Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 83: Phá trận cùng cố nhân

XSong8

Hỏa Lưu Yến nhìn Bạch Kỳ và Địch Hạo đang nghiên cứu trận pháp: "Làm thế nào để tránh công kích khi phá giải, hai người có manh mối sao?"

Trước đó Địch Hạo và Bạch Kỳ đã thử, phát hiện chỉ cần sử dụng một chút linh lực, trận pháp mà Ly Dao thiết lập sẽ công kích trở lại, rơi vào đường cùng, hai người đành phải thu hồi linh lực, đương nhiên loại phương pháp này tương đối chậm.

Địch Hạo nhíu mày: "Vị trí của cờ trận đã xác định, nhưng lại bị Ly Dao thiết hạ trận pháp bảo hộ, nếu dùng linh lực sẽ bị công kích, nhưng mà nếu không dùng linh lực thì có đào ba tấc, cũng không có biện pháp tìm được cờ trận, vì vậy hiện tại, chúng ta chỉ có thể ra tay với cái cây này trước"

"Vậy phải làm thế nào?" Hỏa Lưu Yến hỏi.

Địch Hạo nhìn về phía Bạch Kỳ: "Ngươi có ý tưởng gì không?"

"Phương pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp tấn công phá hư, nhưng mà cái cây này cũng trong phạm vi bảo hộ của trận pháp, nếu chúng ta công kích, bản thân cũng chịu thương tổn." Bạch Kỳ vuốt thân cây, có chút khó xử nói: " Như lúc nãy chúng ta đã thử, trận pháp của Ly Dao có sức mạnh rất lớn, chúng ta không nhất định nắm chắc được, nếu một lần không thành rất có thể sẽ kinh động đến Ly Dao."

Nhưng mà đám người Bạch Kỳ lại không biết, Thẩm Sùng Hoán sớm đã động vào trận pháp, kinh động tới Ly Dao.

Tần Chí đã đi thử rất nhiều đường, tuy rằng nơi này là dưới chân núi, nhưng trước đó có rất nhiều du khách ở chỗ này du ngoạn, dấu vết lưu lại cũng đủ đảo loạn phân tích của Tần Chí.

"Nha, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được ngươi."

Tần Chí dừng bước, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Bạch Cơ quyến rũ dựa vào cây, vuốt ve ngón tay, dỗi nói: "Lần trước ngươi lại làm người ta bị thương nga."

Thấy Tần Chí không nói lời nào, Bạch Cơ cười duyên: "Sao vậy, sao lại không để ý tới người ta?"

Tần Chí hờ hững nhìn Bạch Cơ, nghĩ một chút, lên tiếng hỏi: "Địch Hạo, bọn họ ở nơi nào?"

"Bọn họ a..." Bạch Cơ xoa xoa tóc: "Bọn họ bị vây trong ngọn núi này, chẳng qua, ngươi không còn cơ hội tìm được bọn họ."

Tần Chí thấy Bạch Cơ gợi lên khóe miệng, móng tay cũng bắt đầu biến dài ra.

"Vẫn còn thời gian, ta giải quyết ngươi trước!" Biểu cảm của Bạch Cơ đột nhiên biến hóa, hung ác nói: "Xem lần này còn có ai có thể giúp ngươi!" Nói xong, Bạch Cơ liền tấn công qua, tốc độ rất nhanh.

Hai mắt Tần Chí hơi co lại, nhưng cho dù thân thể phản ứng nhanh, dưới công kích như vậy, Tần Chí cũng khó khăn lắm mới tránh thoát được, chật vật lăn tại chỗ, nhưng mà trên người vẫn không thể tránh khỏi bị thương, bên ngực trái đã lưu lại bốn vết cào, Bạch Cơ nhân cơ hội máu Tần Chí chưa công kích mình liền rụt về, cho nên không chịu nhiều thương tổn. Thấy Tần Chí tránh thoát công kích, Bạch Cơ cười trào phúng, nhân lúc Tần Chí chưa kịp đứng lên, lập tức ấn Tần Chí xuống trên mặt đất, ngón tay chống trên ngực Tần Chí muốn móc vào, mà lúc này đao trong tay Tần Chí cũng nhanh chóng để phía sau lưng Bạch Cơ, lúc không khí căng thẳng tột độ, đột nhiên, Bạch Cơ hét lên một tiếng, từ trên người Tần Chí ngã qua một bên.

Tần Chí phản xạ nhìn về phía trước, nơi đó đi tới một người đàn ông khá âm trầm.

Bạch Cơ hiển nhiên cũng thấy được người đàn ông, tức khắc an phận đứng lên, che lại chỗ bị người đàn ông đả thương, giọng điệu có chút nghi hoặc: "Chủ nhân?"

Tần Chí nheo lại đôi mắt, nhanh chóng đứng lên, thân thể đứng thẳng, cho dù vừa rồi người đàn ông cứu hắn từ tay Bạch Cơ, nhưng thân phận của người này...

Ly Dao nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng Bạch Cơ: "Ta kêu người làm gì, hả?"

Bạch Cơ co rúm lại một chút: "Cấm chế của cờ trận bị động vào, chủ nhân kêu ta đi xem xét."

"Vậy hiện tại ngươi là đang làm gì?"

Ly Dao gợi lên khóe miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mà Bạch Cơ cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng Ly Dao thật sự chỉ là đơn thuần dò hỏi chính mình.

Sắc mặt Bạch Cơ có chút trắng, chỉ vào Tần Chí: "Chủ nhân, người này cùng một giuộc với bọn họ, nửa đường ta gặp được, cho nên muốn giúp chủ nhân phân ưu..."

Ly Dao hừ một tiếng, Bạch Cơ lập tức dừng nói chuyện: "Ta kêu ngươi làm gì, liền lập tức đi làm, nếu sự tình thất bại... thì người đảm đương nổi sao?"

Bạch Cơ lập tức gật đầu, liền không dám chậm trễ: "Ta lập tức đi."

Ly Dao xua tay, chờ Bạch Cơ rời khỏi, nhìn về phía Tần Chí đang gồng thân thể đứng thẳng một bên, ánh mắt có chút phức tạp.

Tần Chí nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái —— bộ dáng của người này sao giống như có quen biết với hắn vậy.

"Bộ dáng của ngươi vẫn là một chút cũng không thay đổi, nhưng mà..." Ly Dao nhìn vết thương trên người Tần Chí, cười nhạo một tiếng: "Hiện tại thế nhưng biến thành bộ dáng này, ta động ngón tay là có thể đủ giết chết ngươi."

"Anh quen biết tôi?" Tần Chí lãnh đạm mở miệng nói.

Ly Dao lẳng lặng nhìn Tần Chí một lúc lâu, sau đó chậm rãi đến gần Tần Chí, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, giống như muốn xẹt qua miệng vết thương trên người Tần Chí, Tần Chí nghiêng người tránh thoát: "Anh rốt cuộc là ai?"

Ly Dao gợi lên khóe miệng: "Ly Dao, nhớ kỹ tên của ta, a."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tần Chí, Ly Dao đột nhiên giống như bị thần kinh cười phá lên, càng cười càng vui vẻ, nước mắt cũng sắp chảy ra. Sau một lúc lâu, Ly Dao lau lau khóe mắt, nhìn chằm chằm Tần Chí trong chốc lát, sau đó liền không quay đầu lại rời đi.

Sau khi Ly Dao rời khỏi, Tần Chí thở dài nhẹ nhõm một hơi, bả vai thả lỏng xuống, mới phát hiện trong tay nắm chặt dao, ngón tay đã cứng đờ. Tần Chí cau mày đổi dao sang tay khác, vẫy vẫy ngón tay cứng đờ, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Thẩm Sùng Hoán nghỉ ngơi trong chốc lát, liền đi vào dưới tàng cây tiếp tục quan sát, hiện tại hắn đã xác định phía dưới cây này có vấn đề, nhưng mà dưới đó là cái gì, cũng không thể tùy tiện điều tra, vì thế Thẩm Sùng Hoán liền ngồi xổm xuống nghiên cứu, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng xé gió, Thẩm Sùng Hoán xoay người né qua, chờ thấy rõ người tới , Thẩm Sùng Hoán cười nói: "Vậy mà lại gặp người ở đây, thế nào, không sợ ta đánh người về nguyên hình?"

Bạch Cơ hừ một tiếng, ánh mắt ác độc, liền không quan tâm tiếp tục tấn công.

Lông mày Thẩm Sùng Hoán khẽ nhếch, trong lòng có một ít tính toán, ở trong quá trình đánh nhau, Thẩm Sùng Hoán cố ý dẫn Bạch Cơ tới dưới chỗ gốc cây, muốn thử Bạch Cơ, kết quả phát hiện Bạch Cơ công kích quả nhiên tránh cái cây này, Thẩm Sùng Hoán chậm rãi giả vờ như không thể chống đỡ, Bạch Cơ quả nhiên mắc mưu, không có chút nào hoài nghi, bởi vì ả biết lúc trước Thẩm Sùng Hoán kích động cấm chế, khẳng định bị thương.

Ánh mắt Bạch Cơ lộ ra hưng phấn, Thẩm Sùng Hoán trong mắt ả đang dần suy yếu, chỉ cần một kích cuối cùng! Bạch Cơ dùng toàn bộ linh lực của mình, đánh một kích cuối cùng. Lúc Bạch Cơ tấn công tới, ánh mắt Thẩm Sùng Hoán chợt động, thế nhưng cũng vươn tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Cơ, bắt lấy cánh tay Bạch Cơ, đem công kích của ả chuyển đến chỗ cây, sau đó Thẩm Sùng Hoán nhanh chóng thoát khỏi phạm vi cái cây kia, nhìn cây ở dưới một kích toàn lực của Bạch Cơ, quanh thân rung chuyển, lá cây xoàn xoạt rơi xuống, Thẩm Sùng Hoán nhạy bén cảm giác được linh khí đang chuyển động ở đó, mà Bạch Cơ cũng bị linh khí đang dao động đó đả thương kịch liệt, ngã xuống đất không dậy nổi.

Mà lúc này ba người Địch Hạo nơi đó, cũng đã xảy ra biến hóa, Địch Hạo nhìn lá cây đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, ánh mắt biến đổi: "Có người công kích cây ở nơi khác!"

Ba người liếc nhau, Bạch Kỳ nói: "Buồn ngủ gặp chiếu manh (đây là tục ngữ, nghĩa là gặp đúng thứ mình cần), cấm chế yếu bớt, vừa lúc thuận tiện chúng ta hành sự!"

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta động thủ đi!" Hỏa Lưu Yến mở miệng nói.

Cho dù chỗ Thẩm Sùng Hoán đã bị Bạch Cơ động vào cấm chế, nhưng mà uy lực của tám cờ trận không phải thứ Bạch Cơ có thể phá giải, ả nhiều nhất cũng chỉ là ném đá dò đường, cho ba người Địch Hạo cơ hội phá trận pháp hoàn toàn.

Ba người hợp lực, sử dụng toàn bộ linh lực, tấn công cây, trong nháy mắt, cây cối khuynh đảo, một cỗ dao động thật lớn đánh úp lại ba người, cho dù sớm có chuẩn bị, ba người Địch Hạo cũng không tránh khỏi thương tổn, ngực Địch Hạo đau xót, cố nén máu đang cuồn cuộn đi lên, sự tình còn chưa xong, Địch Hạo ra hiệu cho Hỏa Lưu Yến, Hỏa Lưu Yến gật đầu, hóa thân thành hỏa hồ, đi tới trên cờ trận, trong nháy mắt, mặt đất dao động, lửa cháy thẳng xuống dưới mặt đất, tìm được cờ trận, Hỏa Lưu Yến không chút do dự thiêu đốt cờ.

Tần Chí quay đầu nhìn về hướng nghiêng phía trước, không chút do dự chạy qua —— nơi đó có tiếng vang.

Hỏa Lưu Yến thiêu cờ xong, rời khỏi đó ngã xuống mặt đất, miễn cưỡng biến thành hình người, lúc này Bạch Kỳ và Địch Hạo cũng vì linh lực tiêu hao quá độ, sắc mặt trắng bệch, Địch Hạo che ngực ho khan hai tiếng, trước mắt có chút biến thành màu đen.

"Hạo Hạo!"

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Địch Hạo chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên một chút, nghe tiếng bước chân nhanh chóng cách mình ngày càng gần, không ngoài ý muốn được ôm vào trong một lồng ngực rộng lớn, Địch Hạo thở dài một tiếng, khó được không có tránh đi.

Tần Chí sờ đầu Địch Hạo: "Thực xin lỗi, anh tới chậm."

Địch Hạo lắc đầu, cậu biết Tần Chí có thể tìm tới nơi này đã đủ làm cậu cảm động, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi máu, Địch Hạo nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Tần Chí ra, nhìn miệng vết thương trên người Tần Chí, nơi đó vết thương cũ thêm vết thương mới, hết sức chói mắt, Địch Hạo bắt lấy cánh tay Tần Chí, sắc mặt nôn nóng: "Anh bị tấn công? Ai làm anh bị thương!"

Địch Hạo ngẩng đầu: "Anh còn cười? Cười cái mông a! Miệng vết thương có phải rất đau không!"

Ánh mắt Tần Chí dịu dàng, cúi đầu dựa trên mũi Địch Hạo, nhẹ nhàng nói: "Em lo lắng cho anh?"

Địch Hạo cạn lời: "Này rất bình thường đi, dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy."

"Hạo Hạo, không cần giả ngu, em biết anh có ý gì mà."

Địch Hạo quay đầu đi, bên tai có chút đỏ.

Tần Chí nhẹ nhàng hôn lên cái tai đang đỏ lên, không tiếp tục ép hỏi.

Bạch Kỳ nâng Hỏa Lưu Yến dậy, cạn lời nhìn hai người đâng ân ân ái ái: "Cái kia, hiện tại chúng ta trở về đi, còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết."

"À, đi thôi." Địch Hạo cào cào mặt.

Thẩm Sùng Hoán nhìn hồ ly biến về nguyên hình trên mặt đất, tấm tắc hai tiếng, đi lên trước, làm một thủ quyết, đánh lên người Bạch Cơ, khiến ả sau khi tỉnh lại cũng không thể biến về hình người, sau đó xách đuôi Bạch Cơ lên, xoay người rời đi.

"Reng reng..."

Thẩm Sùng Hoán kinh ngạc lấy di động ra —— thế nhưng có tín hiệu?

Thấy rõ người gọi tới, Thẩm Sùng Hoán bắt máy: "Ai nha, Địch Hạo Hạo, cậu giải quyết mọi chuyện xong rồi?... À, được, tôi cũng trở về đây... Hắc hắc, có thu hoạch này... Sao cậu không gọi điện cho Khâu Viễn? Chỉ biết sai khiến tôi, tôi có thể... Alo? Alo?"

Thẩm Sùng Hoán bất đắc dĩ tắt điện thoại, gọi điện cho Khâu Viễn, báo Khâu Viễn có thể trở về. Hiện tại Khâu Viễn đang làm gì? Thật ra hắn cực kỳ may mắn, không gặp phải nguy hiểm nào, nhưng mà... Khâu Viễn nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt mình, rất là cạn lời ——Tên ngốc này rốt cuộc là ai vậy!

Chuyện là thế này, Khâu Viễn đang tìm người, đột nhiên một người đàn ông từ trong bụi cỏ đi ra, nhìn y cũng phải cao trên mét chín, quần áo rách nát, mặt rất anh tuấn, nhưng lại làm người không nỡ nhìn thẳng —— có lẽ ai nhìn một gương mặt hài hước với nụ cười ngớ ngẩn, đều sẽ có loại ác cảm, huống chi người đàn ông này sau khi nhìn thấy Khâu Viễn, thế nhưng còn có biểu cảm anh tuyệt đối là người xấu.

Khâu Viễn giơ ngón tay giữa lên trong lòng —— cho rằng tôi là người xấu thì đừng đi theo tôi! Không cần vừa đi vừa tấn công!

Sau khi Khâu Viễn nhận được điện thoại, Khâu Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tính thoát khỏi người đàn ông trở về, ai biết y vẫn nhắm mắt theo đuôi Khâu Viễn, Khâu Viễn dừng lại muốn nói với y vài lời, y liền trốn rất xa, cầm cành cây phòng bị hắn, Khâu Viễn tiếp tục đi, y liền đi theo, muốn tìm cơ hội xuống tay, thật sự đặc biệt làm khó Khâu Viễn.

"Vì sao cậu đi theo tôi!" Khâu Viễn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nghiêm túc hỏi.

"Người xấu!" Người đàn ông cầm nhánh cây khoa tay múa chân với Khâu Viễn.

Khâu Viễn bóp trán: "Cậu quen tôi sao?"

"... Không quen biết." Người đàn ông thành thật lắc đầu.

"Vậy tại sao cho rằng tôi là người xấu? Cậu rốt cuộc là ai"

Người đàn ông lộ ra biểu cảm mê mang, đột nhiên hít hít mũi, chỉ vào Khâu Viễn nói: "Mùi! Mùi của người xấu!"

Khâu Viễn ngạc nhiên nhìn người đàn ông, cúi đầu ngửi chính mình —— mùi gì cũng không có... Sau đó mới phản ứng lại, mẹ nó, nghe lời một tên ngốc nói, làm loại chuyện này, Khâu Viễn cảm thấy chính mình ngu muốn chết. Hắn xua xua tay: "Cậu muốn thì cứ đi theo đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net