Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 86: Kẻ tập kích

XSong8

Ngày hôm sau, Địch Hạo mang theo một chuỗi đuôi nhỏ đi tới phòng điều tra đặc biệt, tuy rằng nhà trẻ đã khai giảng, nhưng mà bên người Thất Thất nhiều thêm hai tiểu động vật, mà bé cũng không muốn để lại đồng bọn một mình, cho nên Địch Hạo cũng không miễn cưỡng bé, mà thực tế là bản thân Địch Hạo cũng không muốn một mình trông mấy đứa nhóc này, cho nên đơn giản liền đưa toàn bộ tới chỗ làm của cậu.

Lâm Du gõ gõ cằm, hai mắt sáng lên nhìn hai tiểu hồ ly đối diện đang nhảy nhót, dùng ngữ khí thở dài hỏi: "Sao cậu may mắn như vậy, vừa ra ngoài một chuyến liền mang về hai linh hồ, bao nhiêu tiền, bán cho tôi một con?"

Địch Hạo cạn lời sờ sờ cái mũi, không để ý tới lời đùa của Lâm Du, mà nói: "Tôi muốn đi núi Côn Luân một chuyến."

Lâm Du thu hồi tầm mắt, nghĩ đến chuyện vừa rồi Địch Hạo kể với hắn: "Là vì điều tra tên Ly Dao kia? Hay là..."

"Đều có." Địch Hạo có chút chần chờ nói: "Tôi cảm thấy, lần này nhất định phải đi núi Côn Luân một chuyến."

"Ừm, nếu cậu muốn đi, vậy đi đi, gần đây ở phòng đặc biệt cũng không có vụ án nào. Nhưng mà..." Lâm Du liếc mắt nhìn Địch Hạo: "Cậu lại tới đây cố ý thông báo với tôi, không giống tác phong của cậu nha."

Địch Hạo cười hai tiếng: "Sao lại vậy? Tôi vẫn luôn là cấp dưới nghe lời."

Lâm Du xua tay: "Được rồi, cậu rốt cuộc muốn gì?"

Địch Hạo vươn tay, nhắm ngay Lâm Du: "Về chi phí..."

Lâm Du giật giật khóe miệng: "Mẹ nó... Liền biết không phải chuyện tốt."

Trước không nói Địch Hạo ở đây, Tần Chí bên kia trở về, cũng có không ít chuyện phải xử lý, mà trọng điểm là, trừ bỏ những việc này ra, Tần Hiểu cũng đem tới cho hắn không ít phiền phức. Từ khi Tần Hiểu biết thân phận thật sự của Thất Thất, luôn ở trong trạng thái hưng phấn kỳ lạ, đối với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, cũng không tính đột nhiên xuất hiện, mà là đột nhiên biết đứa trẻ mình vẫn luôn thích lại là cháu trai của mình, cảm giác cả người đều giống như uống thuốc kích thích, vì thế sau khi về nhà, thấy ba mẹ, ông bà nội, liền có một chút đắc ý trong lòng —— bọn họ còn không biết chính mình có một đứa cháu trai, muốn nói, lại sợ quyền uy của anh trai, vì thế cả người đều ở trong trạng thái hưng phấn muốn nói lại thôi, vì phòng ngừa quá hưng phấn mà lỡ miệng, Tần Hiểu giống như một cơn gió trở về phòng mình, ai biết mẹ Chu cảm thấy con trai út có chút không thích hợp, liền muốn đi vào phòng xem con trai, nhưng ở cửa lại nghe được" hắc hắc, mình có cháu trai nhỏ... A ha ha... cháu trai nhỏ...", sau khi mẹ Chu nghe thấy nhất thời kinh ngạc, lập tức đẩy cửa ra ép hỏi Tần Hiểu, cuối cùng Tần Hiểu trốn ở trong chăn, hai mắt đẫm lệ mông lung hô: "Mẹ, mẹ đi hỏi anh đi, đừng hỏi con mà!" Xong rồi, anh cậu nhất định sẽ giết cậu!

Mẹ Chu hừ một tiếng, liền muốn đi tìm con trai lớn hỏi rõ ràng, nhưng mà, nghĩ đến con trai lớn không dễ đối phó như con út, cho nên mẹ Chu đem chuyện nói cho mọi người, lúc này, một nhà bốn phụ huynh, đồng lòng hướng về văn phòng Tần Chí xử lí công việc, có thể tưởng tượng Tần Chí đau đầu bao nhiêu, không có biện pháp, Tần Chí đành phải thừa nhận mình có một đứa con, nhưng mà con hắn đang ở cùng người thân khác nên không ở chung với mình, hy vọng người nhà đừng đi quấy rầy bọn họ, chờ thời cơ chín mùi, sẽ mang theo bọn họ cùng nhau trở về. Khi hỏi đứa trẻ là ai, Tần Chí liền chết sống không nói, mẹ Chu cùng cha Tần còn muốn hỏi, ông nội Tần kéo lại, cho một cái ánh mắt, mang theo bọn họ đi ra ngoài. Chờ bốn gia trưởng ra ngoài, Tần Chí đau đầu xoa trán, hắn biết, lấy chỉ số thông minh của ông nội Tần, khẳng định biết đứa bé kia mười phần chính là Thất Thất, cho dù không khẳng định, cũng sẽ điều tra theo hướng đó, đến lúc đó cũng sẽ biết, người bên cạnh hắn chính là Địch Hạo và Thất Thất, nhưng mà, để cho bọn họ đi điều tra đi, hiện tại hắn khẳng định không thể nói ra, ít nhất thân phận của Thất Thất tuyệt đối không thể tự mình nói ra.

Tần Chí xoa bóp tay, đứng dậy đi vào phòng Tần Hiểu. Đến cuối cùng Tần Hiểu thế nào, thì không ai biết được rồi.

Lúc Địch Hạo mang theo Thất Thất với mấy đứa nhỏ bắt ở trong phòng đặc biệt, Bành Vũ đột nhiên gọi điện thoại tới, Địch Hạo bắt máy, nghe được tiếng của Bành Vũ liền biết hắn gặp phiền toái.

"Làm sao vậy?"

Bành Vũ thở phì phò: "Vừa rồi tớ cùng tên ngốc... Mạc Kình, gặp tập kích."

"Cái gì?" Địch Hạo lập tức đứng lên: "Vậy hiện tại hai ngươi..."

"Chúng tớ hiện tại không có việc gì, chính là Mạc Kình bị thương một chút, tớ nghĩ cậu tốt nhất lại đây xem cậu ta một chút." Bành Vũ lo lắng nhìn thoáng qua Mạc Kình: "Tớ sợ kẻ đó sẽ còn quay lại."

"Được, hiện tại tớ liền qua đó."

Địch Hạo tắt điện thoại, Thất Thất nhào lên: "Ba ơi, là cha nuôi? Cha nuôi làm sao vậy?"

Địch Hạo sờ sờ đầu Thất Thất: "Cha nuôi của con không có việc gì, ngoan, hiện tại chúng ta đi tới nhà cha nuôi con."

"Được."

Chờ Địch Hạo mang theo Thất Thất cùng Tiêu Diễn, còn có Hỏa Vân Hỏa Miêu tới nhà Bành Vũ, Bành Vũ đang bôi thuốc cho Mạc Kình.

Sau khi nhìn thấy Địch hạo, Bành Vũ vẫy tay kêu Địch Hạo đi qua, chỉ vào miệng vết thương của Mạc Kình nói: "Cậu nhìn xem."

Trên cánh tay Mạc kình có một vết cào, không thâm, nhưng lại là màu đen, vết thương đó nhỏ giống như sợi dây, thế nhưng lại khuếch tán ra bên cạnh, phía trên cánh tay Mạc Kình đã dùng gân bò buộc chặt lại, mà vết thương trên cánh tay đã được xử lý đơn giản, nhìn tình trạng hiện tại, tốc độ khuếch trương của vết thương giảm bớt rất nhiều.

"Đây là thuốc Mạc Kình dạy tớ sử dụng, nhìn tình hình có vẻ có tác dụng." Bành Vũ ở bên cạnh giải thích nói.

"Ừm." Địch Hạo gật đầu, ngón tay nhanh chóng hoạt động, bóp chặt cánh tay Mạc Kình, sau đó đẩy mạnh một chút, đem sợi đen, kỳ thật cũng chính là khí đen khuếch tán trên tay Mạc Kình chậm rãi đẩy đến miệng vết thương, tiếp theo, Địch Hạo nhìn Thất Thất một cái, kết quả không đợi Thất Thất tiến lên, Tiêu Diễn một bước dài tiến tới, đặt tay trên miệng vết thương của Mạc Kình, khí đenkia giống như chịu không chế, theo tay Tiêu Diễn chậm rãi đi ra, Tiêu Diễn nắm tay một cái, liền khống chế khí đen ở trong tay.

Địch Hạo nhìn Tiêu Diễn: "Cháu biết đây là cái gì?"

Tiêu Diễn lúc này đem kkhí đencất vào trong một cái bình gỗ, nghe vậy gật gật đầu: "Lúc trước có gặp qua, loại khí này không có biện pháp tiêu diệt, chỉ có thể khống chế."

Địch Hạo gật đầu, kỳ thật hắn còn muốn hỏi, Tiêu Diễn khống chế khí đen này thế nào, ngay cả chính cậu, vừa rồi cũng chỉ có thể dùng linh khí bức khí đen ra, mà không phải giống Tiêu Diễn, giống như trời sinh đã có thể khống chế khí đen.

Toàn bộ quá trình Mạc Kình không nói một lời, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu hướng về phía Bành Vũ cười một cái.

Bành Vũ ngẩn người, trong lòng nói —— Cậu nhìn tôi cười làm gì? Cũng không phải tôi cứu cậu.

"Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Bành Vũ thở dài một hơi: "Vốn dĩ hôm nay hai người chúng tớ muốn cùng nghiên cứu dược phẩm, ai biết trong nhà đột nhiên vô thanh vô tức xông tới một người, nếu không phải Mạc Kình phản ứng nhanh, tớ đã bị người kia giết chết, nhưng mà kẻ kia sau khi bị phát hiện, giống như không phải muốn tấn công tớ, mà là Mạc Kình, hắn vẫn luôn muốn bắt Mạc Kình, có điều tên này phản ứng rất nhanh, cuối cùng tuy rằng bị thương, nhưng cũng khiến kẻ kia trọng thương, cho nên kẻ đó cuối cùng chạy rồi."

"Hắn trông như thế nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi, thuận tiện nhìn thoáng qua Mạc Kình, cậu vẫn luôn biết Mạc Kình tuyệt đối sẽ không đơn giản như bề ngoài, không nghĩ tới thì ra cũng có năng lực như vậy.

Bành Vũ lắc đầu: "Tớ không biết hắn trông như thế nào, mặt hắn giống như có một mảng sương đen mờ mờ, căn bản thấy không rõ."

Lúc này, Mạc Kình đột nhiên mở miệng nói: "Giống cái này." Hắn chỉ chỉ cánh tay, mà cánh tay kia vừa rồi có khí đen. Nói cách khác, người nọ dùng khí đen, không chỉ có tập kích Bành Vũ cùng Mạc Kình, đồng thời cũng lợi dụng khí đen che mặt mình.

Địch Hạo nhìn Mạc Kình: "Cậu cảm thấy hắn đối phó cậu là muốn bắt hay giết cậu?"

Mạc Kình không suy nghĩ liền trả lời: "Bắt tôi."

Địch Hạo gật đầu, nói với Bành Vũ: "Hai người chuẩn bị một chút đi, cùng tớ tới núi Côn Luân một chuyến."

"Từ từ, Mạc Kình đi tớ có thể lý giải, tại sao muốn tớ đi?" Bành Vũ bất mãn hỏi —— hắn còn chưa viết luận văn tốt nghiệp đâu.

Địch Hạo nhún vai: "Cậu cảm thấy Mạc Kình sẽ rời cậu đi theo tớ?"

Mạc Kình lập tức lắc đầu: "Không, không muốn đi theo anh." Y nhìn về phía Bành Vũ.

Bành Vũ ha hả cười hai tiếng: "Cậu rốt cuộc vì sao muốn đi theo tôi?"

"Thơm." Mạc Kình không cần nghĩ ngợi trả lời nói.

"Thơm cái đầu cậu!" Bành Vũ bực mình mở miệng: "Cho nên nói, tôi rốt cuộc thơm ở đâu!!!"

Mạc Kình nhún nhún bả vai, nhỏ giọng nói thầm: "Nơi nào cũng thơm."

"Mẹ nó..."

Thấy Bành Vũ và Mạc Kình không có việc gì, Địch Hạo liền mang theo Thất Thất và mấy đứa nhỏ về nhà. Trong lúc Hỏa Vân cứ liên tục nhảy lên nhảy xuống trong xe, kêu Địch Hạo đi mua thịt, Địch Hạo nắm miệng Hỏa Vân, bất đắc dĩ nói: "Mua mua mua, trước đem mấy đứa về nhà rồi đi mua? Siêu thị không cho mang hồ ly."

Hỏa Vân hừ một tiếng, đá Hỏa Miêu trong lòng Thất Thất ra, sau đó tự mình nhảy vào ngực Thất Thất: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện thành hình người!"

"Đúng đúng đúng, năng lực của Hỏa Vân đại gia mạnh như vậy." Địch Hạo tốt tính nói, tới nhà, mở cửa cho bọn họ xuống xe.

"Hửm? Cha à, nhà bên cạnh chúng ta đang tu sửa sao?" Thất Thất đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn sang nhà bên cạnh.

Nhà Địch Hạo cũng rất xa hoa, đương nhiên, vì Thất Thất có thể khỏe mạnh trưởng thành, cậu đặc biệt chọn nơi này, người không nhiều, cũng không ít, một tầng lầu hai cái hộ gia đình, nhà bên cạnh là một đôi vợ chồng trung niên, con của họ đều đã du học.

Chính là nhìn cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, đặc biệt là người phía sau cửa, Địch Hạo cảm thấy mình có loại xúc động muốn lấy một cây búa ra, nhưng mà Thất Thất đã vọt qua: "Cha!"

Không sai, chính là Tần Chí, người sở hữu những đặc điểm giống Mary Sue, Tần Chí tiên sinh dọn tới cách vách Địch Hạo rồi. Sau khi người nhà hắn ép hỏi, Tần Chí liền cảm thấy chính mình cần thiết nhanh chân hơn, để tránh lúc sau bị quấy rối nhiều hơn, hơn nữa, hắn vốn dĩ cũng muốn cách Địch Hạo và Thất Thất gần một chút.

(Mary Sue ý chí nhân vật vạn năng, rất hoàn hảo: có nhan sắc, tài giỏi, giàu có, bla bla bla... tóm lại cái gì tốt nhất trên đời đều thuộc về người đó)

Tần Chí tiếp được Thất Thất chạy lại đây, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nộn nộn của Thất Thất, thành công làm Thất Thất cười nheo mắt lại.

Thất Thất cũng hôn Tần Chí một cái, sau đó hỏi: "Cha ở bên cạnh sao?"

"Ừm." Tần Chí gật đầu, sau đó nhìn về phía Địch Hạo: "Về sau chúng ta chính là hàng xóm."

Địch Hạo bĩu môi, vẫy Thất Thất: "Lại đây."

Thất Thất ôm lấy Tần Chí, có chút không muốn xuống dưới.

Hỏa Vân nóng nảy, nhảy cẫng lên tại chỗ: "Nhanh lên nhanh lên, còn phải đi mua thịt gà lát!"

Tần Chí nhướng mày, nhìn Địch Hạo: "Em còn muốn ra ngoài?"

"Ừm, ba đưa tụi con về trước, còn phải ra ngoài mua đồ ăn." Thất Thất ôm lấy cổ Tần Chí: "Cha đi cùng ba đi."

Tần Chí cười một chút: "Vậy các con ở nhà..."

"Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà." Thất Thất bảo đảm gật đầu, sau đó từ trên người Tần Chí bò xuống dưới, bắt lấy tay Tiêu Diễn, lại dắt hai tiểu hồ ly, vào nhà, ở cửa nhìn hai người.

Địch Hạo có chút dở khóc dở cười —— đây là cả cửa cũng không cho cậu vào, lập tức phải đi mua đồ ăn sao?

Tần Chí thực tự giác ở cửa đổi xong giày, đóng cửa lại, đi đến bên người Địch Hạo: "Đi chưa?"

Địch Hạo gật đầu, kêu mấy đứa nhỏ vào nhà, sau đó đóng cửa lại, cùng Tần Chí xuống lầu.

"Trong nhà có chút biến động, chốc nữa còn có người lại đây tu sửa một chút, cho nên buổi tối hôm nay có thể làm phiền mọi người rồi." Tần Chí mở miệng nói.

"Ồ."

Tần Chí nghiêng đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua Địch Hạo, giống như không nghĩ tới Địch Hạo chỉ có phản ứng đơn giản như vậy.

"Làm gì?" Địch Hạo liếc Tần Chí một cái, đột nhiên thở dài: "Muốn tôi nói, anh thật là phá của, để bọn họ rời đi, khẳng định tốn không ít tiền đi?"

Tần Chí lắc đầu: "Cũng không phải rất nhiều, liền..."

"Dừng dừng dừng, không cần nói với tôi." Địch Hạo che lỗ tai, vừa không muốn biết Tần Chí vì chính mình xài bao nhiêu tiền, vừa sợ chính mình nghe xong sẽ mềm lòng, tuy rằng nhà nơi này cũng không tồi, nhưng so với nhà của Tần Chí, cũng còn kém xa, nhưng mà, hiện tại Địch Hạo chỉ sợ cũng đã mềm lòng, cho nên lúc nghe Tần Chí nói, cũng không có khó xử hắn.

Xem ra biện pháp Mary Sue có đôi khi vẫn là dùng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net