học được không? Hay cháu vẫn muốn ở nhà một thời gian để thích ứng."

Chu Diệu lắc đầu: "Đi nhà trẻ ạ."

"Được chứ, Diệu Diệu của chúng ta thật ngoan." Mẹ Chu lôi kéo tay nhỏ của Chu Diệu: "Đi nhà trẻ, nếu cháu kết bạn với ai thì phải nói cho bà nha, đến lúc sinh nhật ông cố, Diệu Diệu cũng có thể mời bạn tới đây chơi."

Chu Diệu nghĩ một chút, gật đầu, tuy rằng bé không cho rằng những đứa trẻ ấu trĩ ở trường mẫu giáo có thể kết bạn với bé.

Buổi chiều, Viêm Minh khám nghiệm xong thi thể, tìm Địch Hạo và Khâu Viễn, muốn nói cho hai người kết quả nghiệm thi.

"Có cơm không, tôi đói bụng, muốn vừa ăn vừa nói." Viêm Minh ngồi ở ghế của mình, gõ gõ cái bàn, ý là —— nếu không có cơm, liền không nói.

Khâu Viễn kêu Từ Tử Hạo đi mua một phần cơm về, sau đó đặt ở trước mặt Viêm Minh: "Ăn đi."

Viêm Minh cầm lấy đôi đũa, quả nhiên vừa ăn vừa nói," Lúc tôi khám nghiệm thi thể, phát hiện hai thi thể kia thật sự có chút cổ quái." Nói xong ăn một muỗng cơm to.

"Cổ quái ở đâu?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Viêm Minh nhai xong, tiếp tục nói: "Hai thi thể kia đều là bị phá từ trong bụng ra ngoài." Tiếp tục múc một muỗng cơm.

Khâu Viễn nhíu mày: "Từ bên trong phá ra?... Chẳng lẽ là đứa trẻ trong bụng tự mình đi ra?"

Viêm Minh đang ăn cơm gật đầu, sau đó nuốt xuống tiếp tục nói: "Tôi nhìn bụng của hai thai phụ, bên ngoài hoàn hảo, nhưng là bên trong có rất nhiều dấu răng nhỏ."

"Dấu răng!..." Từ Tử Hạo kinh ngạc kêu lên: "Sao có thể, đứa trẻ còn chưa sinh ra sao lại có răng!"

Đám người Địch Hạo ngó Từ Tử Hạo —— việc này là trọng điểm sao.

Tiêu Kiền có chút không thể tin hỏi: "Chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng tự mình đi ra, giết mẹ của mình sao?"

Viêm Minh mở miệng nói: "Tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng bụng của hai thi thể bị cắn chỉ còn một tầng da, nếu đứa trẻ bên trong muốn đi ra, chỉ cần nhẹ nhàng chọc thủng là có thể đi ra."

"A!..." Từ Tử Hạo và Tiêu Kiền đều hít khí lạnh, hiển nhiên đây là chuyện khủng bố nhất họ từng tiếp xúc khi nhận thức mấy chuyện thần quái.

"Sao lại thế này? Đứa trẻ trong bụng hai thai phụ sao lại xuất hiện chuyện này?" Khâu Viễn nhăn chặt mày hỏi.

Viêm Minh ăn xong một miếng cơm, nói tiếp: "Hơn nữa tôi xem xét một chút thân thể của họ, phát hiện trên người hai thai phụ không có bất kỳ giấu vết giãy dụa, khuôn mặt an nhiên, thật giống như chết trong lúc ngủ mơ, hoàn toàn không có cảm giác gì."

Địch Hạo gật đầu: "Thật rất kỳ quái, Bành Vũ nói cho tôi, vợ bạn cậu ấy nằm ở bên cạnh thai phụ bị sát hại kia, cả buổi tối không nghe được bất kì tiếng động gì."

"Hơn nữa mọi người có thấy kỳ quái không." Từ Tử Hạo vuốt cằm nói: "Lúc ấy thai phụ thứ hai bị giết, không phải ở phòng đơn, bên cạnh còn có vợ của bạn Bành Vũ mà Địch đại ca nói."

Mọi người nhìn Từ Tử Hạo —— nói chuyện dư thừa.

Từ Tử Hạo vỗ bàn: "Không cần biết tôi có nói dư thừa không, đây là mấu chốt a! Mọi người vẫn chưa phát hiện sao?"

Tiêu Kiền nghi hoặc hỏi: "Phát hiện cái gì?"

Từ Tử Hạo thở dài: "Đội trưởng anh cũng không biết sao! Anh thế nhưng đều không có phát hiện?"

Khâu Viễn mắt trợn trắng, gõ đầu Từ Tử Hạo một cái: "Được rồi, đừng khoe khoang, nhanh nói."

Từ Tử Hạo nâng giọng nói: "Tôi nói, mọi người đều tập trung vào hai người chết, nhưng mọi người có phát hiện không, hai người chết đều không quen biết đối phương, nói cách khác hung thủ là tùy ý chọn người..."

"Hung thủ không phải đứa trẻ trong bụng sao?" Tiêu Kiền kỳ quái hỏi.

Từ Tử Hạo lắc đầu," Cậu ngốc a, cho dù là đứa nhỏ trong bụng, thì khẳng định cũng có người dùng tà thuật."

"À."

"Nói tiếp đi." Địch Hạo mở miệng nói.

"Nếu hung thủ có thể là tùy ý giết người, thứ hắn muốn là đứa trẻ trong bụng, vậy tại sao lúc ấy thai phụ ở cùng với nạn nhân thứ hai lại không bị gì? Hơn nữa cuối cùng còn thuận lợi sinh con ra."

Khâu Viễn gật đầu: "Thật sự rất kỳ quái, chúng ta thế nhưng đã quên chuyện này, nếu mục đích của hung thủ là đứa trẻ trong bụng, vì sao vợ của bạn Bành Vũ không bị gì?"

"Cũng chưa chắc là không xảy ra việc gì, vợ của bạn Bành Vũ có thể cũng bị ảnh hưởng, ít nhất Bành Vũ phát hiện con của bạn cậu ấy có âm khí." Địch Hạo nghĩ một chút nói: "Chúng ta vẫn nên đến xem đứa trẻ đó, tìm manh mối."

"Ừ, tốt nhất là như vậy." Khâu Viễn gật đầu: "Tôi đi điều tra thân phận hai nạn nhân một chút, có thể sẽ có phát hiện thêm."

"Ừ."

Sau khi mọi người giải tán, Địch Hạo tan làm sớm, liền đi đón Thất Thất, bởi vì phòng đặc biệt không có quy định thời gian tan làm, hơn nữa Địch Hạo còn phải chăm sóc Thất Thất, cho nên Địch Hạo đều tan tầm lúc đón Thất Thất.

Đi đến bãi đỗ xe, vừa định mở cửa xe, Địch Hạo dừng một chút, nghi hoặc nhìn về phía sau —— vừa rồi trong nháy mắt, cậu đột nhiên phát giác có người đang theo dõi cậu. Cũng không biết có phải ảo giác hay không.

Địch Hạo quay đầu nhìn nửa ngày, không có phát hiện cái gì, vì thế lên xe lái đi.

Đi vào nhà trẻ Thần Tinh, Địch Hạo nhìn trái nhìn phải —— không có xe của Tần Chí, cậu liền thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn có chút rầu rĩ, đóng cửa xuống xe, thông báo với bảo vệ một chút, đăng ký qua cổng, Địch Hạo liền vào nhà trẻ, lúc này nhà trẻ đã có rất nhiều phụ huynh tới đón con, nhìn bọn nhỏ hoặc cười hoặc khóc bộ dáng ngây thơ, trong sáng, Địch Hạo cười, nói thật, vụ án lần này khiến cậu có cảm giác không dễ chịu, bởi vì người bị hại không chỉ có thai phụ mà còn có thai nhi, còn là một sinh mệnh chưa ra đời, thậm chí có khả năng những đứa trẻ đó bị người khác tra tấn, bị lợi dụng.

Thở dài, Địch Hạo đi tới phòng học lớp một, xuyên cửa sổ nhìn qua, Thất Thất và hai bạn nhỏ đang chơi xếp gỗ, trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn đều là tươi cười.

Đi vào gõ cửa, Thất Thất liền phát hiện cậu, lập tức chạy như bay lại đây, Địch Hạo chào hỏi với thầy Ôn, liền mang theo Thất Thất rời đi.

"Bảo bối, hôm nay chơi vui không?"

"Vui ạ." Thất Thất tươi cười: "Hôm nay thầy Ôn còn khen con, bởi vì con sau khi ăn cơm trưa xong, quét tước bàn học sạch sẽ."

"Oa, bảo bối Thất Thất của chúng ta thật tuyệt." Địch Hạo cười tủm tỉm khen ngợi Thất Thất.

Thất Thất ưỡn bộ ngực nhỏ —— đó là tất nhiên a.

"Đúng rồi, ba ba, hôm nay giữa trưa chú tới thăm con." Thất Thất nâng đầu nói với Địch Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net