Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 82: Phân tích

XSong8

"A Chí, Sùng Hoán, tới đây chúng ta phải tách ra tìm kiếm rồi." Khâu Viễn dừng lại nói với Tần Chí.

Thẩm Sùng Hoán gật đầu, lấy hai tấm bùa từ trong túi đưa hai người, cũng dặn dò nói: "Hai ngươi cẩn thận một chút, bùa này có thể ngăn chặn một lần công kích."

Khâu Viễn và Tần Chí nhận lấy, nói cảm ơn, liền mỗi người một hướng phân ra.

Tần Chí cau mày nhìn xung quanh, từ nhỏ hắn từng được huấn luyện từ ngoại cảnh tìm ra dấu vết lưu lại, nếu Địch Hạo bọn họ đi ngang qua nơi này, như vậy khẳng định sẽ lưu lại một ít dấu vết. Nhưng mà một đường đi tới, hắn hoàn toàn không phát hiện bất kì tung tích nào, nói cách khác, hiện tại hắn đi con đường này là không đúng phương hướng, Tần Chí dừng một chút, quyết đoán thay đổi một hướng khác đi tới.

Đi được một lúc, Tần Chí đột nhiên dừng bước, bỗng nhiên quay lại phía sau, lại phát hiện phía sau không một bóng người, nhíu mày, Tần Chí làm bộ dường như không có việc gì, tay xỏ vào trong túi quần, cầm lấy bùa Thẩm Sùng Hoán cho hắn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Thất Thất đi theo Tiêu Diễn ghé vào trên cửa sổ, nhìn không trung, nghi hoặc hỏi: "Anh Tiêu Diễn, tại sao em cảm thấy bầu trời bên ngoài có chút mờ ảo?"

Tiêu Diễn gật đầu, bình tĩnh mở miệng: "Có thể có trận pháp."

Thất Thất nhăn mày, lo lắng nói: "Không biết ba và cha hiện tại thế nào, Thất Thất rất lo lắng."

Tiêu Diễn do dự một chút, quay đầu lại, đặt tay ở trên đầu Thất Thất, chậm rãi sờ soạng một chút: "Đừng lo lắng."

Thất Thất chớp chớp mắt, cười một cái với Tiêu Diễn, tỏ vẻ cảm tạ —— bé rất có niềm tin đối với ba mình, cho tới nay ba chưa bao giờ làm bé thất vọng.

Tần Chí nghe được động tĩnh bên tai, thân thể đã phản xạ nhanh chóng xoay người vọt đến một bên. Hắn vốn dĩ đã tìm được tung tích có người đi qua chỗ này, tuy rằng không biết rốt cuộc có phải Địch Hạo bọn họ hay không, nhưng là có so với không có cái gì cũng tốt hơn, tuy nhiên mới đi không bao lâu liền gặp tình huống này. Tần Chí thừa dịp công kích lần hai còn chưa tới, ngẩng đầu lên xem, phát hiện là một người đàn ông khá nhỏ con, mà thứ vừa rồi công kích hắn là cái roi trong tay người đàn ông.

Tần Chí nhíu mày, hắn có hiểu biết chút ít với việc vật lộn với người và súng ống, nhưng còn cái roi này là thứ có thể công kích từ xa, là thứ vũ khí có niên đại xa xăm, hắn thật sự chưa từng tiếp xúc nhiều, trên thực tế, xã hội hiện đại cũng không có bao nhiêu người lấy roi làm vũ khí, mà hiển nhiên, người đàn ông đối diện cũng không thuộc phạm trù nhân loại, bởi vì phía sau gã có một cái đuôi màu vàng tuyệt đối không dễ khiến người khác bỏ qua.

Tần Chí đề phòng nhìn người đàn ông, nhưng mà người đàn ông đối diện dường như cũng không muốn tiếp tục công kích, vẻ mặt ranh mãnh nhìn Tần Chí, giống như con mèo đùa giỡn con chuột trong tay, không biết khi nào sẽ tiếp tục tấn công Tần Chí.

"Ha hả, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, ta có thể cho người chết thống khoái một chút" Người đàn ông liếm liếm khóe miệng, nhìn Tần Chí mà có chút thèm nhỏ dãi, đương nhiên, đối với người đàn ông một mét chín như Tần Chí, hắn tuyệt đối sẽ không có ý tưởng kì quái gì, mà nhìn bộ dạng này, giống như xem Tần Chí thành thức ăn bỏ vào bụng.

Ánh mắt Tần Chí lạnh băng nhìn người đàn ông, không nói một lời.

Người đàn ông vóc người nhỏ bé là yêu quái, lúc này lại ở dưới ánh mắt của Tần Chí, cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, gã lập tức đem sự sợ hãi này vứt bỏ, hung hăng quất một roi qua. Tần Chí nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nhìn thấy tay người đàn ông di chuyển, phỏng đoán gã chuẩn bị ra roi, thân thể lập tức phản ứng nhanh chóng né sang bên cạnh, nhưng mà tuy rằng tránh thoát quỹ đạo chính của roi, nhưng lúc sau đường roi lệch một chút, xẹt qua quần áo Tần Chí, để lại vết thương ở trên người Tần Chí, vết máu thấm ra ngoài.

Người đàn ông vóc người nhỏ nhắn kia ra sức hít mũi, say mê nói: "Mùi vị của máu... Thật thơm a."

Tần Chí nhìn biểu cảm say mê của gã, nhìn gã một cái, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía trước, lúc Tần Chí vừa chuyển động gã liền cảm nhận được, lúc này thấy Tần Chí không quan tâm hướng về phía gã chạy tới, khóe miệng nhếch lên điệu cười trào phúng, tùy ý giơ tay, tấn công về phía Tần Chí lần nữa, Tần Chí cũng không có né tránh, mà khiến người khác kinh ngạc là, công kích tới trên người Tần Chí , hắn cũng chỉ dừng một chút, cũng không gây trở ngại với động tác của Tần Chí.

Người đàn ông kinh ngạc đến khó tin vào mắt mình, Tần Chí chạy tới trước người gã, dùng tay giấu dao đâm vào ngực người đàn ông, sau đó nhanh chóng nhảy sang bên cạnh.

Người đàn ông che lại ngực mình, đã không kịp tấn công Tần Chí một lần nữa, gã mở to hai mắt, như không thể tin được, người này lại có khả năng làm tổn hại gã! Gã là yêu quái thành tinh! Sao có thể! Người đàn ông dùng đôi mắt oán độc nhìn về phía Tần Chí đã cách xa gã, ánh mắt kia muốn băm Tần Chí thành vạn đoạn, nhưng mà lúc này gã đã bất lực, dù cho gã là yêu, nhưng trái tim đã bị tổn thương cũng sẽ chết, huống chi gã chỉ có thể dùng pháp lực hóa thành hình người, pháp thuật không đủ, căn bản không có năng lực tự cứu mình.

Tần Chí nín thở nhìn gã chậm rãi ngã xuống, sau đó bất ngờ gã từ người biến thành một con... Chồn? Tần Chí nhẹ nhàng thở ra, lấy phù chú trong tay ra, sau đó nắm chặt ở lòng bàn tay, hiện tại, cái bùa này đã vô dụng, hắn mới đi không bao lâu, liền có người mai phục tại nơi này, nói như vậy, Địch Hạo thực sự có khả năng cách đây không xa, mà tựa hồ, kẻ đứng sau cũng đang tìm kiếm đám người Địch Hạo. Tuy nhiên, mặc kệ con đường phía trước như thế nào, Tần Chí biết bản thân tuyệt đối sẽ không lùi bước. Hắn cất bùa vào trong túi, tiếp tục hướng về phía trước tiến lên.

Mà lúc này, Hỏa Lưu Yến đã thành công tìm được chỗ có phản ứng, ở dưới một tàng cây, bốn phía đã cháy đen —— là bị ngọn lửa dưới chân Hỏa Lưu Yến đốt cháy.

Hỏa Lưu Yến biến trở về hình người, đi tới chỗ của Bạch Kỳ và Địch Hạo nói: "Chính là nơi này, nhưng hình như có cái gì ngăn cản ta, bình thường có thể đến gần, nhưng chỉ cần sử dụng linh lực liền không thể tới. Lửa dưới chân ta cũng chỉ có thể đốt cháy tầng ngoài."

Bạch Kỳ vỗ vỗ vai Hỏa Lưu Yến: "Vất vả rồi."

Hỏa Lưu Yến lắc đầu: "Thật ra cũng không phí sức lực bao nhiêu, chỉ là hiện giờ chúng ta tuy rằng tìm được nơi đặt cờ trận, nhưng làm thế nào lấy ra? Cái tên Ly Dao kia tuyết đối đã đặt cấm chế lên cờ."

Địch Hạo vòng quanh cây cổ thụ, một bên mở miệng nói: "Ở đây không có đồ vật nào có thể thiết lập trận pháp, như vậy Ly Dao khẳng định sử dụng đồ vật trong tự nhiên để thiết kế trận pháp, chúng ta tìm nó trước."

Bạch Kỳ và Hỏa Lưu Yến liếc nhau, Hỏa Lưu Yến vò đầu: "Ta đối với vật âm còn có chút lành nghề, nhưng đối với trận pháp thì..."

"Ta có hiểu một chút, nhưng mà ta thấy nơi này cũng không có thứ gì thiết lập trận pháp được." Bạch Kỳ nghi hoặc nói: "Người có nghi ngờ chỗ nào không?"

Địch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía cây cổ thụ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cây này hẳn là có lịch sử trăm năm đi?"

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn cây, Hỏa Lưu Yến kỳ quái nói: "Đại khái là có trăm năm lịch sử, nhưng mà cái này cùng trận pháp có quan hệ sao?"

Địch Hạo suy tư một chút, sau đó nói: "Ngươi xem lá cây ở đây, hiện tại rõ ràng mới tháng 10, nhưng mà lá của nó đều khô vàng, hơn nữa chỗ nó tiếp xúc với cây cũng khô héo."

Bạch Kỳ kinh ngạc nói: "Không sai, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra." Sau đó hắn nhìn về phía Địch Hạo: "Ý của ngươi là, bát đồ tà trận này có khả năng lợi dụng sinh cơ của cây cối mà hình thành? Chính là..."

"Chính là thứ này không thể duy trì năng lượng cần thiết cho bát đồ tà trận." Địch Hạo tiếp tục câu chuyện: "Cho nên, tôi có một ý nghĩ."

"Là gì?" Bạch Kỳ hỏi, Hỏa Lưu Yến cũng nhìn Địch Hạo.

"Về vị trí đặt cờ của Bát đồ trận hai ngàn năm trước, tôi cảm thấy suy đoán trước đó của chúng ta là đúng, tuy rằng bát đồ trận là trận pháp rất tốn linh lực, nhưng tuyệt đối không phải tà trận, mà tám phương vị, đông tây nam bắc, những phương nghiêng, tuyệt đối là hòa hợp, đại biểu cho chính khí, cho nên thiết lập bát đồ trận, vị trí đầu tiên của cờ chắc hẳn là tám hướng này. Mà bát đồ tà trận sau khi được cải tạo không thể nào đặt cờ ở các vị trí đầy chính khí như vậy, nhưng mà một khi di dời vị trí, chắc chắn sẽ yêu cầu năng lượng để bổ sung. Bát đồ trận trước đó đặt theo tám hướng chính, được kết nối và bổ sung cho nhau. Cho dù bát đồ tà trận sau khi được cải tạo, thì tám lá cờ cũng phải được đặt kế tiếp nhau, mà điều này yêu cầu phải có vật trung gian." Địch Hạo nói xong, vỗ vỗ thân cây.

Bạch Kỳ kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là, vật trung gian giữa các lá cờ là cây?"

"Ừm." Địch Hạo gật đầu: "Hai ngươi nhìn đất dưới cây này. Tuy rằng bị Hỏa Lưu Yến thiêu qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra đất ở đây mềm xốp như vừa xới. Cờ trận cần phải vây quanh huyện Phượng Đài, vì phối hợp với vị trí của cờ, mới đem cây này chuyển qua đây, nhưng mà khi chuyển cây qua đây sẽ làm tổn thương rễ cây, hiện tại lại muốn chuyển vận sinh cơ, cho nên cái cây trung gian này mới bị héo rũ."

Hỏa Lưu Yến cùng Bạch Kỳ nhìn kỹ, tức khắc, mắt Hỏa Lưu Yến sáng ngời: "Nếu tám lá cờ này kết nối với nhau, như vậy chúng ta chỉ cần hủy một lá cờ không phải được rồi sao?"

Địch Hạo gật đầu, sau đó giọng điệu vẫn là có chút trầm trọng, thở dài: "Tuy nói vậy không sai, nhưng hủy một lá cờ nói dễ hơn làm, tám lá cờ này tương liên với nhau mà thành, nếu công kích một cái, năng lượng của bảy lá cờ kia cũng sẽ tụ lại để bảo vệ lá cờ này, càng đừng nói còn có cấm chế Ly Dao đã thiết lập."

Bạch Kỳ cũng gật đầu nói: "Không sai, tuy rằng có thể chỉ hủy diệt một lá cờ, nhưng khó khăn cũng rất lớn, tuy nhiên chúng ta cũng phải thử một lần."

"Vậy còn nói gì nữa, nhanh động thủ thôi." Hỏa Lưu Yến nói, liền muốn động tay.

Bạch Kỳ bất đắc dĩ cầm tay Hỏa Lưu Yến: "Đừng tùy tiện động thủ như vậy, trước tiên chúng ta nhìn xem, phân tích một chút nên xuống tay từ đâu cho thỏa đáng."

"Hừ, tên Ly Dao kia có khả năng lập bẫy để dụ chúng ta không?" Hỏa Lưu Yến nhíu mày nói.

Địch Hạo nhìn Hỏa Lưu Yến liếc mắt một cái, mở miệng nói: "Rất có khả năng, ngươi đừng quên, lúc ấy Ly Dao trực tiếp mang Bạch Cơ đi, hoàn toàn không lo lắng chúng ta phát hiện sự tồn tại của bát đồ tà trận."

"Cho nên chúng ta vẫn là cẩn thận chút." Bạch Kỳ cũng nhìn Hỏa Lưu Yến mở miệng nói.

Lúc này Thẩm Sùng Hoán đang đứng dưới một tàng cây, nếu bọn Địch Hạo ở đây khẳng định sẽ phát hiện cái cây này cùng cái cây bọn họ gặp giống nhau, đều khô héo. Hiển nhiên, Thẩm Sùng Hoán cũng chú ý tới điểm này, nhưng mà hắn nắm giữ không nhiều manh mối bằng Địch Hạo, hiện tại Thẩm Sùng Hoán cũng chỉ là cảm thấy cái cây này kỳ quái mà thôi.

Đặt tay ở trên thân cây, Thẩm Sùng Hoán chậm rãi cảm thụ được sinh cơ của cây đang lưu động, phát hiện bắt đầu từ ngọn cây, một luồng sinh cơ cuồn cuộn đang không ngừng chuyển xuống thân cây, rễ cây, mà vị trí đó lại là chỗ Thẩm Sùng Hoán đứng, Thẩm Sùng Hoán buông tay, dọc theo thân cây đi đến trước vị trí kia, ngồi xổm xuống, muốn dùng linh lực nghiên cứu xem có chỗ nào kì lạ, nhưng khi sử dụng linh lực, Thẩm Sùng Hoán giống như bị người khác công kích mạnh, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, lập tức thu hồi linh lực, dùng một cái tay khác để mình tránh sang một bên, chỉ sợ đã bị trọng thương, nhưng cho dù hắn đã tránh rất nhanh, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net