Truyen30h.Net

[ Đã hoàn - Edit] Nam chủ, anh ta công đức vô lượng- Nguyệt Chiếu Khê

Phần không tên 126

Coisini_Sa

Chương 125

Edit: Qing Yun
Beta: Bạch Bạch


"Hai anh là người nhà họ Hàn à? Vậy hai anh tìm tôi có chuyện gì?"

Việt Khê híp mắt nhìn hai người nằm trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới lần trước khi nói chuyện với Bạch Tề Tinh, anh ta có nói người nhà họ Hàn rất so đo tính toán, cực kỳ khó ở chung, như vậy cô đại khái đoán được địch ý của người này từ đâu mà có.

"Nếu cô biết chúng tôi là người nhà họ Hàn thì biết khôn thả chúng tôi ra nhanh, nếu không cô sẽ biết tay."

Tuy bị Việt Khê đánh nhưng trên mặt mỗi người đều rất kiêu ngạo, há mồm là gào lên với cô, dáng vẻ bệ vệ có thể nói là cực kỳ kiêu ngạo. Phải nói là nhà họ Hàn ở phía sau cho bọn họ có cái kiêu ngạo ấy.

Việt Khê: "..."

Cô quay đầu nói với Hàn Húc ở bên cạnh: "Đi thôi."

Sau đó nhấc chân giẫm lên một người trong đó rời đi.

Hàn Húc cụp mắt, cậu cười đầy ý vị, thản nhiên nói: "Nhà họ Hàn à..."

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tán lá cây, có vài tia chiếu lên mi mắt cậu, làm cho lông mi cậu như có tầng hào quang mông lung, nhưng trong mắt cậu lại nhìn không ra ánh sáng, bên trong như có gì đó âm u đang càn quấy. Cho dù không nhìn ra thứ trong mắt cậu là gì, hai người nhà họ Hàn bị cậu nhìn chăm chú như vậy cũng đều cảm thấy hoảng sợ.

Như là cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ, Hàn Húc cười khẽ một tiếng, cậu vươn tay muốn làm gì đó.

"Hàn Húc..." Đi được vài bước rồi mới phát hiện Hàn Húc không đi theo, Việt Khê quay đầu gọi cậu.

Hàn Húc lên tiếng đáp lời, cậu thu tay lại, đứng lên rời đi cùng Việt Khê, đương nhiên, cậu cũng giẫm lên hai người họ.

Hai người nằm trên mặt đất: "..."

Không biết vì sao, hai người họ vậy mà lại nhẹ nhàng thở ra.

"Á, sao lại thế này, đau quá!"

Hai người đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát, đau đến mức cả hai muốn lăn lộn, đáng tiếc bọn họ không thể khống chế cơ thể của mình, dù đau đến sắp ngất đi thì cũng không thể nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cắn răng chịu đau.

Hai người trúng thuật pháp của Việt Khê cho nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm trên mặt đất, chờ đến khi mặt trời lên cao, cái nóng thiêu đốt cả hai đỏ bừng, lại thêm lòng bàn tay bỏng rát, bọn họ cảm thấy mình như cá mắc cạn, cái chết cách mình không xa.

Nhưng may mắn gần đó có người, nhìn thấy hai người họ nằm trên đất không nhúc nhích thì nghĩ họ bị bệnh gì, bèn gọi thẳng cho 120, kéo hai người đến bệnh viện.

Đến buổi tối thuật pháp hai người trúng mới được xóa bỏ, cảm giác đau rát trong lòng bàn tay đã biến mất, bọn họ vươn tay, nhìn thấy chữ "Vạn" màu đỏ trong lòng bàn tay, nó như mọc ra trong tay họ, có xoa thế nào cũng không có tác dụng.

Đây là cái gì?

Mà ngay trong ngày này, mỗi một người của nhà họ Hàn ở núi Già Nam cũng phát hiện trong lòng bàn tay mình xuất hiện một chữ "Vạn", nó khắc vào tận xương thịt, cho dù có xé rách thịt thì chữ "Vạn" kia vẫn còn đó.

Đây là nguyền rủa...

Trong mắt ông cụ Hàn để lộ vẻ sợ hãi, như là nhớ tới điều gì, ông ta lẩm bẩm: "Là người đó, quả nhiên là người đó đã đến..."

*

Việt Khê không quan tâm chuyện nhà họ Hàn, trước giờ cô đều không mấy để tâm đến chuyện không liên quan đến mình, chuyện nhà họ Hàn vẫn chưa thuộc phạm vi quan tâm của cô.

Chẳng qua mấy ngày sau, Bạch Tề Tinh gọi điện hỏi có phải lúc trước nhà họ Hàn đến tìm cô gây chuyện không, sau đó nói với giọng điệu vui sướng khi người gặp họa: "Không sao cả, tôi thấy thời gian tiếp theo nhà họ Hàn không có tâm tư đi tìm cô gây chuyện đâu. Mới mấy ngày trước, không biết tại sao mà chỉ cần là người mang dòng máu nhà họ Hàn thì đều bị trúng nguyền rủa, bây giờ người nhà họ Hàn đang vội vàng đi tìm thầy giải nguyền về giải lời nguyền giúp họ, căn bản không có tâm tư đi làm cái khác."

Ở Tu giới, chuyện này coi như là bí mật, Bạch Tề Tinh có thể biết được cũng vì người nhà họ Hàn tự mình tới cửa, nhờ anh trai anh ta bói toán vị trí của thầy giải nguyền.

"Nhưng mà anh tôi nói cái nguyền rủa mà người nhà họ Hàn bị dính không dễ xử lý đâu... Anh tôi xem một quẻ cho họ, quẻ đại hung, hơn nửa còn khó giải! Cho dù là thầy giải nguyền cao tay nhất cũng không giải được. Dù vậy người nhà họ Hàn cũng không chịu bỏ cuộc, đại khái còn tính đi thử một lần." Nói xong, Bạch Tề Tinh không khỏi nhíu mày, anh ta than thở: "Nếu nhà họ Hàn thật sự xảy ra chuyện thì không ai trông coi phong ấn trên núi Già Nam nữa, sợ là sẽ xảy ra chuyện mất."

"Phong ấn trên núi Già Nam?" Việt Khê hỏi lại.

Bạch Tề Tinh a một tiếng: "Cái này sao, Việt Khê, cô biết chuyện một nghìn năm trước đại sư Minh Kính lấy thân mình trấn áp tà khí dưới đất đúng không. Lúc đó cơ thể đại sư Minh Kính bị chia thành năm phần, đưa đi năm nơi khác nhau. Núi Già Nam đó chính là một điểm phong ấn!"

Mắt Việt Khê khẽ giật, cô nhẹ giọng hỏi: "Núi Già Nam là một điểm phong ấn, vậy bốn nơi khác ở đâu?"

Bạch Tề Tinh gãi đầu, nói: "Tôi cũng không rõ bốn chỗ khác ở đâu, hình như có một chỗ ở Phiêu Miểu Tông... Đúng rồi, Phiêu Miểu Tông chính là tông môn của tiền bối Chu Tam Thông, lúc đó tiền bối chính là đại sư huynh của Phiêu Miểu Tông, cô là cháu gái của tiền bối Chu Tam Thông, nói không chừng Phiêu Miểu Tông sẽ đến tìm cô."

"Phiêu Miểu Tông, núi Già Nam..."

Bạch Tề Tinh là người nhà họ Bạch, anh ta biết được rất nhiều bí mật mà người khác không biết, chẳng qua còn ít tuổi nên người nhà sẽ không nói nhiều chuyện cho anh ta biết, cho nên cái anh ta biết cũng có giới hạn.

Kết thúc cuộc gọi, Việt Khê bắt đầu suy tư, tổng cộng năm điểm phong ấn, nhưng bây giờ mới biết hai điểm, còn ba điểm khác thì không biết.

Khi Hàn Húc đi đến, cậu lập tức nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, bèn hỏi: "Sư phụ nghĩ gì vậy?"

Việt Khê hồi thần, cô đáp: "Vừa nãy Bạch Tề Tinh nói với tôi người nhà họ Hàn bị trúng nguyền rủa, loại nguyền rủa này gần như không có người giải, cho dù là thầy giải nguyền cũng phải bó tay."

Hàn Húc để lộ vẻ kinh ngạc, cậu cười tủm tỉm nói: "Là vậy sao, xem ra người nhà họ Hàn không hay ho rồi."

Việt Khê nhìn cậu, không nói gì cả.

"Đúng rồi, gần đây học viện Mỹ thuật Trung ương bên cạnh đang tổ chức triển lãm tranh, sư phụ có muốn đi xem không?" Hàn Húc đột nhiên hỏi.

Bên cạnh Thanh Đồng chính là học viện Mỹ thuật trung ương, hai trường học cách nhau không xa, sinh viên hai bên cũng thường xuyên qua lại. Học viện Mỹ thuật trung ương thường tổ chức các cuộc triển lãm tranh nho nhỏ để triển lãm tranh của sinh viên, phải là những sinh viên cực kỳ xuất sắc thì tranh mới xuất hiện ở triển lãm được.

Lần triển lãm tranh này của học viện Mỹ thuật trung ương tổ chức hai ngày, không ít sinh viên của đại học Thanh Đồng muốn đi xem, Hàn Húc biết chuyện này, cậu thấy Việt Khê ở nhà cả ngày nên mới rủ cô đi.

Trường học vừa kết thúc kỳ thi, Việt Khê cũng không có việc gì cho nên cô đồng ý đi xem sau vài giây suy nghĩ.

*

Đúng vào đêm khuya, phần lớn sinh viên trong trường học đều đã ngủ, chỉ có một vài cú đêm là còn tinh thần phấn chấn, xung quanh vườn trường an tĩnh vô cùng.

Trong một phòng ngủ của ký túc xá nam học viện Mỹ thuật Trung ương, bốn sinh viên đều chưa ngủ, ba người trong đó đắm chìm trong game, Lưu Vị Xuyên cầm bút vẽ tô nốt một nét cuối cùng, sau đó đặt bút vẽ xuống.

Cậu ta cầm khăn lau khô thuốc màu, muốn đi uống miếng nước lại phát hiện ấm nước cạn khô, bèn nói với ba bạn khác trong phòng một tiếng rồi cầm ấm nước đi đến phòng nước.

Khi vẽ tranh, tinh thần tập trung cao độ làm cậu ta không thấy buồn ngủ, nhưng bây giờ thả lỏng ra, buồn ngủ lập tức ập đến, Lưu Vị Xuyên không khỏi ngáp ngắn ngáp dài, chờ ấm nước đầy, cậu ta xách ấm nước quay về.

Hành lang trong ký túc đan xen nhau, Lưu Vị Xuyên đi từ hành lang này sang đoạn hành lang khác, chợt cậu ta dừng bước, chớp mắt nhìn, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bèn quay lại nhìn thoáng qua.

Cuối hành lang khác có treo một bức tranh trên vách tường, tranh vẽ một đoạn cầu thang dài với màu sắc trầm, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện trong tranh không chỉ có một cái cầu thang mà là hàng ngàn cầu thang đan xen nhau, giống như những cầu thang đó tạo thành một mê cung.

"... Vẽ giỏi quá!" Lưu Vị Xuyên không khỏi tiến lên nhìn kỹ bức tranh hơn, cậu ta cảm thán không thôi.

Phải dùng rất nhiều loại thuốc màu mới có thể vẽ ra bức tranh này, bởi vì màu sắc trong tranh giảm dần, cho nên mới khiến thị giác người xem bị đánh lừa, hình ảnh cũng càng phong phú hơn.

Bản thân Lưu Vị Xuyên chính là một người si mê tranh vẽ, cậu ta tiến đến gần hơn, chỉ hận không thể gỡ tranh xuống để xem kỹ.

"A... Đây là cái gì?" Lưu Vị Xuyên nhìn kỹ hơn, nhìn thấy có gì đó trên cầu thang, thứ đó giống như người.

Cậu ta ghé sát vào, hình người trong tranh cũng rõ ràng hơn. Trong tranh có tổng cộng bốn người, động tác của bốn người này không giống nhau, nhưng có một điểm giống, đó chính là biểu cảm rất ghê người.

Trong đó có một người như bị đèn treo tường rơi trúng, máu trên người chảy đầy đất, nhỏ giọt xuống cầu thang. Lưu Vị Xuyên không biết có phải mình gặp ả giác hay không, cậu ta như nghe được tiếng máu rơi xuống nền đất.

Một người khác lại trợn to hai mắt, trong mắt là kinh hoàng, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khủng bố, một bàn tay đâm xuyên qua bụng người này, mặt mũi vặn vẹo, tơ máu phủ kín tròng mắt.

Trên người hai người khác là bánh răng quay tròn kẽo kẹt, cơ thể họ bị cuốn vào bánh răng, bị bánh răng nghiền nát, máu thịt lẫn lộn. Tiếng kêu gào thảm thiết của họ như vang ở bên tai, hòa cùng với tiếng bánh răng vận chuyển.

Người trong tranh được vẽ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý tới, nhưng khi nhìn thấy bức tranh này, bản năng trong người như thúc giục người ta chú ý đến những người này. Biểu cảm trên mặt mỗi người chân thật vô cùng, giống như là người sống thật sự.

Nhìn bức tranh này, Lưu Vị Xuyên đổ mồ hôi lạnh, một loại sợ hãi lan tràn. Nhưng đúng lúc này, người trong tranh đột nhiên quay ra nhìn Lưu Vị Xuyên, khuôn mặt đàu đớn dữ tợn chợt nở nụ cười quỷ dị.

"Rầm!"

Một chiếc ấm nước màu xanh lục rơi trên đất, nắp ấm bung ra khiến nước sôi chảy ùng ục ra ngoài. Cả hành lang chỉ còn mình chiếc ấm nằm trơ trọi, nước ấm chảy đầy đất.

Trong bức tranh treo tường, một trong vô số cầu thang xuất hiện một người. Nét mặt người kia tràn ngập hoảng sợ, nước sôi chảy xuống từ trên đầu, cậu ta bị nước sôi trút da thịt, cả người như nóng chín, để lộ ra màu đỏ tươi ghê người.

Mà người thình lình xuất hiện này chính là Lưu Vị Xuyên.

Ký túc xá nam, lúc này ba người vừa chơi game xong, quay ra nhìn phòng ngủ, một người hỏi: "Này, sao Lưu Vị Xuyên vẫn chưa về nhỉ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Có thể có chuyện gì được? Cậu ấy đi lấy nước nóng thôi mà, chắc sẽ về ngay đấy, nói không chừng cậu ấy lại đi trộm hút thuốc ở trên hành lang rồi..."

"Cũng đúng, thôi, buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước."

Ba người không để ý nữa, họ để đèn lại cho Lưu Vị Xuyên rồi lên giường đi ngủ. Cho đến ngày hôm sau, nhìn giường đệm trống trơn của Lưu Vị Xuyên, chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề, không biết tối qua chủ nhân có về ngủ hay không.

Bạn cùng phòng gọi điện thoại cho Lưu Vị Xuyên nhưng được báo lại ngoài vùng phủ sóng, ba người nhìn nhau, lúc này mới nhận ra có điều không đúng.

*

Học viện Mỹ thuật Trung ương có diện tích rất lớn, còn là học viện có lịch sử lâu đời, học viện Mỹ thuật Trung ương cũng có danh tiếng trên trường quốc tế. Không ít tòa nhà trong học viện tổ chức triển lãm, mấy người Việt Khê đi xem triển lãm ở khu phía đông.

Muốn đến khu phía đông thì mấy người Việt Khê phải đi qua ký túc xá nam, dưới ký túc xá nam có xe cảnh sát, sinh viên đứng dưới bóng cây bàn tán sôi nổi, mấy người việt Khê đi qua nghe được tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

"... Nghe nói có sinh viên nam mất tích, bạn cùng phòng của cậu ta nói đêm qua cậu ta đi ra ngoài lấy nước thì không thấy trở về nữa."

"Có phải bị hại không? Mấy năm nay có nhiều biến thái lắm."

"Cái này đúng là trùng hợp quá, tháng trước lớp bọn tôi có bạn nữ mất tích, đến bây giờ cũng chưa có tin gì, tôi thấy lành ít dữ nhiều, hy vọng cô ấy không sao cả."

Mấy người Việt Khê chỉ đi qua rồi nghe được loáng thoáng chứ không chú ý nghe kỹ, bọn họ đi thẳng qua nơi này, đi đến chỗ triển lãm tranh.

Những bức tranh được bày ở triển lãm đương nhiên đều rất tốt, từ năm nhất đến năm tư, cả tác phẩm của nghiên cứu sinh và tiến sĩ cũng có, phong cách khác nhau, có tả thực, có trừ tượng, ngay cả cách vẽ cũng hoàn toàn khác nhau, dù sao có người xem hiểu, cũng có người không thể hiểu.

Triệu Lộ nhìn một vòng, không khỏi nói: "Có một số bức tranh rất đẹp, có một số thì không thể hiểu được... Bức tranh này, đường cong lung tung rối loạn, rốt cuộc là vẽ cái gì đây?"

Cô ấy nói bức tranh trước mặt mình, nhìn như là dùng màu đen vẽ loạn vô số đường cong, dù sao cô ấy xem cũng hoàn toàn không hiểu bức tranh này muốn biểu đạt điều gì.

Tranh được trưng bày ở bốn tầng, bọn họ dạo quanh một vòng cũng hết hơn nửa ngày.

"Tớ đi toilet một cái, các cậu đến cửa chờ tớ nhé, tớ sẽ quay lại ngay." Từ Vi nói với bọn họ một tiếng sau đó đi tìm toilet theo bảng hướng dẫn.

Sau khi rửa tay xong, Từ Vi đi ra khỏi toilet, cô ấy chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng ở phía trước, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, Từ Vi không khỏi xem kỹ hơn.

Có thể bức tranh trên tường cũng là tranh của triển lãm, bên trong vẽ một cái cầu thang, cầu thang theo kiểu xoắn ốc, nhìn vào như thể có xoáy nước lôi kéo người đi vào.

Vô số cầu thang quấn quanh nhau, như là không gian chồng xếp lên.

Từ Vi chớp mắt nhìn bức tranh kia, cô ấy không khỏi tiến lên một bước, nhưng một bước này, cô ấy đột nhiên cảm thấy bỏng rát truyền ra từ túi quần. Đau đớn khiến cô ấy kêu khẽ, cũng lập tức hồi thần.

"Mình... Mình bị sao vậy?" Từ Vi nhìn quanh bốn phía, có cảm giác không thể hiểu được, lúc nhìn lại phía trước, nơi đó chỉ là một bức tường, không có tranh, cũng không có cô gái xem tranh.

Từ Vi: "..."

Nhớ tới gì đó, cô ấy vội vàng duỗi tay tìm kiếm trong túi quần, sau đó nhìn thấy hoàng phù mình mang theo đã bị biến thành tro.

Đây là hoàng phù Việt Khê cho cô ấy, là bùa bình an, ngày nào cô ấy cũng mang theo bên người. Ngay vừa rồi, cô ấy cảm thấy bỏng rát, sau đó hoàng phù bị cháy thành thế này.

"... Khi gặp phải vật âm, hoàng phù này có thể cứu cậu một mạng!"

Nghĩ đến lời Việt Khê nói với mình, cả người Từ Vi lập tức ướt mồ hôi lạnh.

Rời khỏi toilet, đến khi nhìn thấy mấy người Việt Khê ngoài cửa, Từ Vi mới thở một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy cả người đều thả lỏng ra.

"Cậu vừa gặp cái gì?" Việt Khê nhìn cô ấy, chợt hỏi.

Triệu Lộ khó hiểu nhìn sang.

Từ Vi đưa hoàng phù đã bị cháy thành tro cho cô xem, nói: "Tớ cũng không biết tớ gặp phải cái gì, hình như tớ nhìn thấy một bức tranh, sau đó cảm thấy chỗ đựng phù bỏng rát... Chờ đến khi tớ tỉnh táo lại đã không thấy tranh nào nữa, cũng không thấy cô gái kia. Có phải tớ vừa gặp thứ gì không?"

Cô ấy đáng thương nhìn Việt Khê, có phần chưa thoát khỏi kinh hoàng.

Việt Khê duỗi tay đẩy một sợi đen đủi trên người cô ấy ra, hỏi: "Một bức tranh? Bức tranh thế nào?"

Từ Vi suy nghĩ, nói: "Bức tranh kia vẽ một cái cầu thang... Không, phải là rất nhiều cầu thang, ban đầu khi xem chỉ có một cái, nhưng càng xem càng thấy có rất nhiều. Hình như trên cầu thang có người, những người đó..."

Nhớ lại bức tranh, ký ức như trở nên rõ ràng, sau lưng Từ Vi toát mồ hôi lạnh, sắc mặc cô ấy trắng bệnh, nuốt nước miếng nói: "Vẻ mặt những người đó rất khủng bố, thậm chí dáng vẻ cũng rất khủng bố..."

Bây giờ từng khuôn mặt kia trở nên cực kỳ rõ, rõ ràng lúc xem tranh thì chưa thấy được gì cả, nhưng bây giờ cảnh tượng máu tanh ấy lại như khắc vào trong đầu.

Nghe cô ấy nói xong, Việt Khê nhíu mày nói: "Cậu dẫn tớ đến chỗ bức tranh kia đi."

Từ Vi gật đầu, lập tức dẫn bọn họ đến chỗ vừa rồi: "Chính là chỗ này."

Chỉ cần đi ra khỏi toilet, rẽ một cái là đến nơi.

"Lúc ấy bức tranh kia treo ở trên tường, có một cô gái đứng xem tranh ở chỗ này... Nhưng tớ vừa chớp mắt một cái đã không thấy tranh, cũng không thấy cô gái kia đâu cả."

Việt Khê đi đến trước bức tường, cô duỗi tay phất một cái.

Trên mặt đất có một bình nước khoáng đã hết một nửa, Việt Khê duỗi tay nhặt bình nước lên, hơi nhăn mày lại.

"... E rằng cô gái xem tranh kia lành ít dữ nhiều." Hàn Húc đi tới, cậu cảm nhận được tà khí chưa tan hết, bèn nói.

"Hơi thở rất kỳ lạ, chỗ này có cả mùi máu chưa tan, đại khái là tranh thành tinh, có chút đồ vật, loại vật được tạo ra từ tất cả tâm huyết của người rất dễ thành tinh, cũng dễ biến thành tà vật." Việt Khê duỗi tay vẽ một cái phù trên bình nước, luồng sương mù màu xám bay ra từ bình, chậm rãi lan khắp bốn phía.

Triệu Lộ nhìn chằm chằm động tác của cô, sợ ảnh hướng đến cô nên không dám nói lời nào.

Sương mù đen hóa thành một đường thẳng, ánh mắt Việt Khê chợt lóe lên, cô duỗi tay bắt lấy sương mù, mạnh tay kéo về phía sau—sương mù đen căng ra, như là có gì đó ở đầu kia kéo lại, giằng co với Việt Khê.

Việt Khê thấp giọng hỏi: "Cô có thể nghe thấy tiếng tôi không?"

"Ục ục!"

Văn Tiểu Thanh gian nan che cổ, xung quanh cô ấy bị nước bao phủ, cô ấy nhớ rõ mình vừa ra khỏi toilet là nhìn thấy một bức tranh, sau đó đứng lại xem một lúc. Chỉ là vừa nhìn, cô ấy lập tức cảm thấy bức tranh này kỳ lạ, người trong tranh như đều nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ghê rợn cùng nụ cười quỷ dị.

Ngay giây sau, cô ấy cảm thấy hoa mắt, sau đó phát hiện mình chìm xuống nước.

Nước từ khắp nơi ập đến, ùa vào mũi miệng và lỗ tai, trong phổi bị nước tràn vào, cô ấy há mồm muốn thở nhưng lại chỉ uống thêm nước vào bụng. Không khí trong phổi dần cạn, bởi vì bị mất quá nhiều dưỡng khí, thậm chí cô ấy còn cảm thấy tức ngực.

"Có nghe thấy tôi nói không?"

Ngay khi Văn Tiểu Thanh sắp rơi vào tuyệt vọng, cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng người hỏi, tiếng nói kia cực kỳ rõ ràng, làm ý thức đang dần mơ hồ của cô ấy lập tức tỉnh táo lại.

"Nếu cô nghe thấy tiếng tôi thì cắt rách đầu lưỡi đi, tôi cần có máu của cô, nếu không cô sẽ bỏ mạng ở chỗ này."

Nghe vậy, Văn Tiểu Thanh cố gắng há mồm cắn lưỡi mình, cô không muốn chết!

Một cắn này, cô ấy cho rằng mình đã dùng sức lực toàn thân, nhưng thực tế là chỉ đủ làm đầu lưỡi rách ra một ít, mùi máu nhàn nhạt truyền ra, Văn Tiểu Thanh cảm thấy một sức lực rất mạnh nắm lấy tay mình, kéo mình ra ngoài.

"Bùm!"

Một người ướt dầm dề xuất hiện giữa không trung, rơi thẳng vào lòng Việt Khê, sắc mặt cô ấy trắng bệch, nước trên người chảy tong tong xuống sàn.

Việt Khê nhíu mày, cô điểm vài cái lên ngực cô ấy, người trong lòng lập tức cứng lại, sau đó phun hết nước trong bụng ra.

"Gọi xe cứu thương!" Cô nhỏ giọng nói.

Hàn Húc đã gọi điện thoại trước khi cô nói chuyện, lúc này nghe cô nói vậy, cậu đáp: "Tôi gọi rồi, chắc sẽ cứu thương sẽ đến ngay."

Việt Khê gật đầu, cô ôm cô gái trong lòng quay đầu muốn đi, lại chợt nhìn thấy một thanh niên đang trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.

Mấy người Việt Khê: "..."

Không có ai nói gì cả, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Thanh niên chớp mắt, chợt cười gượng nói: "Ha ha ha, hôm nay mình chưa tỉnh khỏi giấc ngủ trưa, nếu không sao mình có thể nhìn thấy một người bất chợt xuất hiện giữa không trung được?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net