Truyen30h.Net

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 1

Chương 9: Bắt quỷ khúc dạo đầu

XSong8

"Chú ngốc."

Thanh âm nhu nhu mềm mềm truyền đến, Tần Chí ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Thất Thất trong ngực Địch Hạo, bĩu môi nắm ngón tay béo của mình. Cũng có lẽ là cảm giác được Tần Chí đang nhìn bé, Thất Thất ngửa đầu lên, lại nói một câu, "Chú ngốc."

Tần Chí đối với tiểu tử Thất Thất mới quen biết một ngày kia vẫn là rất yêu thích , nghe thấy Thất Thất nói hắn như vậy, cũng không có tức giận.

Ngược lại Tần Hiểu ở sau Tần Chí cười tủm tỉm chọc Thất Thất, "Ai? Tiểu mập mạp, sao nhóc lại nói anh trai anh ngốc a."

Thất Thất bĩu môi trừng mắt liếc Tần Hiểu, rầm rì một tiếng mới lên tiếng, "Ba của cháu rõ ràng là nói thật, mọi người lại không tin ba."

"A? Làm sao cháu biết ba của cháu nói thật?" Khâu Viễn đứng nghe cảm thấy hứng thú hỏi.

"Bởi vì cháu cũng nhìn thấy quỷ khí trên mặt tràng hạt nha?" Thất Thất giơ tràng hạt lên nói.

Mấy người đàn ông đối diện hơi im lặng một chút, mới nhớ tới tại lúc lấy tràng hạt ra, Thất Thất cũng từng nói lời giống vậy. Nhưng mà —— vẫn là rất khó tin được.

Địch Hạo con mắt chuyển chuyển, cậu thật sự không muốn buông tha vị kim chủ trước mắt này, vì thế liền suy nghĩ phương pháp, "Tuy rằng các ngươi không tin tôi, nhưng là vì chính nghĩa! Vì hung thủ không tiếp tục hại người lạ! Vì bắt hung thủ! Tôi quyết định giúp các ngươi."

Bành Vũ từ sau đi tới nghe thấy giọng nói Địch Hạo 'Chính khí lẫm liệt' như vậy, nhịn không được khóe miệng giật giật —— cậu nói những lời này không cảm thấy ngại ngùng sao! Thật là  da mặt dày.

"A? Anh tính  giúp chúng tôi như thế nào?" Tần Hiểu cảm thấy hứng thú hỏi, thuận tiện giữ chặt anh hắn đang định rời khỏi, "Anh, nghe một chút đi, dù sao cũng không có gì, nếu thật biết đâu có thể phá án?"

Từ Tử Hạo ở bên cạnh cũng gật đầu, Khâu Viễn bất đắc dĩ nhìn Từ Tử Hạo một cái, bất đắc dĩ hít một hơi, thật muốn xoa đầu Từ Tử Hạo —— cậu xem náo nhiệt gì a! Cậu là cảnh sát là cảnh sát, thế nhưng tin tưởng loại chuyện bịa đặt này.

Địch Hạo nhìn sắc mặt không kiên nhẫn của Tần Chí, nghĩ thầm rằng phá án xong cho anh biết! Hừ.

"Ý nghĩ của tôi là, nếu chuyện này thật là thủy quỷ giết người, như vậy nó không giết chết cô gái này, nhất định còn sẽ tìm đến cô ấy . Một khi đã như vậy, liền ôm cây đợi thỏ." Địch Hạo đem Thất Thất trong tay ném cho Bành Vũ, chỉ vào cô gái trên ghế sô pha, "Vì để phòng ngừa các người cho tôi cố tỏ ra thần bí, các ngươi có thể phái vài người đi theo tôi. Nhưng mà, đến lúc đó nếu bị dọa thì đừng trách tôi không nhắc trước . Nếu tôi cuối cùng bắt được thủy quỷ, tôi muốn thù lao gấp đôi! Anh cảm thấy thế nào?" Địch Hạo nhìn về phía Tần Chí.

Tần Chí cười nhạo một tiếng, "Vốn chính là lời nói vô căn cứ, sao có thể đòi thù lao gấp đôi." Nói cho cùng vẫn là không tin lời Địch Hạo.

"Tại sao anh không đánh cuộc một chút, dù sao đối với anh mà nói, anh không tin, như vậy có làm hay không cũng đâu tổn thất gì?" Địch Hạo khiêu khích nhìn Tần Chí —— cậu đã sớm nhìn không vừa mắt tên đàn ông hấp dẫn bảo bối nhà cậu ! Không áp bức chết hắn, cậu liền không tên là Địch Hạo!

Tần Chí còn không nói gì, Tần Hiểu đã mở miệng, "Anh, cho em đi đi, cho em đi đi." Tần Hiểu lôi kéo cánh tay anh cậu,  "Em lớn như vậy còn chưa từng thấy quỷ đâu? Hơn nữa giống như anh ta nói , nếu đến cuối cùng anh ta làm ra vẻ huyền bí, anh cũng sẽ không chịu thiệt , nói vậy anh ta cũng không có năng lực gài bẫy anh" Tần Hiểu chỉ vào Địch Hạo không chút khách khí nói.

Địch Hạo bĩu môi —— tôi hiện tại không chấp nhặt với cậu. Hắc hắc, nhóc con, chờ đến lúc đó đùa chết cậu ~

Địch Hạo xấu xa nghĩ, trong bụng lộc cộc lộc cộc toàn ý nghĩ xấu.

Bành Vũ bên cạnh đồng tình thương hại nhìn Tần Hiểu —— Địch Hạo chính là lòng dạ hẹp hòi , đứa nhỏ này đáng thương a.

Từ Tử Hạo cũng hai mắt sáng lấp lánh, đi đến bên cạnh đội trưởng, "Đội trưởng, để có thể nhanh chóng phá án, tôi cũng muốn gia nhập để bắt được tội phạm." Bên trong ánh mắt sáng ngời, rõ ràng hiện lên bốn chữ —— cho tôi đi đi!

Khâu Viễn đỡ lấy trán, hít một hơi, sau đó không nói hai lời lấy tay đập trán Từ Tử Hạo. Sau đó nhìn về phía Tần Chí, "A Chí, ý của cậu thế nào?"

Tần Chí nhìn chằm chằm Địch Hạo một lúc lâu, trong mắt lóe quang mang người khác không thấy, sau đó cảm thấy hứng thú gợi lên khóe miệng, "Nếu đối với tôi không có tổn thất gì, như vậy thử xem cũng không sao."

Khâu Viễn bất đắc dĩ bĩu môi, "Cậu cũng đi theo làm bậy." Sau đó nói với tiểu cảnh sát đang giữ cô gái hôn mê,  "Cậu tên là gì."

Tiểu cảnh sát sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới đề tài sao tự nhiên chuyển tới trên người cậu ta, cậu ta gãi gãi đầu, nhỏ giọng đáp, "Cái kia, báo cáo đội trưởng, tôi tên Tiêu Kiền."

Khâu Viễn gật đầu một cái, "Vậy được, Tiêu Kiền, cậu cùng Từ Tử Hạo còn có Hiểu Hiểu đồng thời đi theo vị Địch tiên sinh này. . . Ừm. . . Bắt quỷ đi."

Mặt tiểu cảnh sát lập tức trắng bệch. . . Quả thực khóc không ra nước mắt.

"Cậu xem phái ba người này cho cậu thế nào? Địch tiên sinh." Khâu Viễn không quản biểu tình ba người hoặc vui hoặc buồn, sau đó nhìn về phía Địch Hạo.

Địch Hạo nhún bả vai, "Không hề gì, tôi chỉ là vì tìm nhân chứng mà thôi, bọn họ cũng chẳng làm được gì, bắt quỷ không cần đến bọn họ."

Tiểu cảnh sát nghe xong rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Tần Hiểu nhìn thấy vỗ vai của cậu ta, "Cậu thật sự tin có quỷ à?"

Tiểu cảnh sát gật đầu, lòng có chút bồn chồn nói, "Thà tin là có chứ đừng không tin."

Địch Hạo gật đầu khen, "Đúng, đối với quỷ thần có lòng kính sợ, thái độ như vậy là rất tốt . Trẻ nhỏ dễ dạy." Sau đó tay to vung lên, "Yên tâm đi, đến lúc đó tôi tuyệt đối bảo vệ cậu bình an, hơn nữa không thu lấy bất kì chi phí gì."

Tiểu cảnh sát xấu hổ gật đầu, nói tiếng cám ơn.

Bành Vũ cho ánh mắt xem thường, "Địch Tiểu Hạo, cậu có thể đừng không cần mặt mũi nữa chứ?"

"Có thể ~~~ "

Bành Vũ hít một hơi ngăn ở trong lồng ngực —— muốn nghẹn chết.

"Ba ba ~ con cũng muốn tham gia, có thể chứ?" Thất Thất đung đưa trong lòng Bành Vũ, sau đó giơ lên tay nhỏ nói.

Địch Hạo xoa đầu Thất Thất, "Đương nhiên có thể, bảo bối Thất Thất nhà ta mạnh hơn ba người này nhiều." Sau đó nhìn về phía Bành Vũ.

Bành Vũ từ chối cho ý kiến vội vàng lắc đầu, nực cười, muốn theo Địch Hạo đi bắt quỷ, để bị ác mộng vài ngày, hắn còn muốn ngủ yên vài buổi tối."Tớ mới không cần."

"Được rồi." Địch Hạo có chút thất vọng bĩu môi.

Tần Chí cùng Khâu Viễn nhìn thấy Địch Hạo không chút do dự đồng ý để trẻ nhỏ như vậy vào đội, càng thêm không tin lí do thoái thác của Địch Hạo .Nhưng mà nên hỏi thì vẫn phải hỏi.

"Vậy Địch tiên sinh tính thực hiện nhiệm vụ, khụ, nhiệm vụ bắt quỷ này thế nào." Khâu Viễn mở miệng hỏi.

"Rất đơn giản, để mấy người chúng tôi ở trong phòng với cô gái này , chuyện còn lại hai người các anh cũng không cần quản ." Địch Hạo vừa nói, vừa đoạt lấy Thất Thất từ tay Bành Vũ—— cậu nghỉ đủ rồi.

Khâu Viễn co rút khóe miệng, "Được, cứ như vậy đi."

Tần Chí nhìn về phía Địch Hạo, "Một khi đã như vậy, vậy mời Địch tiên sinh sớm chuẩn bị sẵn sàng, còn có, nếu Địch tiên sinh không để ý, vậy chúng tôi lắp camera vào phòng sẽ không sao chứ?"

Địch Hạo có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà các anh chắc cũng từng xem về quỷ đi, lúc quỷ xuất hiện, các thiết bị điện tử sẽ không nhạy, đây là vấn đề về từ trường, đến lúc đó tôi sẽ để máy quay vận hành bình thường , nhưng mà tiền thù lao cuối cùng sẽ tính thêm, Tần tiên sinh hẳn là cũng không thành vấn đề đi."

Tần Chí ý vị sâu xa nhìn Địch Hạo một cái, sau đó khó hiểu nở nụ cười, "Đương nhiên không thành vấn đề, vậy làm phiền Địch tiên sinh ."

Địch Hạo nhìn Tần Chí một lúc lâu, sau đó chà xát cánh tay, "Anh có thể đừng cười đến khó hiểu như vậy được không."

Tần Chí: ...

"Ha ha ha..." Khâu Viễn cười chụp lấy bả vai Tần Chí.

"Phốc..." Đến Tần Hiểu cũng không khống chế được cười trộm, nhưng mà cậu cũng không dám cười lớn như Khâu Viễn, kỳ thực anh của cậu lòng dạ rất hẹp hòi .

Còn một số người không quá thân quen cũng chỉ có thể nín nhịn vừa ho khan để che giấu, vừa cố gắng rời lực chú ý của mình. Dù sao khí tràng của Tần Chí vẫn là rất khủng bố , nhất là bầu không khí hiện tại chắc chắn không vui vẻ gì.

Chỉ có mỗi Thất Thất cảm thấy mọi người thật kỳ lạ .

"Địch tiên sinh tự giải quyết cho tốt đi." Tần Chí nhìn Địch Hạo một cái, nói một câu như vậy xong xoay người bước đi .

"Ba ba, ba làm chú ấy nổi giận sao?" Thất Thất nhìn theo Tần Chí hỏi.

"Sao lại như vậy? Ba chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Địch Hạo vỗ lưng Thất Thất , "Thất thất ngoan, về sau chúng ta không nên học chú ấy cười khó hiểu như vậy nha."

Thất Thất ngây thơ gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ —— chú khó hiểu chỗ nào nhỉ?

Tần Chí hiện tại tự trách mình tai quá tốt, đi xa như vậy đều có thể nghe thấy cha con hai người nói chuyện, còn có tiếng cười của người chung quanh, thở dài, đi càng nhanh —— Địch Hạo hắn xem như nhớ kỹ.

Chờ anh trai nhà mình đi rồi, Tần Hiểu tiến đến bên cạnh Địch Hạo, muốn xoa má Thất Thất , nhưng bị Thất Thất tránh thoát, sau đó chôn ở trong hõm vai của ba ba.

Thấy không thể nhéo má Thất Thất được, Tần Hiểu thất vọng hít một hơi.

"Cậu rốt cuộc muốn làm chi?" Địch Hạo ôm Thất Thất, trừng Tần Hiểu.

"A, tôi muốn hỏi anh một chút, chúng ta khi nào đi bắt quỷ a?" Tần Hiểu hưng trí bừng bừng hỏi, "Còn có, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"

Từ Tử Hạo cũng cảm thấy hứng thú.

Tiểu cảnh sát còn muốn chạy, nhưng mà vì an toàn của bản thân, vẫn là đi đến bên người Địch Hạo nghe xem cần chuẩn bị những thứ gì.

Khâu Viễn lắc đầu, đứng ở bên cạnh nhìn, không có đi ra phía trước.

"Các ngươi tùy ý, tự chuẩn bị đi." Địch Hạo xem thường nói, , "Cũng không phải các người bắt quỷ, chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, còn phần khi nào bắt đầu, " Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Hiểu, "Anh của cậu không phải còn muốn lắp camera sao, khi nào lắp xong thì đi."

"A! Thật vậy chăng? Tôi đây đi giục anh tôi." Tần Hiểu hưng phấn vỗ tay, sau đó xoay người đuổi theo anh trai của cậu.

"Từ Tử Hạo, nhanh lên, nếu không còn gì để hỏi, theo tôi đi về ghi chép." Khâu Viễn nhìn thấy không còn việc gì , đá Từ Tử Hạo một cước, kêu cậu đi theo ." Còn cậu, Tiêu Kiền, cậu cùng đồng nghiệp sắp xếp thật tốt cho cô gái này, sau đó đi tới phòng cảnh sát tìm tôi, đăng ký ghi chép." Sau đó mang theo Từ Tử Hạo xoay người đi rồi.

Tiêu Kiền khóc không ra nước mắt nhìn thoáng qua Địch Hạo, ánh mắt kia ai oán, quả thực đem Địch Hạo nhìn đến nổi cả da gà , rồi mới lên tiếng, "Vậy, Địch tiên sinh, anh nói thủy quỷ sẽ về tìm cô gái này, vậy trước khi lắp xong camera cô ấy phải ở đâu?"

"Ai? ĐÚng a! Thiếu chút nữa quên, còn phải giữ cô ta làm mồi nhử." Địch Hạo bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đem Thất Thất lại ném cho Bành Vũ, vừa đi về phía cô gái kia, vừa nói, "Không ngờ cậu cũng rất cẩn thận đó." Sau đó hai tay giải ấn, hội tụ linh khí, vỗ vào trán của cô gái, nhất thời, linh khí mắt thường không nhìn thấy bao phủ trên người cô ta, nếu không phải là một đạo sĩ giỏi thì sẽ không bao giờ thấy được cô gái này, cũng tương tự với quỷ nếu không phải quá mạnh căn bản sẽ không tìm được.

Tiểu cảnh sát xấu hổ cười một chút, nghĩ thầm rằng may mắn chính mình nghĩ tới vấn đề này, nếu không đã thất bại trong gang tấc rồi, đồng thời dưới đáy lòng cực kỳ hoài nghi năng lực Địch Hạo, không khỏi tự rơi nước mắt đồng tình cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net