Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 54: Phải gọi là anh

XSong8

Bởi vì tính chất đặc thù của nghề nghiệp Địch Hạo, cho nên Bành Vũ trước nay đều không nói với người khác, hơn nữa cho dù nói ra, đoán rằng người khác cũng sẽ khịt mũi coi thường —— tỏ vẻ hiện tại đã là thời đại nào, còn ai có thể tin quỷ thần sao. Cho nên hiện tại người đàn ông này nghe Bành Vũ giới thiệu Địch Hạo như vậy, còn kêu Địch Hạo đến xem vợ và con của anh ta, mới có thể kinh ngạc như thế. Chẳng qua trong khoảng thời gian này người đàn ông đã đưa vợ và con đi khám bệnh rất nhiều lần, đều không có kết quả gì, lúc này nghe thấy Bành Vũ giới thiệu bạn mình như vậy, ngoại trừ kinh ngạc và hơi khó hiểu, nhưng cũng không có nhiều cảm giác chán ghét, có lẽ cũng là vì Địch Hạo là do Bành Vũ mang lại đây, dù thế nào anh ta cũ tin rằng Bành Vũ sẽ không làm điều bất lợi với anh ta.

Địch Hạo nhìn người đàn ông ngoại trừ kinh ngạc cũng không có cảm xúc phản cảm gì, lập tức vươn tay, mở miệng nói: "Chào anh."

Người đàn ông thu hồi biểu cảm kinh ngạc , bắt tay với Địch Hạo: "Xin chào, tôi tên Quách Hựu, cậu có thể kêu tôi là Quách Tử giống Bành Vũ."

Địch Hạo cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Bành Vũ.

Bành Vũ hiểu ý, quay đầu nói với Quách Hựu: "Vợ và con cậu đâu rồi, để Địch Hạo đi nhìn xem."

Quách Hựu nhìn Địch Hạo một cái, sau đó gật đầu: "Họ ở trong phòng, hai ngươi đi theo tôi."

Quách Hựu dẫn hai người đi đến một gian phòng, đẩy cửa ra, Địch Hạo và Bành Vũ thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa , không khỏi nhìn nhau —— khó trách Quách Hựu thoạt nhìn tiều tụy như vậy, lúc này tình hình trong phòng xác thật có chút quỷ dị. Một người phụ nữ đang tựa trên giường, tóc dài rối tung, ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm bụng mình, trong miệng không biết đang thì thầm gì, mép giường có một cái nôi nhỏ, bên trong xem ra là đứa trẻ, đứa trẻ trong nôi cũng không ngủ, trợn tròn mắt nhìn, chẳng qua đứa nhỏ này rất an tĩnh, giống như không có cảm giác gì với chung quanh, không khóc không nháo, có chút ngây dại giống mẹ mình.

Quách Hựu nhìn thoáng qua vợ và con, bất đắc dĩ thở dài: "Sau khi vợ tôi ở bệnh viện bị dọa sợ, liền biến thành như vậy, tôi biết cô ấy là bị kích thích, tuy rằng tôi không chứng kiến cảnh tượng lúc ấy, nhưng nghe người ta nói cũng rất khủng bố, tôi đã mang cô ấy khám nhiều bác sĩ, đều không khám được gì... Đứa trẻ cũng... Ai."

Địch Hạo đi đến mép giường, vươn tay vẫy vẫy trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ không có phản ứng gì, sau đó Địch Hạo quan sát cô ấy thật gần, lại quay đầu nhìn đứa trẻ trong nôi: "Không có việc gì, chỉ là bị yểm thôi, rất dễ giải quyết."

Quách Hựu nghe xong mở to hai mắt kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"

"Ừm." Địch Hạo gật đầu, sau đó vươn tay trái, ngón trỏ và ngón giữa đặt gần nhau, đặt lên trán đứa trẻ, lấy linh khí biến thành linh lực, quấn lấy âm khí trong đứa trẻ, dẫn âm khí ra lòng bàn tay, linh khí triệt tiêu âm khí, Quách Hựu và Bành Vũ liền nhìn thấy sau khi Địch Hạo bỏ tay ra, đứa trẻ khóc rống lên, Quách Hựu vội vàng tiến lên bế con, run rẩy ôm vào trong ngực, cũng không biết là nên khóc hay cười.

Địch Hạo lấy ngón tay đỡ môi, hướng về phía Bành Vũ nhướng mày —— Ai da, là con gái à.

Người đàn ông dỗ được con, lại nôn nóng nhìn về phía vợ mình, phát hiện vợ vẫn ở trạng thái cũ, không khỏi nhìn về phía Địch Hạo: "Vậy.... vậy, vợ của tôi..."

Địch Hạo nhìn về phía người phụ nữ trên giường : "Con của anh dễ giải quyết, chỉ cách bụng bị ảnh hưởng mà thôi, nhưng vợ anh lại tiếp xúc gần với những thứ không tốt lành gì, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy, nếu để cô ấy tỉnh lại, cần có một giọt máu của con anh, dù sao trẻ con có linh khí thuần khiết nhất, thuần khiết vô cầu, hơn nữa là máu cùng huyết thống có thể đánh thức thần chí vợ anh, để vợ anh tỉnh táo lại."

Quách Hựu nhìn thoáng qua con mình, sau đó hỏi Địch Hạo: "Chỉ cần một giọt máu là được sao?"

Địch Hạo gật đầu: "Ừ."

"Vậy... Lấy ra như thế nào, trẻ con nhỏ như vậy, ở đây tôi cũng không có công cụ" Người đàn ông khó xử nói, chỉ một giọt máu mà thôi cũng không có gì khó, chính là không có công cụ lấy máu.

"Tôi có cách, hơn nữa sẽ không khiến con anh bị thương... Tuy rằng cách này có chút chậm." Địch Hạo mở miệng nói, sau đó đi đến bên người Quách Hựu, nhẹ nhàng cầm tay đứa trẻ, chậm rãi xoa bóp, từ cánh đến đầu ngón tay, dùng linh khí dẫn máu trong tay đứa trẻ, sau một lúc lâu, Quách Hựu mở to hai mắt nhìn ngón trỏ của con mình có một giọt máu rơi xuống, Địch Hạo vội vàng dùng ngón trỏ tiếp được, nói với Quách Hựu đang kinh ngạc không biết nói gì: "Được rồi, phương pháp này tuy là lâu một chút, nhưng không đau, không cần lo lắng con của anh, sẽ không có ảnh hưởng gì."

Quách Hựu ngây ngốc gật đầu, liền thấy Địch Hạo nâng ngón trỏ đi đến bên người vợ mình, sau đó đem máu bắn lên người vợ mình, sau khi giọt máu kỳ dị thấm qua da, vợ hắn run run một chút, Địch Hạo làm một thủ quyết đặt lên đầu vợ Quách Hựu.

Quách Hựu kinh ngạc kêu một tiếng —— bởi vì vợ anh ta ngất đi rồi.

Địch Hạo xua xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, chờ cô ấy tỉnh lại thì tốt rồi."

"Ồ." Quách Hựu ngây ngốc gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái đối với Địch Hạo.

"Làm phiền anh một chuyện được chứ?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Quách Hựu vội vàng nói: "Cậu nói đi, chuyện gì cũng được."

Địch Hạo cười: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là chờ vợ anh tỉnh lại, phiền anh giúp tôi hỏi cô ấy một chút, người phụ nữ ở chung với cô ấy có hành vi gì khác lạ không? Nếu có , phiền anh gọi điện thoại cho tôi thông báo một tiếng."

"À, không thành vấn đề, nhưng mà, ý các anh là, chẳng lẽ kẻ giết hại thai phụ kia..."

Bành Vũ vỗ vai Quách Hựu: "Quách Tử, những việc này cậu không cần suy xét, cũng đừng hỏi, dù sao vợ và con gái cậu cũng không có việc gì, cậu cứ lo thật tốt sinh hoạt của mình, có một số việc biết càng ít càng tốt."

Quách Hựu im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Tớ đã biết, mọi người yên tâm, sau khi tôi hỏi vợ mình sẽ thông báo cho hai người"

"Được, làm phiền anh rồi."

Địch Hạo và Bành Vũ đi khỏi nhà Quách Hựu, Bành Vũ vỗ vai Địch Hạo: "Có tìm được manh mối gì từ vợ và con của cậu ấy không?"

Sắc mặt Địch Hạo lúc này có chút không tốt, gật đầu: "Tuy rằng âm khí trên hai người họ rất ít, nhưng khiến cho tôi cảm thấy tà tính rất cao, cũng may hai người họ không trực tiếp tiếp xúc với thứ đó, nếu không có thể sống hay không rất khó nói, nhìn dáng vẻ, có khả năng rất lớn là có người nuôi tiểu quỷ, tà tính trên âm khí rất lớn."

Bành Vũ nghi hoặc nhìn Địch Hạo: "Nếu thật sự có người nuôi tiểu quỷ, vì sao vợ và con của Quách Tử không bị gì?"

Địch Hạo cũng hoang mang lắc đầu: "Tớ cũng không rõ ràng lắm."

"Chẳng lẽ có mục đích nào đó?" Bành Vũ nói thầm.

"Mục đích?" Địch Hạo quay đầu nhìn về phía Bành Vũ, sau đó gật đầu: "Có lẽ là xuất phát từ mục đích nào đó, tớ..." Địch Hạo đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đường cái đối diện.

"Làm sao vậy?" Bành Vũ thấy Địch Hạo nói chuyện một nửa, còn dừng bước chân, không khỏi mở miệng hỏi.

Địch Hạo cau mày —— vừa rồi lại cảm giác ở đường cái đối diện có người theo dõi cậu, nhưng khi ngẩng đầu cũng không có điểm gì bất thường. Thấy Bành Vũ còn đang nhìn mình, Địch Hạo lắc đầu," không có gì... Chúng ta đi đón Thất Thất đi." Nói rồi bước đi trước.

Bành Vũ gãi đầu: "Sao cứ kỳ kỳ quái quái như vậy, chắc chắn có chuyện gạt mình..."

Chu Diệu ngồi xếp bằng trên tấm thảm mềm, ở giữa hai đùi là một quyển sách, nhưng mà lúc này Chu Diệu cũng không có đọc sách, mà hai tay đặt trên đùi, nhìn đứa trẻ đối diện —— Thất Thất, lúc này Thất Thất đang chơi trò xếp hình, Chu Diệu nhìn thoáng qua còn chưa ghép được một nửa, nhìn thoáng qua phần đầu liền có thể thấy được là dê lười biếng (Cái con dê trong bộ phim "Cừu vui vẻ và sói xám" ấy). Tuy rằng sống ở nước ngoài, nhưng bé thường xuyên bị người trong nhà bắt xem hoạt hình đặc biệt là hoạt hình Trung Quốc, tuy rằng mỗi lần đều ghét bỏ phim hoạt hình trẻ con, nhưng là Chu Diệu cũng không thể không xem vì sự bắt ép của người lớn, lúc này Chu Diệu thấy rất may mắn vì mình đã xem phim hoạt hình, bằng không thật sự không biết Thất Thất hiện tại đang ghép cái gì.

Thất Thất ngẩng đầu nhìn nhìn Chu Diệu, phát hiện Chu Diệu không có đọc sách, mà là đang xem mình chơi ghép hình, vì thế cầm lấy một mảnh hỏi: "Diệu Diệu, anh muốn chơi ghép hình cùng em sao?"

Chu Diệu nghĩ một chút, gật đầu, sau đó đặt sách ở một bên, rồi đi đến bên cạnh Thất Thất: "Anh muốn em gọi là anh, không được gọi là DIệu Diệu."

Thất Thất nghiêng đầu: "Vì sao a?"

"Bởi vì anh lớn hơn." Chu Diệu ghép một mảnh xếp hình

"À, được rồi." Thất Thất nhớ Chu Diệu trước đó có hỏi sinh nhật của mình thì ra là vì lí do này a.

Chu Diệu vỗ đỉnh đầu Thất Thất: "Thật ngoan."

Tần Chí lúc đến đây, nhìn thấy hình ảnh Chu Diệu đang thân thiết cùng Thất Thất chơi ghép hình, tuy rằng dặn dò Thất Thất làm bạn với Chu Diệu, nhưng Tần Chí thật sự không nghĩ tới hai đứa nhỏ có thể thân tới vậy, bởi vì Chu DIệu từ nhỏ đã già dăn hơn những đứa trẻ khác, đều rất khó chơi chung với những đứa trẻ cùng lứa, không nghĩ tới có thể ở chung với Thất Thất tốt như vậy. Tần Chí cười, đi vào.

Chu Diệu ngồi vị trí đối diện cửa, cho nên liền phát hiện Tần Chí, lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm trang gọi: "Chú họ."

Khóe miệng Tần Chí khẽ giật —— đứa nhỏ này rốt cuộc giống ai?

Thất Thất nghe thấy Chu Diệu gọi, cũng quay đầu lại, cười tủm tỉm hướng về phía Tần Chí vẫy tay: "Chào chú ạ."

Tần Chí đi đến bên người hai đứa trẻ, ngồi xổm xuống hỏi Thất Thất: "Ba con còn chưa tới đón sao?"

Thất Thất gật đầu: "Ba ba chưa tới nhưng rất nhanh sẽ tới thôi."

"Vậy ra ngoài cửa chờ ba với chú đi, trong xe chú có bánh kem mới mua."

Mắt Thất Thất sáng rực lên, dùng sức gật đầu," "Được ạ được ạ." Sau đó nói với Chu Diệu: "Diệu Diệu, chúng ta dọn trò chơi ghép hình này đi, ngày mai lại chơi"

Chu Diệu gật đầu, thu dọn cùng Thất Thất, chờ sau khi dọn xong liền nhớ đến một chuyện, lúc này Thất Thất đã chạy đến bên người Tần Chí, Chu Diệu ở phía sau nhỏ giọng nói thầm: "Đã kêu gọi là canh mà."

Tần Chí nghe thấy lời Chu Diệu, quay đầu lại kéo Chu Diệu qua, nhướng mày hỏi: "Sao nào, cháu rất thích Thất Thất sao, muốn em ấy làm em trai sao?"

Chu Diệu gật đầu "Vâng, cháu thích Thất Thất, muốn em ấy làm em trai."

Tần Chí cười: "Vậy anh trai phải chăm sóc em trai nha"

"Vâng, tất nhiên rồi ạ." Chu Diệu vỗ ngực: "Cháu chắc chắn sẽ chăm sóc cho em trai."

Thất Thất cũng ngẩng đầu nói với Tần Chí: "Cháu cũng sẽ chăm sóc Diệu Diệu."

Chu Diệu đề cao âm điệu một chút: "Đã nói phải gọi là anh."

Tần Chí cúi đầu, liền thấy Thất Thất hắc hắc hắc cười không ngừng, rõ ràng là đang trêu chọc Diệu Diệu.

Còn chưa đi tới cửa, liền thấy hai người đối diện đi tới, Tần Chí nheo mắt.

Thất Thất buông tay Tần Chí ra, hoan hô một tiếng chạy tới," Cha nuôi!"

Bành Vũ ôm chặt Thất Thất, dùng sức cọ: "Ai u, Thất Thất bảo bối, cha nuôi nhớ con muốn chết."

"Cha nuôi sao lại tới đây?" Thất Thất ôm cổ Bành Vũ hỏi.

"Cha nuôi đã lâu không gặp con, lại đây thăm con nha" Bành Vũ ôm Thất Thất, lấy mũi mình chạm mũi Thất Thất.

Thất Thất cười hì hì: "cha nuôi bận sao, ba ba cũng nói, cha nuôi gần đây có rất nhiều việc, Thất Thất sẽ không trách cha nuôi."

"Ha ha, bảo bối của cha nuôi đúng là tri kỷ a." Bành Vũ cười hì hì hôn khuôn mặt nhỏ của Thất Thất một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net