Truyen30h.Net

[ Đã hoàn - Edit] Nam chủ, anh ta công đức vô lượng- Nguyệt Chiếu Khê

Phần Không Tên 90

Coisini_Sa


Chương 89

Editor: Heo Lười

Beta: Qing Yun



"Á!"

Tiếng hét chói tai của Triệu Lộ từ bên ngoài truyền vào, tiếng hét kia giống như muốn lật tung mái nhà của nhà Việt Khê lên, hơn nữa tiếng hét đó còn tràn ngập sợ hãi, cũng không biết cái gì đã dọa cô ấy sợ đến mức đó.

Nghe thấy tiếng của cô ấy, mọi người nhìn nhau một cái rồi vội vàng chạy đến phòng khách.

"Cô Triệu, đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người chạy đến phòng khách, nhìn thấy Triệu Lộ ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, ở trước mặt cô ấy là một cái tủ lạnh cao gần bằng một người, lúc này cửa tủ lạnh đang mở toang, có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong tủ lạnh. Đến khi mọi người nhìn thấy thứ bên trong tủ lạnh, tất cả mọi người ai cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu, người nhát gan nhất cũng giống như Triệu Lộ hét lên một tiếng thật to, chỉ thấy thứ trong tủ lạnh chính là một cái xác người.

Tủ lạnh này rất lớn, ước chừng cao bằng một người đã trưởng thành, ngăn giữ đồ tươi sống để nhiệt độ ở mức nhiệt độ thấp nhất, các tấm ngăn bên trong tủ lạnh đều bị người ta lấy ra hết, vừa vặn có thể nhét vừa cơ thể của một cô gái có dáng người nhỏ nhắn vào trong đó.

Mà xác người mọi người nhìn thấy được chính là cơ thể một cô gái, nhìn như đã bị đông cứng hoàn toàn, cô ấy ôm hai chân, thân mình cuộn tròn lại, mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc cũng là màu trắng, da thịt ở bên ngoài đóng một lớp băng mỏng, trên lông mi cũng là những giọt nước bị đông lại thành đá, không biết đã bị nhét vào bên trong cái tủ lạnh này bao lâu rồi.

"Đây là.....Đây là thi thể? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.... Chúng ta có phải nên báo án hay không?"

"Đúng, đúng, đúng, báo án, báo án đi!"

Mọi người hoàn toàn hoảng loạn, cho dù là ai đi chăng nữa khi thấy cảnh tượng như thế này trong lòng đều sẽ hoảng loạn như vậy, có người lấy di động ra muốn báo án, một bàn tay duỗi ra rút lấy cái điện thoại trên tay người đó lại.

"Người còn chưa chết, báo án cái gì?" Việt Khê cầm cái đi động kia, da mặt trắng như ngọc, lười biếng nói.

Những người khác nhìn cô, lại nghĩ đến thi thể kia, lập tức run bần bật.

Triệu Lộ phục hồi lại tinh thần, run rẩy hỏi: "Việt Khê, cái này.....Đây là cái gì? Cô ấy là người à? Sao cậu lại để cô ấy trong tủ lạnh? Cô ấy, cô ấy còn sống không?"

Bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, còn may là Triệu Lộ tin tưởng Việt Khê sẽ không có giết người lung tung, mới lắp bắp hỏi.

"Ngày hôm qua nhặt được ở ngoài cửa, chắc là.....Tuyết Nữ?" Việt Khê trả lời nói.

Cô đi đến bên cạnh tủ lạnh, cúi đầu nhìn tình huống của đối phương, nhưng vào lúc này, đôi mắt màu trắng đó từ từ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô, người bên trong tủ lạnh đã tỉnh.

"Trời ạ, sống.....Sống?" Những người đang đứng bên cạnh nói với giọng không thể tưởng tượng được, sau đó trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Còn sống, còn sống thì tốt, bọn họ còn tưởng rằng mình gặp phải hiện trường giết người. Nhưng mà mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, nếu gặp phải chuyện này thêm vài lần nữa, quả thật là muốn rèn luyện trái tim mà.

"Tỉnh rồi?" Việt Khê tò mò nhìn cô, đưa tay sờ làn da của cô ấy, độ ấm trên làn da của cô lành lạnh như băng tuyết, cô hỏi: "Cô chính là Tuyết Nữ?"

Toàn thân Tuyết Nữ đều là tuyết trắng, cô ấy mặc một cái váy đơn giản màu trắng, kiểu dáng thời cổ đại, đôi chân trần, lông mi cùng tròng mắt của cô ấy cũng đều là màu trắng, nhưng những điều này lại không làm giảm đi vẻ đẹp tuyệt trần của cô. Nhìn cô ấy rất giống tuyết, tạo cho người ta một loại cảm giác thuần khiết ngây thơ không chút tì vết.

"Tôi...tôi...Tuyết Tuyết!" Tuyết Nữ chỉ vào mình, lắp bắp nói, giọng nói của cô ấy nghe rất êm tai, nhưng mà khi lời nói phát ra lại làm cho người khác có cảm giác như một đứa trẻ nhỏ mới tập nói không được bao lâu.

Việt Khê giúp cô từ bên trong tủ lạnh đi ra ngoài, Tuyết Nữ giữ lấy tủ lạnh, dáng vẻ trong vô cùng đáng thương, nhìn cô nói: "Không.....Ở đây dễ chịu hơn."

Đi từ trên đỉnh Tuyết Sơn đi xuống dưới này, quả thật làm cô mệt muốn chết rồi, trời lại còn nóng như vậy, cô cảm thấy toàn bộ tuyết trên cơ thể mình sắp tan chảy hết rồi. Nhưng mà cái tủ này lại không giống như thế, bên trong có đá và không khí lạnh, tuy rằng không thể so sánh được với Tuyết Sơn, nhưng mà thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài.

Việt Khê suy nghĩ giây lát, đành từ bỏ việc kéo cô ấy từ trong tủ lạnh ra bên ngoài, cô kéo một cái ghế tới gần chỗ tủ lạnh, ngồi nói chuyện cùng cô.

"Tuyết Nữ các cô không phải nên ở trên Tuyết Sơn à, sao cô lại chạy xuống chỗ này, lại còn chạy xa đến như vậy?" Việt Khê hỏi.

Tuyết Nữ lắp bắp nói: "Tôi....Tô tìm người, anh ấy, anh ấy......ở nơi này!"

Cô nói từng chữ một, hơn nữa lại nói rất chậm, như là mỗi câu cô nói ra đều phải suy nghĩ thật kỹ mới nói ra được.

Việt Khê hỏi: "Ý của cô là cô đến đây để tìm người, người mà cô muốn tìm đang ở chỗ này?"

Tuyết Nữ gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"

Cô ấy cười có chút thẹn thùng, ánh sáng trong mắt lay động, sáng lấp lánh.

"Cô vừa mới bắt đầu học nói phải không?" Việt Khê lại hỏi.

Tuyết Nữ vươn ngón trỏ, nói: "Một năm, học cùng một người dưới chân núi. Tôi, tôi có thể nói giống như con người."

Triệu Lộ ở bên cạnh tò mò nhìn sang, cô ấy đã thoát ra khỏi sợ hãi, dần dần khôi phục lại bình tĩnh, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Tuyết Nữ, cô gái này vừa nhìn đã biết không phải là con người, làn da trắng như tuyết.

"Cô là Tuyết Nữ? Chính là khi tuyết rơi thì có Tuyết Nữ xuất hiện đúng không?" Cô tò mò hỏi.

Tuyết Nữ dùng tay che mặt lại, dường như có chút thẹn thùng, tay áo rộng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô ấy, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu trắng, cô nhỏ giọng nói: "Tôi, Tuyết Nữ....... Chính là, tôi có tên, tôi tên là Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết!"

"Tuyết Tuyết.....Cái tên rất hợp với cô." Việt Khê gật đầu, cô nhìn Tuyết Nữ một cái, nói: "Thảo nào tôi cảm thấy thời gian gần đây thời tiết thành phố A càng lúc càng lạnh, thì ra nguyên nhân là vì cô từ trên núi Tuyết Sơn chạy xuống dưới này. Nhưng mà, cô không thích hợp ở chỗ này, cô là Tuyết Nữ, nếu cứ lang thang ở bên ngoài lâu như vậy, sẽ tổn thương rất lớn đối với cơ thể của cô."

"...Tôi, tôi tìm người." Tuyết Nữ thấp giọng nói.

"Cô tìm ai? Tìm người đó làm gì?"

"Tìm.......Đông Sinh, anh ấy, anh ấy không đến tìm tôi, nên tôi đi tìm anh ấy."

Đông Sinh?

Triệu Lộ không khỏi liếc nhìn Việt Khê một cái, Đông Sinh này, có phải là Đông Sinh mà cô biết hay không?

Sắc mặt Việt Khê lại không có thay đổi gì, từ lúc nghe thấy Tuyết Nữ nhắc đến, cô lập tức đoán được Tuyết Nữ và Đông Sinh đều có liên quan với nhau, trên người Đông Sinh có hơi thở của Tuyết Nữ.

"Cô tìm anh ấy làm gì?" Cô lại hỏi.

Tuyết Nữ che mặt lại, ánh sáng bên trong mắt lấp lánh, nhẹ giọng nói: "Anh ấy nói, anh ấy muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi, anh ấy nói muốn tôi gả cho anh ấy!"

Khi nói những lời này, biểu cảm trên gương mặt cô vô cùng vui vẻ hạnh phúc, không biết chính mình nói bao nhiêu lần, cô ấy vô cùng vui vẻ nói: "Tôi có nhìn trộm dưới chân núi, loài người gọi cái này, gọi, gọi là vợ chồng, anh ấy nói, chờ đến khi nào rời khỏi Tuyết Sơn, liền, liền cưới tôi. Nhưng mà, anh ấy, anh ấy không có tới, tôi...Tìm anh ấy!"

Nghe vậy, vẻ mặt Triệu lộ lập tức thay đổi, cô mím môi, không biết phải nên nói cái gì. Chẳng lẽ muốn cô cùng phải nói với Tuyết Nữ, người mà cô ấy muốn tìm sẽ kết hôn vào hôm nay? Anh ấy đã sớm quên Tuyết Nữ rồi?

Tuyết Nữ ở bên trong tủ lạnh, nói: "Tôi, tôi ở lại bên trong một lát, rồi đi tìm anh ấy."

Nói rồi, cô ấy lại tự gật đầu một cái thật mạnh, vẻ mặt nhìn vô cùng vui sướng.

Việt Khê và Triệu Lộ đi ra ngoài, Triệu Lộ liếc mắt nhìn vào bên trong phòng một cái, nắm lấy tay Việt Khê, nói: "Việt Khê, cái này phải làm sao bây giờ? Anh Đông Sinh, anh Đông Sinh sao lại có quan hệ với Tuyết Nữ? Còn nói muốn ở cùng người ta, hiện tại người ta đi tìm tới đây, nhưng mà hôm nay anh Đông Sinh kết hôn. Nếu cô ấy biết anh Đông Sinh kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ? Cô ấy....Cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào."

Câu cuối cùng, vì sợ Tuyết Nữ sẽ nghe được cô ấy nói với giọng rất nhỏ, nhìn thấy Tuyết Nữ vui vẻ như thế, mong đợi như thế, lúc nhắc tới Đông Sinh, hai mắt cô ấy đều phát sáng, Triệu Lộ làm sao dám nói cho cô ấy biết được chân tướng của sự việc.

"Anh Đông Sinh bội tình bạc nghĩa sao?" Cô lẩm bẩm

Việt Khê nói: "Cô ấy đi từ trên Tuyết Sơn đến nơi này, lặn lội đường xa, chính là vì để tìm được người kia, cho dù cậu không nói cho cô ấy biết, cô ấy sớm hay muộn đều sẽ tìm được người mà cô ấy muốn tìm, cậu không giấu được đâu."

"Có thể giấu được bao lâu thì giấu, không được, tớ phải đi tìm anh Đông Sinh hỏi một chút, quan hệ của anh ấy và Tuyết Tuyết rốt cuộc là chuyện như thế nào, sao anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy?" Triệu Lộ tính tình hấp tấp, nói cho Việt Khê địa chỉ, sau đó nâng váy lên liền ngay lập tức đi ra ngoài.

Việt Khê liếc mắt nhìn trong phòng một cái, suy nghĩ giây lát rồi cô đi vào bên trong.

Cửa tủ lạnh bị đóng lại, Việt Khê đứng dựa bàn, đưa tay gõ cửa tủ lạnh, rất nhanh, cửa tủ lạnh bị người từ bên trong đẩy ra, một cái đầu màu trắng từ bên trong nhô đầu ra, đôi mắt màu trắng đầy tò mò nhìn Việt Khê.

Theo lý mà nói, tròng mắt màu trắng nhìn có chút kỳ quái, nhưng mà Tuyết Nữ lại không phải như vậy, trong mắt của cô ấy vốn dĩ có màu trắng trong suốt, cho người ta một loại cảm giác có thể nhìn thấu mọi thứ, lúc thì mang theo một chút lạnh lẽo, lúc thì lại vô cùng xinh đẹp.

"Cô không ngại cực khổ, đi ngàn dặm xa xôi chỉ vì tìm một người....... Nhưng mà, cô sẽ không sợ đối phương đã quên cô rồi sao?" Việt Khê hỏi.

Tuyết Nữ miệng môi cười, nói: "Không, không sợ, Đông Sinh rất tốt, anh ấy sẽ không gạt tôi. Những tinh linh trong núi đều nói, con người, thích nói dối, nhưng mà Đông Sinh sẽ không như thế. Anh ấy còn đặt cho tôi một cái tên, tên là Tuyết Tuyết...... Tôi vẫn luôn, không có tên."

Từ xưa cho tối nay, tất cả Tuyết Nữ đều chỉ có một cái tên, đó chính là Tuyết Nữ. Nhưng mà cô không giống như thế, Đông Sinh đặt cho cô một cái tên, tên của cô là Tuyết Tuyết.

Việt Khê thở dài, cô đưa tay lấy ra một lá bùa, đưa qua.

Tuyết Nữ nghi hoặc nhìn cô.

"Cô ở bên ngoài lâu chắc cũng cảm thấy không thoải mái, tôi có vẽ một trận pháp ngăn cách nhiệt độ ở bên ngoài, cô mang cái này sẽ cảm thấy thoải mái hơn một ít."

Tuyết Nữ là loài sinh vật có thể được coi như là tinh linh trời sinh đất dưỡng, nhưng lại không giống một số Tinh linh yêu quái khác, chúng nó là loài sinh vật thuần túy nhất trên thế giới, hơn nữa hơi thở của con người rất không tốt với tinh linh, nhiều loại tinh linh khi tiếp xúc với con người thì đều dần dần chết đi.

Lá bùa này của Việt Khê đủ mạnh để có thể ngăn cách các ảnh hưởng cùng thương tổn ở bên ngoài cho Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ tò mò cầm lá bùa lật qua lật lại nhìn, cô ấy thử đi ra ngoài, vui mừng phát hiện nhiệt độ bên ngoài không làm mình khó chịu, lập tức thẹn thùng cảm ơn Việt Khuê: "Cảm ơn cô!"

Cô ấy cầm một đóa hoa đưa cho Việt Khê, nói: "Hoa nở trên đỉnh Tuyết Sơn của chúng tôi, thật sự, đẹp! Tặng cho cô."

Tuyết Nữ cẩn lấy lá bùa cẩn thận đeo trên người, cô ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười, rõ ràng là Tuyết Nữ, nhưng mà thoạt nhìn lại mềm như bông, nhỏ giọng nói: "Tôi phải đi rồi...Tôi cảm giác được, người mà tôi muốn tìm, anh ấy đang ở chỗ này."

Cô ấy nói chuyện càng ngày càng tốt hơn, không còn nói lắp nữa.

Việt Khê nhìn cô hóa thành một cơn gió rời đi, trong không khí còn lưu lại vài bông tuyết rơi xuống, Việt Khê đưa tay đón lấy, nhìn những bông tuyết hóa thành nước ở trong lòng bàn tay của mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút thẫn thờ.

"Tinh linh như Tuyết Nữ, chúng nó chỉ có một giọt nước mắt, cả đời này chỉ có đúng một giọt nước mắt, nếu giọt nước mắt này chảy ra, thì chúng nó sẽ hóa thành bông tuyết lớn, bay khắp thế gian này......"

*

Hôm nay là ngày Đông Sinh kết hôn, từ sáng sớm anh ấy đã thức dậy để chuẩn bị, bạn bè người nhà đều chúc mừng khi nhìn thấy anh ấy, chúc mừng anh rốt cuộc thoát khỏi cuộc sống độc thân.

Bạn học ở cùng phòng trong ký túc xá thời đại học đưa tay đập một cái trên vai của anh ấy rồi nói: "Tên chết tiệt, lúc trước là ai la hét muốn cả đời này sống độc thân, không nghĩ tới người kết hôn trước lại là cậu."

Đông Sinh cười, anh ấy nhịn không được nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tự mình lắm bổng: "Không biết hôm nay có tuyết rơi hay không."

Bạn cùng phòng nghe thấy anh ấy nói như vậy, nói: "Tuyết rơi? Nhìn tiết trời thế này thì chắc sẽ không có. Hôm nay thời tiết không tệ, bên ngoài nắng ấm áp, nhưng mà đột nhiên nhiệt độ thay đổi, tôi còn phải mặc thêm áo lông. Nghe nói đêm qua có tuyết rơi, tôi còn nghĩ rằng hôm nay cũng sẽ có tuyết, ai biết được bên ngoài hiện tại có nắng. Xem ra ông trời biết được hôm nay là ngày cậu kết hôn nên chúc mừng cậu."

Mẹ Đông vội vàng đi tới, thấy Đông Sinh thì tức giận nói: "Con còn ở chỗ này làm gì, đến giờ lành rồi, nhanh nhanh đi đón cô dâu đi."

Đoàn xe được trang trí lộng lẫy đang chạy trên đường, Đông Sinh ngồi ở vị trí phía sau, lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ánh mắt anh ấy nhìn đến một chỗ, hai mắt trừng lớn, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào nơi đó.

"Anh, làm sao vậy?" Đông Dĩnh hỏi anh ấy, thấy anh ấy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cô ấy cũng nhìn theo, chỉ là cô ấy không nhìn thấy bên ngoài có gì khác lạ cả.

Đông Sinh chớp mắt, anh do dự nói: "Không.... Không có gì."

Mình nhìn nhầm rồi sao, vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy có một người đang đứng giữa ở không trung.

Lúc Triệu Lộ chạy tới, đoàn người Đông Sinh đã đi đến nhà của cô dâu, cô dậm dậm chân, nói tài xế nhanh chóng đưa mình đi qua bên đó, rất nhanh, lúc đoàn xe dừng ở nhà cô dâu thì cô vừa lúc cũng chạy tới đó.

"Anh Đông Sinh!" Cô ấy la lớn.

Đông sinh đang định đi vào cửa thì quay đầu lại, thấy Triệu Lộ, anh ấy không khỏi cười nhẹ một tiếng, nói: "Làm sao đấy Lộ Lộ, sao em lại thở gấp như vậy, có việc gì mà vội thế?"

Triệu Lộ liếc mắt nhìn bốn phía một cái, có chút sốt ruột nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, chuyện này rất quan trọng."

Đông Sinh sửng sốt, Đông Dĩnh ở bên cạnh nói: "Lộ Lộ, có chuyện gì cũng không gấp bằng lúc này, chờ anh Đông Sinh của em đón xong cô dâu rồi nói sau nếu không sẽ lỡ giờ lành mất. Em không biết, kết hôn có rất nhiều quy cũ, đến nhà đón cô dâu có giờ lành, cô dâu rời khỏi nhà cũng có giờ lành, nếu bỏ lỡ giờ lành thì sẽ không tốt."

Nghe vậy, Đông Sinh vỗ vỗ bả vai Triệu Lộ, nói: "có chuyện gì thì chờ tới lễ đường rồi nói sau, anh đi vào trước."

"Không phải....." Triệu Lộ gấp gáp dậm chân, cô ấy sợ không kịp.

Vừa quay đầu, lúc cô thấy trong đám người kia có một bóng trắng, toàn bộ cơ thể thể cô ngay tức khắc liền cứng đờ đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, xong rồi, tất cả đều xong rồi!

Bên trong đám đông, ánh mắt của Tuyết Nữ vẫn luôn nhìn theo Đông Sinh, Cô nhìn chăm chú, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Giống như là cảm giác được cái gì, đột nhiên Đông Sinh quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám đông, nhưng mà cũng không nhìn thấy được gì cả.

"Làm sao vậy anh?" Đông Dĩnh hỏi

Đông Sinh nhíu mày, nói: "Hình như có người đang nhìn anh."

Đông Dĩnh không nhịn được, trừng mắt nói với anh ấy: "Hôm nay anh là chú rể, mọi người đều đang nhìn anh đó có biết không? Có người nhìn anh thì có cái gì mà lạ. Anh, có phải anh cố tình kéo dài thời gian....Em nói với anh..."

Cô ấy nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Đã đến nước này, nếu anh dám từ hôn, nhất sẽ làm chị Khổng Lăng không còn mặt mũi, về sau biết để mặt mũi vào đâu, thể diện hai nhà cũng mất sạch."

"Nhóc con, anh còn không hiểu bằng em à?" Đông Sinh cười gõ đầu cô một cái.

Đông Dĩnh hoài nghi nhìn anh, có chút không tin.

"Việt Khê, Việt Khê!" Bên này Triệu Lộ gấp gáp gọi điện thoại cho Việt Khê, chờ Việt Khuê bắt máy, suýt chút nữ là cô ấy không kìm được mà òa khóc, nôn nóng đi qua đi lại, mở miệng nói: "Mình nhìn thấy Tuyết Nữ ở chỗ anh Đông Sinh, sao cô ấy có thể đi đến đây được? Thấy anh Đông Sinh cùng người khác kết hôn, cô ấy có thể nổi điên hay không? Phải làm sao bây giờ, nếu cô ấy nổi điên thì phải làm sao bây giờ, cô ấy là yêu tinh, chúng ta khẳng định đánh không lại."

"Cậu bình tĩnh một chút." Việt Khê trầm giọng mở miệng nói, cô nhìn ra ngoài cửa xe, mây đen đã dần kéo đến che kín bầu trời, cô nói: "Tớ đang trên đường đi đến lễ đường, Tuyết Nữ... Chưa chắc cô ấy đã ra tay."

Nghe cô nói như vậy, cuối cùng Triệu Lộ cũng cảm thấy an tâm một chút, thấy Đông Sinh đã ôm người đi ra, cô ấy vô thức quay lại nhìn Tuyết Nữ, nhưng mà lại không thấy người ở bên trong đám đông.

Đi đâu rồi?

Đông Sinh đặt cô dâu xuống, hôm nay Khổng Lăng vô cùng xinh đẹp, áo cưới trắng như tuyết, gương mặt hồng hào, còn mang theo chút thẹn thùng đặc biệt của cô dâu.

Đông Sinh cười với cô ta một cái sau đó xoay người vòng ra sau xe.

Bạn của Khổng Lăng cười hì hì đụng cô ta một cái, nói: "Cậu yêu thầm Đông Sinh lâu như vậy, lần này rốt cuộc cũng được như ước muốn, biết hai người các cậu muốn kết hôn tớ còn hơi kinh ngạc đấy. Cậu đó vì người ta mà quả thật là muốn sống nữa...... Dám đuổi theo tới Tuyết Sơn. Lại nói, cậu còn chưa kể cho chúng tớ nghe cậu tìm anh ấy trên Tuyết Sơn bằng cách nào, chờ sau này khi kết hôn xong, nhất định phải nói với chúng tớ đó."

Nghe vậy, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt Khổng Lăng trở nên thất thần.

Một phù dâu khác nhìn bóng dáng của Đông Sinh, nhíu mày kỳ quái nói: "Sao tớ lại thấy Đông Sinh không nhiệt tình với cậu chút nào, cậu thật sự muốn kết hôn với anh ấy à?"

"Đó là đương nhiên, Khổng Lăng đã thích Đông Sinh bao lâu? Những người khác không biết, chúng ta còn không rõ ràng lắm sao, cũng phải bảy tám năm rồi." Người bên cạnh lập tức trả lời nói.

Khổng Lăng chỉ cười chứ không nói thêm cái gì nữa.

Người này thích đối phương đến điên rồi, hiện tại cho dù cô nói cái gì cô ấy cũng đều không nghe vào.

*

Lúc đoàn xe đi tới lễ đường, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

"Nhìn trời kiểu này chắc là muốn mưa, đừng làm ướt người."

"Buổi sáng trời còn đẹp, còn có ánh nắng....... Kết hôn mà lại gặp trời mưa, thật sự cảm thấy không may mắn chút nào."

Có người thuận miệng nói một câu, ngay lập tức đã bị người bên cạnh chọc một cái, nói: "Nói bậy cái gì đó?"

Người nọ cũng biết chính mình nói lỡ lời, cười vài tiếng chữa ngượng rồi không cũng không nói gì nữa.

Một đám người đi vào lễ đường, hoa đồng cầm giỏ hoa đi trước, cánh hoa theo gió cuốn đi bay khắp trời.

Cánh tay của Tuyết Nữ vươn ra nhặt những cánh hoa rơi trên mặt đất, khuôn mặt, quần áo, da thịt đều trắng như tuyết, có người đứng bên cạnh nói với cô: "Cô cũng tới tham gia hôn lễ à? Là bạn của nhà trai hay là nhà gái?"

Tuyết Nữ ngẩng đầu lên, lúc này người đó mới thấy được khuôn mặt của cô, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, lắp bắp nói: "Cô...Mặt cô....."

Một cơn gió cuốn cánh hoa tung bay, người bên cạnh lập tức biến mất không thấy tăm hơn, người nọ nhìn thấy những cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Má ơi, đụng phải quỷ......."

*

Bên trong lễ đường, cô dâu chú rể đang đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

"Lạy Chúa, hôm nay chúng con đứng trước mặt Người, cúi xin Người chứng giám cho đôi nam nữ này bước vào thánh đường hôn lễ đầy thiêng liêng và ban lời chúc phúc....." Vị linh mục đứng trước tượng Chúa nói, sau đó nhìn Khổng Lăng và hỏi: "Con có đồng ý nhận người đàn ông này làm chồng của con không? Cùng anh ấy tiến vào cuộc sống nhân, cho dù là bệnh tật hay nghèo khó đều vĩnh viễn yêu thương anh ấy tôn trọng anh ấy...."

Khổng Lăng liếc nhìn Đông Sinh và nở một nụ cười nói: "Con đồng ý!"

Vị Linh mục quay đầu sang nói với chú rể: "Con có muốn nhận người phụ nữ này làm vợ của con không....."

Đông Sinh không nói gì, dường như anh ấy đang thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy chú rể như vậy, mọi người bên dưới không khỏi xôn xao bàn tán.

"Đông Sinh, Đông Sinh!" Thấy anh thật lâu không trả lời, mẹ Đông ngồi ở bên dưới tức giận.

Đông Sinh phục hồi lại tinh thần, lúc này mới chậm rì rì nói: "Con đồng ý!"

Một bóng người trắng như tuyết lẳng lặng nhìn chăm chú hết tất cả mọi việc, cô nghiêng đầu, đôi mắt vẫn là một mảnh đơn thuần, cô nói: "Đám yêu quái trên Tuyết Sơn đều nói, con người là những kẻ không đáng tin... Những lời này quả nhiên là sự thật."

Trong lòng đau đớn, cảm giác đau đến mức giống như không thể nào thở nổi!

Nhưng mà cô lại là Tuyết Nữ, cho dù không thể thở, thì cô cũng sẽ không có cảm giác không thở nổi như vậy mới đúng.

Chuyện này thật đúng là kỳ lạ!

Cô nghĩ, có thể là mình đã bị bệnh rồi.

Bên mắt phải có một giọt nước mắt lăn xuống dưới, giọt nước mắt vừa rơi xuống, lập tức hóa thành hàng vạn bông tuyết ngay giữa không trung.

Ở bên ngoài lễ đường, Việt Khê ngẩng đầu lên, những hạt tuyết trắng lớn như lông ngỗng dừng ở trên người cô, chẳng mấy chốc, toàn bộ đất trời đều bị trận tuyết lớn này bao phủ toàn bộ.

Tuyết rơi!

Đông Sinh ở bên trong lễ đường đột nhiên ngẩng đầu lên, những bông tuyết lớn như lông ngỗng rừng ở trên đỉnh cửa sổ, nó không phát ra bất cứ một âm thanh gì.

"Tuyết rơi....." Anh thấp giọng nói.

Khổng Lăng cầm bàn tay anh ấy lên, cầm nhẫn đeo lên ngón áp út của anh ấy, đột nhiên Đông Sinh cầm lấy bàn tay của cô ta, trong lòng cô ta hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.

"Xin lỗi, anh không thể kết hôn với em." Đông Sinh cười nói, nụ cười nhẹ nhàng, giống như đã nghĩ thông suốt cái gì.

Lời này vừa nói ra,người trong Giáo đường lập tức ồn ào, ba mẹ Khổng Lăng nghe thấy thế thì tức giận đến run người.

Khổng Lăng trừng lớn đôi mắt, hỏi: "Anh nói cái gì?"

Đông Sinh cười một cái, đột nhiên hỏi: "Người cứu anh, không phải là em."

Khổng Lăng: "......."

"Anh thậm chí còn không biết người đã cứu anh là ai. Khi anh tỉnh dậy thì nhìn thấy em. Mọi người đều nói rằng chính em đã cứu anh. Chính em là người đưa ra khỏi Tuyết Sơn, anh tin tưởng điều đó." Anh ấy cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, giọng nói gần như nỉ non: "Nhưng mà càng ở chung với em, anh lại càng cảm giác không đúng. Em không phải là người đó, cho nên có cố gắng thế nào cũng không có cảm giác đó... Nhưng mọi người đều thấy người đưa anh ra là em, nên anh cho là như thế, anh cứ nghĩ mình cảm thấy khác lạ chỉ vì mắt đã khỏi, nên mới không quen. Nhưng mà, không phải chính là không phải, em mãi mãi không phải là cô ấy."

"Cho nên anh không thể nào kết hôn với em được, người anh muốn kết hôn không phải là em" Anh mở miệng nói.

"Thằng khốn kiếp!"

Ba Khổng Lăng rốt cuộc nhịn không được, ông đứng dậy xông tới đấm thẳng vào mặt Đông Sinh, sau đó nắm lấy cổ áo của anh ấy tức giận nói: "Anh cho rằng con gái của tôi là cái gì? Anh muốn cưới là cưới không muốn cưới thì không cưới à?"

Đông Sinh không nói chuyện, anh biết trong truyện này bản thân mình là người đuối lý, đều đã đi đến giáo đường rồi lại đổi ý, mặc kệ là đối với nhà họ Đông hay là nhà họ Khổng, đều sẽ gây ra ảnh hưởng không. Nhưng mà, anh không thể tiếp tục lừa gạt chính bản thân mình.

Khổng Lăng không phải là người kia, anh vô cùng tin tưởng điều này.

Ông Khổng tức giận lại nâng tay lên muốn tiếp tục đánh anh ấy, nhưng lại bị những người khác chạy lên ngăn cản.

"Thông gia, thông gia, anh đừng nóng giận, nóng giận quá không tốt, cái thằng khốn này, để cho tôi tới dạy dỗ lại nó!"

"Được rồi, đã lớn rồi, trước đừng đánh nữa.....Đông Sinh, con mau xin lỗi ba vợ đi, nói con chỉ chỉ bị ma xui quỷ khiến."

"Khổng Lăng, con không sao chứ?"

Bên trong Giáo đường loạn tung lên, người này thì đi an ủi cô dâu, người kia thì đi an ủi ba của cô dâu, còn phải ngăn ông lại không để cho ông đánh người.

Khổng Lăng phục hồi lại tinh thần, cô tấm khăn che trước mặt lên, lớn tiếng nói: "Được rồi, đừng ồn ào nữa!"

Ông Khổng quay đầu lại, đau khổ nhìn con gái: "Lăng Lăng..."

"Qủa thật em không phải là người kia." Khổng Lăng mở miệng, đôi mắt ngập nước nhưng nhịn không rơi xuống, Cô ta nhìn Đông Sinh, bình tĩnh nói: "Quả thật là em đã đưa anh ra khỏi Tuyết Sơn, em nghe tin anh xảy ra chuyện, trong lòng thật sự rất lo lắng, cho nên muốn đi tìm anh....."

Cô nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, nói: "Tuyết Sơn rất lớn, khắp nơi đều là tuyết, em đã tìm rất lâu cũng không tìm anh, cho đến một ngày, suốt hơn hơn một tháng trời, em nhìn thấy anh ở dưới chân núi.... Anh tỉnh lại, anh đối xử với em tốt như vậy, anh nói thích em, anh nói muốn ở bên em mãi mãi... Thật ra ngay từ khi đó em đã cảm thấy rất lạ rồi, bởi vì những việc trong miệng anh nói em đều không biết. Lúc đó em biết có người đã cứu anh trước em, mà những lời anh nói đó cũng là dành cho cô ấy."

Lúc ấy, trong lòng cô chỉ cảm thấy không cam lòng, cô thích anh nhiều năm như vậy, nhưng mà chỉ vì thiếu đi một tháng này. Cho nên cô như bị ma nhập, chìm đắm vào sự ấm áp cùng tình yêu căn bản không phải dành cho chính mình.

"Nhưng mà, giả vĩnh viễn đều là giả... Nếu anh mãi không phát hiện ra thì tốt biết bao nhiêu. Bây giờ em có nói những điều này, có phải anh cảm thấy con người của em rất đê tiện xấu xa hay không?"

"Không có, anh...."

"Không sao!"

Khổng Lăng đưa tay kéo tấm khăn che đầu cô dâu ném thẳng xuống dưới đất, cô nói: "Em chỉ muốn cho mình một cơ hội, nghĩ rằng anh sẽ ở bên em, một ngày nào đó anh sẽ thích em. Nhưng hóa ra em đã thất bại, anh sẽ không bao giờ thích em và em sẽ mãi mãi không bao giờ là người mà anh muốn."

Cô ta quay người lại nói: "Anh đi đi, cứ coi như hôn lễ này chỉ là một trò đùa."

Đông Sinh đứng lên, mở miệng do dự hỏi: "Nói như thế nào đi chăng nữa cũng là em đã cõng anh ra khỏi Tuyết Sơn, em thật sự đã cứu anh..... Chỉ là, lúc đó em nhìn thấy anh, còn có nhìn thấy ai khác nữa không?"

"...... Không có, cm chỉ nhìn thấy anh!" Khổng Lăng chớp mắt nói

Nghe vậy, Đông Sinh có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Như vậy...... Cảm ơn em."

"Anh......."

Khi Đông Sinh rời đi, Đông Dĩnh nhìn về phía anh, có chút lo lắng nói: "Anh thật sự có thể tìm được người mà anh muốn tìm sao?"

"Chỉ có người kia mới là người anh muốn, chẳng lẽ em quên mất sao, lúc trước, anh là người theo chủ nghĩa độc thân.... Nếu không phải là người kia, thì không được. Mặc kệ cô ấy ở nơi nào, anh đều nhất định có thể tìm được cô ấy."

Lúc từ trong giáo đường đi ra, bên ngoài tuyết rơi thật sự rất lớn, cả người Đông Sinh bị lạnh run lên một chút nói: "Lạnh quá, tháng sáu tuyết rơi, điều này thật đúng là khó gặp......."

Ngẩng đầu lên, trong mắt của anh ấy mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tuyết thật là đẹp!"

"Anh Đông Sinh!" Phía sau truyền đến tiếng gọi, Đông Sinh xoay người lại, thấy Triệu Lộ ở phía sau anh.

"Là em à Lộ Lộ, thật ngại quá, hôm nay làm em không công đi đến đây tốn thời gian..... Đúng rồi, Hôm nay em vẫn luôn muốn cùng anh nói cái gì vậy?"

"Em, có thể em biết được người mà anh Đông Sinh muốn tìm là ai....."

Cái gì?

Đông Sinh trừng lớn đôi mắt, nhịn không được đưa tay bắt lấy bả vai của cô, sốt ruột hỏi: "Em nói em biết cô ấy là ai, em làm sao biết được? Vậy hiện tại cô ấy đang ở chỗ nào?"

"Cô ấy....."

Vừa mới nói được một chữ, Triệu Lộ đột nhiên nhìn thấy một người đang đi đến, cô nói: "Việt Khê...."

Việt Khê dẫm lên trên tuyết mà đi tới, không dùng phép thuật che cơ thể, tuyết rơi khắp người cô, mái tóc ướt đẫm.

"Tuyết này đẹp không?" Cô hỏi, quay đầu lại nhìn Đông Sinh.

Đang hỏi mình sao?

Trong lòng Đông Sinh cảm thấy kỳ quái, anh ấy gật gật đầu nói: "Rất đẹp, quả thật đã lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy tuyết đẹp như vậy."

Việt Khê cười, cô đưa tay đón lấy một bông tuyết, nói: "Vậy anh hãy nhìn nhiều một chút, đây là cơ hội cuối cùng."

Trận tuyết lớn này rơi liên tục ba ngày ba đêm, toàn bộ thành phố A đều bị trận tuyết lớn này bao trùm, ngay cả trên tin tức đều đưa tin trận tuyết lớn này. tháng sáu có tuyết rơi, điều này thật sự là khó gặp, có điều trong thời đại này, tháng tư tháng năm còn có mưa đá thì tháng sáu có tuyết rơi cũng không hiếm lạ. Mọi người ở trên mạng đều nói không có gì hiếm lạ. Vì thế không có ai để ở trong lòng.

Tuyết lớn ngừng rơi, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, chỉ sau một ngày mà lớp tuyết tích tụ trên cây đã tan hết, nó rơi xuống thấm vào mặt đất. Trận tuyết lớn đó, căn bản không để lại một chút dấu vết nào trên thế gian, khi nhớ lại, đều làm cho người ta không khỏi hoài nghi liệu mình có nhớ sai hay không, liệu nó có thật sự tồn tại hay không.

"Lộ Lộ, ngày đó em nói em biết người cứu anh là ai, em còn chưa có nói cho anh biết đó là ai ...."

Triệu Lộ đi đến một bên, trên mặt biểu cảm có chút kỳ quái, cô ấy cười nói: "Không đâu, em chưa từng đi qua Tuyết Sơn, làm sao có thể biết được là người nào cứu anh? Anh Đông Sinh, ngày đó sợ là anh nghe lầm đi. Em nói là, anh xác định chị Khổng không phải là người cứu anh sao?"

Đông Sinh nhíu mày nói: "Không đúng, ngày đó em nói không phải là như vậy......"

"Anh Đông Sinh, anh thật sự là nghe lầm rồi, nghĩ lại là biết em không có khả năng biết người cứu anh là ai mà."

"Vậy sao, thật sự là anh nghe lầm?"

"Đúng vậy!"

Đông Sinh thở dài, trên mặt tràn đầy thất vọng.

Triệu Lộ cầm kéo cắt hoa, làm như lơ đãng hỏi: "Am nghe bác nói, anh Đông Sinh đang tính toán đi lên Tuyết Sơn một chuyến..... Anh, anh là muốn đi tìm cô ấy ạ?"

Đông Sinh gật đầu, nhăn lông mày lại, anh nói: "Chắc chắn là cô ấy còn chờ anh ở đó, đều do lúc trước anh nhận sai người, cũng không biết cô ấy có thể giận anh hay không. Anh có nên mua quà để dỗ dành cô ấy không? Cô gái nhỏ như các em đều thích quà gì?"

".... Nếu như anh không tìm thấy cô ấy được thì sao?"

"Tìm không thấy..... Anh sẽ đi tìm tiếp, sớm hay muộn sẽ có một ngày anh sẽ tìm được cô ấy."

"Anh Đông Sinh, anh....." Triệu Lộ mở miệng, suýt chút nữa cô đã nói cho anh biết, Tuyết Nữ đã biến mất, cô dừng lại một chút nói: "nếu như tìm không thấy, có phải hay không Anh muốn tìm cả đời? Anh Đông Sinh, ngay cả đối phương như thế nào anh cũng chưa từng thấy qua, anh như thế nào biết được cô ấy là người anh thích?"

"Anh biết chắc là cô ấy!" Đông Sinh khẳng định nói, anh đưa tay xoa xoa đầu Triệu Lộ nói: "Cô nhóc này, chờ đến khi em gặp được người mà em muốn kia, em sẽ biết được loại cảm giác này. Chỉ có người này, mặc kệ trên thế giới có bao nhiêu người, người em muốn chỉ có một người này thôi."

Hai ngày sau, Triệu Lộ nghe được tin Đông Sinh đi Tuyết Sơn, cô chớp chớp mắt, trong lòng có chút phức tạp.

Tìm không thấy, anh Đông Sinh, cả đời này anh đều không thể nào tìm thấy được cô ấy!

Những lời này, cô vẫn luôn không biết nên mở miệng nói với Đông Sinh như thế nào.

Lúc này tại đỉnh Tuyết Sơn cách xa ngàn dặm, Đông Sinh leo lên vị trí cao nhất trên đỉnh Tuyết Sơn. Đây là ngọn núi cao nhất của nước Z, nhưng mà anh lại không bị phản ứng cao nguyên, thậm chí ở bên trong Tuyết Sơn, anh còn cảm thấy có cảm giác vui sướng như cá gặp nước.

Trên đỉnh Tuyết Sơn có một loại hoa, hoa màu trắng, nhị hoa là màu vàng, là mùi hương mà Đông Sinh cảm thấy quen thuộc nhất.

"Em cho anh cảm giác em giống như loài hoa này, quả nhiên cả em và hoa đều xinh đẹp như nhau". Đông Sinh cười, anh nằm trên nền tuyết, bốn phía vô cùng an tĩnh, giống như trên toàn thế giới này chỉ có một mình anh tồn tại.

"....... Em không nói một lời nào, anh lại không có khả năng vẫn luôn gọi em là này được, vậy để anh đặt cho em một cái tên....... A, anh nghĩ ra rồi, em cảm thấy Tuyết Tuyết như thế nào, anh cảm thấy, có thể em giống như tuyết trên Tuyết Sơn này......"

"Tuyết Tuyết....."

Anh gọi một tiếng, thế nhưng khắp đất trời này, không có một ai đáp lại tiếng gọi của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net