Truyen30h.Net

[EDIT] TRỞ VỀ NĂM 1988

Chương 128: Thế sự khó lưỡng toàn

imyogurt

Editor: Thienyetkomanhme


Cao Lương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi gì, coi như không biết, Cao Phán đã thành niên, nên tự mình xử lý. Mặc kệ con bé thích Lưu Bưu cũng được, nhận lời theo đuổi của những người khác cũng được, mình không nên can thiệp, dời này kiến thức của con bé không hạn hẹp đến mức người khác chỉ dùng một quả táo là có thể dụ đi.

Cao Lương có đôi khi cảm thấy mình lo lắng quá mức cho Cao Phán, sợ vô ý một chút lại giẫm lên vết xe đổ đời trước, nhưng ngẫm lại kỳ thật chính mình cũng không để con bé thua thiệt điều gì, đời trước con bé giận dỗi rời nhà trốn đi, cũng là lựa chọn của chính nó, càng không nói đời này mình không ngăn cản gì, chỉ cung cấp điều kiện tốt nhất cho con bé, cho nên không cần thiết như đi trên băng mỏng, để con bé tùy ý phát triển đi thôi. Nghĩ thông điểm này, Cao Lương cũng liền chậm rãi thả lỏng, chỉ dặn dò Cao Phán về muộn phải cẩn thận, chú ý an toàn.

Hiển nhiên Cao Phán rất phù hợp với công việc này, theo lời cô nói trong công ty còn có 2 nữ thiết kế nữa, còn lại đều là nam thiết kế, tuổi cô lại nhỏ nhất, cho nên ở trong công ty đặc biệt được chiếu cố. Bà chủ cũng rất coi trọng cô, tháng thứ nhất đã thông qua một bản thảo thiết kế của cô, thời gian thử việc chỉ có đúng một tháng.

Ngày phát tiền lương, Cao Phán màu quà cho tất cả mọi người, mua cho bà thực phẩm bổ dưỡng, mua quần áo cho Cao Lương, mua sách cho Cao San, mua mô hình máy bay cho Cao Cường, còn mua hộp đựng bút cho Lý Tuấn Nghị, tóm lại đều suy xét phi thường chu đáo. Cao Lương rõ ràng cảm thấy Cao Phán đã trưởng thành, không phải là cô bé mù quáng xúc động, trong lòng không khỏi được an ủi.

Tiến vào thập niên 90, kinh tế Trung Quốc tiến vào thời kỳ phát triển nhanh, loại biến hóa này ở thành phố lớn đặc biệt rõ ràng: Nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, đường mới, cầu mới mọc lên nơi nơi; biến hóa này cũng chậm rãi thẩm thấu vào sinh hoạt của mọi người, nếu người chỉ quan tâm củi gạo mắm muối trong lúc nhất thời có khả năng còn chưa phát hiện ra. Cao Lương một lần nữa đi vào niên đại phát triển vượt bậc này, chính mình ở bên trong cảm thụ đặc biệt mãnh liệt. Mức sống của mọi người scàng ngày càng cao, lúc đầu có người tới trong tiệm mua chút món kho còn ngại đắt, hiện tại cơ bản cũng không ai nói đắt nữa. Cao Lương cũng không tăng giá, lợi nhuận mỏng một chút, nhưng doanh số sẽ lớn hơn nữa, cho nên doanh thu vẫn tăng đầu, cô tính toán chờ trả nợ hết liền lập tức mở chi nhánh.

Nhà xưởng Lý Tuấn Nghị biến hóa đặc biệt rõ ràng, theo kinh tế tăng trưởng và mọi người chi tiêu nhiều hơn, khách quen đặt đơn càng ngày càng nhiều, điều này thuyết minh người tiêu thụ càng ngày càng nhiều. Đối với Lý Tuấn Nghị đương nhiên là chuyện tốt, đơn đặt hàng càng lớn, anh kiếm được càng nhiều. Cho nên 6 tháng đầu năm, anh không chỉ trả hết tiền nợ ngân hàng, còn trả một phần nợ của Chu Văn Võ, đến sang nửa cuối năm, hắn có thể trả hết nợ cho Chu Văn Võ.

Sáu tháng cuối năm Chu Văn Võ làm ăn cũng có khởi sắc, doanh số bán hàng so với năm trước cũng có tăng trưởng, cũng có mười vạn đồng lợi nhuận, hắn cầm khoản tiền hơn ba mươi vạn, thuê một nhà xưởng ở khu Thiên Hà, một lần nữa thiết lập lại nhà xưởng. Mua thiết bị, tuyển nhân công, thực mau, một công xưởng nhỏ hơn ba mươi người được thành lập.

Lúc này đây hắn không có gióng trống khua chiêng mà mời khách ăn cơm, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị chỉ đến tham quan một chút, Lý Tuấn Nghị mang đến lễ vật rất hữu dụng —— điều tạm vài công nhân có thâm niên thuần thục công việc tới cùng đơn đặt hàng, nhà xưởng Chu Văn Võ cứ như vậy khai trương.

Nhà xưởng Chu Văn Võ khai trương vào tháng giêng, cho nên tết năm nay hắn không tính toán trở về, vợ chồng Chu Kiến Quốc cùng Lưu Hồng Thanh đều tỏ vẻ ủng hộ sự nghiệp của con trai, bọn họ tính toán tới Quảng Châu. Chu Văn Võ lại binh hoang mã loạn mà bắt đầu thuê nhà, bởi vì hắn vẫn luôn ở trong ký túc xá Lý Tuấn Nghị, cha mẹ tới phải có chỗ ở. Cao Lương biết hắn một mình không lo liệu hết quá nhiều việc, liền giúp hắn tìm một căn hộ trong chung cư của mình, ở gần đây, cũng tiện đi lại.

Chu Văn Võ tự nhận một năm này là một năm "Binh hoang mã loạn" của mình, năm 1991 vừa lúc là năm tuổi của hắn, cho nên một năm này hắn hao tiền lại thương tâm, quả thực là thảm không nỡ nhìn. Lý Tuấn Nghị cười trêu do hắn không về nhà ăn tết, đêm 30 không có mặc quần lót đỏ chị hắn mua cho. Quê bọn họ có một tập tục, tới năm tuổi, đêm 30 phải mặc quần lót đỏ do anh/chị trong nhà mau cho, như vậy mới có thể tiêu tai miễn họa. Chu Văn Võ cười nói: "Thật đúng là không có mặc. Cho nên sang năm là năm tuổi của ông, tôi sẽ cho ông đại lễ."

Chu Văn Võ thuê phòng ở, lại thêm gia cụ mới, xem như an trí xong một căn nahf mới. Lúc này giá nhà Quảng Châu đã tăng tới 3500 đồng một m2, trong tương lai ngắn Chu Văn Võ không mua nổi, trước thuê nhà ở đi, chờ có tiền lại mua.

Năm nay mọi người không thể cùng nhau về nhà ăn tết, Chu Văn Võ không thể về nhà, Lý Tuấn Nghị cùng bà nội đi tỉnh thành ăn tết, bởi vì vợ chồng Lý Vệ Quốc được đơn vị phân phối phòng ở, năm nay là năm thứ nhất dọn vào nhà mới, theo truyền thống, dọn vào phòng mới thì phải ở liên tục trong ba năm, như vậy mới may mắn. Cho dù bà nội và Lý Tuấn Nghị đều muốn về quê ăn tết, nhưng cũng không thể phá hư truyền thống, bọn họ chỉ có thể lưu luyến không rời mà tạm biệt Cao Lương đi đón tết.

Bốn chị em Cao Lương đều ở Quảng Châu, vốn dĩ ở Quảng Châu ăn tết cũng không có gì, dù sao đều là đoàn viên, nhưng ăn tết tha hương, bọn họ cũng đều là người đứng xem, không dung nhập được. Các em có lẽ cảm thấy ở Quảng Châu ăn tết mới mẻ, nhưng Cao Lương biết ở nơi khác ăn tết quạnh quẽ cỡ nào, cho nên vẫn kiên trì về quê, ít nhất ở quê cũng có một ít thân thích bằng hữu.

Vì thế mọi người vẫn cùng nhau bước lên về quê ăn tết, Lý Tuấn Nghị và bà nội không xuống xe ở quê, bọn họ trực tiếp ngồi xe đi tỉnh thành, chị em Cao Lương và Uông Ngạn Quân, Vương Thu Lan, Tiểu Quân cùng nhau xuống ga ở huyện thành. Mấy anh chị họ của Cao Lương đường đã đi trước một ngày cùng với công nhân trong xưởng Lý Tuấn Nghị, không đi cùng Cao Lương bọn họ.

Quảng Châu đều biến chuyển từng ngày, mà ở quê nhà, nơi này vẫn bộ dáng cũ, đại khái mười năm trước hai mươi năm trước cũng không sai biệt lắm với hiện tại, bất quá Cao Lương tin tưởng, mười năm nữa ở quê khẳng định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Về đến nhà, cây cổ thục trước nhà cũ vẫn trước sau như một mà đứng sừng sững, so với Lý gia cách vách không người trống vắng hoang bại, nhà Cao Lương có vẻ có nhân khí hơn nhiều, chăn bông phơi trên gậy trúc, trẻ con đang vui đùa ầm ĩ dưới gốc cây, trong viện gà bay chó sủa, khói bếp lượn lờ, tràn ngập hương vị nhân gian.

Anh họ cả Cao Dũng đang ở quét sân, chị dâu Vương Tiểu Vân đang chuẩn bị làm cơm trưa, thấy vhij em Cao Lương trở về, hưng phấn đến mức không biết làm, Vương Tiểu Vân xoa xoa tay trên tạp dề, đi tới hỗ trợ xách hành lý, cười tủm tỉm mà nói: "Cũng đoán các em sắp về, giường chiếu đều dọn xogn rồi, chăn cũng đã giặt phơi nắng rồi, rất ấm áp."

Cao Lương cảm kích mà nói: "Cảm ơn chị dâu, vất vả cho chị rồi." Lúc trước cho chị dâu ở đay cũng vì nguyên nhân này, sợ phòng ở hoang phế, hiện giờ phát hiện thật là quyết định sáng suốt.

Cao Dũng có chút vụng về mà tiếp nhận túi của Cao Phán và Cao San, cười ngây ngô nói: "San San, Cường Cường đều cao như vậy rồi."

Cao Lương nói: "Còn không phải là sao, đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi năm mỗi khác."

Vương Tiểu Vân nhìn một chút, có chút ngoài ý muốn nói: "Nhà Tuấn Nghị năm nay không trở về sao?"

Cao Lương nói: "Năm nay bọn họ đi tỉnh thành ăn tết, ba mẹ anh ấy ở bên kia được chia phòng ở, muốn đón tết ở nhà mới."

"Nga nga, chị hiểu. Vậy sợ tốt Cường Cường không chỗ ở, bọn chị còn muốn ở thêm hai ngày nữa mới về quê." Vương Tiểu Vân có chút quẫn bách mà nói.

Cao Lương cười nói: "Không có việc gì, em cầm chìa khóa nhà anh Tuấn Nghị, lát nữa qua quét tước một chút, để Cường Cường qua đó ở."

"Vậy là tốt rồi,để anh em hỗ trợ đi quét tước đi." Vương Tiểu Vân lưu loát an bài, "Các em còn chưa ăn cơm đi, vừa lúc chị đang nấu cơm, các em nghỉ ngơi một chút trước, một lát liền có thể ăn."

Tính cách các cháu đều tự tin rộng rãi giống mẹ, vây quanh Cao Lương gọi cô chú không ngừng, náo nhiệt thật sự. Cao Lương bảo Cao San lấy kẹo ra cho bọn chúng ăn, chính mình đi qua nhà Lý Tuấn Nghị, trong phòng không sai biệt lắm gần một năm không có người ở, nơi nơi đều tích đầy bụi bặm, tro bụi ở nóc nhà rơi xuống bay đầy không khí, phảng phất như có sinh mệnh sống lại. Cao Lương nhìn trên vách tưởng phòng Lý Tuấn Nghị có poster của Lâm Thanh Hà, Vương Tổ Hiền và chiến sĩ hải lục không chiến, nghĩ thầm, người này vừa tình cảm lại mạnh mẽ, bọn họ vừa mới mới tách ra, cô đã có chút nhớ anh.

Cao Dũng cầm chổi và ki hốt rác vào: "Em mau đi ra ngoài trước, để anh quét một chút."

Cao Lương cười nói: "Anh để em làm đi."

"Không cần, em đi nghỉ ngơi, ngồi xe lửa cả đêm khẳng định mệt mỏi. Đúng rồi, bọn Cao Đức cùng Cao Chí đã trở lại chưa?" Một năm này Cao Dũng khá vừa lòng với cuộc sống hiện tại, sinh hoạt tốt hơn nên hắn bắt đầu mập ra.

"Bọn họ đã vè từ ngày hôm qua. Trong tiệm buôn bán tốt không ạ?" Cao Lương hỏi.

"Rất tốt. Anh với chị dâu em bận rộn không thôi, cảm ơn em, em họ." Cao Dũng cảm kích tư tận đáy lòng, nếu không có Cao Lương, bọn họ sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Lo liệu không hết việc thì thuê thêm người đi ạ." Cao Lương nói.

"Ai, biết, bọn anh sẽ thuê người." Cao Dũng nói chuyện đã tự tin hơn trước, tuy rằng trong nhà người quyết định chính vẫn là Vương Tiểu Vân, nhưng hắn tốt xấu cũng là ông chủ.

Cao Lương trở về, đi thăm vợ chồng Dương Trung Hoa, Hoàng Tiểu Thúy đã mang thai, sang năm có thể làm mẹ, Cao Lương thấy tốc độ của bọn họ, không khỏi cảm thán, nếu mình kết hôn, cũng muốn có con nhanh như vậy sao? Cô không muốn sinh con sớm, không phải cô không thích trẻ con, mà cô cảm thấy chỉ cần sinh con thì phải tự mình giáo dục, bởi vậy, sự nghiệp của cô khẳng định phải gác sang một bên, cho nên cô vẫn muốn chờ cửa tiệm đi vào quỹ đạo rồi mời sinh con.

Ngô Xuân Mai lại là không cần cô đi thăm, tự cô tới đây. Xuân Mai đã năm ba, sắp phải tốt nghiệp, cũng đã có hướng đi sau tốt nghiệp, tới đơn vị quốc doanh cách tỉnh thành không xa, một xí nghiệp trọng điểm, đơn vị rất tốt, ít nhất ở trong phạm vi hiểu biết của Cao Lương, nhà xưởng này vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn hay lên báo tìm cảm giác tồn tại, có thể thấy được hiệu quả và lợi ích vẫn rất tốt. Biết được Ngô Xuân Mai đã chọn được đơn vị, Cao Lương vui thay cho bạn, đồng thời lại không khỏi nhớ tới Uông Ngạn Quân, khả năng hai người bọn họ ở bên nhau lại càng nhỏ đi.

Ngô Xuân Mai quả nhiên là một bên vui mừng một bên ưu sầu, lúc này đây, cô không giấu giếm chuyện tình cảm với Cao Lương: "Tớ với Ngạn Quân về sau phải làm sao bây giờ đâu? Có lẽ từ lúc bắt đầu, tớ không nên đáp lại anh ấy, hiện tại sẽ không có thống khổ."

Cao Lương cũng không cho được lời khuyên nào tốt, cô cũng không thể khuyên bạn bỏ công việc đi Quảng Châu phát triển, nếu cô nói như vậy, cả nhà Ngô Xuân Mai đều sẽ oán trách cô, hơn nữa Ngô Xuân Mai cũng sẽ không lựa chọn như vậy, mà trước mắt Uông Ngạn Quân hiển nhiên cũng sẽ không có quá nhiều cơ hội phát triển ở tình thành, cho nên cô chỉ có thể nói: "Thuận theo tự nhiên đi."

Ngô Xuân Mai đỏ vành mắt, cô lâm vào thế khó, một bên là công việc mà ai cũng cực kỳ hâm mộ , một bên là một người cô yêu, cô không biết phải nghiêng về bên nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net