Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 69: Tiến hành nhận mặt

XSong8

Thất Thất hơi suy nghĩ, ngay sau đó liền hiểu —— hai tiểu quỷ đó đang hút sinh khí của Lương Tiếu!

Tình huống hiện tại của Lương Tiếu đang rất nguy hiểm, cho dù hai tiểu quỷ kia không hút cạn sinh khí của Lương Tiếu, chỉ sợ sau khi pháp trận mất đi hiệu lực, Lương Tiếu cũng sống không được bao lâu.

Chuyện liên quan đến tính mạng con người, Thất Thất không nghĩ nhiều liền xông ra ngoài, cũng may pháp trận đã khởi động, hai tiểu quỷ đã vào trong pháp trận hút linh khí của Lương Tiếu, cho dù biết Thất Thất xuất hiện, cũng không thể làm gì. Thất Thất đứng ở bên ngoài pháp trận, có chút nôn nóng nghĩ làm sao cứu Lương Tiếu, hiện tại pháp trận đã khởi động, tùy tiện phá hư pháp trận chắc chắn không được, hơn nữa trước mắt mà nói, Thất Thất cũng không có khả năng làm pháp trận dừng lại an toàn.

Thất Thất nhìn về phía tiểu quỷ hai bên Lương Tiếu, đúng là một nam một nữ, âm dương điều hòa, hình thành Thái Cực, hấp thu sinh khí, như vậy liền hình thành xu hướng tuần hoàn, Thất Thất chớp chớp mắt —— nếu phá vòng tuần hoàn này thì hai tiểu quỷ này không có khả năng tiếp tục hấp thụ sinh khí của Lương Tiếu đi?

Mắt thấy Lương Tiếu càng ngày càng suy yếu, sinh khí trên người cũng dần dần biến mất, Thất Thất nhấp nhấp cái miệng nhỏ, quyết định không thể do dự, ngay sau đó một chân bước vào giữa pháp trận , đồng thời đem linh khí của mình phát ra, phóng thích đến giữa đường di chuyện của vòng tuần hoàn, quả nhiên, sau khi linh khí được đưa vào, vòng tuần hoàn xuất hiện đình trệ, hơn nữa âm khí sinh ra cũng bị linh khí cắn nuốt, nhưng linh khí của Thất Thất rất yếu, liền làm kinh động hai tiểu quỷ. Hai tiểu quỷ ngẩng đầu, nhe răng với Thất Thất, nhưng lại không có cách nào nhúc nhích, bởi vì hai tiểu quỷ này cũng bị khống chế trong pháp trận. Nhưng không nhúc nhích không có nghĩa chúng không làm gì Thất Thất được, Thất Thất ngăn cản chúng hấp thu sinh khí, hai tiểu quỷ dựa vào bản năng, vốn dĩ là Lương Tiếu ở trung tâm trận pháp đem dời lên người Thất Thất! Khuôn mặt Thất Thất biến trắng, nhưng cũng không phải không có khả năng phản kháng giống Lương Tiếu, Thất Thất giống Địch Hạo, đều là linh thể bẩm sinh, với những vật thuần âm sẽ khiến cho chúng kinh sợ, cho nên khi làm trung tâm pháp trận cũng không sợ bị hấp thu sinh khí, nhưng âm khí nhập thể, hơn nữa tác dụng của pháp trận khiến cho Thất Thất ngày càng mê man.

Địch Hạo tùy tiện đỗ xe trước cửa nhà trẻ, liền chạy xuống xe, Khâu Viễn đi theo Địch Hạo: "Chúng ta phải đi đâu tìm Lương Tiếu."

Địch Hạo lắc đầu: "Không biết, trước tới..." Địch Hạo bước chân dừng lại, biểu cảm có chút nghi hoặc nhìn về hướng bắc của nhà trẻ.

"Làm sao vậy?" Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Địch Hạo sắc mặt biến đổi: "Tôi cảm giác được một cỗ âm khí dao động, mau qua đó nhìn xem, khả năng là Lương Tiếu ở nơi đó." Ngay sau đó liền chạy về phía đó.

Thật ra Địch Hạo không chỉ cảm thấy âm khí dao động, mà còn có linh lực cậu rất quen thuộc, mà ở nhà trẻ ai có năng lực này, không thể nghi ngờ chính là con của cậu!

Địch Hạo lòng tràn đầy nôn nóng chạy tới phía bắc nhà trẻ, Khâu Viễn cũng theo ở phía sau. Mà lúc này Thất Thất đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, ngã trên mặt đất có chút chống đỡ hết nổi, trong lúc mơ mơ màng màng, Thất Thất nghe được có người đang nói chuyện, Thất Thất có chút gian nan quay đầu nhìn xem, thế nhưng trong mông lung lại thấy được cậu bé mặc đen đen! Chỉ là bên cạnh cậu bé ấy còn có một người cũng mặc đồ đen.

"Nha, tại sao lại có một đứa trẻ?" Một giọng nói thuần hậu truyền đến, nhưng mà giọng điệu lại có chút cà lơ phất phơ: "Chậc chậc, có thể kiên trì lâu như vậy, đứa nhỏ này năng lực không tồi sao, thật không hổ là con của hắn."

"Đừng nói nhảm nữa, mau ra tay." Cậu bé đồ đen kia tiếng nói non nớt nhưng lạnh băng, cũng đi về phía Thất Thất.

"A nha nha, thiếu chủ, lúc trước cậu đi theo thì chỉ xuất hiện một tiểu quỷ, hiện tại tôi cùng cậu đến, lại xuất hiện hai tiểu quỷ, cậu nói xem tôi có phải phúc tinh của cậu không, nga ha hả." Người đàn ông mặc đồ đen cười hì hì nói, đi theo cậu bé đồ đen.

"Câm miệng." Cậu bé đồ đen lạnh băng nói, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

"Thiếu chủ, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy, người ta thật thương tâm nga." Người đàn ông đồ đen nói, nhưng động tác trong tay không hề chậm.

Cậu bé đồ đen lúc này không tiếp tục để ý tới người đàn ông, mà là nhìn về phía Thất Thất: "Cậu ấy... Có sao không?"

Người đàn ông đồ đen vừa ra tay giải trừ pháp trận, vừa quan sát Thất Thất, trong miệng còn không quên đùa giỡn thiếu chủ nhà mình: "Ai da, thiếu chủ, cậu thế nhưng quan tâm cậu nhóc này nha, cậu mới có mấy tuổi đâu, không nghĩ tới cậu lạnh lùng như vậy, lại là như vậy... Ai nha!"

Cậu bé đồ đen thu hồi tay đang đánh ra hắc quang, xoa bóp nắm tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói nhanh lên!"

Người đàn ông đồ đen bĩu môi, rốt cuộc ngoan ngoãn nói: "Yên tâm đi, thiếu chủ, cậu nhóc này không có việc gì, ba cậu ấy sẽ biết cứu cậu ấy thế nào."

Cậu bé đồ đen gật đầu, không nói nữa.

Thất Thất cảm giác âm khí xâm lấn người mình ngày càng ít, cuối cùng ngừng, nhưng đã có một ít âm khí nhập thể, Thất Thất cảm thấy nếu không phải có linh khí chống đỡ bé đã sớm hôn mê.

Người đàn ông cầm trong tay một chuông hồn, thu hai tiểu quỷ vào bên trong, nói một câu "xong", sau đó đi về phía Thất Thất nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, duỗi tay nhéo nhéo mặt Thất Thất: "Nhóc, nói cho ba nhóc biết, ta và thiếu chủ đã thu phục tiểu quỷ, cứu nhóc, chính là giúp hắn một đại ân, nhóc kêu hắn phải nhớ rõ ân tình này, còn có, kêu hắn tăng cường năng lực đi, hiện tại thế cục đã rối loạn." Sau khi nói xong, người đàn ông xoa xoa đầu Thất Thất: "Không cần dùng linh khí chống cự, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ba nhóc biết cách cứu nhóc tỉnh."

Thất Thất chớp chớp mắt, nhìn gương mặt người đàn ông, cuối cùng khống chế không được hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông lúc này mới đứng lên, bế cậu bé đồ đen đang muốn đi tới: "Ai u, thiếu chủ, hiện tại cậu xem con nhà người ta đã không còn thời gian, ba nhóc ấy sắp tới, chúng ta chạy nhanh đi thôi, bằng không sẽ trở thành hung thủ, còn phải lãng phí thời gian giải thích rõ ràng." Sau đó liền ôm cậu bé đồ đen đang trừng hắn bay đi.

Lúc Địch Hạo chạy tới, liền thấy được Thất Thất và Lương Tiếu cùng nằm ở trên mặt đất, mà xung quanh hiển nhiên hình thành một pháp trận, chẳng qua không biết bị ai phá hư.

"Thất Thất!" Địch Hạo nôn nóng kêu một tiếng, phi như bay chạy tới bên người bảo bối nhà mình, tra xét rõ ràng. Mà cùng lúc đó, Khâu Viễn cũng chạy tới bên người Lương Tiếu, duỗi tay đặt ở mũi Lương Tiếu, nhẹ nhàng thở ra —— may mắn còn thở.

Sau một lúc lâu, Địch Hạo kiểm tra xong thân thể Thất Thất, lại cẩn thận quan sát một chút pháp trận đã bị phá xung quanh, chậm rãi thở ra một hơi đã bị nghẹn từ lâu, nhưng là sắc mặt vẫn khó coi.

Khâu Viễn ôm Lương Tiếu đi tới, cũng cực kỳ lo lắng cho Thất Thất, hắn mở miệng hỏi: "Thất Thất thế nào?"

Địch Hạo bế Thất Thất: "Vẫn ổn." Sau đó nhìn thoáng qua Lương Tiếu trong lòng Khâu Viễn: "Đưa Lương Tiếu vào bệnh viện thuộc cảnh cục đi, tôi nhớ phòng đặc biệt có một phòng bệnh chuyên môn, cậu bé bị mất quá nhiều sinh khí, cần người của phòng đặc biệt chăm sóc."

"Thất Thất thì sao? Không tới bệnh viện sao?" Khâu Viễn nghi hoặc hỏi.

Địch Hạo lắc đầu, nhìn Thất Thất trong lòng: "Tình huống của Thất Thất và Lương Tiếu không giống nhau, nó là bị pháp trận công kích cần giải trận, mà loại giải trận này không cần tới bệnh viện." Sau khi nói xong, Địch Hạo nhấp nhấp môi: "Anh gọi điện cho Tần Chí kêu anh ta tới nhà Bành Vũ."

"A? Gọi cho A Chí? Còn muốn cậu ấy tới nhà Bành Vũ? Tại sao vậy?" Khâu Viễn khó hiểu mở miệng nói.

Tâm trạng Địch Hạo không tốt trừng mắt nhìn Khâu Viễn: "Kêu anh gọi thì anh nhanh làm đi!" Hỏa khí thật rất lớn.

Khâu Viễn không dám hỏi lại, vội vàng gọi cho Tần Chí, kêu Tần Chí tới nhà Bành Vũ, kêu Địch Hạo nói địa chỉ nhà Bành Vũ cho Tần Chí. Tần Chí nghe nói Thất Thất hôn mê bất tỉnh, lập tức bỏ hết công việc, cầm lấy áo khoác liền nhanh chân rời đi, bỏ cả khách hàng đang trao đổi.

Địch Hạo cũng gọi cho Bành Vũ, không giải thích tỉ mỉ tình huống, chỉ kêu Bành Vũ nhanh chạy về nhà, cậu phải dùng Tụ Linh Trận, Bành Vũ vừa nghe liền không mở miệng hỏi cái gì, buông tài liệu trong tay, vẻ mặt nghiêm túc chạy về nhà.

Ra khỏi nhà trẻ Thần Tinh, Địch Hạo ôm Thất Thất ngồi trên ghế phụ, Khâu Viễn thật cẩn thận đặt Lương Tiếu vào ghế ngồi phía sau, ngồi vào vị trí điều khiển liền có chút khó xử —— hắn phải đưa Lương Tiếu đi bệnh viện, nhưng Địch Hạo hiển nhiên muốn tới nhà Bành Vũ, chính là bọn họ lại chỉ có một chiếc xe, nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể kêu Địch Hạo ôm Thất Thất đang hôn mê bắt xe khác.

Địch Hạo nhìn thoáng qua Khâu Viễn, mở miệng nói: "Trước đưa Lương Tiếu đi tới bệnh viện, thuận tiện gọi điện cho Từ Tử Hạo bọn họ, kêu bọn họ đưa Lương phu nhân và mẹ cô ấy tới đó. Tình huống của Thất Thất không gấp. Anh lo liệu cho cậu bé xong lại chở chúng tôi tới nhà Bành Vũ là được."

Khâu Viễn gật đầu, vội vàng lái xe rời đi.

Tần Chí vừa lái xe, vừa gọi cho Tần Hiểu, kêu cậu tới nhà trẻ đón Chu Diệu về, thuận tiện giải quyết một chút chuyện hai đứa nhỏ mất tích. Sau khi ngắt điện thoại, Tần Chí tháo lỏng cà vạt, trong lòng có chút loạn, nghĩ đến Thất Thất hôn mê bất tỉnh, tốc độ lái xe của Tần Chí lại nhanh hơn.

Chờ lo cho Lương Tiếu xong, lúc Khâu Viễn chở Địch Hạo và Thất Thất tới nhà Bành Vũ, Tần Chí và Bành Vũ đã ở nhà.

Tần Chí vừa nhìn thấy Địch Hạo ôm Thất Thất, liền đi tới, sắc mặt không tốt mở miệng nói: "Thất Thất không có việc gì chứ?"

Địch Hạo gật đầu, ôm Thất Thất nói với Bành Vũ: "Mở tầng hầm ra, tớ phải dùng Tụ Linh Trận."

Bành Vũ cũng nóng lòng nhìn Thất Thất, nghe vậy lập tức lấy chìa khóa mở tầng hầm.

Nhà của Địch Hạo so với Bành Vũ nhỏ hơn, cũng không có tầng hầm, cho nên mới quyết định chọn tầng hầm nhà Bành Vũ để tiến hành Tụ Linh Trận.

Địch Hạo ôm Thất Thất đi theo Bành Vũ, Tần Chí cùng Khâu Viễn cũng đi theo tới tầng hầm. Bành Vũ mở đèn trong tầng hầm, một mảnh sáng ngời, tầng hầm rất sạch sẽ, nhìn dáng vẻ thường xuyên quét tước, ở chính giữa có một chiếc giường ngọc, xung quanh có rất nhiều hoa văn, Địch Hạo đặt Thất Thất ở trên giường ngọc.

Bành Vũ nhịn không được nhíu mày hỏi: "Tiểu Hạo! Rốt cuộc sao lại thế này? Thất Thất làm sao mới tỉnh được, sao phải dùng tới Tụ Linh Trận?"

Địch Hạo thở dài: "Cậu không cần lo lắng, Thất Thất chỉ là trúng công kích của Âm dương trận, muốn giải trận thực ra rất dễ."

"Vậy phải làm thế nào?" Bành Vũ mở miệng hỏi.

Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Chí, im lặng một lúc, rồi hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Âm dương trận muốn giải trận tất nhiên yêu cầu âm dương điều hòa, người trúng công kích pháp trận yêu cầu phải có huyết mạch của hai người thân sinh, như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả âm dương điều hòa, ngoài ra, yêu cầu còn lại là có lượng lớn linh khí, để xóa hết âm khí mà âm dương trận xâm nhập"

Bành Vũ hít ngược một hơi khí lạnh: "Huyết mạch của hai người thân sinh! Cậu đi đâu tìm ba còn lại của... Ách."

Tuy rằng Bành Vũ đúng lúc dừng miệng, nhưng Tần Chí và Khâu Viễn cũng đã nghe rõ, Khâu Viễn trong lòng càng là chấn động, hắn đột nhiên nghĩ đến Địch Hạo kêu mình gọi Tần Chí tới, không khỏi nhìn về phía Tần Chí.

Lúc này, Địch Hạo cũng nhìn về phía Tần Chí, bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Đã tìm được rồi."

"Cái gì!"

"Cái gì?"

Một bên là Bành Vũ kinh ngạc hô lên, một bên là giọng nói mê mang của Tần Chí.

Không khí nhất thời lặng xuống, Bành Vũ theo ánh mắt Địch Hạo nhìn về phía Tần Chí, không thể tin chỉ vào Tần Chí, run run giọng mở miệng nói: "Anh ta... Anh ta... Anh ta chẳng lẽ là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net