Truyen30h.Net

[EDIT] Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài

#52: 🐳🐳

kk25251325

Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ

Trong đại sảnh cất lên tiếng nhạc êm dịu, mọi người tốp ba tốp bốn tụ lại nói chuyện phiếm, ngoài việc bát quái vụ Hoắc gia vừa rồi còn thi nhau suy đoán vở kịch lớn tiếp theo.

Thời điểm Ninh Thiều Bạch đi xuống tìm Vinh Tín, bị Cao Quỳnh Anh cản lại.

Cao Quỳnh Anh ban nãy còn xa cách bây giờ lại cảm thấy rất thú vị, "Phạm tổng vừa tìm tôi, anh đoán xem bà ấy nói gì?"

Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, "Tôi không có hứng."

"Nhưng tôi thấy hứng thú thì sao." Cao Quỳnh Anh nói, "Nói thật thì tôi khá thưởng thức anh, có khi hai ta rất hợp."

"Anh nghe lời ông nói chưa? Sau này tôi sẽ kế thừa Y dược Cao Khang, phụ trách kinh doanh công ty, còn anh có thể tùy tâm sở dục tiếp tục làm bác sĩ, không lo bị ai chèn ép."

Cao Quỳnh Anh nhìn về phía Phạm Tú Chi, "Nếu anh muốn, tôi cũng có thể giúp anh đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình."

Vinh Tín mới đi đến nghe được lời này, hơi kinh ngạc, Cao tiểu thư khá tự phụ à nha.

Ninh Thiều Bạch cười, "Thứ thuộc về tôi chưa từng bị lấy đi, xin nhận ý tốt của Cao tiểu thư, cảm ơn."

Anh nhìn phía Ninh Thiều Vận và Hạ Miên dưới cầu thang, "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

Hai mắt Ninh Thiều Vận hơi sưng đỏ nhưng cảm xúc đã ổn định trở lại, cô ấy cười với Ninh Thiều Bạch, "Chị không sao."

Ninh Thiều Bạch ôm bả vai cô ấy kiên định nói, "Yên tâm, bà ta không trốn được đâu."

Âm nhạc hiu quạnh bỗng trở nên hồn hậu, tinh thần mọi người rung lên, Ninh Thiều Bạch đưa cho ông âm micro đã được kết nối tốt.

Hạ Miên cảm thán, "Hiệu quả đúng là không tồi."

Vinh Tín nói, "Công cụ quan trọng thế này đương nhiên phải không tồi rồi."

Lúc ông Ninh đứng nói chuyện trên sân khấu, giọng nói truyền khắp biệt thự.

"Cảm ơn mọi người đã gác lại việc bận để đến đây tham dự tiệc mừng thọ của tôi......" Ông thay một độ đồ khác, giống như muốn giấu chuyện Hoắc gia ban nãy đi, khách sáo vài câu rồi trực tiếp nói vào vấn đề chính.

"...... Trùng hợp tôi cũng có vài chuyện quan trọng muốn tuyên bố, mong các vị làm chứng cho."

Phạm Tú Chi không khỏi thẳng lưng.

"Hôm nay là đại thọ 70." Ông cười ha hả, "Gặp được hai đứa cháu mới học xong trở về, mọi người cũng thấy rồi đấy, bọn nó rất có năng lực, gánh nặng trên vai tôi rốt cuộc cũng gỡ xuống được rồi."

Ông vỗ Ninh Thiều Dương đang đỡ mình, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phạm Tú Chi biểu tình không hề thay đổi, "Mấy năm nay Tú Chi cũng đã vất vả vì Ninh gia, mắt tôi đều thấy tất, hiện giờ con có thể nghỉ ngơi chút."

"Anh em đồng lòng tát biển Đông cũng cạn." Ông lại nhìn về phía Ninh Thiều Bạch, "Tôi tin Ninh gia trong tay các con sẽ phát triển càng tốt."

Tiếng vỗ tay bên dưới thưa thớt, tin tức ông định thông báo ngay sau đây không có nghĩa là tốt với tất cả mọi người.

Người bọn họ hợp tác chặt chẽ và giao hảo là Phạm Tú Chi, lúc trước cũng cho rằng hôm nay không đơn giản chỉ là tiệc mừng thọ, mà còn trao đổi quyền lợi giao tiếp mới của Ninh gia.

Sau khi Phạm Tú Chi và Ninh Thiều Dương chính thức khống chế công ty, phi vụ hợp tác với bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi.

Nhưng mà hiện giờ, một Ninh Thiều Bạch đối địch đột ngột tham gia vào, chuyện sau đó đừng nói thuận lợi, chỉ sợ hợp tác sợ lúc trước sẽ gặp trở ngại.

Nhìn biểu tình của mọi người, ông quay về phía Ninh Thiều Dương, "Tiểu Dương thấy quyết định của nội thế nào?"

Ninh Thiều Dương gật đầu đáp: "Con nhất định sẽ cùng anh quản lý công ty thật tốt."

Gương mặt ông tràn ngập vui mừng, vẫy tay với Ninh Thiều Bạch bên dưới.

Ninh Thiều Bạch bước lên sân khấu, ông kéo tay anh đặt chung với Ninh Thiều Dương, "Cái nhà này về sau giao cho hai đứa, hy vọng hai anh em có thể cùng nhau trông coi! Đưa Ninh gia lên một tầm cao mới."

Làm lơ mọi sự ồn ào, ông vẫn tiếp tục, "Nếu đã bàn xong thì chúng ta chia cổ phần luôn, trong tay tôi hiện giờ có 70%, 10% cho Tiểu Vận, 60% còn lại Tiểu Bạch và Tiểu Dương mỗi đứa một nửa..."

Đầu tiên Vinh Tín hơi kinh ngạc, "Ông Ninh hạ vốn gốc rồi này."

Hắn nói với Hạ Miên, "Mau xem, hai mắt Phạm Tú Chi trợn sắp rớt ra ngoài kìa."

Hạ Miên nhìn Phạm Tú Chi một cái, đâu chỉ trợn mắt thôi đâu, cả người bà ta còn xoắn hết lại, gần như muốn đánh người.

"Nhưng ông ấy đột nhiên dùng chiêu này..." Vinh Tín cảm thán, "Gừng càng già càng cay, chắc là thấy sự mạnh mẽ của anh Bạch cho nên nhanh chóng lung lay rồi."

"Trong tay Phạm Tú Chi có 10% cổ phần, Ninh Thiều Dương 30%, tổng cộng 40%, hai bên hoàn toàn bằng nhau."

Vinh Tín vui sướng khi người khác gặp họa, "Vừa chia công bằng vừa làm trò tuyên bố công khai trước mặt mọi người, đổi ý không chừa đường sống cho mình, cũng không biết bị anh Bạch dọa thế nào nữa."

Hạ Miên bật cười, ánh mắt dừng trên người Phạm Tú Chi đầy thong dong, "Chỉ sợ việc này có mỗi ông Ninh tình nguyện thôi, Phạm tổng không thể nào đồng ý được."

Cô mới nói xong, quả nhiên bên dưới có người lên tiếng.

"Ông nghỉ ngơi, nhưng Phạm tổng không thể nghỉ theo được." Một cổ đông khác trong công ty bày tỏ.

"Chúng ta đang trong giai đoạn quan trọng, đâu thể giao phó toàn bộ gánh nặng cho hai đứa nhỏ(?)."

"Huống hồ khác nghề như cách núi, nghe nói cháu cả của ông là bác sĩ, nhỡ nhận công ty rồi rẽ hướng thì sao, trẻ con không đảm đương nổi đâu."

Cổ đông nói: "Chúng tôi hợp tác nhiều cũng dồn hết tâm huyết, vì vậy chỉ tin tưởng ông và Phạm tổng."

Có người mở đầu, đám phía sau liền theo sát.

Cái hố Phạm Tú Chi đào cho Ninh Thiều Bạch tự nhiên bị nhắc tới:

"Ông cũng nên hỏi ý kiến bọn nhỏ một chút chứ."

"Đúng vậy, ban nãy cậu Ninh đã thề son sắt không nhận gia nghiệp, một đồng cũng không lấy."

"Lập tức vả mặt như vậy... không tốt lắm đâu."

"Nhìn cậu Ninh cũng đâu phải loại mặt dày..."

Ninh Thiều Bạch cảm nhận được ánh mắt khinh thường và trào phúng dưới sân khấu, đây đều là đám người có quan hệ mật thiết với Phạm Tú Chi.

Sắc mặt ông Ninh không tốt lắm, Phạm Tú Chi cười thong dong, "Chuyện này ba nên hỏi ý kiến Tiểu Bạch trước chứ, ban nãy thằng bé đã nói không muốn làm cộng sự với Tiểu Dương."

"Chúng tôi mặc kệ sau này cậu ấy có thay đổi chủ ý hay không, nhưng trước mắt đều là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, công ty trong nhà bị ảnh hưởng cũng không sao, nhưng bọn tôi khác không thể mạo hiểm."

"Đây cũng không phải gia phong Ninh gia."

"Đúng thế, ông đừng làm bọn tôi sợ."

"Hay chúng ta rút vốn?"

"..."

Phạm Tú Chi chờ sự phản đối đến đỉnh điểm, mới mở miệng một lần nữa, "Nếu ba đã khăng khăng để hai đứa nó cùng tiếp nhận công ty."

"Vậy tự mình thầu Hải Nam và Ma Hách đi. Rốt cuộc đây là hai hạng mục lớn, dù không có kinh nghiệm rồi làm ra chuyện gì không tốt, cũng không gây ảnh hưởng đến mọi người."

Lời bà ta nói thật dễ nghe, trên thực tế Ninh gia vì hai hạng mục này đã ngừng không ít sản phẩm, nếu bây giờ từ bỏ nó, công ty sẽ không khác gì cái vỏ rỗng!

Phạm Tú Chi uy hiếp, ông Ninh trầm mặt.

Đám đồng nghiệp hợp tác đương nhiên giơ hai tay tán thành, dù sao bọn họ cũng đầu tư vào hai cái hạng mục lớn này.

"Cách này rất thích hợp, bọn nhỏ lấy công ty luyện tập, cũng không ảnh hưởng đến hạng mục của chúng ta."

"Vẫn là Phạm tổng thông minh, không hổ danh người điều hành Ninh gia."

"Thật cân quắc tu mi* mà..."

(P/s: Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông.)

"..."

Phạm Tú Chi làm lơ mắt sắc mặt khó coi của ông, đảo qua Ninh Thiều Bạch, cười nói, "Cứ như vậy đi, trùng hợp chủ nhiệm Tề và Mạc tổng của Ma Hách sắp tới rồi, để con mang hai đứa ra ngoài gặp mặt, chúng ta xem tình huống rồi quyết định lại thế nào?"

Ninh Thiều Bạch vỗ bờ vai hơi run của ông nội, cười đáp, "Không cần."

Anh cầm lấy microphone, "Ông nội không cần khó xử, đúng là cháu không muốn kết thừa gia nghiệp nhà ta, mọi người cũng đã nói Ninh gia có thể đi đến ngày hôm nay, dì Phạm mới là công thần lớn nhất, người ngoài nghề như cháu vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn."

Anh nói, "Như vậy đi, mọi người ở đây hãy làm chứng, toàn bộ cổ phần được ông chia cho tôi sẽ tặng hết Ninh Thiều Dương!"

"Cũng đảm bảo với mọi người, sau này dù Ninh gia ra sao tôi sẽ tuyệt đối không can thiệp!"

Không biết ai ở dưới hỏi, "Nếu như cậu can thiệp?"

Ninh Thiều Bạch nhìn về phía Phạm Tú Chi, hơi mỉm cười, "Không bằng để dì Phạm trả lời câu hỏi này."

"Đừng nói mấy lời hư tình giả ý, đây chính là cơ hội hiếm có khó tìm của bà đấy."

Dù sao cũng đã xé mặt, Phạm Tú Chi không khách khí nữa, "Nếu can thiệp, hai chị em các người phải rời khỏi thành phố Yến phát triển, thế nào?"

Ông Ninh nhíu mày cảnh cáo, "Phạm Tú Chi."

Ninh Thiều Dương cũng nhìn sang mẹ mình, "Mẹ..."

Phạm Tú Chi không dao động, đối diện trực tiếp với Ninh Thiều Bạch, "Cậu thấy sao?"

Ninh Thiều Bạch vui vẻ đồng ý, "Được, mọi người ngồi đây đều là nhân chứng, nếu tôi thật sự nhúng tay vào chuyện của công ty, các vị có thể đuổi hai chị em tôi ra khỏi thành phố Yến, được chứ?"

Lập tức có người khen, "Cậu Ninh thật thoáng!"

"Cũng không phải, nếu Ninh đại thiếu có khả năng vậy tại sao lại không phát đạt(?)..."

"..."

Được kết quả như mong muốn, mọi người gần như tuôn lời hay không cần trả tiền.

Ninh Thiều Dương có chút không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Ninh Thiều Bạch, "Anh đừng như vậy, em không cần..."

"Tiểu Dương!" Phạm Tú Chi ngăn hắn lại, bà ta sợ đứa nhỏ ngốc này cành mẹ đẻ cành con, dứt khoát đi lên sân khẩu, "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, từ trước đến nay anh con đã nói là làm, đừng làm khó nữa."

Bà ta cười cười, "Nếu mọi người đã ở đây, nhân cơ hội này tôi xin thông báo hạng mục tiếp theo một chút, cho các cô các bác một liều thuốc an thần."

Mắt thấy Phạm Tú Chi muốn kéo Ninh Thiều Dương đi giao thiệp, Ninh Thiều Bạch thức thời đỡ ông Ninh rời đi.

Ông nhìn Ninh Thiều Dương cười miễn cưỡng, nắm chặt tay Ninh Thiều Bạch, "Tiểu Bạch, con nể mặt lão già này..."

Ninh Thiều Bạch bật cười, "Không phải ông cho rằng cháu muốn hại bà ta đó chứ?"

"Yên tâm, điều ông dạy cháu còn nhớ rõ, cháu chỉ tin ác giả ác báo mà thôi."

Vinh Tín nhìn Phạm Tú Chi đang lải nhải trên sân khấu mà cảm thán, "Các bà mẹ khoe con mình đều như vậy, xem bà ta đắc ý chưa kìa."

Chả nhẽ không đắc ý được sao? Cứ nhìn độ chúng tinh phủng nguyệt bên kia, rồi quay qua cảnh đìu hiu bên này là biết, sau khi mọi chuyện được ấn định, nhóm đồng nghiệp ba phải đã đưa ra sự lựa chọn.

"Ý đồ của mấy người này rõ quá rồi." Vệ Hoằng Thu bĩu môi không vui, an ủi Ninh Thiều Vận, "Chị Vận đừng để ý, đó đều không phải người tốt, chúng ta không cần quan tâm."

Chúc Nguyên Hải gật đầu, "Rất đúng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tụ tập với Phạm Tú Chi đương nhiên là loại giống bà ta."

"Bên cạnh đó thương nhân trục lợi, bọn họ hoàn toàn không thân, đây chỉ là chuyện thường tình, chưa xảy ra việc bỏ đá xuống giếng đã là không tồi rồi."

Lời vừa dứt, Phạm Tiểu Uyển kéo tay Cao Quỳnh Anh đi tới.

Hạ Miên nhìn biểu tình của đối phương nói, "Người bỏ đá xuống giếng đã tới."

"Chị Quỳnh Anh," Phạm Tiểu Uyển phảng phất như tình cờ phát hiện bọn họ ở chỗ này, "Anh Thiều Bạch kìa! Hai người muốn tâm sự không hả, trùng hợp anh ấy là bác sĩ, nhà chị lại làm y dược, có thêm chút đề tài chung."

Cao Quỳnh Anh cười rụt rè, "Thật ra bác sĩ và y dược là hai ngành khác nhau..." Cô ta bình tĩnh nhìn Ninh Thiều Bạch như đang chờ thái độ của anh.

Phạm Tiểu Uyển hơi khẩn trương, cô ta cảm thấy mình thất sách, Cao Quỳnh Anh này hình như có ý với Ninh Thiều Bạch...

Cũng may anh vẫn là người "không biết tốt xấu" như cũ, "Đúng vậy, cho nên không có gì để nói."

Biểu tình Cao Quỳnh Anh lãnh đạm.

Phạm Tiểu Uyển trộm thở phào một hơi, cười ha hả nói, "Chưa chắc đâu chị Quỳnh Anh nhỉ, chẳng nhẽ nhà chị không hợp tác với bệnh viện Yến Đại sao?"

Cao Quỳnh Anh nhìn Ninh Thiều Bạch nói, "Có một chút, quan hệ giữa ba và viện trưởng Lý không tồi, nếu bác sĩ Ninh..."

Wow, xem ra vị Cao tiểu thư này đã coi trọng là Ninh Thiều Bạch, mềm không được liền chuyển qua mạnh bạo?

Ninh Thiều Bạch nhìn biểu tình hóng kịch vui của Hạ Miên, duỗi tay búng trán cô rồi nói với Cao Quỳnh Anh, "Quan hệ giữa tôi và viện trưởng Lý rất bình thường, không có gì phải nói."

Lúc này Phạm Tiểu Uyển đã nhận ra thái độ của Cao Quỳnh Anh, sợ hãi cành mẹ đẻ cành con, nhanh chóng nói, "Chị Quỳnh Anh, chúng ta đi tìm cô em đi, hình như cô đang bàn về hạng mục Hải Nam thì phải, không phải chị bảo muốn đầu tư sao?"

Cao Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn Ninh Thiều Bạch một cái, xoay người rời đi.

Phạm Tiểu Uyển nói không sai, người ở đại sảnh đều đang thảo luận hạng mục Hải Nam.

Vinh Tín nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, trong lòng có chút không rõ, "Anh Bạch, ví dụ bọn họ bán tháo kịp thời, chẳng phải sẽ kiếm được món lời sao?"

Ninh Thiều Bạch lấy di động ra, nhìn tin nhắn bên trên nói, "Không kịp đâu."

Anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại trong đại sảnh hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Nhóm tổng tài một giây trước còn cười, chớp một cái đã thay đổi sắc mặt:

"Cái gì? Đóng băng rồi?"

"Sao lại thế? Có người bán tháo không phải chuyện tốt sao? Bàn tiếp được mà?"

"Vứt rồi? Hả?"

"Chính sách gì cơ? Sao tôi chưa nghe thấy?"

"Đổ hả, không thể nào, chẳng phải hôm qua vẫn còn rất tốt à?"

"Vứt? Bây giờ vứt!? Không thêm giá được?"

"Cho cũng không ai mua? Không thể nào..."

Phạm Tú Chi và Ninh Thiều Dương ban nãy được nịnh hót một lớp da cầu vồng, lúc này đã bị mấy người kia oán hận.

"Phạm tổng, cái gì đây, nhà đất Hải Nam ngã giá rồi!"

"Chẳng phải bà bảo không thành vấn đề sao, cuối năm lại vứt là thế nào?"

"Đây không phải sự thật chứ?"

Có người nhìn về phía Ninh Thiều Dương, trong ánh mắt lộ ra mong đợi, "Tiểu Dương, chắc không sao đâu nhỉ? Có phải nó giống với thị trường chứng khoán chỉ tạm thời khủng hoảng thôi không? Nãy chú nghe cháu nói áp hết tiền lên mấy khu đất này thì phải..."

Ninh Thiều Dương nhìn những đôi mắt đỏ bừng kia, đáy lòng phát run, theo bản năng nhìn về phía Phạm Tú Chi.

Phạm Tú Chi siết chặt tay, muốn nói gì đó nhưng bị trợ lý đưa di động qua.

Mọi người đồng loạt nín thở, cẩn thận nghe ngóng tin tức đối diện.

"Phạm tổng, không ổn rồi... "

Phạm Tú Chi cảm giác thấy giây tiếp theo mình sẽ bị những ánh mắt đáng sợ xung quanh nuốt chửng, theo bản năng nhìn bốn phía, đối diện với Ninh Thiều Bạch cười như không cười.

Trong khoảnh khắc kia, trái tim bà ta phảng phất như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Không, không thể, Phạm Tú Chi tận lực an ủi chính mình, dù Ninh Thiều Bạch có lợi hại thì cũng không có khả năng thao túng nhà đất như thế này, đây nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi.

sau khi tắt điện thoại, bà ta bình ổn cảm xúc, quay đầu cười nói với mọi người, "Đây chỉ là tạm thời, đầu tư không đều thì sao, nó cũng giống như cổ phiếu, lên lên xuống xuống, phần lớn lúc khủng hoảng như thế này có khi lại là cơ hội tốt nhất đấy."

Nói xong còn làm trò ra lệnh cho bên Hải Nam, "Thừa dịp giá thấp mua thêm hai mảnh nữa."

Sắc mặt ông Ninh đại biến, bất chấp không nể bà ta, "Tú Chi, con bình tĩnh chút đi!"

Phạm Tú Chi cười cười, hoàn toàn không để bụng, "Ba, chúng ta phải tin Tiểu Dương."

Ninh Thiều Dương cắn răng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà hắn không thể hạ mặt mũi mẹ mình.

Cách làm của Phạm Tú Chi đúng làm ổn định được không ít cảm xúc vài người, ngay sau đó bà ta lại đút thêm một viên thuốc an thần, "Chúng ta vẫn còn chính sách mà, nó được chính ban lãnh đạo soạn, sao có thể lỗi được."

"Hôm nay tôi có mời chủ nhiệm Tề đến đây, chờ ông ấy tới chúng ta hỏi một chút, nếu thật sự đóng băng thì toàn bộ bất động sản Hoa Quốc đều gặp xui xẻo mất, quốc gia không cho phép đâu."

Hạ Miên nghĩ thầm, lần này thật sự như vậy, bất động sản Hoa Quốc bởi vì chuyện này mà mất năm mới gượng dậy được, khoảng thời gian này chính là lúc giá nhà chạm đáy thung lũng nhất.

Nhưng những người này lại hoàn toàn không biết, bọn họ nghe Phạm Tú Chi nói xong hơi yên tâm, nhưng cũng vì vậy mà liên tục nhìn ra cửa.

Có người hông ngừng hỏi, "Bao giờ chủ nhiệm Tề mới đến?"

Chúc Nguyên Hải đang thảo luận vụ triển lãm tranh với Ninh Thiều Vận nghe được đột nhiên nhớ ra, "Ôi suýt quên, chủ nhiệm Tề mà các vị nhắc tới là Tề Kiến Quốc Tề đúng không?"

Cái tên chủ nhiệm Tề bây giờ chẳng khác gì cộng rơm cứu mạng của bọn họ, bởi vậy khi Chúc Nguyên Hải vừa hỏi, mọi người lập tức phi tới, "Đúng thế, chính là chủ nhiệm Tề Kiến Quốc, ngài là......"

Vệ Hoằng Thu không vui đáp, "Đây là giáo sư Chúc Nguyên Hải."

"Vâng giáo sư Chúc, ban nãy ngài hỏi chủ nhiệm Tề để..."

"Chắc lại có việc cần nhờ cậy chứ gì." Tâm tình Phạm Tú Chi bực bội, cũng không rảnh khác khí như mấy người khác nữa, "Là tôi mời chủ nhiệm Tề tới, nếu ông có việc cần tìm thì tự mình nghĩ cách đi, giá trị của hạng mục này lên đến mấy ngàn vạn, không trì hoãn được đâu."

Tính tình tốt như Chúc Nguyên Hải cũng bị bà ta mạo phạm rồi, cười ha hả, "Yên tâm tôi không tìm, là ông ấy kêu tôi qua đây chuyển lời cho Phạm tổng, nếu không nhắc tới chắc quên khuấy đi mất."

Phạm Tú Chi đột nhiên nhìn ông, "Có ý gì? Sao chủ nhiệm Tề phải cần người khác chuyển lời?"

"Bởi vì chính tôi cầm thiệp mời của ông ấy? Chúc Nguyên Hải trào phúng, "Bậc của nhà các người quá cao, tôi là đàn anh của Tiểu Vận muốn qua chúc thọ cũng không vào được, biết Tiểu Tề có thiệp mời nên tôi nhờ ông ấy để đến đây..."

"Cái gì?!" Phạm Tú Chi không chịu nổi cao giọng.

Chúc Nguyên Hải đáp, "Ai nha đừng kích động, cả kể tôi nói điêu đi chăng nữa thì chủ nhiệm Tề cũng không đến đâu."

"Ông ấy nhờ tôi chuyển lời hộ." Chúc Nguyên Hải nói, "Bảo là phải qua bên Hải Nam công tác, không thể chúc thọ Ninh gia được, xin thông cảm."

Lời vừa dứt, hiện trường lập tức bùng nổ.

"Sao?!"

"Qua Hải Nam công tác? Ý gì, có phải liên quan đến chuyện lần này hay không?"

"Phạm tổng, chúng tôi nghe bà nên mới rót tiền đầu tư, bà không thể hại chúng tôi được."

"Phạm tổng nói rồi mà, nếu..."

Đã có người quyết đoán nhanh chóng gọi điện, "Nhanh bán tháo đi, bù tiền bù tiền!"

Phạm Tú Chi ngăn trái tim đang đập bình bịch của mình, nỗ lực trấn an mọi người, "Không đâu, mọi người nghe tôi nói, không chừng lãnh đạo cảm thấy lần ngã giá này có điểm không thích hợp, cho nên qua đó điều tra nguyên nhân thôi."

"Quốc gia không thể để thị trường bất động sản khủng hoảng được."

"Có lẽ vì chủ nhiệm Tề qua chỉnh đốn nên giá đất mới hạ xuống đấy, chờ xử lí xong rồi nhất định sẽ lại tăng cao trở lại..."

Dân cờ bạc luôn tin trận tiếp theo mình có thể thắng lớn, không ít người ở đây chung tâm trạng với Phạm Tú Chi.

Có người cắn răng, "Phạm tổng nói có lí, vậy tôi sẽ mua thêm!"

Phạm Tú Chi cười thong dong, "Dù sao nó nhất định sẽ tăng trở lại, chúng ta nhất định phải thâu tóm nó(?)."

Vì để ổn định cảm xúc của mọi người, bà ta cũng dời đề tài, "Chủ nhiệm Tề không đến được, chẳng phải vẫn còn Mạc tổng của Ma Hách à?"

Nhóm người quan tâm đến hạng mục Hải Nam thấy ở đây cũng không biết được gì, đành phải nhanh chân đi hỏi thăm tình huống.

Mà đám đồng nghiệp muốn chiếm một chân trong thị trường di động bắt đầu dõi theo.

Phạm Tú Chi lúc này cũng không để bọn họ thèm khát nữa, trực tiếp lấy di động gọi đi.

Rất nhanh đã được kết nối, trên mặt Phạm Tú Chi tràn ngập sự phấn chấn, "Vâng! Được, tôi lập tức ra đón ngài ngay!"

Cắt đứt điện thoại, bà ta cực kỳ vui vẻ, "Mạc tổng sắp đến rồi! Chúng tôi xin phép đi đón tiếp."

Vì thế mọi người kéo nhau đi theo bà ta.

Vinh Tín nhìn mấy lão tổng sắp nổi điên còn lại, "Đợi anh Mạc tới, chắc cả đại sảnh sẽ tràn ngập trạng thái này nhỉ?"

Ninh Thiều Bạch không nói chuyện.

Vinh Tín lại hỏi, "Này, đám anh Mạc biết quan hệ giữa anh và Ninh gia không?"

Ninh Thiều Bạch lắc đầu, "Bọn họ sẽ không diễn kịch, biết trước hiệu quả không vui nữa rồi."

Hạ Miên nghe ra, "Chẹp chẹp chẹp, thật quá xấu xa."

Ninh Thiều Bạch nhìn cô.

Hạ Miên nhớ ra mình còn phải đi theo lão đại kiếm tiền, lập tức nịnh nọt sửa lời, "Làm rất đẹp, cực kỳ khiến người ta chờ mong!"

Ninh Thiều Bạch hơi mỉm cười.

Tươi cười này làm ông Ninh vẫn luôn quan sát anh kinh hồn táng đảm, ông nhanh chóng gọi Ninh Thiều Dương đến bên cạnh mình, "Mau ra khuyên mẹ con đi, ông chia cổ phần cho anh con tuyệt đối là đang giúp hai người đấy!"

Ninh Thiều Dương cũng không ngốc, lúc này hắn như ý thức được điều gì, vội vàng đuổi theo.

Nhưng nếu Phạm Tú Chi nghe mình, đã chẳng nháo với Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận đến tình cảnh hiện giờ.

Bà ta nhìn chiếc xe cạnh Ninh Thiều Dương nhỏ giọng cười lạnh, "Ông ấy à chỉ giỏi lừa thôi, ngày trước anh con cũng là nghe theo ông đấy, giờ thì sao?"

Ninh Thiều Dương còn muốn nói, xe hơi màu đen đã dừng ở cửa.

Ninh Thiều Bạch và Vinh Tín qua cửa sổ nhìn được tình huống bên ngoài, Vinh Tín thở dài, "Ông Ninh thật khôn khéo, chỉ đáng tiếc..."

Ninh Thiều Bạch cong khóe môi.

Một lát sau, bọn họ vây quanh một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vào.

Người kia có gương mặt thành thật, khi đi với tây trang hình như không được tự nhiên, đi đường trông hơi khó chịu.

Đối mặt với một đống lời khen miễn phí, hắn banh mặt cau mày, thoạt nhìn rất khó tiếp cận.

Nhìn bộ dáng Phạm Tú Chi cẩn thận tìm từ.

Vinh Tín nhịn không được cười nói, "Sao lại để mỗi anh Mạc qua đây, một chuyên viên kỹ thuật thì bàn chuyện làm ăn kiểu gì?"

Ninh Thiều Bạch đáp, "Vợ anh Lý đang trong cữ*, thật sự không có thời gian, còn tại sao đến đây là do thu trò đoán số với nhóm anh Mễ."

(P/s: Ở cữ là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh.)

Vinh Tín cười to, Hạ Miên cũng buồn cười, quả nhiên rất có sự đặc sắc của nhân viên kỹ thuật.

"Tiểu Dương nhà tôi cũng tốt nghiệp đại học A, còn là đàn em của các vị..."

Phạm Tú Chi nói được một nửa, liền thấy biểi tình lạnh nhạt của đối phương giãn ra, trong lòng bà ta mừng thầm, túm lấy Ninh Thiều Dương muốn giới thiệu, không ngờ lại thấy 'Mạc tổng' nhấc chân đi đến một hướng khác.

Mọi người quay đầu, trông thấy Ninh Thiều Bạch đang vẫy tay nhìn bên đây.

Phạm Tú Chi vội vàng đuổi theo, làm ra bộ dáng thật xấu hổ, "Đó là con cả của tôi, làm bác sĩ, chắc là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, mong ngài đừng chấp làm gì."

"Thì ra cậu Ninh là con bà hả?" Mạc Hạo Ngôn ban nãy còn lãnh đạm lập tức trở nên thân thiết, "Phải nói sớm chứ, dì đúng là trẻ quá mà!"

Phạm Tú Chi hơi sửng sốt.

Có người phản ứng nhanh hỏi dò, "Ngài biết Ninh đại thiếu sao?"

Mạc Hạo Ngôn đáp, "Ninh Thiều Bạch ấy hả? Biết chứ, đàn em trong nhóm tôi mà..."

Hắn chạy đến trước mặt Ninh Thiều Bạch, như nhìn thấy người thân có thể cứu mình khỏi bể khổ, "Đàn em, đây là nhà cậu hả, sao lại không với bọn này một tiếng thế."

Trong giọng nói còn mang theo oán giận, "Cũng đỡ lăn lộn như thế này, không phải rất phí sức hả?"

Ninh Thiều Bạch bật cười, "Em chỉ lo đầu tư, những thứ khác mặc kệ, huống hồ đây chỉ là nhà ông em thôi, vị kia là mẹ kế, không liên hệ nhiều lắm."

Mạc Hạo Ngôn chưa kịp phản ứng.

Những người khác đã không thể tin nổi nhìn về phía Phạm Tú Chi, chỉ bởi vì tâm tư của bà ta, bọn họ bỏ lỡ một món bảo bối đáng giá như vậy!

"Không thể nào, không thể nào." Phạm Tú Chi không muốn tin, "Sao mày có thể đầu tư vào Ma Hách được chứ?"

Mạc Hạo Ngôn nhìn thái độ của bà ta, rốt cuộc cũng nhận ra vị mẹ kế này không muốn Ninh Thiều Bạch sống tốt.

Hắn nhíu mày nói, "Ma Hách có thể nghiên cứu phát minh thành công di động đều nhờ công lao của cậu ấy, hiện giờ Tiểu Bạch còn là cổ đông lớn nhất công ty."

Sắc mặt Phạm Tú Chi trắng bệch, nhưng mà nhóm lão tổng hiện giờ không rảnh tính sổ với bà ta, một đám người cười toe toét đi đến trước mặt anh làm quen.

"Thật không ngờ cậu Ninh lại là người đầu tư cho Ma Hách, đều do chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn."

"Ban nãy thất kính rồi."

"Không những giỏi y tinh lại còn có ánh mắt đầu tư tốt như vậy, quả thật là thiên tài."

"..."

Sự nhiệt tình này quá đáng sợ, Ninh Thiều Vận và Hạ Miên chạy nhanh chóng cùng giáo sư Chúc tránh đi.

Mà đám người không chen được đến chỗ Ninh Thiều Bạch bắt đầu coi bọn họ thành đường cứu nước mới.

Hạ Miên nhìn anh làm ra biểu tình "cứu mạng".

Ninh Thiều Bạch bị bộ dáng khoa trương của cô chọc cười, quay đầu nói, "Tôi mặc kệ chuyện kinh doanh, mọi người vẫn nên kiếm Mạc tổng đi."

Mạc Hạo Ngôn tóm lấy anh, "Không được, cậu lợi hại nhất, mau qua nhìn giúp anh xem có thể hợp tác với Ninh gia không?"

Ninh Thiều Bạch liếc mắt nhìn Phạm Tú Chi một cái, Phạm Tú Chi chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Chỉ nghe Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, "Ninh gia không thích hợp, xưởng đồ điện và xưởng điện tử không chung ngành."

"Hơn nữa..." Ninh Thiều Bạch nhìn vài người đang lo âu cách đó không xa, "Tài chính của bọn họ rất nhanh sẽ không theo kịp, điều đó làm chậm tiến độ."

Môi Phạm Tú Chi run rẩy nói không nên lời, Ninh Thiều Bạch điểm mặt chỉ tên mấy người ở đây, "Điện tử Minh Thành, nhà mạng Hải Võng, khoa học kỹ thuật Trung Khả có thể suy xét."

Cổ đông Ninh gia cười cười, "Tiểu Bạch, đều là công ty nhà mình, có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chỗ chúng tôi cũng hợp tác với mấy nhà không tồi nha."

"Tôi không biết đối tác của mấy vị thế nào, lời Phạm tổng tôi cũng không quá tin tương, các người vẫn nên tự bàn bạc với Mạc tổng đi." Ninh Thiều Bạch nói xong nhanh chóng bỏ tay Mạc Hạo Ngôn đang khoác vào mình ra, thoát khỏi đám người.

Ninh Thiều Bạch nói với Ninh Thiều Dương muốn chạy theo, "Đi xem ông đi, đừng để bọn họ làm ông bị thương."

Ninh Thiều Dương hơi chần chờ, nhìn thấy đám khách khứa rào rạt chạy qua chỗ ông, vẫn là đi qua.

Ông Ninh nhìn đại sảnh náo loạn, trong lòng biết đại thế đã mất, thở dài phân phó quản gia, "Mở nhạc, cho tiếng lớn một chút, ít nhiều nhắm mắt làm ngơ."

Nói xong cùng Ninh Thiều Dương lên tầng.

Bên này Ninh Thiều Bạch đang chờ, quả nhiên Phạm Tú Chi đi theo.

Anh thở dài, "Tôi đã nói bà đừng đổ hết mọi thứ lên đầu Ninh Thiều Dương nữa mà, chuyện tới nước này, cho dù có từ bỏ vị trí cũng không ai dám hợp tác với cậu ta đâu."

Sắc mặt Phạm Tú Chi xanh mét, "Mày muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Tiểu Dương."

Ninh Thiều Bạch nhướng mày, "Tôi đối phó với Ninh Thiều Dương khi nào? Trước nay chỉ có mình bà mà thôi."

Phạm Tú Chi nhắm mắt, vẫn không thể cúi đầu với anh, "Hiện giờ vừa lòng chưa?"

Ninh Thiều Bạch lắc đầu.

Cả người Phạm Tú Chi run rẩy, "Rốt cuộc mày muốn gì?"

Ninh Thiều Bạch trả lời, "Không phải đã nói rồi sao? Đưa bà đến chỗ bà nên đến."

Anh liếc nhóm lão tổng đang tha thiết nhìn bên này, cười nói với Phạm Tú Chi, "Tuy bây giờ tôi không có quyền nhưng lại có tiền nha, đủ tư cách đưa bà đi rồi nhỉ."

Phạm Tú Chi như rơi vào hầm băng, không dám tin tưởng, "Không thể nào, mày vốn không có chứng cứ, cũng không phải cứ có tiền là mua chuộc được cảnh sát."

"Ai bảo tôi phải bỏ tiền?" Ninh Thiều Bạch hỏi, "Lúc trước tôi đi hội chợ có bắt được một lái buôn."

"Nghe đối phương đã khai rõ, sau khi gây án ở thành phố Yến thì có kẻ nhà giàu giúp họ chạy trốn...... cảnh sát đang tích cực tìm kiếm vị đồng lõa giàu có kia."

Máu trên mặt Tú Chi hoàn toàn rút xuống.

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Nếu đã chọn với ác quỷ, vậy phải chuẩn bị tâm lí bị kéo xuống địa ngục chứ."

Phạm Tú Chi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, "Tao chưa từng lộ mặt, bọn họ lấy đâu ra chứng cứ..."

Ninh Thiều Bạch nghe âm thanh "bụp bụp" phát ra từ dàn loa, cười cười nói, "Sắp có rồi..."

"... Cứng quá thì dễ gãy, đến lúc đó đừng nói báo thù cho Sâm Sâm, ngay cả bản thân mày cũng khó mà bảo toàn."

"... Nếu như vậy, bà thừa nhận mình kết hợp với Hoắc gia bắt cóc Sâm Sâm?"

"Đúng thế thì sao? Hiện giờ ông vì toàn bộ Ninh gia mà che chở tao, mày chẳng qua chỉ là một thằng bác sĩ quèn mà thôi, có thể làm gì..."

"..."

Ông Ninh cho rằng Ninh Thiều Bạch làm đủ rồi, lại không ngờ ở đây còn bố trí một kích trí mạng khác.

Vội vàng kêu lên, "Tắt đi! Mau tắt đi!"

Nhưng mà đã muộn, âm thanh cực tốt đã truyền giọng nói của Phạm Tú Chi tới tai từng người...

Mọi người đều không ngờ Ninh gia rơi vào hoàn cảnh này, còn liên quan đến chuyện bắt cóc, ánh mắt nhìn Phạm Tú Chi nhất thời cảm thấy đáng sợ.

Người phụ nữ này quá độc ác.

Ninh Thiều Dương cũng không thể tin nổi chạy ra, "Mẹ, mẹ tôi..."

"Ninh đại thiếu, chuyện này..." Có cổ đông vội vàng bày ra bộ dáng an ủi, vô cùng đau đớn hỏi thăm, "Sao lại thành ra như vậy."

"Chỉ sợ Ninh gia sau này phải dựa vào cậu rồi."

Vinh Tín nhịn không được nói, "Phản ứng của mấy lão già này nhanh thật." 

Có thể đi đến tình huống hiện giờ, người phản ứng chậm không nhiều không ít.

Có vị cổ đông ban nãy châm ngòi, những người khác lập tức ý thức được Phạm Tú Chi và Ninh Thiều Dương sắp đứt, nhưng nhớ ra Ninh Thiều Bạch cũng là người thừa kế Ninh gia, bọn họ liền có cơ hội!

Nghĩ như vậy mà không khỏi hối hận, ban nãy bọn họ ép anh nói cái gì mà: Ninh Thiều Bạch không lấy cổ phần Ninh gia, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào Ninh thị!

Cũng may giờ vẫn chưa muộn.

"Ai mà ngờ Phạm Tú Chi lại đáng sợ như vậy, Ninh Thiều Dương cũng là kẻ khoác lác, quả nhiên Ninh gia vẫn phải dựa vào Ninh đại thiếu."

"Đúng đúng đúng, chúng ta đầu tư vào đây không ít tiền vậy mà..."

"Ninh đại thiếu có năng lực như vậy, chúng tôi yên tâm cả rồi."

"..."

Ninh Thiều Bạch mỉm cười đánh gãy lời bọn họ, "Tôi vẫn rất thích thành phố Yến, chưa muốn rời khỏi đây đâu, cho nên mọi người khỏi phải lo, tuyệt đối không dính vào chuyện của Ninh gia."

Nghe tiếng còi cảnh sát vọng vào đại sảnh, anh cười, "Chúng tôi còn phải xử lý chuyện cháu trai, xin lỗi hôm nay không tiếp được."

Phạm Tú Chi nhìn chú Mã kinh hoảng chạy vào, cả người xụi lơ trên đất...

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng viết xong!!!

Bắt đầu từ ngày mai sẽ là Tiểu Phong đáng yêu, tôi nhớ thằng bé quá :(

Cầu ☆ and follow me 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net