Truyen30h.Net

Edit Nam Chu Anh Ta Cong Duc Vo Luong Nguyet Chieu Khe

Chương 117

Edit: Xoài


Đối với tất cả tu sĩ mà nói, Chu Tam Thông là một người danh tiếng lẫy lừng. Năm hai mươi ba tuổi ông đã tiếp nhận vị trí lãnh đạo của Thiên Sư Minh, còn sáng chế ra thuật Cửu thiên, xứng đáng là một thiên tài. Hai mươi năm trước, Chu Tam Thông đột nhiên mai danh ẩn tích, khắp nơi đều không thấy bóng dáng của ông, mọi người đều nói ông bị thương nặng, đã chết.

Mà bây giờ, có một cô gái sử dụng Cửu thiên lôi pháp ngay trước mặt nhóm người Bạch Trường Y, còn nói Chu Tam Thông là ông của cô, sao bọn họ có thể không kinh ngạc được?

"Cháu nói Chu Tam Thông là ông nội cháu?" Bạch Trường Y kinh ngạc hỏi.

Việt Khê gật đầu, nói: "Nếu như mọi người đang nói tới người tên là Chu Tam Thông thì đó đúng là ông nội cháu."

Lần trước Bạch Tề Tinh nói cho cô biết ông nội mình là Chu Tam Thông, còn đưa hình cho cô xem. Mặc dù người trong hình kia trẻ tuổi hơn ông nội trong trí nhớ rất nhiều, nhưng khuôn mặt giống hệt, không còn gì phải nghi ngờ, Chu Tam Thông, vị lãnh đạo trước kia của Thiên Sư Minh chính là ông của cô.

Hàn Húc chăm chú nhìn cô, không khỏi nở ra nụ cười nhẹ. Việt Khê hiếm khi lộ vẻ kiêu ngạo và tự hào như vậy, vậy mới biết Chu Tam Thông quan trọng nhường nào trong lòng cô, để cho cô cảm thấy vinh dự như thế.

"Chu Tam Thông vẫn còn sống? Còn có một đứa cháu gái. . ." Quý Trường Qua và Bạch Trường Y cũng rất ngạc nhiên.

"Cháu gái của Chu Tam Thông. . . Nói như vậy cháu cũng coi như là cháu gái của ta." Quý Trường Qua đột nhiên khẽ mỉm cười, ông ta nhìn Việt Khê, nói: "Ta chính thức tự giới thiệu mình một chút, ta là Quý Trường Qua, là sư đệ của ông nội cháu."

Bạch Trường Y nghe vậy lập tức nói: "Đủ rồi, Quý Trường Qua, mặt mũi của ông để đâu mà dám nói ông là sư đệ của Tam Thông? Nếu không phải vì ông thì khi đó Tam Thông đã sớm đắc đạo thành tiên, phi thăng lên trời."

Quý Trường Qua cười nhạt, nói: "Dù ông có nói thế nào thì tôi vẫn là sư đệ của ông ấy, điều này có thể giả được sao, tôi và ông ấy đồng môn cùng phái, không phải sao?"

Ông ta nhìn về phía Việt Khê, hỏi: "Cháu có thể nói cho ta biết ông nội cháu đang ở đâu không, ta nghĩ cần phải tới cửa thăm vị sư huynh tốt của mình, hai ta cũng đã lâu không gặp rồi."

"Ông nội đã chết mười năm trước rồi." Việt Khê thản nhiên nói, giọng điệu không có chút bi thương nào.

Nghe vậy, Quý Trường Qua hơi sửng sốt, sắc mặt có chút phức tạp, ông ta lẩm bẩm nói: "Chết rồi ư, còn là mười năm trước. . ."

"Ông nội từng nhắc đến ông với tôi, Quý Trường Qua, sư đệ của ông."

"Ồ? Ông ấy nói gì về ta?"

Việt Khê nghiêm túc nói: "Ông nội nói ông là một thiên tài trong việc tu hành, khi còn bé rất nghe lời, đáng tiếc là lại lầm đường rẽ lối, suýt chút nữa gây ra đại họa. Ông nội còn nói, nếu tôi gặp ông, thì phải thay ông nội đánh ông một trận, cho ông chừa."

Nghe vậy, nét mặt Quý Trường Qua ngớ ra, ông ta lắc đầu nói: "Sư huynh vẫn luôn ngây thơ như vậy, ta đã sớm không còn là Quý Trường Qua trước kia."

"Ừm, lần sau khi tảo mộ tôi sẽ nói như vậy với ông nội."

". . ."

Quý Trường Qua phất ống tay áo, ông ta xoay người nói: "Được rồi, nể mặt cháu là cháu gái của sư huynh, ta không so đo với các người làm gì. . . Chúng ta đi."

Câu cuối là ông ta nói với huyết thi và Lục Minh.

Lục Minh cũng rất kinh ngạc, nói thầm trong lòng, bảo sao Việt Khê lợi hại như vậy, không ngờ đây là cháu gái sư huynh Chu Tam Thông của tiên sinh.

"Trói!"

Việt Khê khẽ hô, tiên sinh giãy ra khỏi thuật pháp trên người, nghiêng đầu nhìn cô,

Việt Khê cây ngay không sợ chết đứng nói: "Khoan, ông đừng đi, để tôi đánh một trận rồi nói sau. Tôi đã hứa với ông nội, thấy ông một lần thì phải đánh ông một trận, để cho ông biết cái gì gọi là đau."

Bầu không khí yên tĩnh một hồi, lúc sau Quý Trường Qua cười như không cười nhìn cô, nói: "Cháu cảm thấy bằng thực lực của cháu thì có thể đánh được ta sao?"

"Dĩ nhiên." Việt Khê nói một cách chắc chắn, đồng thời cô bắt đầu có động tác, hai ngón tay khép lại, nhẹ giọng nói: "Cửu Thiên, lôi pháp!"

Quý Trường Qua nhảy lên, tránh sấm sét màu tím từ trên trời rơi xuống, đồng thời mở miệng nói: "Cửu Thiên, lôi pháp!"

"Bùm!"

Mây kiếp còn chưa tản ra một lần nữa tụ lại nơi chân trời, một tia sét tím ngang nhiên đánh xuống Việt Khê, Việt Khê tiện tay quét qua một cái, một luống gió mát cuốn qua, thổi tan tia sét tím.

Quý Trường Qua cười nói: "Cô bé, cũng không phải chỉ có một mình cháu biết thuật Cửu Thiên."

Hai người như đã hẹn trước, đều sử dụng thuật Cửu Thiên do Chu Tam Thông sáng chế, chỉ thấy mưa gió sấm sét đầy trời, khiến cho mặt đất vốn tan hoang càng thêm đổ nát.

Đối đầu với Việt Khê, Quý Trường Qua càng thêm kinh ngạc trong lòng, tu vi của đứa trẻ này lại mạnh như vậy, thậm chí khiến ông ta cảm giác bị chèn ép. Phải biết rằng cho dù là những lão quái vật kia của tu giới bây giờ cũng không khiến ông ta cảm thấy áp lực thế này.

"Cửu thiên, lôi pháp!"

Khóe mắt lóe kim quang, âm khí trên người Việt Khê tăng mạnh, cô khẽ hô một tiếng, trong tầng mây một tia sét tím đánh xuống Quý Trường Qua.

Tia sét này vô cùng mạnh, Qúy Trường Qua nhanh nhẹn tránh đi, nhưng nửa người vẫn bị đánh trúng. Ông ta nhìn cánh tay đang hơi tê vì bị sét đánh, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

—— đứa trẻ này hơi kỳ lạ.

Người vây xem chứng kiến cảnh này cũng kinh ngạc, đều sử dụng thuật Cửu thiên, hai người lại ngang tài đấu ngang sức. Hơn nữa, Quý Trường Qua thậm chí có hơi lép vế.

Việt Khê híp mắt, khóe mắt lóe kim văn, khí thế trên người phát ra càng đáng sợ, âm khí khổng lồ tụ lại, mọi thứ xung quanh cô đầu bị bao phủ bởi âm khí dày đặc.

Bạch Trường Y trợn hai mắt, nói: "Âm khí như thế này còn nặng hơn huyết thi vừa rồi. . ."

Chẳng qua, âm khí trên người Việt Khê là âm khí thuần túy, không hề tà ác. Nhưng riêng lượng âm khí như vậy thì đã đáng kinh ngạc rồi. Một người sống sao có thể có lượng âm khí lớn như vậy. Thân thể con người là âm dương cân bằng, hơi mất cân bằng chút thôi thì sẽ đau ốm bệnh tật.

Mà Việt Khê sở hữu lượng âm khí vô cùng lớn, bình thường chỉ ẩn không hiện. Điều quan trọng nhất là những âm khí này lại không gây ra bất kỳ tổn thương với cô, điều này quả thực không thể tin nổi.

" Ầm!"

Một quyền đánh trúng mặt Quý Trường Qua, Quý Trường Qua đau đớn, nhanh chóng lắc mình tránh ra, ông ta bụm mặt, không thể tin nổi nhìn Việt Khê —— ông ta lại bị một cô nhóc đánh một quyền.

Không, phải nói là ông ta đánh không lại cô nhóc này.

Dĩ nhiên, khi đang đánh nhau, Quý Trường Qua nhất định có giấu thực lực, thực lực chân chính ông ta còn mạnh hơn những gì ông ta đã thể hiện bây giờ, nhưng ông ta cảm giác cô nhóc trước mắt cũng giấu thực lực. Khí tức trên người cô truyền tới làm ông ta thậm chí không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Sự sợ hãi dù chỉ là một chút cũng đủ để cho ông ta kinh ngạc.

"Sư huynh rốt cuộc đã nuôi quái vật gì vậy?" Quý Trường Qua nghĩ thầm, nét mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.

Ông ta cũng không cho rằng sư huynh của ông ta sẽ tùy tiện thu nuôi một đứa cháu gái, đứa trẻ này nhất định có chỗ gì đặc biệt.

Nhìn Việt Khê thật sâu, ông ta xoay người mang huyết thi và Lục Minh biến mất.

Việt Khê đứng yên nhìn về hướng nhóm người Quý Trường Qua rời đi, âm khí trên người từ từ biến mất. Chỉ giây lát sau, âm khí trên người cô hoàn toàn biến mất, lúc này nhìn cô rất bình thường, không giống thiên sư, chỉ giống một người bình thường.

"Sư phụ. . ." Hàn Húc đi tới, kêu một tiếng.

Việt Khê xoa tay mình, nói lầm bầm: "Mặt ông ta cứng thật, tôi đánh một cái mà đau tay quá."

Hàn Húc tự nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn cho cô, nói: "Lần sau sư phụ đánh nhẹ một chút, tay sẽ không đau nữa."

"Không được, ông nội nói tôi phải dùng sức thật mạnh, gặp một lần đánh một lần, sớm biết vậy đã không đồng ý với ông." Việt Khê nói lầm bầm.

Bạch Trường Y đi tới, thở dài nói: "Huyết thi thuận lợi vượt qua thiên kiếp, tu vi của gã ta sẽ tăng lên một bậc. Quý Trường Qua này mưu đồ bất chính, một lòng theo đuổi sức mạnh, hôm nay gã ta lại bắt tay với Quý Trường Qua, ắt sẽ là đại họa."

Ông ta nhìn về phía Việt Khê, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng muốn hỏi quá nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ nói: "Không ngờ, cháu lại là cháu gái của Chu Tam Thông. Chúng ta cũng cho là ông ấy sớm mất... Không nghĩ tới ông ấy lại dạy ra học trò tài giỏi như cháu, có thể áp chế được Quý Trường Qua."

Mặc dù có thể thấy rõ ràng Quý Trường Qua giấu thực lực, nhưng dù ông ta chỉ dùng năm phần lực, Việt Khê còn nhỏ mà có thể đánh ông ta một quyền thì cũng đã chứng tỏ thực lực của cô mạnh đến nhường nào.

Việt Khê không lên tiếng, cô không nhận ra ông lão râu bạc trước mắt nên cũng không biết nói gì.

Bạch Trường Y cũng không thèm để ý, ông nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Thật là kỳ lạ, giờ nhìn lại thì cháu không khác gì người bình thường, nhưng mới vừa rồi cháu bộc phát ra âm khí lớn như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi."

Những người khác đã đi tới, mới vừa rồi bọn họ phải đứng xa nên không hề thấy rõ ràng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Sư Ngụy cả giận: "Quý Trường Qua kia thật sự quá xảo quyệt, lại thả ra nhiều âm hồn đi đối phó với người thường... Tôi đã thu lại phần lớn âm hồn trên đường, chẳng qua là còn có vài con cá lọt lưới."

Ông nhìn về phía Việt Khê, ánh mắt nhìn Việt Khê để lộ sự không hài lòng.

Việt Khê lập tức cũng cảm giác được ác ý từ ông, thấy người này cũng không thích mình.

"Đúng rồi, Sư Ngụy, ông có biết đây là ai không? Con bé lại là cháu gái của Chu Tam Thông, ông không ngờ phải không?" Bạch Trường Y mỉm cười giới thiệu.

Sư Ngụy híp mắt, nói: "Chu Tam Thông cũng đã chết lâu rồi, ông ấy không con không cái, ở đâu ra cháu gái? Người này không phải giả mạo chứ?"

Bạch Trường Y lắc đầu, nói: "Ông nói gì đấy, nếu như không có Chu Tam Thông dạy thuật Cửu Thiên, làm sao con bé sử dụng được nó? Mới vừa rồi con bé còn tự mình đuổi Quý Trường Qua, hiển nhiên là được Chu Tam Thông truyền dạy tuyệt học cả đời."

Nghe vậy, nét mặt Sư Ngụy thay đổi, nhưng không phải là trở nên thân thiện mà là nhìn chằm chằm Việt Khê, không chút khách khí nói: "Bạch trưởng lão, ông cảm thấy, một cô bé chưa tới hai mươi tuổi dựa vào gì có thể đánh bại Quý Trường Qua? Tôi thấy cô ta khả năng cao là cùng một phe với Quý Trường Qua, những việc bọn họ làm chẳng qua là diễn trò mà thôi. Ông nghĩ đi, năm nay chính là năm chọn ra người đứng đầu Thiên Sư Minh, nếu như lúc này cháu gái của Chu Tam Thông xuất hiện... Ông nói sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Hơn nữa, thuật Cửu Thiên, trừ Chu Tam Thông ra thì Quý Trường Qua cũng biết. Cô ta biết thuật Cửu Thiên, nói không chừng là được Quý Trường Qua dạy."

Nghe vậy, Bạch Trường Y cũng không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Việt Khê cũng không kìm được mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Quả thực là thật trùng hợp, kỳ thi chọn ra người đứng đầu Thiên Sư Minh mỗi bốn năm một lần sắp tới, lúc này cháu gái của Chu Tam Thông xuất hiện, thật sự khó để cho người ta không nghĩ theo hướng có âm mưu.

Phải biết danh tiếng của Chu Tam Thông ở tu giới cực cao, cho dù ông biến mất lâu vẫn có rất nhiều người nhớ ông, thậm chí sùng bái ông.

Lúc này, nếu như cháu gái của ông xuất hiện, thậm chí muốn tranh vị trí người đứng đầu Thiên Sư Minh, e rằng sẽ có rất nhiều người ủng hộ cô.

Việt Khê: ". . ."

Cô quay đầu nhìn Hàn Húc, nói: "Chúng ta về thôi, nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành rồi."

Hàn Húc dĩ nhiên là gật đầu, hai người mặc kệ nhóm người Bạch Trường Y, cũng không chào hỏi, trực tiếp xoay người rời đi.

—— đối với những người ghét họ mà nói, cho dù họ có lịch sự như thế nào thì những người đó cũng sẽ không thích bọn họ hơn.

Quan trọng nhất là sao họ phải phản ứng lại với người ghét họ? Cũng không phải thích bị ngược, chạy đến cửa cho đối phương ngược.

Sư Ngụy bị hành động của hai người bọn họ giận đến mức râu run run, chỉ vào bóng lưng của bọn họ nói: "Ông nhìn hai người họ biết thế nào là lễ phép không? Làm sao người như vậy có thể là cháu gái của Chu Tam Thông?"

Hàn Húc liếc về phía sau, khẽ động tay, một luồng hắc khí rơi xuống trên người Sư Ngụy. Hành động này của cậu không có ai nhận ra ngoại trừ Việt Khê.

Hàn Húc chú ý tới ánh mắt cô, lập tức ngẩng đầu cười một chút, rất vô hại.

"Cậu làm gì vậy?" Việt Khê thấp giọng hỏi.

Hàn Húc chớp chớp mắt, nói: "Tôi có làm gì đâu, chẳng qua là tặng cho ông ta chút quà nhỏ thôi."

Việt Khê nói: "Cậu đừng làm quá đáng."

Hàn Húc gật đầu, nói: "Tôi chỉ dạy ông ta một bài học, sẽ không quá đáng đâu."

Cậu chỉ đưa một luồng tâm ma cho ông ta, sau đó vị Sư tiên sinh này sẽ bị tâm ma quấn lấy thân, khó mà thoát. Ông ta càng sợ hãi cái gì thì tâm ma càng sẽ để cho ông ta nhìn thấy cái đó.

Đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần một ngày không thể vượt qua tâm ma trong lòng, thì ông ta sẽ luôn bị kẹt giữa chừng, tu vi khó có thể tiến bộ.

Dĩ nhiên, chỉ cần tâm lý giữ vững, không bị tâm ma quấy nhiễu. Nếu vượt qua tâm ma thì ngược lại tu vi sẽ tăng lên rất nhiều.

Tuy nhiên, có thể cả đời này Sư Ngụy cũng không thoát được tâm ma, nói cách khác cả đời này ông ta cũng sẽ bị tâm ma vây khốn, tu vi khó mà tăng lên nữa, thậm chí sẽ còn thụt lùi.

Thử nghĩ một chút, đối với một người kiêu ngạo như vậy thì còn có cái gì đau đớn hơn so với cái này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net